Mạt Thế Có Bé Hamster Giàu Chảy Mỡ
-
C55: Ngũ nhất đến hải thành
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Editor: Yuki
Bởi vì trời vẫn còn sáng trên biển vẫn còn tồn tại rất nhiều nguy hiểm, Nhiếp Tiêu tạm thời không cho phép mình đắm chìm trong cơ thể mềm mại của Hamster nhỏ.
Sau khi hơi vượt qua cơ nghiện, liền ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt đứng đắng mặc quần áo cho tiểu Ngũ Nhất.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, lúc này tàu lại bắt đầu xuất phát, mặc dù vừa rồi sống sót sau thảm họa nhưng một số binh sĩ đi theo Ngô Khánh Phong không may bị lây nhiễm hy sinh.
Khi bị Zombie cá cắn, bọn họ liền tự động nhảy vào biển rộng, hài cốt cũng không còn. Nghĩ đến sự hy sinh của họ, bầu không khí trên toàn con tàu trở nên có phần u ám.
tiểu Ngũ Nhất cũng chạy đến thăm Đại Lão Hổ vẫn đang hôn mê cùng những người khác trên tàu.
Nhìn Đại Lão Hổ đang ngủ say nằm trên đệm tiểu Ngũ Nhất không nhịn được sờ sờ bộ lông của Đại Lão Hổ sau đó có chút lo lắng nhìn về phía Sislow và Bahill bên cạnh hỏi: "Tướng Quân không sao chứ."
Bahill lắc đầu nói: "không sao đâu, chỉ là năng lượng bị tiêu hao quá mức thôi, ngủ một giất sẽ tốt hơn. Nemo..... sự hồi phục của những con vật nhỏ các cậu rất mạnh đấy."
"Vậy là tốt rồi!"
tiểu Ngũ Nhất thở vào nhẹ nhõm, sau đó có chút hối hận cúi đầu nói: "Đều tại tôi đi mà không nói lời từ biệt, khiến mọi người lo lắng rồi."
"Không sao đâu, vẫn ổn là tốt rồi."
Bahill nhịn không được xoa đầu bé Hamster, sau đó dẫn Sislow ra ngoài, mỉm cười nói với tiểu Ngũ Nhất: "Bây giờ chúng ta đừng quấy rầy Tướng Quân nghỉ ngơi, ra ngoài xem baba của cậu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện, còn trở nên mạnh hơn nhiều như vậy, giống như đã đã thông hai mạch Nhâm Đốc* vậy.
(*)Hai mạch Nhâm và Đốc là hai trong số các mạch chính trong y học cổ truyền Trung Quốc, đóng vai trò quan trọng trong hệ thống kinh lạc và khí huyết của cơ thể.
"Ừm."
Tiểu Ngũ Nhất sẵn lòng đồng ý, sau đó liền cùng đám người Bahill rời khỏi căn phòng nơi Đại Lão Hổ đang ngủ.
Lúc này, đám người Nhiếp Tiêu đều đã tụ tập ở trên boong thuyền, trong khoang lái lộ trình đã định sẵn. Ninh Phong cũng không cần giờ giờ khắc khắc ở đó nhìn chằm chằm.
Mọi người đang ngồi trên boong tàu nghỉ ngơi, sau một trận đại chiến ai cũng đã kiệt sức và đói, mọi người vừa ăn vừa tận hưởng gió biển, thỉnh thoảng dùng năng lực của mình để dọn sạch lũ zombie cá nhỏ dày đặc trên biển.
Nhiếp Tiêu nhìn tiểu Ngũ Nhất ra khỏi phòng, sau đó vẫy tay gọi cậu ngồi bên cạnh mình, giơ tay xoa đầu nhóc con nhà mình: "Thế nào rồi, Tướng Quân không sao chứ."
tiểu Ngũ Nhất thành thật lắc đầu: "Không có vấn đề gì."
Nhiếp Tiêu cũng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đút thức ăn trong tay cho cậu, nhìn bộ dáng ăn uống giống như Hamster nhỏ đáng yêu của Ngũ Nhất, trong mắt Nhiếp Tiêu tràn đầy dịu dàng.
Đoạn Ôn Du thấy tất cả mọi người đều ở đây ngoại trừ Đại Lão Hổ, liền đặt thức ăn trong tay xuống tò mò hỏi Nhiếp Tiêu: "Lão đại sau khi anh đột nhiên biến mất, Chuyện gì đã xảy ra khiến thực lực của anh tăng lên nhiều như vậy."
Nghe vậy Khương Thù và những người khác đều ngẩng đầu lên, tập trung ánh mắt tò mò vào Nhiếp Tiêu.
Bạch Mân vcó lẽ là người duy nhất ở đây biết chuyện gì đã xảy ra với Nhiếp Tiêu. Nhưng Bạch Mân biết vẫn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Nhiếp Tiêu, muốn nghe chi tiết.
"Lõi dị của tôi đã hoàn toàn bị vỡ nát." đối mặt với sự chú ý của mọi người Nhiếp Tiêu bình tĩnh nói, không giấu giếm mọi người điều gì.
Nhưng anh không biết câu nói này đối với mọi người có bao nhiêu chấn động, phải rất lâu sau mọi người mới có phản ứng.
"Thật sự vỡ rồi."Ninh Phong nuốt nước miếng.
"Ừm, tôi không còn cảm nhận được sự không tồn tại của nó nữa." Nhiếp Tiêu gật đầu bình tĩnh nói:"nhưng tôi vẫn có thể khống chế gió và sấm sét càng thêm thuận tay.
Khương Thù Nhịn không được khẽ nhíu mày: "đây Rốt cuộc là có ý gì, nói tiếng người dễ hiểu một chút."
Nhiếp Tiêu nhìn Khương Thù ở một bên trầm mặt một lát vẻ mặt nghiêm túc nói: "kỳ thực chuyện này bản thân tôi cũng không hiểu nhiều lắm."
Mọi người: "...."
"Lúc đó dị năng đã cạn kệt, toàn thân đau đớn như bị xé nát, nhưng tôi không muốn chết nên liền liều mạng thôi thúc dị năng hạch sau đó tôi nghe thấy âm thanh của hai dị năng hạch vỡ vụng trong ý thức, cả người trong trạng thái hư vô mờ mịt, giống như chính mình muốn tiêu tán trong không khí, khi tỉnh táo lại thân thể giống như được tái tạo gió và sấm sét trên thế giới dường như đang hòa tan, được tôi sử dụng và trở thành một thể với tôi."
"Cảm giác đó rất kỳ diệu."
Nhiếp Tiêu nói chuyện cảm giác miệng khô khốc nhấp một ngụm nước, gần như dùng toàn bộ vốn tiếng trung đã học được cả đời để miêu tả những thay đổi trong lòng mình khi ấy.
Tuy nhiên Khương Thù và những người khác càng nghe càng bối rối, gần như phát điên mà bỏ chạy:''sao anh không chuyển nghề trở thành thần côn đi.''
Bé Hamster trong mắt cũng đầy dấu chấm hỏi, nhưng điều đó không ngăn được cậu vỗ tay đầy ngưỡng mộ một cách mù quán: "Ba ba trông có vẻ ngầu quá.''
Mọi người: ".....''
Đoạn Ôn Du ở một bên lúc này hình như cũng hiểu được một chút, suy nghĩ một lúc mới nói Tôi đoán dị năng hạch của chúng ta hẳn là tồn tại ở một số trạng thái, hiện tại có ba trạng thái được biết đến là trạng thái rắn, bán rắn và dung hòa, lão đại nói nó vỡ nhưng tôi nghĩ sau khi bị vỡ chắc nó đã hoàn toàn hòa nhập với cơ thể, đó là lý do tại sao sức mạnh đột nhiên tăng lên nhiều như vậy!''
"Mà cơ hội biến hóa này hẳn là có liên quan với tâm tính ý ch của lão đại khi đó đạt tới một giới hạn nhất định cộng với tình huống nguy hiểm như vậy trích phát tiềm năng tự nhiên liền thăng cấp.''
Nghe Đoạn Ôn Du nói, mọi người tựa hồ cũng hiểu được một chút: "nói như vậy cũng có hợp lý.''
Bạch Mân hiếm khi nói chuyện gật đầu nói: "Tôi nghĩ chắc là vậy mười phần thì cũng đúng tám chín phần.''
Nghe lời này, Nhiếp Tiêu Cùng Khương Thù lập tức liếc nhìn Bạch Mân chỉ thấy đối phương sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Những người khác cũng không có suy nghĩ sâu xa về độ xác thực trong lời nói của Bạch Mân bắt đầu thảo luận vấn đề này với nhau.
Ninh Phong có chút hâm mộ nhìn Nhiếp Tiêu: "nếu như zombie chia thành giai đoạn như vậy, lão đại hiện tại hẳn là dị năng giả cấp ba rồi, giờ hẳn là không có ai mạnh hơn lão đại hơn nữa, về sau không biết còn có thay đổi nào không, cơ mà nếu tiếp tục thăng cấp chắc chắn sẽ là một cổ sức mạnh khủng bố có thể tiêu giệt tất cả.''
"Cũng không biết khi nào tôi có thể thăng cấp, tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ a a a a.'' Ninh Phong kêu loạn.
Nghe những lời này đám người Đoạn Ôn Du cảm thấy Ninh Phong phân loại tựa hồ càng rõ ràng, đơn giản thô thiển nhưng lại càng rõ ràng hơn.
Cậu sẽ thăng cấp.''Nhiếp Tiêu an ủi hắn
Nói xong, Nhiếp Tiêu lấy ra tinh hạch đào được từ trong cơ thể con zombie trên biển ra, thu hoạch được rất nhiều, tinh hạch cỡ nắm tay.
"Trước tiên hãy chia những thứ này ra đi.''
Những tinh hạch này đào ra từ trong đầu quái vật biển, trong đó mỗi một viên ẩn chứa năng lượng cao hơn trăm ngàn viên tinh hạch bình thường, nhưng trừ cái đó ra so với hấp thu tinh hạch của zombie cấp thấp bình thường ra thì không có gì khác mấy, chỉ là mang một viên tinh hạch lớn như vậy ở bên người chỉ để dự phòng mà thôi.
Kéo dài liên tục, dễ mang theo cũng vừa vặn.
Trên thuyền này đều là dị năng giả, mỗi người một viên vừa đủ.
"Tôi cảm thấy tôi có thể hấp thu viên này trong hơn nửa tháng.''Ninh Phong không khách sáo nhận lấy, xoa xoa tinh hạch hình tròn to đùng trong tay, thở dài một hơi vẻ mặt mong đợi: "tinh hạch à, tinh hạch chờ sau khi tao hấp thụ xong mày, mày giúp tao thăng cấp có được không.''
"Ha ha ha, cậu đây là muốn thăng cấp đến điên rồi đi.''Tạ Quân ở một bên không nhịn được cười to.
Đoạn Ôn Du nhìn Nhiếp Tiêu phát hết tinh hạch đi, đột nhiên bị suy đoán táo bạo trong đầu làm cho chấn động, không nhịn được mở miêng: "Lão đại, anh không lưu lại một cái cho mình sao? chẳng lẽ anh không cần hấp thụ thêm tinh hạch nữa hả?
Nhiếp Tiêu bất đắc dĩ cười: " vẫn có thể hấp thu, lần thăng cấp này cũng không có nghịch thiên như vậy.''
Tiểu Ngũ Nhất cũng mở miệng: "Con đặc biệt để lại một cái cho ba ba, đây chính là do cục cưng tự tay đào nó ra khỏi đầu cá voi kia đấy.''
Nhiếp Tiêu nhịn không được hôn lên mặt thiếu niên: "Ba ba rất thích.''
Mọi người: ".....''mẹ nó cơm chó.
Cuộc hành trình sau đó rất thuận lợi, mặc dù trên đường bị quái vật trì hoảng rất lâu miễn cưỡng cập bờ trước khi trời hoàn toàn tối.
Cảm giác được chạm chân xuống mặt đất khiến ai cũng cảm thấy thoải mái.
"A a a cuối cùng cũng tới Hải Thành rồi.''
Mọi người không khỏi hét lên vui sướng, sau đó nương theo ánh trăng, cơm chiều qua đi tất cả mọi người an tĩnh lại.
Tàu đã thả neo ở bãi, tối nay mọi người vẫn là nghỉ ngơi trên tàu, ngoại trừ người chịu trách nhiệm gác đêm, những người còn lại đều sớm tiến vào vùng đất mộng mơ huyền bí.
Tiếng sóng vỗ bên tai rì rào rì rào.
Bạch Mân nằm một mình trên giường trong phòng, nhìn ánh trăng bên ngoài sau đó ngồi dậy, vẻ mặt thay đổi mấy lần.
Trải qua sóng gió vào ban ngày, cậu ta đã nhận ra sâu sắc rằng mình không phải là zombie vương mạnh nhất duy nhất trên trái đất.
Muốn thoát khỏi uy áp khống chế của zombie vương chỉ có thể làm cho bản thân trở nên mạnh hơn.
Bạch Mân nghĩ như vậy, liền đem hai tay đặt ở trước mặt, sau đó trên giường liền xuất hiện rất nhiều dị năng hạch đủ mọi màu sắc, đều là mấy ngày nay cậu ta lặng lẽ để zombie cấp thấp thu thập được từ trên người người chết các nơi.
Bạch Mân cụp mắt nhìn những vị năng hạch này, cuối cùng chọn ra vị năng hạch màu xanh nhạt mà lúc đầu vô tình có được.
Sau đó cởi nút áo sơ mi, đâm nó vào cơ thể mình.
Cậu ta vốn không muốn làm điều này.
Tuy nhiên bây giờ cậu ta phải trở nên mạnh mẽ hơn,
Ngay khi dị năng hạch màu xanh nhạt vừa đi vào cơ thể, liền bị dị năng hạch không gian tồn tại đầu tiên trong cơ thể bài xích, hai dị năng hạch đồng thời tồn tại trong cơ thể cùng một lúc, chỉ khiến Bạch Mân cảm thấy cơ thể đau đớn như bị xé toạc, máu dường như rỉ ra từ hàm răng nghiến chặt của cậu ta.
Nhưng mà trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy cậu ta chỉ có thể nuốt nỗi đau vào trong bụng, không dám rên một tiếng nào.
Không giống như song hệ dị năng của Nhiếp Tiêu, cho dù cậu ta có tư chất của zombie vương cũng không thể chịu đựng được nỗi đau xé xác thống khổ như vậy.
mọi người đều biết zombie có thể sử dụng vị năng hạch của con người nhưng họ không biết rằng trong cơ thể zombie chứa một viên vị năng hạch cũng đã là cực hạn.
Mà phần lớn zombie bình thường cho dù chiếm được vị năng hạch, không có sự trợ giúp của zombie vương đều không có cách nào vận chuyển dị năng trong đó.
Bạch Mân thống khổ nằm xấp trên giường, hít sâu một hơi cố nén đau đớn như xé rách, vận chuyển dị năng hạch màu xanh nhạt trong cơ thể.
sau đó trong tay liền ngưng tụ ra kim châm làm bằng nước trong suốt.
____là dị năng hệ thủy đột biến.
Nhìn kim châm sắc bén mỏng như lông chim này Bạch Mân chỉ cảm thấy dị năng này rất thích hợp với mình, ẩn dấu lại không dễ thấy.
Cuối cùng Bạch Mân đã dựa vào sức mạnh ý chí đáng kinh ngạc của mình để chống chọi với trò chơi giữa hai dị năn hạch để hai dị năng hạch thuận lợi cùng tồn tại.
Cả người Bạch Mân đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn móng tay lại bắt đầu chuyển sang màu đen liền lấy ra một ống thuốc thử màu xanh đậm rồi nuốt vào.
Mà lúc này cửa bị gõ vang.
Bạch Mân thu dọn đồ đặt trên giường mang theo nghi ngờ và cảnh giác đi tới, nhưng mà khi mở cửa ra lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt màu lúa mạch đỏ bừng của La Vân Hải.
Một người lính nhìn có chút ngốc nghếch khờ khạo: "Anh có chuyện gì sao? Bạch Mân dịu dàng hỏi.
"Tôi..... tôi thấy ban ngày cậu hình như có chút không thoải mái, cái này cho cậu.''La Vân Hải không dám nhìn mặt Bạch Mân lỗ tai đỏ bừng.
Trong cuộc sống khó khăn của mình, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người ưu nhã lại đẹp mắt như vậy, cậu dường như luôn mang theo khí chất ấm áp thư sinh giống như tên của cậu ấy, cậu giống như một bông hồng trắng an tĩnh trầm lặng/
"Chúc ngủ ngon.''
La Vân Hải vội vàng đặt đồ trong tay vào tay Bạch Mân tim đập thình thịt, chạy về căn phòng cuối hành lang như đang chạy trốn.
Bạch Mân ngơ ngác nhìn hộp y tế trong tay, sau đó không khỏi cười nhẹ.
Cậu ta là không gian dị năng giả không gain cái gì mà không có
"Đồ Ngốc."
Truyện chỉ đăng duy nhất ở Wattpad -@Auduongydinh4869. Các trang khác chỉ là ăn cắp.
22/5/2024
Bởi vì trời vẫn còn sáng trên biển vẫn còn tồn tại rất nhiều nguy hiểm, Nhiếp Tiêu tạm thời không cho phép mình đắm chìm trong cơ thể mềm mại của Hamster nhỏ.
Sau khi hơi vượt qua cơ nghiện, liền ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt đứng đắng mặc quần áo cho tiểu Ngũ Nhất.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, lúc này tàu lại bắt đầu xuất phát, mặc dù vừa rồi sống sót sau thảm họa nhưng một số binh sĩ đi theo Ngô Khánh Phong không may bị lây nhiễm hy sinh.
Khi bị Zombie cá cắn, bọn họ liền tự động nhảy vào biển rộng, hài cốt cũng không còn. Nghĩ đến sự hy sinh của họ, bầu không khí trên toàn con tàu trở nên có phần u ám.
tiểu Ngũ Nhất cũng chạy đến thăm Đại Lão Hổ vẫn đang hôn mê cùng những người khác trên tàu.
Nhìn Đại Lão Hổ đang ngủ say nằm trên đệm tiểu Ngũ Nhất không nhịn được sờ sờ bộ lông của Đại Lão Hổ sau đó có chút lo lắng nhìn về phía Sislow và Bahill bên cạnh hỏi: "Tướng Quân không sao chứ."
Bahill lắc đầu nói: "không sao đâu, chỉ là năng lượng bị tiêu hao quá mức thôi, ngủ một giất sẽ tốt hơn. Nemo..... sự hồi phục của những con vật nhỏ các cậu rất mạnh đấy."
"Vậy là tốt rồi!"
tiểu Ngũ Nhất thở vào nhẹ nhõm, sau đó có chút hối hận cúi đầu nói: "Đều tại tôi đi mà không nói lời từ biệt, khiến mọi người lo lắng rồi."
"Không sao đâu, vẫn ổn là tốt rồi."
Bahill nhịn không được xoa đầu bé Hamster, sau đó dẫn Sislow ra ngoài, mỉm cười nói với tiểu Ngũ Nhất: "Bây giờ chúng ta đừng quấy rầy Tướng Quân nghỉ ngơi, ra ngoài xem baba của cậu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện, còn trở nên mạnh hơn nhiều như vậy, giống như đã đã thông hai mạch Nhâm Đốc* vậy.
(*)Hai mạch Nhâm và Đốc là hai trong số các mạch chính trong y học cổ truyền Trung Quốc, đóng vai trò quan trọng trong hệ thống kinh lạc và khí huyết của cơ thể.
"Ừm."
Tiểu Ngũ Nhất sẵn lòng đồng ý, sau đó liền cùng đám người Bahill rời khỏi căn phòng nơi Đại Lão Hổ đang ngủ.
Lúc này, đám người Nhiếp Tiêu đều đã tụ tập ở trên boong thuyền, trong khoang lái lộ trình đã định sẵn. Ninh Phong cũng không cần giờ giờ khắc khắc ở đó nhìn chằm chằm.
Mọi người đang ngồi trên boong tàu nghỉ ngơi, sau một trận đại chiến ai cũng đã kiệt sức và đói, mọi người vừa ăn vừa tận hưởng gió biển, thỉnh thoảng dùng năng lực của mình để dọn sạch lũ zombie cá nhỏ dày đặc trên biển.
Nhiếp Tiêu nhìn tiểu Ngũ Nhất ra khỏi phòng, sau đó vẫy tay gọi cậu ngồi bên cạnh mình, giơ tay xoa đầu nhóc con nhà mình: "Thế nào rồi, Tướng Quân không sao chứ."
tiểu Ngũ Nhất thành thật lắc đầu: "Không có vấn đề gì."
Nhiếp Tiêu cũng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đút thức ăn trong tay cho cậu, nhìn bộ dáng ăn uống giống như Hamster nhỏ đáng yêu của Ngũ Nhất, trong mắt Nhiếp Tiêu tràn đầy dịu dàng.
Đoạn Ôn Du thấy tất cả mọi người đều ở đây ngoại trừ Đại Lão Hổ, liền đặt thức ăn trong tay xuống tò mò hỏi Nhiếp Tiêu: "Lão đại sau khi anh đột nhiên biến mất, Chuyện gì đã xảy ra khiến thực lực của anh tăng lên nhiều như vậy."
Nghe vậy Khương Thù và những người khác đều ngẩng đầu lên, tập trung ánh mắt tò mò vào Nhiếp Tiêu.
Bạch Mân vcó lẽ là người duy nhất ở đây biết chuyện gì đã xảy ra với Nhiếp Tiêu. Nhưng Bạch Mân biết vẫn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Nhiếp Tiêu, muốn nghe chi tiết.
"Lõi dị của tôi đã hoàn toàn bị vỡ nát." đối mặt với sự chú ý của mọi người Nhiếp Tiêu bình tĩnh nói, không giấu giếm mọi người điều gì.
Nhưng anh không biết câu nói này đối với mọi người có bao nhiêu chấn động, phải rất lâu sau mọi người mới có phản ứng.
"Thật sự vỡ rồi."Ninh Phong nuốt nước miếng.
"Ừm, tôi không còn cảm nhận được sự không tồn tại của nó nữa." Nhiếp Tiêu gật đầu bình tĩnh nói:"nhưng tôi vẫn có thể khống chế gió và sấm sét càng thêm thuận tay.
Khương Thù Nhịn không được khẽ nhíu mày: "đây Rốt cuộc là có ý gì, nói tiếng người dễ hiểu một chút."
Nhiếp Tiêu nhìn Khương Thù ở một bên trầm mặt một lát vẻ mặt nghiêm túc nói: "kỳ thực chuyện này bản thân tôi cũng không hiểu nhiều lắm."
Mọi người: "...."
"Lúc đó dị năng đã cạn kệt, toàn thân đau đớn như bị xé nát, nhưng tôi không muốn chết nên liền liều mạng thôi thúc dị năng hạch sau đó tôi nghe thấy âm thanh của hai dị năng hạch vỡ vụng trong ý thức, cả người trong trạng thái hư vô mờ mịt, giống như chính mình muốn tiêu tán trong không khí, khi tỉnh táo lại thân thể giống như được tái tạo gió và sấm sét trên thế giới dường như đang hòa tan, được tôi sử dụng và trở thành một thể với tôi."
"Cảm giác đó rất kỳ diệu."
Nhiếp Tiêu nói chuyện cảm giác miệng khô khốc nhấp một ngụm nước, gần như dùng toàn bộ vốn tiếng trung đã học được cả đời để miêu tả những thay đổi trong lòng mình khi ấy.
Tuy nhiên Khương Thù và những người khác càng nghe càng bối rối, gần như phát điên mà bỏ chạy:''sao anh không chuyển nghề trở thành thần côn đi.''
Bé Hamster trong mắt cũng đầy dấu chấm hỏi, nhưng điều đó không ngăn được cậu vỗ tay đầy ngưỡng mộ một cách mù quán: "Ba ba trông có vẻ ngầu quá.''
Mọi người: ".....''
Đoạn Ôn Du ở một bên lúc này hình như cũng hiểu được một chút, suy nghĩ một lúc mới nói Tôi đoán dị năng hạch của chúng ta hẳn là tồn tại ở một số trạng thái, hiện tại có ba trạng thái được biết đến là trạng thái rắn, bán rắn và dung hòa, lão đại nói nó vỡ nhưng tôi nghĩ sau khi bị vỡ chắc nó đã hoàn toàn hòa nhập với cơ thể, đó là lý do tại sao sức mạnh đột nhiên tăng lên nhiều như vậy!''
"Mà cơ hội biến hóa này hẳn là có liên quan với tâm tính ý ch của lão đại khi đó đạt tới một giới hạn nhất định cộng với tình huống nguy hiểm như vậy trích phát tiềm năng tự nhiên liền thăng cấp.''
Nghe Đoạn Ôn Du nói, mọi người tựa hồ cũng hiểu được một chút: "nói như vậy cũng có hợp lý.''
Bạch Mân hiếm khi nói chuyện gật đầu nói: "Tôi nghĩ chắc là vậy mười phần thì cũng đúng tám chín phần.''
Nghe lời này, Nhiếp Tiêu Cùng Khương Thù lập tức liếc nhìn Bạch Mân chỉ thấy đối phương sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Những người khác cũng không có suy nghĩ sâu xa về độ xác thực trong lời nói của Bạch Mân bắt đầu thảo luận vấn đề này với nhau.
Ninh Phong có chút hâm mộ nhìn Nhiếp Tiêu: "nếu như zombie chia thành giai đoạn như vậy, lão đại hiện tại hẳn là dị năng giả cấp ba rồi, giờ hẳn là không có ai mạnh hơn lão đại hơn nữa, về sau không biết còn có thay đổi nào không, cơ mà nếu tiếp tục thăng cấp chắc chắn sẽ là một cổ sức mạnh khủng bố có thể tiêu giệt tất cả.''
"Cũng không biết khi nào tôi có thể thăng cấp, tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ a a a a.'' Ninh Phong kêu loạn.
Nghe những lời này đám người Đoạn Ôn Du cảm thấy Ninh Phong phân loại tựa hồ càng rõ ràng, đơn giản thô thiển nhưng lại càng rõ ràng hơn.
Cậu sẽ thăng cấp.''Nhiếp Tiêu an ủi hắn
Nói xong, Nhiếp Tiêu lấy ra tinh hạch đào được từ trong cơ thể con zombie trên biển ra, thu hoạch được rất nhiều, tinh hạch cỡ nắm tay.
"Trước tiên hãy chia những thứ này ra đi.''
Những tinh hạch này đào ra từ trong đầu quái vật biển, trong đó mỗi một viên ẩn chứa năng lượng cao hơn trăm ngàn viên tinh hạch bình thường, nhưng trừ cái đó ra so với hấp thu tinh hạch của zombie cấp thấp bình thường ra thì không có gì khác mấy, chỉ là mang một viên tinh hạch lớn như vậy ở bên người chỉ để dự phòng mà thôi.
Kéo dài liên tục, dễ mang theo cũng vừa vặn.
Trên thuyền này đều là dị năng giả, mỗi người một viên vừa đủ.
"Tôi cảm thấy tôi có thể hấp thu viên này trong hơn nửa tháng.''Ninh Phong không khách sáo nhận lấy, xoa xoa tinh hạch hình tròn to đùng trong tay, thở dài một hơi vẻ mặt mong đợi: "tinh hạch à, tinh hạch chờ sau khi tao hấp thụ xong mày, mày giúp tao thăng cấp có được không.''
"Ha ha ha, cậu đây là muốn thăng cấp đến điên rồi đi.''Tạ Quân ở một bên không nhịn được cười to.
Đoạn Ôn Du nhìn Nhiếp Tiêu phát hết tinh hạch đi, đột nhiên bị suy đoán táo bạo trong đầu làm cho chấn động, không nhịn được mở miêng: "Lão đại, anh không lưu lại một cái cho mình sao? chẳng lẽ anh không cần hấp thụ thêm tinh hạch nữa hả?
Nhiếp Tiêu bất đắc dĩ cười: " vẫn có thể hấp thu, lần thăng cấp này cũng không có nghịch thiên như vậy.''
Tiểu Ngũ Nhất cũng mở miệng: "Con đặc biệt để lại một cái cho ba ba, đây chính là do cục cưng tự tay đào nó ra khỏi đầu cá voi kia đấy.''
Nhiếp Tiêu nhịn không được hôn lên mặt thiếu niên: "Ba ba rất thích.''
Mọi người: ".....''mẹ nó cơm chó.
Cuộc hành trình sau đó rất thuận lợi, mặc dù trên đường bị quái vật trì hoảng rất lâu miễn cưỡng cập bờ trước khi trời hoàn toàn tối.
Cảm giác được chạm chân xuống mặt đất khiến ai cũng cảm thấy thoải mái.
"A a a cuối cùng cũng tới Hải Thành rồi.''
Mọi người không khỏi hét lên vui sướng, sau đó nương theo ánh trăng, cơm chiều qua đi tất cả mọi người an tĩnh lại.
Tàu đã thả neo ở bãi, tối nay mọi người vẫn là nghỉ ngơi trên tàu, ngoại trừ người chịu trách nhiệm gác đêm, những người còn lại đều sớm tiến vào vùng đất mộng mơ huyền bí.
Tiếng sóng vỗ bên tai rì rào rì rào.
Bạch Mân nằm một mình trên giường trong phòng, nhìn ánh trăng bên ngoài sau đó ngồi dậy, vẻ mặt thay đổi mấy lần.
Trải qua sóng gió vào ban ngày, cậu ta đã nhận ra sâu sắc rằng mình không phải là zombie vương mạnh nhất duy nhất trên trái đất.
Muốn thoát khỏi uy áp khống chế của zombie vương chỉ có thể làm cho bản thân trở nên mạnh hơn.
Bạch Mân nghĩ như vậy, liền đem hai tay đặt ở trước mặt, sau đó trên giường liền xuất hiện rất nhiều dị năng hạch đủ mọi màu sắc, đều là mấy ngày nay cậu ta lặng lẽ để zombie cấp thấp thu thập được từ trên người người chết các nơi.
Bạch Mân cụp mắt nhìn những vị năng hạch này, cuối cùng chọn ra vị năng hạch màu xanh nhạt mà lúc đầu vô tình có được.
Sau đó cởi nút áo sơ mi, đâm nó vào cơ thể mình.
Cậu ta vốn không muốn làm điều này.
Tuy nhiên bây giờ cậu ta phải trở nên mạnh mẽ hơn,
Ngay khi dị năng hạch màu xanh nhạt vừa đi vào cơ thể, liền bị dị năng hạch không gian tồn tại đầu tiên trong cơ thể bài xích, hai dị năng hạch đồng thời tồn tại trong cơ thể cùng một lúc, chỉ khiến Bạch Mân cảm thấy cơ thể đau đớn như bị xé toạc, máu dường như rỉ ra từ hàm răng nghiến chặt của cậu ta.
Nhưng mà trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy cậu ta chỉ có thể nuốt nỗi đau vào trong bụng, không dám rên một tiếng nào.
Không giống như song hệ dị năng của Nhiếp Tiêu, cho dù cậu ta có tư chất của zombie vương cũng không thể chịu đựng được nỗi đau xé xác thống khổ như vậy.
mọi người đều biết zombie có thể sử dụng vị năng hạch của con người nhưng họ không biết rằng trong cơ thể zombie chứa một viên vị năng hạch cũng đã là cực hạn.
Mà phần lớn zombie bình thường cho dù chiếm được vị năng hạch, không có sự trợ giúp của zombie vương đều không có cách nào vận chuyển dị năng trong đó.
Bạch Mân thống khổ nằm xấp trên giường, hít sâu một hơi cố nén đau đớn như xé rách, vận chuyển dị năng hạch màu xanh nhạt trong cơ thể.
sau đó trong tay liền ngưng tụ ra kim châm làm bằng nước trong suốt.
____là dị năng hệ thủy đột biến.
Nhìn kim châm sắc bén mỏng như lông chim này Bạch Mân chỉ cảm thấy dị năng này rất thích hợp với mình, ẩn dấu lại không dễ thấy.
Cuối cùng Bạch Mân đã dựa vào sức mạnh ý chí đáng kinh ngạc của mình để chống chọi với trò chơi giữa hai dị năn hạch để hai dị năng hạch thuận lợi cùng tồn tại.
Cả người Bạch Mân đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn móng tay lại bắt đầu chuyển sang màu đen liền lấy ra một ống thuốc thử màu xanh đậm rồi nuốt vào.
Mà lúc này cửa bị gõ vang.
Bạch Mân thu dọn đồ đặt trên giường mang theo nghi ngờ và cảnh giác đi tới, nhưng mà khi mở cửa ra lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt màu lúa mạch đỏ bừng của La Vân Hải.
Một người lính nhìn có chút ngốc nghếch khờ khạo: "Anh có chuyện gì sao? Bạch Mân dịu dàng hỏi.
"Tôi..... tôi thấy ban ngày cậu hình như có chút không thoải mái, cái này cho cậu.''La Vân Hải không dám nhìn mặt Bạch Mân lỗ tai đỏ bừng.
Trong cuộc sống khó khăn của mình, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người ưu nhã lại đẹp mắt như vậy, cậu dường như luôn mang theo khí chất ấm áp thư sinh giống như tên của cậu ấy, cậu giống như một bông hồng trắng an tĩnh trầm lặng/
"Chúc ngủ ngon.''
La Vân Hải vội vàng đặt đồ trong tay vào tay Bạch Mân tim đập thình thịt, chạy về căn phòng cuối hành lang như đang chạy trốn.
Bạch Mân ngơ ngác nhìn hộp y tế trong tay, sau đó không khỏi cười nhẹ.
Cậu ta là không gian dị năng giả không gain cái gì mà không có
"Đồ Ngốc."
Truyện chỉ đăng duy nhất ở Wattpad -@Auduongydinh4869. Các trang khác chỉ là ăn cắp.
22/5/2024
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook