Mạt Thế Chi Thần
Chương 11: Tâm Sự.

Khác với không khí nghiêm túc bên Tử Thần, Tử Thiên cùng Huy Lan nói chuyện cực kì xôm. Tôi một câu cậu một câu, cả quãng đường cười đến thắt ruột, nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Bọn họ chọn đường đi có khá nhiều cây xanh nhưng vẫn không thoát được cái nóng cháy da cháy thịt này, đống băng trong xe tỏa làn sương trắng liên tục.


" A Lan này, sao lần này gia chủ túm hai cậu đi vậy ? " Tử Thiên cầm một chiếc quạt phe phẩy.


" Lúc đầu ngài ấy đưa thông báo đến Kinh Đường, để Kinh Đường tiến hành chọn lọc. Cơ mà Lam vừa nghe đến Thần thiếu liền xin đi luôn, mà tôi lại là người duy nhất đạt tiêu chuẩn thể chất trong đám còn lại nên liền được điều đến." Huy Lan vừa lái xe vừa nói.


" Ha hả, từ ngày xưa Huy Lam đã là fan não tàn của Tiểu Thần rồi." Tử Thiên cười . " Ngày xưa lúc ta huấn luyện mấy người trong đội, đội gì ấy nhở?"


" Bộ đội đặc chủng đặc biệt. "


" Ừ đúng, lúc đó các cậu còn chưa cao đến mông ta đâu ha ha. " Phe phẩy chiếc quạt, Tử Thiên cười đến híp mắt. " Tiểu Thần thay ta đến đúng một lần liền thu được một fan não tàn trung thành. "


Huy Lan nghe vậy người liền cứng đờ, hắc tuyến đổ xuống như thác chảy. Ấy ấy, thiếu gia của tôi ơi !!! Hóa ra cái lần bị hành đến gần chết ấy không phải ngài làm huấn luyện viên hả??? Ký ức đợt tập đó là ám ảnh tuổi thơ của toàn bộ anh em tham gia đợt đó, họ còn tự hỏi thiếu gia ngày ngày cười đến sắp bất tử sao đột nhiên lại âm trầm đáng sợ như vậy, hóa ra là Thần thiếu gia hả ?? Huhu, đã có khoảng thời gian tôi nghĩ ngài bị đa nhân cách đó, huhu huhu.


" Hai người quả thật rất giống nhau, nếu không một lần gặp cả 2 thì chắc chắn tôi nghĩ thiếu gia bị đa nhân cách mất." Cái này gian lận trốn tìm được nè, hai người cứ đổi qua đổi lại thì chả ai biết là chết hay chưa, ha hả.


"Tất nhiên, chúng ta vốn là anh em mà. " Tử Thiên hất cằm nói.


" Thiếu gia, ngài có phiền không nếu tôi hỏi vài vấn đề?" Huy Lan hỏi.


" Cứ tự nhiên. " = Ô v Ô =.


" Thiếu gia, mọi người là ...... thần ?"


Tử Thiên ngừng cười, khuôn mặt khi nghiêm túc nhìn giống y hệt Tử Thần, không cảm xúc, chỉ có lạnh nhạt. Huy Lan hiện tại đang rất sợ mình hỏi phải cái gì không nên, đang định mở miệng xin lỗi thì nghe tiếng thở dài của Tử Thiên.


" Chúng ta......... cũng không biết." Tử Thiên dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn về phía trước, không còn vẻ đùa giỡn vừa rồi.


" Dạ ?" Huy Lan ngạc nhiên, không biết ?


" Loài người các cậu nói rằng sau khi chết, uống canh Mạnh Bà rồi chuyển thế." Ánh mắt Tử Thiên hơi trùng xuống. " Chúng ta chỉ nhớ ký ức đầu tiên là bản thân tỉnh lại trong một cỗ quan tài, không ký ức sót lại. Không như các cậu, chúng ta sống lâu hơn, có dị năng hùng mạnh, không bị trói buộc bởi bất cứ điều gì nhưng lại không biết vì sao mình được sinh ra, bản thân ra đời như thế nào? "


" 300 người, cả 3 nhà chỉ có 300 người. Mỗi lần tỉnh lại không nhiều, ta từng đến Hầm Mộ nhìn những " người thân " trong tộc, tất cả đều chỉ có một mình. Ta từng tự hỏi, vì sao chỉ có mỗi ta và em trai là sinh đôi?"


" Chỉ có 2 người ?" Huy Lam kinh ngạc.


" Phải, chỉ có 2 chúng ta." Tử Thiên mỉm cười nghiêng đầu. " Chắc cậu cũng đã được Huy Gia giáo dục qua rồi. "


" Vâng. "


Tế gia, Vân gia, Huy gia đều dạy cho bọn trẻ những điều về Tử gia, Huyền gia, Mặc gia trước khi nói về gia tộc mình. Trung thành, tận tâm, tôn kính, bảo vệ là những gì bọn họ được dạy, cũng là điều ăn sâu vào máu khắc sâu vào linh hồn bọn họ.


" Cậu không thấy lạ sao? Ai cũng chỉ có một mình, không có ký ức khi tỉnh lại. Vậy tại sao ta biết mình có 1 người em trai sinh đôi, tại sao Tử Thần biết nó có một người anh sinh đôi?"


Nhìn Huy Lan bối rối, Tử Thiên thấy thú vị.


" Chính bản thân chúng ta còn không biết, cậu làm sao mà biết được, khỏi nghĩ đê, đau não lắm."


" Lại nói, chúng ta không phải thần nhưng là sự tồn tại giống thần linh, nhưng trong chúng ta chưa ai coi mình là thần, cũng chưa từng nghĩ qua." Tử Thiên vuốt cằm, vậy bọn họ là cái gì?


" Xin lỗi, tôi đã hơi quá phận." Huy Lan trầm giọng.


" Không sao, không sao."


Bọn họ lại băng băng trên đường thêm 4 tiếng đồng hồ, khi trời đã bắt đầu chuyển màu thì vào được một thành phố. Biển báo " C thị kính chào quý khách " hiện lên rõ ràng, xung quanh có xuất hiện vài con tang thi nhỏ lẻ không đáng để vào mắt liền bị Tử Thiên lè lưỡi bỏ qua.


Trong thành phố xơ xác đìu hiu, ngoài đường gió thôi rác bay nhìn chả khác gì phim kinh dị năm 90. Mấy cửa hàng cạnh đường đều mở toang, có cửa thì cũng bị đập vỡ rồi. Nhưng đi càng gần trung tâm thì lại khác, trông có vẻ ... không tan hoang như ngoại ô ?


Tử Thiên xuống xe ngó dáo dác khắp nơi, ngoài cảnh vật bốn bề im lặng ra thì chả có gì cả. Chân gõ gõ vài phát vào bóng của mình, một tia bóng đen nhanh chóng bay vụt ra rồi biến mất.


" Sao nơi này không bị đập phá thế ??" Đường máu văng thì có đấy nhưng lại chả thấy có dấu hiệu bị đập phá bao nhiêu.


" Chắc nơi này lúc mới đầu có nhiều tang thi nên mọi người không ai dám đến." Tử Thiên ngó nghiêng.


Từ Không gian lấy ra súng đem quăng cho Huy Lan, bản thân thì ung dung hai tay đút túi thoải mái.


" A Lan, tôi tin cậu. " Còn bật ngón cái hướng Huy Lan cười tươi.


" ....... " Ò = Ó, đừng tin tôi thế chứ thiếu gia. TvT, thực ra tôi cũng sợ tang thi lắm.


" Ngài muốn đi đâu trước? "Huy Lan vác súng trên vai.


" Nơi nào phong cảnh đẹp?" Tử Thiên hỏi.


Chúng ta có nên đi ngắm cảnh vào lúc này không ? TvT


" Nơi nào có đồ ăn ?" Tử Thiên lại hỏi.


Trong không gian của ngài dù có ăn trăm năm cũng không hết, TvT


" Nơi nào tập trung nhiều tang thi?" Tử Thiên nghiêm túc nhìn Huy Lan.


Đừng, tang thi hôi lắm ngài biết không TvT.


Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hai mắt Tử Thiên tỏa sáng như đèn pha.


" A Lan, đi dọn siêu thị đi. "


" ................ "


............................................................................................................


Vì tang thi bị thu hút bởi tiếng ồn, bọn họ quyết định không đi xe, có băng của Tử Thần, Tử Thiên tuyên bố Mặt Trời không có tuổi =))) Trên đường đi chỉ có Huy Lan bị tang thi tấn công nhưng đều dùng đao chặt đầu moi tinh hạch hết, Tử Thiên cho dù đứng đó cũng chả có con tang thi nào đến gần.


" Thiếu giaaaaaa ~~~~'" Huy Lan ai oán than khóc. " Ngài xài skill gì thế? Chỉ tôi đi mà. "


" A Lan à, cậu nhớ Tiểu Thần từng nói gì về tang thi không?" Tử Thiên tốt bụng quạt quạt mấy phát cho Huy Lan.


" Tang thi bị thu hút bởi tiếng ồn, sinh vật sống, mùi hương. Nhất là mùi máu thịt của con ng.....ười." Huy Lan quay phắt đầu lại nhìn Tử Thiên.


" Bingo !!! Ta có phải người méo đâu, he he he he he." Còn tặng kèm vào tiếng vỗ tay.


Huy Lam nghe xong lập tức hộc máu gục ngã, dáng ngã thật kém sang.(Ô ^ Ô)


............................

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương