Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội
-
Chương 44: Nguy hiểm rình rập
“Tin tưởng?” Lâm Đăng nhướng mày, cười khẩy một tiếng, “Đúng, tin tưởng.”
Cảnh Mặc vùi đầu mình xuống, không nói một lời bước ra ngoài.
Lâm Đăng nhíu chặt mày, dừng một chút rồi đuổi theo nắm lấy cổ tay Cảnh Mặc, “Mặc, từ trước đến giờ, em là người anh tin tưởng nhất.”
Cảnh Mặc ngẩng đầu lên, con ngươi đen thẳm sâu hun hút, giống như cái đầm lầy chết, “Anh chưa bao giờ thực sự tin tưởng bất kỳ ai.”
“Cái này phải cần có thời gian để điều chỉnh.” Lâm Đăng khoanh hai tay trước ngực mình, khoé miệng mỉm cười mang theo một tia châm chọc, “Em không hiểu, em không hiểu được mùi vị bị người mình tin tưởng nhất phản bội, kính trọng nhất_____gã đã dạy anh rất nhiều, dạy cho anh biết trong hoàn cảnh khắc nhiệt này phải làm người như thế nào, từng nói, một người, nếu ngay cả nhân tính cơ bản nhất cũng không có, vậy thì không xứng đáng để được gọi là con người, điểm phân biệt lớn nhất giữa con người và tang thi, chính là con người có trái tim nóng lạnh, con người có cảm xúc mạnh mẽ, có buồn có vui, có yêu thương và chán ghét, con người thì biết quan tâm, mà tang thi là băng lạnh, không có tư tưởng, không có cảm xúc, chúng nó không quan tâm sống hay chết, chỉ có giết giết… Nhưng mà thì sao, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời gã, vẫn dạy cho anh một bài học rằng trên thế giới này, ai cũng không thể tin tưởng được, người có thể tin được chỉ có chính bản thân mình, cái gọi là nhân tính đều là chó má, con người mới là khủng khiếp nhất thế giới, là giống loài khó lường nhất!”
Đôi mắt Cảnh Mặc một lần nữa khôi phục trong veo, chỉ là hơi đỏ lên, có ánh sáng lấp lánh nhấy nháy bên trong hồ nước, cậu thì thào lặp đi lặp lại những câu cuối cùng của Lâm Đăng, “Khủng khiếp nhất, khó lường nhất, là con người.”
“Đừng khóc, dù em đã từng trải qua những cái gì, cũng đừng khóc vì nó, không đáng.” Lâm Đăng đưa ngón tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt từ nơi khoé mắt của đối phương.
Cảnh Mặc khịt khịt mũi, ánh mắt mơ hồ chuyển sang bên cạnh, “Đăng Đăng.”
Lâm Đăng sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tên mình từ miệng của Cảnh Mặc, âm thanh nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống một một trận gió thổi qua hai gò má, lạnh như dòng suối mùa xuân mát mẻ róc rách chảy vào trong tim, thấm đến nơi đáy sâu nhất ở trong tim.
“Ừ.” Lâm Đăng khẽ kêu lên, nơi mềm mại nhất trong tim dường như bị một móng vuốt cào một chút, ma ma ngứa.
“Anh ấy từng là người gần gũi nhất đáng tin nhất của tôi, có một ngày anh ấy giết người mà tôi yêu thương nhất, tôi muốn trả thù, nhưng anh ấy rất tốt với tôi, tốt như trước, chưa bao giờ thay đổi, nhưng tôi vẫn muốn giết anh ấy, tôi điên rồi sao?” Khi nói điều này, ngón tay Cảnh Mặc mang theo chút run rẩy.
Cảnh Mặc nói, Lâm Đăng đã hiểu hơn phân nữa, suy nghĩ một chút thì đã hiểu được người cậu chỉ đầu tiên là ai, chỉ là nghe được bốn chữ ‘người yêu thương nhất’ ở phía sau, trong lòng Lâm Đăng có cảm giác khó chịu, hắn đã tự bổ não cho mình là, Mặc nhà mình yêu sớm… Thế nhưng rất bất hạnh, hai người không tu thành chính quả, người đó bị anh trai mình giết, và bây giờ Mặc muốn giết anh trai mình để trả thù cho người đó.
Lâm Đăng tạm dừng một giây, ở trong đầu nghĩ về những gì Cảnh Mặc nói thêm một lần nữa, đưa ra một phán định tàn nhẫn, “Em không có sai, biện pháp tốt nhất lúc này là nên giết anh ta, gần gũi nhất tin cậy nhất, thường thường đến phút cuối cũng là người nhanh nhất chuyển thành vô tình tàn nhẫn, hôm nay người bị giết là người em yêu nhất, em không giết anh ta, ngày mai anh ta có thể sẽ giết em, bởi vì sự hiện diện của em gây trở ngại cho anh ta, em bây giờ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của anh ta, không sớm loại bỏ một ngày, anh ta sẽ có thêm một ngày ngủ không ngon.”
“Câu này, tôi từng hỏi bốn người.” Cảnh Mặc bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Đăng, “Chỉ có anh đứng về phía tôi.”
Đây là Mặc lần đầu tiên chủ động thân thiết mình nha.
Khoé miệng Lâm Đăng hơi vểnh lên, trong mắt mang theo ý cười thuận thế ôm lại Cảnh Mặc, thân thể phía dưới bàn tay vẫn còn có nét ngây ngô của thiếu niên, xương sống, khung xương rất rõ ràng, cơ thịt mỏng manh cực kỳ mềm dẻo, Lâm Đăng có thể cảm nhận được dưới lớp da nhìn như mỏng manh này bao bọc một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Người chân chính mạnh mẽ, không cần khoe khoang cơ bắp to khoẻ của mình, có vài người bản thân vốn là nguỵ trang tự nhiên, yếu đuối? Không, bọn họ mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc.
“Cần anh giúp đỡ không?” Lâm Đăng nghiêng đầu, thì thầm vào tai cậu.
Cảnh Mặc lắc đầu, buông tay và di chuyển về sau vài bước, ánh mắt cậu nhìn vào Lâm Đăng tối tăm khủng khiếp, “Tôi muốn là quá trình, không phải kết quả.”
Lâm Đăng nheo mắt, cười nói, “Em tàn nhẫn hơn anh nhiều, nhóc con.”
Cảnh Mặc không nói gì thêm, chỉ lấy một cái thẻ vàng từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Đăng.
Nhưng Lâm Đăng không đón lấy, cười vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu, sau đó hắn vượt qua bước tới cầu thang.
“Đăng Đăng.” Cảnh Mặc đứng tại chỗ, gọi hắn một câu, đợi cho Lâm Đăng dừng lại, nghi hoặc quay đầu lại, cậu mới mím mím môi thì thầm, “Đừng đi.”
Biểu tình trên khuôn mặt Lâm Đăng ngưng trệ một chút, sau đó cười ha ha, “Anh không đi, anh chỉ đi nhận nhiệm vụ, giống như em vậy, anh muốn hưởng thụ quá trình nhận được thẻ vàng.”
“Được.” Cảnh Mặc gật gật đầu.
“Có khó khăn gì thì tới tìm anh, anh vĩnh viễn sẽ giúp em, thời gian này chúng ta đều có nhiều chuyện phải làm, dù sao anh cũng không có nơi để đi, vậy thì cứ ở lại Thiên Minh thị chơi cũng tốt.” Lâm Đăng gãi gãi mũi, vẫy vẫy tay với Cảnh Mặc, sau đó chống tay vịn trực tiếp trượt xuống dưới.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Đăng thích sự kích thích.
Quá dễ dàng có được cái gì đó, thường sẽ không quý trọng nó, chỉ có thông qua nỗ lực, khó khăn muôn trùng, cửu tử nhất sinh mới có được, ngươi mới quý trọng nó như bảo vật.
***
Trên giường lăn qua lăn lại chờ thêm một lúc, Cát Nam cuối cùng không thể nhịn được nữa chống thân thể ngồi dậy, anh ta kéo đau tóc mình, “Tiểu Mặc, Tiểu Mặc… Tại sao không đến tìm anh.”
Rất nhiều ý nghĩ thoáng qua tâm trí, hoảng loạn, không cam tâm, sợ hãi, trong nháy mắt toát ra đủ loại cảm xúc dữ dội, gần như nhấn chìm anh ta.
“A______________”
Đột nhiên Cát Nam kêu lên điên dại, giống như một kẻ điên kéo giật tóc mình, biểu tình trên mặt càng thêm đau đớn và tuyệt vọng.
Mất đi hai chân, chuyện gì cũng không thể làm được, chỉ bằng cách này anh ta mới có thể trút hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình.
“Sao thế?” Một người đàn ông trẻ mặc blouse trắng bước vào.
“Xe lăn của tôi đâu? Cậu đem xe lăn của tôi đi đâu!!” Cát Nam sửng sốt một chút, đặt xuống cánh ray kéo tóc, chỉ vào thanh niên hét lên.
Thanh niên nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Còn đang sửa.”
Cát Nam đã hoàn toàn tiến vào trạng thái mất trí, không để ý đến hình tượng của mình mà rống cổ họng hét lên, “Tôi muốn bây giờ, cậu mang tới đây cho tôi!”
“Không có thời gian.”
“Cậu!” Có lẽ nhận ra mình thất thố, Cát Nam hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh biểu tình trên khuôn mặt, một lúc sau, đôi môi run rẩy vì tức giận mới bình tĩnh lại, hơi giật giật khoé miệng, một lần nữa khôi phục bộ dáng nho nhã, tốc độ biến chuyển sắc mặt của anh ta thật sự khiến người không thể theo kịp.
“Không có việc gì, tôi đi trước.” Thanh niên mặt không biểu tình xoay người, hắn không muốn ở lại với kẻ điên trong ngoài không đồng nhất này, hoàn toàn là lãng phí thời gian.
“Amon, tôi xin lỗi, bởi vì tôi… Thực sự, tâm trạng không được tốt.”
Anh ta với Quan Mông đều là trẻ mồ côi, từ lúc bảy tuổi thì hai người bái Cảnh Ngạn làm thầy, sau đó sinh sống ở Cảnh gia cho đến mười bốn tuổi, Cát Nam được Cảnh Ngạn đề cử đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mà Quan Mông bởi vì tư chất không bằng nên vẫn ở lại trong Cảnh gia.
Cát Nam lớn hơn Cảnh Mặc tám tuổi, năm anh ta rời đi, Cảnh Mặc chỉ sáu tuổi, lúc đó rất dính anh ta, khi anh ta đi, tiểu Mặc Mặc còn khóc nháo rất lâu.
Cảnh Ngạn đối với con trai lớn rất lạnh nhạt, nhưng đối với đứa con út Cảnh Mặc lại sủng đến tận trời, trừ việc hạn chế lượng ăn chocolate mỗi ngày, gần như không bao giờ từ chối các yêu cầu của đứa con út.
Cảnh Mặc cũng không chịu thua kém, từ nhỏ đã thể hiện tài năng đối với nghiên cứu khoa học, tồn tại giống như một thần đồng. Mà Cảnh Dục lại đối với lĩnh vực nghiên cứu khoa học không có chút hứng thú, ngược lại cực kỳ yêu thích lĩnh vực thương mại.
Mặc dù khi đó Cảnh gia lấy kinh doanh làm định hướng phát triển, nghiên cứu khoa học là phụ, thế nhưng gia chủ Cảnh Ngạn chỉ yêu thích nghiên cứu, cao ốc cơ sở nghiên cứu của Cảnh gia cũng vì ông ta mà thuận gió thuận nước, thậm chí còn nổi tiếng trên trường quốc tế, hàng năm có rất nhiều bạn bè quốc tế đến tham quan và nghiên cứu, nhân tài từ các trường đại học danh giá đều muốn đầu nhập vào nghiên cứu khoa học ở đó.
Cảnh gia được chia thành hai phái đoàn, một là phái đoàn kinh doanh do em trai của Cảnh Ngạn là Cảnh Lâm quản lý, một phái đoàn khác là nghiên cứu khoa học do gia chủ Cảnh gia, Cảnh Ngạn lãnh đạo.
Cảnh Lâm chỉ có một con gái là Cảnh Tiêu Tiêu, cho nên ông ta gần như là xem Cảnh Dục như con trai mình mà bồi dưỡng, còn Cảnh Ngạn lại không hề quan tâm đến đứa con trai lớn này, ông ta một lòng một dạ đều đặt lên đứa con trai út, mỗi lần đến cao ốc nghiên cứu, trên tay nhất định phải ôm theo tiểu Cảnh Mặc theo.
Đợi khi tiểu Cảnh Mặc lớn hơn một chút, ông lại nắm cánh tay nhỏ của cậu, luôn luôn nắm trong tay, cho dù là hội nghị gia tộc, hay tiếp đãi bạn bè quốc tế, hay các cuộc thảo luận học thuật, mọi người sẽ luôn nhìn thấy bên cạnh Cảnh Ngạn đầy mặt nghiêm cẩn là một cậu bé trai xinh đẹp hoạt bát hiếu động.
Mà Cát Nam được chú ý, là vì sáng chế đầu tiên của anh ta.
Mọi người đều biết, Cảnh Ngạn đối với sở thích nghiện ăn chocolate của Cảnh Mặc rất là nhức đầu, nhưng lại sủng tận lên đỉnh đầu, cậu nhóc khóc nháo lên, Cảnh Ngạn chỉ có thể chịu đựng đau lòng, cứng rắn cấm tất cả mọi người, không cho phép ai vụng trộm cho tiểu Cảnh Mặc ăn chocolate.
Tuy nhiên, Cát Nam đều để hết vào trong mắt, anh ta dành hết một tháng nghiên cứu một loại thực phẩm sạch có hương vị chocolate, cho dù là hình dạng, độ cứng, độ mềm đều cực giống chocolate, nhưng nó khác chocolate ở một điểm là lượng đường bên trong rất thấp, nhai lâu, còn có thể kỳ diệu làm sạch khoang miệng.
Dụng tâm của Cát Nam được Cảnh Ngạn chú ý, vào năm anh ta ra nước ngoài, Cảnh Ngạn tặng cho anh ta một món quà lớn ____thẻ bạch kim.
Dụng ý khi đó của Cảnh Ngạn rất rõ ràng, chính là muốn Cát Nam có thể chăm sóc tiểu Cảnh Mặc. Thế nhưng Cát Nam không biết, quyền hạn của thẻ bạch kim đó bị ràng buộc trong thẻ chủ trên tay Cảnh Mặc, chỉ cần Cảnh Mặc không hài lòng Cát Nam, cậu hoàn toàn có thể thông qua thẻ chủ trên tay mình gạch bỏ hết tất cả quyền hạn của Cát Nam.
Quan Mông đối với Cát Nam là có lòng ghen tị, cùng xuất thân là trẻ mồ côi, cũng cùng là học trò của Cảnh Ngạn, nhưng đãi ngộ của Cát Nam tốt hơn hắn không chỉ một hai bậc.
Vì vậy, hiện tại nhìn thấy bộ dáng túng quẫn của Cát Nam, trong lòng Quan Mông có chút sung sướng khi người gặp hoạ.
“Rồi, biết cậu tâm tình không tốt.” Quan Mông vẫn là loại thái độ bình thường, “Thôi, tôi đại nhân đại lượng, sẽ không để ý đến thái độ lúc nãy của cậu.”
“Vậy làm phiền cậu bảo bọn họ nhanh chóng đưa xe lăn tới được không, tôi có việc muốn đi ra ngoài một chút.” Cát Nam lộ ra một nụ cười rất chân thành, nụ cười đó còn mang theo đôi mắt mềm mại ẩm ướt, càng làm nổi bật khí chất ôn nhuận như ngọc của mình.
“Người tàn tật như cậu còn muốn đi đâu, ngoan ngoãn ở lại đây đi, còn về chuyện của cậu ta thì cậu cũng đừng nghĩ, bởi vì cậu có nghĩ cũng không làm gì được.” Quan Mông không thích nhất chính là thấy người này làm ra vẻ, rõ ràng bạo lực từ trong xương, nhưng lại luôn giả vờ như thế này, thực sự khiến người buồn nôn.
Biểu tình trên mặt Cát Nam cứng đờ, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, anh ta giống như không nghe thấy Quan Mông cố ý nhục nhã, ngược lại nụ cười càng tươi hơn, “Biết, cảm ơn lời khuyên của cậu.”
Quan Mông ngạc nhiên nhìn anh ta một cái, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác sởn gai óc.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, một người tàn tật còn làm được cái gì, hắn khinh thường khịt mũi hừ một tiếng, dù sao người này nhìn cũng không có vấn đề gì, nhiệm vụ của hắn coi như là hoàn thành, bên kia còn có vài bản báo cáo nghiên cứu còn chưa viết xong, nội dung thực nghiệm gần đây đối với căn cứ rất quan trọng, hắn cần phải nhanh chóng quay lại cao ốc nghiên cứu.
Đợi Quan Mông đi được rất lâu, Cát Nam mới âm u nhìn ra cửa sổ, độ cong nơi khoé miệng càng lớn hơn_____chờ, tao không dễ chịu, chúng mày cũng đừng mong dễ chịu chút nào!
Cùng lúc đó phía bên kia, trong căn phòng thực nghiệm cất giữ cái đầu nửa tang thi nửa người đột nhiên mở mắt, chết lặng nhìn chằm chằm cánh cửa sắt trong phòng thí nghiệm màu trắng, đôi môi tái nhợt cố gắng mấp mấy, vẫn không thể phát ra âm thanh lặp đi lặp lại hai từ.
Cứu tôi… Cứu tôi… Cứu tôi…
__________
Tác giả đã nói:
Sửa sang các mối quan hệ nhân vật một chút.
Cảnh Ngạn: Cha ruột của Cảnh Dục và Cảnh Mặc
Cảnh Lâm: Em trai của Cảnh Ngạn, là chú của Cảnh Dục và Cảnh Mặc, cha ruột của Cảnh Tiêu Tiêu.
Cảnh Mặc vùi đầu mình xuống, không nói một lời bước ra ngoài.
Lâm Đăng nhíu chặt mày, dừng một chút rồi đuổi theo nắm lấy cổ tay Cảnh Mặc, “Mặc, từ trước đến giờ, em là người anh tin tưởng nhất.”
Cảnh Mặc ngẩng đầu lên, con ngươi đen thẳm sâu hun hút, giống như cái đầm lầy chết, “Anh chưa bao giờ thực sự tin tưởng bất kỳ ai.”
“Cái này phải cần có thời gian để điều chỉnh.” Lâm Đăng khoanh hai tay trước ngực mình, khoé miệng mỉm cười mang theo một tia châm chọc, “Em không hiểu, em không hiểu được mùi vị bị người mình tin tưởng nhất phản bội, kính trọng nhất_____gã đã dạy anh rất nhiều, dạy cho anh biết trong hoàn cảnh khắc nhiệt này phải làm người như thế nào, từng nói, một người, nếu ngay cả nhân tính cơ bản nhất cũng không có, vậy thì không xứng đáng để được gọi là con người, điểm phân biệt lớn nhất giữa con người và tang thi, chính là con người có trái tim nóng lạnh, con người có cảm xúc mạnh mẽ, có buồn có vui, có yêu thương và chán ghét, con người thì biết quan tâm, mà tang thi là băng lạnh, không có tư tưởng, không có cảm xúc, chúng nó không quan tâm sống hay chết, chỉ có giết giết… Nhưng mà thì sao, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời gã, vẫn dạy cho anh một bài học rằng trên thế giới này, ai cũng không thể tin tưởng được, người có thể tin được chỉ có chính bản thân mình, cái gọi là nhân tính đều là chó má, con người mới là khủng khiếp nhất thế giới, là giống loài khó lường nhất!”
Đôi mắt Cảnh Mặc một lần nữa khôi phục trong veo, chỉ là hơi đỏ lên, có ánh sáng lấp lánh nhấy nháy bên trong hồ nước, cậu thì thào lặp đi lặp lại những câu cuối cùng của Lâm Đăng, “Khủng khiếp nhất, khó lường nhất, là con người.”
“Đừng khóc, dù em đã từng trải qua những cái gì, cũng đừng khóc vì nó, không đáng.” Lâm Đăng đưa ngón tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt từ nơi khoé mắt của đối phương.
Cảnh Mặc khịt khịt mũi, ánh mắt mơ hồ chuyển sang bên cạnh, “Đăng Đăng.”
Lâm Đăng sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tên mình từ miệng của Cảnh Mặc, âm thanh nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống một một trận gió thổi qua hai gò má, lạnh như dòng suối mùa xuân mát mẻ róc rách chảy vào trong tim, thấm đến nơi đáy sâu nhất ở trong tim.
“Ừ.” Lâm Đăng khẽ kêu lên, nơi mềm mại nhất trong tim dường như bị một móng vuốt cào một chút, ma ma ngứa.
“Anh ấy từng là người gần gũi nhất đáng tin nhất của tôi, có một ngày anh ấy giết người mà tôi yêu thương nhất, tôi muốn trả thù, nhưng anh ấy rất tốt với tôi, tốt như trước, chưa bao giờ thay đổi, nhưng tôi vẫn muốn giết anh ấy, tôi điên rồi sao?” Khi nói điều này, ngón tay Cảnh Mặc mang theo chút run rẩy.
Cảnh Mặc nói, Lâm Đăng đã hiểu hơn phân nữa, suy nghĩ một chút thì đã hiểu được người cậu chỉ đầu tiên là ai, chỉ là nghe được bốn chữ ‘người yêu thương nhất’ ở phía sau, trong lòng Lâm Đăng có cảm giác khó chịu, hắn đã tự bổ não cho mình là, Mặc nhà mình yêu sớm… Thế nhưng rất bất hạnh, hai người không tu thành chính quả, người đó bị anh trai mình giết, và bây giờ Mặc muốn giết anh trai mình để trả thù cho người đó.
Lâm Đăng tạm dừng một giây, ở trong đầu nghĩ về những gì Cảnh Mặc nói thêm một lần nữa, đưa ra một phán định tàn nhẫn, “Em không có sai, biện pháp tốt nhất lúc này là nên giết anh ta, gần gũi nhất tin cậy nhất, thường thường đến phút cuối cũng là người nhanh nhất chuyển thành vô tình tàn nhẫn, hôm nay người bị giết là người em yêu nhất, em không giết anh ta, ngày mai anh ta có thể sẽ giết em, bởi vì sự hiện diện của em gây trở ngại cho anh ta, em bây giờ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của anh ta, không sớm loại bỏ một ngày, anh ta sẽ có thêm một ngày ngủ không ngon.”
“Câu này, tôi từng hỏi bốn người.” Cảnh Mặc bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Đăng, “Chỉ có anh đứng về phía tôi.”
Đây là Mặc lần đầu tiên chủ động thân thiết mình nha.
Khoé miệng Lâm Đăng hơi vểnh lên, trong mắt mang theo ý cười thuận thế ôm lại Cảnh Mặc, thân thể phía dưới bàn tay vẫn còn có nét ngây ngô của thiếu niên, xương sống, khung xương rất rõ ràng, cơ thịt mỏng manh cực kỳ mềm dẻo, Lâm Đăng có thể cảm nhận được dưới lớp da nhìn như mỏng manh này bao bọc một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Người chân chính mạnh mẽ, không cần khoe khoang cơ bắp to khoẻ của mình, có vài người bản thân vốn là nguỵ trang tự nhiên, yếu đuối? Không, bọn họ mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc.
“Cần anh giúp đỡ không?” Lâm Đăng nghiêng đầu, thì thầm vào tai cậu.
Cảnh Mặc lắc đầu, buông tay và di chuyển về sau vài bước, ánh mắt cậu nhìn vào Lâm Đăng tối tăm khủng khiếp, “Tôi muốn là quá trình, không phải kết quả.”
Lâm Đăng nheo mắt, cười nói, “Em tàn nhẫn hơn anh nhiều, nhóc con.”
Cảnh Mặc không nói gì thêm, chỉ lấy một cái thẻ vàng từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Đăng.
Nhưng Lâm Đăng không đón lấy, cười vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu, sau đó hắn vượt qua bước tới cầu thang.
“Đăng Đăng.” Cảnh Mặc đứng tại chỗ, gọi hắn một câu, đợi cho Lâm Đăng dừng lại, nghi hoặc quay đầu lại, cậu mới mím mím môi thì thầm, “Đừng đi.”
Biểu tình trên khuôn mặt Lâm Đăng ngưng trệ một chút, sau đó cười ha ha, “Anh không đi, anh chỉ đi nhận nhiệm vụ, giống như em vậy, anh muốn hưởng thụ quá trình nhận được thẻ vàng.”
“Được.” Cảnh Mặc gật gật đầu.
“Có khó khăn gì thì tới tìm anh, anh vĩnh viễn sẽ giúp em, thời gian này chúng ta đều có nhiều chuyện phải làm, dù sao anh cũng không có nơi để đi, vậy thì cứ ở lại Thiên Minh thị chơi cũng tốt.” Lâm Đăng gãi gãi mũi, vẫy vẫy tay với Cảnh Mặc, sau đó chống tay vịn trực tiếp trượt xuống dưới.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Đăng thích sự kích thích.
Quá dễ dàng có được cái gì đó, thường sẽ không quý trọng nó, chỉ có thông qua nỗ lực, khó khăn muôn trùng, cửu tử nhất sinh mới có được, ngươi mới quý trọng nó như bảo vật.
***
Trên giường lăn qua lăn lại chờ thêm một lúc, Cát Nam cuối cùng không thể nhịn được nữa chống thân thể ngồi dậy, anh ta kéo đau tóc mình, “Tiểu Mặc, Tiểu Mặc… Tại sao không đến tìm anh.”
Rất nhiều ý nghĩ thoáng qua tâm trí, hoảng loạn, không cam tâm, sợ hãi, trong nháy mắt toát ra đủ loại cảm xúc dữ dội, gần như nhấn chìm anh ta.
“A______________”
Đột nhiên Cát Nam kêu lên điên dại, giống như một kẻ điên kéo giật tóc mình, biểu tình trên mặt càng thêm đau đớn và tuyệt vọng.
Mất đi hai chân, chuyện gì cũng không thể làm được, chỉ bằng cách này anh ta mới có thể trút hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình.
“Sao thế?” Một người đàn ông trẻ mặc blouse trắng bước vào.
“Xe lăn của tôi đâu? Cậu đem xe lăn của tôi đi đâu!!” Cát Nam sửng sốt một chút, đặt xuống cánh ray kéo tóc, chỉ vào thanh niên hét lên.
Thanh niên nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Còn đang sửa.”
Cát Nam đã hoàn toàn tiến vào trạng thái mất trí, không để ý đến hình tượng của mình mà rống cổ họng hét lên, “Tôi muốn bây giờ, cậu mang tới đây cho tôi!”
“Không có thời gian.”
“Cậu!” Có lẽ nhận ra mình thất thố, Cát Nam hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh biểu tình trên khuôn mặt, một lúc sau, đôi môi run rẩy vì tức giận mới bình tĩnh lại, hơi giật giật khoé miệng, một lần nữa khôi phục bộ dáng nho nhã, tốc độ biến chuyển sắc mặt của anh ta thật sự khiến người không thể theo kịp.
“Không có việc gì, tôi đi trước.” Thanh niên mặt không biểu tình xoay người, hắn không muốn ở lại với kẻ điên trong ngoài không đồng nhất này, hoàn toàn là lãng phí thời gian.
“Amon, tôi xin lỗi, bởi vì tôi… Thực sự, tâm trạng không được tốt.”
Anh ta với Quan Mông đều là trẻ mồ côi, từ lúc bảy tuổi thì hai người bái Cảnh Ngạn làm thầy, sau đó sinh sống ở Cảnh gia cho đến mười bốn tuổi, Cát Nam được Cảnh Ngạn đề cử đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mà Quan Mông bởi vì tư chất không bằng nên vẫn ở lại trong Cảnh gia.
Cát Nam lớn hơn Cảnh Mặc tám tuổi, năm anh ta rời đi, Cảnh Mặc chỉ sáu tuổi, lúc đó rất dính anh ta, khi anh ta đi, tiểu Mặc Mặc còn khóc nháo rất lâu.
Cảnh Ngạn đối với con trai lớn rất lạnh nhạt, nhưng đối với đứa con út Cảnh Mặc lại sủng đến tận trời, trừ việc hạn chế lượng ăn chocolate mỗi ngày, gần như không bao giờ từ chối các yêu cầu của đứa con út.
Cảnh Mặc cũng không chịu thua kém, từ nhỏ đã thể hiện tài năng đối với nghiên cứu khoa học, tồn tại giống như một thần đồng. Mà Cảnh Dục lại đối với lĩnh vực nghiên cứu khoa học không có chút hứng thú, ngược lại cực kỳ yêu thích lĩnh vực thương mại.
Mặc dù khi đó Cảnh gia lấy kinh doanh làm định hướng phát triển, nghiên cứu khoa học là phụ, thế nhưng gia chủ Cảnh Ngạn chỉ yêu thích nghiên cứu, cao ốc cơ sở nghiên cứu của Cảnh gia cũng vì ông ta mà thuận gió thuận nước, thậm chí còn nổi tiếng trên trường quốc tế, hàng năm có rất nhiều bạn bè quốc tế đến tham quan và nghiên cứu, nhân tài từ các trường đại học danh giá đều muốn đầu nhập vào nghiên cứu khoa học ở đó.
Cảnh gia được chia thành hai phái đoàn, một là phái đoàn kinh doanh do em trai của Cảnh Ngạn là Cảnh Lâm quản lý, một phái đoàn khác là nghiên cứu khoa học do gia chủ Cảnh gia, Cảnh Ngạn lãnh đạo.
Cảnh Lâm chỉ có một con gái là Cảnh Tiêu Tiêu, cho nên ông ta gần như là xem Cảnh Dục như con trai mình mà bồi dưỡng, còn Cảnh Ngạn lại không hề quan tâm đến đứa con trai lớn này, ông ta một lòng một dạ đều đặt lên đứa con trai út, mỗi lần đến cao ốc nghiên cứu, trên tay nhất định phải ôm theo tiểu Cảnh Mặc theo.
Đợi khi tiểu Cảnh Mặc lớn hơn một chút, ông lại nắm cánh tay nhỏ của cậu, luôn luôn nắm trong tay, cho dù là hội nghị gia tộc, hay tiếp đãi bạn bè quốc tế, hay các cuộc thảo luận học thuật, mọi người sẽ luôn nhìn thấy bên cạnh Cảnh Ngạn đầy mặt nghiêm cẩn là một cậu bé trai xinh đẹp hoạt bát hiếu động.
Mà Cát Nam được chú ý, là vì sáng chế đầu tiên của anh ta.
Mọi người đều biết, Cảnh Ngạn đối với sở thích nghiện ăn chocolate của Cảnh Mặc rất là nhức đầu, nhưng lại sủng tận lên đỉnh đầu, cậu nhóc khóc nháo lên, Cảnh Ngạn chỉ có thể chịu đựng đau lòng, cứng rắn cấm tất cả mọi người, không cho phép ai vụng trộm cho tiểu Cảnh Mặc ăn chocolate.
Tuy nhiên, Cát Nam đều để hết vào trong mắt, anh ta dành hết một tháng nghiên cứu một loại thực phẩm sạch có hương vị chocolate, cho dù là hình dạng, độ cứng, độ mềm đều cực giống chocolate, nhưng nó khác chocolate ở một điểm là lượng đường bên trong rất thấp, nhai lâu, còn có thể kỳ diệu làm sạch khoang miệng.
Dụng tâm của Cát Nam được Cảnh Ngạn chú ý, vào năm anh ta ra nước ngoài, Cảnh Ngạn tặng cho anh ta một món quà lớn ____thẻ bạch kim.
Dụng ý khi đó của Cảnh Ngạn rất rõ ràng, chính là muốn Cát Nam có thể chăm sóc tiểu Cảnh Mặc. Thế nhưng Cát Nam không biết, quyền hạn của thẻ bạch kim đó bị ràng buộc trong thẻ chủ trên tay Cảnh Mặc, chỉ cần Cảnh Mặc không hài lòng Cát Nam, cậu hoàn toàn có thể thông qua thẻ chủ trên tay mình gạch bỏ hết tất cả quyền hạn của Cát Nam.
Quan Mông đối với Cát Nam là có lòng ghen tị, cùng xuất thân là trẻ mồ côi, cũng cùng là học trò của Cảnh Ngạn, nhưng đãi ngộ của Cát Nam tốt hơn hắn không chỉ một hai bậc.
Vì vậy, hiện tại nhìn thấy bộ dáng túng quẫn của Cát Nam, trong lòng Quan Mông có chút sung sướng khi người gặp hoạ.
“Rồi, biết cậu tâm tình không tốt.” Quan Mông vẫn là loại thái độ bình thường, “Thôi, tôi đại nhân đại lượng, sẽ không để ý đến thái độ lúc nãy của cậu.”
“Vậy làm phiền cậu bảo bọn họ nhanh chóng đưa xe lăn tới được không, tôi có việc muốn đi ra ngoài một chút.” Cát Nam lộ ra một nụ cười rất chân thành, nụ cười đó còn mang theo đôi mắt mềm mại ẩm ướt, càng làm nổi bật khí chất ôn nhuận như ngọc của mình.
“Người tàn tật như cậu còn muốn đi đâu, ngoan ngoãn ở lại đây đi, còn về chuyện của cậu ta thì cậu cũng đừng nghĩ, bởi vì cậu có nghĩ cũng không làm gì được.” Quan Mông không thích nhất chính là thấy người này làm ra vẻ, rõ ràng bạo lực từ trong xương, nhưng lại luôn giả vờ như thế này, thực sự khiến người buồn nôn.
Biểu tình trên mặt Cát Nam cứng đờ, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, anh ta giống như không nghe thấy Quan Mông cố ý nhục nhã, ngược lại nụ cười càng tươi hơn, “Biết, cảm ơn lời khuyên của cậu.”
Quan Mông ngạc nhiên nhìn anh ta một cái, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác sởn gai óc.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, một người tàn tật còn làm được cái gì, hắn khinh thường khịt mũi hừ một tiếng, dù sao người này nhìn cũng không có vấn đề gì, nhiệm vụ của hắn coi như là hoàn thành, bên kia còn có vài bản báo cáo nghiên cứu còn chưa viết xong, nội dung thực nghiệm gần đây đối với căn cứ rất quan trọng, hắn cần phải nhanh chóng quay lại cao ốc nghiên cứu.
Đợi Quan Mông đi được rất lâu, Cát Nam mới âm u nhìn ra cửa sổ, độ cong nơi khoé miệng càng lớn hơn_____chờ, tao không dễ chịu, chúng mày cũng đừng mong dễ chịu chút nào!
Cùng lúc đó phía bên kia, trong căn phòng thực nghiệm cất giữ cái đầu nửa tang thi nửa người đột nhiên mở mắt, chết lặng nhìn chằm chằm cánh cửa sắt trong phòng thí nghiệm màu trắng, đôi môi tái nhợt cố gắng mấp mấy, vẫn không thể phát ra âm thanh lặp đi lặp lại hai từ.
Cứu tôi… Cứu tôi… Cứu tôi…
__________
Tác giả đã nói:
Sửa sang các mối quan hệ nhân vật một chút.
Cảnh Ngạn: Cha ruột của Cảnh Dục và Cảnh Mặc
Cảnh Lâm: Em trai của Cảnh Ngạn, là chú của Cảnh Dục và Cảnh Mặc, cha ruột của Cảnh Tiêu Tiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook