Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
-
Chương 1: Kiếp Trước
Thanh lọc.
Phân tầng.
Lấy đi nước sạch hữu dụng, để lại bùn cát vô dụng.
Đây chính là tác dụng của trường học.
Diệp Tịch Nhan đã từng cho rằng cô chính là dòng nước sạch, sớm muộn gì cũng thoát khỏi bùn cát, hút thuốc, đánh nhau, yêu sớm, phá thai, nằm thi, một đám bị thế đạo làm hư bệnh thần kinh, bùn cát đáng đời bị đào thải… Về sau tận thế buông xuống, zombie hoành hành Diệp Tịch Nhan mới biết được kẻ bị thế đạo làm hư chính là cô.
Ngoại trừ học tập chuyện gì cũng không biết.
Tứ chi bất lực.
Không đủ hung ác, đã đến tận thế rồi, con mẹ nó còn nói cái gì mà phòng tuyến cuối cùng.
Cái gọi là nước sạch kia chỉ có một kết cục…
Bị quấy đục.
Cô cũng không ngoại lệ.
Ai rồi cũng sẽ chết, không có gì để nói nhiều.
Chẳng qua là nói qua một vài cảnh ngộ gặp phải trước khi chết, bị bạn học vứt bỏ, trốn vào trong vòm cầu bị kẻ lang thang cưỡng gian, thật vất vả chạy trốn tới nông thôn lại bị tiểu đội khu vực bắt được coi làm lá chắn, trải qua hai lần sống chết trước mặt, mất đi ba đầu ngón tay, sau cùng học được cách lấy lòng tiểu đội trưởng Lưu Bưu – Người đáng tuổi làm cha cô.
Mùi của lão già làm cho người ta buồn nôn.
Nhưng vì để sống sót, đừng nói hầu hạ gã, cho dù hầu hạ chó cũng được.
Sau cùng một đường đi đến căn cứ, còn chưa kịp vui vẻ đã đụng phải bạn học ngày xưa… Trương Hiểu Thi.
Điều kiện của gia đình Diệp Tịch Nhan khá tốt, cha là giám đốc điều hành công ty sinh học, mẹ là một nghệ sĩ đàn dương cầm, sống trong khu biệt thự nhà giàu ở Giang Thành, mỗi ngày có xe sang trọng đưa đón.
Trương Hiểu Thi người thôn Thành Trung, cha ngồi tù, mẹ mở cửa hàng rửa chân, hai người quẹo trái quẹo phải xem như có quan hệ thân thích, lại cùng trường, mỗi lần liên hoan ăn tết, mẹ Trương Hiểu Thi luôn túm lấy con gái mắng mỏ.
Không học tập con bé.
Trương Hiểu Thi uống rượu hút thuốc nhuộm tóc cùng với muôn hình muôn vẻ lưu manh làm loạn, trong túi xách xưa nay không để sách giáo khoa, chỉ có thể tìm thấy bao cao su.
Mẹ Trương vừa thấy Diệp Tịch Nhan sẽ đối với Trương Hiểu Thi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Sao mày không học một ít của Tịch Nhan, người ta nằm cũng có thể ăn được mười đời, có tiền chết đi được, vậy mà mỗi ngày đi sớm học tối, nhìn dáng vẻ lưu manh của mày xem, sau này tìm chồng cũng muốn tìm thằng ngồi tù sao”
Cô đã từng là bạch phú mỹ tiền đồ vô lượng, tất cả mọi người người đều lấy lòng.
Mà Trương Hiểu Thi chỉ là một kẻ ăn chơi.
Hiện tại cô là một con chó cái mặt mũi tràn đầy dữ tợn bị tiểu đội trưởng dùng xích sắt buộc lấy, trong bụng là con hoang của người nào cũng không biết, mà Trương Hiểu Thi là dị năng giả cao cao tại thượng.
Phân tầng.
Lấy đi nước sạch hữu dụng, để lại bùn cát vô dụng.
Đây chính là tác dụng của trường học.
Diệp Tịch Nhan đã từng cho rằng cô chính là dòng nước sạch, sớm muộn gì cũng thoát khỏi bùn cát, hút thuốc, đánh nhau, yêu sớm, phá thai, nằm thi, một đám bị thế đạo làm hư bệnh thần kinh, bùn cát đáng đời bị đào thải… Về sau tận thế buông xuống, zombie hoành hành Diệp Tịch Nhan mới biết được kẻ bị thế đạo làm hư chính là cô.
Ngoại trừ học tập chuyện gì cũng không biết.
Tứ chi bất lực.
Không đủ hung ác, đã đến tận thế rồi, con mẹ nó còn nói cái gì mà phòng tuyến cuối cùng.
Cái gọi là nước sạch kia chỉ có một kết cục…
Bị quấy đục.
Cô cũng không ngoại lệ.
Ai rồi cũng sẽ chết, không có gì để nói nhiều.
Chẳng qua là nói qua một vài cảnh ngộ gặp phải trước khi chết, bị bạn học vứt bỏ, trốn vào trong vòm cầu bị kẻ lang thang cưỡng gian, thật vất vả chạy trốn tới nông thôn lại bị tiểu đội khu vực bắt được coi làm lá chắn, trải qua hai lần sống chết trước mặt, mất đi ba đầu ngón tay, sau cùng học được cách lấy lòng tiểu đội trưởng Lưu Bưu – Người đáng tuổi làm cha cô.
Mùi của lão già làm cho người ta buồn nôn.
Nhưng vì để sống sót, đừng nói hầu hạ gã, cho dù hầu hạ chó cũng được.
Sau cùng một đường đi đến căn cứ, còn chưa kịp vui vẻ đã đụng phải bạn học ngày xưa… Trương Hiểu Thi.
Điều kiện của gia đình Diệp Tịch Nhan khá tốt, cha là giám đốc điều hành công ty sinh học, mẹ là một nghệ sĩ đàn dương cầm, sống trong khu biệt thự nhà giàu ở Giang Thành, mỗi ngày có xe sang trọng đưa đón.
Trương Hiểu Thi người thôn Thành Trung, cha ngồi tù, mẹ mở cửa hàng rửa chân, hai người quẹo trái quẹo phải xem như có quan hệ thân thích, lại cùng trường, mỗi lần liên hoan ăn tết, mẹ Trương Hiểu Thi luôn túm lấy con gái mắng mỏ.
Không học tập con bé.
Trương Hiểu Thi uống rượu hút thuốc nhuộm tóc cùng với muôn hình muôn vẻ lưu manh làm loạn, trong túi xách xưa nay không để sách giáo khoa, chỉ có thể tìm thấy bao cao su.
Mẹ Trương vừa thấy Diệp Tịch Nhan sẽ đối với Trương Hiểu Thi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Sao mày không học một ít của Tịch Nhan, người ta nằm cũng có thể ăn được mười đời, có tiền chết đi được, vậy mà mỗi ngày đi sớm học tối, nhìn dáng vẻ lưu manh của mày xem, sau này tìm chồng cũng muốn tìm thằng ngồi tù sao”
Cô đã từng là bạch phú mỹ tiền đồ vô lượng, tất cả mọi người người đều lấy lòng.
Mà Trương Hiểu Thi chỉ là một kẻ ăn chơi.
Hiện tại cô là một con chó cái mặt mũi tràn đầy dữ tợn bị tiểu đội trưởng dùng xích sắt buộc lấy, trong bụng là con hoang của người nào cũng không biết, mà Trương Hiểu Thi là dị năng giả cao cao tại thượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook