Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
-
Chương 35
Lục Vân ghé sát mặt vào cửa kính xe, nhìn chằm chằm chiếc Porsche màu sâm banh bị tang thi bao vây, chần chờ mở miệng,”Hạ ca, trong xe kia có người, cứu hay không cứu đây ?”
“Không cứu.” Hạ Cẩn không chút suy nghĩ cự tuyệt. Hai nữ nhân không có năng lực tự bảo vệ mình, cứu chỉ tổ mang theo gánh nặng, hắn chỉ quản người cần quản, người không liên quan tự cầu phúc đi.
Dứt lời, hắn bỗng nhiên giật mình, quay đầu lại nhìn tiểu hài tử, sợ cậu cảm thấy hắn quá mức lãnh khốc vô tình. Hắn thật không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng cậu.
Nhưng thấy cậu nhìn hắn, đôi mắt trong veo sáng sủa, khóe môi phấn nộn hơi giơ lên, nghiêng đầu nhìn hắn cười, trên mặt không có chút phản đối hay nghi ngờ. Hạ Cẩn trong lòng thả lỏng, xoa đầu cậu khẽ cười. Người trước mặt khiến hắn càng lúc càng khó dứt bỏ, tính tình đơn thuần cũng không hề yếu đuối, đơn giản hồn nhiên, lại không có một chút đồng cảm, tựa như một khối thủy tinh do hắc bạch song sắc tạo thành, mặc kệ là màu nào, đều tinh thuần trong sáng như thế, không có một chút tì vết.
Hạ Cẩn đến tuổi này chưa từng gặp qua hài tử nào đặc biệt như Cung Lê Hân, có thể đặt hồn nhiên cùng tàn khốc dung hòa cùng một chỗ hoàn mỹ như vậy, hình thành nên một loại dụ hoặc chí mạng. Loại mâu thuẫn đặc biệt này đã hấp dẫn hắn, cuốn hắn vào nơi hắc ám không lối thoát, trong lòng lại muốn hướng tới một nửa trong sáng hồn nhiên kia.
Thật sự là làm người ta luyến tiếc buông tay a ! Hạ Cẩn thầm than, lại hy vọng tiểu hài tử không tìm được người nhà thì tốt. ( Σ( ° △ °|||) Hạ ca thiệt ko phúc hậu nha )
Xe không hề giảm tốc, tiếp tục chạy thẳng về phía trước, Lục Vân ghé vào bên cửa sổ, nhìn hai người trong xe, bỗng nhiên hô to một tiếng,”Hạ ca, mau dừng xe ! Các cô ấy là Linh Ngữ và Linh Âm nhóm Sunny !”
Hạ Cẩn có tai như điếc, tiếp tục lái xe đi về phía trước. Linh Ngữ và Linh Âm này hắn biết, là nhóm hai cô gái hàng đầu trong giới giải trí. Hai người là chị em song sinh, diện mạo tinh thuần lại quyến rũ, dáng người lại càng mê người, đẹp vô cùng, từng khiến Lục Vân thần hồn điên đảo, có tâm tư muốn bao dưỡng.
Chỉ tiếc có người nhanh chân đến trước, người nọ thuộc Tống gia ở kinh đô, Lục Vân dây dưa một trận không có kết quả mới phẫn nộ từ bỏ. Nói như vậy, quân nhân đã chết vừa rồi chính là người bao dưỡng hai chị em, ngay lúc chạy trốn cũng không quên mang theo, có thể thấy được trình độ si mê đối với bọn họ.
Nghĩ đến đây, Hạ Cẩn lại càng nhíu chặt mày, con ngươi tràn ngập chán ghét, lại càng không muốn dừng xe xuống cứu.
Lục Vân đáng thương hề hề cầu xin một hồi, thấy Hạ ca thờ ơ, chỉ còn phải trầm khống dán mặt lên cửa xe, mắt thấy càng lúc càng xe chiếc Porsche, trong lòng đành thay hai chị em cầu nguyện.
Nhưng không quá vài giây, cậu ta lại hồi phục tinh thần, vỗ điều khiển của Hạ Cẩn kêu lên,”Hạ ca, mau quay lại, Cố Nam, Mã Tuấn, Vương Thao, Đại Lưu [tên lang thang] mau xuống cứu người ! Tôi sẽ theo hỗ trợ !” ([ ]: tiếng Trung gốc là lưu lạc hán, nghĩa là tên lang thang, vì thế tên sau này sẽ đổi thành Đại Lưu luôn )
Hạ Cẩn qua kính chiếu hậu nhìn lại, quả nhiên thấy Cố Nam cho chiếc Ford đậu ven đường, bốn người cầm vũ khí, nghĩa vô phản cố* xông đến bầy tang thi. (* : làm việc nghĩa không được chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước )
Thần tượng có mị lực thật lớn, mà cũng thật không khéo, Cố Nam, Mã Tuấn cùng Vương Thao đều là mấy tên fan não tàn của nhóm Sunny. Thấy bọn họ gặp nạn, miễn bàn chuyện hưng phấn thế nào, toàn thân liền trở nên hăng tiết, dù lúc này là một đám tang thi, bọn họ cũng dám bước xuống. Một đường đi cùng Cung thiếu, đã nhìn qua tư thái giết tang thi của Cung thiếu, lá gan bọn họ đã sớm luyện cho ngày càng lớn hơn.
Sắc mặt Hạ Cẩn tối đen, miệng rủa thầm một tiếng, bất đắc dĩ quay xe lại. Xe còn chưa dừng xong, Lục Vân đã nhanh chóng mở cửa xe, cầm một thanh đao đã qua chém giết chạy tới. Ngô Minh lập tức đi theo bảo hộ, tận trung với cương vị của mình.
Hạ Cẩn cùng Cung Lê Hân chậm rãi xuống xe, dựa vào thân xe bàng quan nhìn bọn họ chém giết, không hề có ý muốn lên hỗ trợ. Nhóm tang thi này còn rất yếu, hàng động tương đối chậm chạp, sáu người đã có kinh nghiệm chém giết, mỗi tên một đao, không đến mười phút, toàn bộ tang thi đều nằm dưới đất.
Hai nữ nhân trong xe hiện lên thần sắc hy vọng, ôm nhau mà khóc.
“Được rồi, không sao rồi, mai xuống xe đi.” Tang thi cuối cùng ngã xuống đất, Lục Vân vội vàng tiến lên ân cần nói. Cố Nam cùng Mã Tuấn không cam tâm mình đến sau, cũng đồng loạt đưa tay ra, ngay cả người thô lỗ như Vương Thao cũng không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho hai người lau nước mắt.
Hai người đứng như nhũn ra, một thân chật vật, dù vậy vẫn lộ ra biểu tình mảnh mai xinh đẹp, liên tục cám ơn mọi người.
“Bớt nói nhảm đi, mau rời khỏi đây.” Hạ Cẩn sắc mặt cực kỳ không kiên nhẫn, lạnh giọng mở miệng, phá hư bầu không khí sôi nổi hầu như không còn. Đám nhóc này thật non nớt, trong đầu chỉ nghĩ cứu người, chưa từng nghĩ tới cứu người rồi về sau an trí bọn họ thế nào. Bọn họ hiện tại ngay cả tự bảo vệ mình còn khó, nói chi đến việc dưỡng vài người an nhàn ngồi ăn cơm không làm gì ? Về sau chắc chắn sẽ hối hận.
Bất quá, Hạ Cẩn cũng không tính nhắc nhở bọn họ, đợi về sau xuất hiện vấn đề, có giáo huấn sẽ nhớ càng sâu hơn. Ở mạt thế, có năng lực mới làm được đại sự, điểm này sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ sớm hiểu được.
Thấy chiếc Hummer H6 sang trọng cùng cơ thể cường tráng và khí tức bá đạo của Hạ Cẩn, hai chị em không dấu vết liếc nhau, trong mắt vụt ra một tia vui mừng. Các cô tất nhiên biết Hạ Cẩn, lúc trước khi vẫn còn được Lục Vân sủng đã từng gặp hắn vài lần, từng nghe có người nói thân thủ đối phương rất tốt.
Thời điểm đó các cô còn không chấp nhận, rất khinh thường thân phận bảo tiêu của Hạ Cẩn. Nhưng bây giờ thì khác, tới mạt thế, thực lực tài năng đại biểu tất cả, đi theo Hạ Cẩn, có hắn che chở, về sau khẳng định có thể sống khá giả. Hai chị em đều lanh lợi, lập tức có chung nhận thức, tươi cười thoải mái đi đến chỗ Hạ Cẩn, cực kỳ chủ động leo lên chiếc Hummer H6.
Động tác mời hai người lên chiéc Ford SUV của Cố Nam liền cứng lại, hơn nửa ngày mới phẫn nộ buông tay. Mỹ nhân yêu xe đẹp, đến mạt thế cũng như thế.
Lục Vân mĩ mãn quay về xe, thấy sắc mặt tối đen của Hạ Cẩn liền cười nịnh nọt, nói mình xúc động, lần sau sẽ không lấy lý do này nữa. Hai chị em thấy thái độ hạ mình của Lục thiếu, thì càng thêm kiên định ý tưởng muốn lấy lòng Hạ Cẩn.
Đến lúc mọi người chuẩn bị lên xe, Lục Vân dừng lại,nhìn Cung Lê Hân chần chờ,”Cung thiếu, cậu có nghe thấy không ? Hình như có người kêu cứu mạng.”
Cung Lê Hân chỉ về ruộng rau cách đó không xa, thản nhiên mở miệng,” Ở bên kia, có người kêu.” Theo thanh âm thì là một thiếu nữ cùng một đứa nhỏ, nhưng ở địa cung, cậu đã sớm có thói quen chỉ lo cho bản thân, không hề nghĩ sẽ đi cứu hai người xa lạ.
Hạ Cẩn lạnh lùng lên xe, khởi động xe. Hắn cũng đã sớm nghe thấy, nhưng hắn cũng giống Cung Lê Hân, không tính đi cứu.
Có người kêu mà vẫn không để ý ? Trên trán Lục Vân đổ mồ hôi lạnh, nghểnh cổ nhìn theo hướng Cung thiếu chỉ, trong chốc lát, một thiếu nữ dáng người khỏe mạnh, làn da ngăm đen, trên lưng cõng một đứa bé khoảng mười tuổi từ trong ngã rẽ chạy ra, thấy ba chiếc xe ven đường, hai mắt liền sáng lên, vừa kêu to cứu mạng vừa chạy nhanh tới.
Phía sau cô có khoảng bốn năm chục con tang thi, nhìn từ xa đông nghìn ngịt một mảng, tình huống có chút ‘đồ sộ’.
“Giờ….cứu..hay…không cứu đây ?” Chân Lục Vân run run, lắp bắp hỏi.
“Không cứu.” Hạ Cẩn lạnh giọng mở miệng, xoay sang nhìn Cung Lê Hân, ngữ khí trở nên ôn nhu,”Lê Hân, lên xe thôi, lúc này em cũng đói bụng rồi, đi khoảng 20 phút có thể dừng lại nghỉ ngơi rồi.”
“Ân.” Cung Lê Hân gật đầu, trèo lên ghế phó lái.
Lục Vân biểu tình ảm đạm hỏi,”Thật sự không cứu sao ? Bọn họ nhìn thật đáng thương !”
“Bây giờ cậu có lên không ? Không lên thì bọn tôi đi.” Hạ Cẩn nhướng mày nhìn Lục Vân đang do dự, ánh mắt sắc bén bao phủ một tầng sương mù. Cứ giống như Lục Vân đồng cảm như thế, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết chính mình.
“Coi như xong rồi Lục thiếu, tang thi nhiều như thế, nếu chúng ta đến gần, không cẩn thận sẽ kéo luôn chính mình vào.” Ngô Minh vỗ vỗ lưng Lục Vân, kéo lên xe. Ở mạt thế, sẽ còn nhiều thời điểm vô năng vô lực như thế này, Lục thiếu cũng sẽ phải làm quen dần thôi.
Thấy nhóm người trên đường làm như không thấy mình, chuẩn bị lái xe rời đi, ánh mắt trong veo của thiếu nữ liền trở nên ảm đạm, yết hầu khàn khàn không còn phát ra được thanh âm nào.
“Chị, để em xuống, chị mau chạy đi !” Tiểu nam hài dựa trên lưng cô, trên trán rướm máu, hơi thở mỏng manh nói.
“Không ! Có chết thì cùng chết !” Cô gái ngửa đầu, ánh mắt quật cường ngấn nước, cước bộ không ngừng chạy đến bờ ruộng.
Đoạn đối thoại ngắn của hai chị em rơi vào tai Cung Lê Hân, một chữ cũng không thiếu, vành tai cậu giật giật, giật mình nhớ đến đoạn ký ức ở địa cung khi còn bé. Khi đó không biết cậu làm sai cái gì, Tiêu Lâm muốn ném cậu vào vạn xà động để trừng phạt, tỳ nữ Tiểu Đào đã ghé vào cửa động, mặt đầy nước mắt kéo tay cậu, cũng nói một câu như thế.
‘Có chết thì cùng chết’, năm chữ cỡ nào tàn khốc, nhưng lại chứa ký ức ôn nhu nhất cậu có được. Đôi mắt sâu thẳm của Cung Lê Hân hiện lên hoài niệm, bỗng nhiên mở miệng nói,”Hạ ca, dừng xe, em muốn cứu bọn họ.”
Xe vừa đi được mấy mét, nghe thấy lời tiểu hài tử nói, Hạ Cẩn theo phản xạ phanh lại. Chiếc Ford ở phía sau cũng phát ra âm thanh ma sát chói tai.
“Em muốn xuống cứu bọn họ ?” Sau khi ổn định Hạ Cẩn nhìn lại tiểu hài tử, không xác định hỏi lại một lần.
“Ân.” Cung Lê Hân vừa trả lời vừa đưa tay hướng Lục Vân ở đằng sau, thản nhiên hỏi,” Đưa đao của cậu cho tôi mượn chút.”
“Cung thiếu, thỉnh.” Lục Vân cúi đầu, hai tay dâng đao, thái độ tất cung tất kính chỉ còn kém quỳ xuống thôi. Có Cung thiếu ra tay, bốn năm mươi tang thi còn không đủ xem !
“Coi như xong, tang thi nhiều như vậy, cậu đi chỉ có chịu chết ! Chúng ta đi mau đi, Hạ đại ca !” Song bào thai tỷ, lớn lên xinh đẹp tinh xảo, Linh Âm lo sợ không yên mở miệng, còn không quên đưa ra ánh mắt thê lương nhìn Hạ Cẩn.
“Cô nói ai chịu chết ?” Hạ Cẩn đột nhiên quay đầu nhìn cô, anh mắt tôi đen trở nên băng lãnh, làm Linh Âm như đông thành băng. Linh Ngữ vốn định phụ họa cũng run run, câm như hến.
“Đi, Hạ đại ca đi cùng em cứu bọn họ.” Thấy tiểu hài tử đơn thuần đáng yêu, Hạ Cẩn xoa xoa đầu cậu, dẫn đầu mở cửa xe nhảy xuống bờ ruộng, chạy về phía hai chị em. Cung Lê Hân ngẩn người chớp mắt một cái, mi nhãn cong cong đuổi theo. Hạ Cẩn luôn ủng hộ cậu vô điều kiện cậu cảm giác được, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
“Dựa vào ! Em muốn cứu người, Hạ ca không đồng ý ! Cung thiếu muốn cứu người, Hạ ca không nói hai lời đã nhảy xuống cứu ! Ngô ca, anh nói anh ấy có phải rất bất công không ?” Lục Vân ghen tị nói, cùng theo Ngô Minh nhảy xuống bờ ruộng, cũng tiến đến cứu viện.
“Cậu có thể so với Cung thiếu sao ? Thực lực của cậu bằng cậu ấy sao ?” Ngô Minh rút chủy thủ ra, hỏi ngược lại. Lục Vân bị hỏi liền im miệng, không có hứng nói chuyện nữa.
Mấy người Cố Nam trong chiếc Ford cũng hiểu được ý đồ của hai người, lần lượt nhảy xuống hỗ trợ. Sau người chạy đến phụ cận, Hạ Cẩn và Cung Lê Hân đã hợp tác ăn ý tấn công.
Hai người lưng tựa lưng, chém về phía sau hai chị em, những nơi đi qua đầu tang thi đều lần lượt rơi xuống, đầy cả một mảng, tựa như lúa mùa thu hoạch, sạch sẽ lưu loát, lại giống như điệu múa xinh đẹp hoa lệ, ưu nhã thản nhiên.
Sáu người đứng ngốc ở một bên, hai người này múa đao quá mức kín, không có chút kẽ hở, cước bộ bọn họ do dự, thật sự không biết nên nhúng tay chỗ nào.
Vẫn là Ngô Minh người giỏi gan cũng lớn, khẽ cắn môi, thừa dịp cước bộ hai người lộ ra chút khe hở, đi về phía trước một bước, bước thứ hai còn chưa kịp nhấc chân, một tia kình phong đã đánh úp lại, thần kinh hắn căng cứng, nghiêng đầu tránh né, vài sợi tóc ở thái dương lảo đảo rơi xuống đất.
“Không được bước lại đây ! Cẩn thận kiếm khí !” Ngô Minh cứng ngắc đứng tại chỗ, không dám lộn xộn, đồng thời không quên la lớn về phía mấy người đằng sau.
Câu này nếu là lúc trước nói ra, Ngô Minh chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo một phen, lại còn nói ‘Anh tưởng đây là quay phim sao ? Bệnh thần kinh !’. Nhưng trong đội có tuyệt thế cao thủ, không có người dám nói lời cảnh cáo của hắn ra đùa, lập tức dừng lại cước bộ.
Mã Tuấn vừa ngừng chân, liền nghe một tiếng vù vang lên, cách mũi chân hắn hai tấc, mặt đất bị kiếm khí vô hình chém ra một hình bán nguyệt, dài chừng một thước, Nếu hắn chậm một bước, chân này chắc chắn sẽ bị phế đi. Bắp chân Mã Tuấn run lên, thiếu chút nữa xụi lơ xuống đất. Cao thủ so chiêu, quả nhiên không thể loạn can dự vào, có khi sẽ bị chém thành mảnh vụn ! Hắn đổ mồ hôi lạnh ngầm suy đoán.
Giết hết tang thi xung quang hai chị em, Hạ Cẩn và Cung Lê Hân liền tấn công đến mấy tang thi lọt lưới đang bổ tới, Ngô Minh kịp lúc vội vàng kéo hai chị em bị dọa sợ qua, bảo hộ trong đám người.
Lục Vân nhìn hai người thành thục, chọc chọc cánh tay Ngô Minh, thấp giọng nói,”Ngô ca, anh thấy Hạ ca và Cung thiếu rất ăn ý không, hai người hợp tác cứ như một ! Hơn nữa, hình như Hạ ca lợi hại hơn lúc trước.”
“Ân, Hạ ca hợp tác với Cung thiếu, quả thực vô địch. Đáng tiếc…” Đáng tiếc thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, bọn họ chung quy phải rời đi. Nửa câu sau Ngô Minh không nói, trong mắt lộ ra luyến tiếc. Ở cùng một chỗ với Cung thiếu rất thoải mái, rất khoái trá, khiến hắn cơ hồ như quên đi sự trầm trọng của mạt thế, lúc này đột nhiên nhớ tới phải chia tay, tâm tình vô cùng khó chịu.
Lục Vân rõ ràng cũng nghĩ như hắn, đôi mắt ngang ngược trở nên ỉu xìu, nhìn hai người cách đó không xa ngươi đến ta đi, giết đến bất diệc nhạc hồ*, hốc mắt hơi phiếm hồng. (* : vui vẻ không ngừng )
Bên bờ ruộng, hai chị em ngồi trong chiếc Hummer H6 ghé vào cửa sổ nhìn tình hình phía dưới, tuy rằng cách xa, nhìn không rõ tình hình cụ thể, nhưng thấy tang thi lần lượt đổ xuống cũng đủ để các cô đại khai nhãn giới, có nhận thức mới với thiếu niên nhỏ gầy kia.
“Đứa nhỏ kia thật lợi hại !” Linh Ngữ chỉ vào Cung Lê Hân trong đàn tang thi nói,”Thân thủ ngang bằng với Hạ Cẩn, rõ ràng là đứa nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Hơn nữa, thái độ của Hạ Cẩn đối với cậu ta là thiên y bách thuận*, Lục thiếu thì tất cung tất kính, thân phận chắc chắn không thấp. Tại tỉnh A, đến mạt thế còn có thể duy trì thân phận tôn quý, chị nghĩ xem còn có người nào ?” (* : ý nói tiểu Hân muốn gì Hạ ca cũng đồng ý đó :3 )
Hai chị em mười bảy tuổi lần đầu xuất hiện trong giới giải trí đã nổi tiếng, đầu óc tuyệt đối không thấp, Linh Âm hơi trầm ngâm, ngữ khí run rẩy mở miệng,”Hình như chị nghe Lục thiếu gọi cậu ta là Cung thiếu, chẳng lẽ là con trai Cung Viễn Hàng ?” Ở tỉnh A hiện nay, còn ai xứng đáng được gọi một tiếng Cung thiếu ?
Hai chị em đối mặt nhìn nhau, trong mắt không che giấu vui mừng. Các cô vốn cùng với kim chủ tìm Cung Viễn Hàng để nương tựa, nghe kim chủ nói Cung Viễn Hàng đã sớm biết tin về mạt thế, thực lực rất mạnh, ngày sau sẽ trở thành bá chủ một phương, đầu nhập vào Cung Viễn Hàng càng có tiền đồ hơn là vào Tống gia. Bọn họ vừa rồi còn muốn xem làm thế nào để nhắc Hạ Cẩn, hiện tại tốt rồi, không nghĩ tới trong xe có con trai Cung Viễn Hàng, mê hoặc cậu ta, về sau chẳng phải sẽ sống tốt sao ? ( -_- nghĩ cũng hay wa )
Hai chị em nhìn nhau cười, quay lại nhìn thiếu niên tuấn dật thân thủ bất phàm, ánh mắt trở nên nóng rực.
“Không cứu.” Hạ Cẩn không chút suy nghĩ cự tuyệt. Hai nữ nhân không có năng lực tự bảo vệ mình, cứu chỉ tổ mang theo gánh nặng, hắn chỉ quản người cần quản, người không liên quan tự cầu phúc đi.
Dứt lời, hắn bỗng nhiên giật mình, quay đầu lại nhìn tiểu hài tử, sợ cậu cảm thấy hắn quá mức lãnh khốc vô tình. Hắn thật không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng cậu.
Nhưng thấy cậu nhìn hắn, đôi mắt trong veo sáng sủa, khóe môi phấn nộn hơi giơ lên, nghiêng đầu nhìn hắn cười, trên mặt không có chút phản đối hay nghi ngờ. Hạ Cẩn trong lòng thả lỏng, xoa đầu cậu khẽ cười. Người trước mặt khiến hắn càng lúc càng khó dứt bỏ, tính tình đơn thuần cũng không hề yếu đuối, đơn giản hồn nhiên, lại không có một chút đồng cảm, tựa như một khối thủy tinh do hắc bạch song sắc tạo thành, mặc kệ là màu nào, đều tinh thuần trong sáng như thế, không có một chút tì vết.
Hạ Cẩn đến tuổi này chưa từng gặp qua hài tử nào đặc biệt như Cung Lê Hân, có thể đặt hồn nhiên cùng tàn khốc dung hòa cùng một chỗ hoàn mỹ như vậy, hình thành nên một loại dụ hoặc chí mạng. Loại mâu thuẫn đặc biệt này đã hấp dẫn hắn, cuốn hắn vào nơi hắc ám không lối thoát, trong lòng lại muốn hướng tới một nửa trong sáng hồn nhiên kia.
Thật sự là làm người ta luyến tiếc buông tay a ! Hạ Cẩn thầm than, lại hy vọng tiểu hài tử không tìm được người nhà thì tốt. ( Σ( ° △ °|||) Hạ ca thiệt ko phúc hậu nha )
Xe không hề giảm tốc, tiếp tục chạy thẳng về phía trước, Lục Vân ghé vào bên cửa sổ, nhìn hai người trong xe, bỗng nhiên hô to một tiếng,”Hạ ca, mau dừng xe ! Các cô ấy là Linh Ngữ và Linh Âm nhóm Sunny !”
Hạ Cẩn có tai như điếc, tiếp tục lái xe đi về phía trước. Linh Ngữ và Linh Âm này hắn biết, là nhóm hai cô gái hàng đầu trong giới giải trí. Hai người là chị em song sinh, diện mạo tinh thuần lại quyến rũ, dáng người lại càng mê người, đẹp vô cùng, từng khiến Lục Vân thần hồn điên đảo, có tâm tư muốn bao dưỡng.
Chỉ tiếc có người nhanh chân đến trước, người nọ thuộc Tống gia ở kinh đô, Lục Vân dây dưa một trận không có kết quả mới phẫn nộ từ bỏ. Nói như vậy, quân nhân đã chết vừa rồi chính là người bao dưỡng hai chị em, ngay lúc chạy trốn cũng không quên mang theo, có thể thấy được trình độ si mê đối với bọn họ.
Nghĩ đến đây, Hạ Cẩn lại càng nhíu chặt mày, con ngươi tràn ngập chán ghét, lại càng không muốn dừng xe xuống cứu.
Lục Vân đáng thương hề hề cầu xin một hồi, thấy Hạ ca thờ ơ, chỉ còn phải trầm khống dán mặt lên cửa xe, mắt thấy càng lúc càng xe chiếc Porsche, trong lòng đành thay hai chị em cầu nguyện.
Nhưng không quá vài giây, cậu ta lại hồi phục tinh thần, vỗ điều khiển của Hạ Cẩn kêu lên,”Hạ ca, mau quay lại, Cố Nam, Mã Tuấn, Vương Thao, Đại Lưu [tên lang thang] mau xuống cứu người ! Tôi sẽ theo hỗ trợ !” ([ ]: tiếng Trung gốc là lưu lạc hán, nghĩa là tên lang thang, vì thế tên sau này sẽ đổi thành Đại Lưu luôn )
Hạ Cẩn qua kính chiếu hậu nhìn lại, quả nhiên thấy Cố Nam cho chiếc Ford đậu ven đường, bốn người cầm vũ khí, nghĩa vô phản cố* xông đến bầy tang thi. (* : làm việc nghĩa không được chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước )
Thần tượng có mị lực thật lớn, mà cũng thật không khéo, Cố Nam, Mã Tuấn cùng Vương Thao đều là mấy tên fan não tàn của nhóm Sunny. Thấy bọn họ gặp nạn, miễn bàn chuyện hưng phấn thế nào, toàn thân liền trở nên hăng tiết, dù lúc này là một đám tang thi, bọn họ cũng dám bước xuống. Một đường đi cùng Cung thiếu, đã nhìn qua tư thái giết tang thi của Cung thiếu, lá gan bọn họ đã sớm luyện cho ngày càng lớn hơn.
Sắc mặt Hạ Cẩn tối đen, miệng rủa thầm một tiếng, bất đắc dĩ quay xe lại. Xe còn chưa dừng xong, Lục Vân đã nhanh chóng mở cửa xe, cầm một thanh đao đã qua chém giết chạy tới. Ngô Minh lập tức đi theo bảo hộ, tận trung với cương vị của mình.
Hạ Cẩn cùng Cung Lê Hân chậm rãi xuống xe, dựa vào thân xe bàng quan nhìn bọn họ chém giết, không hề có ý muốn lên hỗ trợ. Nhóm tang thi này còn rất yếu, hàng động tương đối chậm chạp, sáu người đã có kinh nghiệm chém giết, mỗi tên một đao, không đến mười phút, toàn bộ tang thi đều nằm dưới đất.
Hai nữ nhân trong xe hiện lên thần sắc hy vọng, ôm nhau mà khóc.
“Được rồi, không sao rồi, mai xuống xe đi.” Tang thi cuối cùng ngã xuống đất, Lục Vân vội vàng tiến lên ân cần nói. Cố Nam cùng Mã Tuấn không cam tâm mình đến sau, cũng đồng loạt đưa tay ra, ngay cả người thô lỗ như Vương Thao cũng không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho hai người lau nước mắt.
Hai người đứng như nhũn ra, một thân chật vật, dù vậy vẫn lộ ra biểu tình mảnh mai xinh đẹp, liên tục cám ơn mọi người.
“Bớt nói nhảm đi, mau rời khỏi đây.” Hạ Cẩn sắc mặt cực kỳ không kiên nhẫn, lạnh giọng mở miệng, phá hư bầu không khí sôi nổi hầu như không còn. Đám nhóc này thật non nớt, trong đầu chỉ nghĩ cứu người, chưa từng nghĩ tới cứu người rồi về sau an trí bọn họ thế nào. Bọn họ hiện tại ngay cả tự bảo vệ mình còn khó, nói chi đến việc dưỡng vài người an nhàn ngồi ăn cơm không làm gì ? Về sau chắc chắn sẽ hối hận.
Bất quá, Hạ Cẩn cũng không tính nhắc nhở bọn họ, đợi về sau xuất hiện vấn đề, có giáo huấn sẽ nhớ càng sâu hơn. Ở mạt thế, có năng lực mới làm được đại sự, điểm này sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ sớm hiểu được.
Thấy chiếc Hummer H6 sang trọng cùng cơ thể cường tráng và khí tức bá đạo của Hạ Cẩn, hai chị em không dấu vết liếc nhau, trong mắt vụt ra một tia vui mừng. Các cô tất nhiên biết Hạ Cẩn, lúc trước khi vẫn còn được Lục Vân sủng đã từng gặp hắn vài lần, từng nghe có người nói thân thủ đối phương rất tốt.
Thời điểm đó các cô còn không chấp nhận, rất khinh thường thân phận bảo tiêu của Hạ Cẩn. Nhưng bây giờ thì khác, tới mạt thế, thực lực tài năng đại biểu tất cả, đi theo Hạ Cẩn, có hắn che chở, về sau khẳng định có thể sống khá giả. Hai chị em đều lanh lợi, lập tức có chung nhận thức, tươi cười thoải mái đi đến chỗ Hạ Cẩn, cực kỳ chủ động leo lên chiếc Hummer H6.
Động tác mời hai người lên chiéc Ford SUV của Cố Nam liền cứng lại, hơn nửa ngày mới phẫn nộ buông tay. Mỹ nhân yêu xe đẹp, đến mạt thế cũng như thế.
Lục Vân mĩ mãn quay về xe, thấy sắc mặt tối đen của Hạ Cẩn liền cười nịnh nọt, nói mình xúc động, lần sau sẽ không lấy lý do này nữa. Hai chị em thấy thái độ hạ mình của Lục thiếu, thì càng thêm kiên định ý tưởng muốn lấy lòng Hạ Cẩn.
Đến lúc mọi người chuẩn bị lên xe, Lục Vân dừng lại,nhìn Cung Lê Hân chần chờ,”Cung thiếu, cậu có nghe thấy không ? Hình như có người kêu cứu mạng.”
Cung Lê Hân chỉ về ruộng rau cách đó không xa, thản nhiên mở miệng,” Ở bên kia, có người kêu.” Theo thanh âm thì là một thiếu nữ cùng một đứa nhỏ, nhưng ở địa cung, cậu đã sớm có thói quen chỉ lo cho bản thân, không hề nghĩ sẽ đi cứu hai người xa lạ.
Hạ Cẩn lạnh lùng lên xe, khởi động xe. Hắn cũng đã sớm nghe thấy, nhưng hắn cũng giống Cung Lê Hân, không tính đi cứu.
Có người kêu mà vẫn không để ý ? Trên trán Lục Vân đổ mồ hôi lạnh, nghểnh cổ nhìn theo hướng Cung thiếu chỉ, trong chốc lát, một thiếu nữ dáng người khỏe mạnh, làn da ngăm đen, trên lưng cõng một đứa bé khoảng mười tuổi từ trong ngã rẽ chạy ra, thấy ba chiếc xe ven đường, hai mắt liền sáng lên, vừa kêu to cứu mạng vừa chạy nhanh tới.
Phía sau cô có khoảng bốn năm chục con tang thi, nhìn từ xa đông nghìn ngịt một mảng, tình huống có chút ‘đồ sộ’.
“Giờ….cứu..hay…không cứu đây ?” Chân Lục Vân run run, lắp bắp hỏi.
“Không cứu.” Hạ Cẩn lạnh giọng mở miệng, xoay sang nhìn Cung Lê Hân, ngữ khí trở nên ôn nhu,”Lê Hân, lên xe thôi, lúc này em cũng đói bụng rồi, đi khoảng 20 phút có thể dừng lại nghỉ ngơi rồi.”
“Ân.” Cung Lê Hân gật đầu, trèo lên ghế phó lái.
Lục Vân biểu tình ảm đạm hỏi,”Thật sự không cứu sao ? Bọn họ nhìn thật đáng thương !”
“Bây giờ cậu có lên không ? Không lên thì bọn tôi đi.” Hạ Cẩn nhướng mày nhìn Lục Vân đang do dự, ánh mắt sắc bén bao phủ một tầng sương mù. Cứ giống như Lục Vân đồng cảm như thế, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết chính mình.
“Coi như xong rồi Lục thiếu, tang thi nhiều như thế, nếu chúng ta đến gần, không cẩn thận sẽ kéo luôn chính mình vào.” Ngô Minh vỗ vỗ lưng Lục Vân, kéo lên xe. Ở mạt thế, sẽ còn nhiều thời điểm vô năng vô lực như thế này, Lục thiếu cũng sẽ phải làm quen dần thôi.
Thấy nhóm người trên đường làm như không thấy mình, chuẩn bị lái xe rời đi, ánh mắt trong veo của thiếu nữ liền trở nên ảm đạm, yết hầu khàn khàn không còn phát ra được thanh âm nào.
“Chị, để em xuống, chị mau chạy đi !” Tiểu nam hài dựa trên lưng cô, trên trán rướm máu, hơi thở mỏng manh nói.
“Không ! Có chết thì cùng chết !” Cô gái ngửa đầu, ánh mắt quật cường ngấn nước, cước bộ không ngừng chạy đến bờ ruộng.
Đoạn đối thoại ngắn của hai chị em rơi vào tai Cung Lê Hân, một chữ cũng không thiếu, vành tai cậu giật giật, giật mình nhớ đến đoạn ký ức ở địa cung khi còn bé. Khi đó không biết cậu làm sai cái gì, Tiêu Lâm muốn ném cậu vào vạn xà động để trừng phạt, tỳ nữ Tiểu Đào đã ghé vào cửa động, mặt đầy nước mắt kéo tay cậu, cũng nói một câu như thế.
‘Có chết thì cùng chết’, năm chữ cỡ nào tàn khốc, nhưng lại chứa ký ức ôn nhu nhất cậu có được. Đôi mắt sâu thẳm của Cung Lê Hân hiện lên hoài niệm, bỗng nhiên mở miệng nói,”Hạ ca, dừng xe, em muốn cứu bọn họ.”
Xe vừa đi được mấy mét, nghe thấy lời tiểu hài tử nói, Hạ Cẩn theo phản xạ phanh lại. Chiếc Ford ở phía sau cũng phát ra âm thanh ma sát chói tai.
“Em muốn xuống cứu bọn họ ?” Sau khi ổn định Hạ Cẩn nhìn lại tiểu hài tử, không xác định hỏi lại một lần.
“Ân.” Cung Lê Hân vừa trả lời vừa đưa tay hướng Lục Vân ở đằng sau, thản nhiên hỏi,” Đưa đao của cậu cho tôi mượn chút.”
“Cung thiếu, thỉnh.” Lục Vân cúi đầu, hai tay dâng đao, thái độ tất cung tất kính chỉ còn kém quỳ xuống thôi. Có Cung thiếu ra tay, bốn năm mươi tang thi còn không đủ xem !
“Coi như xong, tang thi nhiều như vậy, cậu đi chỉ có chịu chết ! Chúng ta đi mau đi, Hạ đại ca !” Song bào thai tỷ, lớn lên xinh đẹp tinh xảo, Linh Âm lo sợ không yên mở miệng, còn không quên đưa ra ánh mắt thê lương nhìn Hạ Cẩn.
“Cô nói ai chịu chết ?” Hạ Cẩn đột nhiên quay đầu nhìn cô, anh mắt tôi đen trở nên băng lãnh, làm Linh Âm như đông thành băng. Linh Ngữ vốn định phụ họa cũng run run, câm như hến.
“Đi, Hạ đại ca đi cùng em cứu bọn họ.” Thấy tiểu hài tử đơn thuần đáng yêu, Hạ Cẩn xoa xoa đầu cậu, dẫn đầu mở cửa xe nhảy xuống bờ ruộng, chạy về phía hai chị em. Cung Lê Hân ngẩn người chớp mắt một cái, mi nhãn cong cong đuổi theo. Hạ Cẩn luôn ủng hộ cậu vô điều kiện cậu cảm giác được, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
“Dựa vào ! Em muốn cứu người, Hạ ca không đồng ý ! Cung thiếu muốn cứu người, Hạ ca không nói hai lời đã nhảy xuống cứu ! Ngô ca, anh nói anh ấy có phải rất bất công không ?” Lục Vân ghen tị nói, cùng theo Ngô Minh nhảy xuống bờ ruộng, cũng tiến đến cứu viện.
“Cậu có thể so với Cung thiếu sao ? Thực lực của cậu bằng cậu ấy sao ?” Ngô Minh rút chủy thủ ra, hỏi ngược lại. Lục Vân bị hỏi liền im miệng, không có hứng nói chuyện nữa.
Mấy người Cố Nam trong chiếc Ford cũng hiểu được ý đồ của hai người, lần lượt nhảy xuống hỗ trợ. Sau người chạy đến phụ cận, Hạ Cẩn và Cung Lê Hân đã hợp tác ăn ý tấn công.
Hai người lưng tựa lưng, chém về phía sau hai chị em, những nơi đi qua đầu tang thi đều lần lượt rơi xuống, đầy cả một mảng, tựa như lúa mùa thu hoạch, sạch sẽ lưu loát, lại giống như điệu múa xinh đẹp hoa lệ, ưu nhã thản nhiên.
Sáu người đứng ngốc ở một bên, hai người này múa đao quá mức kín, không có chút kẽ hở, cước bộ bọn họ do dự, thật sự không biết nên nhúng tay chỗ nào.
Vẫn là Ngô Minh người giỏi gan cũng lớn, khẽ cắn môi, thừa dịp cước bộ hai người lộ ra chút khe hở, đi về phía trước một bước, bước thứ hai còn chưa kịp nhấc chân, một tia kình phong đã đánh úp lại, thần kinh hắn căng cứng, nghiêng đầu tránh né, vài sợi tóc ở thái dương lảo đảo rơi xuống đất.
“Không được bước lại đây ! Cẩn thận kiếm khí !” Ngô Minh cứng ngắc đứng tại chỗ, không dám lộn xộn, đồng thời không quên la lớn về phía mấy người đằng sau.
Câu này nếu là lúc trước nói ra, Ngô Minh chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo một phen, lại còn nói ‘Anh tưởng đây là quay phim sao ? Bệnh thần kinh !’. Nhưng trong đội có tuyệt thế cao thủ, không có người dám nói lời cảnh cáo của hắn ra đùa, lập tức dừng lại cước bộ.
Mã Tuấn vừa ngừng chân, liền nghe một tiếng vù vang lên, cách mũi chân hắn hai tấc, mặt đất bị kiếm khí vô hình chém ra một hình bán nguyệt, dài chừng một thước, Nếu hắn chậm một bước, chân này chắc chắn sẽ bị phế đi. Bắp chân Mã Tuấn run lên, thiếu chút nữa xụi lơ xuống đất. Cao thủ so chiêu, quả nhiên không thể loạn can dự vào, có khi sẽ bị chém thành mảnh vụn ! Hắn đổ mồ hôi lạnh ngầm suy đoán.
Giết hết tang thi xung quang hai chị em, Hạ Cẩn và Cung Lê Hân liền tấn công đến mấy tang thi lọt lưới đang bổ tới, Ngô Minh kịp lúc vội vàng kéo hai chị em bị dọa sợ qua, bảo hộ trong đám người.
Lục Vân nhìn hai người thành thục, chọc chọc cánh tay Ngô Minh, thấp giọng nói,”Ngô ca, anh thấy Hạ ca và Cung thiếu rất ăn ý không, hai người hợp tác cứ như một ! Hơn nữa, hình như Hạ ca lợi hại hơn lúc trước.”
“Ân, Hạ ca hợp tác với Cung thiếu, quả thực vô địch. Đáng tiếc…” Đáng tiếc thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, bọn họ chung quy phải rời đi. Nửa câu sau Ngô Minh không nói, trong mắt lộ ra luyến tiếc. Ở cùng một chỗ với Cung thiếu rất thoải mái, rất khoái trá, khiến hắn cơ hồ như quên đi sự trầm trọng của mạt thế, lúc này đột nhiên nhớ tới phải chia tay, tâm tình vô cùng khó chịu.
Lục Vân rõ ràng cũng nghĩ như hắn, đôi mắt ngang ngược trở nên ỉu xìu, nhìn hai người cách đó không xa ngươi đến ta đi, giết đến bất diệc nhạc hồ*, hốc mắt hơi phiếm hồng. (* : vui vẻ không ngừng )
Bên bờ ruộng, hai chị em ngồi trong chiếc Hummer H6 ghé vào cửa sổ nhìn tình hình phía dưới, tuy rằng cách xa, nhìn không rõ tình hình cụ thể, nhưng thấy tang thi lần lượt đổ xuống cũng đủ để các cô đại khai nhãn giới, có nhận thức mới với thiếu niên nhỏ gầy kia.
“Đứa nhỏ kia thật lợi hại !” Linh Ngữ chỉ vào Cung Lê Hân trong đàn tang thi nói,”Thân thủ ngang bằng với Hạ Cẩn, rõ ràng là đứa nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Hơn nữa, thái độ của Hạ Cẩn đối với cậu ta là thiên y bách thuận*, Lục thiếu thì tất cung tất kính, thân phận chắc chắn không thấp. Tại tỉnh A, đến mạt thế còn có thể duy trì thân phận tôn quý, chị nghĩ xem còn có người nào ?” (* : ý nói tiểu Hân muốn gì Hạ ca cũng đồng ý đó :3 )
Hai chị em mười bảy tuổi lần đầu xuất hiện trong giới giải trí đã nổi tiếng, đầu óc tuyệt đối không thấp, Linh Âm hơi trầm ngâm, ngữ khí run rẩy mở miệng,”Hình như chị nghe Lục thiếu gọi cậu ta là Cung thiếu, chẳng lẽ là con trai Cung Viễn Hàng ?” Ở tỉnh A hiện nay, còn ai xứng đáng được gọi một tiếng Cung thiếu ?
Hai chị em đối mặt nhìn nhau, trong mắt không che giấu vui mừng. Các cô vốn cùng với kim chủ tìm Cung Viễn Hàng để nương tựa, nghe kim chủ nói Cung Viễn Hàng đã sớm biết tin về mạt thế, thực lực rất mạnh, ngày sau sẽ trở thành bá chủ một phương, đầu nhập vào Cung Viễn Hàng càng có tiền đồ hơn là vào Tống gia. Bọn họ vừa rồi còn muốn xem làm thế nào để nhắc Hạ Cẩn, hiện tại tốt rồi, không nghĩ tới trong xe có con trai Cung Viễn Hàng, mê hoặc cậu ta, về sau chẳng phải sẽ sống tốt sao ? ( -_- nghĩ cũng hay wa )
Hai chị em nhìn nhau cười, quay lại nhìn thiếu niên tuấn dật thân thủ bất phàm, ánh mắt trở nên nóng rực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook