Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ
-
Chương 83
Edit: V.O
Mẫu Trùng và Hắc Quả Phụ quần chiến, sâu trùng chết khiến nó tràn đầy nổi giận.
Vốn Mẫu Trùng cảm thấy nguy hiểm cũng không tính xung đột với Hắc Quả Phụ, chỉ cần nó ở đây, Hắc Quả Phụ sẽ không dám tùy tiện phát động tấn công, nhưng sâu trùng bị kinh sợ không khống chế tốt ký chủ được, khiến cho hành động của ký chủ bị mất khống chế, tùy tiện chạy ra khỏi khu an toàn.
Biến cố liên tiếp khiến Mẫu Trùng không thể kiên nhẫn được, trực tiếp xông ra ngoài, muốn giết chết sạch sẽ bầy Hắc Quả Phụ.
Nơi này là địa bàn của nó, bây giờ bởi vì Hắc Quả Phụ đến khiến tất cả thức ăn mà nó giữ lại chạy hết, thù mới hận cũ chung vào một chỗ, Mẫu Trùng càng tấn công dữ dội, nó không ngừng quơ múa tuyến lông, bên trong đôi mắt đỏ tươi tràn đầy vẻ hung tàn.
Chít - -
Hắc Quả Phụ nằm ở trên cây cột kêu lên khiêu khích.
Một cái râu màu đỏ sậm đánh về phía Hắc Quả Phụ với thế ác liệt, động tác của Hắc Quả Phụ linh hoạt bò đến bên cạnh, râu này đánh lên trên đất, dậy lên không ít bụi bặm.
Mẫu Trùng nhe răng, quơ múa xúc tua trên mặt đất, mắt lộ ra hung ác.
Hắc Quả Phụ nhắm vào lúc nó còn chưa kịp thu râu trước lại, nhanh chóng bò lên trên một cái râu khác của nó, tiếp theo nhảy lên đầu Mẫu Trùng cắn một cái, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Bốp, bốp, bốp, Mẫu Trùng bị bầy Hắc Quả Phụ nhỏ tấn công đến mức phiền không chịu nổi, vừa không chú ý một cái đã bị cắn, điên cuồng vẫy xúc tua màu đỏ sậm, nhưng dưới tình huống như vậy đã vung chết vài con Hắc Quả Phụ nhỏ không kịp chạy trốn.
Chít, chít, chít - -
Không để từng đám nhện đen trên đất làm nhiễu loạn sức phán đoán, miệng Hắc Quả Phụ phát ra âm thanh thật thấp, tuy Tần Nguyệt nghe không hiểu Tiểu Hắc đang nói gì, nhưng cũng biết nó đang ra lệnh cho những con Hắc Quả Phụ khác, bởi vì sau khi nó phát ra âm thanh chít chít trầm thấp, những con Hắc Quả Phụ còn chưa tiến lên đã bắt đầu lui về phía sau kết lưới.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách đều là sợi tơ màu trắng.
Bầy Hắc Quả Phụ nhỏ tập hợp, dieendaanleequuydoon – V.O, mạnh mẽ phun ra những sợi tơ để kết lưới, không qua bao lâu đã kết ra được một đống tơ lưới.
Ban đầu, Mẫu Trùng không quan tâm lưới trắng kết từ những sợi tơ này, nhưng đến lúc hành động của nó càng lúc càng bị khống chế, Mẫu Trùng bắt đầu có dấu hiệu chạy ra ngoài, không gian ở đây nhỏ hẹp, bất lợi cho hành động của nó, hơn nữa lưới này chẳng những có tính kết dính còn không dễ bị đứt.
Những con Hắc Quả Phụ không kết lưới vẫn bao vây Mẫu Trùng như trước, màu đỏ, màu đen, màu trắng lẫn lộn. Không qua bao lâu, lúc mấy xúc tua dính vào tơ nhện, Hắc Quả Phụ lại bắt lấy cơ hội, nhảy từ một sợi tơ xuống, cắn một cái lên người Mẫu Trùng.
Lúc này, Tần Nguyệt đứng quan sát cách đó không xa, nhạy bén để ý thấy sự tấn công của Mẫu Trùng có khuynh hướng chậm lại, cô không dám lơ là, sợ không để ý Mẫu Trùng này sẽ chạy mất.
Nghe nói trước tận thế có loại Hắc Quả Phụ cấu kết với Hoa Hướng Dương làm việc xấu, bên trong ngạc của loài nhện này có tuyến độc, có thể tiết ra ra một loại độc tính hệ thần kinh giống như dịch thể lòng trắng trứng, khi nọc độc tiến vào trong cơ thể con mồi, nó sẽ chết ngay lập tức. Nhìn tình huống bây giờ, tính độc lập và tính tấn công của Hắc Quả Phụ càng ngày càng mạnh, không cần dựa vào ngoại vật, có thể dựa vào sức chiến đấu của mình mà sống yên.
Bên này, Tần Nguyệt quan sát đám Hắc Quả Phụ chiến đấu, bên kia Ngụy Húc Huy cũng đang quan sát cô gái mặc áo đen này, cô không đơn giản!
Từ đầu đến giờ, Ngụy Húc Huy cũng chưa thấy Tần Nguyệt từng thay đổi sắc mặt, theo lý thuyết các cô gái đều yếu ớt, dù là bề ngoài cứng rắn đi nữa, nội tâm cũng không có cách nào giả dạng vô cùng hoàn mỹ, cô gái này, thay vì nói là cô gái bình thường, chẳng bằng nói là nữ cường nhân, nhìn lâu, sẽ cảm thấy trên người cô có phong cách nữ quân nhân – nữ chiến sĩ được bộ đội đặc chủng luyện ra.
Có lẽ là ánh mắt quá mức trực tiếp, Ngụy Húc Huy nhận được ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của Tần Nguyệt, sau đó thu tầm mắt lại, cô gái này á, cũng không biết là nhà ai nuôi ra được, không tệ, không tệ.
Lúc này, Mẫu Trùng đã bị Hắc Quả Phụ ép hết sức chật vật, cả cái râu nhỏ dài như roi tinh mịn của nó đều là tơ nhện màu trắng, gây trở ngại nghiêm trọng cho hành động và sức tấn công của nó, sau khi liên tiếp cố gắng xông ra hai lần thất bại, hình như nó biết không đi thì mình sẽ không tránh thoát cái chết. Mẫu Trùng điên cuồng vẫy xúc tua, không để ý Hắc Tri Chu bò đầy trên người, dùng hết sức xông ra ngoài.
Trong mắt Hắc Quả Phụ cao ngạo thoáng hiện lên một tia xem thường, bắt được cơ hội lại cắn Mẫu Trùng một hớp, sau đó bò ra xa, mặc cho đám Hắc Quả Phụ nhỏ giày vò. Chốc lát, Mẫu Trùng đã đám Hắc Quả Phụ nhỏ rậm rạp che mất, ban đầu còn có thể nhìn thấy nó co quắp xúc tua phản kháng, một lát sau thì ngay cả râu cũng không cử động.
Vẻ mặt Hắc Quả Phụ kiêu ngạo đứng tại chỗ nhìn một lát, một con Hắc Quả Phụ nhỏ được đám Hắc Quả Phụ nhường đường, đội viên tinh hạch đi đến đưa vào trong tay Hắc Quả Phụ, rốt cuộc Tiểu Hắc cũng vui vẻ, cầm tinh hạch bò đến chỗ Tần Nguyệt.
Cho, cho chủ nhân......
Chủ nhân......
Lúc Mẫu Trùng bị xé rách, Tần Nguyệt đã thu roi lửa lại, vừa cảm thấy dưới chân có gì không đúng đã nhìn thấy Tiểu Hắc nhà mình ôm một tinh hạch đỏ như lửa bò lên người cô.
"Ngoan, tự mình giữ lại đi."
Tần Nguyệt lấy tay chọc Hắc Quả Phụ, gần đây cô cảm nhận được dấu hiệu lên cấp, không cần phải dùng tới tinh hạch đặc biệt nữa, mà trong không gian của cô vẫn còn tích trữ chút tinh hạch bình thường.
Cho, cho chủ nhân......
Chủ nhân......
Hắc Quả Phụ giơ cái tinh hạch không tính là lớn này, trong đôi mắt nho nhỏ tràn đầy cố chấp, Tần Nguyệt từ chối mấy lần, Hắc Quả Phụ vẫn cố chấp giơ tinh hạch, cố ý muốn Tần nguyệt nhận lấy.
"Được rồi, vậy thì ta cảm ơn Tiểu Hắc." Tần Nguyệt thở dài nhận lấy, cố gắng không để ý cái cảm giác giành tinh hạch với sủng vật không được tự nhiên đó.
Trong đại sảnh, đám Hắc Quả Phụ hút hết dịch thịt của Mẫu Trùng, sau đó yên tĩnh ở trên đất, rốt cuộc Hắc Quả Phụ vẫn còn nhõng nhẽo ở trên người Tần Nguyệt chú ý tới đám bạn nhỏ không có chuyện gì làm, giơ giơ chân trước, nhỏ giọng phát tin ra để chúng nó rời đi.
Chi ——
Nghe được âm thanh, đám Hắc Quả Phụ nhỏ bắt đầu hoạt động, chúng chuyển động chân, rất nhanh, chậm rãi đi ra khỏi cửa tựa như lúc tới. Nhóm đại quân nhện đen này một đường bò về hướng Nam, Tần Nguyệt thu lại tầm mắt lúc chúng bò qua một gò đất.
"Khi tôi tới thấy trấn nhỏ phía trước rất không tệ, đến lúc đó các anh có thể qua bên kia xem một chút có còn vật tư gì không." Tần Nguyệt nói với Ngụy Húc Huy.
"Được, cám ơn cô."
"Lấy theo nhu cầu thôi, để như vậy, buổi tối ai cũng sẽ ngủ không ngon giấc."
Tần Nguyệt phất tay một cái, đi ra ngoài, chuyện đã giải quyết xong, cô còn phải nhanh chóng trở về, ai biết đám người kia có đi theo đội đàng hoàng không, sao cứ có cảm giác chỉ cần cô vừa không ở thì mấy người này lại mở đầu rắc rối vậy?
Thật ra, dự cảm của Tần Nguyệt cũng không sai.
Trước một vùng phế tích, hai nhóm người bình tĩnh giằng co, mặc dù tình huống này không giơ cung rút kiếm, nhưng cũng không chênh lệch lắm.
"Đàng hoàng một chút, chị Hai bọn tao rất coi trọng hắn, đàng hoàng giao ra đây thì tất cả mọi người sẽ được sống tốt." Một gã đàn ông vạm vỡ mở miệng nói, trong mắt lộ ra không nhịn được, nhóm người này thật không biết tốt xấu, đi theo chị Hai có gì không được, còn hại bọn họ lãng phí nước miếng.
Trì Li mỉm cười, từ chối lần nữa: "Cậu ta sẽ không đi cùng các anh."
"Mụ nội nó, ông đây đàng hoàng nói cho mày biết, chị Hai của tao chính là Dị Năng Giả, rất nổi tiếng ở khu này, liều chết mà đánh không có lợi với bọn mày." Gã đàn ông xì một tiếng khinh thường, trực tiếp than thở xui xẻo, thật vất vả đụng phải người có chút sắc đẹp, dieendaanleequuydoon – V.O, mà tất cả lại đều là kẻ cứng đầu, đầu năm nay ai mà không bám lấy Dị Năng Giả? Cho chúng cơ hội, còn không biết điều."Ông đây không rãnh lải nhải vớ vẩn với mày, hôm nay bọn mày đi cũng phải đi, không đi, ông đây trói bọn mày đi."
"Xì ——"
Hồng Cơ cười ra tiếng, mở cửa xe từ bên trong đi ra. Lúc cô đi tới, ánh mắt đám người phía ngoài này lập tức nhìn cũng không chớp, cô lấy tay chạm đôi môi đỏ mọng một cái, sóng mắt mê hoặc xoay chuyển: "Anh nói, muốn trói chúng tôi về?"
"Trói, trói...... à không, sao có thể trói bọn em về." Gã đàn ông kia vừa thấy trong xe còn có người đẹp, hơn nữa còn là người đẹp chính tông, lập tức thu hơi thở hung hãn trên mặt lại. Wow, bộ dạng xinh đẹp như vậy, nếu gã kéo được người về, chắc chắn không thiếu được chỗ tốt.
Phải biết, bọn họ cũng không chỉ có một Dị Năng Giả, Dị Năng Giả nam giới nhiều hơn, tất cả mọi người đều là đàn ông, sao có thể không thích phụ nữ, nhất là loại phụ nữ vừa nhìn là có thể đốt lửa này. Nghĩ như vậy, mặt gã càng trở nên dịu dàng: "Chỉ cần các em ngoan ngoãn về cùng bọn anh, đánh nhiều sẽ làm tổn thương tình cảm."
"Một đám ngu xuẩn." Tuyết Triệt dựa trên cửa sổ xe, vẻ mặt khinh bỉ, nói.
Lại nói, cũng coi như bọn họ xui xẻo, thật vất vả Tần Nguyệt không có ở đây, chuồn êm ra ngoài một lát lại có thể đụng phải nhiều người như vậy, nếu không phải sợ Tần Nguyệt biết, bọn họ đã sớm ra tay, nào có thời gian lải nhải với đám kia nhiều lời như vậy. Trì Li thật đúng là, sớm nói với anh ta rồi, thủ đoạn sạch sẽ một chút thì ai sẽ biết là bọn họ làm, lại còn nói với cậu làm người phải có nguyên tắc.
Nguyên tắc em gái anh, giữ nguyên tắc, đội quy cái gì, mẹ nó chứ, anh chạy ra ngoài cùng bọn họ thì được coi là gì! Tuyết Triệt bất mãn, trên nét mặt tràn đầy ác ý và cử chỉ tuỳ tiện ranh mãnh, thúc giục: "Nhanh lên một chút, chúng ta còn không có thời gian trở về."
"Sợ cái gì, có lẽ còn phải qua một đoạn thời gian bọn họ mới phát hiện ra chúng ta không có ở đó." Bắc Diễn cười đến dịu dàng, nhưng trong đôi mắt kia lại chứa lạnh lẽo, muốn bắt anh trở về làm áp trại phu nhân? Hừ, đang muốn chết sao?
Thật là đáng sợ......
Huyền Nguyệt và người gỗ chơi bài, thỉnh thoảng nhìn Bắc Diễn một cái, lập tức sợ run cả người thu tầm mắt lại. Cùng ngồi trong xe nhàm chán, Khúc Linh đặt tay sau ót xem kịch vui, dù sao nhân vật chính không phải anh ta, ngược lại vui vẻ, thanh nhàn.
"Tôi còn muốn chơi đùa với bọn họ một chút đây......"
Khẽ nói một tiếng, mang theo vô số dịu dàng, trên khuôn mặt đẹp như hoa anh đào của Bắc Diễn lại lạnh lẽo như ác ma. Trì Li thở dài, cũng không đi quản bọn họ làm gì nữa.
Thật là, đầu năm nay không cho người khác đi tìm phiền phức cũng là một chuyện rất phiền phức.
Mẫu Trùng và Hắc Quả Phụ quần chiến, sâu trùng chết khiến nó tràn đầy nổi giận.
Vốn Mẫu Trùng cảm thấy nguy hiểm cũng không tính xung đột với Hắc Quả Phụ, chỉ cần nó ở đây, Hắc Quả Phụ sẽ không dám tùy tiện phát động tấn công, nhưng sâu trùng bị kinh sợ không khống chế tốt ký chủ được, khiến cho hành động của ký chủ bị mất khống chế, tùy tiện chạy ra khỏi khu an toàn.
Biến cố liên tiếp khiến Mẫu Trùng không thể kiên nhẫn được, trực tiếp xông ra ngoài, muốn giết chết sạch sẽ bầy Hắc Quả Phụ.
Nơi này là địa bàn của nó, bây giờ bởi vì Hắc Quả Phụ đến khiến tất cả thức ăn mà nó giữ lại chạy hết, thù mới hận cũ chung vào một chỗ, Mẫu Trùng càng tấn công dữ dội, nó không ngừng quơ múa tuyến lông, bên trong đôi mắt đỏ tươi tràn đầy vẻ hung tàn.
Chít - -
Hắc Quả Phụ nằm ở trên cây cột kêu lên khiêu khích.
Một cái râu màu đỏ sậm đánh về phía Hắc Quả Phụ với thế ác liệt, động tác của Hắc Quả Phụ linh hoạt bò đến bên cạnh, râu này đánh lên trên đất, dậy lên không ít bụi bặm.
Mẫu Trùng nhe răng, quơ múa xúc tua trên mặt đất, mắt lộ ra hung ác.
Hắc Quả Phụ nhắm vào lúc nó còn chưa kịp thu râu trước lại, nhanh chóng bò lên trên một cái râu khác của nó, tiếp theo nhảy lên đầu Mẫu Trùng cắn một cái, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Bốp, bốp, bốp, Mẫu Trùng bị bầy Hắc Quả Phụ nhỏ tấn công đến mức phiền không chịu nổi, vừa không chú ý một cái đã bị cắn, điên cuồng vẫy xúc tua màu đỏ sậm, nhưng dưới tình huống như vậy đã vung chết vài con Hắc Quả Phụ nhỏ không kịp chạy trốn.
Chít, chít, chít - -
Không để từng đám nhện đen trên đất làm nhiễu loạn sức phán đoán, miệng Hắc Quả Phụ phát ra âm thanh thật thấp, tuy Tần Nguyệt nghe không hiểu Tiểu Hắc đang nói gì, nhưng cũng biết nó đang ra lệnh cho những con Hắc Quả Phụ khác, bởi vì sau khi nó phát ra âm thanh chít chít trầm thấp, những con Hắc Quả Phụ còn chưa tiến lên đã bắt đầu lui về phía sau kết lưới.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách đều là sợi tơ màu trắng.
Bầy Hắc Quả Phụ nhỏ tập hợp, dieendaanleequuydoon – V.O, mạnh mẽ phun ra những sợi tơ để kết lưới, không qua bao lâu đã kết ra được một đống tơ lưới.
Ban đầu, Mẫu Trùng không quan tâm lưới trắng kết từ những sợi tơ này, nhưng đến lúc hành động của nó càng lúc càng bị khống chế, Mẫu Trùng bắt đầu có dấu hiệu chạy ra ngoài, không gian ở đây nhỏ hẹp, bất lợi cho hành động của nó, hơn nữa lưới này chẳng những có tính kết dính còn không dễ bị đứt.
Những con Hắc Quả Phụ không kết lưới vẫn bao vây Mẫu Trùng như trước, màu đỏ, màu đen, màu trắng lẫn lộn. Không qua bao lâu, lúc mấy xúc tua dính vào tơ nhện, Hắc Quả Phụ lại bắt lấy cơ hội, nhảy từ một sợi tơ xuống, cắn một cái lên người Mẫu Trùng.
Lúc này, Tần Nguyệt đứng quan sát cách đó không xa, nhạy bén để ý thấy sự tấn công của Mẫu Trùng có khuynh hướng chậm lại, cô không dám lơ là, sợ không để ý Mẫu Trùng này sẽ chạy mất.
Nghe nói trước tận thế có loại Hắc Quả Phụ cấu kết với Hoa Hướng Dương làm việc xấu, bên trong ngạc của loài nhện này có tuyến độc, có thể tiết ra ra một loại độc tính hệ thần kinh giống như dịch thể lòng trắng trứng, khi nọc độc tiến vào trong cơ thể con mồi, nó sẽ chết ngay lập tức. Nhìn tình huống bây giờ, tính độc lập và tính tấn công của Hắc Quả Phụ càng ngày càng mạnh, không cần dựa vào ngoại vật, có thể dựa vào sức chiến đấu của mình mà sống yên.
Bên này, Tần Nguyệt quan sát đám Hắc Quả Phụ chiến đấu, bên kia Ngụy Húc Huy cũng đang quan sát cô gái mặc áo đen này, cô không đơn giản!
Từ đầu đến giờ, Ngụy Húc Huy cũng chưa thấy Tần Nguyệt từng thay đổi sắc mặt, theo lý thuyết các cô gái đều yếu ớt, dù là bề ngoài cứng rắn đi nữa, nội tâm cũng không có cách nào giả dạng vô cùng hoàn mỹ, cô gái này, thay vì nói là cô gái bình thường, chẳng bằng nói là nữ cường nhân, nhìn lâu, sẽ cảm thấy trên người cô có phong cách nữ quân nhân – nữ chiến sĩ được bộ đội đặc chủng luyện ra.
Có lẽ là ánh mắt quá mức trực tiếp, Ngụy Húc Huy nhận được ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của Tần Nguyệt, sau đó thu tầm mắt lại, cô gái này á, cũng không biết là nhà ai nuôi ra được, không tệ, không tệ.
Lúc này, Mẫu Trùng đã bị Hắc Quả Phụ ép hết sức chật vật, cả cái râu nhỏ dài như roi tinh mịn của nó đều là tơ nhện màu trắng, gây trở ngại nghiêm trọng cho hành động và sức tấn công của nó, sau khi liên tiếp cố gắng xông ra hai lần thất bại, hình như nó biết không đi thì mình sẽ không tránh thoát cái chết. Mẫu Trùng điên cuồng vẫy xúc tua, không để ý Hắc Tri Chu bò đầy trên người, dùng hết sức xông ra ngoài.
Trong mắt Hắc Quả Phụ cao ngạo thoáng hiện lên một tia xem thường, bắt được cơ hội lại cắn Mẫu Trùng một hớp, sau đó bò ra xa, mặc cho đám Hắc Quả Phụ nhỏ giày vò. Chốc lát, Mẫu Trùng đã đám Hắc Quả Phụ nhỏ rậm rạp che mất, ban đầu còn có thể nhìn thấy nó co quắp xúc tua phản kháng, một lát sau thì ngay cả râu cũng không cử động.
Vẻ mặt Hắc Quả Phụ kiêu ngạo đứng tại chỗ nhìn một lát, một con Hắc Quả Phụ nhỏ được đám Hắc Quả Phụ nhường đường, đội viên tinh hạch đi đến đưa vào trong tay Hắc Quả Phụ, rốt cuộc Tiểu Hắc cũng vui vẻ, cầm tinh hạch bò đến chỗ Tần Nguyệt.
Cho, cho chủ nhân......
Chủ nhân......
Lúc Mẫu Trùng bị xé rách, Tần Nguyệt đã thu roi lửa lại, vừa cảm thấy dưới chân có gì không đúng đã nhìn thấy Tiểu Hắc nhà mình ôm một tinh hạch đỏ như lửa bò lên người cô.
"Ngoan, tự mình giữ lại đi."
Tần Nguyệt lấy tay chọc Hắc Quả Phụ, gần đây cô cảm nhận được dấu hiệu lên cấp, không cần phải dùng tới tinh hạch đặc biệt nữa, mà trong không gian của cô vẫn còn tích trữ chút tinh hạch bình thường.
Cho, cho chủ nhân......
Chủ nhân......
Hắc Quả Phụ giơ cái tinh hạch không tính là lớn này, trong đôi mắt nho nhỏ tràn đầy cố chấp, Tần Nguyệt từ chối mấy lần, Hắc Quả Phụ vẫn cố chấp giơ tinh hạch, cố ý muốn Tần nguyệt nhận lấy.
"Được rồi, vậy thì ta cảm ơn Tiểu Hắc." Tần Nguyệt thở dài nhận lấy, cố gắng không để ý cái cảm giác giành tinh hạch với sủng vật không được tự nhiên đó.
Trong đại sảnh, đám Hắc Quả Phụ hút hết dịch thịt của Mẫu Trùng, sau đó yên tĩnh ở trên đất, rốt cuộc Hắc Quả Phụ vẫn còn nhõng nhẽo ở trên người Tần Nguyệt chú ý tới đám bạn nhỏ không có chuyện gì làm, giơ giơ chân trước, nhỏ giọng phát tin ra để chúng nó rời đi.
Chi ——
Nghe được âm thanh, đám Hắc Quả Phụ nhỏ bắt đầu hoạt động, chúng chuyển động chân, rất nhanh, chậm rãi đi ra khỏi cửa tựa như lúc tới. Nhóm đại quân nhện đen này một đường bò về hướng Nam, Tần Nguyệt thu lại tầm mắt lúc chúng bò qua một gò đất.
"Khi tôi tới thấy trấn nhỏ phía trước rất không tệ, đến lúc đó các anh có thể qua bên kia xem một chút có còn vật tư gì không." Tần Nguyệt nói với Ngụy Húc Huy.
"Được, cám ơn cô."
"Lấy theo nhu cầu thôi, để như vậy, buổi tối ai cũng sẽ ngủ không ngon giấc."
Tần Nguyệt phất tay một cái, đi ra ngoài, chuyện đã giải quyết xong, cô còn phải nhanh chóng trở về, ai biết đám người kia có đi theo đội đàng hoàng không, sao cứ có cảm giác chỉ cần cô vừa không ở thì mấy người này lại mở đầu rắc rối vậy?
Thật ra, dự cảm của Tần Nguyệt cũng không sai.
Trước một vùng phế tích, hai nhóm người bình tĩnh giằng co, mặc dù tình huống này không giơ cung rút kiếm, nhưng cũng không chênh lệch lắm.
"Đàng hoàng một chút, chị Hai bọn tao rất coi trọng hắn, đàng hoàng giao ra đây thì tất cả mọi người sẽ được sống tốt." Một gã đàn ông vạm vỡ mở miệng nói, trong mắt lộ ra không nhịn được, nhóm người này thật không biết tốt xấu, đi theo chị Hai có gì không được, còn hại bọn họ lãng phí nước miếng.
Trì Li mỉm cười, từ chối lần nữa: "Cậu ta sẽ không đi cùng các anh."
"Mụ nội nó, ông đây đàng hoàng nói cho mày biết, chị Hai của tao chính là Dị Năng Giả, rất nổi tiếng ở khu này, liều chết mà đánh không có lợi với bọn mày." Gã đàn ông xì một tiếng khinh thường, trực tiếp than thở xui xẻo, thật vất vả đụng phải người có chút sắc đẹp, dieendaanleequuydoon – V.O, mà tất cả lại đều là kẻ cứng đầu, đầu năm nay ai mà không bám lấy Dị Năng Giả? Cho chúng cơ hội, còn không biết điều."Ông đây không rãnh lải nhải vớ vẩn với mày, hôm nay bọn mày đi cũng phải đi, không đi, ông đây trói bọn mày đi."
"Xì ——"
Hồng Cơ cười ra tiếng, mở cửa xe từ bên trong đi ra. Lúc cô đi tới, ánh mắt đám người phía ngoài này lập tức nhìn cũng không chớp, cô lấy tay chạm đôi môi đỏ mọng một cái, sóng mắt mê hoặc xoay chuyển: "Anh nói, muốn trói chúng tôi về?"
"Trói, trói...... à không, sao có thể trói bọn em về." Gã đàn ông kia vừa thấy trong xe còn có người đẹp, hơn nữa còn là người đẹp chính tông, lập tức thu hơi thở hung hãn trên mặt lại. Wow, bộ dạng xinh đẹp như vậy, nếu gã kéo được người về, chắc chắn không thiếu được chỗ tốt.
Phải biết, bọn họ cũng không chỉ có một Dị Năng Giả, Dị Năng Giả nam giới nhiều hơn, tất cả mọi người đều là đàn ông, sao có thể không thích phụ nữ, nhất là loại phụ nữ vừa nhìn là có thể đốt lửa này. Nghĩ như vậy, mặt gã càng trở nên dịu dàng: "Chỉ cần các em ngoan ngoãn về cùng bọn anh, đánh nhiều sẽ làm tổn thương tình cảm."
"Một đám ngu xuẩn." Tuyết Triệt dựa trên cửa sổ xe, vẻ mặt khinh bỉ, nói.
Lại nói, cũng coi như bọn họ xui xẻo, thật vất vả Tần Nguyệt không có ở đây, chuồn êm ra ngoài một lát lại có thể đụng phải nhiều người như vậy, nếu không phải sợ Tần Nguyệt biết, bọn họ đã sớm ra tay, nào có thời gian lải nhải với đám kia nhiều lời như vậy. Trì Li thật đúng là, sớm nói với anh ta rồi, thủ đoạn sạch sẽ một chút thì ai sẽ biết là bọn họ làm, lại còn nói với cậu làm người phải có nguyên tắc.
Nguyên tắc em gái anh, giữ nguyên tắc, đội quy cái gì, mẹ nó chứ, anh chạy ra ngoài cùng bọn họ thì được coi là gì! Tuyết Triệt bất mãn, trên nét mặt tràn đầy ác ý và cử chỉ tuỳ tiện ranh mãnh, thúc giục: "Nhanh lên một chút, chúng ta còn không có thời gian trở về."
"Sợ cái gì, có lẽ còn phải qua một đoạn thời gian bọn họ mới phát hiện ra chúng ta không có ở đó." Bắc Diễn cười đến dịu dàng, nhưng trong đôi mắt kia lại chứa lạnh lẽo, muốn bắt anh trở về làm áp trại phu nhân? Hừ, đang muốn chết sao?
Thật là đáng sợ......
Huyền Nguyệt và người gỗ chơi bài, thỉnh thoảng nhìn Bắc Diễn một cái, lập tức sợ run cả người thu tầm mắt lại. Cùng ngồi trong xe nhàm chán, Khúc Linh đặt tay sau ót xem kịch vui, dù sao nhân vật chính không phải anh ta, ngược lại vui vẻ, thanh nhàn.
"Tôi còn muốn chơi đùa với bọn họ một chút đây......"
Khẽ nói một tiếng, mang theo vô số dịu dàng, trên khuôn mặt đẹp như hoa anh đào của Bắc Diễn lại lạnh lẽo như ác ma. Trì Li thở dài, cũng không đi quản bọn họ làm gì nữa.
Thật là, đầu năm nay không cho người khác đi tìm phiền phức cũng là một chuyện rất phiền phức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook