Mạt Thế Trùng Sinh Hạ Anh
-
Chương 10: Nói với người nhà tận thế tới 2
Qua chừng hai phút. Bỗng Hạ Du đứng phắt dậy, chạy ra cửa, đảo mắt nhìn một vòng, sau đó đi tới cửa sổ mở ra nhìn bên ngoài một vòng nữa. Thấy không có ai, mới chạy trở về ghế ngồi. Lưng thẳng tắp, cẩn thận đem Hạ Anh trên dưới quan sát một lần. Xong, anh mới lo lắng lo lắng hỏi.
“Tiểu… tiểu Hạ. Em… em nói nước kia là do em tạo ra? là sự thật? Tiểu Hạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với em vậy? Vì sao… vì sao em lại có năng lực kỳ lạ đó?”
Theo lẽ, khi nhìn thấy người có năng lực lạ thường, phản ứng đầu tiên nhất chính là kinh dị và tò mò. Nhưng An Du lúc này ngoại trừ kinh ngạc còn lại chỉ là hoảng sợ. Anh tuyệt nhiên không vì Hạ Anh có được năng lực đặc biệt mà cảm thấy vui mừng, ngược lại anh rất rất bất an cùng lo lắng.
Phản ứng này của An Du mới đúng với dự đoán của Hạ Anh. Nhìn thấy trong mắt anh hai chỉ có lo lắng và lo lắng, Hạ Anh cảm thấy rất ấm áp. Cũng không để mọi người suy đoán cái gì, cô liền y theo những gì sắp đặt sẵn mà nói ra.
“Mẹ, anh hai, chị hai. Mọi người nhất định cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý nhé, những gì con sắp nói tuyệt đối là chuyện khiến mọi người hết hồn.” Dừng một chút, Hạ Anh mới bắt đầu nói.
“Hôm trước, con mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, con thấy đêm ba mươi ngày tết tây sẽ có mưa rào. Là mưa trên toàn địa cầu. Lúc mưa xuống, bầu trời sẽ nhuốm đỏ như ánh hoàng hôn. Quan trọng ở đây, trong giọt mưa đó có chứa một loại virus cực độc, con virus này sẽ ăn mòn và làm biến đổi gen của con người, sẽ gây ra một loại bệnh độc khủng khiếp cho nhân loại.
Trong cơn mưa đó, chỉ cần ai bị giọt nước mưa văn trúng thì sẽ trực tiếp bị nhiễm virus. Sau sáu tới mười hai tiếng đồng hồ, những người bị nhiễm virus kia sẽ chết và biến thành một cái xác sống biết đi, chúng sẽ cuồng bạo tấn công và ăn thịt con người. Đáng sợ hơn, những người bị chúng cắn phải, cho dù có tránh thoát được thì cũng sẽ bị lây bệnh độc đó, vài tiếng sau cũng sẽ biến thành một cái xác sống.”
Thấy mẹ, anh hai và chị hai vẫn mở to kinh hoàng, nhưng vẫn chưa hiểu được ý của mình, Hạ Anh thở dài nói tiếp:
“Mẹ, anh hai, chị hai… giấc mơ kia… chính là sự thật. Nó sắp sửa xảy ra vào vài ngày nữa, vào đúng cái đêm ba mươi tết tây.
Thiệt ra lúc đầu con cũng không tin, chỉ cho rằng là giấc mơ, là một cơn ác mộng. Nhưng mà… có một thứ gì đó thôi thúc con phải tin tưởng rằng giấc mơ này là có thật.
Và con đã thử dùng dị năng, không ngờ lại thực có thể biến ra nước. Cho nên… tuy những thứ kia chỉ là thấy trong giấc mơ, nhưng dựa vào những dị năng mà con đang có, con tin tưởng những chuyện kia nó là sự thật. Với lại, trong giấc mơ đó, con nhìn thấy mình chẳng những có dị năng hệ thủy mà còn có thêm một dị năng không gian.
Dị năng hệ thủy cả nhà cũng đã nhìn thấy rồi đó, chính là dị năng vừa rồi mà con vừa sử dụng, còn dị năng hệ không gian thì… nó giống như con có một không gian riêng biệt, ở không gian đó, ngoại trừ con sẽ không có ai nhìn thấy hoặc đi vào được. Con có thể đem đồ vật cất vào trong đó, rồi luôn mang theo ở bên mình. Hoặc lúc nguy hiểm con có thể trốn vào đó mà không ai làm hại gì được con.”
Hạ Anh vừa nói xong, liền tâm niệm đi vào không gian. Phút chốc, chiếc ghế chỗ cô ngồi trống không, căn phòng bốn người hiện tại thiếu đi một.
Bà Mười, Hạ Du, và Ngọc Hiền nhìn thấy một màn này thì trợn trừng mắt, miệng mở to không khép được vì kinh ngạc quá đỗi. Đợi thấy Hạ Anh không tiếng động xuất hiện trở lại, một phòng bốn người trừ Hạ Anh thì ba người còn lại chính là một bộ dạng thất hồn lạc phách.
Dị năng? Tận thế? Này là chuyện gì? Phim viễn tưởng sao?
Đang sống yên lành, mỗi ngày còn vất vả toan tính tìm cách kiếm tiền, thực hiện mục tiêu, kế hoạch cho tương lai. Nhưng hiện tại lại nói, chỉ còn vài ngày nữa tận thế sẽ đến. Những thứ trước nay cố gắng đạt được phút chốc biến thành không. Điều này… điều này làm sao có thể chứ, làm sao tin được chứ.
Nhưng dựa vào những gì vừa nhìn thấy, cho dù không tin thì cũng phải tin. Bởi… câu chuyện này đều nói có sách mách có chứng. Nếu như vẫn nói không tin thì đúng là tự lừa dối mình. Nhưng là…
Hạ Anh nhìn thấy biểu cảm này của mẹ và anh chị hai, liền biết ba người đã tin tưởng chuyện cô vừa nói. Thở phào an tâm, mới nhẹ giọng nói tiếp:
“Mẹ và anh chị hai nhìn thấy rồi phải không? Trong giấc mơ và thực tại có nhiều thứ đã giống nhau. Thiệt ra, mấy hôm nay con cũng có mơ thấy một vài thứ, sau đó nó xảy ra y hệt như giấc mơ. Cho nên con tin tưởng, những gì con mơ thấy nhất định có thể xảy đến.” Tạm dừng lại, hít một hơi thật sâu, sau đó Hạ Anh nghiêm túc đường hoàng nhìn ba người thân ngồi đối diện mình, nhấn mạnh từng câu từng chữ thật rõ ràng nói:
“Về sau, qua đêm ba mươi thì chính là ngày tận thế. Lúc đó thế giới sẽ không còn hòa bình nữa, con người mỗi ngày phải sống trong đấu tranh giành giật. Vừa phải đề phòng bị những con tang thi xác sống kia tấn công, vừa phải đề phòng đồng loại vì sợ bị cướp bóc tính kế. Hôm nay con đem toàn bộ giấc mơ mà con mơ thấy kể cho cả nhà, là vì muốn cả nhà biết được mà chuẩn bị sẵn tâm lý, còn phải lên kế hoạch cho tương lai khi cái ngày đó đến. Để khi đó chúng ta sẽ không bị hoảng loạn mà trở tay không kịp!”
Biết mẹ và chị hai sẽ không dễ mà mà tiêu hóa ngay được chuyện này, cho nên Hạ Anh bỏ qua hai người, hướng Hạ Du nhẹ giọng nói:
“Tiểu… tiểu Hạ. Em… em nói nước kia là do em tạo ra? là sự thật? Tiểu Hạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với em vậy? Vì sao… vì sao em lại có năng lực kỳ lạ đó?”
Theo lẽ, khi nhìn thấy người có năng lực lạ thường, phản ứng đầu tiên nhất chính là kinh dị và tò mò. Nhưng An Du lúc này ngoại trừ kinh ngạc còn lại chỉ là hoảng sợ. Anh tuyệt nhiên không vì Hạ Anh có được năng lực đặc biệt mà cảm thấy vui mừng, ngược lại anh rất rất bất an cùng lo lắng.
Phản ứng này của An Du mới đúng với dự đoán của Hạ Anh. Nhìn thấy trong mắt anh hai chỉ có lo lắng và lo lắng, Hạ Anh cảm thấy rất ấm áp. Cũng không để mọi người suy đoán cái gì, cô liền y theo những gì sắp đặt sẵn mà nói ra.
“Mẹ, anh hai, chị hai. Mọi người nhất định cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý nhé, những gì con sắp nói tuyệt đối là chuyện khiến mọi người hết hồn.” Dừng một chút, Hạ Anh mới bắt đầu nói.
“Hôm trước, con mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, con thấy đêm ba mươi ngày tết tây sẽ có mưa rào. Là mưa trên toàn địa cầu. Lúc mưa xuống, bầu trời sẽ nhuốm đỏ như ánh hoàng hôn. Quan trọng ở đây, trong giọt mưa đó có chứa một loại virus cực độc, con virus này sẽ ăn mòn và làm biến đổi gen của con người, sẽ gây ra một loại bệnh độc khủng khiếp cho nhân loại.
Trong cơn mưa đó, chỉ cần ai bị giọt nước mưa văn trúng thì sẽ trực tiếp bị nhiễm virus. Sau sáu tới mười hai tiếng đồng hồ, những người bị nhiễm virus kia sẽ chết và biến thành một cái xác sống biết đi, chúng sẽ cuồng bạo tấn công và ăn thịt con người. Đáng sợ hơn, những người bị chúng cắn phải, cho dù có tránh thoát được thì cũng sẽ bị lây bệnh độc đó, vài tiếng sau cũng sẽ biến thành một cái xác sống.”
Thấy mẹ, anh hai và chị hai vẫn mở to kinh hoàng, nhưng vẫn chưa hiểu được ý của mình, Hạ Anh thở dài nói tiếp:
“Mẹ, anh hai, chị hai… giấc mơ kia… chính là sự thật. Nó sắp sửa xảy ra vào vài ngày nữa, vào đúng cái đêm ba mươi tết tây.
Thiệt ra lúc đầu con cũng không tin, chỉ cho rằng là giấc mơ, là một cơn ác mộng. Nhưng mà… có một thứ gì đó thôi thúc con phải tin tưởng rằng giấc mơ này là có thật.
Và con đã thử dùng dị năng, không ngờ lại thực có thể biến ra nước. Cho nên… tuy những thứ kia chỉ là thấy trong giấc mơ, nhưng dựa vào những dị năng mà con đang có, con tin tưởng những chuyện kia nó là sự thật. Với lại, trong giấc mơ đó, con nhìn thấy mình chẳng những có dị năng hệ thủy mà còn có thêm một dị năng không gian.
Dị năng hệ thủy cả nhà cũng đã nhìn thấy rồi đó, chính là dị năng vừa rồi mà con vừa sử dụng, còn dị năng hệ không gian thì… nó giống như con có một không gian riêng biệt, ở không gian đó, ngoại trừ con sẽ không có ai nhìn thấy hoặc đi vào được. Con có thể đem đồ vật cất vào trong đó, rồi luôn mang theo ở bên mình. Hoặc lúc nguy hiểm con có thể trốn vào đó mà không ai làm hại gì được con.”
Hạ Anh vừa nói xong, liền tâm niệm đi vào không gian. Phút chốc, chiếc ghế chỗ cô ngồi trống không, căn phòng bốn người hiện tại thiếu đi một.
Bà Mười, Hạ Du, và Ngọc Hiền nhìn thấy một màn này thì trợn trừng mắt, miệng mở to không khép được vì kinh ngạc quá đỗi. Đợi thấy Hạ Anh không tiếng động xuất hiện trở lại, một phòng bốn người trừ Hạ Anh thì ba người còn lại chính là một bộ dạng thất hồn lạc phách.
Dị năng? Tận thế? Này là chuyện gì? Phim viễn tưởng sao?
Đang sống yên lành, mỗi ngày còn vất vả toan tính tìm cách kiếm tiền, thực hiện mục tiêu, kế hoạch cho tương lai. Nhưng hiện tại lại nói, chỉ còn vài ngày nữa tận thế sẽ đến. Những thứ trước nay cố gắng đạt được phút chốc biến thành không. Điều này… điều này làm sao có thể chứ, làm sao tin được chứ.
Nhưng dựa vào những gì vừa nhìn thấy, cho dù không tin thì cũng phải tin. Bởi… câu chuyện này đều nói có sách mách có chứng. Nếu như vẫn nói không tin thì đúng là tự lừa dối mình. Nhưng là…
Hạ Anh nhìn thấy biểu cảm này của mẹ và anh chị hai, liền biết ba người đã tin tưởng chuyện cô vừa nói. Thở phào an tâm, mới nhẹ giọng nói tiếp:
“Mẹ và anh chị hai nhìn thấy rồi phải không? Trong giấc mơ và thực tại có nhiều thứ đã giống nhau. Thiệt ra, mấy hôm nay con cũng có mơ thấy một vài thứ, sau đó nó xảy ra y hệt như giấc mơ. Cho nên con tin tưởng, những gì con mơ thấy nhất định có thể xảy đến.” Tạm dừng lại, hít một hơi thật sâu, sau đó Hạ Anh nghiêm túc đường hoàng nhìn ba người thân ngồi đối diện mình, nhấn mạnh từng câu từng chữ thật rõ ràng nói:
“Về sau, qua đêm ba mươi thì chính là ngày tận thế. Lúc đó thế giới sẽ không còn hòa bình nữa, con người mỗi ngày phải sống trong đấu tranh giành giật. Vừa phải đề phòng bị những con tang thi xác sống kia tấn công, vừa phải đề phòng đồng loại vì sợ bị cướp bóc tính kế. Hôm nay con đem toàn bộ giấc mơ mà con mơ thấy kể cho cả nhà, là vì muốn cả nhà biết được mà chuẩn bị sẵn tâm lý, còn phải lên kế hoạch cho tương lai khi cái ngày đó đến. Để khi đó chúng ta sẽ không bị hoảng loạn mà trở tay không kịp!”
Biết mẹ và chị hai sẽ không dễ mà mà tiêu hóa ngay được chuyện này, cho nên Hạ Anh bỏ qua hai người, hướng Hạ Du nhẹ giọng nói:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook