Edit: Miu

Kỳ Ninh nhìn tấm bản đồ vẽ tay đơn giản mà Mạc Dịch Phàm đưa cho mình, nhanh chóng tìm được vị trí chợ trời ở khu B.

Hiện tại, khu chợ trời không còn giống như ở thời bình ồn ào náo nhiệt, hơn nữa tiền cũng biến thành trao đổi vật tư.

Khu chợ trời này thực ra là một thông đạo ngầm khá dài, hai bên đường có rất nhiều người ngồi hoặc đứng. Có lẽ mạt thế chỉ mới bắt đầu mấy ngày nên trông bọn họ chỉ hơi gầy gò một chút, tuy nhiên trên mặt mang nhiều hơn vẻ mệt mỏi, dơ bẩn cùng tuyệt vọng.

Kỳ Ninh vừa mói bước vào thông đạo ngầm liền thấy một thiếu niên dáng vẻ lưu manh theo dõi.

"Hắc. Vị đại ca này, anh là lầ đầu đến đây sao? Anh có muốn mua gì không? Chi bằng anh để em dẫn đường cho. Nơi này có thứ gì, giá cả thế nào em đều biết hết. "

Thiếu niên lưu manh kia cười lên đều không thấy đôi mắt. Cậu ta nhìn chằm chằm túi quân dụng của Kỳ Ninh, chà chà tay nói.

"Em cùng lắm chỉ cần một ít đồ ăn thôi. "

Kỳ Ninh liếc nhìn thiếu niên kia một cái sau đó lắc lắc đầu. Cậu đương nhiên biết mọi người hiện tại đều vô cùng khó khăn, nhưng bản thân cậu không phải chúa cứu thế, không thể đem đồ ăn lãng phí lên người khác. Hơn nữa lại còn lãng phí lên một thiếu niên tay chân lành lặn.

Thiếu niên lưu manh kia còn nói thêm gì đó nhưng Kỳ Ninh vẫn nhẹ nhàng bước vòng qua cậu ta. Thiếu niên kia đứng nhìn Kỳ Ninh thì đã thấy cậu cách xa mình hơn ba mét.

"Chết tiệt! "

Thiếu niên kia than một tiếng, thấp giọng mắng.

"Thì ra là dị năng giả tốc độ. Trách không được cả người lại sạch sẽ như vậy. Rõ ràng mắt chỉ toàn để lên đầu. "

Kỳ Ninh chớp nhoáng rời đi. Cậu hiện tại đã luyện tu vi đến tầng thứ hai, tuy rằng vẫn chưa thể tu luyện pháp thuật nhưng tinh thần lực vẫn có thể khuếch tán ra hơn 10 mét. Lời của thiếu niên kia cậu đều nghe được rõ ràng.

Dị năng giả tốc độ? Xưng hô này có vẻ không tồi.

Chợ trời ngoại trừ thức ăn nước uống thì dường như cái gì cũng đều có bán. Thậm chí có người còn lấy áo khoác lông chồn lót dưới đất để ngồi, trước mặt bày bán những món hàng xa xỉ như thuốc lá, trang sức hay mỹ phẩm nhập khẩu. Cũng có người bày bán những món quần áo cũ,sản phẩm điện tử, thậm chí chén nồi ly muỗng, đồ gia dụng đều được bày ra.

Kỳ Ninh đối với mỹ phẩm đương nhiên không có hứng thú, nhưng những trang sức có gắn thêm ngọc thạch cậu vẫn có điểm chú ý. Trong ngọc thạch có chứa linh khí, có người nói ngọc dưỡng người hẳn là ý này đi. Tuy linh khí trong ngọc thạch khá ít nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt. Kỳ Ninh đã đem không gian cải tạo lại một ít nên hiện tại bên trong một khối ngọc thạch cũng không có. Cậu nếu muốn tu luyện vẫn phải dựa vào linh tuyền và ngọc thạch này.

Đương nhiên, trong không gian vẫn có không ít linh thực. Nhưng không may là Kỳ Ninh chỉ thích hợp nuôi dưỡng và ủ chín ba loại linh thực trong ba linh căn mộc thủy thổ, còn luyện đan dược nhất thiết phải cần đến linh căn hệ hoả.

Đây cũng là một lý do Kỳ Ninh không để Mạc Dịch Phàm trở về thành phố A trước mạt thế. Hai người đều cần đến mỏ ngọc thạch ở thành phố H. Có nó, việc tu luyện của họ mới càng thêm thuận lợi.

"Cái này... Bán như thế nào? "

Kỳ Ninh không có ý định mua riêng lẻ một món trang sức mà chỉ một vòng quanh ý muốn mua toàn bộ.

Người ngồi lên áo khoác lông chồn kia híp mắt nhìn Kỳ Ninh, không để ý nói.

"Mười gói mì ăn liền. "

Bất kì ai cũng không nghĩ đến, những món trang sức có trị giá hơn trăm vạn trước mạt thế kia bây giờ chỉ đáng giá mười gói mì ăn liền.

Bất quá Kỳ Ninh chỉ đứng lên, ra vẻ muốn rời đi nói.

"Tôi không có nhiều đồ ăn như vậy. Hai gói mì ăn liền và một bịch bánh bích quy khô, đổi hay không đổi? "

Người bán hàng nghe vậy khoé mắt khẽ động. Hắn còn tưởng hôm nay gặp được một con dê béo, không ngờ lại chỉ là tên giữ của. Có điều, hiện tại gặp được một tên keo kiệt cũng không dễ dàng gì. Cho nên hắn đứng lên, đem chiếc áo khoác lông chồn đã bẩn hề hề dưới đất mặc lên người, hướng Kỳ Ninh nói.

"Vật tư đâu? Đưa đây, mấy thứ đó mới đưa cho cậu. "

Kỳ Ninh nhìn lướt qua đám người như hổ rình mồi xung quanh, cẩn thận đem túi kéo ra một chút, mới đưa tay sờ soạng đem đồ lấy ra. Vì vậy từ đầu đến cuối, người bán hàng kia cũng chưa hề thấy được Kỳ Ninh đem theo thứ gì. Hắn ta bất mãn trừng mắt nhìn Kỳ Ninh một cái mới tức giận cầm đồ cong eo rời đi.

Kỳ Ninh đem mấy món trang sức dưới đất cầm lên bỏ vào túi, nhanh chóng rời đi. Hơn nữa còn cố tình lộ ra thanh đao đeo bên hông mình. Vì vậy, những ánh mắt bất thiện hướng về cậu cũng bớt đi không ít.

Kỳ Ninh rời đi rất nhanh, so với dị năng giả tốc độ không khác bao nhiêu. Hơn nữa thanh đao đeo bên hông cậu loé ra hơi thở âm trầm nguy hiểm khiến cho nhiều người không dám đến gần.

Dọc đường đi, Kỳ Ninh đem một nửa thức ăn trong túi mua thêm một miếng tinh hạch tang thi cấp một. Thông đạo ở chợ trời không quá chật chội nên số người thấy Kỳ Ninh mua đồ không hề ít. Vì vậy cậu đành phải theo lối cũ trở về.

Đợi khi Kỳ Ninh đã ra khỏi chợ, đi được thêm mấy vòng mới đem đám người phía sau cắt đuôi chỉ còn hai tên.

Nhìn thấy sắp tới nhà, Kỳ Ninh không kiên nhẫn,cong người vòng một cái đi vào ngõ nhỏ. Hai người nãy giờ vẫn theo sau cậu lúc này mới xuất hiện.

"Kì lạ. Người đâu mất rồi? "

Người đầu trọc ảo não gãi đầu. Sờ sờ một hồi chỉ thấy da đầu,lúc này hắn mới nhớ hắn cơ bản làm gì có tóc:). Người đi cùng đầu trọc cười cười, hướng về nơi Kỳ Ninh đang ẩn thân vừa đi vừa nói.

"Người anh em! Chúng tôi quả thực không có ý xấu. Chỉ là chúng tôi muốn mời cậu gia nhập dong binh đoàn của chúng tôi thôi. "

Kỳ Ninh cau mày, nửa dựa người trên tường, thưởng thức thanh đao trên tay, nhìn hướng hai tên kia không nói lời nào. Người chỉ ra vị trí của Kỳ Ninh bề ngoài mặc một chiếc áo sơ mi trắng mà thời mạt thế này khó có được, cười vô cùng ôn nhu lễ độ nói.

"Tôi tên là Kiều Hàm, dị năng giả hệ tinh thần. Tôi cảm nhận được tinh thần lực của cậu cho nên mới biết rõ vị trí như vậy. Tên đầu trọc này mọi người cũng gọi hắn là đầu trọc. Hắn là dị năng giả hệ lực lượng. Chúng tôi thuộc dong bình đoàn Thiết Ưng. Lần trước khi làm nhiệm vụ, chúng tôi phát hiện xung quanh cửa hàng ngọc khí có một kho hàng chứa lượng vật tư rất lớn... "

Kiều Hàm nói đến đây liền dừng lại. Nói về thức ăn, Kiều Hàm rất tin tưởng ở mạt thế không ai không động tâm. Sở dĩ hắn nhắc đến cửa hàng ngọc khí kia một là tạo hảo cảm với Kỳ Ninh, rằng bọn họ biết rõ vị trí của kho hàng, hai là bởi vì Kiều Hàm tinh ý phát hiện khi Kỳ Ninh ở khu chợ trời đối với trang sức đính ngọc thạch khá để ý.

Kỳ Ninh ngưng mắt nhìn Kiều Hàm một cái, chỉ ngay trọng tâm nói.

"Mấy người không có dị năng giả không gian hoặc có nhưng lại rất nhỏ."

Kiều Hàm nghe vậy cũng không hề có chút lúng túng, chỉ nói.

"Chúng tôi quả thực không có dị năng giả không gian. Cho nên tôi muốn mời cậu và bạn của cậu là Tưởng tiểu thư gia nhập cùng dong binh đoàn chúng tôi. "

Kỳ thật Kiều Hàm tín toán sẽ mời Tưởng Yên Nhiên gia nhập vào dong binh đoàn của họ hôm nay. Nhưng khi đến dưới lầu nhà cô ta liền thấy được Kỳ Ninh từ trên lầu ba đi xuống. Lầu ba chỉ có hai hộ gia đình đều thuộc cùng một dong binh đoàn. Cho nên Kiều Hàm tự nhiên liền cho rằng Kỳ Ninh quen biết Tưởng Yên Nhiên, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ không tệ.

Bởi vì trước đây dong binh đoàn của Mạc Dịch Phàm đều bài xíchTưởng Yên Nhiên và Mạc Tam dường như còn có cả cậu thiếu niên trước mắt này. Nếu đã cùng bị bài xích thì quan hệ hẳn không tệ?

Tốc độ của Kỳ Ninh vô cùng nhanh nên Kiều Hàm mới hiểu lầm rằng cậu là dị năng giả tốc độ. Lúc này hắn mới nổi lên dã tâm muốn lôi kéo Kỳ Ninh gia nhập.

"Tưởng tiểu thư cũng được mà người anh em cũng được. Hai người đều bị Mạc đội trưởng bài trừ, cần gì phải ở nơi đó bị người khác xem là ăn vạ? "

Kiềm Hàm một mặt tận tình khuyên bảo.

"Không nói đến những dong binh đoàn khác, chúng tôi đối với thành Viên quả thực không tồi. Chỉ cần có thực lực thì không ai có thể khinh thường cậu. Cho nên, người anh em cậu có muốn gia nhập cùng chúng tôi hay không? " Thuận tiện đem Tưởng tiểu thư kia cùng đến?

Kỳ Ninh nâng nâng khoé miệng, liếc mắt nhìn Kiều Hàm nói.

"Tôi muốn bất kì lúc nào cũng có thể rời khỏi dong binh đoàn. "

Thấy Kiều Hàm chau mày, Kỳ Ninh tiếp tục nói.

"Còn về Tưởng Yên Nhiên, nếu tôi khuyên cô ta, hẳn cô ta sẽ đồng ý tham gia vào dong binh binh đoàn của mấy người. "

Vẻ mặt Kiều Hàm hơi biến sắc. Hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Kỳ Ninh. Nếu hắn không đồng ý với cậu, cậu nhất định sẽ cản trở việc Tưởng Yên Nhiên gia nhập với họ. Kỳ Ninh tuy rằng thoạt nhìn không tồi, nhưng tiểu đội của bọn hắn không phải không thể thiếu. Nhưng còn Tưởng Yên Nhiên, cô ta là dị năng giả không gian hiếm gặp. Hơn nữa nghe nói diện tích không gian cô ta rất rộng, có thể đem toàn bộ kho hàng ngầm ấy thu vào. Cho nên, đối với Tưởng Yên Nhiên bọn họ nhất định phải thu vào tay.

"Nhất thiết cậu phải làm xong một nhiệm vụ mới có thể rời đi. "

Cuối cùng Kiều Hàm đành phải cắn răng nói ra điểm mấu chốt. Kỳ Ninh gật đầu.

"Đó là điều đương nhiên. Chỉ cần các người không vứt bỏ tôi, tôi hiển nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ và cùng trở về với các người. "

Kiều Hàm nghe vậy sắc mặt tốt lên không ít.

"Vậy khi nào chúng tôi mới gặp được Tưởng tiểu thư? "

Kiều Hàm còn không biết, Tưởng Yên Nhiên dị năng giả không gian mà hắn tâm tâm niệm niệm hiện tại không rảnh để gặp mặt hắn.

Bên này Tưởng Yên Nhiên đang ở trong phòng của Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm tìm chiếc vòng tay. Mà bên ngoài cửa Mạc Tam sốt ruột chần chừ một lúc lâu mới đứng lên đi vào phòng khiến cho Tưởng Yên Nhiên đang chú tâm tìm kiếm hoảng sợ một phen.

"A! "

Tưởng Yên Nhiên vỗ vỗ ngực, hướng Mạc Tam lộ ra nụ cười xinh đẹp.

"Anh vào đây sao không nói em một tiếng?"

Mạc Tam nhìn lướt qua cô ta.

"Nói cho em, em sẽ dám đến phòng của Mạc thiếu trộm đồ sao? "

Tưởng Yên Nhiên ngẩn người, khẽ rũ mắt.

"Dù cho em làm điều gì anh cũng sẽ báo lên cho anh trai. Như vậy so với anh không nói có gì khác nhau đâu? "

Cô ta nhẹ nhàng nức nở một tiếng.

"Em biết anh là cấp dưới của anh trai, vì anh ấy làm việc. Em quả thực không nên cản trở nhiệm vụ và lòng trung thành của anh. Cho nên, Tam ca, em sẽ không trách anh, anh vẫn có thể đem sự tình hôm nay báo với anh trai... "

Mạc Tam quả thực không nghĩ tới Tưởng Yên Nhiên vẫn luôn biết mình giám sát cô ấy. Thậm chí đem nhất cử nhất động báo lại cho Mạc thiếu. Giờ phút này nghe được Tưởng Yên Nhiên không chút oán hận nói vậy khiến hắn có vài phần áy náy.

Nhưng nỗi áy náy này không thể phủ nhận được sự thật Tưởng Yên Nhiên vào phòng Mạc Dịch Phàm trộm đồ.

"...Em tại sao lại vào phòng Mạc thiếu... Là muốn tìm đồ? "

Tưởng Yên Nhiên nghe Mạc Tam nói liền giống như vô cùng ủy khuất ngồi xổm xuống tủi thân khóc lên.

"Em không có trộm đồ,em thực sự không có trộm đồ. Là Kỳ Ninh... Kỳ Ninh kề đao vào cổ em bức em đem chiếc vòng tay em vô cùng trân trọng mà mẹ em để lại lấy đi mất. Là cậu ta cướp đi! Nếu cậu ta cướp những thứ khác, cho dù là mạng của em, em cũng sẽ không do dự. Cậu ta là người của anh trai, em đương nhiên sẽ vì anh ấy mà bỏ ra mọi thứ. "

Tưởng Yên Nhiên khóc đến đáng thương nói.

"Thế nhưng duy chỉ có chiếc vòng tay ấy là không thể. Đó là vật duy nhất mà mẹ em để lại cho em, em không thể mất nó được. "

Trong lòng Mạc Tam như bị gõ một cái. Hắn nhìn Tưởng Yên Nhiên khóc như mưa vô cùng đáng thương kia, trong vô thức liền ôm lấy cô ta. (:V nhảm nhí)

Sự việc kế tiếp liền vô cùng thuận theo tự nhiên. (Aka củi khô bốc lửa)

Bọn họ thậm chi không kịp trở về phòng mình liền trực tiếp tại phòng khách bắt đầu mây mưa*. (Aka XXOO -:))

(P/s: * cho hỏi Vu Sơn Phó là chi ạ?)

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Các bạn không cần kích động, Tưởng Yên Nhiên nhất định sẽ bị báo ứng nha.

⊙﹏⊙.

Có thể nói mỗi lần nghĩ đến kết cục của cô ta, mỗ tác giả đều có một cảm giác không nỡ xuống tay... Bất quá vì tương lai của tiểu thụ thân yêu, mỗ tác giả nhất định sẽ hung hăng ngược cô ta.

Còn Mạc Tam, chỉ có thể nói, khi mạt thế tới, Mạc tiểu công sẽ cho hắn tiền tài địa vị cùng quyền thế nhưng cũng có thể sẽ không.Ngược lại Tưởng muội muội này tốt xấu gì cũng cho hắn... Ân ân a a... Tự lý giải nha.:)

Mạc Tam muốn lòng trung thành cũng muốn Tưởng Yên Nhiên. Đây là hai thứ không có khả năng cùng tồn tại, cho nên kết cục của hắn cũng sẽ không quá tốt.

Cho nên, cuối cùng thì *khom lưng*: Cảm ơn hoa hoa, cảm ơn sự cổ vũ và ý kiến của mọi người. =3=

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương