[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong
-
Chương 22: Hồi ức
Cái tên Ánh Sáng này luôn làm cậu suy tư, lúc trước cái tên này cũng đã nổi danh trong Mạt Thế một thời, họ được coi là những vị thần được thần đế gửi xuống cứu vớt loài người diệt trừ tai hoạ.
Quá khứ bật ????????♥️????????♥️????????♥️????????♥️????????
Đây là trước khi thụ chưa xuyên đang ở giữa ký ức đoàn đội tìm tên:))))))
Trong một tiểu khi có 5 người 4 nam 1 nữ ngồi xung quanh bàn tròn trò chuyện, không khi thập phần nghiêm trọng
"Tang thi triều sắp tới rồi, chúng ta cũng nên đề phòng thôi"
"Um"
"Boss có ý kiến gì không?"
Lại một lần nữa người được xưng là boss của họ bỏ đi không nói tiếng nào, thế là cả tiểu đội chỉ biết thở dài. Ở mạn trái căn cứ không xa, cóm ột tiểu đội nhỏ đang tích cực chém giết tang thi. 1 nam 1 nữ nổi bật đang bị vây quanh bởi tang thi, đám đồn đội của họ không mảy may quan tâm
"Cậu mau chạy tớ sẽ mở đường"
"Không, tớ sẽ ở đây bảo vệ cậu"
Khi hok bị dồn vào bước đường cùng thì một hoả cầu dị năng bay tới công kích đánh bay hết đám tang thi mở đường cho họ chạy. Cô gái nhỏ ngó về phía quả cầu gọi lớn
"Anh hai"
Cậu con trai thân hình nhỏ kèm theo đôi mắt kính to hơn cả khuôn mặt vẫn kéo cô chạy khỏi đám tang thi. Tới một con hẻm an toàn, cậu mới nhìn cô cười tươi
"Có bị sao không?"
"Tớ ổn còn cậu có sao không"
"Rất khoẻ nha"
Cậu bé kia vẫn ngồi yê cho cô gái nọ bẹo má, ở đăng xa có bóng dáng nhìn về phía họ, trong lòng anh ta lại dâng lên một xúc cảm lạ lùng. Anh ta chạy về phía căn cứ của mình
"Boss anh về rồi mau vào đây bàn tên nhóm nào"
"Lấy tên Không khí đi"
"Tên Thầm Lặng cũng được"
Chợt người thiếu niên ngũ quan tinh tế, sắc mặt âm trầm thốt lên một câu "Ánh Sáng". Cái tên này anh nghĩ tới là nhờ bụ cười của thiếu niên ngây thơ, trong sáng kia. Trong cái bối cảnh khốc liệt, chém giết mhau vô số, chỉ có mình cậu vẫn ngày ngày cười thật tươi còn đem đồ ăn của bản thân cho những người khác. Dù cậu biết rằng bản thân không có nhiều thức ăn, một cậu nhóc thân hình bé nhỏ nhưng lại kiên cường. Cậu có khác nào tia sáng trong bóng tối
Nụ cười đó là nụ cười cuối cùng mà anh nhìn thấy, từ cái ngày cô em gái anh vì bảo vệ cậu mà mất, cậu chưa hề cười một lần. Không gian cũng bị lấy mấy, cậu bị vứt bỏ anh không chịu được bèn đem cậu về. Dù không còn nụ cười kia nhưng đoàn đội của anh vẫn rất yêu quý cậu, khong mở miệng trách cậu vì đã làm cô hi sinh. Cái ngày anh trúng bẫy biến thành tang thi thấy cậu khóc lần đầu đó là lúc anh biết mình đã yêu cậu. Lần thứ 2 thấy cậu vì anh và mọi người mà rơi lệ là lúc anh hận bản thân đến tận xương tuỷ. Anh muốn đứng dậy giết chết đám người kia, điều cuối cùng anh nhớ được là cậu đã ôm anh cười. Chuyện sau đó là cả đoàn đội Ánh Sáng biến mất
Cậu chợt thấy có bàn tay ấm áp đặt lên má mình, Vu Thần mếu máo an ủi
"Baba sao người lại khóc, người đừng khóc Vu Thần sẽ ngoan mà"
"A... không có gì đâu chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện cũ nên cảm đông mà khóc thôi. Vu Thần ngoan đừng khóc"
"Vâng....Baba"
Vu Thần ôm chầm lấy baba nhỏ của bé, vỗ vỗ lưng còn đọc thần chú
"Buồn ơi biến đi, buồn ơi biến đi"
"Haha đứa trẻ đáng yêu này, yêu con quá đi mất"
Vu Thần sau đó lại quay qua ôm chầm lấy papa cả nhà ba người ôm chầm lấy nhau khiến những người kia có chút ghen tỵ. Trêu chọc nhau một hồi, Vu Thần bắt đầu mắt nhắm mắt mở gật gù, Á Hiên ôm lấy bé đặt lên bụng. Theo hơi ấm truyền tới, Vu Thần ngủ ngay trên người của Á Hiên luôn
Quá khứ bật ????????♥️????????♥️????????♥️????????♥️????????
Đây là trước khi thụ chưa xuyên đang ở giữa ký ức đoàn đội tìm tên:))))))
Trong một tiểu khi có 5 người 4 nam 1 nữ ngồi xung quanh bàn tròn trò chuyện, không khi thập phần nghiêm trọng
"Tang thi triều sắp tới rồi, chúng ta cũng nên đề phòng thôi"
"Um"
"Boss có ý kiến gì không?"
Lại một lần nữa người được xưng là boss của họ bỏ đi không nói tiếng nào, thế là cả tiểu đội chỉ biết thở dài. Ở mạn trái căn cứ không xa, cóm ột tiểu đội nhỏ đang tích cực chém giết tang thi. 1 nam 1 nữ nổi bật đang bị vây quanh bởi tang thi, đám đồn đội của họ không mảy may quan tâm
"Cậu mau chạy tớ sẽ mở đường"
"Không, tớ sẽ ở đây bảo vệ cậu"
Khi hok bị dồn vào bước đường cùng thì một hoả cầu dị năng bay tới công kích đánh bay hết đám tang thi mở đường cho họ chạy. Cô gái nhỏ ngó về phía quả cầu gọi lớn
"Anh hai"
Cậu con trai thân hình nhỏ kèm theo đôi mắt kính to hơn cả khuôn mặt vẫn kéo cô chạy khỏi đám tang thi. Tới một con hẻm an toàn, cậu mới nhìn cô cười tươi
"Có bị sao không?"
"Tớ ổn còn cậu có sao không"
"Rất khoẻ nha"
Cậu bé kia vẫn ngồi yê cho cô gái nọ bẹo má, ở đăng xa có bóng dáng nhìn về phía họ, trong lòng anh ta lại dâng lên một xúc cảm lạ lùng. Anh ta chạy về phía căn cứ của mình
"Boss anh về rồi mau vào đây bàn tên nhóm nào"
"Lấy tên Không khí đi"
"Tên Thầm Lặng cũng được"
Chợt người thiếu niên ngũ quan tinh tế, sắc mặt âm trầm thốt lên một câu "Ánh Sáng". Cái tên này anh nghĩ tới là nhờ bụ cười của thiếu niên ngây thơ, trong sáng kia. Trong cái bối cảnh khốc liệt, chém giết mhau vô số, chỉ có mình cậu vẫn ngày ngày cười thật tươi còn đem đồ ăn của bản thân cho những người khác. Dù cậu biết rằng bản thân không có nhiều thức ăn, một cậu nhóc thân hình bé nhỏ nhưng lại kiên cường. Cậu có khác nào tia sáng trong bóng tối
Nụ cười đó là nụ cười cuối cùng mà anh nhìn thấy, từ cái ngày cô em gái anh vì bảo vệ cậu mà mất, cậu chưa hề cười một lần. Không gian cũng bị lấy mấy, cậu bị vứt bỏ anh không chịu được bèn đem cậu về. Dù không còn nụ cười kia nhưng đoàn đội của anh vẫn rất yêu quý cậu, khong mở miệng trách cậu vì đã làm cô hi sinh. Cái ngày anh trúng bẫy biến thành tang thi thấy cậu khóc lần đầu đó là lúc anh biết mình đã yêu cậu. Lần thứ 2 thấy cậu vì anh và mọi người mà rơi lệ là lúc anh hận bản thân đến tận xương tuỷ. Anh muốn đứng dậy giết chết đám người kia, điều cuối cùng anh nhớ được là cậu đã ôm anh cười. Chuyện sau đó là cả đoàn đội Ánh Sáng biến mất
Cậu chợt thấy có bàn tay ấm áp đặt lên má mình, Vu Thần mếu máo an ủi
"Baba sao người lại khóc, người đừng khóc Vu Thần sẽ ngoan mà"
"A... không có gì đâu chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện cũ nên cảm đông mà khóc thôi. Vu Thần ngoan đừng khóc"
"Vâng....Baba"
Vu Thần ôm chầm lấy baba nhỏ của bé, vỗ vỗ lưng còn đọc thần chú
"Buồn ơi biến đi, buồn ơi biến đi"
"Haha đứa trẻ đáng yêu này, yêu con quá đi mất"
Vu Thần sau đó lại quay qua ôm chầm lấy papa cả nhà ba người ôm chầm lấy nhau khiến những người kia có chút ghen tỵ. Trêu chọc nhau một hồi, Vu Thần bắt đầu mắt nhắm mắt mở gật gù, Á Hiên ôm lấy bé đặt lên bụng. Theo hơi ấm truyền tới, Vu Thần ngủ ngay trên người của Á Hiên luôn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook