Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 11: Đánh vỡ

Cũng không đi chỗ khác, Bạch Cảnh trực tiếp trở về khách sạn, huyện Bình Sơn là một thị trấn nhỏ, hắn đã lộ mặt ở thị trương nông mậu, lại đi mua cái gì cũng không tiện, mà ngoài thực vật ra thị trấn này cũng không có cái gì để mua, hắn đang định nói cho Vương Học Binh và Tào Lỗi hôm nay rời đi, chân vừa mới đi tới phòng Vương Học Binh liền dừng lại—

Sắc mặt Bạch Cảnh trong nháy mắt trở nên xanh mét!

Chỉ thấy Vương Học Binh ngôn từ chính nghĩa nói: ” Không được, ta không đồng ý, thiếu gia biết thì như thế nào.”

“Yên tâm, hắn sẽ không biết, quản hắn làm gì, ngươi chỉ cần nghe ta là tốt rồi.”

“Vẫn là không được, thiếu gia chốc lát sẽ trở lại.”

“Sẽ không nhanh như vậy, hắn ngày nào cũng vậy, buổi tối mới trở về.”

“Để ta suy nghĩ một chút, ta sợ bị thiếu gia phát hiện.”

“Chúng ta làm nhiều thứ như vậy, thiếu gia khi nào thì phát hiện qua, ngươi thật là dây dưa…”

“Phanh!” Bạch Cảnh một cước đá văng cửa, hắn cũng không biết mình có khí lực lớn như vậy, trong lòng chỉ thấy lửa giận ngập trời, hắn không nghĩ tới ngay cả Vương Học Binh cũng phản bội hắn, Tào Lỗi quả nhiên là tai họa, nếu không phải tinh thần lực mình mạnh, nghe được bọn họ nói chuyện thì còn bị lừa tới khi nào.

Chỉ là chờ hắn nổi giận đùng đùng vào cửa, thân hình cứng đờ lập tức bị định trụ, biểu tình trên mặt hóa đá, trợn tròn mắt, người trong phòng cũng trợn tròn mắt.

Sáu con mắt nhìn nhau, chỉ thấy trong phòng có hai nam nhân quần áo không chỉnh tề, tư thế ôm thực ái muội, sửng sốt một chút, Vương Học Binh nhanh chóng chỉnh lý quần áo, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, há miệng thở dốc, do dự không quyết, tựa hồ không biết nói cái gì.

Tào Lỗi khuôn mặt lạnh lẽo chắn ở trước Vương Học Binh, rất có tư thế nếu Bạch Cảnh làm khó dễ hắn liền trở mặt.

‘Các ngươi tiếp tục”. Bạch Cảnh hoảng sợ, ném những lời này hoang mang rối loạn chạy mất, giống như phía sau có cái gì đuổi theo, hai người trước mặt đánh sâu vào thị giác hắn, sau khi trở về phòng hắn vẫn còn cảm giác tim nhảy bùm bụp, mặt đỏ tai hồng, không biết là tức giận hay xấu hổ.

Hắn chưa từng nghĩ đến, nguyên lai hai người là dạng quan hệ này, như vậy nhiều chuyện cũng được giải thích, khó trách hắn chưa từng nhìn thấy người yêu của Vương Học Binh, nguyên lai người yêu này là hắn chứ không phải nàng, khó trách sau khi Vương Học Binh ở lại chặn tang thi, Tào Lỗi mặc kệ ném hắn đi, trở về timg người yêu, khi đó hắn chỉ kinh hoảng sợ hãi nên không thấy trong mắt Tào Lỗi đầy đau khổ và quyết tuyệt.

Kỳ thật Tào Lỗi cũng không tồi, ít nhất đặt hắn ở địa phương an toàn mới đi, buồn cười khi đó mình chỉ lo oán hận, Tào Lỗi rời đi là kiên quyết đi tìm chết đi.

Nếu không chỉ bằng thân thủ của Tào Lỗi, không có khả năng tại mạt thế không có tiếng tăm gì, nếu hắn nhớ không lầm, khi đó Tào Lỗi hình như đã thức tỉnh dị năng hỏa hệ, lúc đó hắn rất hận mình đi, nếu không lôi kéo Chu Đình đi cùng, Vương Học Binh sẽ không bị tang thi cào thương, chỉ sợ dù hắn hận mình vẫn nghe người yêu phân phó mang mình rời đi trước.

Cùng người yêu cộng sinh đồng tử a ( cùng sống chết), kỳ thật giữa mạt thế có thể cùng người yêu chết đi cũng là một loại hạnh phúc, bên cạnh hắn nguyên bản cũng có một người như thế nhưng lại bị hắn nếm đi.

Trong lòng Bạch Cảnh ẩn ẩn sinh ra vài phần ước ao, đối với Tiêu Táp càng là nhung nhớ, đì trước hắn cũng thật ngốc, không phân rõ ai là người tốt với hắn ai là kẻ hủy hoại hắn, đem Tiêu Táp có lòng tôt thành lòng lang dạ thú không nói, ngay cả đôi người yêu rõ ràng như thế cũng không phát hiện, hôm nay lại cón dọa người ta, lúc ấy sao hắn còn chưa suy nghĩ đã phá cửa mà vào a.

Bachj Cảnh kỳ thật oán hận, ai bảo bọn họ nói chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy làm hắn nghe không ra câu chuyện, không những sợ hắn biết, còn muốn lén gạt hắn, tuy rằng việc đích xác cần giấu hắn, nhưng vừa vặn hôm nay hắn trở về sớm liền trùng hợp nghe thấy, hắn không thể nghe lầm sao?

Cũng không lâu lắm ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

Bạch Cảnh xem xem gương, thấy mặt không còn đỏ lắm, lúc này mới bình tĩnh ra mở cửa, Vương Học Binh và Tòa Lỗi đứng ở bên ngoài, Bạch Cảnh liếc mắt nhìn họ một cái, xoay người đi vào phòng, giống như cái gì cũng chưa phát sinh qua.

Đi vào, Vương Học Binh ngồi trên ghế trầm mặc, Tào Lỗi vì hắn trầm mặc nên cũng vậy, Bạch Cảnh có chút không kiên nhẫn. sao bọn họ không nói lời nào, không phải là gay sao? Có gì đặc biệt hơn người, hắn phát hiện bản thân hắn hình như cũng có chút cong.

“Bồi tội?” Thấy bọn họ không rên một tiếng, Bạch Cảnh thản nhiên nói.

Vương Học Binh khẩn cấp gật đầu, ánh mắt có chút ảm đạm liền sáng lên tia hy vọng.

Tào Lỗi lẳng lặng chăm chú nhìn người yêu, ánh mắt chưa từng rời đi, giống như tất cả xung quanh đều không liên quan mình, cả người không còn vẻ cà phất cà phơ bình thường, thay vào đó là loại lạnh thấu xương, sắc bén lộ ra vài phần tùy ý phô trương, chỉ có đôi mắt u ám kia tiết lộ vài phần cảm xúc, ánh mắt nhu hòa gần như tham luyến, bộ dáng nghiêm túc mà chuyên chú, trong lòng, trong mắt đều chỉ có một người.

“Ai.” Bạch Cảnh lên tiếng, đối với Tào Lỗi có cách nhìn mới, không kìm lòng thầm nghĩ, Tiêu Táp cũng từng nhìn hắn như vậy sao? Có đi hay không có? Bạch Cảnh mỉm cười tự giễu, hắn cái gì cũng không biết, từ trước hắn nào có chú ý Tiêu Táp một giây một phút nào, không làm ầm ĩ mấy huynh đệ của y còn cảm tạ trời đất.

Nhớ tới chuyện muốn tìm bọn họ, Bạch Cảnh thản nhiên nói: “Thu thập một chút, hôm nay đi N thị.”

Đi cái chỗ đó nhìn xem, chỉ đi nhìn là tốt rồi sau đó trực tiếp đi Hoàng Sơn, đề cao tinh thần lực là việc cần phải làm, thu thập vật tư về sau còn có thời gian, dù sao phần lớn đồ vật đều đã mua, còn lại chính là một ít đồ ăn, vật dùng, cả vũ khí, đối với vũ khí hắn đã sớm nghĩ xong, đợi trở lại D thị, có ba ba hắn tin tưởng lén lút mua một đám súng ống, đạn dược hẳn là không thành vấn đề.

“Ngươi ….. không có gì muốn hỏi?” Vương Học Binh thật sự nhịn không được.

Tào Lỗi bật người đề phòng nhìn thẳng Bạch Cảnh, sóng mắt nhìn như bình tĩnh che giấu ánh mắt lợi hại như chim ưng, giống như mãnh thú vươn lợi trảo vận sức chờ phát động.

“Ngươi muốn ta hỏi cái gì?” Bạch Cảnh cho hắn một cái xem thường, lượng lượng nói, hắn quyết định cho dù có cái nhìn mới với Tào Lỗi hắn vẫn là chán ghét, chẳng lẽ hắn còn có thể đem Vương Học Binh trộm đi.

“Chúng ta…” Vương Học Binh như ngồi trên kim châm, trong lòng thấp thỏm bất an, khẩn trương khiến lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, thật giống như sợ nghe được từ miệng Bạch Cảnh những lời không tốt.

“Các ngươi? Không phải chính là gay sao? Chẳng lẽ còn muốn khoe khoang với ta?” Bạch Cảnh khinh bỉ nhìn hắn một cái, kiêu ngạo giương đầu lên, ánh mắt khinh miệt khiến Vương Học Binh nói năng lộn xộn, trong thương tâm ẩn ẩn vài phần thất vọng: “Không, ta không có cái ý tứ kia.”

Tào Lỗi gắt gao bảo vệ người yêu, ánh mắt nhìn Bạch Cảnh càng thêm căm thù.

“Ta biết.” Bạch Cảnh trầm mặc một hồi, nghiêm túc suy nghĩ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, thực nghiêm túc nói: “Ta cũng giống như vậy.”

Vương Học Binh hộc máu ngã xuống đất, một hơi thiếu chút nữa bị ngen không trụ được, nhưng nhìn bộ dáng Bạch Cảnh mặt không đổi sắc nói mình là gay, trong lòng không khỏi buông lỏng, kỳ thật hắn còn rất thích thiếu gia, trừ bỏ tùy hứng một ít, kiêu căng một ít, tính tình lớn một ít, xoi mói một ít, thích cổ quái gây sức ép người một ít, không lễ phép một ít, lòng dạ hẹp hòi một ít, kỳ thực thiếu gia thực tốt…

Nói nhiều cái một ít như vậy Bạch Cảnh còn có ưu điểm sao?? ( cùng câu hỏi a)

Quan trọng nhất là, Vương Học Binh cảm thấy, hắn thực thích công việc bảo tiêu này, thoải mái, không áp lực, kiếm được nhiều tiền, cơ hồ không có việc gì làm, thoải mái nhàn nhã khó có được không cần lúc nào cũng căng thẳng tinh thần mà còn không có nguy hiểm, công việc tốt như vậy hắn đi đâu tìm được a, hắn còn muốn cùng Tào Lỗi kiếm tiền dưỡng lão đâu. ( yêm chắc chắn đây mới là nguyên nhân thực sự a)

Ý tưởng này của hắn nếu để Bạch Cảnh biết được, khẳng định hộc máu muốn thay đổi người.

“Thiếu gia ngươi nói bậy bạ gì đó, con đường này không dễ đi, ngươi không cần vướng vào.” Vương Học Binh cau mày, không có người nào rõ hơn hắn, thân là một gay thật thống khổ, hắn nhớ rõ ràng thiếu gia thích chính là con gái, chẳng lẽ lần này đi ra là phát hiện đối với con trai có hứng thú, cho nên mới muốn trốn tránh, ngay cả học cũng không cần? Khó trách thiếu gia biến đổi lớn như vậy, Vương Học Binh nhanh chóng bổ não…

Hắn cũng thật sự không muốn nhìn thấy thiếu gia bước vào vết xe đổ của hắn, Hắn và Tào Lỗi lúc trước rất khổ, trong vòng luẩn quẩn của gay nhiều hỗn loạn hắn biết rất rõ ràng, kết cục của hắn và Tào Lỗi coi như tốt đẹp, còn có bao nhiêu người vì ánh mắt của người khác mà chết, lại có bao nhiêu người thân bại danh liệt, có bao nhiêu người tự nhiên bất lực, luẩn quẩn trong vòng lạm giao, gây tê, hắn thật sự không muốn nhìn thấy thiếu gia cũng như vậy.

“Ngươi đừng nghĩ nhiều.” Tào Lỗi nắm chặt tay hắn, ánh mắt có chút khinh thường ý nói: thân phận thiếu gia chúng ta có quyền lo lắng sao. Chỉ trong nháy mắt Tào Lỗi lại biến về bộ dáng lúc trước mặt dày mày dạn, dáng vẻ lưu manh.

“Ngươi còn nói không khoe khoang.” Bạch Cảnh trong lòng thực khinh bỉ, chờ đến khi hắn tìm được Tiêu Táp, nhất định phải khiến bọn họ thực hâm mộ, hâm mộ.

Ta đang suy nghĩ cái gì? Bạch Cảnh mãnh liệt phản ứng, trong lòng ảo não, chẳng lẽ gay thật sự sẽ lây bệnh sao? Hắn rõ ràng đã sớm phất thề, nếu gặp được Tiêu Táp sẽ đối với y thực tốt. luôn bồi ở bên cạnh y, bảo hộ y, ủng hộ y, nếu y còn thích mình bọn họ sẽ cùng nhau, nếu y không thích mình, hắn sẽ bảo hộ y đến khi nào y không cần hắn nữa mới thôi, sau đó đứng ở xa xa nhìn y.

Vì cái gì vừa rồi ý nghĩ đầu tiên của mình dĩ nhiên là cùng Tiêu Táp một chỗ, hắn sẽ không quên hiện tại Tiêu Táp còn chưa biết hắn đâu.

Vương Học Binh trực tiếp hết chỗ nói rồi, có thiếu gia không nói đạo lý như vậy sao? Còn muốn nói nữa lại bị Tào Lỗi ngăn cản, Tào Lỗi hướng hắn nháy mắt mấy cái, bên tai hắn nói nhỏ: “Thiếu gia hiện tại tư xuân, suỵt…”

Tinh thần lực cường đại cũng không tốt, Bạch Cảnh tức đến ngã một cái, đen mặt, cả giận nói: “Thu dọn đồ đạc, rời đi.” không đem hắn gây sức ép đến khóc cha gọi mẹ, hắn không mang họ Bạch.

Vương Học Binh tinh thần căng thẳng, vội vàng đuổi theo, Tào Lỗi sờ sờ cái mũi, sẽ không trùng hợp như vậy đi, lại bị thiếu gia nghe được, chẳng lẽ tai thiếu gia thính như vậy, Tào Lỗi trong lòng vạn phần không hiểu, bản thân hắn vừa rồi cũng thử qua, khách sạn này không tốt như năm sao, nhưng hiệu quả cách âm cũng không tệ, hắn nghĩ không rõ, bọn hắn nói chuyện trong phòng, thiếu gia sao có thể nghe thấy, còn xông vào trong, cửa này cũng quá không rắn chắc đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương