Nói là Sở Thiên xử lý chuyện giao dịch, nhưng mà trên thực tế, Sở Thiên vì đem cái ‘kiêu ngạo’ trưng cho đủ, chỉ ở phía sau màn lập kế hoạch, mặt ngoài đều giao cho Âu Dương Cảnh.

Bất quá, hắn vẫn đúng lúc lộ mặt hai lần. Lần đầu tiên lộ mặt nhân lúc nhiều người, lặng lẽ phóng một tia tinh thần lực vào trong đầu Vệ Lí.

Lần thăm dò này, trái lại mò ra được thật hư của đối phương.

Chi nhánh của tinh thần hệ quả nhiên một lời khó nói hết. Dị năng của đối phương vậy mà có hiệu quả giống như dị năng biến dị của tên bác sĩ.

Sở Thiên càng thêm khẳng định, dị năng biến dị của bác sĩ đại khái có liên quan nhất định với nước trong không gian.

Dị năng của Vệ Lí chính là phân biệt dị năng giả cùng chủng loại dị năng của đối phương. Nhưng khác với tên bác sĩ chính là, thứ hắn nhìn thấy căn bản không phải là màu sắc, mà là một loại trực giác.

Không biết hình dung như thế nào, so với tên bác sĩ còn trừu tượng hơn, nếu không phải Sở Thiên dùng tinh thần lực chui vào trong tiềm thức của hắn, đồng bộ cảm giác, có thể cũng không thể hiểu được.

Nói một cách khác đi, thật giống như đụng trúng lửa, bạn sẽ cảm thấy nóng, đụng trúng băng, bạn sẽ cảm thấy lạnh, gần như là cảm giác của bản năng.

Sở Thiên sau đó lại lớn mật thử một lần, phát hiện dị năng của hắn đại khái ở cấp bốn, phỏng chừng vừa thăng cấp không lâu, chưa thể ổn định, đồng thời không có dị năng biến dị khác, trong lòng lúc này mới triệt để yên tâm.

Dù sao, thân là người thuộc hệ tinh thần công kích hắn rất rõ ràng sự uy hiếp của dị năng này đối với con người.

Kỳ thật Sở Thiên cũng cùng Tiêu Tử Nhiên thảo luận qua khả năng khống chế dị năng đối với con người của Tạ Minh Hiên, nhớ hồi đó, trong miêu tả của Toàn Hiểu Vũ, khi dị năng của Ngữ Ngưng đột nhiên bạo phát lên cấp hai lực khống chế đối với con người vượt xa Tạ Minh Hiên.

Sau cùng bọn họ cho ra kết luận đúng — trí lực! Trí lực của Tạ Minh Hiên quá thấp, hắn chỉ có thể khống chế tang thi có trí lực thấp hơn hắn, cùng sự sợ hãi theo bản năng của tang thi đối với hắn.

Hắn còn chưa nắm giữ cách thức khống chế con người, không phải vấn đề của năng lực, là vấn đề của cách thức.

“Trước khi Vệ Lí đi, chúng ta phải đem bọn nhỏ và Tạ Minh Hiên giấu kỹ. Hai con mèo lớn tốt nhất là có thể tránh bọn họ.” Sở Thiên dặn dò Tiêu Tử Nhiên.

Tiêu Tử Nhiên yên lặng đồng ý.

Lần cuối cùng nhìn thấy Vệ Lí ở căn cứ Thự Quang, đã là sau khi đôi bên đạt thành giao dịch.

Vật tư Sở Thiên yêu cầu, trong vòng năm này đã đưa tới, vì thế, Sở Thiên còn lắp bắp kinh hãi. Lấy thực lực của An gia, lấy ra mấy thứ này khẳng định không thành vấn đề.

Vấn đề ở chỗ, trong vòng năm ngày đã giao tới, nếu trước mạt thế, một ngày thôi Sở Thiên còn chê chậm.

Nhưng đây là mạt thế! Năm ngày, quả thật có thể dùng thần tốc để hình dung. Số lượng vũ khí lớn như vậy, bọn họ nhất định đã bố trí và sắp xếp trước ở xung quanh rồi, mới có thể thần tốc như vậy.

Về điểm ấy, Sở Thiên còn chưa kịp ứng phó, thì một tin tức không hay được truyền tới.

Vài ngày trước, đội phái đi tra xét sự kiện nhân khẩu mất tích, bao gồm cả Tả Lực, toàn bộ mất tích.

Này quả thật mà một tin tức cực kỳ hỏng bét.

Tả Lực thân là hạch tâm trong đội canh gác của căn cứ Thự Quang, mang theo một tiểu đội tinh nhuệ toàn bộ thành viên mất tích, này đối với căn cứ mà nói chính là một chuyện lớn.

Bởi vậy, sau khi nhận được tin tức, Tiêu Tử Nhiên liền trực tiếp đi tới hiện trường.

Đó là một khu cứu trợ ở phía Tây Bắc của căn cứ Thự Quang, sau khi Tả Lực bọn họ ở nơi này phát hiện dấu vết, liền đi vào trong rừng, sau đó không thấy trở về.

Cho nên, sau hoàn tất giao dịch với Vệ Lí, Sở Thiên quả thực đem ba chữ không kiên nhẫn viết thẳng lên mặt. Ngay cả bắt tay, cũng tỏ vẻ cực kỳ miễn cưỡng.

Vệ Lí bọn họ nhận được tài liệu, đương nhiên là nhanh chóng mà về cẩn thận nghiên cứu, lại tìm người thí nghiệm thử, lúc này mới mừng rỡ như điên.

Vệ Lí cũng không nghĩ tới, bọn họ nghiên cứu lâu như vậy, điều then chốt cư nhiên lại nằm trên người của dị năng giả hệ trị liệu. Đại khái là vì tác phong ‘bác ái’ của vị An đại tiểu thư khiến cho bọn họ ai cũng không nghĩ tới chuyện đưa nàng vào tham dự thí nghiệm.

Có sẵn dị năng giả hệ trị liệu cấp ba, lại trộm dự trữ rất nhiều tinh hạch, bọn họ rất nhanh có thể xây dựng một đội ngũ hùng mạnh toàn dị năng giả!

Chỉ nghĩ tới thôi Vệ Lí liền kích động đến run rẩy.

Dị năng của hắn chính là phân biệt dị năng của người khác, cho nên hắn có thể nhanh chóng mời chào rất nhiều dị năng giả, không lâu sau này, trong tay hắn có thể chặt chẽ nắm chắc quân đội hùng mạnh này thôi.

Cùng lúc đó, Vệ Lí còn thầm cười nhạo Sở Thiên và Tiêu Tử Nhiên ngu xuẩn! Bọn họ cư nhiên muốn súng ống đạn dược! Trong tương lại, quân đội mạnh nhất nhất định sẽ là quân đội do chiến sĩ dị năng giả tạo thành.

Từ sự tiến hóa của tang thi và công nghệ hiện tại của con người thụt lùi, vũ khí nóng đã rút khỏi võ đài lịch sử!

Sở Thiên này tuy là quý công tử, nhưng chung quy miệng còn hôi sữa, khó thành đại sự. Mà cái tên Tiêu Tử Nhiên, cũng chỉ là bao cỏ, nương theo mạt thế đi tới địa vị như hôm nay mà thôi, căn bản không đáng để hắn đưa vào mắt.

Đương nhiên, đánh giá hết thảy, hắn đều thầm nghĩ trong lòng, trên mặt không lộ ra một tí biểu cảm, đối với Sở Thiên và Tiêu Tử Nhiên, y nguyên cung kính lễ phép.

Hơn nữa đối với Sở Thiên, trong lòng hắn vẫn có nghi hoặc.

Sở gia bên kia, đối với việc Sở Thiên tự mình thành lập một căn cứ người sống sót ở phía Nam coi như chẳng quan tâm, khiến hắn khó mà xác định, căn cứ Thự Quang này thành lập có phải là mưu kế của Sở gia hay chỉ đơn thuần là do tên hoàng khố Sở Thiên này tự mình thành lập.

Tiếp theo chính là bản thân Sở Thiên, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được, Sở Thiên là một dị năng giả nhưng mà hắn cư nhiên nhìn không ra dị năng của Sở Thiên!

Hắn nói bóng nói gió lại lặng lẽ tìm hiểu trong căn cứ một vòng, tin tức nhận được là Sở Thiên từ phương Bắc tới, ngày mà hắn tới, nhóm lão đại căn cứ gần như toàn bộ thành viên đều xuất động nghênh đón.

Thông tin này và tin tức trước khi bọn họ tới hoàn toàn trùng khớp, thân phận lai lịch của Sở Thiên cũng là tương xứng.

Nhưng mà người trong căn cứ Thự Quang ngoại trừ lần đó ra thì còn lại cái gì cũng không biết, càng miễn bàn tới việc biết hắn có dị năng gì.

“Cậu Sở, hợp tác vui vẻ.” Vệ Lí nắm tay Sở Thiên có một chút run rẩy, đó là bởi vì hưng phấn không có cách nào kiềm chế được.

Tay của Sở Thiên và hắn nhẹ nhàng nắm chặt lập tức liền buông lỏng ra, lòng hắn từ sớm đã không ở đây, mặc kệ An gia có sắp xếp như thế nào, hắn tin rằng gia tộc của mình sẽ không phải không có cách ứng đối, không thấy được người của nhà mình, có lẽ chỉ vì thời điểm chưa tới mà thôi.

Hiện tại càng thêm bức thiết chính là chuyện Tả Lực mất tích, hắn ước gì Vệ Lí nhanh chóng cút đi cho xong chuyện.

” Nếu đã vui vẻ, ngài Vệ sao không nhanh chóng dẫn người trở về nghiên cứu thêm đi, thời gian là vàng bạc.” Trong lời nói của Sở Thiên nhiều ít gì cũng mang theo chút trào phúng.

” Anh Sở, người ta rất thích căn cứ Thự Quang, người ta có thể ở lại thêm vài ngày hay không?” Lúc này, vị An đại tiểu thư khó có được yên tĩnh lại chớp chớp mắt, vẻ mặt khát khao nhìn Sở Thiên.

Nàng vốn là chướng mắt đám dân đen ngoài kinh đô, nhưng mà sau khi biết thân phận của Sở Thiên liền thay đổi thái độ.

Mạt thế sau đó, quyền thế Sở gia chẳng những không hề giảm, mà còn bởi vì khi mạt thế bùng nổ xử lý thích đáng, hiện tại thế lực càng mạnh hơn trước kia.

Cũng bởi vì mạt thế, trước đây Bạch gia chỉ ngầm kết liên minh với Sở gia nay cũng đã chính thức đem việc hợp tác của hai nhà đẩy ra ánh sáng, hai đại gia tộc toàn diện hợp tác, nghiễm nhiên đã là thế lực lớn nhất kinh đô.

Nhưng mà, Bạch gia một đời này chỉ có Bạch Minh Hi là con một, mạt thế bùng nổ đã mất tích dẫn tới một phen chú ý. Ai cũng phỏng đoán, nếu như vị Bạch thiếu gia kia mất rồi, trong tương lai quyền thế của Bạch gia sẽ rơi vào tay ai?

Tuy rằng Sở Thiên lúc ấy cũng đồng dạng mất tích, nhưng đại thiếu gia và nhị thiếu gia Sở gia vẫn còn, hơn nữa như mặt trời ban trưa, cho nên việc Sở Thiên mất tích không gây chú ý bằng Bạch Minh Hi.

Hiện tại, Sở Thiên hiện thân, mà cũng có tình báo cho thấy, căn cứ Thự Quang tồn tại một vị Bạch Minh Hi hư hư thực thực, chỉ là từ khi bọn họ đến Thự Quang tới nay người nọ chưa bao giờ xuất hiện.

An đại tiểu thư muốn ở lại, một phần vì có hứng thú với Sở Thiên, một phần khác càng muốn xác định sự tồn tại của Bạch Minh Hi. Dù sao, thân phận con trai độc nhất của Bạch gia khá hấp dẫn người.

“An đại tiểu thư, tinh lọc tinh hạch bức thiết cần dị năng của cô, vì đại cục, cô liền hy sinh một chú đi. Căn cứ Thự Quang khắp nơi đều đang xây dựng, mọi thứ đều lộn xộn, thực sự không phải nơi để chơi.” Sở Thiên một ngụm từ chối, ai là anh của cô? Hắn thậm chí ngay cả “Lần sau lại đến” “Có rảnh lại đến” mấy câu khách nào này cũng lười nói.

An Tuyết Hi không cam lòng, vẫn muốn mở miệng nói vài câu, nhưng bị Vệ Lí cắt ngang, khác với việc một lòng nhìn chằm chằm vào thiếu gia hai nhà Sở Bạch của An đại tiểu thư, dã tâm khát vọng của hắn tuyệt không chỉ như thế, hắn đang cực kỳ cấp bách phải tiến hành thăng cấp trên quy mô lớn.

Cố tình hết lần này tới lần khác, nghiệp lớn của hắn không thể tách li khỏi vị An Tuyết Hi An đại tiểu thư vô dụng ở trong mắt hắn này, cho nên, khuyên bảo của hắn so với Sở Thiên còn trực tiếp hơn.

An đại tiểu thư tuy rằng tùy hứng nhưng mà lại ngoài ý muốn có phần nghe lời Vệ Lí, lập tức không còn kiên trì chỉ là trong lòng vẫn không cam tình nguyện.

Một hàng khách không mời mà đến gây sức ép căn cứ Thự Quang hơn mười ngày nay, cuối cùng đã đi hết rồi, cao tầng căn cứ Thự Quang đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cùng lúc đó, trải qua lần này, bọn họ cũng đều ý thức được, từ nay về sau, bọn họ đã không còn là đám dân thường một đường lưu vong ngày đó, mà là đi lên vũ đài chính trị. Về sau, loại chuyện tương tự còn có thể xảy ra không ngừng, bọn họ phải học cách để ứng phó.

Tiễn bước khách không mời mà đến, Sở Thiên cũng thần tốc cùng Âu Dương Cảnh bàn bạc một chút, hắn muốn dẫn người đuổi kịp bước tiến của Tiêu Tử Nhiên, đi đến chỗ Tả Lực mất tích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương