Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư (Dịch)
-
Chương 46
Hắn ta gào lên, vì giọng nói rất lớn khiến những người xem xe khác đều tập trung ánh mắt vào hắn ta, lần này thật sự là muôn người chú ý.
Nhưng ánh mắt của những người này cũng không phải ánh mắt hâm mộ khi hắn ta có xe như tưởng tượng của Vương Khải.
Dù sao, xe vẫn chưa phải của hắn ta, ánh mắt xung quanh đầy vẻ xem trò vui.
Lần này, Vương Khải chỉ cảm thấy như ngồi bàn chông.
Nhưng chờ một lúc Tần Phong vẫn chưa về, Vương Khải cũng thầm thở phào một hơi, đồng thời trên mặt cũng xuất hiện vẻ tức giận.
“Hừ, chắc chắn bị tiểu tử kia đùa nghịch!” Vương Khải cảm thấy vừa rồi Tần Phong rời đi cũng là mua không nổi cố ý trang bức, để hắn ta ngồi trên xe bị những người khác vây xem như khỉ.
Suy nghĩ một chút thấy mình quá ngốc, hắn ta định xuống xe, lúc này ngoài xe lại xuất hiện một nam tử mặc áo trắng gile đen và quần đen.
Đây là nhân viên phục vụ trong khu triển lãm xe cũng là bảo an, trước ngực hắn ta còn có ký hiệu G3.
Năng lực giả!
“Tiên sinh, xin lỗi, chiếc xe này đã bị mua lại, tạm thời dừng lái thử! Phiền ngươi phối hợp một chút!”
“Cái gì?” Vương Khải trợn to mắt.
Mẹ nó, người kia không mua chiếc xe này thật chứ?
Trong lòng Vương Khải hơi lo lắng.
“Biểu đệ, ngươi có thù gì với người kia vậy, vừa rồi ta vụng trộm đi theo xem, hắn lại bỏ ra tám trăm vạn mua chiếc xe này!” Vừa rồi biểu ca Vương Khải vụng trộm đi theo hai người kia cũng là muốn xem trò cười rồi trở lại kể cho Vương Khải, dù sao Vương Khải là đối tượng được cả nhà bọn họ nịnh bợ.
“Là hắn mua chiếc xe này?” Vương Khải lập tức ngu ngốc.
“Tiên sinh, mời xuống xe!” Ở bên kia, năng lực giả đã tỏ ra không vui, mơ hồ có ý uy hiếp.
Trên tay Vương Khải toàn là mồ hôi, vội vàng mở cửa xe, sợ chết khiếp leo ra ngoài.
“Đi, đi nhanh lên!” Vương Khải cũng không muốn chờ Tần Phong trở về nhục nhã mình.
Nhưng càng không muốn thì việc xui xẻo càng xảy ra, Tần Phong đã quay về.
“Sao nào, đã đi rồi hả? Không ăn lốp xe sao!” Tần Phong lạnh lùng nói.
“Ha ha ha!” Xung quanh truyền đến vài tiếng cười to, còn có vẻ hơi buồn cười.
Khuôn mặt Vương Khải đỏ bừng.
“Được rồi, ăn một cái lốp xe của ta cũng phải mấy chục vạn, sợ ngươi ăn không nổi! Tránh ra đi!”
Lần này Vương Khải cũng không nói được mấy lời hung hăng nữa, sau khi hắn ta xuống xe Tần Phong cũng không ngồi lên xe ngay, ngược lại mấy người bình thường sau lưng năng lực giả G3 lưu loát tiến lên, tháo hết ghế ngồi trong xe đổi sang một cái tốt hơn, sau đó lau dọn xung quanh khiến chiếc xe càng không dính chút bụi nào, lúc này mới ra hiệu Tần Phong ngồi lên.
Tần Phong khởi động xe đua, theo một tiếng vù vù xe được khởi động.
Tần Phong đổi sang thiết bị lơ lửng, lốp xe co vào lại biến thành đuôi hỏa tiễn phun ra phía dưới, hiện ra ánh sáng màu xanh.
Phù văn hệ phong!
Khởi động thiết bị lơ lửng sẽ tiêu hao năng lượng, hơn nữa phần lớn xe trong căn cứ Thừa Bắc đều không có chức năng lơ lửng, lúc này xuất hiện lại khiến mọi người kêu lên.
Xe vững vàng bay lên đến độ cao ba mét, sau đó vèo một cái lao ra ngoài, bay lướt qua đỉnh đầu mọi người chỉ để lại ánh sáng đèn xe mơ hồ.
“Quá khốc!”
“Trời ạ, đây là chiến xa Huyền phù sao?”
“Thật sự huyễn muốn chết!”
Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng than thở, chỉ có sắc mặt Vương Khải đen xì, vừa rồi chiếc xe kia lại trực tiếp gào thét bay qua đỉnh đầu hắn ta!
Chắc chắn Tần Phong cố ý!
…
Đương nhiên Tần Phong đang cố ý, loại người này cần gì để lại mặt mũi cho hắn ta, nhưng tội cũng không đáng chết chỉ dùng cách giống nhau để sỉ nhục lại mà thôi.
Nhưng Tần Phong cũng không coi đối phương ra gì.
Balo tác chiến mở ra, Tiểu Bạch nhảy ra từ bên trong tò mò nhìn quanh, sau đó ngồi bên ghế phụ.
“Cái này thế nào? Sau này ngươi không cần trốn trong balo nữa!”
Trên chiếc xe dã ngoại cỡ lớn, Tiểu Bạch chỉ có thể ở trong balo.
Những chiếc xe kia tốc độ nhanh, người cũng chen chúc, lung la lung lay, bản thân Tần Phong ngồi còn không thoải mái chứ đừng nói đến Tiểu Bạch vùi ở trong túi không thể đi ra ngoài!
Bây giờ có chiếc xe này thì Tiểu Bạch không cần trốn nữa, trong xe lắp đặt kính che chắn tốt nhất đề phòng bên ngoài nhìn trộm, Tiểu Bạch cũng có thể quan sát xung quanh.
Lúc ở trong khách sạn được thấy cảnh tượng qua cửa sổ, lần này lại ở trong xe, Tiểu Bạch nhìn ra bên ngoài cảm thấy rất mới lạ.
Chẳng mấy chốc nó phát hiện không có gì thú vị, nó cuộn lại thành một đoàn ở trên ghế phụ, cũng cảm thấy không tệ lắm.
Tần Phong nhìn dáng vẻ này của nó, không nhịn được đưa tay vuốt ve da lông của Tiểu Bạch.
“Ừm, nhưng bây giờ đang mang nợ, phải đến dã ngoại kiếm một khoản tiền!”
Chiếc xe trị giá 800 vạn, dẫn đến hiện tại trong máy truyền tin của Tần Phong chỉ còn lại 500 ngàn.
Sau mười ngày nữa đến Vạn Tông lấy hàng, số tiền này sẽ không đủ!
Nhưng Tần Phong cũng không lập tức rời đi, mà lái chiếc xe này đến một cư xá cũ nát.
Bên trong cư xá vẫn như tòa cao ốc đột ngột mọc lên từ mặt đất, chưa chắc đã rộng rãi đến mức nào nhưng một trụ sở thế này cũng là nơi mà hài tử trong cô nhi viện rất muốn được sinh sống!
“Chu Hạo, xuống lầu một chút, ta đưa ít đồ cho ngươi!” Tần Phong nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook