Dù sao Tiếu Tĩnh cũng chỉ là một học sinh vừa thức tỉnh, bắn súng không phải điểm mạnh của nàng, súng trên tay đã sớm bị đánh nát.

Người của tổ chức Hắc tri chu này nhìn một vòng, lập tức gọi: “Nữ mang hết đi cho lão tử, nam giết hết!”

Trong chốc lát, những thiếu niên vốn nên tuyệt vọng này đều mở to hai mắt nhìn, đồng tử co rụt lại.

Tần Phong liếc nhìn quanh một vòng, phát hiện Trần Minh đã không ở nơi này.

Nhưng Triệu Viên Viên vẫn còn đó, không chỉ như thế sắc mặt của nàng hơi ngây ngốc như bị rót không ít rượu, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất không có sức lực chạy trốn.

Sao Tần Phong không hiểu Triệu Viên Viên bị bỏ thuốc chứ!

Tốt, cực kỳ tốt!

Một đám đại hán như sói vào bầy cừu muốn bắt những học sinh này đi, nhưng Tần Phong sao có thể để bọn chúng được toại nguyện.

“Xoẹt!”

Thanh Vương đao ra khỏi vỏ tạo ra tia sáng xanh và sát ý lạnh lẽo.

Các tráng hán Hắc tri chu đeo khẩu trang đã phân tán, lúc này súng chỉ dùng để uy hiếp chứ không phải dùng để giết người.

Bởi vì các đồng bọn cũng đứng phân tán, nếu tùy ý nổ súng sẽ bắn trúng đồng bọn.

Vậy đây không phải chuyện tốt!

Cho nên nói, Thương giới giả là chức nghiệp giả thứ ba có rất nhiều hạn chế.

Lúc này vì hành động phân tán này của bọn họ, lại cho Tần Phong cơ hội!

Nội lực phun trào, Tần Phong như tên rời cung lao ra ngoài.

Thanh Vương đao vung lên, không trở ngại chút nào xuyên qua cổ một người ở giữa không trung.

Đây là một món trang bị phù văn được chế tác từ tài liệu dị thú cấp thú vương, ánh sáng màu bạc giao phó cho nó thân phận của truyền kỳ.

Bây giờ, lần đầu tiên thanh đao này thấy máu đã thể hiện ra năng lực cường đại của nó.

Một đao vung lên, thậm chí không cảm giác được bất kỳ trở ngại nào, điều này khiến trong lòng người không khỏi nghi ngờ vừa rồi mình thật sự một đao chém người sao?

Thậm chí, cảm giác còn dễ dàng hơn cắt đầu hũ, cứ như chém thẳng vào khoảng không.

Nhưng trong lòng Tần Phong không do dự chút nào, đã một lần nữa vung đao chém vào cổ của một người khác.

Kẻ địch kia lại bị một đao cắt ngang cổ, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Nhanh, quá nhanh, tia sáng màu bạc là ánh sáng sau cùng trong trí nhớ của hắn ta.

Lúc này đây, đầu của kẻ địch bị Tần Phong giết chết trước đó mới rơi xuống, trên mặt hắn ta còn giữ nguyên nụ cười dữ tợn.

“Phốc!!!”

Cái cổ không còn đầu phun ra máu tươi cao đến một thước, Tần Phong không do dựu lại hành động.

“Cổ võ giả! Cẩn thận!”

Người Hắc tri chu đeo khẩu trang cũng phản ứng không chậm, lập tức rút vũ khí trên người tấn công về phía Tần Phong.

“Vù!”

Một cây đao xuất hiện trước mặt Tần Phong nhưng lại bị Tần Phong dùng Thanh Vương đao cứng đối cứng với đối phương, cả hai vốn phải chạm vào nhau, sau đó đồng bạn Hắc tri chu có thể nhân cơ hội tấn công, giết chết Tần Phong.

Chỉ không ngờ Thanh Vương đao vẩy lên, đao của đối phương đã im hơi lặng tiếng bị chém đứt.

Phải biết rằng, chiến đao thép hợp kim trong tay đối phương cũng phải tốn hai vạn mới mua được, lại cứ thế bị cắt đứt.

Lúc này đây, cuối cùng bọn họ mới thấy thứ trong tay Tần Phong trông như yếu ớt, trên thực tế không thể bỏ qua ánh bạc khiến bọn họ hoảng sợ.

“Trang bị phù văn ngân quang!”

“Sao có thể!”

“Móa nó, không phải là một đám học sinh sao?”

Đám người này kêu gào mắng chửi, nhao nhao xông lên tấn công Tần Phong.

Trong chốc lát, Tần Phong và những người này đánh thành một đoàn.

“Đi mau, các ngươi trốn trước đi!”

Chu Hạo hô to một tiếng, bản thân lại lăn một cái đến bên cạnh hai người bị Tần Phong giết chết trước đó, cầm lấy vũ khí của đối phương, nhưng lúc này cũng có một bàn tay đưa qua, Chu Hạo ngẩng đầu nhìn lại là Tiếu Tĩnh.

Hai người nhìn nhau, chia ra cầm súng, có lẽ bọn họ không có thực lực của Tần Phong nhưng cũng không muốn bó tay chịu trói.

Những bạn học khác đều là người còn chưa thức tỉnh, trường hợp như vậy cũng không giúp được một tay, trong lòng vô cùng sợ hãi, bây giờ một câu của Tiếu Tĩnh đã khiến bọn họ tìm được người đáng tin cậy.

Những người này nhao nhao bỏ trốn.

“Tên khốn, bắt nữ nhân này lại, chúng ta đi!”

Người cầm đầu đã có ý muốn lùi nên bọn họ cũng không che giấu nữa, một đám người như sói như hổ xông về phía Triệu Viên Viên.

Mục tiêu của bọn họ vốn là Triệu Viên Viên!

“Bảo vệ Triệu Viên Viên!” Tần Phong lập tức hô to một tiếng.

Tuy Chu Hạo và Tiếu Tĩnh không hiểu vì sao Tần Phong làm như thế, lại không chút do dự cản trước người Triệu Viên Viên.

“Phanh phanh phanh!”

Viên đạn bắn ra, trên thân những người này đều mặc áo chống đạn, nhưng không cẩn thận bắn vào trên đầu cũng có thể giết chết người.

“Móa nó, giết cho ta!”

Một người rống giận cũng muốn móc súng ra, nhưng ngay sau đó thân thể của hắn ta không tự chủ được bị một luồng lực hút dẫn dắt.

Chỉ trong nháy mắt, cuối cùng Tần Phong đã bắt lấy sơ hở của những người này.

Chiến đấu đến bây giờ, đã có năm người chết trong tay Tần Phong, lúc này còn lại bảy người, dù có hai người đã quay đầu đi bắt Triệu Viên Viên nhưng lúc này tất cả bọn họ đều vờn quanh Tần Phong thành một vòng.

Một cái bẫy thế này, với bất kỳ người nào cũng gần như là bắt rùa trong hũ.

Nhưng đối với Tần Phong mà nói lại không phải!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương