Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
-
Chương 4
Tiếng súng quanh quẩn bên tai, chẳng những Từ Dương không thể yên lòng, trái lại càng trở nên lo lắng thêm. Dựa theo tốc độ phản ứng của ZF đối với việc này, sợ rằng cần phải chờ thêm mấy ngày nữa thì ZF mới có câu trả lời chính diện. Nhưng mà chính những ngày ngắn ngủi này, toàn bộ thành phố C rơi vào tình trạng hỗn loạn khó có thể tưởng tượng.
Trong mắt Từ Dương hiện lên một tia đau xót, mấy ngày trước đây mới vừa sống lại, y cũng có nghĩ tới sẽ làm một chút gì đó. Nhưng y có thể lấy cái gì để cho người khác tin tưởng sự tình này, bọn họ coi lời y nói như là lời nói của người điên thì cũng thôi, nếu như bị cho rằng đang tuyên tuyền tổ chức có hành vi gian ác, không chừng lại bị coi là tai họa hại nước hại dân.
“Anh họ, xe của anh ở chỗ nào vậy?” Rốt cục đến khu an toàn, tinh thần Từ Lâm cũng đã hồi phục lại, không còn khẩn trương như lúc trước nữa. Đi tới bãi đỗ xe liền đưa mắt tìm kiếm xe hắn quen thuộc, không ngờ nhìn một vòng vẫn không thấy.
Giọng nghi ngờ làm thức tỉnh Từ Dương đang lâm vào trầm tư, lặng lẽ chỉnh lại tâm trạng có điểm buồn phiền trong lòng, hướng chiếc qua chiếc Hummer cách đó không xa. Cũng không quan tâm Từ Lâm có kinh ngạc cỡ nào khi nhìn thấy chiếc xe đó, hướng trước xe được cải tạo đặt biệt mà đi tới.
Lúc Hạ Duyên Phong nhìn đến chiếc xe được cải tạo, sâu trong ánh mắt hơi lóe lên, dường như có chút suy nghĩ liếc nhìn Từ Dương đã ngồi vào ghế lái. Thời gian Từ Lâm gọi điện thoại cho Từ Dương, vừa vặn hắn ở đó, mà Từ Lâm một chữ cũng không bỏ xót đã đem lời Từ Dương nói cho hắn biết.
Lúc đó đã cảm thấy Từ Dương dặn dò có chút kì lạ, nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ coi Từ Dương đang làm việc bên ngoài, biết nhiều sự việc hơn so với bọn hắn. Mới vừa rồi lời Từ Dương nói với vị cảnh sát kia hắn đều nghe được hết, căn cứ vào tình hình bên ngoài, Từ Dương tự hồ hiểu được rất nhiều chuyện mà người khác không biết.
Khiến cho hắn cảm thấy kì quái, thật lâu trước kia Từ Lâm nói anh trai của cậu là một thương nhân, sau đó tiếp nhận công ty nhỏ của cha mẹ sau khi họ qua đời. Nhưng nếu chỉ là một thương nhân bình thường, làm sao có thể biết được bệnh độc này rõ ràng hơn cả cảnh sát và ZF? Thậm chí còn kiên định nói bệnh nhân cắn người đã trở thành xác chết đã phát sinh biến hóa?
“Duyên Phong, mau đưa Thiên Hạo vào trong xe, cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Khi thấy Từ Dương ngồi vào xe Hummer, Từ Lâm cuối cùng cũng trở lại bình thường, mở ra cửa xe một cách tự nhiên, sau đó giúp Hạ Duyên Phong đỡ Ngô Thiên Hạo vào bên trong xe.
Từ Lâm không phải là người mọi việc điều phải hỏi cặn kẽ, bất kể là lời lúc trước Từ Dương nói hay là anh cậu đột nhiên lấy ra chiếc Hummer, cậu cũng không như Hạ Duyên Phong mà suy nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ biết lời nói của Từ Dương đều là nghiêm túc suy nghĩ sau hậu quả, trong đó bao hàm đạo lý không phải tùy tiện ngẫm nghĩ là có thể hiểu được. Tuy rằng cậu thực sự tò mì tại sao anh cậu lại biết được nhiều điều như vậy, nhưng chuyện quan trọng trước mắt còn rất nhiều, không thích hợp dừng lại vì việc này.
Kỳ thật xưa nay Hạ Duyên Phong cũng không phải người luôn truy tìm ngọn nguồn, chỉ là lời nói hành động của Từ Dương lại thể hiện giống như y rất quen thuộc với những người chết biết đi này, dường như phảng phất đã sớm biết được sự tồn tại của nó. Tuy nói rằng hắn cũng đã chứng kiến qua nguy cơ sinh hóa, mà vẫn không thể đem hai chuyện này xác nhập lại thành một được.
“Đừng ngu ngốc đừng ở ngoài, lên xe mau” Mắt Từ Dương liếc đến Hạ Duyên Phong vẫn ngơ ngác đứng bên ngoài như cũ, có chút bất đắc dĩ gõ vào tay lái một cái, giọng lạnh nhạt nói: “Hiện tại trường học của cậu đã loạn không có kết cấu, lại xuất hiện nhiều tang thi như vậy, chẳng lẽ cậu muốn về lại sao?”
“Duyên Phong, đừng trở về trường, trước xem tình hình như thế nào nữa.” Khi Từ Lâm đưa Ngô Thiên Hạo nằm vào phía sau, cậu mới phát hiện Hạ Duyên Phong vẫn chưa lên xe, lúc này vừa nghe anh cậu nói, cuống quýt ngăn cãng Hạ Duyên Phong, chi sợ hắn thực sự trở về trường học.
Từ Dương không nói thêm nữa, chờ Hạ Duyên Phong ngồi xong, giương mắt nhìn xuống kính chiếu hậu, chợt tỉnh táo lái xe chạy ra khỏi bãi đỗ, một lát sau liền chạy trên đường. Lúc này xe cộ trên đường đặc biệt nhiều, tuy rằng Từ Dương rất muốn nhanh như chớp mà trở về khu nhà, những cũng chỉ có thể chậm rãi chạy theo đuôi xe.
Trong lúc xe cộ như là ốc sên bò sát, toàn bộ lực chú ý của Từ Lâm và Hạ Duyên Phong đều đặt ở hai bên đường phố. Thỉnh thoáng bọn họ thấy có người hét chạy toán loạn khắp nơi, còn có thể thấy khuôn mặt dữ tợn của tang thi đang đi, hai người đều trợn trong mắt khó mà tin được.
“Anh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra bên ngoài?” Từ Lâm bị tình hình bên ngoài làm sợ hãi nổi da gà, run rẩy quay đầu nhìn Từ Dương đang chuyên chú lái xe.
“Sự thật giống với việc sinh hóa các người đã chứng kiến, có đám người bị nhiễm độc rồi trở thành tang thi.” Từ Dương vẫn lái xe như cũ, trên mặt không có chút biểu hiện nào, lời nói cũng giống nhau không có một chút tình cảm, phảng phất như trần thuật một việc không có chút quan hệ nào với y.
“Thật, thật sự có tang thi?” Phảng phất Từ Lâm tựa như không tin, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài, khi tận mắt cậu thấy người qua đường có cánh tay mục nát hướng về phía đoàn người đi lại, nhịn không được “Oa” một tiếng kêu sợ hãi đứng lên, sắc mặt trắng bệch không có nửa điểm huyết sắc.
“Cái cậu nhìn thấy chỉ là mới bắt đầu thôi, mọi người xem qua nguy cơ sinh hóa, nên biết khứu giác và thính giác đều rất linh mẫn, lần sau nếu như lại gặp tang thi, đừng như vừa rồi mà hô to gọi nhỏ.” Âm thanh lạnh nhạt của Từ Dương nhắc nhở bên trong xe, nhìn đến sắc mặt trắng bệch của em trai, trong mắt thoáng hiện lên một chút bi thương âm thầm.
Nếu như không có mạt thế, bọn người Từ Lâm hiện tại hẳn là đang bận viết luận văn tốt nghiệp, vội vàng tìm việc làm. Ai cũng không ngờ rằng thời điểm bọn họ đang bước gần vào xã hội để triển khai kế hoạch lớn, đột nhiên phát sinh loại chuyện khiến người khác sợ hãi. Mặc dù ở kiếp trước hai nắm, nhưng con đường phía trước vẫn mịt mù như cũ.
Bên trong xe không khí ngột ngạt như muốn làm người khác hít thở không thông, mặc dù mới vừa rồi Từ Dương chỉ là nói một câu lời ít mà ý nhiều, từ trước đến nay Từ Lâm tâm tư tinh tế đã mơ hồ đoán được bọn họ có thể sẽ gặp phải nguy nan, trong đầu cũng tự lừa mình dối người mà cho rằng thực tế và tiểu thuyết hoàn toàn không phải là một sự việc đồng nhất.
Khi an toàn đến Từ gia, Từ Lâm và Hạ Duyên Phong lại thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng lộ trình từ trường học đi đến khu nhà, bọn họ đã thấy tới hơn mười tang thi có khuôn mặt dữ tợn, bọn họ vẫn cảm thấy chuyện này thật sự khó có thể tin được. Hôm nay thật vất vả về đến nhà, hai người đều có loại cảm giác sóng sót sau tai nạn.
Từ Dương khóa chặt cửa, xoay người liền thấy Hạ Duyên Phong đang cõng Ngô Thiên Hạo, khẽ nhíu mày không nhận thấy, xoay mặt nhìn về Phía Từ Lâm, sắc mặt nghiêm túc nói: “Cậu giúp Hạ Duyên Phong đỡ Ngô Thiên Hạo vào trong phòng, anh đi xem trong nhà có thuốc hạ sốt hay không.”
Từ Lâm biết bây giờ cùng trước đây không giống nhau, Từ Dương không cho bọn họ đi bệnh viện là có đạo lí của y, mà đợi lát nữa rất có thể y sẽ nói cho bọn cậu biết lí do đó, cho nên cậu cũng không nhiều chuyện, như một tên lính nhỏ nghiêm túc, âm thầm đỡ Ngô Thiên Hạo đến phòng của cậu.
Chờ Từ Lâm và Hạ Duyên Phong đều vảo phòng, Từ Dương mới đi đến phòng bếp lấy ra ly nước sạch, lặng yên không tiếng động mà rót đàm thủy vào nửa ly, lại cho nước nóng vào, sau đó bưng nước ấm đi khỏi phòng bếp.
Chờ Từ Dương đi tới phòng Từ Lâm, Ngô Thiên Hạo đã nằm trên giường, lặng im mà nhìn sắc mặt đỏ bừng như than. Giai đoạn đầu mạt thế bạo phát, dị năng giả tương đối ít, hơn nữa phần lớn dày vò thì dị năng mới thức tỉnh, Ngô Thiên Hạo thật không phải lúc thức tỉnh.
Nếu như cho Ngô Thiên Hạo uống đàm thủy trước, nói không chừng hiện tại hắn không cần phải trải qua dằn vặt, rất có thể trực tiếp thức tỉnh dị năng. Từ Dương lắc đầu, sự tình đều đã phát triển thành như vậy, có ảo não cũng chẳng làm được chuyện gì, chỉ cần không phải chuyện xấu là được.
Từ Dương yên lặng liếc nhìn Từ Lâm đang canh giữ ở bên giường, im lặng thở dài, ngược lại đem nước ấm đang cầm trong tay đưa cho Hạ Duyên Phong, thấp giọng nói: “Thuốc viên đã tan trong nước, trước hết cho Ngô Thiên Hạo uống nước này, hai người cũng đừng quá lo lắng. Cũng nên ngủ một chút đi, hắn cũng không có chuyện gì đâu.”
Hạ Duyên Phong nhận lấy nước ấm, cảm thấy ly nước trên tay rất đặc biệt, vẻ mặt cậu bình tĩnh nhìn Từ Dương, rồi rũ đôi mắt xuống nhìn vào ly nước. Trường học có rất nhiều người sốt lên thì đều uống thuốc hạ sốt xong, những vẫn không thấy nửa điểm khởi sắc, không biết vì sao mà Từ Dương khẳng định Ngô Thiên Hạo sẽ không có việc gì.
Tuy rằng có nhiều nghi vấn trong lòng, Hạ Duyên Phong vẫn lựa chọn tin tưởng Từ Dương. Hắn vĩnh viễn nhớ kĩ ngày đó mới vừa vào học, đứng, Từ Lâm có một người anh trai rất quan tâm đứng ở trước mặt hắn là Từ Dương.
Lúc đó hắn một mình đến trường học báo danh, thấy đám tân sinh đều có người thân đi cùng, giữa ngực có một chút cô đơn. Giữa lúc tinh thần hoảng hốt nhìn một màn gai mắt, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một chai nước khoáng được đưa qua.
Hắn nghi ngờ giương mắt nhìn về phía nam sinh đưa nước suối cho hắn, trong nháy mắt đó, hắn tựa hồ ngừng suy nghĩ, chỉ kinh ngạc nhìn người kia cười như gió xuân. Đến khi Từ Lâm báo danh xong, Từ Dương cùng Từ Lâm từ từ biến mất khỏi tầm mắt của hắn, hắn vẫn nhớ rõ bóng dáng người kia tươi cười.
Đảo mắt đã qua ba năm, trước cửa siêu thị thấy Từ Dương trong nháy mắt, hắn chợt minh bạch vì sao nhớ kĩ bộ dáng mỉm cười kia. Thì ra trong lúc vô tình, hắn đã lén lút ghi trong lòng nam sinh cho hắn chai nước khoáng. Cho dù đại nam sinh năm đó đã trở thành một người trầm ổn thành công trong sự nghiệp, hắn vẫn như cũ khắc sâu thân ảnh của người nọ thật sâu dưới đáy lòng.
Hoàn
Trong mắt Từ Dương hiện lên một tia đau xót, mấy ngày trước đây mới vừa sống lại, y cũng có nghĩ tới sẽ làm một chút gì đó. Nhưng y có thể lấy cái gì để cho người khác tin tưởng sự tình này, bọn họ coi lời y nói như là lời nói của người điên thì cũng thôi, nếu như bị cho rằng đang tuyên tuyền tổ chức có hành vi gian ác, không chừng lại bị coi là tai họa hại nước hại dân.
“Anh họ, xe của anh ở chỗ nào vậy?” Rốt cục đến khu an toàn, tinh thần Từ Lâm cũng đã hồi phục lại, không còn khẩn trương như lúc trước nữa. Đi tới bãi đỗ xe liền đưa mắt tìm kiếm xe hắn quen thuộc, không ngờ nhìn một vòng vẫn không thấy.
Giọng nghi ngờ làm thức tỉnh Từ Dương đang lâm vào trầm tư, lặng lẽ chỉnh lại tâm trạng có điểm buồn phiền trong lòng, hướng chiếc qua chiếc Hummer cách đó không xa. Cũng không quan tâm Từ Lâm có kinh ngạc cỡ nào khi nhìn thấy chiếc xe đó, hướng trước xe được cải tạo đặt biệt mà đi tới.
Lúc Hạ Duyên Phong nhìn đến chiếc xe được cải tạo, sâu trong ánh mắt hơi lóe lên, dường như có chút suy nghĩ liếc nhìn Từ Dương đã ngồi vào ghế lái. Thời gian Từ Lâm gọi điện thoại cho Từ Dương, vừa vặn hắn ở đó, mà Từ Lâm một chữ cũng không bỏ xót đã đem lời Từ Dương nói cho hắn biết.
Lúc đó đã cảm thấy Từ Dương dặn dò có chút kì lạ, nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ coi Từ Dương đang làm việc bên ngoài, biết nhiều sự việc hơn so với bọn hắn. Mới vừa rồi lời Từ Dương nói với vị cảnh sát kia hắn đều nghe được hết, căn cứ vào tình hình bên ngoài, Từ Dương tự hồ hiểu được rất nhiều chuyện mà người khác không biết.
Khiến cho hắn cảm thấy kì quái, thật lâu trước kia Từ Lâm nói anh trai của cậu là một thương nhân, sau đó tiếp nhận công ty nhỏ của cha mẹ sau khi họ qua đời. Nhưng nếu chỉ là một thương nhân bình thường, làm sao có thể biết được bệnh độc này rõ ràng hơn cả cảnh sát và ZF? Thậm chí còn kiên định nói bệnh nhân cắn người đã trở thành xác chết đã phát sinh biến hóa?
“Duyên Phong, mau đưa Thiên Hạo vào trong xe, cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Khi thấy Từ Dương ngồi vào xe Hummer, Từ Lâm cuối cùng cũng trở lại bình thường, mở ra cửa xe một cách tự nhiên, sau đó giúp Hạ Duyên Phong đỡ Ngô Thiên Hạo vào bên trong xe.
Từ Lâm không phải là người mọi việc điều phải hỏi cặn kẽ, bất kể là lời lúc trước Từ Dương nói hay là anh cậu đột nhiên lấy ra chiếc Hummer, cậu cũng không như Hạ Duyên Phong mà suy nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ biết lời nói của Từ Dương đều là nghiêm túc suy nghĩ sau hậu quả, trong đó bao hàm đạo lý không phải tùy tiện ngẫm nghĩ là có thể hiểu được. Tuy rằng cậu thực sự tò mì tại sao anh cậu lại biết được nhiều điều như vậy, nhưng chuyện quan trọng trước mắt còn rất nhiều, không thích hợp dừng lại vì việc này.
Kỳ thật xưa nay Hạ Duyên Phong cũng không phải người luôn truy tìm ngọn nguồn, chỉ là lời nói hành động của Từ Dương lại thể hiện giống như y rất quen thuộc với những người chết biết đi này, dường như phảng phất đã sớm biết được sự tồn tại của nó. Tuy nói rằng hắn cũng đã chứng kiến qua nguy cơ sinh hóa, mà vẫn không thể đem hai chuyện này xác nhập lại thành một được.
“Đừng ngu ngốc đừng ở ngoài, lên xe mau” Mắt Từ Dương liếc đến Hạ Duyên Phong vẫn ngơ ngác đứng bên ngoài như cũ, có chút bất đắc dĩ gõ vào tay lái một cái, giọng lạnh nhạt nói: “Hiện tại trường học của cậu đã loạn không có kết cấu, lại xuất hiện nhiều tang thi như vậy, chẳng lẽ cậu muốn về lại sao?”
“Duyên Phong, đừng trở về trường, trước xem tình hình như thế nào nữa.” Khi Từ Lâm đưa Ngô Thiên Hạo nằm vào phía sau, cậu mới phát hiện Hạ Duyên Phong vẫn chưa lên xe, lúc này vừa nghe anh cậu nói, cuống quýt ngăn cãng Hạ Duyên Phong, chi sợ hắn thực sự trở về trường học.
Từ Dương không nói thêm nữa, chờ Hạ Duyên Phong ngồi xong, giương mắt nhìn xuống kính chiếu hậu, chợt tỉnh táo lái xe chạy ra khỏi bãi đỗ, một lát sau liền chạy trên đường. Lúc này xe cộ trên đường đặc biệt nhiều, tuy rằng Từ Dương rất muốn nhanh như chớp mà trở về khu nhà, những cũng chỉ có thể chậm rãi chạy theo đuôi xe.
Trong lúc xe cộ như là ốc sên bò sát, toàn bộ lực chú ý của Từ Lâm và Hạ Duyên Phong đều đặt ở hai bên đường phố. Thỉnh thoáng bọn họ thấy có người hét chạy toán loạn khắp nơi, còn có thể thấy khuôn mặt dữ tợn của tang thi đang đi, hai người đều trợn trong mắt khó mà tin được.
“Anh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra bên ngoài?” Từ Lâm bị tình hình bên ngoài làm sợ hãi nổi da gà, run rẩy quay đầu nhìn Từ Dương đang chuyên chú lái xe.
“Sự thật giống với việc sinh hóa các người đã chứng kiến, có đám người bị nhiễm độc rồi trở thành tang thi.” Từ Dương vẫn lái xe như cũ, trên mặt không có chút biểu hiện nào, lời nói cũng giống nhau không có một chút tình cảm, phảng phất như trần thuật một việc không có chút quan hệ nào với y.
“Thật, thật sự có tang thi?” Phảng phất Từ Lâm tựa như không tin, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài, khi tận mắt cậu thấy người qua đường có cánh tay mục nát hướng về phía đoàn người đi lại, nhịn không được “Oa” một tiếng kêu sợ hãi đứng lên, sắc mặt trắng bệch không có nửa điểm huyết sắc.
“Cái cậu nhìn thấy chỉ là mới bắt đầu thôi, mọi người xem qua nguy cơ sinh hóa, nên biết khứu giác và thính giác đều rất linh mẫn, lần sau nếu như lại gặp tang thi, đừng như vừa rồi mà hô to gọi nhỏ.” Âm thanh lạnh nhạt của Từ Dương nhắc nhở bên trong xe, nhìn đến sắc mặt trắng bệch của em trai, trong mắt thoáng hiện lên một chút bi thương âm thầm.
Nếu như không có mạt thế, bọn người Từ Lâm hiện tại hẳn là đang bận viết luận văn tốt nghiệp, vội vàng tìm việc làm. Ai cũng không ngờ rằng thời điểm bọn họ đang bước gần vào xã hội để triển khai kế hoạch lớn, đột nhiên phát sinh loại chuyện khiến người khác sợ hãi. Mặc dù ở kiếp trước hai nắm, nhưng con đường phía trước vẫn mịt mù như cũ.
Bên trong xe không khí ngột ngạt như muốn làm người khác hít thở không thông, mặc dù mới vừa rồi Từ Dương chỉ là nói một câu lời ít mà ý nhiều, từ trước đến nay Từ Lâm tâm tư tinh tế đã mơ hồ đoán được bọn họ có thể sẽ gặp phải nguy nan, trong đầu cũng tự lừa mình dối người mà cho rằng thực tế và tiểu thuyết hoàn toàn không phải là một sự việc đồng nhất.
Khi an toàn đến Từ gia, Từ Lâm và Hạ Duyên Phong lại thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng lộ trình từ trường học đi đến khu nhà, bọn họ đã thấy tới hơn mười tang thi có khuôn mặt dữ tợn, bọn họ vẫn cảm thấy chuyện này thật sự khó có thể tin được. Hôm nay thật vất vả về đến nhà, hai người đều có loại cảm giác sóng sót sau tai nạn.
Từ Dương khóa chặt cửa, xoay người liền thấy Hạ Duyên Phong đang cõng Ngô Thiên Hạo, khẽ nhíu mày không nhận thấy, xoay mặt nhìn về Phía Từ Lâm, sắc mặt nghiêm túc nói: “Cậu giúp Hạ Duyên Phong đỡ Ngô Thiên Hạo vào trong phòng, anh đi xem trong nhà có thuốc hạ sốt hay không.”
Từ Lâm biết bây giờ cùng trước đây không giống nhau, Từ Dương không cho bọn họ đi bệnh viện là có đạo lí của y, mà đợi lát nữa rất có thể y sẽ nói cho bọn cậu biết lí do đó, cho nên cậu cũng không nhiều chuyện, như một tên lính nhỏ nghiêm túc, âm thầm đỡ Ngô Thiên Hạo đến phòng của cậu.
Chờ Từ Lâm và Hạ Duyên Phong đều vảo phòng, Từ Dương mới đi đến phòng bếp lấy ra ly nước sạch, lặng yên không tiếng động mà rót đàm thủy vào nửa ly, lại cho nước nóng vào, sau đó bưng nước ấm đi khỏi phòng bếp.
Chờ Từ Dương đi tới phòng Từ Lâm, Ngô Thiên Hạo đã nằm trên giường, lặng im mà nhìn sắc mặt đỏ bừng như than. Giai đoạn đầu mạt thế bạo phát, dị năng giả tương đối ít, hơn nữa phần lớn dày vò thì dị năng mới thức tỉnh, Ngô Thiên Hạo thật không phải lúc thức tỉnh.
Nếu như cho Ngô Thiên Hạo uống đàm thủy trước, nói không chừng hiện tại hắn không cần phải trải qua dằn vặt, rất có thể trực tiếp thức tỉnh dị năng. Từ Dương lắc đầu, sự tình đều đã phát triển thành như vậy, có ảo não cũng chẳng làm được chuyện gì, chỉ cần không phải chuyện xấu là được.
Từ Dương yên lặng liếc nhìn Từ Lâm đang canh giữ ở bên giường, im lặng thở dài, ngược lại đem nước ấm đang cầm trong tay đưa cho Hạ Duyên Phong, thấp giọng nói: “Thuốc viên đã tan trong nước, trước hết cho Ngô Thiên Hạo uống nước này, hai người cũng đừng quá lo lắng. Cũng nên ngủ một chút đi, hắn cũng không có chuyện gì đâu.”
Hạ Duyên Phong nhận lấy nước ấm, cảm thấy ly nước trên tay rất đặc biệt, vẻ mặt cậu bình tĩnh nhìn Từ Dương, rồi rũ đôi mắt xuống nhìn vào ly nước. Trường học có rất nhiều người sốt lên thì đều uống thuốc hạ sốt xong, những vẫn không thấy nửa điểm khởi sắc, không biết vì sao mà Từ Dương khẳng định Ngô Thiên Hạo sẽ không có việc gì.
Tuy rằng có nhiều nghi vấn trong lòng, Hạ Duyên Phong vẫn lựa chọn tin tưởng Từ Dương. Hắn vĩnh viễn nhớ kĩ ngày đó mới vừa vào học, đứng, Từ Lâm có một người anh trai rất quan tâm đứng ở trước mặt hắn là Từ Dương.
Lúc đó hắn một mình đến trường học báo danh, thấy đám tân sinh đều có người thân đi cùng, giữa ngực có một chút cô đơn. Giữa lúc tinh thần hoảng hốt nhìn một màn gai mắt, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một chai nước khoáng được đưa qua.
Hắn nghi ngờ giương mắt nhìn về phía nam sinh đưa nước suối cho hắn, trong nháy mắt đó, hắn tựa hồ ngừng suy nghĩ, chỉ kinh ngạc nhìn người kia cười như gió xuân. Đến khi Từ Lâm báo danh xong, Từ Dương cùng Từ Lâm từ từ biến mất khỏi tầm mắt của hắn, hắn vẫn nhớ rõ bóng dáng người kia tươi cười.
Đảo mắt đã qua ba năm, trước cửa siêu thị thấy Từ Dương trong nháy mắt, hắn chợt minh bạch vì sao nhớ kĩ bộ dáng mỉm cười kia. Thì ra trong lúc vô tình, hắn đã lén lút ghi trong lòng nam sinh cho hắn chai nước khoáng. Cho dù đại nam sinh năm đó đã trở thành một người trầm ổn thành công trong sự nghiệp, hắn vẫn như cũ khắc sâu thân ảnh của người nọ thật sâu dưới đáy lòng.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook