Luôn cảm giác chuyện này tràn đầy sương mù.

“Ngươi có biết trước bọn họ sẽ đến không?”

“Không biết!”

“Vậy sao ngươi lại mang vũ khí đến, ngươi là một học sinh vừa tốt nghiệp mới thức tỉnh, sao có thể có vũ khí phù văn!”

Tần Phong ngẩng đầu nhìn lướt qua thấy ánh mắt đối phương đầy phấn khởi, ánh mắt lưu luyến nhìn vũ khí phù văn.

Tất nhiên Tần Phong biết đây là vì sao, bất kỳ kẻ nào thấy một vũ khí phù văn ngân quang đều khó có cả năng không dao động!

Hiển nhiên đối phương muốn tìm ra manh mối gì đó, tốt nhất có thể khiến mình cũng bị liên quan.

Đến lúc đó, rốt cuộc vũ khí này là của ai cũng khó nói trước.

Tần Phong lạnh lùng nhìn đối phương.

“Hiện tại ta là người bị hại, chẳng lẽ là ta giết người hành hung sao. Sở dĩ bây giờ các ngươi đưa ta đến cùng vì điều tra rõ ràng sao?”

Ánh mắt Tần Phong mang theo sát khí.

Dù là trước hay sau khi sống lại, Tần Phong đã giết không ít người, lúc này một bộ quần áo đỏ như máu, vẻ mặt lạnh băng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Trong chốc lát, người của đội tuần tra cũng hơi chột dạ.

“Ngươi đừng hiểu lầm, chỉ là chúng ta muốn tìm ra một vài manh mối thôi!” Đội viên đội tuần tra ho khan một tiếng, vội vàng đổi đề tài.

“Gần đây các ngươi có đắc tội người nào không?”

“Không rõ lắm!”

“Trước đó những người này có nói gì không?”

“Nói nữ đưa đi, nam giết!”

Đội viên đội tuần tra nhíu mày ghi chép lời nói của Tần Phong, trong lòng đã có một tổng kết, có khả năng cũng là một lần hoạt động thị uy đi.

Ngay lúc này, Tần Phong lại nói: “Nhưng sau đó bọn họ muốn bắt một nữ sinh, người kia là Dị năng giả duy nhất trong số chúng ta, ta nghi ngờ bọn họ muốn làm hại nàng!”

Trong lòng người của đội tuần tra hơi dao động, Tần Phong cũng không nói thêm gì nữa, hỏi những cái khác Tần Phong đều từ chối trả lời.

Không hỏi ra cái gì từ bên Tần Phong, bên đội tuần tra kia lại có tiến triển mới.

“Những người này chưa chắc đã là người Hắc tri chu, nhưng mấy người trong đó thật sự là tội phạm bỏ trốn, còn có mấy người thành lập tiểu đội lính đánh thuê trong căn cứ Thừa Bắc.”

“Ừm, được, hiểu rõ!”

Biết thân phận thì dễ làm, tuy lần này ảnh hưởng tồi tệ, nhưng có lực lượng điên cuồng của Tần Phong cũng không tạo thành tổn thương gì.

“Được, cảm ơn ngươi đã phối hợp, nếu có tiến triển gì mới ta sẽ liên lạc với ngươi!”

“Được!”

Tần Phong và những người khác rời đi, Chu Hạo và Tiếu Tĩnh đều đang chờ hắn.

“Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, Dương Thiến quá đáng thương!” Tiếu Tĩnh nghiến răng, Dương Thiến đã làm phẫu thuật xong nghe nói mất đi một bên chân, cả người đều sa sút.

Sắc mặt Tần Phong vô cùng căng thẳng.

“Ta còn có chút việc, đi trước!” Tần Phong mở miệng, người đã đi ra ngoài.

“A, được!” Tiếu Tĩnh gật đầu cũng không giữ lại.

“Kẻ điên, nhớ ba ngày sau đến học viện cao đẳng báo cáo!”

Tần Phong vẫy tay, tỏ vẻ mình đã biết.

Trên người hắn đầy máu me trực tiếp tìm một góc cởi áo sơmi ném vào trong thùng rác, lại để Tiểu Bạch ở trong balo lấy quần áo tác chiến cho mình.

Sau khi mặc bộ quần áo này lên, Tần Phong quay người đi đến bên ngoài văn phòng đội tuần tra, tìm một chỗ lẳng lặng chờ đợi như thợ săn đang chuẩn bị đánh giết đồ ăn.

Hắn chờ không bao lâu đã thấy một người đi ra từ bên trong, là Trần Minh!

Đội tuần tra cũng không phải ăn cơm khô, trước đó tra ra thân phận mấy người lập tức phát hiện Trần Minh có quan hệ với người bên trong.

Kỹ năng diễn của Trần Minh rất cao siêu, thật ra trước khi đến hắn ta đã nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Thế là hắn ta giả vờ khiếp sợ, đồng thời đau lòng nhức óc nói.

“Chẳng trách gần đây bọn họ hỏi ta xem xung quanh có ai đã thức tỉnh dị năng hay không, ta còn tưởng đám người đội trưởng muốn tuyển Dị năng giả, ngươi cũng biết bạn học của ta đều là người có điều kiện gia đình không quá tốt, cho nên ta rất nhiệt tình hỏi thăm cho bọn họ, sớm biết như vậy ta chắc chắn không nói cho bọn họ biết, lần này là ta có lỗi với bọn họ!”

Trần Minh khóc đến không kiềm chế được, hành động này cũng khiến người của đội tuần tra từ bỏ suy nghĩ, bọn họ không nghi ngờ Trần Minh quá nhiều, hắn ta chỉ là một thiếu niên mà thôi.

So với Trần Minh, Tần Phong giết chết mười một tên tội phạm mới không bình thường!

Dù Trần Minh đã lừa được đội tuần tra nhưng trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ, chỉ cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

Sau khi Trần Minh lo lắng một lúc, thật sự không biết bây giờ nguy cơ đã đến!

Trong hẻm nhỏ, Trần Minh còn đang suy nghĩ cách đối phó sau đó, trong đầu hiện ra rất nhiều tỉnh cảnh, tranh thủ để mình làm đến mức không lọt một giọt nước.

Nhưng lúc này, Trần Minh đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, đó là một bóng tối hoàn toàn, tối đến mức không có một tia sáng nào, thậm chí ngũ giác cũng biến mất.

Nhưng ngay sau đó hắn ta cảm thấy cơn đau đớn bén nhọn truyền đến, toàn bộ thân thể bất ổn ngã trên mặt đất.

“A!” Trần Minh kêu thảm.

Chờ đến sau khi hồi phục, Trần Minh chỉ thấy được một tình canh khiến hắn ta không thể chấp nhận nổi.

“A, chân của ta, ai? Là ai!!!”

Ống quần của hắn ta rỗng tuếch, thậm chí bắp chân bị chém xuống cũng biến mất không thấy gì nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương