Côn thịt của anh to như vậy, cô mảnh mai quý giá như thế, nói ăn là ăn, không để lại chút dư thừa nào, còn nguyện ý cho anh bắn vào trong tử cung, hiện giờ tinh dịch của anh còn ở trong cơ thể cô.

Nếu không uống thuốc, ít ra cũng đã có song sinh.

Cô thật sự rất ngoan, cục cưng ngoan của anh, bảo bối nhỏ, thịt nhỏ, vại mật nhỏ.

Thật sự muốn thao chết trên người cô.

Gương mặt Diệp Tịch Nhan đỏ lên, đâu thể chịu nổi mấy lời âu yếm thật lòng của cẩu cẩu, mở chân ra để mặc anh thao, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

“Cục cưng ngoan, để anh cởi váy ra, ông xã muốn ăn ngực em.”

Hứa Vong Xuyên kéo khóa kéo bên hông, dỗ cô cởi quần áo.

Diệp Tịch Nhan duỗi thẳng cánh tay, để mặc anh cởi.

Khi chỉ còn áo lót, đôi mắt nam sinh ngây ngốc, côn thịt đã rất đáng sợ lại bành trướng thêm một vòng.

Diệp Tịch Nhan cởi móc cài, cởi áo lót ra, ngón giữa và ngón áp út tay trái kẹp núm vú, tự mình nghịch dưới ánh mắt chăm chú của anh.

Thỉnh thoảng xoa nắn, khiến nụ hoa hồng nhạt dựng thẳng lên.



Mỹ nhân chơi nhũ thịt, thật đẹp.

Hứa Vong Xuyên đột nhiên nắm lấy tay cô, tức giận nói: “Không được xoa, chỉ cho ông xã xoa.”

“Người ta chơi để ông xã mút không được sao?”

“… Cục cưng có sữa không?”

“Không biết.” Diệp Tịch Nhan ôm quá chặt, ngửa cái cổ đầy dấu hôn: “Ông xã mút thử xem.”

Hứa Vong Xuyên ngoan ngoãn ngậm lấy.

Cằm có chút râu mới nhú, chọc bộ ngực cảm thấy ngứa ngáy.

Đầu lưỡi linh hoạt liếm láp hạt đậu, thỉnh thoảng đè ép, sau đó nảy sinh ác độc mút vào.

Ăn rất lâu, khiến Diệp Tịch Nhan sướng muốn chết cũng không có chút sữa tươi nào.

Anh cắn núm vú điên cuồng đẩy mông.



Làm phát ra tiếng bạch bạch.

Miệng lẩm bẩm, không nói một câu xuôi tai:

“Mau mang thai cho ông đây, người phụ nữ hư hỏng này, chảy sữa ra cho anh ăn, mút lâu như vậy cũng không có sữa sao? Anh mút phí công à?”

Diệp Tịch Nhan chỉ biết nằm bị thao, tận tình sảng khoái, nghe anh lảm nhảm cũng không tức giận.

Cô ôm nam sinh đang liếm mút trước ngực, dụ dỗ anh: “Anh bắn nhiều một chút em sẽ mang thai, đừng gấp, a, bé ngoan, sau này đút no anh.”

Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng, liếm cổ cô gặm hai cái, hàm răng tê dại, trái tim cũng tê dại.

“Diệp Tịch Nhan, anh rất yêu em.”

“Đã biết.”

“Em biết cái rắm.”

Cục cưng hư chỉ có miệng ngọt.

Anh ôm lấy cô làm chậm lại, mau vào chậm ra, khiến côn thịt và tiểu huyệt cọ xát đủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương