Vụ Thành một năm rưỡi sau.

Đây là tiểu viện của một nhà nông cũ, tường viện trồng đầy đăng tiêu[1], mơ trắng, còn có mấy cây liễu rũ cành trông đầy tình thơ ý họa. Trong viện có đặt một cái bàn đá, trên bàn bày bừa những quyển sách cùng một bộ cờ vua chưa đánh xong. Ngẫu nhiên lại có mấy con bướm lớn diễm lệ nhẹ nhàng bay lượn giữa các bụi hoa trên tường viện, nếu xem nhẹ mấy xúc tu sắc bén hơn cả cương châm lại còn mang kịch độc của chúng, thì đây thật sự là một bức tranh năm tháng tĩnh lặng, sinh hoạt an ổn.

Đậu Hằng hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người đứng dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn tiểu viện bị ánh mặt trời phủ lên một lớp sa mỏng vàng nhạt mĩ lệ, khóe môi mân thành một đường ẩn hiện ý cười khó nhận ra. Nhìn lại cánh cửa khép hờ, đôi tử mâu của hắn hiện lên vẻ ôn nhu, thấp giọng hỏi,“Cung Lê Hân, em ngâm nước xong chưa?”

Trong cửa không có đáp lại, hắn lại gọi thêm vài tiếng, lúc này mới đẩy cửa bước vào.

Như hắn dự đoán, thanh niên thế mà đã ngủ mất trong lúc ngâm nước. Cậu nửa nằm vào thành bồn tắm, đầu vùi vào cánh tay, làn da trắng nõn ngâm trong nước thuốc u lam càng làm nổi bật vẻ lán mịn, trông mê người đến cực điểm.

Đậu Hằng theo bản năng ngừng thở, lặng yên không tiếng động bước qua, nâng thanh niên lên từ bồn tắm. Làn da vốn nhẵn nhụi vì ngâm lâu ngày trong nước thuốc màu lam mà càng thêm trắng mịn, giống như một mỹ nhân ngư thiếu chút nữa đã tuột khỏi khuỷu tay hắn, Đậu Hằng vội điều chỉnh góc độ, gắt gao ôm lấy thanh niên vào lòng, khuôn mặt trước giờ luôn không có biểu tình lại hiện lên một tia bối rối.

Cũng may thanh niên không té xuống đất, cũng không bị làm thức giấc, Đậu Hằng thầm thở phào một hơi, bước khỏi phòng tắm, cẩn thận đặt thanh niên lên chiếc khăn đã sớm trải sẵn trên giường.

Cầm lấy một cái khăn khác để ở đầu giường, hắn bắt đầu lau khô cơ thể thanh niên, động tác vô cùng thuần thục. Nhìn không chớp mắt lau nửa người trên và dưới bụng, lại lau xuống dưới chân, thần kinh luôn căng chặt lúc này mới thả lỏng ra, đánh bạo nhìn cảnh đẹp dưới tay mình.

Ngón chân thanh niên nhỏ nhắn khả ái, móng tay sáng đục nhiễm một màu phấn hồng mê người, bàn chân duyên dáng thon dài bị một bàn tay nắm lấy, màu đồng cổ cùng trắng tuyết hòa cùng một chỗ, nhìn qua đặc biệt tương xứng cũng vô cùng mĩ lệ.

Hầu kết Đậu Hằng di chuyển lên xuống, trong lòng bỗng dâng lên một khát vọng mãnh liệt. Hắn khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu, từng chút một kề sát chân thanh niên, nhẹ nhàng ngậm lấy một ngón chân, ôn nhu vô tận liếm lộng vài cái. Bề mặt bàn chân còn lưu vài giọt lam dược theo đầu lưỡi đi vào cơ thể, mang theo một cỗ khô nóng khó nhịn.

Mâu sắc Đậu Hằng dần biến thâm, cơ hồ chuyển thành màu đen, tinh tế hôn liếm lên chân thanh niên, mặt mang theo vẻ say mê cùng thành kính, như đang dùng tư thái hèn mọn nhất cúi bái vị thần cao quý nhất trong lòng mình.

“Anh đang làm gì thế?”

Ôn nhu kiều diễm bị một thanh âm nghi hoặc cắt ngang, Đậu Hằng cứng ngắc ngẩng đầu, chống lại ánh mắt trong suốt của thanh niên.

“A~ ngứa quá!” Không đợi Đậu Hằng trả lời, thanh niên bỗng bật cười, nhẹ nhàng co lại mắt cá chân bị Đậu Hằng nắm lấy, ngón chân cũng hơi nhúc nhích, khẽ cọ cọ hai cái lên cái cằm lún phún râu của Đậu Hằng, cử chỉ vô cùng thân mật.

Thấy vẻ bướng bỉnh chớp động trong đôi mắt sáng ngời trong suốt của thanh niên, không hề có chút nào phản cảm, biểu tình cứng ngắc của Đậu Hằng mới dần khôi phục lại bình thường, tự nhiên buông mắt cá chân thanh niên ra, cầm lấy bộ quần áo trên giường nói,”Tôi giúp em mặc quần áo, không thì cảm lạnh.”

Ngâm xong lam dược, tứ chi bách hài đều tràn ngập năng lượng, dẫn dắt đưa năng lượng vào đan điền, hạ phúc trở nên ấm áp, thoải mái không nói nên lời. Thanh niên biếng nhác thở ra một hơi, nửa nằm nửa ngồi, duỗi thẳng tứ chi để Đậu Hằng giúp mình mặc quần áo.

Thay cho thanh niên một chiếc sơmi trắng rộng rãi, cài nút áo lại, đầu ngón tay khẽ lướt qua ***g ngực trắng nõn của thanh niên hai cái; lại mặc quần lên cho thanh niên, mắt thoáng nhìn qua nơi phấn nộn tinh xảo kia, ánh mắt hắn chợt hoảng hốt vài giây. Vẻ khác thường này đều bị Đậu Hằng giấu dưới khuôn mặt lạnh lùng, khó mà nhìn ra manh mối.

Thanh niên đang dần ỷ lại hắn, tín nhiệm hắn, khoảng cách của hắn với cậu cũng càng ngày càng gần, cảm xúc hắn dâng trào nhưng mảy may không dám biểu lộ, vì sợ, sợ thanh niên phát hiện sẽ xa lánh hắn. Nhưng hắn tin, ngày qua ngày, như tằm ăn lên, một ngày nào đó hắn sẽ có được tâm thanh niên trước mắt. Đúng thế, không biết từ khi nào, hắn đã nổi lên tham niệm, càng thân cận thanh niên càng không thể thỏa mãn với loại khoảng cách không xa không gần này.

Giống như Hạ Cẩn nói vậy, trân bảo như thanh niên, cho dù chết cũng không thể buông tay.

Đương nhiên, hắn trong lòng tuy thừa nhận, nhưng cũng không kiêng nể gì đi tuyên cáo với mọi người như Hạ Cẩn, không thấy Hạ Cẩn bị Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên liên thủ đẩy tới Ninh Thành, hai ba tháng mới có thể trở về gặp thanh niên một lần sao?

Bất quá, Ninh Thành gieo trồng một lượng lớn Nhiếp Hồn Thảo, là cơ sở chế biến lam dược. Thanh niên nếu muốn nhanh chóng khôi phục thực lực, lượng lam dược cần dùng mỗi ngày phải vô cùng nhiều, Hạ Cẩn tuy rằng bận rộn, nhưng có thể trả giá vì ái nhân, hắn rất vui vẻ chịu đựng.

Miên man suy nghĩ làm phân tán lực chú ý, Đậu Hằng rốt cuộc thuận lợi cài xong thắt lưng cho thanh niên, trán cũng đã đổ một tầng mồ hôi.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa có tiết tấu truyền đến, Đậu Hằng vội bước ra mở cửa.

“Cung Lê Hân cần uống dược.” Kim Thượng Ngọc tay cầm một chai lam dược nồng độ khá cao, lắc lắc trước mặt Đậu Hằng, tầm mắt đảo xuống, nhìn đũng quần dựng cao của hắn, giảo hoạt kề sát hỏi,“Lại ngâm tới ngủ quên sao?”

Đậu Hằng mặt không chút thay đổi gật đầu, hơi nghiêng người nói với Cung Lê Hân,“Tôi đi trước.”

Thấy thanh niên mỉm cười gật đầu, hắn lập tức nhanh chóng rời đi.

Phắc, càng ngày càng muộn tao! Kim Thượng Ngọc khinh bỉ trừng hắn một cái, cầm dược đi vào.

Thanh niên trên mặc một chiếc sơmi trắng rộng thùng thình, xương quai xanh tinh xảo duyên dáng ẩn hiện dưới cổ áo để mở, trông vô cùng gợi cảm; dưới mặc một chiếc quần kaki, chân để trần, cong một chân thon dài nghiêng người tựa ở đầu giường, khuôn mặt tuấn dật phi phàm mang một nụ cười mỉm xinh đẹp lại biếng nhác. Vẻ phong tình mĩ lệ này không phải cố ý lộ ra, mà là tự nhiên tạo thành, theo độ tuổi tăng lên mà ngày càng uy lực, làm say mê không biết bao nhiêu người.

Thấy Cung Lê Hân như vậy, Kim Thượng Ngọc không thể không thu hồi lại khinh bỉ với Đậu Hằng. Được rồi, kỳ thật Đậu Hằng rất có mắt nhìn, mỗi ngày đi theo một yêu nghiệt như vậy, không bị mê hoặc mới là không bình thường.

“Uống đi, nồng độ hôm nay cao hơn hôm qua. Vì nghiền tinh hạch cho cậu mà tiểu Huy đã bận ba ngày ba đêm.” Ngữ khí Kim Thượng Ngọc rất chua xót.

“Vất vả cho tiểu Huy.” Cung Lê Hân nở nụ cười, nhận lấy lam dược ngửa đầu uống hết một hơi. Gân tay gân chân đứt có thể nối, kinh mạch vô hình vô tích thì không thể dùng dị năng chữa trị, cũng may sau đó Kim Thượng Ngọc phát hiện năng lượng trong lam dược có thể tẩm bổ gia tăng nội lực trong kinh mạch, bằng không, cậu thật sự phải biến thành phế nhân.

“Công lực đã khôi phục mấy phần rồi?” Thấy cậu uống xong, Kim Thượng Ngọc thấp giọng hỏi.

Thanh niên là trụ cột tinh thần cho người sống sót toàn C quốc, vì để ổn định nhân tâm, ngoại trừ vài người rất thân bên người, không ai biết được thanh niên trước mắt vì đoạt lại mảnh Niết Bàn này mà đã phải trả giá đại giới lớn đến mức nào. Thấy thanh niên gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt, Kim Thượng Ngọc vô cùng đau lòng.

“Năm phần, qua nửa năm nữa là có thể khôi phục hoàn toàn.” Ngữ khí Cung Lê Hân cực kỳ thoải mái, chút đau khổ này hoàn toàn không thể làm dao động ý chí kiên định của cậu.

“Vậy thì tốt rồi.” Kim Thượng Ngọc yên tâm gật đầu, cười nói,”Hôm nay là ngày gặt lúa, mọi người đều ra ruộng hỗ trợ, khá náo nhiệt, cậu muốn đi xem không? Nghe nói ba ngày sau còn định tổ chức một ngày lễ thu hoạch, tôi đã lâu không nghỉ lễ a!”

Người ở tận thế, đều xem mỗi ngày như ngày cuối cùng mình sống trên đời, nào còn có cơ hội “nghỉ lễ” ? Bất quá, bây giờ đã khác, sau khi Vụ Thành yên ổn, bọn họ có thể tổ chức lại những ngày lễ khi xưa, cũng có thể tạo ra những ngày hội mới.

“Được, cùng ra nhìn xem.” Hai mắt Cung Lê Hân sáng rực, từ trên giường đứng dậy.

Trong mảnh ruộng sắc vàng óng ánh mênh mông vô bờ, từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua, đưa tới từng đạo hương lúa ngọt ngào. Kim Thượng Ngọc cùng Cung Lê Hân trước sau đi trên bờ ruộng nhỏ hẹp, vì cảnh trước mắt mà say mê.

Trong ruộng, các nam nhân mình trần ra trận, vùi đầu thu hoạch lúa, các nữ nhân đầu quấn khăn, người đeo tạp dề, đem mấy cây lúa đã gặt bó lại đưa vào kho lúa. Trước kho lúa cách đó không xa, có người đang điều khiển máy móc xay mấy bó lúa, sau đó trải đều trên bãi đất trống phơi nắng. Mọi người bận rộn đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều mang vẻ vui sướng tràn đầy.

Này nhìn có chỗ nào giống mạt thế? Rõ ràng là một bức tranh vui tươi ngày thu hoạch.

“Thật tốt a!” Kim Thượng Ngọc lớn tiếng cảm thán, thấy bên bờ ruộng Cung Hương Di và Lâm lão gia tử mỗi người đều ôm một đứa nhỏ nha nha học nói, liền vội vui vẻ chạy tới.

Cung Lê Hân thấy cũng cười cười đuổi theo.

“Bé có thể nói chưa?” Lấy một cây lúa phẩy phẩy đung đưa trước mặt bé con được Cung Hương Di ôm, Kim Thượng Ngọc hiếu kỳ hỏi.

“Còn chưa đâu, bây giờ mới hơn bảy tháng, đợi thêm hai tháng nữa mới nói được.” Cung Hương Di đưa tay lau nước miếng bên khóe miệng bé, trong mắt lộ ra tình mẹ nồng đậm.

Cung Lê Hân đùa với bé trai trong lòng Lâm lão gia tử. Tiểu gia hỏa cùng Lâm Văn Bác quả thực như đúc cùng một khuôn ra, tuổi còn nhỏ đã thập phần anh tuấn.

“Con và Hạo Nhiên khi nào mới có một đứa đây? Trong căn cứ có không biết bao nhiêu cô gái sẵn sàng mang thai làm mẹ đâu! Căn cứ chúng ta muốn học tập chính sách ở thời kỳ đầu xây dựng đất nước, đề xướng khuyến khích mọi người sinh nhiều con hơn.” Thấy thanh niên vẻ mặt ngượng ngùng, Lâm lão gia nở một nụ cười giảo hoạt, nhìn qua Kim Thượng Ngọc nói,”Linh Ngữ tiểu nha đầu kia mấy hôm trước cũng mang thai rồi, Viễn Hàng còn thưởng cho con bé một trăm cân lương thực nha! Con với Lý Đông Sinh kéo dài cũng đủ lâu rồi, khi nào mới mời chúng ta uống rượu mừng đây?”

Hai má Kim Thượng Ngọc đỏ bừng, thoáng nhìn qua một nam nhân phong trần mệt mỏi cách đó không xa, khẩn trương kéo Cung Hương Di nói sang chuyện khác,”Ai~ anh ta lại tới nữa, lần này lại đưa mẹ con hai người thứ gì tốt đây? Em nói chị a, tha thứ cho anh ta đi, đứa nhỏ ở mạt thế có đầy đủ cha mẹ hạnh phúc biết bao nhiêu, chị không thể cướp đi quyền hạnh phúc của nó a!”

Thấy Liêu Phàm cách đó không xa, tươi cười trên mặt Cung Hương Di nháy mắt biến mất, ôm đứa nhỏ lập tức đi về nhà.

Liêu Phàm thực rất may mắn, lúc trước sau khi bị bắt về, Cung Hương Di cũng đồng thời phát hiện mình mang thai. Vì không muốn trở thành kẻ giết cha cháu ngoại, cuối cùng Cung phụ quyết định trục xuất Liêu Phàm. Người Liêu Thành đi cùng đều chết sạch, chỉ duy mình mình không bị gì, Liêu Phàm rất khôn khéo, mấy tháng sau bí mật quay về Vụ Thành, mới phát hiện cái bụng lớn của Cung Hương Di.

Hạnh phúc ngay khoảnh khắc đó quả thật không thể diễn tả bằng ngôn từ, Liêu Phàm cố nén xuống xúc động muốn chạy tới ôm lấy Cung Hương Di, ngay hôm đó trộm rời khỏi Vụ Thành, trở thành một lính đánh thuê lang thang, cố gắng tăng thực lực của mình, để có thể lần nữa được Cung Hương Di chấp nhận. Cứ cách hai tháng, mặc kệ ở đâu, bị thương nặng thế nào, hắn đều sẽ chạy về Vụ Thành, dưới sự ngầm thừa nhận của Cung phụ đứng từ xa liếc nhìn vợ con mình một cái.

Chỉ một cái liếc này, đối với hắn mà nói đã vô cùng hạnh phúc, đủ để khiến hắn sống sót ở nơi mạt thế tàn khốc như địa ngục.

Cung Hương Di đi rất vội vàng, bị nhánh cỏ bên bờ ruộng làm vấp té, mắt thấy sắp ngã sấp xuống, Cung Lê Hân cùng Kim Thượng Ngọc muốn tới đỡ cũng không còn kịp nữa. Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, bên người cô bỗng xuất hiện một bức màn cát, đỡ được cơ thể nghiêng ngã của cô. Có lớp cát mềm mại bảo hộ, hai mẹ con đều không bị thương.

Liêu Phàm cách đó không xa thấy thế, trộm thở phào một hơi.

Cung Hương Di quay đầu, ánh mắt phức tạp liếc hắn một cái, chậm rãi rời đi.

Mâu sắc Lâm lão gia tử ám ám, cũng mang cháu nội rời đi. Da đứa nhỏ rất mỏng manh, không thể phơi nắng lâu. Huống hồ, ông thấy đứa nhỏ không thể không có cha, cần phải nói chuyện với Viễn Hàng, để ông ấy đi khuyên Hương Di. Bên ngoài nguy hiểm như vậy, không chừng có một ngày nào đó, Liêu Phàm sẽ không thể trở về nữa, đến lúc đó Hương Di có muốn hối hận cũng không kịp.

Cung Lê Hân cẩn thận ôm lấy bé con, đưa Lâm lão gia tử về tiểu viện. Đợi sắp xếp ổn định hai ông cháu xong, cậu lại quay lại đồng ruộng, vui vẻ nhìn mọi người gặt lúa.

“Sao bây giờ lại ra đây? Mau về, trời rất gắt!”

Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác vừa gặt xong một thửa ruộng, mới đứng thẳng dậy đã thấy thanh niên tuấn mỹ đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ, vẻ mặt lập tức lộ vẻ đau lòng đi tới. Lúc mới bắt đầu, kinh mạch của Lê Hân toàn bộ đều bị hủy, chỉ chạm một cái cả người đều vô cùng đau nhức, dễ vỡ hơn cả búp bê thủy tinh. Hai người đều bị bộ dáng yếu ớt hiếm có của cậu dọa sợ, đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.

“Công lực đã khôi phục một nửa, đâu có yếu đuối như thế? Em cũng muốn gặt, cho em một cái liềm đi.” Thanh niên mặt đầy nóng lòng muốn thử, nói xong liền muốn học theo Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác, mình trần ra trận.

“Không được thoát!” Sắc mặt Tống Hạo Nhiên tối đen, một phen bắt lấy cổ tay trắng nõn của thanh niên.

Hai ngày phụ gặt lúa này, thấy mấy dị năng giả trên người đều có hình xăm liên quan tới Lê Hân, hắn lúc này mới ý thức được ái nhân của mình được hoan nghênh biết bao nhiêu. Tình địch còn nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn vô cùng lo âu a.

“Bọn anh cũng xong hết rồi, trở về thôi. Mấy hôm trước tiểu Ngọc mới ủ mấy hũ rượu gạo, rất thơm lại ngọt nữa, em muốn nếm thử không?” Lâm Văn Bác lau đi mồ hôi trên trán, dụ dỗ nói. Lương thực sung túc, rượu cũng không còn là thứ xa xỉ nữa.

“Ân, vậy về thôi.” Nhắc tới ăn, hai mắt Cung Lê Hân đều sáng rực.

Tống Hạo Nhiên ném một ánh mắt tán thưởng cho bạn tốt, hai người một trái một phải thủ hộ bên người thanh niên, chậm rãi đi về tiểu viện của mình.

Rượu gạo quả nhiên rất thơm rất ngọt, nhưng “tác dụng phụ” cũng khá lớn. Hai má thanh niên ửng hồng, biếng nhác tựa vào lòng Lâm Văn Bác, bàn tay lướt lên ***g ngực màu đồng cổ ướt đẫm mồ hôi của hắn, khóe mắt nhiễm một tầng hồng nhạt mê người, tư thái cực kỳ liêu nhân.

Trong mắt Tống Hạo Nhiên dâng lên hai đốm lửa ám ám, từ sau lưng ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của thanh niên, tinh tế ngọt ngào hôn liếm lên phía sau chiếc cổ tuyết trắng của cậu.

“Các anh phải theo em luyện công!” Thanh niên cắn cắn vành tai Lâm Văn Bác, phun ra lời nói làm người ta điên cuồng.

Trong phòng hơi nóng quay cuồng, say mê kịch chiến, ba người điên cuồng triền miên, không ai phát hiện ngoài cửa sổ có một người lặng lẽ đi qua, lại lặng lẽ rời đi.

Kim Thượng Huy từ cửa sổ nhảy vào phòng thí nghiệm của Kim Thượng Ngọc, đi tới một góc kéo quần lót mình ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào tiểu tiểu Huy mềm nhũn của mình, tuy mặt nó không chút thay đổi cũng không nói lời nào, nhưng thân hình hơi khom xuống lại lộ ra vài phần uể oải cùng chán nản.

Thấy hành động đáng khinh của nó, Kim Thượng Ngọc buông công việc trong tay, bất đắc dĩ nói,”Anh lại đi nhìn lén Cung Lê Hân làm tình?”

Kim Thượng Huy cúi đầu “Ừm” một tiếng. Nó hiện tại đã có thể nói vài câu đơn giản.

“Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí*. Tới đây, mau uống bình dược này, kiên trì uống liên tục vài năm, chỗ kia của anh nhất định có thể “đứng” lên. Ca ca, em rất coi trọng anh nha, anh nhất định phải “đánh bại” Cung Lê Hân đó biết không?” Cầm một bình nước thuốc màu đỏ hồng đưa tới trước mặt ông anh nhà mình, Kim Thượng Ngọc cười tủm tỉm dụ dỗ. (* : muốn làm ra thứ tốt, phải có dụng cụ tốt trước đã; ý nói tiểu Huy muốn..khụ..“làm” bé nào đó, thì thứ phía dưới phải “lên” được đã =]]]]])

Kim Thượng Huy vẻ mặt ngây thơ, hiển nhiên không hiểu được lời cổ vũ khó hiểu của đứa em nhà mình. Nhưng thấy em gái chỉ chỉ vào tiểu tiểu Huy của mình, còn thủ thế đứng thẳng lên, nó liền bừng tỉnh đại ngộ, vội nhận lấy bình dược ngửa đầu uống sạch.

——————————————————

[1] Đăng tiêu và cây liễu



——————————————————

Tác giả có lời muốn nói : cố sự đến đây cũng nên kết thúc, còn viết tiếp thì mạt thế văn sẽ biến thành chủng điền văn mất thôi, ban đầu ta vốn dự định trong mấy người kia nam chủ chỉ thu hai người, quả nhiên vẫn không cách nào đột phá được hạn cuối của mình. Kỳ thật ta thâm tâm rất muốn thu thêm Đậu Hằng, nhưng mà vẫn cảm thấy nếu để hắn ăn nam chủ, thì hắn sẽ không còn là Đậu Hằng trong lòng ta nữa, cho nên ta làm kiêu, an bài cho hắn một kết cục nửa vời, để hắn vĩnh viễn là điểm chu sa trên ngực ta, mà không phải là vết muỗi chích. Về phần Hạ Cẩn, hắn có một thời gian dài không lên sân khấu, về sau nữa, ta đã không còn cảm giác đối với hắn~ ta cũng vì sự phụ lòng bạc tình của mình mà thấy vô cùng đau đớn a! Đập đầu xuống đất~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Carly: cái này…cái chỗ mà tả cảnh đồng đó, muốn kiếm hình minh họa mấy chị gái làm việc, quấn khăn bên dưới giống mấy người nông dân đầu buộc khăn, eo quấn một cái khăn ngang đầu gối bên Tây áh, cơ mà ko hiểu s lại hiện ra cái này, vừa thấy ko thấy phấn khích mà lại thấy khá ba trấm nên quăng lên cho mng =)))))



—–oOo–—CHÍNH VĂN HOÀN—–oOo–—

Phiên Ngoại

Kỷ niên Liên Bang năm 463, kinh đô Hoa Quốc

Màn năng lượng cực lớn hình nửa vòng tròn bao phủ trên vùng trời kinh đô, dưới ánh nắng gay gắt phát ra ánh huỳnh quang mỏng manh. Màn năng lượng này là do các nhà khoa học lấy cảm hứng từ lĩnh vực của không gian hệ dị năng giả, phải tốn gần trăm năm mới nghiên cứu chế tạo thành công được phát minh vĩ đại này. Có nó, nhân loại không còn phải e ngại ánh nắng chói chang độc hại và ô nhiễm phóng xạ trong không khí nữa, đất đai và nguồn nước cũng có thể yên tâm sử dụng.

Nhưng có lợi thì tất nhiên sẽ có hại, được màn năng lượng này che chở mấy trăm năm, sức đề kháng của nhân loại đối với ô nhiễm phóng xạ càng ngày càng thấp, cuối cùng không thể tự do hành tẩu trong những nơi núi rừng hoang vu như người mạt thế lúc trước nữa. Chỉ cần nhắm mắt lại, bọn họ có thể sẽ không bao giờ mở mắt ra được nữa, cũng có khả năng sẽ biến thành tang thi không có ý thức, bị quân Liên Bang giảo sát.

Thời gian nhân loại chiến thắng tang thi đoạt lại quyền sở hữu Địa Cầu tốn mất 675 năm, sau đó Đông đại lục và Tây đại lục mỗi nơi tự thành lập một Liên Bang các nước cộng hòa, năm đó được gọi là nguyên niên Liên Bang. Hiện nay, hơn một ngàn năm đã qua đi, nhân loại thanh trừ tang thi, ngăn chặn ô nhiễm, thứ duy nhất có thể chống lại nhân loại cũng chỉ có dị thú hoành hành chung quanh cùng thực vật biến dị khủng bố. Thế nhưng, hai loại sinh vật này cũng đã bị Liên Bang đẩy ra rất xa khu vực thành thị, nhân loại vì thiên địch giảm đi mà dần trở nên gầy yếu, thực lực cũng không còn so được với người mạt thế hàng ngàn năm trước.

Nhưng mà, nhân loại sùng bái cường giả và truy đuổi lực lượng là chấp niệm đã khắc sâu vào xương tủy, có rất nhiều người tự nguyện rời bỏ cuộc sống an dật nơi đô thị, mà đi vào nơi rừng núi nguyên thủy rèn luyện kinh nghiệm, cũng có nhiều người lựa chọn vào học viện Long Đằng ở kinh đô Hoa Quốc để tiến hành đào tạo chuyên sâu.

Hôm nay là ngày kiểm nghiệm năng lực mỗi năm một lần của học viện, quảng trường khổng lồ chứa đầy những thiếu nam thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, tay cầm số thứ tự phấn khích chờ tới lượt mình. Bọn họ đều là những học sinh năm nhất của học viện Long Đằng, sang năm sẽ lên năm hai, trước tiên, bọn họ cần kiểm tra ra năng lực của bản thân, sau đó dựa theo hệ kiểm nghiệm ra được mà tiến hành phân viện. Thiên phú xuất chúng thì thế nào cũng nhất phi trùng thiên*, mà thiên phú bình thường sẽ chỉ có thể cam chịu để vận mệnh đùa nghịch. (* : tương tự câu một bước lên mây)

Trải qua hơn ngàn năm, dị năng đã không còn gọi là dị năng, mà phân hóa thành ma pháp và đấu khí. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng là những hệ ma pháp thông thường nhất, hệ niệm lực thì phân hóa thành quang minh ma pháp và hắc ám ma pháp. Võ giả học đấu khí là phát triển từ cường hóa hệ dị năng giả, địa vị xã hội thấp hơn nhiều so với ma pháp sư.

Đợt kiểm tra trên quảng trường đã bắt đầu, chỉ cần cầm lấy tinh thạch vô thuộc tính, sau vài giây sẽ thấy được tương lai của mấy đứa nhỏ này. Quyết định vận mệnh của một người, đây là đại sự cực kỳ nghiêm túc, cũng cực kỳ quan trọng, viện trưởng các viện và phó hiệu trưởng của học viện đã sớm chờ ở một bên, dùng ánh mắt tha thiết nhìn chăm chú vào đám nhỏ này.

Trong đám người, vài thiếu niên đứng chờ tới lượt mình vì để thả lỏng tâm tình khẩn trương, bắt đầu tìm đề tài nói chuyện phiếm, bọn họ chung một phòng, số thứ tự cũng liền nhau, có một người tóc vàng mắt xanh, một tóc đen mắt đen, người còn lại có làn da ngăm đen. Có thể trúng tuyển vào học viện Long Đằng, gia thế bọn họ có thể nói là rất cao, khí chất tướng mạo không chỗ nào là không xuất chúng, nhưng nghe bọn họ nói chuyện, thực hiển nhiên, có vài người chưa được gia dưỡng tốt lắm.

“Hắc, nhìn tên to con đó kìa, tôi nhìn là biết nó không có ma pháp rồi, bộ dáng thì y như bò tót, chỉ xứng để luyện đấu khí.” Thiếu niên tóc đen mắt đen, diện mạo anh tuấn, mi nhãn lại mang theo chút chua ngoa trào phúng nói.

“Tu luyện đấu khí thì sao? Tu luyện đấu khí cũng có thể trở thành cường giả. Nếu thăng được đến cấp bậc Võ Thánh, cũng đủ để miểu sát ma pháp sư.” Một thiếu niên gầy yếu khác đồng dạng là tóc đen mắt đen, nhưng diện mạo cực kỳ tinh xảo thản nhiên mở miệng. Đôi miêu đồng tối đen của cậu nhìn chằm chằm vào người vừa nói chuyện nọ, bĩu đôi môi hơi hồng, mặc dù tức giận nhưng nhìn vẫn vô cùng khả ái.

“Võ Thánh dễ tu luyện vậy sao? Đại lục này đã hơn năm trăm năm không có lấy một Võ Thánh, cậu thật đúng là nằm mơ.” Thiếu niên chua ngoa cười rộ lên, ngữ khí càng thêm khinh miệt.

Thiếu niên miêu đồng còn muốn phản bác, trên đài đã gọi số 129. Cậu nhìn xuống số thứ tự trong tay, liếc qua thiếu niên chua ngoa nọ một cái, đi về phía đài thử nghiệm.

Thiếu niên chua ngoa huơ nắm đấm với bóng dáng cậu, thấp giọng mắng,”Đồ ẻo lả, giả thanh cao!”

“Cậu đủ rồi!” Thiếu niên tóc vàng mắt xanh, diện mạo tuấn mỹ, khí chất cao quý lớn tiếng quát, hiển nhiên cảm thấy vô cùng phẫn nộ đối với hành động vũ nhục thiếu niên miêu đồng kia của hắn.

“Thực xin lỗi điện hạ.” Thiếu niên chua ngoa lập tức cúi đầu nhận sai, tư thái hèn mọn tới cực điểm. Địa vị người trước mắt này không phải nơi bọn họ có thể so sánh được, vì có được hảo cảm của đối phương, hắn đã moi cả tâm tư cố gắng, nhưng mà, người mới đi lên kia, cái gì cũng không làm, chỉ nở nụ cười nhợt nhạt đã đoạt lấy toàn bộ lực chú ý của y, hắn sao có thể không ghen tị?

Thiếu niên tóc vàng mắt xanh không đáp lại, ánh mắt không hề chớp nhìn về phía đài thí nghiệm, nắm tay siết chặt đã lộ rõ khẩn trương và chờ mong của y.

Thiếu niên miêu đồng cúi đầu chào hỏi các vị viện trưởng và hiệu trưởng, khí độ trác tuyệt lập tức có được hảo cảm của bọn họ. Thiếu niên nhẹ nhàng cầm lấy tinh thạch vô thuộc tính, đợi nó phát ra quang mang. Ba giây trôi qua, tinh hạch không có phản ứng, lại thêm nửa phút nữa, tinh hạch vẫn không có phản ứng như cũ, ngay cả bạch quang mỏng manh biểu thị cho đấu khí cũng không xuất hiện.

Loại tình huống này phải nói là thập phần hiếm thấy trong giới quý tộc, huyết mạch ưu tú của bọn họ đã định cho đứa nhỏ của mình cũng sẽ kế thừa loại năng lực nhất định, không phải ma pháp thì chính là đấu khí, nếu cả hai đều không có thì bọn họ không thể không hoài nghi đứa nhỏ này thật có phải huyết mạch của mình không. Bởi chỉ có bình dân hèn mọn mới có thể sinh ra đứa nhỏ bình thường như vậy.

Thiếu niên chua ngoa kia nở nụ cười sung sướng khi người gặp họa, lớn tiếng nghi ngờ,“Phản ứng gì cũng không có, cậu ta bình thường cũng không nói về gia tộc của mình, có khi nào là dã chủng sinh ra từ quý tộc và bình dân không? Bình dân đúng là bình dân, dù có ngụy trang thế nào cuối cùng vẫn sẽ lộ ra bản chất ti tiện của mình thôi!”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Thiếu niên tóc vàng mắt xanh phẫn nộ gầm nhẹ. Sao có thể? Một người lóa mắt hoặc nhân như vậy, sao có thể không có bất cứ năng lực gì? Bất quá, vậy thì sao? Địa vị của cậu trong lòng y vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nghĩ đến đây, thiếu niên tóc vàng mắt xanh liền nhanh chóng bình tĩnh lại, phất tay với người hầu bên người.

Không đoán ra được năng lực, thiếu niên sẽ nhanh chóng bị học viện khuyên nghỉ, y nhất định phải an bài tốt cho cậu một đường lui.

Người hầu kia còn chưa đi tới bên người phó hiệu trưởng, hiệu trưởng đã đột nhiên xuất hiện. Ông đi tới trước mặt thiếu niên biểu tình lạnh nhạt, không có chút nổi giận hay uể oải nọ, hơi xoay người rồi khom người chào, thái độ vô cùng cung kính.

Đám đông vốn ồn ào trào phúng bỗng dưng an tĩnh lại. Hiệu trưởng học viện Long Đằng, Pháp Thánh hỏa mộc song hệ duy nhất của đại lục, tồn tại siêu nhiên ngay cả nguyên thủ Liên Bang thấy cũng phải nghiêm người cúi chào, giờ phút này lại hành lễ với một thiếu niên choai choai? Bọn họ thấy ảo giác sao?

Nhưng mà, ảo giác này vẫn tiếp tục diễn ra. Thiếu niên không hề thụ sủng nhược kinh, cứ đứng thẳng như vậy, tiếp nhận kính ý của hiệu trưởng, sau đó khẽ cúi người đưa tay nâng hiệu trưởng lên, tư thái cao quý tự nhiên kia phải nói là còn hơn cả hoàng tộc.



Hai người thấp giọng nói với nhau vài câu, hiệu trưởng đưa tay làm động tác mời, thiếu niên đi phía sau ông, bước lên chiếc ôtô trôi nổi đã sớm chờ cạnh sân thể dục.

Ôtô nghênh ngang rời đi, cuộc kiểm nghiệm lại tiếp tục, cứ tự nhiên như thế, thiếu niên vừa rồi kia đến cuối cùng là đi đâu đã trở thành đề tài nóng nhất của mọi người.

Nhìn chằm chằm điểm đen biến mất trên không kia, thiếu niên tóc vàng mắt xanh bỗng cúi đầu khẽ cười, tiếng cười đầy ý tự giễu. Nguyên lai, y và thiếu niên cách xa nhau như vậy, xa đến mức y không thể tưởng được!

“Điện hạ, ngài sao thế?” Ngữ khí thiếu niên chua ngoa kia có chút mừng thầm,“Ngài không cần phải khổ sở, chỉ là một tiện dân mà thôi, vốn không xứng đứng bên cạnh ngài, đi cũng tốt.”

“Ngươi về sau nói chuyện cẩn thận một chút, đừng có mở miệng ra là tiện dân, cho dù ngươi là con cháu đích hệ của đệ nhị gia tộc, đắc tội cậu ấy, thì gia tộc của ngươi cũng không cứu được đâu. Ngay cả quốc gia của ta, cũng không cách nào chống lại.” Thiếu niên tóc vàng mắt xanh lạnh lùng cảnh cáo.

“Điện hạ, ngài đùa gì thế?” Thiếu niên chua ngoa không lưu tâm phẩy tay.

“Ngươi không phát hiện chiếc xe vừa rồi cửa xe có ấn đồ đằng sao? Đó là triện thể của chữ ‘Cung’, Vũ Trạch họ Cung, ngay cả hiệu trưởng thấy cậu ta cũng phải cúi chào, này đại biểu cho điều gì ta không cần phải dạy cho ngươi đi?” Thiếu niên liếc qua đối phương, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

Sắc mặt thiếu niên chua ngoa nhất thời trắng bệch, mấy người bên cạnh hắn cũng lộ ra biểu tình kinh hãi, lắp bắp hỏi,”Hắc, Hắc Huyết gia tộc? Cái gia tộc bí ẩn truyền kỳ kia?”

“Không sai, là Hắc Huyết gia tộc. Cho nên, các người về sau khi nhắc tới cậu ta thái độ tốt nhất là cúi thấp một chút, cho dù hiện tại không có lực lượng gì, nhưng về sau Vũ Trạch nhất định sẽ trở thành cường giả cấp cao đứng đầu thế giới này.” Thiếu niên tóc vàng mắt xanh thở dài, một mình rời khỏi đám đông. Y cần một nơi yên lặng để bình ổn lại nội tâm đang dậy sóng của mình.

Hắc Huyết gia tộc, tồn tại mà ngay cả thất đại gia tộc chưởng khống chính thương lưỡng giới cũng không thể không kiêng kỵ.

Người của Hắc Huyết gia tộc không sợ phóng xạ, cũng không sợ thực vật biến dị và dị thú kịch độc. Bọn họ không cần đồ cách ly cũng có thể tự do hành tẩu giữa chốn rừng núi hoang vu, bọn họ hoành hành vô kỵ, bọn họ tự do tiêu sái, bọn họ là con cưng của thần. Nhưng mà, tiếng tăm của Hắc Huyết gia tộc không chỉ vỏn vẹn xuất phát từ ưu thế về huyết mạch không gì sánh được của họ, mà còn vì vị tổ tiên uy danh hiển hách kia.

Chiến Thần được tôn vinh cứu thế chủ Cung Lê Hân chính là tộc trưởng đầu tiên của gia tộc, ngoài ra, những Pháp Thánh đầu tiên cũng đến từ chính gia tộc này, như Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác, Hạ Cẩn, Đậu Hằng,… Những cái tên này chỉ tùy tiện nói ra một cái đã đủ để chấn động toàn bộ đại lục. Nhiều cường giả cường đại gần giống thần như vậy nhưng lại đều đi theo Cung Lê Hân, cả đời luôn vì y, không oán không hối. Mị lực của chính Cung Lê Hân thậm chí có thể làm cho chủng tộc hắc ám vô tâm vô tình nhất phải khuynh đảo. Những thành tựu vĩ đại của y cho dù lắng đọng qua ngàn năm cũng đủ khiến người ta phải ngưỡng vọng.

Vinh quang của bọn họ khiến Hắc Huyết gia tộc vẫn danh vọng mãi cho tới bây giờ, không ai có thể vượt qua; niên đại của bọn họ là một niên đại khổ cực, cũng là một niên đại huy hoàng. Không có sự cố gắng của Hắc Huyết gia tộc, Đông đại lục sẽ không có được địa vị hôm nay, Hoa Quốc cũng sẽ không đứng đầu Liên Bang Đông đại lục.

Gia tộc này nơi nơi thần bí, nhưng mà, cái khiến cho mọi người chú ý nhất lại là phương pháp chỉ bảo con cháu của bọn họ. Mọi người đều biết, Hắc Huyết gia tộc là gia tộc duy nhất sinh ra quý tộc người thường. Thế nhưng, con cháu càng không kiểm ra được thuộc tính, bọn họ lại càng coi trọng, cơ hồ là cả gia tộc sẽ dốc toàn lực ra chỉ bảo. Và thành quả sau đó quả thật không hổ với vinh quang gia tộc mình, bọn họ có thể chỉ bảo con cháu bình thường nhất của mình trở thành những cường giả đứng đầu, đây cũng chính là điểm khiến thất đại gia tộc không thể bắt kịp.

Nếu Cung Vũ Trạch đến từ gia tộc khác, thì cậu ta đời này đã định là sẽ bị hủy diệt, nhưng cậu ta cố tình lại tới từ Hắc Huyết gia tộc bất phàm này, như vậy, tương lai cậu ta nhất định sẽ không thể lường được!

Ý thức được điểm này, vẻ kiêu ngạo trên mặt thiếu niên chua ngoa nọ liền không còn sót lại chút gì. Có xuất thân như vậy, hắn ngay cả muốn hâm mộ ghen tị cũng biết mình không đủ tư cách.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cùng lúc đó, thiếu niên miêu đồng được đưa về gia tộc đang tiếp nhận một quyển công pháp từ tộc trưởng. Từng trang công pháp đều được viết bằng bút lông, nét chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực, mở ra trang bìa, bốn chữ ‘Nghịch Mạch Thần Công’ đập thẳng vào mắt, mang theo một cỗ khí thế bức nhân.

Tay thiếu niên run run, kích động hỏi,”Cha, đây là công pháp mà Chiến Thần đại nhân đã tu luyện?”

“Không sai, khoanh chân ngồi xuống, miệng niệm tâm pháp vận chuyển đan điền ở trang đầu tiên, thử xem có phản ứng hay không. Nếu có thì con sẽ trở thành đệ tử đích truyền của Chiến Thần đại nhân, gánh vác vận mệnh của cả gia tộc, còn nếu không, chỗ này còn mấy bản công pháp khác do đại nhân lưu lại, con chỉ cần cố gắng nghiên cứu luyện tập, tương lai cũng sẽ trở thành cường giả.” Nam nhân trung niên diện mạo uy nghiêm thận trọng nói.

Con trai không kiểm ra được thuộc tính, nói thật, ông chẳng những không thất vọng, ngược lại còn thấy vô cùng cao hứng. Con ông càng lớn càng giống Chiến Thần đại nhân, sâu trong thâm tâm ông có một dự cảm, hậu duệ kế tục mà Chiến Thần đại nhân đã chờ đợi hơn hai trăm năm, dù sắp chết vẫn nhớ mãi không quên chính là con trai ông!

Thiếu niên lập tức khoanh chân ngồi xuống, mặc niệm tâm pháp vận chuyển đan điền, nửa tiếng sau, cậu mở mắt ra, mắt lộ ra vẻ khẩn thiết nói với nam nhân trung niên,“Cha, con cảm thấy hạ phúc rất nóng rất thoải mái, người có thể để con một mình tu luyện thêm một lúc không?”

“Con cứ tiếp tục.” Giọng nam nhân trung niên bỗng dưng trở nên vô cùng khô khan, giống như đang ẩn nhẫn điều gì đó. Ông chậm rãi bước ra khỏi phòng luyện công, khi đi ngang qua chỗ trưng bày cạnh cửa phòng cước bộ thoáng dừng lại, bị 11 viên tinh hạch trong suốt cực lớn bên trong hấp dẫn.

Đây là 11 viên tinh hạch của các tang thi hoàng, bốn trăm năm trước phân tán trong 11 thành bang tự do mạnh nhất Đông đại lục. Sau khi màn năng lượng bảo hộ được nghiên cứu chế tạo thành công, 11 vị thành chủ đã đưa tinh hạch tới đây, bày tỏ lòng tôn kính với Chiến Thần đại nhân và Hắc Huyết gia tộc. Chúng vốn thuộc về Chiến Thần đại nhân, ai cũng không có tư cách sở hữu chúng. Hiện tại, năng lượng trong tinh hạch đã chậm rãi tiêu tán, nhưng chúng lại là 11 tấm bia lớn, kể rõ, chứng minh cho những huy hoàng mà tổ tiên đã để lại.

“Thế nào rồi?” Năm lão nhân tóc trắng xóa thấy nam nhân bước ra, vội bước lên truy vấn.

Nam nhân trung niên đóng cửa phòng, hít sâu một hơi rồi gật gật đầu.

“Tốt! Tốt! Tốt!” Lão nhân cầm đầu liên tục hô 3 tiếng ‘Tốt’, ngữ khí vô cùng kích động. Như vậy, vinh quang của Hắc Huyết gia tộc sẽ tiếp tục được kéo dài thêm ngàn năm, bọn họ rốt cục cũng có thể an tâm nhắm mắt đi gặp lão tổ uy danh hiển hách của mình được rồi.



——oOo——HOÀN TOÀN VĂN——oOo——

Hoàn ngày 29/04/2015.

Zậy là bộ đầu tay của ta cũng đã hoàn zồi *tự tung bông* bắt đầu từ hồi 08/14, jo mới hoàn, cũng gần 1 năm ha, cám ơn mng đã luôn đồng hành vs ta trg suốt thời gian này, tuy ko cần like hay cmt j, nhưng những lời khen, cám ơn, trò chuyện của mng vẫn làm ta rất zui, cám ơn lần nữa ^^~ cũng thks nàng Tôm đã giúp đỡ làm phụ ta bộ Tang Thế, chứ ko thì mng sẽ ném dép vì để hố sụp quá lâu quá =)))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương