Mạt Thế Tiến Hóa
-
Chương 157: Tránh
Đoàn xe dừng lại và từ trên đó chạy xuống một đám người. Tân nhìn qua, ước tính phải tầm cỡ trên dưới hai chục người gì đó. Những người này đều là nam giới, quần áo lộn xộn, tác phong nhốn nháo nhưng điều quan trọng nhất là Tân để ý thấy, bọn họ vậy mà lại có súng. Tầm bốn đến năm khẩu AK, cũng có thể là có nhiều hơn nhưng do giấu kĩ nên hắn không nhìn thấy.
Vừa xuống xe, họ liền hô hào, quát tháo và nhanh chóng vây lại cửa chính của căn nhà bọn nó đang ở này.
Tân bắt đầu cảm thấy không ổn rồi. Trước kia hắn cho rằng tòa nhà này là đủ để đảm bảo an toàn cho cả bọn qua đêm, thế nhưng đó chỉ là trong trường hợp kẻ thù là dã thú mà thôi, còn khi là con người thì tình hình lại khác.
Đám người bên dưới tụ tập trước cửa chính một thời gian ngắn là phá được cái khóa then cài cửa từ bên trong của Tân. Từ tận bên trên tầng năm mà dường như hắn vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cửa kéo rê đi trên đường ray thép, và những tiếng quát tháo, tiếng cười ha hả của đám người kia.
Cảm giác bọn họ có thể sẽ chẳng thân thiện một chút nào, mà hắn thì không muốn phải gặp quá nhiều rắc rối, thế nên Tân lập tức kêu mấy cô gái đeo tất cả hành lý và rời khỏi tầng năm. Đi xuống những tầng dưới, ở đó rộng hơn, hoàn cảnh cũng phức tạp hơn, vậy sẽ có thêm nhiều không gian cho bọn nó thao tác.
Mới vừa xuống đến tầng bốn, Tân đã nghe thấy động tĩnh từ bên dưới vọng lên rất gần rồi. Không cố liều thêm nữa, hắn dẫn ba mẹ con Huyền Linh và con Lu chui luôn vào trong căn phòng ở tầng đó. Căn phòng này hình như được dùng để làm phòng hội nghị thì phải, cả căn phòng lớn chỉ kê một cái bàn tròn dài, một ít ghế xếp ngã đổ lung tung và rất nhiều tranh ảnh, giấy tờ, biểu đồ, bản kế hoạch treo kín trên tường.
Không dừng lại ở căn phòng đó, Tân kéo mọi người chạy luôn ra ban công. Hắn dự định sẽ tạm nấp ở chỗ này. Cái ban công tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đủ không gian cho cả bọn. Tân tạo ra một ít sợi tơ để dính liền hai cánh cửa lại, làm như thể chúng bị mắc kẹt vào nhau. Nếu như người ở bên trong không thực sự quyết tâm thì khi thấy vậy, rất có thể họ sẽ bỏ qua mà không cố gắng kiểm tra nữa. Cửa thủy tinh chịu lực rất dày, có hoa văn nhăn nheo và trắng đục, lại thêm việc sắc trời đang trở tối, nếu không để ý nhìn thật kĩ thì cũng sẽ không phát hiện được ra là bên ngoài có người.
Tân ra hiệu cho cả bọn im lặng, cũng trấn an con Lu cho nó thôi không gầm gừ. Hắn tính trốn tạm ở đây một lúc đã. Đợi tí nữa sắc trời tối hơn, nhóm người kia cũng vào trong tòa nhà hết rồi thì hắn sẽ dùng siêu năng lực tạo ra những sợi tơ dính để cả bọn trực tiếp bò xuống dưới dọc theo bờ tường ngoài. Việc này hắn đã thử mấy lần rồi, những sợi tơ của hắn hoàn toàn có thể làm được. Chỉ là phải đợi một chút nữa đã, nhóm người kia vẫn chưa đi vào trong nhà hết mà vẫn còn vài người vác súng tuần tra xung quanh. Bây giờ mà bò xuống luôn sẽ rất dễ bị phát hiện. Đợi trời tối đã…
Nhóm Tân vừa kịp trốn ra ngoài ban công thì chỉ vài phút sau, động tĩnh từ nhóm người kia đã vang lên ngay bên cạnh rồi. Tiếng bước chân, tiếng xô bàn đẩy ghế, tiếng cười nói, chửi rủa vang lên khắp căn nhà.
Nằm áp sát tai xuống nền đất, Tân có thể nghe thấy tiếng họ lục lọi, kiểm tra ở tầng bên dưới, tiếng mở cửa ban công, tiếng người chửi và tiếng như có thứ gì vỡ vụn. Rồi tiếng mở cửa rất gần, tiếng xô ghế và tiếng xé giấy phát ra ngay từ căn phòng bên cạnh. Sau đó, là cánh cửa mở ra ban công bị người kéo rung lên bần bật.
Con ngươi mắt hơi co rụt lại một cái, Tân hơi nín thở, một tay giơ lên ra hiệu cho mấy cô gái bình tĩnh, giữ vững sự yên lặng. Tay còn lại cũng dùng lực đè đầu con Lu xuống, không cho nó phát ra tiếng, và còn hơi xoa xoa một chút xem như là trấn an.
Cánh cửa run rẩy một lúc thì ngừng, và bên trong phát ra tiếng chửi:
- Đĩ mẹ! Kẹt bố nó rồi.
- Đâu? Để tao thử xem nào. – Có giọng nói khác đáp lời, và cánh cửa lại một lần nữa rung lên kịch liệt.
- Kẹt thật. – Dùng sức kéo vài phát, giọng nói thứ hai liền thở ra kết luận.
- Để bố gõ một lỗ ra xem thế nào… - Giọng nói thứ nhất lại lên tiếng.
Nghe thấy vậy, trái tim của Tân và cả nhóm người bên ngoài này đều nảy lên một cái. Nhưng may thay, giọng nói thứ hai đã kịp thời đáp lại:
- Đừng. Cửa kính cường lực đập khó vỡ lắm. Mà không cẩn thận là đi cả tấm. Đến tối lạnh xuống, không có cửa chắn gió mà mấy thằng trong đội nó lại cho mày ngủ ở đây thì chịu đủ.
- Sợ đéo gì?
- Mày đéo sợ, mày chịu thì tao cũng đéo quan tâm đâu. Nhưng lúc đó là cả mấy thằng chịu chung với mày thì cứ liệu hồn nửa đêm bị trùm chăn ăn đấm đi con ạ.
Có lẽ câu đe dọa đã phát huy tác dụng vì trốn ở bên ngoài hiên, bọn nó không thấy người bên trong rung cửa nữa và động tĩnh cũng đi xa dần, hướng dần lên tầng năm.
Nằm lặng yên một lúc, đến cuối cùng thì tinh thần vẫn luôn treo cao mới có thể hơi hơi buông xuống, cả bọn đều thở phào ra một tiếng. Thực sự là lúc này, bọn nó chẳng hi vọng đụng phải những người sống sót khác một chút nào.
Từ sau vụ của bé Thương, thực sự là bọn nó đã chẳng còn bao nhiêu niềm tin vào nhân tính của con người trong cái thời mạt thế này nữa. Nhất là khi chênh lệch về nhân số cũng như vũ lực của hai bên đều cách nhau thật xa như thế này. Nhóm người kia rất đông, và họ còn có súng. Trong khi nhóm của Tân thì bốn người một chó và vài con dao găm ngắn choằn.
Còn chưa tính đến việc nhóm của bọn nó ngoài con Lu trông còn hầm hố có lực uy hiếp ra thì thằng Tân không cao, có cơ bắp nhưng lại không hiện ra vẻ lực lưỡng mà bị giấu hết dưới lớp áo khoác dài. Còn ba cô gái, hai đứa vẫn còn nhỏ, Huyền Linh lại thật là xinh đẹp. Một nhóm như vậy khi nhìn vào rất dễ dàng bị tưởng là miếng mồi ngon. Dù bọn nó thực sự không yếu, nhưng nếu như thế cứ bị người hãm hại, cắn trộm cũng rất là phiền phức, không hay một chút nào.
Lại tính đến cả đống chiến lợi phẩm bọn nó đang mang theo nữa. Con Lợn Giáp Gai mà bọn nó săn được vô cùng có giá. Thịt lợn, vỏ giáp, gai nhọn và cả viên năng lượng kết tinh, đem đi đổi hoặc để tự sử dụng đều rất ngon lành. Tiền tài động nhân tâm, mà trong cái thời mạt thế không còn luật pháp, không còn trật tự như thế này thì còn dễ làm cho người ta biến tham lam thành tội ác hơn bao giờ hết. Và khi cái điều đó đến, thì dù bọn nó có chủ động bỏ lại đồ vật cũng không chắc đã được thả đi một cách dễ dàng.
Vậy nên Tân chọn cách tránh mặt. Hắn thà đối đầu với đám thú hoang trong màn đêm thời mạt thế còn hơn, vì khi đó sẽ không có quá nhiều cảnh hãm hại lừa gạt. Và ít nhất là lúc ra tay, tâm lí hắn cũng không phải mang thêm bao nhiêu áp lực.
Tiếp tục trốn ngoài mái hiên tầng bốn, và rất nhanh, động tĩnh từ phía bên trên tầng năm truyền xuống.
- Đĩ mẹ! Thơm quá…!
- Mùi thức ăn. Có người vừa mới nấu ăn ở chỗ này… Lại còn là thịt!
Bọn nó mới chỉ vừa ngừng nấu ăn lại thôi. Tất cả cửa nẻo lại còn bị đóng kín mít nữa chứ. Thế nên ở bên ngoài sẽ không ngửi thấy gì nhiều nhưng bên trong phòng thì đảm bảo vẫn còn rất là thơm. Tân nằm im, tiếp tục vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh.
- Nấu thật nhiều… Một đống rác… - Là một giọng nói khác.
- Đại ca, có một đống thịt trong bồn tắm. Nhiều lắm!
Dù đã ăn một đống, lại gói để mang về một đống nhưng ưu tiên mang đám vỏ giáp về trước nên vẫn còn thừa lại rất nhiều thịt lợn. Đống thịt thừa đó Tân cũng gói kĩ rồi vứt vào trong bồn tắm. Trời se se lạnh nên có thể giữ được thịt tươi khá lâu và hắn định sau khi về khu an toàn thì sẽ rủ cánh thằng Hùng đi một chuyến nữa vác nốt về. Chỉ là bây giờ, cái đống thịt đó đã bị đám người này phát hiện.
Động tĩnh càng lúc càng lớn. Dần dần, càng ngày càng có thêm nhiều người tụ tập lên tầng năm của tòa nhà này.
- Là Lợn Giáp Gai! Bọn này nó săn được cả Lợn Giáp Gai!
- Thứ này hiếm mà đắt thôi rồi!
- Săn được cũng khó nữa…
Đám người đó phát hiện ra nguồn gốc của đống thịt, có lẽ là do cả cái đầu lợn còn khá là nguyên vẹn bọn nó bỏ lại cùng.
- Bếp vẫn còn ấm. Bọn nó chắc chắn là chưa đi xa, chỉ loanh quanh khu vực này thôi…
- Đuổi. Một con Lợn Giáp Gai to lắm, mà bỏ thịt lại thế này thì chắc chắn bọn nó còn mang đi rất nhiều.
- Đuổi, đuổi, đuổi…!!!
- Mẹ nó! Mau lên…
- Lẹ lẹ lẹ…!!!
Vô số âm thanh vang lên hỗn loạn, đám người đó giống như là sôi trào lên vậy. Và nằm im cảm nhận, Tân thấy động tĩnh cấp tốc lan tỏa, từ trên tầng năm vọt thẳng xuống các tầng bên dưới của tòa nhà này. Hơi nheo nheo mắt lại một chút, hắn nghĩ: “Như vậy thì cũng tốt, bọn người kia di chuyển bớt đi cũng sẽ tạo cơ hội cho nhóm mình thoát khỏi chỗ này.”
Trong đầu Tân đã bắt đầu tưởng tượng ra tiếp theo nên làm thế nào thì đột nhiên, con Lu giãy ra khỏi bàn tay của hắn mà ngẩng đầu, nhìn ra phía bên ngoài, sủa nhẹ:
- Gâu!
Giật mình, Tân vội vã đưa mắt theo hướng nhìn của con Lu và ở đó hắn thấy… một cái đầu đang thò ra khỏi mái hiên tầng trên, dốc ngược hẳn xuống dưới và nhìn thẳng vào bọn hắn.
Tân sững người, hai mắt trợn lớn còn đồng tử thì co rụt lại. Trong khi đó, cái kẻ treo ngược cả người ra bên ngoài lan can kia lại giơ lên một bàn tay, vẫy vẫy với bọn hắn:
- Hi!!!
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
Vừa xuống xe, họ liền hô hào, quát tháo và nhanh chóng vây lại cửa chính của căn nhà bọn nó đang ở này.
Tân bắt đầu cảm thấy không ổn rồi. Trước kia hắn cho rằng tòa nhà này là đủ để đảm bảo an toàn cho cả bọn qua đêm, thế nhưng đó chỉ là trong trường hợp kẻ thù là dã thú mà thôi, còn khi là con người thì tình hình lại khác.
Đám người bên dưới tụ tập trước cửa chính một thời gian ngắn là phá được cái khóa then cài cửa từ bên trong của Tân. Từ tận bên trên tầng năm mà dường như hắn vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cửa kéo rê đi trên đường ray thép, và những tiếng quát tháo, tiếng cười ha hả của đám người kia.
Cảm giác bọn họ có thể sẽ chẳng thân thiện một chút nào, mà hắn thì không muốn phải gặp quá nhiều rắc rối, thế nên Tân lập tức kêu mấy cô gái đeo tất cả hành lý và rời khỏi tầng năm. Đi xuống những tầng dưới, ở đó rộng hơn, hoàn cảnh cũng phức tạp hơn, vậy sẽ có thêm nhiều không gian cho bọn nó thao tác.
Mới vừa xuống đến tầng bốn, Tân đã nghe thấy động tĩnh từ bên dưới vọng lên rất gần rồi. Không cố liều thêm nữa, hắn dẫn ba mẹ con Huyền Linh và con Lu chui luôn vào trong căn phòng ở tầng đó. Căn phòng này hình như được dùng để làm phòng hội nghị thì phải, cả căn phòng lớn chỉ kê một cái bàn tròn dài, một ít ghế xếp ngã đổ lung tung và rất nhiều tranh ảnh, giấy tờ, biểu đồ, bản kế hoạch treo kín trên tường.
Không dừng lại ở căn phòng đó, Tân kéo mọi người chạy luôn ra ban công. Hắn dự định sẽ tạm nấp ở chỗ này. Cái ban công tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đủ không gian cho cả bọn. Tân tạo ra một ít sợi tơ để dính liền hai cánh cửa lại, làm như thể chúng bị mắc kẹt vào nhau. Nếu như người ở bên trong không thực sự quyết tâm thì khi thấy vậy, rất có thể họ sẽ bỏ qua mà không cố gắng kiểm tra nữa. Cửa thủy tinh chịu lực rất dày, có hoa văn nhăn nheo và trắng đục, lại thêm việc sắc trời đang trở tối, nếu không để ý nhìn thật kĩ thì cũng sẽ không phát hiện được ra là bên ngoài có người.
Tân ra hiệu cho cả bọn im lặng, cũng trấn an con Lu cho nó thôi không gầm gừ. Hắn tính trốn tạm ở đây một lúc đã. Đợi tí nữa sắc trời tối hơn, nhóm người kia cũng vào trong tòa nhà hết rồi thì hắn sẽ dùng siêu năng lực tạo ra những sợi tơ dính để cả bọn trực tiếp bò xuống dưới dọc theo bờ tường ngoài. Việc này hắn đã thử mấy lần rồi, những sợi tơ của hắn hoàn toàn có thể làm được. Chỉ là phải đợi một chút nữa đã, nhóm người kia vẫn chưa đi vào trong nhà hết mà vẫn còn vài người vác súng tuần tra xung quanh. Bây giờ mà bò xuống luôn sẽ rất dễ bị phát hiện. Đợi trời tối đã…
Nhóm Tân vừa kịp trốn ra ngoài ban công thì chỉ vài phút sau, động tĩnh từ nhóm người kia đã vang lên ngay bên cạnh rồi. Tiếng bước chân, tiếng xô bàn đẩy ghế, tiếng cười nói, chửi rủa vang lên khắp căn nhà.
Nằm áp sát tai xuống nền đất, Tân có thể nghe thấy tiếng họ lục lọi, kiểm tra ở tầng bên dưới, tiếng mở cửa ban công, tiếng người chửi và tiếng như có thứ gì vỡ vụn. Rồi tiếng mở cửa rất gần, tiếng xô ghế và tiếng xé giấy phát ra ngay từ căn phòng bên cạnh. Sau đó, là cánh cửa mở ra ban công bị người kéo rung lên bần bật.
Con ngươi mắt hơi co rụt lại một cái, Tân hơi nín thở, một tay giơ lên ra hiệu cho mấy cô gái bình tĩnh, giữ vững sự yên lặng. Tay còn lại cũng dùng lực đè đầu con Lu xuống, không cho nó phát ra tiếng, và còn hơi xoa xoa một chút xem như là trấn an.
Cánh cửa run rẩy một lúc thì ngừng, và bên trong phát ra tiếng chửi:
- Đĩ mẹ! Kẹt bố nó rồi.
- Đâu? Để tao thử xem nào. – Có giọng nói khác đáp lời, và cánh cửa lại một lần nữa rung lên kịch liệt.
- Kẹt thật. – Dùng sức kéo vài phát, giọng nói thứ hai liền thở ra kết luận.
- Để bố gõ một lỗ ra xem thế nào… - Giọng nói thứ nhất lại lên tiếng.
Nghe thấy vậy, trái tim của Tân và cả nhóm người bên ngoài này đều nảy lên một cái. Nhưng may thay, giọng nói thứ hai đã kịp thời đáp lại:
- Đừng. Cửa kính cường lực đập khó vỡ lắm. Mà không cẩn thận là đi cả tấm. Đến tối lạnh xuống, không có cửa chắn gió mà mấy thằng trong đội nó lại cho mày ngủ ở đây thì chịu đủ.
- Sợ đéo gì?
- Mày đéo sợ, mày chịu thì tao cũng đéo quan tâm đâu. Nhưng lúc đó là cả mấy thằng chịu chung với mày thì cứ liệu hồn nửa đêm bị trùm chăn ăn đấm đi con ạ.
Có lẽ câu đe dọa đã phát huy tác dụng vì trốn ở bên ngoài hiên, bọn nó không thấy người bên trong rung cửa nữa và động tĩnh cũng đi xa dần, hướng dần lên tầng năm.
Nằm lặng yên một lúc, đến cuối cùng thì tinh thần vẫn luôn treo cao mới có thể hơi hơi buông xuống, cả bọn đều thở phào ra một tiếng. Thực sự là lúc này, bọn nó chẳng hi vọng đụng phải những người sống sót khác một chút nào.
Từ sau vụ của bé Thương, thực sự là bọn nó đã chẳng còn bao nhiêu niềm tin vào nhân tính của con người trong cái thời mạt thế này nữa. Nhất là khi chênh lệch về nhân số cũng như vũ lực của hai bên đều cách nhau thật xa như thế này. Nhóm người kia rất đông, và họ còn có súng. Trong khi nhóm của Tân thì bốn người một chó và vài con dao găm ngắn choằn.
Còn chưa tính đến việc nhóm của bọn nó ngoài con Lu trông còn hầm hố có lực uy hiếp ra thì thằng Tân không cao, có cơ bắp nhưng lại không hiện ra vẻ lực lưỡng mà bị giấu hết dưới lớp áo khoác dài. Còn ba cô gái, hai đứa vẫn còn nhỏ, Huyền Linh lại thật là xinh đẹp. Một nhóm như vậy khi nhìn vào rất dễ dàng bị tưởng là miếng mồi ngon. Dù bọn nó thực sự không yếu, nhưng nếu như thế cứ bị người hãm hại, cắn trộm cũng rất là phiền phức, không hay một chút nào.
Lại tính đến cả đống chiến lợi phẩm bọn nó đang mang theo nữa. Con Lợn Giáp Gai mà bọn nó săn được vô cùng có giá. Thịt lợn, vỏ giáp, gai nhọn và cả viên năng lượng kết tinh, đem đi đổi hoặc để tự sử dụng đều rất ngon lành. Tiền tài động nhân tâm, mà trong cái thời mạt thế không còn luật pháp, không còn trật tự như thế này thì còn dễ làm cho người ta biến tham lam thành tội ác hơn bao giờ hết. Và khi cái điều đó đến, thì dù bọn nó có chủ động bỏ lại đồ vật cũng không chắc đã được thả đi một cách dễ dàng.
Vậy nên Tân chọn cách tránh mặt. Hắn thà đối đầu với đám thú hoang trong màn đêm thời mạt thế còn hơn, vì khi đó sẽ không có quá nhiều cảnh hãm hại lừa gạt. Và ít nhất là lúc ra tay, tâm lí hắn cũng không phải mang thêm bao nhiêu áp lực.
Tiếp tục trốn ngoài mái hiên tầng bốn, và rất nhanh, động tĩnh từ phía bên trên tầng năm truyền xuống.
- Đĩ mẹ! Thơm quá…!
- Mùi thức ăn. Có người vừa mới nấu ăn ở chỗ này… Lại còn là thịt!
Bọn nó mới chỉ vừa ngừng nấu ăn lại thôi. Tất cả cửa nẻo lại còn bị đóng kín mít nữa chứ. Thế nên ở bên ngoài sẽ không ngửi thấy gì nhiều nhưng bên trong phòng thì đảm bảo vẫn còn rất là thơm. Tân nằm im, tiếp tục vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh.
- Nấu thật nhiều… Một đống rác… - Là một giọng nói khác.
- Đại ca, có một đống thịt trong bồn tắm. Nhiều lắm!
Dù đã ăn một đống, lại gói để mang về một đống nhưng ưu tiên mang đám vỏ giáp về trước nên vẫn còn thừa lại rất nhiều thịt lợn. Đống thịt thừa đó Tân cũng gói kĩ rồi vứt vào trong bồn tắm. Trời se se lạnh nên có thể giữ được thịt tươi khá lâu và hắn định sau khi về khu an toàn thì sẽ rủ cánh thằng Hùng đi một chuyến nữa vác nốt về. Chỉ là bây giờ, cái đống thịt đó đã bị đám người này phát hiện.
Động tĩnh càng lúc càng lớn. Dần dần, càng ngày càng có thêm nhiều người tụ tập lên tầng năm của tòa nhà này.
- Là Lợn Giáp Gai! Bọn này nó săn được cả Lợn Giáp Gai!
- Thứ này hiếm mà đắt thôi rồi!
- Săn được cũng khó nữa…
Đám người đó phát hiện ra nguồn gốc của đống thịt, có lẽ là do cả cái đầu lợn còn khá là nguyên vẹn bọn nó bỏ lại cùng.
- Bếp vẫn còn ấm. Bọn nó chắc chắn là chưa đi xa, chỉ loanh quanh khu vực này thôi…
- Đuổi. Một con Lợn Giáp Gai to lắm, mà bỏ thịt lại thế này thì chắc chắn bọn nó còn mang đi rất nhiều.
- Đuổi, đuổi, đuổi…!!!
- Mẹ nó! Mau lên…
- Lẹ lẹ lẹ…!!!
Vô số âm thanh vang lên hỗn loạn, đám người đó giống như là sôi trào lên vậy. Và nằm im cảm nhận, Tân thấy động tĩnh cấp tốc lan tỏa, từ trên tầng năm vọt thẳng xuống các tầng bên dưới của tòa nhà này. Hơi nheo nheo mắt lại một chút, hắn nghĩ: “Như vậy thì cũng tốt, bọn người kia di chuyển bớt đi cũng sẽ tạo cơ hội cho nhóm mình thoát khỏi chỗ này.”
Trong đầu Tân đã bắt đầu tưởng tượng ra tiếp theo nên làm thế nào thì đột nhiên, con Lu giãy ra khỏi bàn tay của hắn mà ngẩng đầu, nhìn ra phía bên ngoài, sủa nhẹ:
- Gâu!
Giật mình, Tân vội vã đưa mắt theo hướng nhìn của con Lu và ở đó hắn thấy… một cái đầu đang thò ra khỏi mái hiên tầng trên, dốc ngược hẳn xuống dưới và nhìn thẳng vào bọn hắn.
Tân sững người, hai mắt trợn lớn còn đồng tử thì co rụt lại. Trong khi đó, cái kẻ treo ngược cả người ra bên ngoài lan can kia lại giơ lên một bàn tay, vẫy vẫy với bọn hắn:
- Hi!!!
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook