Bạch Cảnh lúc này cảm thấy may mắn, may mắn trước đó bọn họ đi lầu bốn dò xét thái độ tang thi trước, bằng không, hắn chỉ sợ không có dũng khí đẩy cánh cửa kho hàng phía trước ra, hắn chỉ biết rất rõ ràng triệu tập bọn Ngô Quốc An, sau đó nhanh chóng dẫn mọi người chạy trốn.

Tiêu Táp âm thầm kinh hãi trên mặt lại không hiện chút gì, vô luận như thế nào nếu đến sẽ không lùi bước, không chỉ vì vũ khí trong kho hàng, càng là vì tính toán cho tương lai. Hắn hiện tại đã không dám tưởng tượng, nếu tang thi đều lợi hại như thế này, loài người liệu có cờn cơ hội sống không…..

Tiêu Táp khẩn cấp muốn biết tang thi bên trong là địch hay là bạn, bọn chúng thật sự không chỉ tự hỏi mà còn có được lý trí.

Nắm chặt tay Bạch Cảnh, Tiêu Táp không chút chần chừ, bàn tay đặt trên cánh cửa lạnh lẽo, đẩy thật mạnh về phía trước.

Tình hình bên trong đều hiện ra trước mắt, thân thể hai người cứng đờ, hít một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy trong kho hàng đầy tang thi chỉnh chỉnh tề tề, bọn chúng có lẽ không lộ vẻ gì, có lẽ thân thể cứng ngắc cũng căn bản không nói nên lời nhưng bọn chúng mặc quân trang rất chỉnh tề, đứng thành hàng đội đầy kho hàng, này chính là một quân đoàn tang thi.

Bạch Cảnh mở to hai mắt nhìn, toàn bộ tinh thần đề phòng, tùy thời đều làm tốt công tác chuẩn bị chạy trốn.

Tiêu táp cảnh giới nhìn bốn phía, trên mặt lần đầu tiên lộ vẻ thận trọng.

Trên vùng đất trống ở giữa đặt không ít bàn, sắp thành hàng ngay ngắn như một triều đình nhỏ, chính giữa ngồi hai người trẻ tuổi khuôn mặt tuấn lãng, góc cạnh phân minh, gương mặt kiên nghị cao ngất, vẻ mặt thoạt nhìn túc mục nghiêm cẩn, trên người còn mặc quân trang màu xanh, nếu xem nhẹ ánh mắt đỏ tươi của bọn họ, thoạt nhìn không khác gì loài người.

Trong lòng hai người nhất thời hiểu rõ, hai vị này khẳng định là thủ lĩnh của quân đoàn tang thi cũng là hai tang thi cấp 7 duy nhất.

Ở phía sau bọn họ còn dựng một khối đáu màu đen thật lớn, cao khoảng cỡ ba người gộp lại như một ngọn núi giả, Bạch Cảnh rất nhanh bị hấp dẫn lực chú ý, trong lòng có chút hiểu ra, hắn đoán quả nhiên không sai, vẫn thạch có thể tăng cấp bậc tang thi, khó trách tang thi nơi này lợi hại như vậy, thì ra là thế!

“Các ngươi…..rời đi……” Tang thi ngồi ở giữa há miệng thở dốc, nói chuyện không rõ lắm.

Tiêu Táp đoán ý tứ của nó, trong lòng hơi buông lỏng, có thể trao đổi là tốt, thăm dò: “Ngươi để cho chúng ta rời đi?”

Tang thi cứng ngắc gật đầu, bề ngoài của nó thoạt nhìn rất nhân tính hóa nhưng chung quy cũng không phải, tứ chi tang thi không linh hoạt như con người.

Bạch Cảnh lẳng lặng nhìn nó, vẫn cảm thấy tang thi này nhìn rất quen mắt.

Trong lòng Tiêu Táp vừa động, giải thích: “Chúng ta vô ý mạo phạm, chẳng qua phân lượng lời nói rất nhỏ, ta chỉ có thể mang người của ta rời đi, những người khác ta không thể nói rõ.”

Tang thi mặt không đổi sắc, không biết là tang tự hỏi hay là cái gì, Tiêu Táp có thể nhận được, tang thi này hiện tại rất không vui, mà cái tang thi bên cạnh kia chắc là cấp dưới của nó.

“Ngươi là Dương Ngạn?” Bạch Cảnh kinh hô, không thể tin mà che miệng lại.

Dương Ngạn quay đầu, mê hoặc nhìn Bạch Cảnh tựa hồ hồi tưởng cái gì đó nhưng thủy chung đều phí công.

“Ta….Dương Ngạn…..” Cái tên này khiến nó rất chấn động, rất quen thuộc, quen thuộc đến mức nó có thể cảm giác được rất quan trọng, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra.

“Ngươi, ngươi không phải là Dương Ngạn sao?” Bạch Cảnh buồn bã trong lòng, nói không rõ là cảm giác gì, hắn có thể nhận ra Dương Ngạn cũng là do đời trước rất để tâm Bạch Kính Thành, Dương gia từng là thế gia cao nhất kinh đô, nói một câu đều chấn động cả kinh đô, Chu gia thì là cái gì, đối mặt với Dương gia cũng là thúc ngựa không đuổi kịp, cái quân đội hiện tại của Trương Thu Thành kia đã từng lệ thuộc vào Dương gia, chính là thật không ngờ, sau khi mạt thế bùng nổ, Dương gia cường thịnh đến cực điểm lại chính là nhà ngã xuống nhanh nhất, con cháu tiền đồ nhất Dương gia cũng rơi xuống thế đất vườn.(ý là xuống làm thường dân chăng)

Bạch Cảnh hít nhẹ một hơi, phát hiện người nọ là Dương Ngạn thì hơi trầm tĩnh lại, Dương gia là khai quốc công huân(công lập nước), cũng là thế gia quân nhân, truyền kỳ Dương gia từng tranh tương truyền tụng, nếu không phải vì là người giám hộ, có lẽ vì ý thức trách nhiệm, Bạch Cảnh nghĩ, Dương gia sẽ không mai một nhanh như vậy, dù sao, so với Chu gia, Tống gia, nội tình của Dương gia càng thâm hậu hơn, thế lực càng lớn hơn….

Tuy rằng không có ký ức, Dương Ngạn thực rõ ràng còn duy trì thói quen khi sống, nó có lẽ quên hết thảy nhưng nó thủy chung nhớ rõ, nó là một quân nhân, nếu không nói, nó cũng sẽ không có ôm ấp thiện ý với con người, nơi này cũng sẽ không có một quân đoàn tang thi.

Tiêu Táp thoáng kinh ngạc một chút cũng nhận ra tang thi là ai, trước kia trên TV từng nhìn qua, chỉ bất quá hắn hỗn hắc đạo, không cùng lập trường với quân đội cũng sẽ không quá để ý, không nghĩ bọn họ sẽ lấy loại phương thức như vậy gặp nhau.

“Ta….Dương Ngạn….” Tang thi lẩm bẩm, biểu tình trên mặt càng thêm nhân tính hóa.

“Dương Ngạn!”

“Dương Ngạn!”

Tang thi trở nên cực vui vẻ, một lần lại một lần gọi tên của nó.

Tiêu táp và Bạch Cảnh cùng nhìn nhau mỉm cười, đây là một mở đầu tốt.

Bạch Cảnh thích đánh rắn tùy côn, có thể thành công là tốt nhất, không thành cũng không tổn thất, vô luận kết quả tốt hay xấu, như thế nào cũng phải thử xem sao, ít nhất Dương Ngạn không có địch ý với bọn họ, chuyện liền thanh công một nửa: “Xin chào, Dương Ngạn, ta là bạch Cảnh, lần này đến xưởng công nghiệp quân sự là vì một đám vật tư, chúng ta có thể mang nó đi không? Căn cứ kinh đô yêu cầu chúng nó.”

Dương Ngạn nghe xong nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi, đôi mắt đỏ tươi không có bất luận cảm xúc gì, thản nhiên nhìn Bạch Cảnh chăm chú.

Bạch Cảnh âm thầm cho mình một cái can đảm, bị một tang thi cấp 7 nhìn như vậy, áp lực không hề nhỏ đâu.

Nửa ngày qua đi, Dương Ngạn mới phun ra vài chữ: “Ta…..không cho….”

Bạch Cảnh bị nghẹn chút, lá gan cũng lớn hơn, bất mãn trừng mắt nhìn Dương Ngạn một cái, ngươi nói ngươi, một tang thi cần nhiều súng đạn như vậy làm chi.

Uy áp quanh thân Dương Ngạn nhanh chóng phóng ra, tỏ vẻ nó không cao hứng, ý tứ nếu ngươi dám xằng bậy, nó liền dùng võ.

Bạch Cảnh nhanh chóng không nói, người mạnh hơn mình, hắn không thể trêu vào trốn còn không được sao?

Tiêu Táp khó có được nhìn tiểu Cảnh kinh ngạc, nhẹ nhàng nở nụ cười, không nghĩ tới tang thi còn rất hộ thực(?).

Bạch Cảnh không thất vọng nhiều, dù sao lần đi xưởng công nghiệp quân sự này bọn họ đã sớm kiếm đủ, chính là ai có thể cho hắn biết, đây là có chuyện gì?

Chỉ thấy Dương Ngạn vung tay lên, quân đoàn tang thi nháy mắt vây quanh bọn họ, Tiêu Táp và Bạch Cảnh trong lòng căng thẳng, còn không kịp có nhiều phản ứng đã bị Dương Ngạn là chi kinh ngạc.

Chính là một chữ: “Đổi.”

Đổi? Hai người nhất thời ngẩn ra, không hiểu Dương Ngạn đây là ý gì, lưng tựa lưng tùy thời chiến đấu.

Một tang thi cấp 6 “Ngao ô! Ngao ô!” kêu lên, hai tay cứng ngắc còn khua khua không ngừng.

Này là có ý gì? Hai người không hiểu.

“Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô!” Tang thi cấp 6 tức giận, xoay người quay mông với bọn họ.

Bạch Cảnh hậu tri hậu giác phát hiện cái tang thi cấp 6 này không phải là tang thi bọn họ gặp được ở tầng bốn tòa nhà khoa học sao? Trầm tư trong chốc lát, mới giật mình nhớ lại, chính mình còn thiếu người ta một tạ lễ đó.

Bạch Cảnh khóc không ra nước mắt, vết hết óc suy nghĩ, từ trong không gian lấy ra một chai nước suối.

Tang thi vui vẻ nhận lấy, tò mò nhìn cái chai, bộ dáng có chút ghét bỏ, lại có chút vui mừng, đây là lần đầu tiên nó nhận được lễ vật đó, vô cùng bạo lực, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một cái, nấp bình chỉnh tề vỡ đôi, linh khí nồng đậm trong nước suối nháy mắt tản ra trong không khí.

Dương Ngạn quay đầu nhìn qua, không để ý tang thi nhỏ kháng nghị, lắc lắc cái chai, sau đó thăm dò uống một ngụm, hương vị so với máu tươi còn tốt hơn, tiếp đó liền ừng ực một chai vào bụng, liếm liếm môi, nhìn thẳng về phía Bạch Cảnh: “Đổi.”

Bạch Cảnh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Táp cũng lau một phen mồ hôi lạnh, nguyên lai Dương Ngạn là muốn làm giao dịch, nhìn một mảnh tang thi đông nghìn nghịt chung quanh, hai người cũng không dám coi thường trí tuệ tang thi, loại phương thức giao dịch này thực sự rất khủng bố.

Bạch Cảnh thực sảng khoái lại lấy ra hai bình nước suối, chỉ chỉ đám súng ống được chất trong góc xa xa: “Những thứ đó thuộc về ta.”

Dương Ngạn thu hồi hai bình nước suối trước lại ghét bỏ nhìn góc kia một cái, tuy rằng không rõ đám sắt vụn kia có tác dụng gì nhưng cái này cũng không gây trở ngại hắn tự hỏi: “Không đủ.”

Bạch Cảnh ngạc nhiên trừng lớn mắt, đầu có chút mơ hồ, nước suối tuy là có rất nhiều nhưng bị tang thi cò kè mặc cả, hắn vẫn cảm tháy có chút không thể tiếp thu.

Dương Ngạn là tang thi biết suy nghĩ, dường như sợ Bạch Cảnh không đáp ứng, đứt quãng nói: “Các ngươi….tòa nhà…..lấy đi….đổi…..không đủ….”

Bạch Cảnh nhất thời hết chỗ nói rồi, đã hiểu được ý tứ của Dương Ngạn, lúc trước bọn họ lấy đi đồ vật ở tòa nhà khoa học kỹ thuật đều ở ngay dưới mí mắt của người ta, ý của Dương Ngạn là đồ trong tòa nhà khoa học kỹ thuật cũng muốn dùng nước suối đổi lấy, hai bình nước suối là không đủ.

Bạch Cảnh trầm mặc, nhìn tang thi chung quanh, hắn muốn nói, hắn có quyền từ chối sao, đây là trắng trợn uy hiếp đó.

Trải qua một phen cò kè mặc cả, Bạch Cảnh lại lấy ra hai thùng nước suối, tỏ vẻ thật không còn, Dương Ngạn nghi hoặc đánh giá hắn nửa ngày, lúc này bàn tay to mới vung lên, tang thi vây quanh bọn họ lui lại.

Dương Ngạn cao hứng, rất vừa lòng với giao dịch lần này.

Bạch Cảnh yên lặng rơi lệ, quả nhiên là quân nhân thân kinh bách chiến sao? Nếu không lừa dối, nếu không tỏ vẻ thật không còn nước suối, lần sau lại tiếp tục giao dịch, hắn tin tưởng, Dương Ngạn nhất định sẽ đòi mãi đến khi ép khô hắn mới thôi, Bạch Cảnh thề, ai nói đầu tang thi dùng không tốt, hắn liền đấu với người đó.

Bạch Cảnh nhận lấy kho hàng súng đạn, sau đó tạm biệt Dương Ngạn, dù sao cũng phải nói, lần giao dịch này tuy buồn bực nhưng mua bán vẫn rất có lời, được lợi vẫn là hắn.

Dương Ngạn vui vẻ, thái độ vơui bọn họ rất tốt, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Ta….hỗ trợ…..dưới đất…..tầng ba….giết…..”

“Cảm ơn nha.” Bạch Cảnh phất phất tay tạm biệt nó, hai người hiện tại cơ bản hiểu được ý của Dương Ngạn, buồn cười nhìn tang thi cấp 6 đang ủy khuất bên cạnh một cái, chính mình trước thuận miệng nói, không nghĩ tới nó thế nhưng nhớ rõ, mà còn bảo Dương Ngạn hỗ trợ, so với con người lục đục gây hấn lẫn nhau, tang thi có đôi khi thật sự đáng yêu hơn, không phải sao?

Hai người ra khỏi kho hàng, thấy khỏi thuốc súng bên ngoài, cảm giác giống như nằm mơ vậy, không nghĩ một chuyến đi xưởng công nghiệp quân sự lần này thế nhưng còn có thể thiết lập quan hệ tốt đẹp với tang thi.

============================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lan linh ly thương ném một chỗ lôi ném mạnh thời gian:2013-12-18 00:39:43

Không trung ném một chỗ lôi ném mạnh thời gian:2013-12-18 09:53:44

Cám ơn nha. . o(∩_∩)o

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương