Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư (Dịch)
-
Chương 39
Bọn nhỏ đang chơi đùa thỏa thích, rất vui vẻ lanh lợi, khi xe quân đội lái đến phụ cận, bọn nó đều dùng ánh mắt ngây thơ lại khát vọng nhìn bọn họ.
“Tần tiên sinh, để ta dỡ đồ xuống giúp ngươi!” Tài xế rất nhiệt tình nói.
“Cảm ơn, giúp ta mở cửa xe là được!”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”
Thể trạng của thú tướng Cự thử ăn cỏ cũng không nhỏ, hơn nữa những tài liệu bị lấy xuống chỉ là phần nhỏ, xương cốt và thịt vẫn còn ở đó, bọn chúng không kém heo nhà tự nuôi đến trưởng thành.
Nhưng nằm trên tay Tần Phong và binh lính lái xe, những thứ này chỉ là chút trọng lượng nhỏ thôi.
“Được, Tần tiên sinh, ta đi trước!”
“Đã làm phiền ngươi!”
Bọn họ nhìn chiếc xe kia rời đi, lúc này mới cùng nhau tiến lên.
“Ca ca, ca ca, ngươi đến tặng đồ cho chúng ta sao?”
“Ca ca, trong này là cái gì!”
“Ca ca, chúng ta có thể ăn không?”
Tiểu hài tử quá ngây thơ, nhưng bọn họ đều tò mò nhìn chứ không ra tay, bọn họ được dạy dỗ rất tốt nhưng không thay đổi được sự nghèo đói của bọn họ.
“Buổi tối các ngươi sẽ biết, đi thôi, đừng đến gần ta quá, trên người ta rất bẩn!”
Vừa rời khỏi tiền tuyến, dù trên người Tần Phong có quần áo tác chiến T3, trên đầu của hắn cũng dính nước mưa, trên người còn hơi bẩn.
Chín cái túi bị Tần Phong cầm lấy, chỉ tốn chút sức lực đã kéo vào trong cô nhi viện, chỉ cần đăng ký một chút có thể đưa thẳng vào trong kho hàng đông lạnh.
Hôm nay lão viện trưởng không ở đây, Tần Phong cũng không cố ý thông báo đã rời đi.
Thật sự không biết, hắn vừa đi Lâm Đức Vinh đã quay về.
Hắn ta thở dài một hơi, nhìn tòa nhà đè nén không diễn tả được sự thương cảm.
Một nhóm cô nhi rời đi lại có một nhóm mới đến, tiền cứu tế mà chính phủ cho chỉ có thể bảo đảm những cô nhi này không chết đói, nhưng nói đến dinh dưỡng thì đó căn bản là chuyện không thể nào.
“Viện trưởng, có thịt, có thịt!” Lão sư rất hưng phấn nói.
Lâm Đức Vinh nghe xong rất vui mừng.
“Có người đến quyên tặng vật tư sao? Là thịt, quyên bao nhiêu?”
Lão sư vội vàng nói: “1000 cân đấy!”
Khuôn mặt Lâm Đức Vinh nhăn lại như mướp đắng, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Không tệ, vẫn có người tốt bụng, phải cảm ơn người ta thật tốt, nhớ ghi chép tên lại, sau này cô nhi viện tốt hơn sẽ báo đáp hắn!”
Chỉ có điều, Lâm Đức Vinh vẫn mặt ủ mày chau, 1000 cân đối với cô nhi viện có nhiều người như vậy chỉ như hạt cát trong sa mạc, tất nhiên không có khả năng một hơi ăn sạch đống thịt này, mà phải tiết kiệm, chia thành từng phần nhỏ, có lẽ mỗi bữa cơm chỉ có chút thịt băm mà thôi.
“Viện trưởng, ngươi còn chưa nghe ta nói hết đâu, số thịt này không phải thịt bình thường, là thịt thú tướng!”
“Cái gì?”
Lâm Đức Vinh lập tức há to miệng!
Ở trên thị trường, giá cả thịt dị thú bình thường đã đạt đến hơn một trăm tệ, còn thịt thú tướng càng là nước lên thì thuyền lên, tăng gấp ba.
Nói cách khác, có người một hơi quyên góp ba mươi vạn Trung Hoa tệ cho cô nhi viện.
Điều này cũng không phải là số lượng nhỏ.
“Được được được, tìm phương thức liên lạc của hắn cho ta, ta nhất định phải tự mình cảm ơn hắn!”
“Viện trưởng, người quyên đồ là Tần Phong!”
Là học sinh vừa rời khỏi cô nhi viện, tất nhiên những lão sư này vẫn nhận ra, lúc đầu còn không thể tin được.
Lâm Đức Vinh nghe được tin tức này không vui vẻ, ngược lại chỉ cảm thấy đau lòng.
Lại là tiểu tử Tần Phong kia.
Tần Phong là một trong những hài tử thông minh nhất mà hắn ta từng dạy, được nhiên cũng rất mạnh mẽ, chỉ là trong lòng Lâm Đức Vinh vẫn nghi ngờ sao Tần Phong có thể có nhiều thịt như vậy, phải biết rằng đây cũng không phải số lượng nhỏ, nếu bán ra ngoài cũng là một khoản tiền lớn.
“Ngươi chờ chút, đừng động đến chỗ thịt đó, ta liên lạc với Tần Phong một chút!”
Lâm Đức Vinh bấm số bộ đàm của Tần Phong.
…
Tần Phong vừa vào ở một nhà khách, tắm rửa sơ qua một chút, nằm trong bồn tắm lớn cảm nhận sự thoải mái dễ chịu khi được dòng nước cọ rửa.
Lúc bộ đàm vang lên, Tần Phong thuận tay nghe máy, hình ảnh trực tiếp được truyền bá ra, Lâm Đức Vinh thấy hoàn cảnh hào hoa bên Tần Phong còn rất ngạc nhiên.
“Tần Phong!”
“Viện trưởng!” Vẻ mặt Tần Phong thả lỏng, không tự chủ được cảm thấy thân thiết.
“Là ta, ngươi vừa quyên góp một phần thịt thú tướng cho cô nhi viện, ngươi lấy đâu ra? Ngươi không đi làm người nhặt rác chứ?”
Người nhặt rác mà Lâm Đức Vinh nhắc tới tất nhiên là loại người thực lực không mạnh, chỉ có thể trốn tránh sự đuổi giết của quái vật ở dã ngoại, sau đó có thể nhặt chút thịt hoặc là xương cốt đủ loại do một số đội ngũ cường đại lấy hết tài liệu hữu dụng rồi bỏ lại.
Hoặc là tìm xác của một vài năng lực giả, lấy được tài phú từ trên người đối phương.
Đương nhiên, nếu vận khí không tốt cũng có thể mất mạng.
Trong lòng Tần Phong ấm áp, vội vàng nói: “Viện trưởng đừng lo lắng, không có chuyện như vậy!”
Tần Phong giải thích việc gặp Thử triều ở khu vực trồng trọt Thừa Bắc vào hôm nay, chuyện này không phải bí mật, nếu có người muốn tra cũng có thể công bố ra.
“Ta thức tỉnh thể chất Cổ võ giả, ngươi cũng biết ta học lớp cận chiến rất tốt, bây giờ thực lực không yếu, đánh chết rất nhiều dị thú trong Thử triều lần này, nhận được không ít tiền, ta cũng không bán thịt thú tướng mà mang thẳng về!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook