Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu
-
Chương 14: Không Gian
Chương 14: Không gian
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhkyfcb97b14aa2c0caab9ac4f782f942de3e099f115c350c-55lacZ_fw658
An Dương trầm mặc thật lâu, sau đó không còn nhắc đến chuyện này nữa, hắn hỏi: “A Thần, cậu từ bệnh viện trở về, có phải đã trải qua chuyện gì không tốt không?”
Hắn hỏi rất cẩn thận, tựa như sợ mình sẽ chạm đến chuyện thương tâm của Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần sắc mặt trầm xuống, không tự chủ được lại nhớ đến kiếp trước, dừng một lát, nói: “Không có gì.”
An Dương nhìn bộ dáng Mộ Lê Thần không muốn nói, trong lòng càng phát ra lo lắng, nhưng không dám hỏi nhiều.
“A Thần, cậu thật sự muốn dùng người sống nuôi gia gia sao?”
Mộ Lê Thần lạnh lùng nói: “So với những người không quan trọng càng không liên quan đến chúng ta, gia gia đương nhiên vẫn là quan trọng hơn.”
An Dương cũng không muốn vì một ngừơi ngoài mà bỏ mặc Mộ gia gia,tuy rằng dùng người sống nuôi tang thi là đi ngược lại với đạo lý, nhưng so với Mộ gia gia việc đó liền nhỏ bé đến không đáng kể.
An Dương lo lắng nói: “Nếu chuyện chúng ta dưỡng tang thi bị người khác phát hiện, chỉ sợ….” Đó chính là trở thành kẻ thù của nhân loại.
Mộ Lê Thần đối với từ ‘chúng ta’ trong lời An Dương cảm thấy rất vừa lòng, khẽ mỉm cười, nói: “Cậu không cần lo lắng, với thực lực hiện tại, hết thảy đều không là vấn đề.”
Hắn tự tin tươi cười khiến An Dương cũng không khỏi tự chủ an tâm theo, tuy trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng lại không biết mình đang nghi ngờ cái gì.
An Dương chợt nhớ tới sự tình bị gián đoạn mà lúc nãy định nói với hắn, mắt mang hưng phấn nhìn Mộ Lê Thần nói: “A Thần, bên trong sợi dây chuyền cậu cho tôi có một không gian rất lớn, còn có thể gieo trồng được!”
Có thể gieo trồng? Mộ Lê Thần trong lòng thập phần sửng sốt, kiếp trước, Phó Nghiên mở không gian nhưng không thể gieo trồng, chỉ có thể trữ vật.
Chẳng lẽ lại bởi vì cách mở khác nhau nên không gian mở ra cũng đẳng cấp hơn sao?
An Dương đột nhiên giữ chặt tay Mộ Lê Thần, hắn còn chưa kịp phản ứng, cảnh sắc xung quanh đột nhiên đại biến.
Mộ Lê Thần phát hiện nơi mình đứng không còn là phòng ngủ ấm áp nữa, mà là cảnh sắc tiểu kiều lưu thủy (cầu nhỏ nước chảy).
Hắn đang đứng bên một con suối, nước suối lạnh buốt, có thể nhìn thấy đáy, trong nước lại không có bất cứ cá tôm hay loại sinh vật linh tinh nào đó.
Quả nhiên, nước trong quá cá cũng không sống được.
Đầu nguồn con suối có một gian nhà bằng tre, phía trước gian nhà còn có đủ loại cây ăn quả.
Nhìn quanh bốn phía, đất đai phì nhiêu trải dài cho đến khi biến mất trong màn sương trắng đục…
Mộ Lê Thần nhìn chằm chằm mặt đất đen màu mỡ dưới chân, hỏi An Dương: “Cái này chính là không gian bên trong sợi dây chuyền?”
An Dương gật gật đầu, sau đó lấy sợi dây từ trên cổ mình cởi xuống, có chút lưu luyến đem nó đặt vào tay Mộ Lê Thần: “Đây là đồ của cậu, không gian này đối với cậu có trọng dụng hơn, vẫn là trả lại cậu .”
Lưu luyến trong mắt An Dương Mộ Lê Thần đương nhiên nhìn ra.
Bất quá, hành động đem bảo ngọc này trả lại cho hắn khi vẫn luyến tiếc không rời như vậy… khiến hắn càng không khỏi đối với An Dương sinh thêm tín nhiệm.
Mộ Lê Thần đem sợi dây đeo lại lên cổ An Dương: “Tôi đã tặng cho cậu, nó chính là của cậu.
Tôi chỉ hy vọng cậu đáp ứng tôi một điều, không được đem nó nói cho người thứ ba biết.”
“Điều này đương nhiên rồi.” An Dương sờ sợi dây Mộ Lê Thần tự tay đeo lên giúp, trong lòng vui sướng.
Kỳ thật, suy nghĩ của hắn cùng Mộ Lê Thần hoàn toàn không giống nhau, hắn sở dĩ lưu luyến không rời không phải bởi vì ham không gian bên trong ngọc, mà là luyến tiếc ý nghĩa của sợi dây chuyền này – tín vật của Mộ gia trưởng.
Trong lòng An Dương, nếu bảo vật này nằm trong tay kẻ khác, cho dù hắn cừơng đại như thế nào cũng sẽ đến đoạt lấy.
Nhưng nếu là Mộ Lê Thần, hắn sẽ không có nửa điểm ham muốn, ngược lại sẽ càng cao hứng vì A Thần có bảo bối hộ mệnh.
Lần này, Mộ lê Thần lại đem sợi dây chuyền đưa lại cho hắn.
Hắn không có cự tuyệt, trừ bỏ ý nghĩa của sợi dây, hắn vẫn là có chút tâm tư ích kỷ.
Thời gian này An Dương đã hoàn toàn minh bạch Mộ Lê Thần đến tột cùng có bao nhiêu cường đại, chỉ bằng hắn vừa mới thức tỉnh Băng hệ dị năng vài ngày, căn bản là không thể giúp Mộ Lê Thần cái gì.
Cho nên hắn liền nhịn không được nghĩ, nếu hắn có không gian của ngọc trên sợi dây chuyền này, có phải hay không hắn đối với A Thần càng thêm quan trọng? Càng thêm không thể thiếu?
Chỉ cần có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người, An Dương cảm thấy cái gì hắn cũng có thể làm!
Trước tận thế, hắn yếu đuối nhát gan không dám thổ lộ với Mộ Lê Thần, bởi vì sợ một khi nói ra đến cả anh em cũng không thể làm.
Hắn cũng hiểu được, cho dù A Thần có thích hắn, nhưng dưới áp lực của gia đình, nhất định sẽ phải từ bỏ tình cảm của mình mà gánh vác trách nhiệm.
Thế nhưng, mạt thế tiến đến.
Trật tự rối rắm, không có luân lý, nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé), cường giả vi tôn (kẻ mạnh làm vua), theo đuổi người trong lòng mình?
Cứ như vậy nghĩ, ánh mắt An Dương nhìn Mộ Lê Thần càng thêm nóng cháy.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần đi một vòng, hắn phát hiện nơi đầu nguồn của con suối này chảy ra dòng nước rất sạch, hắn thò tay vào trong nước, các ngón tay nhất thời cảm giác một trận đau nhức.
Thế nhưng cố kỵ bên cạnh là An Dương, Mộ Lê Thần cắn răng không phát ra tiếng, nhanh chóng rút tay về.
Cảm thấy hơi kỳ quái, rời khỏi dòng suối, tay hắn cư nhiên một chút đau cũng không có.
Mộ Lê Thần cúi đầu nhìn kỹ tay phải của mình, phát hiện hắc khí trong móng tay tiêu tán.
Hắn nhìn vào trong nước, quả nhiên, một luồng khí đen vô hình trong dòng suối dần trôi xuống hạ lưu.
Mộ Lê Thần nhìn về phía An Dương, nói: “A Dương, cậu vào gian nhà tre kia xem có cái gì không?”
An Dương vốn đang nhìn mấy cây ăn quả nghe thấy vậy cũng không chần chờ đi vào gian nhà.
Mộ Lê Thần xúi An Dương đi xong, không chút che giấu đưa ngón tay ra, sau đó, móng tay liền nhanh chóng dài ra, cực kì sắc bén, nhìn hàn quang lóe lên từ mũi nhọn của móng tay cũng đủ biết chúng cắt kim loại như cắt đậu hủ vậy.
Bất quá, móng tay trái của Mộ Lê Thần lại tối đen, người khác nhìn qua nhất định sẽ thấy không thoải mái, mà móng tay phải lại là màu trắng tinh khiết.
Hai tay giống như hai thái cực đối lập vậy.
Mộ Lê Thần nhìn thoáng qua căn nhà tre cách hắn không quá gần, sau đó tay trái nhẹ nhàng chụp một viên đá nhỏ ven bờ suối.
Viên đá bị hắn cầm đến lập tức bị ăn mòn, cuối cùng chỉ còn lại một đống màu đen không ra hình thù.
Một tiểu đạo gió xoáy đem đống màu đem kia cuộn lên, thả vào trong nước suối.
Mộ Lê Thần gắt gao nhìn chằm chằm thứ đen đen đó, phát hiện nó cư nhiên trong nước suối dần dần rút đi màu đen, cuối cùng chỉ còn lại một chút cặn trắng như bột phấn trôi theo dòng nước.
Chẳng lẽ, nước suối này có thể tinh lọc virus tang thi của hắn?
Mộ Lê Thần trong lòng khiếp sợ, nhìn chằm chằm tay phải của mình, thần sắc khó lường.
———————————
Tác giả có lời muốn nói: Truyện này thuộc về tạp chí.
Sẽ không có NP, không có H, không quan trọng công thụ luôn.
Chủ yếu là nhân vật chính trả thù xã hội, trả thù nhân loại, cho nên khả năng đến kết cục tâm tư của hắn đối với An Dương chỉ là anh em tốt.
Nói có CP là bởi vì An Dương thích Mộ Lê Thần, hơn nữa Mộ Lê Thần chỉ để ý đến có mỗi An Dương.
Nói là không có CP cũng được luôn, bởi vì đầu mối là nhân vật chính tình cảm không có nhiều.
Nếu không tiếp thụ được nhấn X, mong mọi người không đả kích sự ngu ngốc của tác giả và sự nhiệt tình đối với việc viết mạt thế.
_(:з」∠)_
———————————–
Zombie: Đọc mấy lời tác giả nói muốn đâm đầu tự vẫn quá đi ಥ_ಥ Đăng bởi: admin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook