Trương Hiểu Thi nóng lòng lôi lại chuyện cũ.

Diệp Tịch Nhan bĩu môi, thậm chí còn ngoáy lỗ tai.

Đã nghe đủ.

Cô gái nhu nhược rụt cổ, giống như con chuột trốn trong góc, nhưng mà vẫn hừ hừ hai tiếng, khiến Hứa Vong Xuyên đang nghiêm túc lắng nghe đồng tử co rụt lại, không chút do dự cởi áo mặc cho cô.

Trương Hiểu Thi tức điên lên.

Từ đánh Diệp Tịch Nhan, biến thành đánh bạn trai của mình.

Mà nam sinh bảo vệ cô gái trong góc tường, chỉ buồn bực chịu bị đánh, không đánh trả.

Loảng xoảng…Hai chai bia đập đầu.

Máu xen lẫn bọt bia chảy xuống, chảy lên người Diệp Tịch Nhan.


Cả người cô run lên: “Sao không đánh trả?”Hứa Vong Xuyên im lặng.

“Anh ngoại tình, nên đánh.

”“Hình như là vậy…”“Không tới lượt em phải chịu.

”Cánh tay xăm hoa dẫn người tay đấm chân đá với Hứa Vong Xuyên.

Trương Hiểu Thi ở một bên khóc lóc hỏi rốt cuộc anh chọn ai.

Hứa Vong Xuyên không nhúc nhích, chỉ buồn bực nói: “Có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, đừng động vào Tịch Nhan.

”Tên nhóc này khá lắm, còn không bằng nói thẳng chọn ai.

Bất công đều rõ như vậy!Đánh sắp hai tiếng, đám lưu manh đều mệt bò.


Hứa Vong Xuyên vẫn không chút sứt mẻ che chở Diệp Tịch Nhan, mọi người đều cảm thấy xương của tên nhãi này cứng muốn chết, đánh cũng không đánh chết, dứt khoát dừng tay, bảo Trương Hiểu Thi tìm người đàn ông khác lần nữa.

Mèo hai chân không thấy nhiều, đàn ông hai chân còn ít sao?Trương Hiểu Thi khóc một trận, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Trước khi đi còn nói sớm muộn gì Hứa Vong Xuyên cũng sẽ hối hận, Diệp Tịch Nhan chỉ muốn chơi đùa, chơi chán đảm bảo sẽ đá anh!Đến lúc đó anh chỉ có khóc.

Diệp Tịch Nhan vươn đầu ra, thấy bọn họ chưa đi hết, chạm phải ánh mắt như hung thần ác sát của cánh tay xăm hoa thì lùi về, tiếp tục trốn dưới thành lũy do máu thịt của Hứa Vong Xuyên tạo thành.

“Haizz… Hứa Vong Xuyên anh không sao chứ?”“Em thấy anh giống không sao không?”Cuối cùng người cũng đi sạch.

Nam sinh lật người, ho khan hai tiếng, làm rơi mảnh vụn thủy tinh xuống đất.

Diệp Tịch Nhan có chút lúng túng: “Rất xin lỗi, hại anh và Hiểu Thi hiểu lầm, hay là anh ra ngoài đuổi theo cô ta, còn kịp đấy.

”Hứa Vong Xuyên thở ra một hơi, nhíu mày: “Đây không phải là chuyện em muốn sao?”Cô hạ khóe miệng đang nhếch lên xuống, nghiêm túc đáp:“Sao có thể? Sao em muốn chia rẽ anh và Hiểu Thi? Em đã hết hi vọng đối với anh, không có ý đó.

”Nam sinh nghiến răng, đôi mắt u ám.

Quả nhiên…Vì sao lần nào anh cũng tin là thật?Gọi tới thì tới đuổi đi thì đi, mẹ kiếp, anh đúng là giống chó.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương