Diệp Tịch Nhan nhìn một cái, nhướng mày.

Xem ra thần đồng cũng có thất tình lục dục, đáng tiếc là một con gà yếu, không xứng với Tôn Á, ba tháng sau chết thế nào thì chết thế ấy đi.

Triệu Quang Minh: Ngày mai ra ngoài một lát.

Hứa Vong Xuyên: Có việc gì?

Triệu Quang Minh: Vô nghĩa, quần lót của em còn ở trong tay anh, hai ngày, nên giặt sạch rồi. Chiều ngày mai tan học gặp ở rừng cây nhỏ, em trả lại áo cho anh.

Hứa Vong Xuyên: Ném rồi.

Triệu Quang Minh: Ném rồi ư?

Hứa Vong Xuyên: Ném.

Triệu Quang Minh: Vậy em ngủ với Triệu Quang Minh, có đứa con hoang, sau đó nói là con anh.

Hứa Vong Xuyên: Ngày mai gặp.

Diệp Tịch Nhan xóa nội dung cuộc nói chuyện.

Tràn ngập thích thú nằm lên bàn.

Tôn Á xoa cánh tay:

“Tịch Nhan, sao cậu cười xấu xa như vậy?”



“Có sao?”

“Cậu cẩn thận một chút, Trương Hiểu Thi có quen đám lưu manh, nhỡ đâu cô ta…”

“Chỉ sợ cô ta không động mình.”



Hôm sau, tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Tịch Nhan cầm theo túi giấy đi tới rừng cây nhỏ.

Cô tới từ sớm, không ngờ tới Hứa Vong Xuyên tới còn sớm hơn, trực tiếp nằm dưới cây hoa anh đào ngủ ngon.

Cô không ầm ĩ, kéo làn váy ngồi bên cạnh người đàn ông.

Hứa Vong Xuyên nâng tay, híp mắt, thấy rõ gương mặt kiều nộn tươi ngon hơn hoa anh đào của cô gái, thì lấy quần lót nhỏ đầy mùi xà phòng trong túi quần ra, đưa tới.

“Dùng quần lót của em tuốt đúng không?” Cô cười tủm tỉm nói, sợi tóc rủ xuống bên tai, rõ ràng là tiên nữ, nhưng những lời nói ra còn đáng sợ hơn kỹ nữ trong địa ngục.

“Bệnh tâm thần.”

“Nếu không, sao ren bị rách? Anh giải thích đi.”

Hứa Vong Xuyên ngẩn ra, gương mặt đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể thấy, vẫn luôn lan tràn tới cổ và lỗ tai.

“Bắn mấy lần?”



“…”

“Không nói em đi tố cáo với Trương Hiểu Thi.”

“Ba lần.”

“Em sẽ đi tố cáo, thật đấy.”

“Quá nhiều lần, không nhớ rõ.”

Nam sinh quay đầu đi, ủ rũ.

Lại nghĩ tới đêm đó, vốn chỉ ngửi một lát, sau đó lập tức không thể vãn hồi, suốt đêm nằm trên giường dùng quần lót của cô tự an ủi.

Cứng quá.

Đời này mình chưa từng cứng như vậy.

Bắn đến côn thịt đều đau.

Toàn bộ thùng rác đều tràn đầy, trong đầu đều là cô động tình ôm lấy anh, híp mắt thở dốc.

Diệp Tịch Nhan mơn trớn mái tóc ngắn của nam sinh, dường như rất hài lòng, hiếm khi nói được một câu tiếng người:

“Em đã mang áo tới, còn mua một chiếc mới cho anh, cỡ to nhất, không biết có vừa không?”

Hứa Vong Xuyên ngẩn ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương