Qua nửa phút, Cung Lê Hân hơi mở miệng, nhẹ giọng nói,”Tới đây.”

Cậu vừa dứt lời, một thân ảnh màu đen nhanh như chớp từ trên tường phóng tới, đánh về phía mấy người bọn họ. Cung Lê Hân tiến lên vài bước, mũi chân khẽ nhích. Chỉ nghe “phanh” một tiếng, hắc ảnh[thân ảnh màu đen] bị một cước lôi đình vạn quân* của cậu đá văng xa mấy trượng, ngã xuống chiếc bàn đá trong vườn. (* : sấm vang chớp giật, khí thế mạnh mẽ)

Bàn đá không chịu được xung lực, vỡ vụn thành từng khối, hắc ảnh kia nằm trên bàn đá nửa ngày vẫn không thể ngồi dậy. Mọi người ngưng mắt, đợi khi thấy rõ thân ảnh kia, trong lòng đều bỡ ngỡ.

Đây là một tang thi tiến hóa thể trạng cường tráng, cao chừng một thước chín, tứ chi vì tiến hóa mà cơ thịt có vẻ phá lệ phát triển làm quần áo nguyên bản đều rách ra, trên cơ thịt nổi đầy mạch máu màu tím thô to như giun, bề ngoài vô cùng đáng sợ. Khuôn mặt nó đã sớm hư thối, nhìn không ra tướng mạo ban đầu, ngoài răng lộ rõ hai răng nanh sắc nhọn, miệng nhiễu đầy nước bọt tanh hôi, không chỉ ngón tay, ngay cả ngón chân cũng mọc dài những cái móng màu đen bén nhọn.

“Không được thất thần, còn hai con nữa, mọi người tự mình đối phó.” Cung Lê Hân vừa thấp giọng cảnh cáo, vừa nghênh đón tang thi cao tráng bò dậy đánh tới.

Mặt khác, hai tang thi khác leo qua vách tường mà phát ra tiêng cào chói tai đã có thể nghe được rõ ràng, mọi người cùng kêu lên đồng ý, nhanh chóng áp chế khiếp ý trong lòng, bày ra thế vừa tấn công vừa phòng thủ.

Qua vài giây, hai đạo hắc ảnh lần lượt nhảy qua tường, bay nhanh về phía mấy người. Đây là hai tang thi một nam một nữ, vóc dáng tuy không bằng con đầu tiên, nhưng động tác lại nhanh nhẹn hơn, càng nhanh, càng khó đối phó.

Tám người đưa người không có năng lực tự bảo vệ Lý Đông Sinh đến một góc an toàn, sau đó chia làm hai nhóm nhỏ, nghênh đón hai tang thi khuôn mặt dữ tợn, mắt lộ ra hung quang trước mắt.

Cùng lúc đó, Cung Lê Hân phóng một chưởng hướng về phía đầu tang thi to lớn kia chụp tới.

Đứng trước Cung Lê Hân, đám tang thi tiến hóa mình đồng da sát cùng bạo ngược cũng chỉ như một con kiến, bị chưởng phong vô hình vô tích[không dấu vết] lại sắc bén quét qua, lập tức ầm ầm ngã xuống đất, đầu như dưa hấu bị búa bổ xuống, sọ và ốc bắn tung tóe, văng đầy đất. Một viên tinh hạch tinh thuần trong suốt nằm trong cái óc hồng hồng trắng trắng, dưới ánh mặt trời chói chang, tỏa ra hào quang lấp lánh rực rỡ.

Cung Lê Hân cách không hút tinh hạch vào lòng bàn tay, để sát trước mặt ngắm dưới ánh nắng như muốn kiểm tra, một lát sau vừa lòng bỏ vào túi áo, xoay mặt nhìn về phía tổ viên đang cận chiến với hai tang thi còn lại.

Vương Thao, Cố Nam, Mã Tuấn, ba người một tổ đối phó với tên tang thi nam. Vương Thao ỷ vào một thân đầy sức mạnh của mình, xông tới trước mặt tang thi kia đấu đá quyền cước, Cố Nam cùng Mã Tuấn nhìn bọn họ đánh qua lại, thân ảnh không ngừng giao nhau, bàn tay muốn phóng dị năng công kích lại sợ ngộ thương Vương Thao, gấp đến độ cả đầu đầy mồ hôi.

Vương Thao ngưng tụ lực lượng xuống chân, hung hăng đá vào ngực tang thi nam kia. Tiếng răng rắc do xương sườn gãy đoạn truyền đến, cước bộ tang thi kia chệnh choạng, lộ ra sơ hở. Hai mắt Cố Nam cùng Mã Tuấn sáng lên, lập tức bắt lấy thời cơ, đem hỏa cầu cùng phong nhận đã sớm ngưng tụ trong lòng bàn tay đợi xuất kích phóng tới. Nhưng mà, Vương Thao cũng đang đánh tới đỏ mắt, lúc này không biết phối hợp né tránh, ngược lại còn bay ra đánh, chuẩn bị đánh một quyền nát đầu tang thi.

Nắm đấm sắp đánh tới gần thái dương tang thi, hắn mới nhìn thấy hỏa cầu cuốn theo kình phong đang nghênh diện bay tới. Thầm mắng một tiếng không xong, lập tức thu lại nắm đấm né tránh, nhưng chung quy vẫn chậm một bước, hỏa cầu cùng phong nhận nện vào vai tang thi, hỏa tinh bắn ra cũng đồng thời làm cháy tay áo hắn.

Vương Thao lắc mình qua một bên, tay chân luống cuống vẫy tay áo đi, nhưng tang thi kia không biết đau cũng không biết mệt, chỉ thoáng dừng một lát đã tiếp tục đánh Vương Thao, ánh đen từ móng tay sắc bén lưu chuyển dưới ánh mặt trời mắt thấy sắp cắm vào đầu Vương Thao vì bất ngờ không kịp đề phòng.

Vui sướng sau khi đắc thủ trên mặt Cố Nam và Mã Tuấn lập tức cứng đơ, hai mắt nhìn cảnh này như sắp nứt ra, muốn chạy tới cứu nhưng vì khoảng cách quá xa mà đành bất lực.

Móng tay như loan đao* cách hai mắt Vương Thao chỉ còn mấy tấc, ngay giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cung Lê Hân xuất quỷ nhập thần vọt đến phía sau tang thi, năm ngón tay khép lại thành đao, đâm mạnh vào ót tang thi. (* : loại đao có lưỡi cong)

Tang thi liền bất động, lợi trảo hướng thẳng về phía Vương Thao cũng rũ xuống. Mà Cung Lê Hân “phốc” một tiếng rút bàn tay đang cắm vào đầu nó ra, đồng thời cũng lấy ra tinh hạch lấp lánh chói mắt trong đống sọ óc.

Mặt Vương Thao trắng bệch như giấy, thở dốc lấy lại hô hấp bị nghẹn vừa rồi, cong người hít từng ngụm không khí. Cố Nam cùng Mã Tuấn đều vỗ vỗ ngực, sợ hãi một phen.

Một bên khác, hai chị em Tôn Điềm Điềm cũng không phối hợp với nhau, một không ngừng phóng dị năng xuống đất, định giữ lấy tang thi, một lại không ngừng phóng ra băng trùy[nhũ băng], đánh về phía mặt tang thi. Nhưng thân hình tang thi nữ này nhỏ nhắn, hoạt động cũng nhanh nhẹn, né tránh thành thạo, rất nhanh đánh được tới bọn họ. La Đại Hải ra sức tạo ra một gốc Clemetis Vine, muốn cuốn lấy chân tang thi, nhưng cố gắng nửa ngày, tốc độ dây leo của Clemetis Vine căn bản không thể theo kịp tốc độ di chuyển của tang thi.

Đại Lưu và Linh Âm vội vàng tiến lên giúp ngăn cản, hai người công kích một trên một dưới, động tác một dũng mãnh nhanh nhẹn, một mềm dẻo trầm ổn, phối hợp vô cùng ăn ý.

Linh Âm nắm chặt loan đao trong tay, đầu gối hơi hạ xuống, cúi người mạnh mẽ chém đứt xương đùi tang thi. Tang thi ngã ra sau, nằm ngổn ngang dưới đất. Đại Lưu nắm lấy thời cơ, giơ cao loan đao trong tay, đâm mạnh vào mi tâm tang thi. Một tiếng “phốc” trầm đục, máu đen văng tung tóe. Tang thi kia tứ chi sau một hồi run rẩy liền chết hoàn toàn.

Chân La Đại Hải như muốn nhũn ra, chậm rãi đến cạnh hai chị em Tôn Điềm Điềm cả người đang run rẩy, thấp giọng an ủi,”Không sao rồi. Đừng sợ.”

“Không tồi !” Thấy Đại Lưu lưu loát bổ đầu tang thi, tìm thấy một viên tinh hạch lấp lánh, Cung Lê Hân ngữ khí hàm ý tán thưởng mở miệng, đồng thời nhìn về bọn Vương Thao cả người chật vật không chịu nổi, lắc đầu nói,”Các người ngoại trừ trong người có dị năng, lại không biết vận dụng linh hoạt, cũng thiếu ý thức chiến đấu cùng phối hợp, trên chiến trường, lại chẳng bằng hai người thường. Tiếp tục như vậy thì không được !”

“Lão đại, là bọn tôi sai, cho chúng tôi thêm một cơ hội. Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp tang thi tiến hóa nên có hơi khẩn trương.” Vương Thao đứng thẳng người giải thích, sắc mặt không còn tái nhợt như vừa rồi.

“Đúng vậy Cung thiếu, đây là lần đầu bọn tôi hợp tác, khó tránh khỏi sai lầm, về sau giết nhiều tang thi sẽ ăn ý hơn. Hơn nữa, khu vườn này quá nhỏ, tôi rất khó triển khai.” Mã Tuấn vội vàng nói theo, sợ Cung Lê Hân không hài lòng, khai trừ bọn họ.

“Cậu nói đúng, cách chiến đấu cùng ăn ý có thể bồi dưỡng trong quá trình chém giết, nhưng mọi người không có nhiều thời gian, nếu không nhanh chóng thành thục sẽ chết rất sớm. Bất quá, được rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp.” Cung Lê Hân trầm ngâm, cầm lấy tinh hạch Đại Lưu đưa qua, nhìn nhìn dưới ánh mặt trời.

Cố Nam cùng Mã Tuấn hai mặt nhìn nhau, nghe thế nào cũng thấy lời Cung thiếu nói mang hàm ý khác, làm tâm bọn họ sinh ra dự cảm mơ hồ. Thần kinh những người khác khá thô, biểu tình buộc chặt vì được Cung thiếu hiểu cho mà trầm tĩnh lại.

Cung Lê Hân đưa tinh hạch cho Lý Đông Sinh đang sợ hãi vẫn trốn ở một góc, đạm thanh nói,”Tinh hạch bỏ trong túi khi đánh nhau rất dễ rớt xuống. Anh bỏ vào không gian, trở về chúng ta chia đều.”

“A? Cung thiếu, không phải là ai giết tang thi thì đưa cho người đó sao?” Lý Đông Sinh tiếp nhận tinh hạch, băn khoăn bất an mở miệng.

“Quy củ gì đó ở tổ khác tôi mặc kệ, trong tổ của tôi phải chia đều. Muốn mạnh thì tất cả phải cùng mạnh, ai cũng không thể thua kém, vì tôi không muốn thấy ai trong các người chết.” Ngữ khí Cung Lê Hân thản nhiên, nhưng lời nói ra lại nóng bỏng nhân tâm.

Thực rõ ràng, nếu chia đều tinh hạch, ích lợi bị ảnh hưởng nhất sẽ là người mạnh nhất trong đội. Trong thế giới mạt thế nhược nhục cường thực này, thực lực đại biểu hết thẩy, ai lại nguyện ý nhường tinh hạch mình dùng mạng đổi lấy đưa cho người khác? Ít nhất, trước khi Cung Lê Hân mở miệng, bọn họ chưa từng thấy qua.

Chín người cùng cúi đầu, hốc mắt lặng lẽ phiếm hồng, sau một lúc lâu vẫn không thể tìm được bất cứ từ ngữ nào biểu đạt được cảm động mãnh liệt trong lòng, chỉ có thể khàn khàn gọi hai tiếng ‘Cung thiếu’ mà không thể nói hết câu.

Ngay lúc này, bọn họ nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể mạnh lên, thủ hộ bên người Cung thiếu, trở thành phụ tá đắc lực, kề vai chiến đấu bên cạnh cậu để báo đáp cậu một phân tình cảm này.

Lúc đó, Cung Lê Hân cũng không biết, chỉ một câu vô cùng đơn giản của cậu đã tạo ra một đội ngũ bưu hãn nhất, đoàn kết nhất, cũng là đội ngũ khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật nhất. Cậu chỉ biết, bản thân không muốn bằng hữu chết trước mặt mình, loại cảm giác này khiến cậu rất đau lòng.

“Vào trong, lấy toàn bộ tồn lương bên trong, động tác nhanh lên.” Thấy chín người biểu tình “quái dị”, đứng bất động tại chỗ, Cung Lê Hân nhíu mày, hất cằm với Lý Đông Sinh thúc giục.

“Cung thiếu, mọi người kiểm kê lương thực trước rồi tôi sẽ thu vào.” Lý Đông Sinh lau mặt bừa, khàn giọng nói.

“Về sau, chúng tôi phụ trách chiến đấu, anh phụ trách kiểm kê và thu thập vật tư, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Anh không cần quá mức cẩn thận, tôi tin tưởng anh.” Ngữ khí Cung Lê Hân phi thường bình tĩnh, cậu sẽ không nhìn lầm Lý Đông Sinh, dù nhìn nhầm, cậu cũng có hàng trăm cách để bức Lý Đông Sinh phun ra mấy vật tư mà gã đã nuốt. (Bá đạo =]]]]])

Nói cậu tin tưởng Lý Đông Sinh, không bằng nói cậu càng thêm tin tưởng chính mình. Nhưng Lý Đông Sinh hiển nhiên không biết ý nghĩ bên trong của cậu, lại vì cậu tín nhiệm mà cảm động một phen.

Tôn Điềm Điềm cùng Vương Thao lúc này cũng bình phục tình cảm cuồn cuộn trong nội tâm, khẩn cấp mở hầm ra, thấy khoai tây cùng khoai lang chồng chất đầy trên đất, còn có mấy túi gạo lớn, đậu xanh cùng đậu đỏ, thì cùng kích động nhảy cẫng lên.

Lý Đông Sinh thấy thế, vội vàng đi vào kiểm kê, sau đó phân loại bỏ các loại lương thực vào không gian. Không gian hắn không lớn, tính tính toán toán cũng chỉ có ba mươi mấy mét vuông, thu mấy thứ này vào, không gian sẽ bị chiếm hơn phân nửa. Nhưng dù là vậy, khẳng định sưu tập vẫn nhiều hơn tổ khác, cho dù lấy ra 10% vẫn đủ cho cả tổ ăn cả tháng.

Trong lòng yên lặng tính toán, khóe môi Lý Đông Sinh nở nụ cười sung sướng, cảm giác tự ti vô lực vừa rồi khi trốn ở một góc nhìn cuộc chiến tất cả đều đã tán đi mà biến thành động lực cùng thỏa mãn.

Đoàn người càn quét các nhà các hộ hai bên đường, thu hoạch khá phong phú, trên đường lại liên tiếp gặp tang thi cấp 1 cùng đàn tang thi sơ cấp, tuy lúc đối đầu không còn chật vật như trước, nhưng vẫn ứng phó thập phần cố sức như cũ, vài lần còn cần Cung Lê Hân ra tay mới hỏa giải được nguy cơ trí mạng.

Lại lần nữa bổ rớt đầu một tang thi tiến hóa, giúp đỡ La Đại Hải sắc mặt trắng bệch, thở dốc dựa vách tường, lui không thể lui, Cung Lê Hân mím môi, biểu tình lạnh nhạt mang theo một tia tối tăm.

Quá yếu, vẫn quá yếu ! Hoàn toàn không đáp ứng được yêu cầu của cậu ! Cung Lê Hân nhắm chặt mắt, áp chế thất vọng trong lòng, yên lặng hồi tưởng lúc còn bị giam cầm trong địa cung đời trước, Tiêu Lâm đã làm gì để bức cậu mạnh lên. Tiêu Lâm tuy rằng con người kỳ quái tà ma lại sai lệch, nhưng không thể không nói, thủ đoạn làm việc của gã quả thật phi thường hữu hiệu.

Khi lại mở mắt ra, con ngươi trong vắt của cậu chỉ còn một mảnh tối đen, nhìn thật kỹ mọi người đang tự mình điều tức, cất bước đi tới chỗ đất bằng phẳng đặt gạo vừa rồi đã đi ngang qua.

Mọi người không hiểu gì, sau khi thu thập tinh hạch xong vội vàng đuổi theo.

Khu vực bằng phẳng để phơi gạo phi thường rộng lớn, đưa mắt nhìn thì ước chừng nửa sân bóng lớn, bốn phía nối liền với rất nhiều đường mòn, thông tới các nhà các hộ, ở giữa có một cái chuông lớn âm thanh trầm đục, có khi chuông còn được dùng để mời thôn dân đến họp.

Cung Lê Hân nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Đông Sinh, từ từ mở miệng,”Anh đi rung chuông, tí nữa khi thấy nguy hiểm thì trốn vào không gian.”

“A?” Lý Đông Sinh trừng lớn mắt, biểu tình thập phần kinh ngạc.

“Cung thiếu, tiếng chuông vang lên sẽ đưa tới toàn bộ tang thi trong thôn.” Cố Nam kéo lấy tay cậu, gấp gáp mở miệng. Mấy người Vương Thao cũng vội vàng gật đầu, nhìn về phía Cung thiếu biểu tình đạm mạc, lưng có chút phát lạnh.

“Các người quá yếu! Chỉ có trải qua vô vàn sinh sát mới có thể thuần thục hơn, nhưng các người không có nhiều thời gian, vì thế, tôi chỉ có thể dùng lối tắt! Yên tâm, sẽ không để các người chết. Lý Đông Sinh, rung chuông !” Giọng nói lạnh nhạt vững vàng của cậu như ẩn chứa cường thế cùng tự tin làm người khác không thể không thần phục, chấn động màng tai mọi người.

Mọi người trầm mặc một hồi, kinh sợ trên mặt dần bị ý chí chiến đấu dâng trào thay thế. Lý Đông Sinh gật đầu, nhìn một vòng đồng đội xung quanh, trấn định cầm lấy dây thừng, kéo chuông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương