Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái
-
Chương 91
“Ha ha, cũng thật trùng hợp, vừa định đi tìm mọi người thì các anh lại tìm đến đây.” Tề Duyệt cười gượng hai tiếng, sau khi thấy không được đáp lại liền an phận mà ngậm miệng.
Không khí có chút giằng co, Viêm Bân phản ứng rất nhanh, gã nói với những dị năng giả khác: “Nghỉ ngơi một chút đi, xác định phương hướng xong rồi chúng ta lại lên đường.”
Đường Khả rất tức giận không kiềm nén được, y chỉ vào Tề Duyệt, trong giọng nói mang theo vô hạn trào phúng: “Hảo a, chúng tôi đều lo lắng cho cậu, vây mà cậu lại ở trong này phong lưu khoái hoạt.”
Nhìn bộ dáng nổi giận của Đường Khả, Tề Duyệt muốn biện giải nhưng lại chột dạ, cậu cứng họng, cúi đầu, có chút phát run, ra vẻ đầy vô tội lại đáng thương.
Đường Khả tức đến muốn nổ tung, thê tử vụng trộm yêu đương bị y bắt được y tức giận thì thôi đi, tiểu tử này lại còn dám giả vờ vô tội.
Tề Duyệt trộm quay đầu nhìn lén vài người, cậu thật ảo não, xấu hổ, nên làm cái gì bây giờ, bọn họ sẽ không đánh nhau chứ, thật xấu hổ.
Thấy Tề Duyệt bị khinh bỉ, Hàn Phi đi đến trước mặt Tề Duyệt, cầm lấy tay đối phương, nhẹ nhàng đặt tinh hạch vào lòng bàn tay cậu, đồng thời bao lấy tay cậu.
“Hai chúng ta giống như anh suy nghĩ vậy.” Hàn Phi có chút bất mãn tên tiểu bạch kiểm này, “Anh dọa đến Tề Duyệt.”
Bộ dáng do dự của Tề Duyệt khiến Hàn Phi cảm thấy sốt ruột, hắn không cho Tề Duyệt nói ra, hắn chính là muốn làm cho bọn họ hiểu lầm, hai tên tiểu bạch kiểm kia không có tư cách cùng hắn tranhTề Duyệt.
Đường Khả một phen đem Tề Duyệt đang giả bộ câm điếc kéo đi.
Hàn Phi phẫn nộ nắm chặt nắm tay, muốn đuổi theo nhưng lại bị Viêm Bân giữ lại.
Viêm Bân nhìn Hàn Phi lắc lắc đầu, “Đều nghỉ ngơi tốt rồi, vậy thì đi thôi.”
Đem tinh hạch Hàn Phi vừa cho bỏ vào trong túi áo, Tề Duyệt thật cẩn thận ngẩng đầu lên, trộm ngắm nhìn Lâm Vũ Trạch, vừa lúc tương giao cùng tầm mắt anh, tim cậu không tự chủ được đập thình thịch. Đường Khả cầm lấy cổ tay của cậu rất chặt, siết đến có chút đau, nhưng cậu không dám nói.
Càng đi phía trước thông đạo gió bên trong càng lớn, điều này chứng tỏ bọn họ đã gần đến cửa ra, thậm chí có thể thấy vài điểm sáng phía trước.
“Ngao rống ”
Đột nhiên truyền tới tiếng gầm nhẹ của tang thi, dị thường rõ ràng, cách chỗ bọn Tề Duyệt chỉ một bức tường.
============
“Đó là cái gì?”
“Quái vật a ”
Có người ầm ĩ hét lớn, có người trực tiếp liền nhũn ra như bún. Tất cả mọi người có chút bối rối, đã có ba người bị con quái vật kia tha đi rồi, có người thế nhưng sợ hãi chạy loạn chung quanh.
“A a ”
Liêu Phi Phàm sau khi thừa dịp hai tang thi đánh nhau mà trốn mất thì cứ như ruồi bọ mất đầu chạy lung tung không phương hướng.
“A a ”
Lại thêm một đội viên la thảm thiết, lần này mọi người thấy rõ ràng, người kia bị một thứ gì đó giống như tơ quấn lấy tha đi.
Tình huống thực không ổn, Liêu Phi Phàm tay giơ đèn pin khẩn trương nhìn chung quanh, cũng không thèm để ý phong độ mà quát: “Câm miệng.”
Bốn phía tối đen như mực, tí tách, là tiếng nước.
Liêu Phi Phàm thật cẩn thận nương theo ánh sáng đèn pin tìm kiếm nơi phát ra tiếng nước chảy, có tiếng nước vậy tức là nơi này cùng bên ngoài tương thông, chỉ cần tìm được nguồn nước, như vậy theo nguồn nước có thể tìm được lối ra.
“Tí tách ”
Một giọt nước vừa lúc rơi xuống mặt Liêu Phi Phàm, hắn thuận tay lau đi.
Tí tách, lại là một giọt, Liêu Phi Phàm có chút cảm giác khác thường, nước này sao lại ấm nóng như vậy. Hắn vươn bàn tay lên quan sát, thao, là máu, Liêu Phi Phàm thiếu chút nữa giậm chân. Này là ở bên ngoài thì hắn cũng sẽ không mất đi lãnh tĩnh như vậy, nhưng hiện tại bị vây ở trong sơn động khiến hắn có chút kích động, nội tâm không ngừng mắng Liễu Nguyệt vô số lần.
Hắn ngừng thở, cầm đèn pin chiếu lên đỉnh đầu, một màu đỏ tươi đập vào mắt, là máu, những âm thanh tí tách kia không phải là nguồn nước mà là máu, máu của những người bị bắt mất kia.
Liêu Phi Phàm dừng bước, không thèm suy nghĩ mà chạy trở về, hắn cũng không quản đám người bên cạnh có chạy theo hay không. Bọn họ đã tìm kiếm theo âm thanh kia đã lâu, tiếng nước càng lúc càng lớn, rõ ràng là con quái vật kia sắp đuổi đến nơi.
Sợ hãi thứ kia sẽ đuổi theo, Liêu Phi Phàm không ngừng chạy vào các ngã rẽ, một lát sau hắn nghe phía sau truyền đến tiếng la thét thảm thiết. Trong lòng Liêu Phi Phàm thống khổ nghĩ, quái vật chết tiệt, hại chết nhiều người vô tội như vậy, nếu hắn có thể sống sót đi ra ngoài hắn nhất định sẽ chiếu cố tốt người nhà của những người đã hy sinh.
Dần dần không còn nghe được thanh âm phía sau, Liêu Phi Phàm dừng bước lại, kịch liệt thở dốc, quay đầu nhìn lại phía sau, thật may không có gì đuổi theo hắn. Sau khi đã khôi phục lại khí tức, hắn vừa nhấc đầu muốn tiếp tục đi về phía trước thì lại bị dọa mở to mắt, thật, thật lớn, kia, đó là, đó là con nhện sao? Thể tích ít nhất cũng phải ba bốn người. Liêu Phi Phàm tái mặt nghiêng người nhanh chóng chạy đi.
Tề Duyệt nhìn cảnh sắc phía trước, hắc hắc cười nói: “Sao đêm nay thật đẹp.”
Nhưng đáp trả cậu lại là cái trừng mắt đầy oán hận của Đường Khả, Tề Duyệt dời mắt nhìn Lâm Vũ Trạch bên cạnh, đối phương thấy cậu nhìn qua liền nở một nụ cười ý vị sau xa với cậu. Tề Duyệt thân mình không tự chủ được rùng mình một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Lâm Vũ Trạch thấy phản ứng của Tề Duyệt thì thực vừa lòng, biết sợ thì tốt, nhìn xem trở về sẽ thu thập em như thế nào.
Cách lối ra càng ngày càng gần, đát đát, đát đát, đột nhiên một trận ồn ào từ phía sau truyền tới.
Nhìn phía trước, Liêu Phi Phàm cảm thấy mình may mắn, loại người tốt như hắn đúng là luôn được ông trời phù hộ, thế nhưng lại gặp được bọn Tề Duyệt, đã vậy bọn họ còn tìm được lối ra.
Một vài hình ảnh không tốt đột nhiên xuất hiện trước mắt Viêm Bân, dị năng tiên đoán của gã thấy hình ảnh tất cả mọi người bị một con nhện thật lớn quấn quanh, từ đầu đến chân, thẳng đến khi mất đi hô hấp.
“Chạy mau, mau chạy ra ngoài.”
Mọi người nhanh chân chạy về phía lối ra, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, chỉ còn có một thước.
“Gục xuống.” Viêm Bân hô to.
Đám người Tề Duyệt vừa nghe thấy lập tức nằm úp sấp trên mặt đất, một dị năng giả không nghe thấy vẫn chạy về phía lối ra. Xì, một vật thể thật dài màu trắng giống như sợi tơ đâm thẳng qua ngực của tên kia.
Lại thêm một sợi tơ có lực sát thương bắn ra, rầm, phía trên động khẩu sụp xuống vừa lúc lấp kín lối ra, không chừa một khe hở.
Mọi người quay đầu lại, muội ngươi a, đó là cái gì vậy, là con nhện sao? Quái vật tám chân kia từ từ tiến đến, thao a, đây là con nhện biến dị sao? Tại sao lại lớn như vậy chứ, móng vuốt thật dài như lưỡ hái của nó khiến ai cũng phải run sợ.
Nhìn về phía tên vừa gây họa kia, thật tức giận muốn chết mà, Liêu Phi Phàm chết tiệt, thế nhưng lại dẫn con quái vật kia đến chỗ bọn họ, đáng giận.
Thân hình tolớn của con nhện biến dị vừa lúc đem động khẩu chặn lại, bọn họ không có khả năng chạy trở về, nhóm người dị năng giả bị nhốt trong ngõ cụt.
Nhìn thấy con nhện càng ngày càng tới gần, mọi người bắt đầu phát động dị năng..
Hỏa, lôi, phong, băng.
Thế nhưng thân thể của con nhện biến dị kia lại không hề bị tổn thương, chỉ có hỏa dị năng mới có thể đốt cháy tơ của nó, các dị năng căn bản không có hiệu quả.
Con nhện biến dị bắt đầu không ngừng phun tơ vào bọn họ, chỉ cần hơi không chú ý sẽ bị quấn lấy. Tơ nó phun ra ngày càng nhiều thì số người bị cuốn lấy cũng ngày càng tăng lên. Không đợi hỏa dị năng giả kịp thiêu đám tơ quấn lấy thì đám tơ mới lại đến.
Tề Duyệt bị Đường Khả kéo ra phía sau ẩn nấp. Một cái thực vật quấn quanh, con nhện biến dị bị thực vật quấn lấy không thể động đậy, không đợi mọi người kịp cao hứng thì con nhện biến dị liền giơ móng vuốt, không cần tốn sức dây leo đã bị cắt bỏ.
“Xích ”
Một sợi tơ bắn về phía Đường Khả, Đường Khả không kịp né tránh tay bị quấn lấy, xích xích, chân cũng bị quấn chặt.
Thao thao thao.
Tề Duyệt nổi điên hướng về phía con nhện, con nhện biến dị này vô cùng cứng rắn, cậu bắn mấy phát nhưng vẫn không xuyên thủng được nó.
Con nhện biến dị chú ý tới tên vừa công kích nó, xích, một sợi tơ bắn về phía Tề Duyệt.
Một đạo thân ảnh từ bên cạnh nhảy ra, đem Tề Duyệt đẩy ra, Tề Duyệt lảo đảo một cái, lui về phía sau vài bước rồi té ngã. Sợi tơ bắn về phía Tề Duyệt kia vừa lúc quấn lấy thắt lưng người vừa đẩy cậu ra.
Tề Duyệt ngồi dưới đất, nhìn vị trí vừa rồi cậu còn đang đứng, nửa người dưới của Viêm Bân đã muốn bị tơ nhện quấn lấy.
“Mau tiến vào không gian.” Viêm Bân sắc bén nhìn Tề Duyệt.
Tề Duyệt vứt khẩu súng, rút đao ra, mạnh mẽ cắt đứt sợi tơ quấn lấy Viêm Bân, sau đó cậu lại chạy về phía Đường Khả.
Lại một sợi tơ bắn về phía Tề Duyệt đang đưa lưng về phía con nhện, Đường Khả giãy dụa đem Tề Duyệt hộ trong người, sợi tơ kia lại quấn lấy trúng y.
Hàn Phi căn bản không có thời gian chiếu cố Tề Duyệt, hắn không ngừng phóng thích dị năng đốt cháy những sợi tơ bắn tới cùng những sợi đang quấn lấy những người khác.
“Tề Duyệt, con mẹ nó cậu tiến vào không gian mau.” Hàn Phi nổi giận mắng.
“Kháo, kháo, kháo, muốn vào không gian thì anh vào đi, đừng quản tôi.” Tề Duyệt cãi lại, cậu sao có thể một mình bỏ chạy mặc kệ những người khác chứ, Tề Duyệt cầm đao cắt đứt tơ đang quấn lấy Đường Khả, nhưng càng ngày càng nhiều, mặc kệ cậu cắt như thế nào thì vẫn không ngừng có những sợi tơ mới phun tới.
“Câm miệng!” Một tiếng gầm đánh gãy tiết tấu bối rối của Tề Duyệt.
Tề Duyệt nhìn về phía người vừa lên tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ, ủy khuất muốn tranh luận.
“Đi vào, nghe lời.” Lâm Vũ Trạch phóng hoãn thanh âm, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm Tề Duyệt, trong mắt mang theo khẩn cầu.
Lạch cạch, một giọt nước mắt từ khóe mắt Tề Duyệt rớt xuống.
Nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, nương theo ánh lửa, cậu có thể thấy người bên cạnh cơ bản đều bị con nhện biến dị phóng tơ quấn lấy. Có người bị quấn chân, có người bị quấn tay, có khi là nửa người, có người toàn thân đều bao lấy, còn có con nhện kia đang không ngừng phun tơ.
Tề Duyệt cắn răng, chui vào không gian.
Dựa lưng vào vách tường không gian, Tề Duyệt chậm rãi ngồi xuống, trên mặt ướt một mảnh.
Cậu vươn tay, lau, nhưng lại không cách nào lau khô nước mắt.
Tề Duyệt nắm chặt nắm tay, đấm thật mạnh xuống mặt đất, thân thể chết lặng cũng không còn biết đau đớn.
Tề Duyệt buông tay ra, thân mình giống như không có xương cốt, cánh tay rũ vô tình đụng vào túi áo, cậu vô ý thức sờ soạng, móc ra khối tinh hạch trong suốt kia.
———————-
Thằng Phi Phàm ngụy quân tử ghê chứ, bỏ lại đồng bọn của mình rồi lại hứa hẹn sẽ chăm sóc gia đình người ta (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
ngụy quân tử lại mắc chứng CDSHT 凸ಠ益ಠ)凸
ta chỉ muốn ( ・∀・)っ✄╰⋃╯nó.
P.S: nói vậy thôi chứ ta “đoan trang” lắm nha (ღ˘⌣˘ღ)
Hình bé nhện cực kì dễ thương đây ()
Không khí có chút giằng co, Viêm Bân phản ứng rất nhanh, gã nói với những dị năng giả khác: “Nghỉ ngơi một chút đi, xác định phương hướng xong rồi chúng ta lại lên đường.”
Đường Khả rất tức giận không kiềm nén được, y chỉ vào Tề Duyệt, trong giọng nói mang theo vô hạn trào phúng: “Hảo a, chúng tôi đều lo lắng cho cậu, vây mà cậu lại ở trong này phong lưu khoái hoạt.”
Nhìn bộ dáng nổi giận của Đường Khả, Tề Duyệt muốn biện giải nhưng lại chột dạ, cậu cứng họng, cúi đầu, có chút phát run, ra vẻ đầy vô tội lại đáng thương.
Đường Khả tức đến muốn nổ tung, thê tử vụng trộm yêu đương bị y bắt được y tức giận thì thôi đi, tiểu tử này lại còn dám giả vờ vô tội.
Tề Duyệt trộm quay đầu nhìn lén vài người, cậu thật ảo não, xấu hổ, nên làm cái gì bây giờ, bọn họ sẽ không đánh nhau chứ, thật xấu hổ.
Thấy Tề Duyệt bị khinh bỉ, Hàn Phi đi đến trước mặt Tề Duyệt, cầm lấy tay đối phương, nhẹ nhàng đặt tinh hạch vào lòng bàn tay cậu, đồng thời bao lấy tay cậu.
“Hai chúng ta giống như anh suy nghĩ vậy.” Hàn Phi có chút bất mãn tên tiểu bạch kiểm này, “Anh dọa đến Tề Duyệt.”
Bộ dáng do dự của Tề Duyệt khiến Hàn Phi cảm thấy sốt ruột, hắn không cho Tề Duyệt nói ra, hắn chính là muốn làm cho bọn họ hiểu lầm, hai tên tiểu bạch kiểm kia không có tư cách cùng hắn tranhTề Duyệt.
Đường Khả một phen đem Tề Duyệt đang giả bộ câm điếc kéo đi.
Hàn Phi phẫn nộ nắm chặt nắm tay, muốn đuổi theo nhưng lại bị Viêm Bân giữ lại.
Viêm Bân nhìn Hàn Phi lắc lắc đầu, “Đều nghỉ ngơi tốt rồi, vậy thì đi thôi.”
Đem tinh hạch Hàn Phi vừa cho bỏ vào trong túi áo, Tề Duyệt thật cẩn thận ngẩng đầu lên, trộm ngắm nhìn Lâm Vũ Trạch, vừa lúc tương giao cùng tầm mắt anh, tim cậu không tự chủ được đập thình thịch. Đường Khả cầm lấy cổ tay của cậu rất chặt, siết đến có chút đau, nhưng cậu không dám nói.
Càng đi phía trước thông đạo gió bên trong càng lớn, điều này chứng tỏ bọn họ đã gần đến cửa ra, thậm chí có thể thấy vài điểm sáng phía trước.
“Ngao rống ”
Đột nhiên truyền tới tiếng gầm nhẹ của tang thi, dị thường rõ ràng, cách chỗ bọn Tề Duyệt chỉ một bức tường.
============
“Đó là cái gì?”
“Quái vật a ”
Có người ầm ĩ hét lớn, có người trực tiếp liền nhũn ra như bún. Tất cả mọi người có chút bối rối, đã có ba người bị con quái vật kia tha đi rồi, có người thế nhưng sợ hãi chạy loạn chung quanh.
“A a ”
Liêu Phi Phàm sau khi thừa dịp hai tang thi đánh nhau mà trốn mất thì cứ như ruồi bọ mất đầu chạy lung tung không phương hướng.
“A a ”
Lại thêm một đội viên la thảm thiết, lần này mọi người thấy rõ ràng, người kia bị một thứ gì đó giống như tơ quấn lấy tha đi.
Tình huống thực không ổn, Liêu Phi Phàm tay giơ đèn pin khẩn trương nhìn chung quanh, cũng không thèm để ý phong độ mà quát: “Câm miệng.”
Bốn phía tối đen như mực, tí tách, là tiếng nước.
Liêu Phi Phàm thật cẩn thận nương theo ánh sáng đèn pin tìm kiếm nơi phát ra tiếng nước chảy, có tiếng nước vậy tức là nơi này cùng bên ngoài tương thông, chỉ cần tìm được nguồn nước, như vậy theo nguồn nước có thể tìm được lối ra.
“Tí tách ”
Một giọt nước vừa lúc rơi xuống mặt Liêu Phi Phàm, hắn thuận tay lau đi.
Tí tách, lại là một giọt, Liêu Phi Phàm có chút cảm giác khác thường, nước này sao lại ấm nóng như vậy. Hắn vươn bàn tay lên quan sát, thao, là máu, Liêu Phi Phàm thiếu chút nữa giậm chân. Này là ở bên ngoài thì hắn cũng sẽ không mất đi lãnh tĩnh như vậy, nhưng hiện tại bị vây ở trong sơn động khiến hắn có chút kích động, nội tâm không ngừng mắng Liễu Nguyệt vô số lần.
Hắn ngừng thở, cầm đèn pin chiếu lên đỉnh đầu, một màu đỏ tươi đập vào mắt, là máu, những âm thanh tí tách kia không phải là nguồn nước mà là máu, máu của những người bị bắt mất kia.
Liêu Phi Phàm dừng bước, không thèm suy nghĩ mà chạy trở về, hắn cũng không quản đám người bên cạnh có chạy theo hay không. Bọn họ đã tìm kiếm theo âm thanh kia đã lâu, tiếng nước càng lúc càng lớn, rõ ràng là con quái vật kia sắp đuổi đến nơi.
Sợ hãi thứ kia sẽ đuổi theo, Liêu Phi Phàm không ngừng chạy vào các ngã rẽ, một lát sau hắn nghe phía sau truyền đến tiếng la thét thảm thiết. Trong lòng Liêu Phi Phàm thống khổ nghĩ, quái vật chết tiệt, hại chết nhiều người vô tội như vậy, nếu hắn có thể sống sót đi ra ngoài hắn nhất định sẽ chiếu cố tốt người nhà của những người đã hy sinh.
Dần dần không còn nghe được thanh âm phía sau, Liêu Phi Phàm dừng bước lại, kịch liệt thở dốc, quay đầu nhìn lại phía sau, thật may không có gì đuổi theo hắn. Sau khi đã khôi phục lại khí tức, hắn vừa nhấc đầu muốn tiếp tục đi về phía trước thì lại bị dọa mở to mắt, thật, thật lớn, kia, đó là, đó là con nhện sao? Thể tích ít nhất cũng phải ba bốn người. Liêu Phi Phàm tái mặt nghiêng người nhanh chóng chạy đi.
Tề Duyệt nhìn cảnh sắc phía trước, hắc hắc cười nói: “Sao đêm nay thật đẹp.”
Nhưng đáp trả cậu lại là cái trừng mắt đầy oán hận của Đường Khả, Tề Duyệt dời mắt nhìn Lâm Vũ Trạch bên cạnh, đối phương thấy cậu nhìn qua liền nở một nụ cười ý vị sau xa với cậu. Tề Duyệt thân mình không tự chủ được rùng mình một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Lâm Vũ Trạch thấy phản ứng của Tề Duyệt thì thực vừa lòng, biết sợ thì tốt, nhìn xem trở về sẽ thu thập em như thế nào.
Cách lối ra càng ngày càng gần, đát đát, đát đát, đột nhiên một trận ồn ào từ phía sau truyền tới.
Nhìn phía trước, Liêu Phi Phàm cảm thấy mình may mắn, loại người tốt như hắn đúng là luôn được ông trời phù hộ, thế nhưng lại gặp được bọn Tề Duyệt, đã vậy bọn họ còn tìm được lối ra.
Một vài hình ảnh không tốt đột nhiên xuất hiện trước mắt Viêm Bân, dị năng tiên đoán của gã thấy hình ảnh tất cả mọi người bị một con nhện thật lớn quấn quanh, từ đầu đến chân, thẳng đến khi mất đi hô hấp.
“Chạy mau, mau chạy ra ngoài.”
Mọi người nhanh chân chạy về phía lối ra, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, chỉ còn có một thước.
“Gục xuống.” Viêm Bân hô to.
Đám người Tề Duyệt vừa nghe thấy lập tức nằm úp sấp trên mặt đất, một dị năng giả không nghe thấy vẫn chạy về phía lối ra. Xì, một vật thể thật dài màu trắng giống như sợi tơ đâm thẳng qua ngực của tên kia.
Lại thêm một sợi tơ có lực sát thương bắn ra, rầm, phía trên động khẩu sụp xuống vừa lúc lấp kín lối ra, không chừa một khe hở.
Mọi người quay đầu lại, muội ngươi a, đó là cái gì vậy, là con nhện sao? Quái vật tám chân kia từ từ tiến đến, thao a, đây là con nhện biến dị sao? Tại sao lại lớn như vậy chứ, móng vuốt thật dài như lưỡ hái của nó khiến ai cũng phải run sợ.
Nhìn về phía tên vừa gây họa kia, thật tức giận muốn chết mà, Liêu Phi Phàm chết tiệt, thế nhưng lại dẫn con quái vật kia đến chỗ bọn họ, đáng giận.
Thân hình tolớn của con nhện biến dị vừa lúc đem động khẩu chặn lại, bọn họ không có khả năng chạy trở về, nhóm người dị năng giả bị nhốt trong ngõ cụt.
Nhìn thấy con nhện càng ngày càng tới gần, mọi người bắt đầu phát động dị năng..
Hỏa, lôi, phong, băng.
Thế nhưng thân thể của con nhện biến dị kia lại không hề bị tổn thương, chỉ có hỏa dị năng mới có thể đốt cháy tơ của nó, các dị năng căn bản không có hiệu quả.
Con nhện biến dị bắt đầu không ngừng phun tơ vào bọn họ, chỉ cần hơi không chú ý sẽ bị quấn lấy. Tơ nó phun ra ngày càng nhiều thì số người bị cuốn lấy cũng ngày càng tăng lên. Không đợi hỏa dị năng giả kịp thiêu đám tơ quấn lấy thì đám tơ mới lại đến.
Tề Duyệt bị Đường Khả kéo ra phía sau ẩn nấp. Một cái thực vật quấn quanh, con nhện biến dị bị thực vật quấn lấy không thể động đậy, không đợi mọi người kịp cao hứng thì con nhện biến dị liền giơ móng vuốt, không cần tốn sức dây leo đã bị cắt bỏ.
“Xích ”
Một sợi tơ bắn về phía Đường Khả, Đường Khả không kịp né tránh tay bị quấn lấy, xích xích, chân cũng bị quấn chặt.
Thao thao thao.
Tề Duyệt nổi điên hướng về phía con nhện, con nhện biến dị này vô cùng cứng rắn, cậu bắn mấy phát nhưng vẫn không xuyên thủng được nó.
Con nhện biến dị chú ý tới tên vừa công kích nó, xích, một sợi tơ bắn về phía Tề Duyệt.
Một đạo thân ảnh từ bên cạnh nhảy ra, đem Tề Duyệt đẩy ra, Tề Duyệt lảo đảo một cái, lui về phía sau vài bước rồi té ngã. Sợi tơ bắn về phía Tề Duyệt kia vừa lúc quấn lấy thắt lưng người vừa đẩy cậu ra.
Tề Duyệt ngồi dưới đất, nhìn vị trí vừa rồi cậu còn đang đứng, nửa người dưới của Viêm Bân đã muốn bị tơ nhện quấn lấy.
“Mau tiến vào không gian.” Viêm Bân sắc bén nhìn Tề Duyệt.
Tề Duyệt vứt khẩu súng, rút đao ra, mạnh mẽ cắt đứt sợi tơ quấn lấy Viêm Bân, sau đó cậu lại chạy về phía Đường Khả.
Lại một sợi tơ bắn về phía Tề Duyệt đang đưa lưng về phía con nhện, Đường Khả giãy dụa đem Tề Duyệt hộ trong người, sợi tơ kia lại quấn lấy trúng y.
Hàn Phi căn bản không có thời gian chiếu cố Tề Duyệt, hắn không ngừng phóng thích dị năng đốt cháy những sợi tơ bắn tới cùng những sợi đang quấn lấy những người khác.
“Tề Duyệt, con mẹ nó cậu tiến vào không gian mau.” Hàn Phi nổi giận mắng.
“Kháo, kháo, kháo, muốn vào không gian thì anh vào đi, đừng quản tôi.” Tề Duyệt cãi lại, cậu sao có thể một mình bỏ chạy mặc kệ những người khác chứ, Tề Duyệt cầm đao cắt đứt tơ đang quấn lấy Đường Khả, nhưng càng ngày càng nhiều, mặc kệ cậu cắt như thế nào thì vẫn không ngừng có những sợi tơ mới phun tới.
“Câm miệng!” Một tiếng gầm đánh gãy tiết tấu bối rối của Tề Duyệt.
Tề Duyệt nhìn về phía người vừa lên tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ, ủy khuất muốn tranh luận.
“Đi vào, nghe lời.” Lâm Vũ Trạch phóng hoãn thanh âm, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm Tề Duyệt, trong mắt mang theo khẩn cầu.
Lạch cạch, một giọt nước mắt từ khóe mắt Tề Duyệt rớt xuống.
Nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, nương theo ánh lửa, cậu có thể thấy người bên cạnh cơ bản đều bị con nhện biến dị phóng tơ quấn lấy. Có người bị quấn chân, có người bị quấn tay, có khi là nửa người, có người toàn thân đều bao lấy, còn có con nhện kia đang không ngừng phun tơ.
Tề Duyệt cắn răng, chui vào không gian.
Dựa lưng vào vách tường không gian, Tề Duyệt chậm rãi ngồi xuống, trên mặt ướt một mảnh.
Cậu vươn tay, lau, nhưng lại không cách nào lau khô nước mắt.
Tề Duyệt nắm chặt nắm tay, đấm thật mạnh xuống mặt đất, thân thể chết lặng cũng không còn biết đau đớn.
Tề Duyệt buông tay ra, thân mình giống như không có xương cốt, cánh tay rũ vô tình đụng vào túi áo, cậu vô ý thức sờ soạng, móc ra khối tinh hạch trong suốt kia.
———————-
Thằng Phi Phàm ngụy quân tử ghê chứ, bỏ lại đồng bọn của mình rồi lại hứa hẹn sẽ chăm sóc gia đình người ta (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
ngụy quân tử lại mắc chứng CDSHT 凸ಠ益ಠ)凸
ta chỉ muốn ( ・∀・)っ✄╰⋃╯nó.
P.S: nói vậy thôi chứ ta “đoan trang” lắm nha (ღ˘⌣˘ღ)
Hình bé nhện cực kì dễ thương đây ()
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook