Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Quyển 1 - Chương 7: Chạy trốn

Dì nhỏ sau khi gọi ba lần điện thoại cho Trương Thư Hạc cũng không có ai nhận, liền vội vã đến nơi ở của y, lúc này mới phát hiện đã người đi nhà trống. Khiến cho dì nhỏ y tức giận chính là thủy tinh trên cửa sổ một gian phòng trong nhà thế mà đã vỡ vụn, trên tường đều là bụi khói cháy đen, sàn nhà lại càng bị đập ra vài hố, hiện trường bị hủy bừa bộn, trên mặt đất còn có một số tấm gỗ vỡ nát.

Mấy hàng xóm nghe thấy tiếng chửi rủa của dì nhỏ Trương Thư Hạc, đều nhao nhao vây qua xem. Mấy hàng xóm lầu trên lầu dưới đều nói, ngày sét đánh có nghe thấy một số tiếng kỳ quái, thanh âm rất lớn, bọn họ còn tưởng rằng láng giềng đang xem thế giới động vật. Ở dưới lầu Trương Thư Hạc cũng nói ngày sét đánh có nghe thấy mái nhà nổ mạnh một tiếng, bể cá trong nhà cũng bị chấn động bắn tung tóe nước, đồ dùng ly chén cũng ngã trái ngã phải, mấy đứa trẻ kinh hách đều khóc ngao ngao. Nhà đối diện cũng nói có nghe thấy thanh âm, sau khi trời trong, thì trong phòng một chút động tĩnh cũng không có.

Nữ nhân sống đối diện nói em gái cô sống ở chung cư đối diện, khi sét đánh hình như thấy sấm sét đánh vào trong cửa sổ một nhà ở chung cư đối diện, toát ra một trận ánh sáng lam. Sau đó mấy người càng nói thanh âm càng thấp, nhìn nhìn tầng than đen bị đốt ra trên mặt đất, sau đó đều nhìn về phía dì nhỏ của Trương Thư Hạc.

Dì nhỏ vốn mắng rất khó nghe, sau đó nghe thấy mấy bà cô bảy mồm tám lưỡi nói chuyện sét đánh, lại thêm tro đen khả nghi trên mặt đất, không khỏi chậm rãi im tiếng. Một bác gái hơn năm mươi tuổi ở bên cạnh nói một câu với bà: “Lời nói của thím Dung không dễ nghe, cháu của chị ba ngày không có tin tức, cũng liên lạc không được, có phải... xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay không, tốt nhất là báo cảnh sát.”

Dì nhỏ vừa nghe, mí mắt không khỏi khẽ giật, bà vốn không có cảm tình gì đối với đứa cháu đó, thế nhưng nếu quả thật bị sét đánh chết trong nhà này, mình về sau không chỉ không thể ở, bán cũng sợ bán không được giá tốt.

Vì vậy vội vã trở lại tìm chồng thương lượng, khi hai vợ chồng bàn bạc tới cùng báo hay không báo cảnh sát, Trương Thư Hạc gọi điện thoại đến. Lúc này y đã ngồi xe tới vùng quê nào đó thuộc tỉnh G, nơi đó là vùng quê lúa nước có tiếng, sản lượng gạo cao, giá cả cũng rẻ, y mới mua một số trữ vào không gian hạt đào. Bởi vì địa phương có chút xa, vì vậy tín hiệu không tốt, điện thoại gọi không được, sau khi ngồi xe rời khỏi vùng quê gạo, trở lại tỉnh G mới gọi điện cho dì nhỏ.

Kết quả dì nhỏ ở trong điện thoại thấy y không có việc gì, nghĩ đến mình sợ bóng sợ gió một hồi, liền lập tức không để ý thể diện chửi y ầm lên. Bà vốn xuất thân làm buôn bán, há miệng phải nói gần như không khác gì so với đao sắc, có thể mắng khiến người ta như bị lóc thịt ngàn đao. Trương Thư Hạc nghe xong vài câu liền gác, sở dĩ gọi điện thoại đơn giản là báo bình an, miễn cho bà thực sự báo cảnh sát, đến lúc đó phiền phức chính là mình.

Lúc này y mặc áo sơ mi vải bông ngắn tay màu xanh da trời, trên đùi là chiếc quần bằng bông gai, trên chân là một đôi giày vải trắng. Mới ngồi xe đến tỉnh G dạo qua một vòng, phát hiện tỉnh G không chỉ có sản lượng lúa gạo cao, hoa bông cũng rất cao sản, tiện thể chế phẩm bằng bông được sản xuất gia công cũng rất nhiều, giá rẻ hơn chí ít gấp ba so với thành S. Trương Thư Hạc lập tức đặt hơn mười tấm chăn đệm bông, cùng hơn mười cuộn vải bông với sợi bông, lại tìm được nhà xưởng may áo, đặt làm hơn trăm bộ áo quần thuần bông, trang phục mùa đông trang phục mùa hè đều có, để về sau dùng cho tắm rửa.

Khi mạt thế vì an toàn, mỗi người mặc đều là quần áo Teflon* sau khi được gia công mấy lần, không khác gì với áo mưa, tuy rằng chịu bẩn chịu giặt, thế nhưng lại không thoáng khí tốt như quần áo bằng bông, đại đa số người quanh năm mặc loại quần áo đó, da toàn thân đều nổi rôm, ngứa khó nhịn. Bởi vì chế phẩm bằng bông cực kỳ khan hiếm, có cũng đều dùng để băng bó vết thương cho người bị thương, cho dù có người ngẫu nhiên phát hiện, cũng đều bị người ta tranh mua sạch. (*Teflon là 1 loại nhựa tổng hợp được tạo bởi quá trình polymer hóa, được sử dụng để phủ lên các dụng cụ như nồi chảo chống dính, phủ lên quần áo có thể chống thấm v.v…)

Bởi vì quần áo đệm chăn đặt làm cần thời gian, vì vậy Trương Thư Hạc tạm thời ở lại tỉnh G, thuê một phòng khách sạn rẻ nhất, một gian phòng ba người, một giường ngủ hai mươi đồng tiền. Sở dĩ Trương Thư Hạc không thuê gian đơn, là bởi vì gian đơn quá mắc, vậy mà cần trên dưới tám mươi đồng tiền. Thứ y muốn mua quá nhiều, cho dù trong tay có mấy chục vạn, nhưng trên thực tế so sánh với đồ y muốn mua thì tuyệt không nhiều, vì vậy không muốn lãng phí nhiều, cũng thực sự không cần phải vì thế mà tiêu thêm số tiền đó.

Trước đây y yêu cầu dì nhỏ chính là ba mươi lăm vạn tiền mặt, đều đã được y bỏ vào không gian hạt đào, mua gạo với chế phẩm bông các loại đã dùng hết mười vạn đồng, còn lại hai mươi lăm vạn phải tính toán tiêu dùng tỉ mỉ.

Lúc này toàn thân trên dưới y mặc quần áo thuần bông, nhìn cực kỳ bình thường, trong tay chỉ cầm một túi da trâu, cho dù ở chỗ nhiều người, cũng tuyệt không dẫn người chú ý.

Sau khi tiến vào gian phòng, hai giường còn lại trong gian phòng đã có người vào ở. Hai người đó tựa hồ có quen biết, đang ngồi trên giường nói chuyện, một người hơn hai mươi tuổi, một người hơn bốn mươi tuổi. Sau khi Trương Thư Hạc đi vào, tuyệt không chào hỏi bọn họ, mà đi rửa mặt trước, sau đó trực tiếp lên giường, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận hành công pháp Thổ Nạp dưỡng khí.

Hai người kia thấy Trương Thư Hạc sau khi vào liền ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt lại, đều có chút hiếu kỳ tư thế khác người thường của y, bất quá đều là một số người làm công vào Nam ra Bắc, cũng không phải chưa thấy qua việc đời, hiện tại đạo quan chùa miếu không phải số ít, cũng có không ít người đạo gia với người phật gia bình thường ra vào trong cửa hàng khách sạn, tín đồ cũng có rất nhiều, nói không chừng người này chính là một trong số đó, nhìn hai lượt sau đó cũng dời đường nhìn đi, tiếp tục nói chuyện trên công trường.

Trương Thư Hạc nhắm mắt dưỡng thần Thổ Nạp sau nửa giờ, mới mở mắt ra, chân lại một chút cũng không tê, có thể thấy được ban nãy Thổ Nạp khí vận toàn thân, thông suốt không trở ngại. Sau đó mới quét mắt nhìn trong phòng, đang là buổi trưa, hai người kia sau khi nói chuyện một hồi, liền đứng dậy ra ngoài ăn cơm, lúc này trong phòng không có người.

Lúc này Trương Thư Hạc mới quét mắt nhìn túi da trâu y đặt bên giường, sau đó đưa tay kéo xuống khối mộc bài có khắc phù buộc trên miệng túi. Túi vẫn luôn không có động tĩnh, nhất thời lay động một trận, từ bên trong chui ra một con báo con lớn cỡ mèo đen.

Lúc này đang lườm một đôi mắt hổ, tràn ngập địch ý nhìn y, cũng hơi hơi nhe khóe miệng với y, một chân đưa ra, thân mình với đầu đè thấp, dường như phòng bị Trương Thư Hạc, cũng dường như muốn thừa dịp y không chú ý sẽ xông lên cắn đứt cổ họng của y.

Trương Thư Hạc quét nhìn nó, nếu con hắc báo này vẫn là trạng thái ngày đó khi cấm thuật đại thành, lúc này nói không chừng y sẽ phải cướp đường mà chạy, thế nhưng lúc này con báo nhỏ chỉ lớn cỡ con mèo đen, cho dù lộ ra một hàm răng nanh mọc đều, với y mà nói cũng không có gì uy hiếp. Sở dĩ trong cấm thuật gọi vật luyện thành là phó thú, đương nhiên chính là để sai sử sử dụng vì người luyện chế.

Trong đó cũng ghi chép tỉ mỉ cách dùng sai sử nó, vì thú tinh trên người nó là dùng tinh huyết trên người Trương Thư Hạc luyện chế, sau khi thú tinh với nó hợp hai làm một, cho dù nó không tình nguyện, cũng phải chịu Trương Thư Hạc sai sử, chỉ cần Trương Thư Hạc thấm máu vào trong phù rồi sử dụng, nó sẽ phải dùng hết mọi lực lượng để hoàn thành mệnh lệnh, bằng không sẽ chịu nỗi khổ hồn phi phách tán.

Bất quá năng lực của báo con còn yếu, sau khi dung hợp thú tinh, cũng cần thiết từ từ ngộ hóa lực lượng ẩn chứa trong thú tinh, hiện tại sử dụng nó, cũng tuyệt không thể làm được chuyện gì cho y.

Huống hồ mang nó lên đường, Trương Thư Hạc thực sự có chút phiền chán, dục vọng công kích của nó rất mạnh, đều tràn ngập địch ý đối với hết thảy đồ vật gì với người nào. Trương Thư Hạc từng đi ngang qua thành T ở tạm hai ngày, nhất thời sơ sẩy để cho nó chạy thoát ra, cũng may trong cấm thuật có ghi chép, có thể chính xác tìm được vị trí của nó. Sau cùng khi túm nó trở về, trong miệng nó còn dính máu thịt không biết là của động vật hay người. Lúc đó Trương Thư Hạc tuyệt không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nhăn mi mơ hồ lo lắng. Hiện giờ không phải mạt thế, nếu thực sự cắn chết người, đối với mình mà nói phiền phức sẽ không nhỏ.

Vì vậy buổi tối cùng ngày liền ngồi xe rời khỏi thành T, cũng cất nó vào trong túi da trâu, dùng phù phong ấn hai ngày. Phó thú do cấm pháp luyện ra, khác hẳn với động vật bình thường, bất kể là thần trí hay thân thể, bởi vì được thú tinh thượng cổ cải tạo toàn diện, cho dù chỉ lớn có mấy tháng, hiện giờ cũng có thể nghe hiểu được tiếng người, hiểu rõ rất nhiều ý, thân thể cũng vì thú tinh mà được cường hóa cực hạn, cho dù đói hơn nửa tháng cũng sẽ không chết.

Theo ghi chép trên cấm thuật, thú tinh là tinh hoa toàn thân cổ thú ngưng kết thành, hồn phách báo con với thú tinh một khi hợp hai làm một, là có thể trực tiếp tiếp nhận truyền thừa của sinh vật thú tinh khi còn sống, cực kỳ nghịch thiên, cho nên mới xưng là cấm thuật. �

Thứ như truyền thừa, tuy rằng Trương Thư Hạc không cách nào thể hội, thế nhưng cũng có thể lý giải được đại khái. Chắc hẳn là một loại vật chất tinh thần có thể để cho phó thú càng ngày càng mạnh. Một phương diện y cảm thấy có truyền thừa không tệ, có thể khiến nó càng mạnh mẽ hơn, về sau cũng sẽ càng thêm có sự trợ giúp đối với mình.

Bất quá, khi y nghĩ đến ánh mắt vô thời vô khắc muốn dùng móng vuốt của nó giết chết mình, lại không khỏi nhụt chí. Lúc này nếu như không phong ấn nó vào trong túi, nó sẽ vô thời vô khắc nhìn chằm chằm mi từ một nơi tối nào đó, thừa dịp mi chưa chuẩn bị sẽ giương nanh cắn lên cổ mi, cho mi ngủ không được an bình, ăn không được an tâm. Hiện giờ mới lớn mấy tháng đã có sự kiên nhẫn cực kỳ với chiến lực khó chơi như thế, không chỉ khiến Trương Thư Hạc cảm thấy đã lãng phí giá trị của hai chén tinh huyết, có lúc còn sởn tóc gáy nghĩ có phải tự tay mình đã tìm một đối thủ đến để giày vò chính mình hay không, luôn cảm thấy cho dù tương lai y không chết trong tay hoạt tử nhân với huyết đằng, cũng sẽ bị hủy trên cấm thuật mà năm đó chính mình thi pháp.

Thế nhưng, có một số việc nếu đã làm, hối hận nữa cũng vô dụng, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Bất kể như thế nào, bây giờ nó còn ở trong tay mình, chỉ cần có phù có thể mệnh lệnh nó, tựa như con khỉ lông* trong tay Như Lai (* Tôn Ngộ Không), nơi nào cũng chạy không được. Phản phệ trong cấm thuật cũng có điều kiện, chí ít hiện tại, nó còn chưa có bổn sự đó.

Trương Thư Hạc lấy ra một tấm phù từ không gian, vung lên trong không trung, lập tức cháy lên, thoáng phất trên đầu báo con, sau khi cháy tàn, báo con lập tức mềm xuống, y đưa tay túm sau cổ nó nhấc lên.

Bất quá cho dù cho nó một tấm tán lực phù, khi nhấc nó lên, hai chân sau của nó vẫn dùng sức quơ quào trong không trung, tựa như một con tôm bự cong thân. Trương Thư Hạc không khỏi nhớ tới khi còn bé ở nông thôn, luôn nghe người ta nói, mèo biết bắt chuột khi nhấc lên đều sẽ cong chân, mèo như vậy khi bắt chuột mới hung mãnh dị thường, còn như mấy con mèo yếu đuối, hết ăn lại nằm, không biết bắt chuột, khi nhấc lên, thân thể sẽ kéo dài ra, chân cũng rũ xuống phía dưới.

Trương Thư Hạc cũng không biết bọn họ nói có phải thật không, bất quá lúc này xem ra, con báo này ngược lại thực như thế, báo với hổ đều thuộc động vật họ nhà mèo, hẳn cũng sẽ ứng nghiệm một hai.

Nghĩ như thế, tâm tình y nhất thời lại trở nên thư sướng, thấy báo nhe răng với y, cũng không buồn bực như lúc trước nữa.

Sở dĩ Trương Thư Hạc dắt nó theo, là muốn mang nó đi tắm rửa. Khi mang đi từ thành S, đến bây giờ đã có sáu bảy ngày, một lần cũng chưa từng tắm qua, cho dù trên người là lông đen, tương đối chịu bẩn, thế nhưng đã dính hồ hồ dán lên người, còn dính mấy thứ đỏ sậm như máu, không kém mấy so với mấy con chó mèo lưu lạc trên đường.

Nhất là mùa hè, lại bị nhốt trong túi da trâu hai ngày, cái mùi đó không thể nói là khiến người ta muốn nôn, nhưng tuyệt đối không được gọi là dễ ngửi. Lúc này Trương Thư Hạc mang theo báo con, qua hai cửa vào WC, trực tiếp tới bồn nước bên cạnh, ném báo con vào bồn nước, không đợi nó đứng lên, đã mở vòi nước ra, sau đó nước lập tức phun lên trên người báo con.

Chỉ chốc lát sau nó đã biến thành một con ‘chó rớt nước’ lông dính sát trên người. Lúc này nước đã bị Trương Thư Hạc mở đến lớn nhất, nước đánh lên trên người báo con, khiến cho nó thấp giọng phẫn nộ kêu, sau đó bốn cái chân lần lượt giãy dụa muốn đứng lên, thế nhưng vừa đứng lên đã bị nước bắn trượt chân lại vào trong bồn, sau đó tiếp tục đứng lên, lại bị nước đánh ngã xuống.

Lúc đầu Trương Thư Hạc chỉ ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, thẳng đến sau hơn mười lần, nó mới rốt cục thỏa hiệp, không nhúc nhích nằm ở đáy bồn, mặc cho nước đánh lên trên đầu nó, tuy rằng vẫn cứng đầu chống cự lại dòng nước, nhưng đầu đã bị nước đánh có chút run.

Trương Thư Hạc thấy một thân lông đen của nó dính sát trên người, lộ ra bộ dáng da bọc xương, vốn còn nghĩ sẽ giáo huấn sự bất tuân của nó một chút, bất quá nhớ lại nó trước khi chết từng bị ngược đãi dài đến nửa tháng, cuối cùng giãn mi, đưa tay vặn nhỏ vòi nước một chút, sau đó lấy một cục xà phòng đã bị dùng chỉ còn lại một mảnh hơi mỏng bên cạnh xoa tạo bọt lên toàn thân cho báo con, tắm sạch một lần từ đầu tới đuôi, liên tục xả nước hai lần.

Khi tắm miệng với đầu cho nó, tên nhóc này thừa dịp y chưa chuẩn bị, há miệng dùng sức cắn lên cổ tay Trương Thư Hạc. Cho dù đã bị thi triển tán lực phù, nhưng lực lượng nguyên thủy của mãnh thú vẫn cắn cổ tay y chảy máu, Trương Thư Hạc chỉ đành ném nó đi, dùng nước xối sạch chỗ bị thương. Tuy trong lòng tức giận, thế nhưng lúc này trong WC người đến người đi, cũng không thể ném nó xuống lầu để trút giận, tính cách của y cũng sẽ không bởi vì nó cắn mình một miếng, mình sẽ đánh nó một trận để trả thù, vì vậy chỉ có thể rửa sạch vết thương, túm cổ nó đi về.

Hiển nhiên dọc theo đường đi có người hiếu kỳ nhìn báo con ướt đẫm trong tay y, nhưng bởi vì vóc người của nó cực kỳ tương tự mèo, không ít người tưởng là mèo, nhìn vài lần cũng liền thôi.

Khi Trương Thư Hạc nhấc báo con quay về phòng, hai người trong phòng xong cơm nước đã trở về, thấy trong tay y nhấc một con mèo đen, đều nhìn chăm chú, mà báo con thấy người lạ, cũng lập tức giận trừng mắt, hung ác nhe răng với hai người bọn họ. Hai người kia nhất thời kinh hách nhảy dựng, còn chưa từng thấy qua mèo đen hung hãn như thế.

Trương Thư Hạc bình tĩnh một tay ném báo con vào trong túi da trâu, treo mộc phù lên, sau đó lấy ra băng gạc quấn cổ tay, quyết định mấy ngày kế tiếp đều không thả nó ra khỏi túi, cho đói mấy ngày, để chà bớt liệt khí của nó.

Mấy ngày kế tiếp, bất kể ngày tối đêm trắng, Trương Thư Hạc gần như đều đả tọa trên giường. Bởi vì thời gian bình thản hiện tại dùng một ngày sẽ ít đi một ngày, y không chỉ phải lợi dụng công pháp thượng cổ trên tơ lụa để cải thiện thể chất của bản thân, cũng phải luyện ra nhiều tinh khí dùng để vẽ phù.

Trong mấy ngày ngoại trừ ăn cơm, một chuyến ra ngoài duy nhất là đi mua chút giấy phù với chu sa. Vốn ở thành S y đã mua một số giấy phù chu sa, bất quá khi đó trong tay túng thiếu, vì vậy chỉ mua mấy trăm đồng, mà hai mươi đồng chỉ có thể mua được một trăm giấy phù, một trăm tấm luyện một ngày liền hết, tiêu hao cực kỳ cao. Hơn nữa dọc theo đường đi luyện tập vẽ Thất Tinh phù lại dùng mất không ít, đến bây giờ, giấy phù trong tay chỉ còn lại mấy chục tấm, hai hộp chu sa cũng dùng thấy đáy, nhất định phải bổ sung thêm một số để dự bị, khi mạt thế cũng sẽ không có ai chuẩn bị mấy thứ này để chờ y mua.

Thông thường chỗ bán mấy thứ này đều tương đối hẻo lánh, đại thể là chỗ bán một số tiền nến giấy vàng mã, sau khi nghe ngóng một chút đã hỏi thăm được.

Trương Thư Hạc đi vào liền thấy bên trong bày đầy các loại đồ dùng để tế tự, bên trong có một cô gái nhỏ đang chỉnh lý hàng, ngẩng đầu nhìn y một cái, liền cúi đầu tiếp tục chỉnh lý hàng hóa, cũng thuận miệng nói: “Muốn mua giấy phù chu sa mời vào bên trong...”

Trương Thư Hạc cũng không ngạc nhiên, biểu cảm như thường, sau khi nói câu cảm ơn, liền từ một lối đi nhỏ hẹp chỉ có thể để cho một người thông qua đi vào trong. Bên trong là một gian phòng hơn mười mét vuông, bày mấy ngăn tủ đồ vật, có một lão đầu tóc hoa râm, đang ghi chú gì đó, có người đi vào cũng không ngẩng đầu nhìn.

Chờ sau khi Trương Thư Hạc đánh giá xong bốn phía rồi đi qua, lão đầu mới vừa viết vừa nói: “Giấy phù cấp thấp mười tệ, giấy phù trung cấp hai mươi tệ, giấy phù cao cấp bốn mươi tệ, sau khi mua không trả không đổi. Chu sa tốt nhất chắc giá ba trăm lẻ năm tệ một hộp, không trả không đổi, máu gà trống một chén mười lăm tệ, gỗ đào tinh chế năm mươi mốt tệ. Trên bàn có bút giấy, ghi lại thứ cậu muốn mua, một hồi liền mang tới cho cậu...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương