Mạt Thế Sau Khi Bị Vứt Bỏ Tôi Được Đối Thủ Cưng Chiều
-
2: Ôn Dao Tôi Tưởng Cô Rất Hiểu Chuyện
Thẩm Dật Xuyên cầm súng đùng đùng, bắn chết mấy con cương thi còn sót lại, giọng nói rất trầm: “Với tỉ lệ phiếu này, một phiếu của tôi quan trọng sao?”
Ôn Dao nhìn gương mặt điển trai quen thuộc của người đàn ông, không nhịn được cúi đầu với anh ta: “Nhưng Thẩm Dật Xuyên, không chỉ Mộc Sinh Sinh, em cũng biết sợ hãi…”
Về công, anh ta bất đắc dĩ vứt bỏ cô, còn về tư thì sao?
Cô cảm thấy cho dù Thẩm Dật Xuyên lộ ra một tia không nỡ, một tia không đành, cô cũng sẽ cam nguyện ở lại nơi này chờ chết.
Nhưng anh ta không có, không chỉ không có, còn nhíu chặt chân mày: “Cô đã nhiễm virut biến dị R, tỉ lệ biến dị 1/3, để đảm bảo, không thể ở lại trên tàu.
”
“Ở đây đợi lệnh, đợi tôi quay lại.
”
Ôn Dao đi lên một bước: “Thẩm…”
Thẩm Dật Xuyên nhìn Ôn Dao lưu luyến anh ta, bỗng nhiên lấy súng nhắm thẳng vào giữa trán cô.
Anh ta ém xuống cảm xúc khó cắt đứt trong lòng, tức giận nói: “Đây là mệnh lệnh.
”
Trái tim Ôn Dao dần lạnh thấu, cưỡng ép bản thân giấu đi sự ấm ức và yếu đuối: “Khi tàn chi của thể biến dị vồ tới, anh lập tức bảo vệ người khác, vậy ở trong mắt anh, tôi là gì chứ?”
Tâm trạng của Thẩm Dật Xuyên rất phức tạp, giọng điệu lại lạnh băng: “Thời điểm sống chết, không có rảnh ở đây tình chàng ý thiếp với cô.
”
“Giữa các thành viên trong cứ địa không cho phép có bất cứ tư tình nào, lẽ nào cô vẫn chưa hiểu sao? Mộc Sinh Sinh là người mới của cứ địa, là huấn luyện viên của cô ấy, đương nhiên tôi có trách nhiệm bảo vệ cô ấy chu toàn.
”
“Cô chinh chiến nhiều năm, cứ nhất quyết phải so đo với một người mới?”
“Ôn Dao, tôi tưởng cô rất hiểu chuyện.
”
Ôn Dao rũ mi mắt, cố nhịn nhưng vẫn không thể nhịn được, vành mắt đỏ hoe, giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống, ngưng đọng thành băng sương trong gió tuyết.
Thời gian khẩn cấp, Thẩm Dật Xuyên cũng không nói nhiều, chỉ thấp giọng ném lại một câu: “Cố gắng sống sót, cô không dễ chết như thế.
”
Ôn Dao nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, sau cùng hét một câu về phía anh ta: “Nếu anh tìm được người nhà của tôi, phải bảo vệ họ thay tôi!”
Nhưng Thẩm Dật Xuyên giống như không nghe thấy câu nói này, bóng lưng màu đen rất nhanh biến mất trong gió tuyết.
“…”
…
Ba ngày sau, trong nội cảnh Bắc Châu, một chiếc xe việt dã cải tiến chạy trên đồi tuyết.
Người đàn ông da đen ở ghế trước mở cửa sổ xe ra, ló đầu ra nhìn tứ phía: “Đậu má! Khu này nhiều cương thi không đầu quá!”
Người phụ nữ tóc đỏ lái xe bên cạnh chê ồn, chố vào đầu anh ta một cái: “CMN cậu im lặng chút đi! Chưa từng thấy cương thi không đầu à?”
Người đàn ông da đen ấm ức: “Ý của tôi là ai trâu bò như vậy! Thế mà lại dùng dao giết cương thi, còn giết nhiều như vậy!”
“Cô xem đây rõ ràng là làn sóng xác sống ập tới, sau đó bị người ta chém từng nhát từng nhát một, tuyết vừa ngưng, những thứ này chưa bị tuyết phủ lấp, chứng tỏ đều còn mới…”
Lúc này, người đàn ông áo trắng ngồi một mình ở phía sau mở đôi mắt hoa đào chứa ý cười ra, tựa như cũng tò mò, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lười nhác: “Dùng dao à…”
Địch Đại Hổ da đen thấy lão đại hồi ứng, lập tức hăng hái: “Đúng vậy, thời này mọi người đều dùng súng, ai còn dùng dao!”
Lý Minh Trần vẫn cười, dáng vẻ cao quý, làn da trắng lạnh, đường nét gương mặt hoàn mỹ không tì vết như được điêu khắc, ngũ quan kinh diễm tuyệt trần, một khi cười lên như thể có gió xuân ập tới, hễ ai nhìn thấy đều không khỏi thất thần.
Giọng nói của giống như nhan sắc, như suối mát trong rừng sâu, âm vang tựa ngọc: “Tôi lại nhớ có một người, cô ấy quen dùng dao.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook