Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
-
Chương 130: Đàm phán
Nhóm thủ vệ đứng ở đó, ngốc lăng, hai mặt nhìn nhau, đây là nên đánh hay không nên đánh?
Đánh, bọn họ quả thật có chút sợ hãi, nhưng mà không đánh, cấp trên của bọn họ vừa mới bị người này chém đầu....
Bọn họ nhìn nhau, không ai dám bước lên.
Lúc này, cửa đại sảnh mở ra, một đám người vội vàng đi ra, cầm đầu chính là Cố Bộ trưởng.
Sở Thiên và Bạch Minh Hi bám gót theo sau, cả hai đều nhăn mày.
Kết quả, Sở Thiên vừa ra khỏi cửa nhìn đã thấy cách đó không xa Toàn Hiểu Vũ toàn thân dính máu, nhất thời hồn vía đều bị dọa bay, bất chấp cái gì tôn trọng thân phận của Cố Bộ trưởng, trong nháy mắt chạy vội đến bên cạnh Toàn Hiểu Vũ.
Cố Bộ trưởng nhìn thấy cái xác thì hít một hơi khí lạnh, hung tợn nhìn trừng mắt quản gia, không phải chỉ là một chút xung đột hay sao, sao lại biến thành.... Biến thành hiện trường giết người?!
Người chết là ai? Nhìn thấy cảnh này cùng với đầu người máu thịt mơ hồ cách đó không xa, trong lòng Cố Bộ trưởng có dự cảm không tốt.
Quản gia báo lại nói Tiền phó Bộ trưởng và khách có chút xung đột, trong lòng hắn chỉ biết, khẳng định là cái tên dê sòm chết tiệt đã làm gì đám đồng đội của Sở Thiên.
Hắn và Sở Thiên đang nói tới chỗ mấu chốt của chuyện tinh hạch thì bị đám ngu xuẩn này cắt ngang.
Sau khi biết được giá trị của Sở Thiên, hắn đương nhiên sẽ không cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, vì thế đoàn người tạm thời kết thúc cuộc nói chuyện, vội vàng đi ra xem tình hình.
Ai ngờ, lại gặp phải cảnh tượng máu tanh này.
Quản gia bị chủ nhân nhà mình trừng mắt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, khi hắn phát hiện tình huống không đúng đã đi báo cáo, Tiền phó Bộ trưởng kia còn đang ôm đứa nhỏ, mà xa xa hai con dị thú đang cấp tốc chạy về phía phó Bộ trưởng.
Hắn ngay tức khắc hiểu được đã xảy ra chuyện không hay, đứa nhỏ này là một Thuần Thú Sư hiếm thấy! Nhưng lấy thân phận của hắn suy cho cùng không tiện ra mặt, vì thế lập tức báo cáo cho chủ nhân nhà mình, ai ngờ chỉ trong vài phút đồng hồ, tình huống đã biến thành một cục diện khó có thể thu dọn.
Sở Thiên chạy tới lập tức ôm lấy Toàn Hiểu Vũ, mãi đến khi xác nhận trên người cậu không có bị thương, mà là máu của người khác, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Sao lại thế này?” Sở Thiên lúc này mới có lòng đi hỏi chuyện gì xảy ra, vừa rồi quản gia chỉ nói khách và phó Bộ trưởng có chút xung đột, hắn nghĩ với bản lĩnh của Toàn Hiểu Vũ khẳng định không thể bị ai khi dễ, cũng không quá sốt ruột, kết quả vừa ra đã thấy cậu một thân đầy máu.
Nhưng mà, thoạt nhìn, Toàn Hiểu Vũ quả thật không có chịu thiệt.
Sở Thiên đã đến, khiến sắc mặt và sát ý trong mắt Toàn Hiểu Vũ tức thì giảm đi một chút, nhưng toàn thân cậu vẫn căng thẳng, gần như là cắn răng nói: “Hắn! Tiểu Nam!”
Ba chữ đơn giản nhưng đủ để cho Sở Thiên hiểu được.
Lí Nam bên cạnh lúc này đang gắt gao giữ chặt Tạ Minh Hiên, hơn nữa được hai con mèo bảo vệ phía sau, trước mặt hắn cách đó không xa, có một bàn tay bị rụng.
Vết máu cũng từ trước mặt Lí Nam đứt quãng tới nơi này, sau đó là một cái xác không đầu và một bãi lớn máu.
Cho nên, sắc mặt Sở Thiên cũng trở nên rất lạnh, hắn biết giới hạn của Toàn Hiểu Vũ là cái gì, Lí Nam đúng lúc là một trong số đó.
Vì vậy, Sở Thiên không chỉ không có ngăn cản Toàn Hiểu Vũ, trái lại còn nghiêng đầu, híp mắt, âm thanh lạnh lùng nói với những thủ vệ vây quanh bọn họ: “Muốn báo thù sao? Cùng lên đi.”
Giọng nói lãnh khốc lại hờ hững, những thủ vệ này chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, trong nháy mắt hiểu được, Tiền phó Bộ trưởng này hôm nay đã chọc phải một đám sát tinh, còn liên lụy bọn họ.
Bạch Minh Hi đã ở bên cạnh Lí Nam, đang nửa ngồi chồm hổm hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Khi Sở Thiên nói, hắn cũng đã chuẩn bị chiến đấu, cùng lúc đó nóng lòng muốn thử, còn có hai con mèo và Tạ Minh Hiên.
Cố Bộ trưởng nào chịu xảy ra xung đột với Sở Thiên, lập tức đứng ra ngăn cản song phương tùy thời có thể bùng nổ tranh đấu.
“Bạn Sở, bạn Sở, chuyện hôm nay, chỉ là một sự hiểu lầm.” Cố Bộ trưởng vội chạy tới giải thích, trên mặt luôn ra vẻ nhã nhặn cũng bởi vì lo lắng mà mất đi sự văn nhã bình tĩnh, hắn nhanh chóng phất tay với đám thủ vệ, chỉ sợ bọn họ có người làm chuyện ngu ngốc thật sự nhảy ra công kích.
Kỳ thật đám thủ vệ thấy Cố Bộ trưởng đi ra ngăn cản, đều đồng loạt thở phào.
Bọn họ cũng sợ nha! Không nói cái tên Tu La thần chết kia, chỉ nói hai con dị thú thôi, dị năng của bọn họ đánh trúng người chúng nó mà cứ như kiến cắn không đau không ngứa, bọn họ lại không ngốc, biết vừa rồi hai con dị thú đó cũng không có ý muốn làm bị thương bọn họ, nếu không bọn họ từ sớm đã hợp sức cùng Tiền phó Bộ trưởng vây đánh chúng nó.
Khi Sở Thiên bảo bọn họ cùng lên, trong lòng bọn họ rất sợ, có một loại cảm giác kỳ lạ nói cho bọn họ biết rằng, chỉ cần ra tay sẽ lập tức bị đám người đó đánh chết.
Sở Thiên nghe thấy lời của Cố Bộ trưởng nhẹ nhàng cười, nhưng không hề thu hồi dị năng.
“Cố Bộ trưởng cho rằng chỉ là hiểu lầm? Bên ngài có người chết nha.” Hiện tại người chết là người của đối phương, chịu thiệt cũng không phải chỉ có người của mình.
Mới vừa rồi nói chiến, là bởi vì thấy người chết có lẽ không phải hạng lâu la gì, đối phương tất nhiên sẽ không bỏ qua, mấy người bọn họ cũng không sợ đám người đó, muốn đánh thì cứ đánh.
Mà Cố Bộ trưởng vội vàng đứng ra hòa giải, trái lại khiến Sở Thiên có hơi kinh ngạc.
“Này.....” Cố Bộ trưởng cũng ý thức được vấn đề này, người nằm trên mặt đất chính là người có quyền thứ tư của căn cứ!
Tuy rằng, trong lòng hắn có chút mừng thầm. Tên Tiền phó Bộ trưởng này hay bất đồng ý kiến với mình, hai người ngoài mặt quan hệ rất tốt, nhưng trên thực tế, sự tồn tại của họ Tiền này là mối uy hiếp với địa vị của hắn.
Hai người tranh đấu gay gắt hồi lâu, ngáng chân nhau không ít lần, ai cũng không làm khó được ai.
Hôm nay hắn tổ chức bữa tiệc này, không hề mời tên họ Tiền đến. Chẳng qua họ Tiền sắc tâm khó sửa, lại muốn qua đây khiến mình ghê tởm, ai ngờ....
Họ Tiền đã chết vốn là chuyện tốt, nhưng mà ngàn không nên vạn không nên, chính là không nên chết ở chỗ của hắn.
Huống hồ, còn dính tới đám dị năng giả lai lịch thần bí có giá trị vũ lực cao này.
Đau đầu! Đau đầu vô cùng!
Suy nghĩ một hồi, Cố Bộ trưởng lại nói: “Bạn Sở, là như vậy, hôm nay tôi tổ chức vũ hội, vị này.. ” Hắn nhìn thoáng qua cái xác không đầu của Tiền phó Bộ trưởng, trong nháy mắt cảm thấy buồn nôn, theo bản năng lùi về sau vài bước: “Đại khái là hiểu lầm anh bạn nhỏ kia là một người phục vụ nên mới....”
“Thế này đi, vài vị đến chỗ tôi nghỉ ngơi trước, chuyện này giao cho tôi giải quyết, thế nào?”
Thời gian ngắn ngủi, Cố Bộ trưởng suy nghĩ cẩn thận vài chuyện.
Xé rách mặt với Sở Thiên chắc chắn là không được, đối phương giá trị vũ lực cao, tuy rằng người của mình nhiều, nhưng không đáng vì tên họ Tiền kia hao binh tổn tướng.
Họ Tiền chết ở chỗ này, tin tức truyền ra, phe phái bên hắn nhất định sẽ không chịu để yên, nhưng mà, nếu như mình nắm giữ bí mật của tinh hạch dùng nó để đàm phán với đối phương thì sao?
Đứng trước bí mật của tinh hạch, đối phương sẽ còn để tâm đế một phó Bộ trưởng đã chết hay sao?
Đừng quên, cho dù là trong phe phái của đối phương thì vẫn sẽ có người ngấp nghé vị trí của Tiền phó Bộ trưởng.
Nhưng mà tất cả cơ hội, đều dừng lại ở việc nắm giữ bí mật của tinh hạch, cho nên, Sở Thiên ở thời điểm này rất quan trọng.
Đồng thời, cũng nên nắm chắc cơ hội này khiến đoàn người Sở Thiên ở lại đây, nếu như trong tay hắn thực sự có bí mật của tinh hạch, không chỉ gần quan ban lộc, còn có thể mượn chuyện lần này cò kè mặc cả. Nếu như, cái bí mật mà hắn nói hoàn toàn không tồn tại, vậy giam người ở trong tay mình, bản thân liền có cái để ăn nói với phe phái của Tiền phó Bộ trưởng!
Sở Thiên là dạng người gì, tâm tư vừa chuyển đã suy đoán được đại khái ý muốn của Cố Bộ trưởng, vì thế cười cười: “Nếu Cố Bộ trưởng đã nói như vậy, chúng tôi là khách, hiển nhiên cung kính không bằng tuân mệnh. Chẳng qua, mấy người anh em này của tôi cảm thấy hứng thú với những thứ trong thành, muốn đi chung quanh chơi một chút....”
Này chỉ là lí do thoái thác bên ngoài, ý chính là, mấy người muốn chúng tôi ở lại đây, không thành vấn đề, để cho mấy người yên tâm, cũng bày tỏ thành ý của chúng tôi. Nhưng mà tốt nhất không nên hạn chế tự do của chúng tôi, nếu không sẽ không dễ nói chuyện đâu.
Khi đạt tới trình đột cấp nhân vật như Cố Bộ trưởng, có những lời chỉ cần nói sẽ hiểu được ý nghĩa ẩn sâu bên trong, Sở Thiên bằng lòng ở lại hắn rất vừa lòng, hắn cũng là người hiểu đạo lý người kính ta một thước ta liền kính lại người một trượng, vì thế cũng chỉ cười nói: “Cũng đúng, là tôi suy xét không đủ chu đáo, vài vị mới đến Lê Minh, chưa được đi chơi vui vẻ. Như vậy đây, các vị cứ nghỉ ngơi, một hồi tôi bảo quản gia mang các vị đi dạo quanh thành, thế nào? Có quản gia ở bên, các vị đi đâu cũng tiện.”
Ý này chứng tỏ hắn không ngăn cản đám người Sở Thiên tự do đi lại, nhưng mà quản gia phải đi theo, quản gia cũng không phải dị năng giả, chỉ phái một người bình thường đi theo bọn họ, đã là sự tôn trọng và nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Sở Thiên cũng không phải hạng người không rõ đạo lý, nên lập tức đồng ý.
Trò khôi hài này xem như lấy mạng sống của một người làm cái giá để hạ màn.
Nhóm thủ vệ sau khi được Cố Bộ trưởng ra hiệu, đã bắt đầu xử lý mớ hỗn độn trên mặt đất. Chỉ là, đến lúc này bọn họ vẫn không dám giương mắt nhìn người thanh niên như thần chết kia.
Những người khác đều thả lỏng, thậm chí Lí Nam cũng đã dần bình ổn lại cảm xúc, chỉ có Toàn Hiểu Vũ đứng cứng ngắc ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích.
Hiện tại trong lòng cậu đủ loại cảm xúc, nói không nên lời mà cũng không thể trút hết ra được, khó chịu cực kỳ.
Đàm phán xong Sở Thiên xoay người, nhẹ nhàng rút thanh kiếm võ sĩ trong tay cậu đưa cho Bạch Minh Hi cầm, tiếp đó mới đem Toàn Hiểu Vũ kéo vào trong lòng mình.
Lúc này thân thể cứng đờ của Toàn Hiểu Vũ dưới nhiệt độ thân thể của hắn dần dần mềm mại, Sở Thiên dùng hai tay nâng mặt của Toàn Hiểu Vũ, trong mắt tràn ngập dịu dàng, ngón tay từng chút lau đi vết máu trên mặt cậu.
Hắn biết, Toàn Hiểu Vũ thực ra có chút bệnh sạch sẽ.
Khi mặt của Toàn Hiểu Vũ được lau sạch, Sở Thiên lúc này mới cúi đầu hôn lên môi của cậu.
“Không phải lỗi của em.” Môi Sở Thiên chuyển qua bên tai Toàn Hiểu Vũ, vừa hôn vừa nhẹ nhàng nói.
Chung quanh tất cả đều là người, Cố Bộ trưởng và quản gia; đám thủ vệ bận rộn thu dọn; còn có đám người nghe được tiếng động trong đại sảnh chạy ra xem náo nhiệt, cùng với, cô gái từ cửa sổ nhìn cảnh hai người ôm hôn.
Bọn họ...... Cư nhiên...... Nếu như lúc trước..... Cô gái từ cửa sổ gắt gao nhìn chằm chằm hai người, hai tay sít chặt góc áo.
Cố Bộ trưởng và quản gia vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ mối quan hệ của bọn họ lại là như thế, nếu như Toàn Hiểu Vũ chỉ là một người bình thường bọn họ ngược lại còn có thể hiểu, đầu năm nay dị năng giả cường thế bên người sao không nuôi vài sủng vật?
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng như thần chết vừa rồi của Toàn Hiểu Vũ, rõ ràng cũng là một dị năng giả năng lực mạnh..... Vì vậy bọn họ không hiểu....
Trong suy nghĩ của bọn họ, cái thứ gọi là tình yêu, là không hề tồn tại, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, chỉ có cá lớn nuốt cá bé.
Nhóm thủ vệ, ba dị năng giả đi theo Tiền phó Bộ trưởng cũng giật mình kinh ngạc.
Ở trong mắt của bọn họ, chỉ có những đồ chơi trong trung tâm mới chịu nằm dưới thân người khác, sao lại....
Đương nhiên, không ai dám nói cái gì hết, kinh ngạc qua đi, thì ai làm việc náy.
Cố Bộ trưởng trước khi rời đi ho khan một tiếng, lại phát hiện cũng không có người để ý đến hắn, bất đắc dĩ dặn dò quản gia vài câu, liền vội vàng rời đi.
Hắn còn phải đi giải quyết chuyện của tên Tiền ngu xuẩn nha!
Dưới sự trấn an của Sở Thiên, cảm xúc của Toàn Hiểu Vũ dần bình ổn. Lúc này cậu mới hiểu được mình đã gây rắc rối rồi, chỉ vì một lúc xúc động mà tạo ra phiền phức cho Sở Thiên.
“Không phải lỗi của em.” Sở Thiên cười rộ lên, nhắc lại câu ban nãy.
Toàn Hiểu Vũ vẫn giống như trước đây, cái gì cũng hiện trong ánh mắt, Sở Thiên chỉ cần nhìn ánh mắt cậu, đã có thể nhìn thấu cảm xúc của cậu.
“Hiểu Vũ, hiện tại và trước kia khác nhau.” Tay phải của Sở Thiên xoa xoa cái ót của Toàn Hiểu Vũ: “Trước kia chúng ta không đủ mạnh, chỉ có thể nhún nhường, nhưng mà hiện tại.....” Miệng hắn mỉm cười, để lộ sự cuồng ngạo* (Điên cuồng cùng cao ngạo.) trong lòng: “Chúng ta đã có thể chính diện đánh nhau với bất kỳ kẻ nào.”
“Cho nên không cần sợ hãi cũng không cần phải cảm thấy áy náy, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Lời này nói ra thật điên cuồng, nhưng lại như thể đây mới là bản tính thật sự ẩn giấu trong Sở Thiên.
Toàn Hiểu Vũ còn chưa kịp phản ứng, Bạch Minh Hi đã trách móc: “Sở Tiểu Thiên, tôi nói cho cậu nghe, đừng suốt này nói Hiểu Vũ theo chúng tôi học xấu, này rõ ràng do chính cậu chiều hư!”
“Bạch Minh Hi, câm miệng của cậu lại! Sau đó, cánh xa tôi một chút!”
“Hừ!” Bạch Minh Hi hừ lạnh một cái, tiện thể ôm lấy Lí Nam đang muốn đi tới chỗ Toàn Hiểu Vũ, sau đó ngang ngược nói với quản gia: “Chúng tôi muốn tắm rửa.”
Trải qua một màn vừa rồi, trong lòng quản gia cực kỳ không bình tĩnh, vừa may mắn mình thông minh có mắt nhìn không đắc tội bọn họ, vừa mơ hồ có chút sợ hãi.
Sau khi nhìn thấy quan hệ giữa Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ, đối với Bạch Minh Hi ôm Lí Nam lại nhịn không được ở trong lòng tò mò một hồi.
Chỉ có điều, hắn càng thêm tận chức tận trách hơn trước kia, lễ độ cung kính dẫn Bạch Minh Hi đến phòng khách, không dám để tâm thái độ của Bạch Minh Hi.
Bạch Minh Hi mang theo Lí Nam và ba con đi rồi, Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi, cũng đuổi theo phương hướng của bọn họ.
Dù sao, Toàn Hiểu Vũ cả người dính máu, khiến cậu cảm thấy ghê tởm không thôi.
Vài tiếng sau, mọi người một lần nữa chuẩn bị xong xuôi, tụ tập tại đại sảnh phòng khách, chuẩn bị đi dạo nội thành một chút.
Lí Nam sau khi khôi phục cảm xúc, im lặng không nói gì, nhìn thấy Toàn Hiểu Vũ liền chạy tới ôm lấy thắt lưng cậu hồi lâu.
“Có phải bị dọa sợ hay không?” Toàn Hiểu Vũ xoa đầu nhóc đau lòng hỏi.
“Không có!” Lí Nam ngẩng đầu, ánh mắt dị thường kiên định: “Em không sợ! Mọi người đều bảo vệ em! Em sau này sẽ càng thêm kiên cường.”
Toàn Hiểu Vũ bị giọng nói vang dội của nhóc làm hoảng sợ, tiếp đó ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì.
Ngược lại Sở Thiên đứng một bên cười, kéo Lí Nam tới trước mặt mình, ngồi xổm xuống tầm mắt ngang với nhóc: “Là các anh không đúng, sau này, các anh sẽ để Tiểu Nam tự mình quyết định nhiều một chút, sẽ để Tiểu Nam có cơ hội tự mình đối mặt với các vấn đề. Cho nên, Tiểu Nam phải cố lên.”
“Dạ.” Lí Nam dùng sức gật đầu: “Em sẽ cố gắng rèn luyện, cũng sẽ học cách chiến đấu!”
Sở Thiên xoa đầu nhóc, cười meo meo gật đầu.
“Được rồi, mang hai con mèo đi theo, chúng ta đi dạo phố thôi.” Sở Thiên nói.
Nhìn thấy Lí Nam giống như trước đây, lại giống như có chút thay đổi, không hiểu tại sao, Toàn Hiểu Vũ nhất thời có một loại cảm xúc vui mừng và chua xót “khi con đã lớn”?
Đánh, bọn họ quả thật có chút sợ hãi, nhưng mà không đánh, cấp trên của bọn họ vừa mới bị người này chém đầu....
Bọn họ nhìn nhau, không ai dám bước lên.
Lúc này, cửa đại sảnh mở ra, một đám người vội vàng đi ra, cầm đầu chính là Cố Bộ trưởng.
Sở Thiên và Bạch Minh Hi bám gót theo sau, cả hai đều nhăn mày.
Kết quả, Sở Thiên vừa ra khỏi cửa nhìn đã thấy cách đó không xa Toàn Hiểu Vũ toàn thân dính máu, nhất thời hồn vía đều bị dọa bay, bất chấp cái gì tôn trọng thân phận của Cố Bộ trưởng, trong nháy mắt chạy vội đến bên cạnh Toàn Hiểu Vũ.
Cố Bộ trưởng nhìn thấy cái xác thì hít một hơi khí lạnh, hung tợn nhìn trừng mắt quản gia, không phải chỉ là một chút xung đột hay sao, sao lại biến thành.... Biến thành hiện trường giết người?!
Người chết là ai? Nhìn thấy cảnh này cùng với đầu người máu thịt mơ hồ cách đó không xa, trong lòng Cố Bộ trưởng có dự cảm không tốt.
Quản gia báo lại nói Tiền phó Bộ trưởng và khách có chút xung đột, trong lòng hắn chỉ biết, khẳng định là cái tên dê sòm chết tiệt đã làm gì đám đồng đội của Sở Thiên.
Hắn và Sở Thiên đang nói tới chỗ mấu chốt của chuyện tinh hạch thì bị đám ngu xuẩn này cắt ngang.
Sau khi biết được giá trị của Sở Thiên, hắn đương nhiên sẽ không cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, vì thế đoàn người tạm thời kết thúc cuộc nói chuyện, vội vàng đi ra xem tình hình.
Ai ngờ, lại gặp phải cảnh tượng máu tanh này.
Quản gia bị chủ nhân nhà mình trừng mắt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, khi hắn phát hiện tình huống không đúng đã đi báo cáo, Tiền phó Bộ trưởng kia còn đang ôm đứa nhỏ, mà xa xa hai con dị thú đang cấp tốc chạy về phía phó Bộ trưởng.
Hắn ngay tức khắc hiểu được đã xảy ra chuyện không hay, đứa nhỏ này là một Thuần Thú Sư hiếm thấy! Nhưng lấy thân phận của hắn suy cho cùng không tiện ra mặt, vì thế lập tức báo cáo cho chủ nhân nhà mình, ai ngờ chỉ trong vài phút đồng hồ, tình huống đã biến thành một cục diện khó có thể thu dọn.
Sở Thiên chạy tới lập tức ôm lấy Toàn Hiểu Vũ, mãi đến khi xác nhận trên người cậu không có bị thương, mà là máu của người khác, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Sao lại thế này?” Sở Thiên lúc này mới có lòng đi hỏi chuyện gì xảy ra, vừa rồi quản gia chỉ nói khách và phó Bộ trưởng có chút xung đột, hắn nghĩ với bản lĩnh của Toàn Hiểu Vũ khẳng định không thể bị ai khi dễ, cũng không quá sốt ruột, kết quả vừa ra đã thấy cậu một thân đầy máu.
Nhưng mà, thoạt nhìn, Toàn Hiểu Vũ quả thật không có chịu thiệt.
Sở Thiên đã đến, khiến sắc mặt và sát ý trong mắt Toàn Hiểu Vũ tức thì giảm đi một chút, nhưng toàn thân cậu vẫn căng thẳng, gần như là cắn răng nói: “Hắn! Tiểu Nam!”
Ba chữ đơn giản nhưng đủ để cho Sở Thiên hiểu được.
Lí Nam bên cạnh lúc này đang gắt gao giữ chặt Tạ Minh Hiên, hơn nữa được hai con mèo bảo vệ phía sau, trước mặt hắn cách đó không xa, có một bàn tay bị rụng.
Vết máu cũng từ trước mặt Lí Nam đứt quãng tới nơi này, sau đó là một cái xác không đầu và một bãi lớn máu.
Cho nên, sắc mặt Sở Thiên cũng trở nên rất lạnh, hắn biết giới hạn của Toàn Hiểu Vũ là cái gì, Lí Nam đúng lúc là một trong số đó.
Vì vậy, Sở Thiên không chỉ không có ngăn cản Toàn Hiểu Vũ, trái lại còn nghiêng đầu, híp mắt, âm thanh lạnh lùng nói với những thủ vệ vây quanh bọn họ: “Muốn báo thù sao? Cùng lên đi.”
Giọng nói lãnh khốc lại hờ hững, những thủ vệ này chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, trong nháy mắt hiểu được, Tiền phó Bộ trưởng này hôm nay đã chọc phải một đám sát tinh, còn liên lụy bọn họ.
Bạch Minh Hi đã ở bên cạnh Lí Nam, đang nửa ngồi chồm hổm hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Khi Sở Thiên nói, hắn cũng đã chuẩn bị chiến đấu, cùng lúc đó nóng lòng muốn thử, còn có hai con mèo và Tạ Minh Hiên.
Cố Bộ trưởng nào chịu xảy ra xung đột với Sở Thiên, lập tức đứng ra ngăn cản song phương tùy thời có thể bùng nổ tranh đấu.
“Bạn Sở, bạn Sở, chuyện hôm nay, chỉ là một sự hiểu lầm.” Cố Bộ trưởng vội chạy tới giải thích, trên mặt luôn ra vẻ nhã nhặn cũng bởi vì lo lắng mà mất đi sự văn nhã bình tĩnh, hắn nhanh chóng phất tay với đám thủ vệ, chỉ sợ bọn họ có người làm chuyện ngu ngốc thật sự nhảy ra công kích.
Kỳ thật đám thủ vệ thấy Cố Bộ trưởng đi ra ngăn cản, đều đồng loạt thở phào.
Bọn họ cũng sợ nha! Không nói cái tên Tu La thần chết kia, chỉ nói hai con dị thú thôi, dị năng của bọn họ đánh trúng người chúng nó mà cứ như kiến cắn không đau không ngứa, bọn họ lại không ngốc, biết vừa rồi hai con dị thú đó cũng không có ý muốn làm bị thương bọn họ, nếu không bọn họ từ sớm đã hợp sức cùng Tiền phó Bộ trưởng vây đánh chúng nó.
Khi Sở Thiên bảo bọn họ cùng lên, trong lòng bọn họ rất sợ, có một loại cảm giác kỳ lạ nói cho bọn họ biết rằng, chỉ cần ra tay sẽ lập tức bị đám người đó đánh chết.
Sở Thiên nghe thấy lời của Cố Bộ trưởng nhẹ nhàng cười, nhưng không hề thu hồi dị năng.
“Cố Bộ trưởng cho rằng chỉ là hiểu lầm? Bên ngài có người chết nha.” Hiện tại người chết là người của đối phương, chịu thiệt cũng không phải chỉ có người của mình.
Mới vừa rồi nói chiến, là bởi vì thấy người chết có lẽ không phải hạng lâu la gì, đối phương tất nhiên sẽ không bỏ qua, mấy người bọn họ cũng không sợ đám người đó, muốn đánh thì cứ đánh.
Mà Cố Bộ trưởng vội vàng đứng ra hòa giải, trái lại khiến Sở Thiên có hơi kinh ngạc.
“Này.....” Cố Bộ trưởng cũng ý thức được vấn đề này, người nằm trên mặt đất chính là người có quyền thứ tư của căn cứ!
Tuy rằng, trong lòng hắn có chút mừng thầm. Tên Tiền phó Bộ trưởng này hay bất đồng ý kiến với mình, hai người ngoài mặt quan hệ rất tốt, nhưng trên thực tế, sự tồn tại của họ Tiền này là mối uy hiếp với địa vị của hắn.
Hai người tranh đấu gay gắt hồi lâu, ngáng chân nhau không ít lần, ai cũng không làm khó được ai.
Hôm nay hắn tổ chức bữa tiệc này, không hề mời tên họ Tiền đến. Chẳng qua họ Tiền sắc tâm khó sửa, lại muốn qua đây khiến mình ghê tởm, ai ngờ....
Họ Tiền đã chết vốn là chuyện tốt, nhưng mà ngàn không nên vạn không nên, chính là không nên chết ở chỗ của hắn.
Huống hồ, còn dính tới đám dị năng giả lai lịch thần bí có giá trị vũ lực cao này.
Đau đầu! Đau đầu vô cùng!
Suy nghĩ một hồi, Cố Bộ trưởng lại nói: “Bạn Sở, là như vậy, hôm nay tôi tổ chức vũ hội, vị này.. ” Hắn nhìn thoáng qua cái xác không đầu của Tiền phó Bộ trưởng, trong nháy mắt cảm thấy buồn nôn, theo bản năng lùi về sau vài bước: “Đại khái là hiểu lầm anh bạn nhỏ kia là một người phục vụ nên mới....”
“Thế này đi, vài vị đến chỗ tôi nghỉ ngơi trước, chuyện này giao cho tôi giải quyết, thế nào?”
Thời gian ngắn ngủi, Cố Bộ trưởng suy nghĩ cẩn thận vài chuyện.
Xé rách mặt với Sở Thiên chắc chắn là không được, đối phương giá trị vũ lực cao, tuy rằng người của mình nhiều, nhưng không đáng vì tên họ Tiền kia hao binh tổn tướng.
Họ Tiền chết ở chỗ này, tin tức truyền ra, phe phái bên hắn nhất định sẽ không chịu để yên, nhưng mà, nếu như mình nắm giữ bí mật của tinh hạch dùng nó để đàm phán với đối phương thì sao?
Đứng trước bí mật của tinh hạch, đối phương sẽ còn để tâm đế một phó Bộ trưởng đã chết hay sao?
Đừng quên, cho dù là trong phe phái của đối phương thì vẫn sẽ có người ngấp nghé vị trí của Tiền phó Bộ trưởng.
Nhưng mà tất cả cơ hội, đều dừng lại ở việc nắm giữ bí mật của tinh hạch, cho nên, Sở Thiên ở thời điểm này rất quan trọng.
Đồng thời, cũng nên nắm chắc cơ hội này khiến đoàn người Sở Thiên ở lại đây, nếu như trong tay hắn thực sự có bí mật của tinh hạch, không chỉ gần quan ban lộc, còn có thể mượn chuyện lần này cò kè mặc cả. Nếu như, cái bí mật mà hắn nói hoàn toàn không tồn tại, vậy giam người ở trong tay mình, bản thân liền có cái để ăn nói với phe phái của Tiền phó Bộ trưởng!
Sở Thiên là dạng người gì, tâm tư vừa chuyển đã suy đoán được đại khái ý muốn của Cố Bộ trưởng, vì thế cười cười: “Nếu Cố Bộ trưởng đã nói như vậy, chúng tôi là khách, hiển nhiên cung kính không bằng tuân mệnh. Chẳng qua, mấy người anh em này của tôi cảm thấy hứng thú với những thứ trong thành, muốn đi chung quanh chơi một chút....”
Này chỉ là lí do thoái thác bên ngoài, ý chính là, mấy người muốn chúng tôi ở lại đây, không thành vấn đề, để cho mấy người yên tâm, cũng bày tỏ thành ý của chúng tôi. Nhưng mà tốt nhất không nên hạn chế tự do của chúng tôi, nếu không sẽ không dễ nói chuyện đâu.
Khi đạt tới trình đột cấp nhân vật như Cố Bộ trưởng, có những lời chỉ cần nói sẽ hiểu được ý nghĩa ẩn sâu bên trong, Sở Thiên bằng lòng ở lại hắn rất vừa lòng, hắn cũng là người hiểu đạo lý người kính ta một thước ta liền kính lại người một trượng, vì thế cũng chỉ cười nói: “Cũng đúng, là tôi suy xét không đủ chu đáo, vài vị mới đến Lê Minh, chưa được đi chơi vui vẻ. Như vậy đây, các vị cứ nghỉ ngơi, một hồi tôi bảo quản gia mang các vị đi dạo quanh thành, thế nào? Có quản gia ở bên, các vị đi đâu cũng tiện.”
Ý này chứng tỏ hắn không ngăn cản đám người Sở Thiên tự do đi lại, nhưng mà quản gia phải đi theo, quản gia cũng không phải dị năng giả, chỉ phái một người bình thường đi theo bọn họ, đã là sự tôn trọng và nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Sở Thiên cũng không phải hạng người không rõ đạo lý, nên lập tức đồng ý.
Trò khôi hài này xem như lấy mạng sống của một người làm cái giá để hạ màn.
Nhóm thủ vệ sau khi được Cố Bộ trưởng ra hiệu, đã bắt đầu xử lý mớ hỗn độn trên mặt đất. Chỉ là, đến lúc này bọn họ vẫn không dám giương mắt nhìn người thanh niên như thần chết kia.
Những người khác đều thả lỏng, thậm chí Lí Nam cũng đã dần bình ổn lại cảm xúc, chỉ có Toàn Hiểu Vũ đứng cứng ngắc ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích.
Hiện tại trong lòng cậu đủ loại cảm xúc, nói không nên lời mà cũng không thể trút hết ra được, khó chịu cực kỳ.
Đàm phán xong Sở Thiên xoay người, nhẹ nhàng rút thanh kiếm võ sĩ trong tay cậu đưa cho Bạch Minh Hi cầm, tiếp đó mới đem Toàn Hiểu Vũ kéo vào trong lòng mình.
Lúc này thân thể cứng đờ của Toàn Hiểu Vũ dưới nhiệt độ thân thể của hắn dần dần mềm mại, Sở Thiên dùng hai tay nâng mặt của Toàn Hiểu Vũ, trong mắt tràn ngập dịu dàng, ngón tay từng chút lau đi vết máu trên mặt cậu.
Hắn biết, Toàn Hiểu Vũ thực ra có chút bệnh sạch sẽ.
Khi mặt của Toàn Hiểu Vũ được lau sạch, Sở Thiên lúc này mới cúi đầu hôn lên môi của cậu.
“Không phải lỗi của em.” Môi Sở Thiên chuyển qua bên tai Toàn Hiểu Vũ, vừa hôn vừa nhẹ nhàng nói.
Chung quanh tất cả đều là người, Cố Bộ trưởng và quản gia; đám thủ vệ bận rộn thu dọn; còn có đám người nghe được tiếng động trong đại sảnh chạy ra xem náo nhiệt, cùng với, cô gái từ cửa sổ nhìn cảnh hai người ôm hôn.
Bọn họ...... Cư nhiên...... Nếu như lúc trước..... Cô gái từ cửa sổ gắt gao nhìn chằm chằm hai người, hai tay sít chặt góc áo.
Cố Bộ trưởng và quản gia vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ mối quan hệ của bọn họ lại là như thế, nếu như Toàn Hiểu Vũ chỉ là một người bình thường bọn họ ngược lại còn có thể hiểu, đầu năm nay dị năng giả cường thế bên người sao không nuôi vài sủng vật?
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng như thần chết vừa rồi của Toàn Hiểu Vũ, rõ ràng cũng là một dị năng giả năng lực mạnh..... Vì vậy bọn họ không hiểu....
Trong suy nghĩ của bọn họ, cái thứ gọi là tình yêu, là không hề tồn tại, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, chỉ có cá lớn nuốt cá bé.
Nhóm thủ vệ, ba dị năng giả đi theo Tiền phó Bộ trưởng cũng giật mình kinh ngạc.
Ở trong mắt của bọn họ, chỉ có những đồ chơi trong trung tâm mới chịu nằm dưới thân người khác, sao lại....
Đương nhiên, không ai dám nói cái gì hết, kinh ngạc qua đi, thì ai làm việc náy.
Cố Bộ trưởng trước khi rời đi ho khan một tiếng, lại phát hiện cũng không có người để ý đến hắn, bất đắc dĩ dặn dò quản gia vài câu, liền vội vàng rời đi.
Hắn còn phải đi giải quyết chuyện của tên Tiền ngu xuẩn nha!
Dưới sự trấn an của Sở Thiên, cảm xúc của Toàn Hiểu Vũ dần bình ổn. Lúc này cậu mới hiểu được mình đã gây rắc rối rồi, chỉ vì một lúc xúc động mà tạo ra phiền phức cho Sở Thiên.
“Không phải lỗi của em.” Sở Thiên cười rộ lên, nhắc lại câu ban nãy.
Toàn Hiểu Vũ vẫn giống như trước đây, cái gì cũng hiện trong ánh mắt, Sở Thiên chỉ cần nhìn ánh mắt cậu, đã có thể nhìn thấu cảm xúc của cậu.
“Hiểu Vũ, hiện tại và trước kia khác nhau.” Tay phải của Sở Thiên xoa xoa cái ót của Toàn Hiểu Vũ: “Trước kia chúng ta không đủ mạnh, chỉ có thể nhún nhường, nhưng mà hiện tại.....” Miệng hắn mỉm cười, để lộ sự cuồng ngạo* (Điên cuồng cùng cao ngạo.) trong lòng: “Chúng ta đã có thể chính diện đánh nhau với bất kỳ kẻ nào.”
“Cho nên không cần sợ hãi cũng không cần phải cảm thấy áy náy, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Lời này nói ra thật điên cuồng, nhưng lại như thể đây mới là bản tính thật sự ẩn giấu trong Sở Thiên.
Toàn Hiểu Vũ còn chưa kịp phản ứng, Bạch Minh Hi đã trách móc: “Sở Tiểu Thiên, tôi nói cho cậu nghe, đừng suốt này nói Hiểu Vũ theo chúng tôi học xấu, này rõ ràng do chính cậu chiều hư!”
“Bạch Minh Hi, câm miệng của cậu lại! Sau đó, cánh xa tôi một chút!”
“Hừ!” Bạch Minh Hi hừ lạnh một cái, tiện thể ôm lấy Lí Nam đang muốn đi tới chỗ Toàn Hiểu Vũ, sau đó ngang ngược nói với quản gia: “Chúng tôi muốn tắm rửa.”
Trải qua một màn vừa rồi, trong lòng quản gia cực kỳ không bình tĩnh, vừa may mắn mình thông minh có mắt nhìn không đắc tội bọn họ, vừa mơ hồ có chút sợ hãi.
Sau khi nhìn thấy quan hệ giữa Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ, đối với Bạch Minh Hi ôm Lí Nam lại nhịn không được ở trong lòng tò mò một hồi.
Chỉ có điều, hắn càng thêm tận chức tận trách hơn trước kia, lễ độ cung kính dẫn Bạch Minh Hi đến phòng khách, không dám để tâm thái độ của Bạch Minh Hi.
Bạch Minh Hi mang theo Lí Nam và ba con đi rồi, Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi, cũng đuổi theo phương hướng của bọn họ.
Dù sao, Toàn Hiểu Vũ cả người dính máu, khiến cậu cảm thấy ghê tởm không thôi.
Vài tiếng sau, mọi người một lần nữa chuẩn bị xong xuôi, tụ tập tại đại sảnh phòng khách, chuẩn bị đi dạo nội thành một chút.
Lí Nam sau khi khôi phục cảm xúc, im lặng không nói gì, nhìn thấy Toàn Hiểu Vũ liền chạy tới ôm lấy thắt lưng cậu hồi lâu.
“Có phải bị dọa sợ hay không?” Toàn Hiểu Vũ xoa đầu nhóc đau lòng hỏi.
“Không có!” Lí Nam ngẩng đầu, ánh mắt dị thường kiên định: “Em không sợ! Mọi người đều bảo vệ em! Em sau này sẽ càng thêm kiên cường.”
Toàn Hiểu Vũ bị giọng nói vang dội của nhóc làm hoảng sợ, tiếp đó ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì.
Ngược lại Sở Thiên đứng một bên cười, kéo Lí Nam tới trước mặt mình, ngồi xổm xuống tầm mắt ngang với nhóc: “Là các anh không đúng, sau này, các anh sẽ để Tiểu Nam tự mình quyết định nhiều một chút, sẽ để Tiểu Nam có cơ hội tự mình đối mặt với các vấn đề. Cho nên, Tiểu Nam phải cố lên.”
“Dạ.” Lí Nam dùng sức gật đầu: “Em sẽ cố gắng rèn luyện, cũng sẽ học cách chiến đấu!”
Sở Thiên xoa đầu nhóc, cười meo meo gật đầu.
“Được rồi, mang hai con mèo đi theo, chúng ta đi dạo phố thôi.” Sở Thiên nói.
Nhìn thấy Lí Nam giống như trước đây, lại giống như có chút thay đổi, không hiểu tại sao, Toàn Hiểu Vũ nhất thời có một loại cảm xúc vui mừng và chua xót “khi con đã lớn”?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook