Mạt Thế Nữ Thần
-
13: Bị Đẩy Khỏi Máy Bay
"ANH BÁCH CẨN THẬN!"
Khi tôi nghe thấy âm thanh bên anh Bách liền rọi đèn đến đó.
Thấy một thân ảnh, cao gầy, xương sóc, độc nhất một cái quần rách nát, trên lưng mọc thêm hai cánh tay đang chuẩn bị vồ lấy anh Bách.
Tôi nhanh chóng chạy đá xoay vòng vào chân nó để nó bất thăng bằng mà ngã.
Khi con tang khi nó ngã xuống đất, anh Bách giật mình nhảy dựng lên, anh nhanh chóng tránh xa nó.
"Tại sao có con tang thi ở đây! Mà hình thù nó kỳ lạ quá vậy?"
"Em cũng không biết!"
Anh có cần ngạc nhiên vậy không! Bộ con tang thi hai đầu kia, anh đã quên rồi sao.
Đúng vậy, đây cũng là dạng đột biến của tang thi, đây là tang thi nhiều tay, những cái tay ấy sẽ bộ trợ cho nhau để bắt con mồi và phòng thủ.
Tôi nói không sai đâu, nó dùng mấy cái tay của mình để chặn tất cả mọi đòn tấn công ảnh hướng đến não nó đó!
[Hết tang thi đột biến hai đầu, rồi đến tang thi đột biến nhiều cánh tay.
Sao mà từ khi tôi trọng sinh tới giờ toàn gặp mấy thứ khó chơi không vậy.]
Trước khi nó ngồi dậy tôi nhanh chóng kéo anh Bách chạy ra khỏi khoang cơ khí.
Vừa chạy ra đến khoang ăn uống thì hai chúng tôi đụng phải Lý Trân Trân và Mỹ Liên đang cải nhau, hình như hai người họ đang giành giật thứ gì đó.
Thứ đó liền rớt xuống đến chân tôi, tôi nhìn xuống và cầm lên, không nói cũng biết đây là điện thoại của tôi.
Mỹ Liên thấy tôi cầm điện thoại liền nói.
"Tiểu Đồng nghe chị giải thích! Chị thấy cô ta cầm điện thoại của em nên muốn lấy lại."
"Nè, cô đừng có mặt dày như vậy! Chính cô mới là người lấy nó chứ không phải tôi."
Lý Trân Trân tức giận, cô không ngờ trên đời này có loại phụ nữ như vậy.
Nhìn hai người đôi chối qua lại tôi liền cắt ngang cuộc cải vả này.
"Tôi không biết trong hai người ai lấy điện thoại của tôi, nhưng giờ tôi biết một việc nếu hai người còn đứng đây dây dưa cải nhau thì chuẩn bị thành mồi cho tang thi đi."
Tôi vừa dứt câu, con tang thi miệng mồm hôi hám xông ra, nó điên cuồng lao vào tôi.
Tôi né sang trái, đung cước đá vào mặt nó.
"Anh Bách nhanh chóng gọi Hàn Chấn Phong xuống đây! Em cần anh ấy trợ giúp."
Tôi vừa nói vừa lấy đà tung ra những cú đá thẳng, khiến nó lùi vào vách tường.
Đúng là tang thi thuộc loại phòng thủ, đòn đá nào tôi tung ra cũng đều bị nó dùng tay chặn lại.
Tôi xoay một vòng nhắm vào cổ nó, nhưng nó né sang một bên, khiến chân tôi đá vào cái tủ kính trưng bày rượu, những mảnh vỡ xước vào chân tôi khiến bàn chân chảy máu.
Nó ngửi thấy mùi máu liền hưng phấn gào khét, nó sung sướng nhắm lấy con mồi là tôi mà xông đến.
Tôi rút chân ra, né sang một bên, khiến nó cấm đầu vào trong tủ đã vỡ kia.
Nhưng nó nhanh chóng rút ra, tiếp tục hành động lao vào tôi.
Tôi bật người lộn ngược đến chỗ Lý Trân Trân và Mỹ Liên đâng trốn.
"Nếu hai người không giúp được gì, thì mau tìm chỗ trốn đi."
Tôi nói xong, lấy đà chạy xông vào chiến đấu, khi nó chuẩn bị nắm lấy tôi thì tôi nhanh chóng bay lên kẹp cổ nó, thả người xuống lấy tay làm trụ, lộn một vòng cung đưa nó ném ra xa, lăn tròn vào bàn ghế ở góc trái của khoang.
Tôi đứng dậy thở hổn hển, kỹ năng vừa rồi đã rút gần hết sức lực của tôi.
Hai chân tôi không đứng vững, lùi vài bước rồi ngã ra sàn nhà.
[Phong ca ca anh nhanh lên em không thể giữ chân nó được nữa!]
Nó đứng dậy, liếc mắt nhìn thấy Mỹ Liên đang ở gần cửa thoát hiểm thì xông đến bắt lấy người của cô ta, mở hàn răng sắt bén của mình chuẩn bị cắn xuống cổ trắng nõn của cô ta.
Nhưng hàm răng ấy vẫn chưa đến cổ thì bị thứ gì đó kéo lại.
Tôi ngồi dưới đất quan sát thấy một sợi dây leo dài, có mấy chiếc lá quấn vào bộ phận cơ thể tang thi và cây trụ của quầy nấu nướng.
Khiến nó không thể nào có thể nào cắn được cô ta.
Tôi còn nhìn thấy ánh sáng xanh phát ra từ lòng bàn tay của Mỹ Liên.
Mỹ Liên có hơi ghét bỏ tiến về phía trước mấy bước rồi quay ra quát con tang thi kia.
"Cái đồ gớm ghiếc!"
Miệng của nó gầm gừ, bàn tay quơ loạn xa, muốn thoát ra.
Cô ta đá cho một cái, nhưng vì nó mình đồng da sắt, nên nhìn thôi tôi cũng biết cái chân mềm nhũn của cô ta rất đau.
Tôi tựa vào bức tường để đứng dậy, tôi nhìn Mỹ Liên liền bất cười.
"Cuối cùng cũng chịu lồi bộ mặt thật của mình rồi sao!"
"Đúng vậy! Tao đây ngứa mắt với con nhóc như mày lắm rồi.
Tại sao anh Chấn Phong luôn quan tâm chăm sóc mày! Chứ không phải là tao, tao mới là bạn gái của anh ấy."
Cô ta tức giận nói, tay trái đặt lên ngực mình, tay kia chỉ thẳng vào mặt tôi, ra vẻ uất ức.
Hình như tôi nhớ không lầm thì tôi có hỏi Hàn Chấn Phong quan hệ của hai người, nhưng anh ấy tránh né không nói.
Không ngờ là người yêu, mà bộ dạng anh ấy đôi xử với Mỹ Liên đâu có giống người yêu đâu!
"Hình như chị hiểu lầm tôi với Phong ca ca rồi! Chúng tôi không phải loại quan hệ đó."
Tôi giải thích, quan hệ của tôi với Hàn Chấn Phong có thể nhìn vào hơi hiểu lầm một chút.
Nhưng đó là cách mà chúng tôi đối xử với người kia.
Bởi vì, tôi, anh trai Mặc Thanh và Hàn Chấn Phong là những người có hoàn cảnh giống nhau.
Chúng tôi xem nhau là người nhà không hơn không kém!
"Không phải sao, tao không tin.
Ngày hôm nay, tại đây mày phải chết!"
Cô ta vận dụng dị năng của mình tạo thành sợi roi, quật về phía tôi.
Tôi chỉ có thể né tránh, nói thật giờ tôi ước gì mình là dị năng giả, bởi vì dị năng giá có sức bền hơn người bình thường.
Với lại tôi phải kéo gần khoảng cánh giữa tôi và cô ta mới có thể thắng.
Cô ta mỉm cười quỷ dị, cầm sợi roi trên tay nhịp lên nhịp xuống, tiến về phía tôi.
"Chết đi con khốn!"
Cái roi ấy mạnh mẽ xé gió lao về phía tôi, tôi nhanh tay gom lấy nó.
"Hơ, tôi không biết ai mới là người chết đâu!"
Tôi dùng hết sực lực còn lại của mình kéo mạnh cô ta về phía mình.
Cô ta không kịp trở tay liền bị nhất bỗng bay về phía tôi, tôi xoay người lấy đà đá vào bụng cô ta.
Khiến cô ta sặc nước ngã trên mặt sàn, không nói cũng biết nó đau như thế nào!
"UYỂN ĐỒNG CẨN THẬN!"
Lý Trân Trân trốn trong gốc bếp quan sát tình hình nãy giờ, mà hét lớn.
Tôi quay ra liền đối mặt với con tang thi, vì khá ngạc nhiên nên tôi không kịp tránh né, hàm răng sắc bén của nó cắn vào vai tôi.
Vết cắn đau đớn khiến tôi nghiến răng, nắm lấy đầu nó mà bể.
"AAAAAAAAAAAA..."
Đầu nó đứt lìa khỏi thân, thân xác nó ngã xuống, nhưng cái đầu vẫn còn trên tay tôi, hàm răng của nó không ngừng chạm vào nhau phát ra tiếng động nghe nhức tai.
Tôi ném cái đầu vào gốc nào đó, mệt mỏi mà nằm xuống sàn.
Chị Lý Trân Trân hoảng hốt, chạy về phía tôi, nhưng bị lời nói của tôi ngừng lại.
"Chị đừng đến đây!"
"Nhưng mà...!Vết thương của em."
Lý Trân Trân rất muốn đi lại cầm máu cho tôi, nhưng cũng ngại vì sợ một lúc nữa tôi biến thành tang thi mà cắn chị.
Mỹ Liên ôm bụng đứng dậy, cô ta cười thật lớn đi lại đập tôi mấy cái cho hả dạ.
Chị Lý trong lúc hoang mang nắm lấy khúc gỗ từ cái ghế gãy chạy lại đánh cô ta, nhưng lại bị dây leo trói không thể cử động.
"Mày sắp biến thành tang thi rồi! Dù mày có thành bộ dạng gì thì chắc chắn Phong ca ca sẽ không giết mày.
Nên hãy để tao tiễn mày một đoạn!"
Cô ta đá tôi lăn đến lối thoát hiểm, cơ thể tôi đụng phải cánh cửa mà gãy mấy cái xương sườn.
Không cần nói cũng biết, cô ta mở lối thoát hiểm, không nói không rằng trực tiếp đẩy tôi xuống từ độ cao mấy nghìn mét.
Sau đó nhanh chóng đóng cửa máy bay lại vì áp lực không khí quá mạnh cũng có thể kéo cô ta theo.
Cô ta đi lại gần Lý Trân Trân, nhét vào miệng chị một thứ gì đó, bắt chị phải nuốt xuống.
Chị ấy vùng vẫy, nhưng cũng không thể làm gì vì thứ đó đã vào bụng.
"Cô..."
"Nếu mày dám nói sự việc ở đây cho bất kỳ ai, thì tao sẽ kích thích hạt giống mộc trong người mày.
Nó sẽ từ từ hút hết sự sống của mày, đến lúc đó mày sẽ chết."
Cô ta hâm dọa chị, chị Lý nước mắt lưng tròng trên gương mặt trẻ trung.
Một khoảng thời gian sau, mọi người đều có mặt ở đây! Họ hoảng hốt trước đống hoang tàn ở khoang ăn uống này.
Nhìn thấy Mỹ Liên đang không ngừng khóc lóc và Lý Trân Trân ngồi một chỗ như người thất thần.
Hàn Chấn Phong nhìn xung quanh không thấy Mặc Uyển Đồng đâu thì hỏi.
"Đồng Đồng đâu rồi?"
"Hức hức, em ấy...Em ấy bị tang thi cắn, vì không muốn liên lụy đến mọi người mà trực tiếp nhảy khỏi máy bay rồi!"
Cô ta giả vờ đau khổ, tay chỉ về phía cửa lối thoát hiểm, sau đó ôm mặt khóc càng lớn.
Mới đầu cô ta tính dùng dao trực tiếp giết tôi, nhưng vì sợ bị Hàn Chấn Phong phát hiện nên đã ném tôi ra khỏi máy bay, với độ cao này con người làm sao có thể sống sót.
Cô ta mỉm cười trong lòng, đây là cái giá phải trả khi dám đụng đến người đàn ông của cô ta.
Hàn Chần Phong mất bình tỉnh, anh không tin lời của ả đàn bà trước mặt, vì anh hiểu rõ lòng dạ hẹp hòi của cô ta.
Chắc chắn cô ta đã làm gì đó hại Đồng Đồng rồi! Anh quay sang hỏi Lý Trân Trân người thứ hai có mặt ở hiện trường, Lý Trân Trân bị hỏi đến giọng nói lấp bấp.
"Em...Em...Uyển Đồng...đã tự mình nhảy khỏi đây rồi!"
Lý Trân Trân bấu chặt cái váy mà nói, thật ra lương tâm cô đang gào khét nhưng vì tính mạng của bạn thân nên chỉ có thể xin lỗi em gái Uyển Đồng!
Hàn Chấn Phong không nói gì, anh đi đến lối thoát hiểm trước khi mở cửa anh quay đầu lại dặn dò một câu.
"Chú Châu, tôi giao chức chỉ huy cho chú! Chú dẫn dắt đội đi đến Mộc Quốc trước, nếu có ai đó kháng lệnh chú cứ xử lý đừng mềm lòng.
Tôi nhất định sẽ đưa Uyển Đồng đến sau."
Anh không nghe bất kỳ lời khuyên nào của mọi người, trực tiếp mở cửa nhảy xuống, Chú Châu dù không đành lòng nhưng cũng phải đóng cửa lại.
Ngăn cản bất kỳ ai làm liều như đội trưởng nhất là Tiểu Hầu, cậu ta giận dữ trách cứ Mỹ Liên, cậu ta không tin lời nói của cô ta.
Cậu còn tính đánh Mỹ Liên để cô ta khai ra sự thật nhưng bị Lưu Nhất ngăn cản, dù sao thân phận của cô ta cũng rất cao quý, không thể động vào.
Tại một thị trấn nhỏ ở Long Quốc Quốc, bên trong một căn nhà trọ, một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang cầm cốc nước lên uống.
Nhưng vì trợt tay mà làm rớt cái cốc xuống sàn khiến nó bị vỡ, nước văng tứ tung.
Cô lật đật cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ, vì không cẩn thận mà làm xước tay chảy máu.
Cô đưa ngón tay lên miệng để cầm máu mà trong lòng thấy bất an.
Bỗng một tờ lịch rơi xuống trước mặt cô, trên đó để hôm nay là ngày 7 tháng 7 năm X977.
Đồng hồ đang điểm ba giờ sáng, bên ngoài mưa như trút nước mãi không ngừng.
Cô nhìn ra bên ngoài mà thầm nghĩ.
"Ngày đó đến rồi sao sư phụ!"
HẾT CHƯƠNG 12.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook