Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
-
Chương 46: Chó Chết
Chó chết.
Diệp Tịch Nhan mắng một câu trong lòng.
Ánh mắt bơi qua bơi lại trên mặt anh, cuối cùng nhìn cái trán quấn băng gạc, nheo lại.
Hứa Vong Xuyên co rụt chân, quấn chặt chăn.
Cảm thấy không ổn.
Diệp Tịch Nhan thong thả ung dung dán sát lại gần, ôm đầu nam sinh, ngọt ngấy nói: “Cục cưng, có đau không?”
Hứa Vong Xuyên: “… Em mới là cục cưng, đừng gọi linh tinh.”
Cô đột nhiên không kịp đề phòng vươn tay chọc vết thương của anh.
Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng, đột nhiên giật bắn lên.
Kêu đều kêu, sợ đều sợ, Diệp Tịch Nhan không chọc nữa.
Cô gái rút tay về, cười khanh khách quay mặt anh: “Gọi là gì, người ta yêu nhất là anh, sao có thể thương tổn anh?”
“… Cục cưng, anh sai rồi, thật sự sai rồi.”
Cô dùng ánh mắt nhìn bà bán thịt heo cắt thịt heo ở chợ nhìn anh, ánh mắt giống như cái dùi, chính là đối mặt với anh kiêu ngạo nhưng không phản kích chính diện, xinh đẹp đáng yêu cười âm u, ngay cả má lúm đồng tiền bên má cũng bôi độc.
Dù sao chính là rất sợ hãi.
Hóa ra đây là sợ hãi bị Diệp Tịch Nhan chi phối.
Cô gái hừ một tiếng.
Cô rút khăn giấy ra lau cơ thể mình, vo thành cục ném lên trán anh.
Sau đó cô mặc quần lót, kéo váy, giống như vừa rồi không bị anh cắm vào, đội mũ, không thèm để ý tới anh cầm túi định rời đi.
Hứa Vong Xuyên giữ chặt tay cô, thở gấp gọi: “Đừng đi! Anh sai rồi!”
“Nói cho anh biết, Hứa Vong Xuyên, đừng tưởng rằng to thì khá lắm, có tin em ra ngoài rống to một tiếng, côn thịt ở tầng này có thể chọn tùy ý hay không?”
“…”
“Buông tay!”
Hứa Vong Xuyên quỳ gối, thật tình thật lòng nhận sai, giống như cẩu cẩu không muốn chủ nhân ra ngoài tìm cẩu khác.
Vừa rồi bả vai của anh còn rủ xuống, vô sùng sợ sệt, bây giờ lập tức đứng thẳng, khớp xương phát ra tiếng vang thanh thúy, trần truồng đè lại bả vai của cô, đột nhiên để lên tường thủy tinh phòng tắm.
Trong giọng nói lộ ra lạnh lẽo khác thường.
“Cãi thì cãi, nháo thì nháo, đừng nhắc tới việc đội nón xanh cho ông đây.”
“… Không được còn có lý sao?” Diệp Tịch Nhan đẩy anh một cái, ồ, căn bản không đẩy ra được, khi sờ tới lồng ngực rắn chắc của nam sinh chân còn mềm nhũn.
Cô liếm môi, chỉ có thể quật cường quay đầu đi.
Không có biện pháp, ai bảo soái ca dáng người tốt tức giận?
Hứa Vong Xuyên khom lưng nhìn chằm chằm cô, quay đầu cô lại, đầu lưỡi từ cắm luôn liếm tới đôi mắt của cô: “Người nào không được?”
“Anh, chính là anh!”
Vừa dứt lời, Hứa Vong Xuyên ôm cô lên ôm đến bên hông, không làm chút dạo đầu đã kéo quần lót xỏ xuyên vào.
Diệp Tịch Nhan mắng một câu trong lòng.
Ánh mắt bơi qua bơi lại trên mặt anh, cuối cùng nhìn cái trán quấn băng gạc, nheo lại.
Hứa Vong Xuyên co rụt chân, quấn chặt chăn.
Cảm thấy không ổn.
Diệp Tịch Nhan thong thả ung dung dán sát lại gần, ôm đầu nam sinh, ngọt ngấy nói: “Cục cưng, có đau không?”
Hứa Vong Xuyên: “… Em mới là cục cưng, đừng gọi linh tinh.”
Cô đột nhiên không kịp đề phòng vươn tay chọc vết thương của anh.
Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng, đột nhiên giật bắn lên.
Kêu đều kêu, sợ đều sợ, Diệp Tịch Nhan không chọc nữa.
Cô gái rút tay về, cười khanh khách quay mặt anh: “Gọi là gì, người ta yêu nhất là anh, sao có thể thương tổn anh?”
“… Cục cưng, anh sai rồi, thật sự sai rồi.”
Cô dùng ánh mắt nhìn bà bán thịt heo cắt thịt heo ở chợ nhìn anh, ánh mắt giống như cái dùi, chính là đối mặt với anh kiêu ngạo nhưng không phản kích chính diện, xinh đẹp đáng yêu cười âm u, ngay cả má lúm đồng tiền bên má cũng bôi độc.
Dù sao chính là rất sợ hãi.
Hóa ra đây là sợ hãi bị Diệp Tịch Nhan chi phối.
Cô gái hừ một tiếng.
Cô rút khăn giấy ra lau cơ thể mình, vo thành cục ném lên trán anh.
Sau đó cô mặc quần lót, kéo váy, giống như vừa rồi không bị anh cắm vào, đội mũ, không thèm để ý tới anh cầm túi định rời đi.
Hứa Vong Xuyên giữ chặt tay cô, thở gấp gọi: “Đừng đi! Anh sai rồi!”
“Nói cho anh biết, Hứa Vong Xuyên, đừng tưởng rằng to thì khá lắm, có tin em ra ngoài rống to một tiếng, côn thịt ở tầng này có thể chọn tùy ý hay không?”
“…”
“Buông tay!”
Hứa Vong Xuyên quỳ gối, thật tình thật lòng nhận sai, giống như cẩu cẩu không muốn chủ nhân ra ngoài tìm cẩu khác.
Vừa rồi bả vai của anh còn rủ xuống, vô sùng sợ sệt, bây giờ lập tức đứng thẳng, khớp xương phát ra tiếng vang thanh thúy, trần truồng đè lại bả vai của cô, đột nhiên để lên tường thủy tinh phòng tắm.
Trong giọng nói lộ ra lạnh lẽo khác thường.
“Cãi thì cãi, nháo thì nháo, đừng nhắc tới việc đội nón xanh cho ông đây.”
“… Không được còn có lý sao?” Diệp Tịch Nhan đẩy anh một cái, ồ, căn bản không đẩy ra được, khi sờ tới lồng ngực rắn chắc của nam sinh chân còn mềm nhũn.
Cô liếm môi, chỉ có thể quật cường quay đầu đi.
Không có biện pháp, ai bảo soái ca dáng người tốt tức giận?
Hứa Vong Xuyên khom lưng nhìn chằm chằm cô, quay đầu cô lại, đầu lưỡi từ cắm luôn liếm tới đôi mắt của cô: “Người nào không được?”
“Anh, chính là anh!”
Vừa dứt lời, Hứa Vong Xuyên ôm cô lên ôm đến bên hông, không làm chút dạo đầu đã kéo quần lót xỏ xuyên vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook