Mạt Thế Chi Phế Vật
-
Chương 356: Tụ hội ở thủ đô (19)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Edit: Yến Phi Ly
“Người thức tỉnh phải gánh chịu nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nếu làm cho địa vị của bọn họ tương đồng với người thường, đôi bên không thân không quen, cậu cảm thấy họ có thể đồng ý không? Huống hồ trước đây đâu phải chúng tôi chưa từng đối xử bình đẳng với người thường, vì cứu bọn họ mà đã hy sinh biết bao nhiêu đội ngũ tinh anh? Cung cấp cho họ nơi có thể ngủ yên cùng với thức ăn miễn phí nhưng bọn họ báo đáp lại cho chúng tôi là cái gì? Oán giận? Bất mãn? Đố kị? Còn muốn xem người thức tỉnh thành kẻ khác loài, ôm ý đồ bảo vệ địa vị đã từng thuộc về họ!” Lưu Thừa Hán tiếp tục đề tài trước đó chưa nói xong.
“Đó chỉ là lúc ban đầu, khi đó tâm tính của mọi người còn chưa có chuyển biến….” Tống Đình tuy hơi mất tập trung nhưng vẫn phản bác theo bản năng.
“Vẫn nên phân biệt chút địa vị cao thấp, không thì lúc phải chiến đấu với sinh vật biến dị, ai lại chịu xông pha chứ.” Lúc này có người mở miệng, thái độ rõ ràng là ủng hộ Lưu Thừa Hán.
Tống Đình nghe tiếng nhìn sang, cũng không bộc lộ vẻ mặt bất ngờ hay tức giận bất bình. Từ tin tình báo mà y thu nhận được, người này vốn có quan hệ mật thiết với thủ đô, lên tiếng nói giúp cũng rất bình thường.
Hắn vừa mở miệng bèn có mấy thủ lĩnh muốn tạo dựng mối quan hệ với thủ đô lên tiếng phụ họa. Còn có một bộ phận người trung lập giữ yên lặng, hiển nhiên trước khi xác định rõ mục đích của thủ đô là gì thì họ sẽ không dễ dàng tỏ rõ thái độ.
“Căn cứ của tôi đối xử với người thức tỉnh và người thường giống nhau, không phân cao thấp, không chê sang hèn, tận dụng hết khả năng của tất cả mọi người, tính tích cực được nâng lên rất cao.” Là anh em của nhau, Tống Nghiễn nhất định phải ủng hộ anh trai nhà mình vô điều kiện, huống hồ hắn cũng không tán thành việc phân chia đẳng cấp con người.
“Chỗ của tôi cũng thế.” Ông Lưu Thất gõ gõ tẩu thuốc, chậm rãi nói, “Chung quy đều là người cả, nếu phân biệt anh quý tôi bần thì cũng quá khiến lòng người rét lạnh, không tốt cho sự đoàn kết.”
“Người của hai vị chắc cũng chỉ khoảng một hai ngàn thôi nhỉ, phương thức quản lý làm sao có thể so với căn cứ lớn mấy trăm ngàn người được…” Kẻ lúc trước lên tiếng cười nói, giọng điệu và sắc mặt cũng không thấy ý chê cười, nhưng hiện tại ở đây đều là người sành sõi có thể thành lập được căn cứ lên tới hàng ngàn, hàng vạn dân cư nên có thể dễ dàng nghe được ý của hắn. Hắn đang ám chỉ Tống Nghiễn và ông Lưu Thất có quá ít người, không đủ tư cách nói chuyện.
Tống Nghiễn và ông Lưu Thất cũng không phải người dễ dàng có thể bị người xa lạ khiêu khích, sau khi nghe xong cũng không phản ứng gì quá lớn, có điều Sử Hạo lại nhàn nhạt mở miệng: “Người ở Bách Hiệp đều bình đẳng, không thấy bất cứ ai oán giận.”
Người kia bị nghẹn họng. Bách Hiệp không phải là một căn cứ nhỏ bé tầm thường, mà là nơi có thể sánh vai với thủ đô hay Nhữ Châu. Các thủ lĩnh đứng cùng trận tuyến với hắn cũng vội vàng lên tiếng phụ hoạ, dồn dập dùng căn cứ của mình để làm ví dụ chứng minh nhất định phải phân biệt rạch ròi địa vị của người thức tỉnh và người thường.
Vì vậy mọi người còn chưa biết rõ mục đích của căn cứ thủ đô là gì thì đã bị kéo đi chệch đề tài. Lưu Thừa Hán cũng không ngăn cản, hiển nhiên hắn muốn thông qua phương thức như thế để xác định sơ bộ tâm tư, chí hướng của người ở đây. Tống Đình thì càng không vội vàng, y vốn chỉ muốn tới làm rối loạn hội nghị, không cho căn cứ thủ đô thực hiện được ý đồ, huống hồ lúc này lòng y còn đang nôn nóng, cũng lười nói thêm nữa.
Trong lúc họ đang tranh chấp không ngừng, một cảm giác ngột ngạt khó mà diễn tả bằng lời đột nhiên hiện lên ở buồng tim mọi người, giống như tầng mây dày đặc trên bầu trời đè ép xuống làm cho bọn họ không tự chủ được phải dừng miệng. Đột nhiên bầu không khí yên tĩnh xuất hiện khiến tất cả mọi người ngơ ngác, khi có người muốn mở miệng thì toàn thân lại chợt bủn rủn, choáng váng đầu óc, buồn nôn khó chịu, giống như toàn bộ thế giới đều đang chấn động.
“Không xong rồi, động đất!” Có người kinh ngạc thốt lên.
Mọi người đều phản ứng rất nhanh, không một ai nhiều lời mà rất nhiều người đều bật dậy chạy ra khỏi khách sạn. Nhưng người chạy ra đầu tiên rất nhanh đã trở nên sững sờ, ngây ngốc nhìn bầu trời xa xăm, cho nên người đằng sau chưa thoát ra được bị ngăn chặn, không nhịn được chửi má nó, chờ khi cố gắng hết sức chen ra bên ngoài lại cũng ngơ ngác đứng đực ra như gặp ma.
Trương Dịch đang đưa Lan Lan chạy về thủ đô, mới lái xe chưa tới 100 km thì anh đã cảm giác được rung động, theo bản năng anh đoán ngay được đây hẳn là thảm họa mà Lan Lan nói tới. Anh không dám dừng lại xem rốt cuộc là chuyện gì, chỉ có thể liều mạng nhấn ga, hy vọng có thể chạy càng xa căn cứ Nhữ Châu càng tốt. Nhưng mà cũng không lâu lắm, một cảm giác tràn đầy áp lực giáng xuống làm cho đầu óc anh trở nên trống rỗng, khi anh kịp bình tĩnh lại thì xe đã đâm vào thực vật biến dị ven đường.
Thế nhưng chẳng rõ đám thực vật biến dị kia xảy ra chuyện gì, chúng không tấn công giống như lúc thường nữa, cũng may là như vậy, nếu không thì có lẽ trong lúc thất thần Trương Dịch sẽ bị thương nặng. Trương Dịch cố gắng áp chế cảm giác hồi hộp trong lòng, lái xe quay lại trên đường nhưng anh không chạy tiếp nữa mà là xuống xe, nhìn về phía căn cứ Nhữ Châu.
Không chỉ riêng Trương Dịch mà cả Nam Thiệu đang bay trở lại tìm anh, Trương Duệ Dương và Triệu Tân ngoan ngoãn ở nhà, người đang nghỉ ngơi hay công tác trong căn cứ, người đang săn giết zombie và sinh vật biến dị ngoài căn cứ, thậm chí là cả người của những căn cứ lân cận thủ đô vào đúng lúc này đều đứng ở trong phòng hoặc là nơi trống trải ngẩng đầu nhìn về vùng trời kia.
Chỉ thấy mây đen luôn yên tĩnh như đã chết lặng kể từ khi tận thế xảy ra chợt bắt đầu chuyển động, tựa như bị một cái muỗng lớn khuấy lên, từ chậm đến nhanh, cuối cùng tạo thành một vòng xoáy khổng lồ khiến người ta nhìn mà choáng váng. Nhưng không một ai có thể thu hồi tầm mắt, nỗi sợ hãi không có cách nào diễn tả bằng lời bắt đầu sinh sôi trong lòng, mọi người đều mơ hồ cảm thấy được trong vòng xoáy kia ẩn giấu một con quái vật có thể nuốt chửng toàn bộ thế giới, nếu như nó hiện hình thì sẽ không một ai có thể chống lại.
Mọi người run sợ trong lòng, chân lại như bị đóng định tại chỗ chẳng thể mảy may di chuyển, chỉ có thể đứng ở nơi đó chờ đợi tận thế ập xuống.
Vòng xoáy càng chuyển càng nhanh, đột nhiên một tiếng nổ dữ dội vang lên trong lòng mọi người, giống như là quả bóng bay bị thứ gì đó đâm thủng, mà tiếng vang này lại uy nghi cứ như âm vang của đất trời, rồi lại như chẳng nghe thấy được gì.
Một cột đá óng ánh sáng ngời xuất hiện giữa tâm vòng xoáy, sau đó chậm rãi hạ xuống, dường như nó sợ hạ xuống nhanh hơn sẽ khiến toàn bộ thế giới phá tan thành mảnh vụn, hoặc như là có sức mạnh nào đó đang dốc hết toàn lực đối kháng với nó, muốn ngăn cản nó giáng xuống, nhưng lại bại lui từng bước một.
Từ khi cột đá xuất hiện, một nỗi sợ khủng khiếp trong nháy mắt đã nghiền ép toàn bộ chúng sinh trên mặt đất, bất kể là con người, sinh vật biến dị hay là zombie đều không khỏi câm như hến, khi nó tới càng gần thì cảm giác khắc càng sâu. Nếu như sinh vật xa xa vẫn còn có thể đứng lên rồi hốt hoảng tìm kiếm nơi trú chân an toàn thì bên phía thủ đô, mọi người đã không chống đỡ được sự sợ hãi ấy, không thể không ngồi hoặc quỳ trên mặt đất, thậm chí có kẻ còn phải co quắp ngã xuống đất, chẳng thể tự điều khiển được sinh lý của bản thân. Ngay cả thực vật biến dị cũng run rẩy, cố hết mọi khả năng mà co rút lại chính mình.
Cùng lúc đó, Quỷ Bệnh vẫn còn đang ở lại căn cứ Hi Vọng đi ra khỏi nhà, đứng ở trong sân, ánh mắt gã rơi vào phương hướng xảy ra hiện tượng lạ, nhanh chóng bấm đốt ngón tay. Bởi vì khoảng cách xa xôi, từ nơi này cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng làm cho người ta kinh hãi, mọi người bị ảnh hưởng bởi uy thế nhỏ đi rất nhiều, ai cũng chỉ tưởng là nơi nào đó đã xảy ra động đất, ngoại trừ cảm thán tận thế nhiều thiên tai thì ai nên làm gì vẫn tiếp tục làm việc đó.
Một lúc lâu sau, Quỷ Bệnh dừng việc suy tính, thở dài một hơi, ánh mắt gã lộ ra vẻ nặng nề, nhiều hơn là cảm giác bất lực không thể làm gì.
Mà ở trong căn cứ thủ đô, thậm chí trong phạm vi 300 km từ nơi phát sinh hiện tượng lạ thì tất cả mọi người đều chỉ có thể trơ mắt nhìn cột đá hình trụ khổng lồ kia chậm rãi hạ xuống, hướng thẳng đến mặt đất, chỉ có điều phương hướng khác nhau sẽ chứng kiến ngoại hình của trụ đá khác nhau. Một bên sẽ thấy nó thon nhọn phủ kín từng vòng rãnh sâu hình cung, một mặt khác thì lại cảm giác nó bóng loáng như gương, còn mang theo màu phấn hồng lộng lẫy, tựa như viên thủy tinh óng ánh xinh đẹp, còn hai mặt khác thì lại càng khác biệt.
“Đó… là một ngón tay…” Trước đó Nam Thiệu đã hạ cánh xuống mặt đất, lúc này một mình hắn đứng giữa cánh đồng cỏ bao la, tự lẩm bẩm, giọng mơ hồ hơi run run. Tình cảnh này vô cùng quen mắt với hắn, trước kia khi còn ở Bách Hiệp, trong ảo cảnh do Lâm An tạo ra đã từng xuất hiện thứ này. Chỉ có điều khi đó Trương Dịch và tất cả mọi người đều bị ép thành bột phấn, nhưng bây giờ thì lại phát sinh ở căn cứ Nhữ Châu. Cuối cùng hắn đã hiểu được tại sao Lan Lan lại nói mọi người đều chết sạch rồi.
Không chỉ Nam Thiệu mà còn rất nhiều người với tâm chí kiên nghị có thể miễn cưỡng chống lại cảm giác nặng nề gần như muốn uy hiếp vào tận xương, nỗ lực muốn nhìn rõ tàng đá từ trên trời giáng xuống kia, sau khi phán đoán hình ảnh thu nhỏ của nó, đều cho ra kết luận giống như Nam Thiệu. Từng vòng rãnh kia rõ ràng chính là vân tay của con người!
“Hướng đó hình như là Nhữ Châu…” Có người rốt cục chú ý tới điểm này.
Rắc! Tống Đình bóp gãy tay vịn ghế. Y và Tống Nghiễn cùng với ông Lưu Thất, Sử Hạo vẫn luôn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Thông qua cửa sổ, bọn họ có thể nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời xa xa. Y vốn là thủ lĩnh của căn cứ Nhữ Châu, dĩ nhiên sẽ càng nhạy cảm hơn đối với phương hướng đó, hơn nữa tin tức mà Thẩm Trì truyền đến trước đó… Nhưng dù cho lúc này vành mắt Tống Đình sắp nứt ra thì y vẫn chẳng thể đứng dậy, càng khỏi bàn tới chuyện làm cái gì khác, y chỉ có thể không chớp mắt mà trừng ngón tay như hòn núi hạ xuống kia, nỗ lực muốn tính toán xem nó hạ xuống vị trí cách căn cứ bao xa, Thẩm Trì đã đi bao lâu, có kịp truyền đạt mệnh lệnh ra hay không, có bao nhiêu người có thể chạy trốn. Khóe mắt Tống Đình căng chặt đến mức rỉ máu mà y cũng không hề hay biết.
Tống Nghiễn lại càng hoảng hốt, nếu như không phải hiện tại không nhúc nhích được, chỉ sợ hắn đã nhảy lên vọt thẳng về hướng Nhữ Châu. Bởi vì Lý Mộ Nhiên mới đưa Thẩm Trì qua đó không lâu, không biết cô đã trở về hay chưa.
Bất kể là sợ hãi hay hiếu kỳ, lo lắng hay khẩn cầu, ngọn núi khổng lồ kia vẫn chẳng bị ảnh hưởng chút nào mà dùng một loại tốc độ cực kỳ ổn định, nhìn như chầm chậm nhưng mắt thường có thể thấy rơi xuống đất.
Ầm! Sau năm phút khiến người ta nghẹt thở như mới trải qua một thế kỷ dài dằng dặc, mặt đất rung động không quá rõ ràng, giống như có cái gì đó đang lau bụi trên bề mặt của nó, nhẹ nhàng phủi qua một cái, nhưng lại có đợt sóng xung kích tựa như uy thế lại tựa như mạch nước ngầm theo trận rung động này lan tỏa ra bốn phía. Không làm hư hại các kiến trúc, nhà cửa nhưng lại làm cho sinh vật tiếp xúc tới nó đều bị thương hoặc nhẹ hoặc nặng. Tuy căn cứ thủ đô cách xa nhưng mọi người vẫn cảm thấy nội tạng bị chèn ép khó chịu, cơ hồ không thể thở nổi.
Dù cho đã rơi xuống đất, ngón tay kia vẫn ẩn giấu ở trong tầng mây, mịt mù không thể nhìn thấy điểm cuối.
Mà khi tất cả mọi người cho là tất cả sắp sửa kết thúc, toàn bộ Hoa Quốc sẽ bị một ngón tay khổng lồ thần kỳ giáng xuống ngăn thành hai nửa, ngón tay kia lại khẽ động, rồi sau đó chậm rãi rút lên. Trong ánh mắt khó thể tin của mọi người mà rút về tầng mây u ám, biến mất không còn tăm hơi.
Lại trôi qua hai phút, tiếng trẻ con khóc nỉ non phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng đầy chết chóc, tựa như một loại tín hiệu nào đó, toàn bộ căn cứ trong nháy mắt sống lại. Tiếng thét sợ hãi chói tai, tiếng mắng chửi, tiếng gào khóc, tiếng tranh luận không đầu không đuôi như cùng bị đồng hồ chuyển lùi lại, chậm một bước mới chịu đến.
Sắc mặt Tống Đình trắng bệch, mây đen trong lòng cũng không tan ra khi ngón tay kia rời đi, trái lại càng thêm trầm trọng, y rút ra điếu thuốc, tay run run đốt hai lần mà vẫn chẳng thể nhen lửa. Khi Tống Nghiễn chuẩn bị giúp thì y lại nắm điếu thuốc trong lòng bàn tay vò thành một cục, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía vệ sĩ, ra lệnh: “Lão Thất, đi chuẩn bị xe về Nhữ Châu.”
Cũng trong lúc đó, Lưu Thừa Hán tuyên bố tạm hoãn hội nghị, thời gian cụ thể sẽ thông báo sau.
Người tới tham dự hội nghị chỉ chờ có vậy, ai cũng dồn dập trở về chuẩn bị tự mình đi kiểm tra tình hình. Căn cứ thủ đô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, còn điều động toàn bộ trưởng lão lên đường.
***
Khi áp lực tiêu tan, bầu trời khôi phục vẻ tĩnh lặng như thường ngày, Trương Dịch vẫn ngồi xổm trên mặt tuyết lầy lội phủ đầy vết bánh xe, sắc mặt anh hoàn toàn trắng bệch, thật lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần. Nơi anh đứng cách Nhữ Châu khá gần, có thể không bị lan đến đã xem như may mắn rất lớn, muốn đứng vững thì là điều không thể.
Lúc Nam Thiệu tìm đến, nhìn thấy anh như vậy thiếu chút đã bị hù chết, mãi đến tận khi xác định Trương Dịch chỉ là chưa tỉnh táo lại chứ không phải bị thương thì hắn mới yên tâm.
“Đi… Tới Nhữ Châu xem… sao…” Cảm giác có hơi ấm truyền tới, Trương Dịch rốt cục thoáng lấy lại tinh thần, phát hiện là Nam Thiệu đang ôm chặt anh, vùi mặt anh vào lồng ngực. Anh rất muốn cười nhưng lại phát hiện khóe miệng chẳng thể cong lên nổi. khi anh cố gắng mở miệng nói chuyện, giọng vẫn còn run rẩy. Khi đó anh thực sự hoài nghi, có phải khắp toàn thân từ trên xuống dưới của mình đều đang co giật hay không.
Anh đang sợ. Đúng, anh rất sợ, không phải sợ ngón tay kia mà là sợ sự bất lực và tuyệt vọng của chính bản thân mình.
Tất cả những lời Quỷ Bệnh nói trước kia, kể từ hôm nay trở đi anh sẽ không có chút hoài nghi.
Trên thực tế, không chỉ là anh mà kể cả Lãnh Phong Trần đã từng tận tai nghe Quỷ Bệnh kể về Tần Tuyên, từng coi gã là tên thần kinh, trước đó lại nghe Thẩm Trì nói có người tiên đoán Nhữ Châu sẽ gặp thảm họa rồi tự mình chạy tới xin Tống Đình hạ lệnh để cả căn cứ Nhữ Châu điều động toàn bộ dân cư đi, cũng chỉ cảm thấy hoang đường mà định xem trò vui. Lúc này anh ta cũng phải trốn trong phòng khách sạn phát run, ngay cả khi thủ đô muốn đi Nhữ Châu kiểm tra tình hình anh ta cũng không để ý.
Là thật! Là thật! Khoảnh khắc ấy Lãnh Phong Trần phát hiện thế giới quan luôn cực kỳ vững chắc của mình đã sụp đổ. Mà đáng sợ hơn là anh ta phát hiện ở trước mặt thế giới mới này, thực lực mà xưa giờ anh ta vẫn lấy làm kiêu ngạo lại nhỏ bé yếu ớt không bằng được cả sợi tơ nhện.
Tình cảnh tương tự như thế diễn ra tại vô số người ở thủ đô và ở các vùng lân cận Nhữ Châu. Kiêu ngạo của biết bao nhiêu người bị phá tan, lại càng không biết bao nhiêu người vì vậy mà tuyệt vọng vứt bỏ dũng khí.
Mà ở trong căn hộ của Trương Dịch, lúc này hai đứa trẻ đang đứng song song trước cửa sổ, nhìn ngón tay như ngọn núi xuất hiện trên bầu trời.
Triệu Tân vẫn luôn gào thét, Trương Duệ Dương nỗ lực ngăn cản nhưng vốn dĩ nhóc không ngăn được, sau đó chỉ có thể lấp kín lỗ tai cũng gào thét theo.
Cổ họng Triệu Tân thét đến khàn đặc mới dừng lại, nhưng thằng bé lại vẫn duy trì tư thế như cũ.
Trương Duệ Dương rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện bụng rất đói. Vì vậy đi nấu mì cho cả hai, sau đó nhóc còn cầm một viên tinh hạch đút cho Ú Ú đang cụp đầu núp ở dưới bụng, run rẩy không ngừng. Nhóc còn thân thiết ở bên an ủi phút chốc.
“Anh sợ lắm sao? Em cũng sợ lắm ấy. Nhưng mà hét cũng có tác dụng gì đâu, chỉ dễ bị viêm họng thôi.” Trong lúc ăn mì, Trương Duệ Dương hỏi han Triệu Tân. Vốn cậu nhóc cũng rất sợ, nhưng kết quả lại bị Triệu Tân gào thét như vậy, hiện tại trong tai còn vang lên tiếng ù ù, nào còn nhớ đến sợ sệt gì nữa.
“Thật khủng khiếp, cây gậy lớn như vậy chắc là gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không ha. Đúng, nhất định là gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không.” Triệu Tân không để ý tới nhóc, Trương Duệ Dương cũng không giận, nhóc đã quen với việc tự ngồi nơi đó lầm bầm lầu bầu một mình rồi.
“Không phải đâu, là ngón tay.” Ngay lúc này, Triệu Tân lần đầu tiên lên tiếng kể từ khi gặp mặt tới nay, giọng nó khàn đặc nhưng mà có thể nghe rõ đang nói cái gì.
“Thật thế sao? Ngón tay của ai mà lớn như vậy được nha? Thế thì thân thể của ông ấy chắc là cũng lớn lắm, một chân là có thể giẫm bẹp trái đất nhỉ?” Trương Duệ Dương cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhóc chỉ cảm thấy hết sức kinh ngạc đối với nội dung mà Triệu Tân nói ra thôi.
“Đồ ngốc.” Triệu Tân ăn một miếng mì, ánh mắt vẫn cứ ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu chắc nịch.
“Em không ngốc mà.” Trương Duệ Dương không phục.
“…Đồ ngốc!” Triệu Tân vốn định giải thích tại sao mình lại bảo Trương Duệ Dương ngốc nhưng mà suy tư một lát nó lại phát hiện sẽ phải nói rất nhiều lời, vì vậy đành bỏ qua, cuối cùng vẫn chỉ dùng hai chữ để biểu đạt ý của mình.
“…” Trương Duệ Dương hơi tức giận, ôm lấy bát, đá ghế gỗ đến ngồi bên cạnh Ú Ú, không muốn để ý tới anh trai nhỏ cả ngày chẳng nói lời nào mà gào thét ù hết cả tai, bây giờ còn mắng nhóc kia nữa.
Nhóc không nói lời nào, Triệu Tân càng không lên tiếng, vì vậy trong phòng bèn khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Mà cũng không lâu lắm, Trương Duệ Dương đã quên khuấy mất điều này, hai mắt nhìn về phía cửa, thở dài: “Sao ba và chị Lan Lan vẫn chưa trở về nhỉ, cũng không biết mọi người có bị hù dọa không nữa.”
Nghe thấy tiếng gọi ba, Triệu Tân không khỏi ôm chặt con chó bông mà lúc ăn cơm nó cũng không thả xuống, chẳn hề hé răng đáp lời.
***
Sau một ngày, đoàn xe của Tống Đình về tới căn cứ Nhữ Châu. Đi theo sau y còn có thủ lĩnh của mỗi căn cứ.
Hiện trường nhiều người, xe cũng rất nhiều, nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh. Ai cũng im lặng cứu trị người bệnh, im lặng thu dọn thi thể, im lặng tìm kiếm người thân hay bạn bè may mắn còn sống sót của mình trong đám người… Bầu không khí ngập tràn đau thương cùng tuyệt vọng, dường như phủ cho bầu trời vốn đã chẳng xán lạn thêm một tầng sương khói.
Xe chưa dừng lại nhưng những gì cần thấy Tống Đình đều đã thấy, miệng y không khỏi phun ra máu tươi, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt yếu ớt.
Pháo đài kim loại hùng vĩ của căn cứ Nhữ Châu lúc này đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là một mảnh đất rộng lớn trống trải bóng loáng như mặt kính. Trên mảnh đất bằng ấy không có gạch đá, không có kim loại còn sót lại, càng không quần áo máu thịt xương cốt của xác người, tựa như những thứ ấy vốn chưa từng tồn tại, tựa như nơi này vốn chưa hề có bất cứ thứ gì.
“Bốn ngày trước khi anh dẫn người đi, nơi này từng chật ních người tiễn…” Tống Đình lẩm bẩm.
Y còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng gầm rú thê thảm, một bóng người vọt ra từ phía sau, nhào tới quỳ gối trước mảnh phế tích, vùi đầu trên đất. Tiếng khóc đớn đau giống như của một chú sói cô độc bị bộ tộc vứt bỏ.
Khung cảnh vắng lặng như tờ bị phá tan, vô số người dừng lại chung quanh đều nhìn sang.
Tống Đình đẩy Tống Nghiễn và vệ sĩ lo lắng cho y mà vây lại đây, đẩy hai lần mới mở ra được cửa xe, lúc xuống xe dưới chân y lảo đảo, nếu như không phải Tống Nghiễn tay mắt lanh lẹ, có lẽ y đã ngã sấp xuống. Tống Đình cố chấp đẩy tay Tống Nghiễn ra, bước chân lảo đảo đi về phía trước, cuối cùng quỳ xuống bên cạnh người lính đang kêu khóc kia, thân thể lọm khọm cô độc co lại, tựa hồ như y cũng lập tức già đi hai chục tuổi.
Cái quỳ này của Tống Đình khiến cho rất nhiều người lần lượt quỳ xuống theo, có binh lính đi theo y, có người của căn cứ Nhữ Châu vì ra ngoài săn bắn mà tránh thoát một kiếp, có nhân viên hôm qua khẩn cấp rút lui nên mới may mắn còn sống. Còn có người tuy rằng đứng nghiêm, trên mặt lại che kín nước mắt. Đến lúc này, người của căn cứ thủ đô dù cho vẫn luôn nằm ở trạng thái nửa cạnh tranh nửa đối địch với căn cứ Nhữ Châu đều không có cách nào nổi lên tâm tình vui sướng bởi vì đối thủ cũ bị diệt, đọng lại trong họ chỉ còn là run rẩy và nỗi sợ hãi khắc sâu.
Bởi vì thứ tạo thành tất cả những điều này đã vượt xa khỏi nhận thức của họ, là sức mạnh quỷ thần mà con người vĩnh viễn cũng không có cách nào chạm đến. Ngày hôm nay nó có thể xóa đi sự tồn tại của căn cứ Nhữ Châu như lau bụi, vậy thì ngày mai rất có thể cũng sẽ xóa căn cứ thủ đô đi y hệt như vậy. Đứng trước sự tồn tại không có cách nào đối đầu lại chẳng thể giao lưu, căn cứ thủ đô và căn cứ Nhữ Châu chính là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, phúc hay họa đều như nhau. Chỉ có kẻ ngu mới có thể cảm thấy vui sướng khi đồng loại biến mất.
“Tại sao? Có phải là tôi đã làm sai điều gì?” Tống Đình ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về hướng trời cao, giọng nặng nề thê lương, tràn đầy mê man bất lực, lên án cùng hoài nghi.
“Lão Tống, căn cứ thủ đô vẫn sẽ là nhà của mọi người, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các cậu trở về.” Lúc này, Lưu Thừa Hán đi tới vỗ vỗ vai Tống Đình, trong trọng nói là vẻ thương xót khi một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Chí lớn hùng mạnh, anh tranh tôi đoạt gì đó đều chỉ là câu chuyện nực cười trước một ngón tay dữ tợn của kẻ địch có thể nghiền nát họ thành bột phấn. Không, nói đối phương là kẻ địch thì cũng đã quá đề cao thân phận của họ rồi.
Trong nháy mắt khi vai bị chạm đến, thần kinh Tống Đình chợt căng thẳng, y bỗng dưng quay đầu, gương mặt dữ tợn ngập tràn thù hận, phẫn nộ và đau thương khiến Lưu Thừa Hán phải lui về sau một bước. Tống Đình lại chẳng để ý tới Lưu Thừa Hán, mà là quay đầu nói với cấp dưới của mình: “Thu nạp người còn sống, ngày mai lên đường, theo tôi tới Vân Châu gia nhập vào căn cứ Hi Vọng.”
Lưu Thừa Hán thở dài nhưng cũng không tức giận, hắn khẽ vỗ vỗ lên vai Tống Đình, dặn dò y cẩn thận bèn dẫn người rời đi. Nếu nói hắn không thèm khát người của Tống Đình thì là giả, nhưng sau khi trải qua mọi chuyện, hắn cũng không muốn ôm lòng ép buộc nữa.
Hắn vừa đi, ngoại trừ vài thủ lĩnh muốn ở lại hỗ trợ thì những người khác cũng đều rời đi. Mà ở phía xa, nơi những người khác không thể nhận ra được, mấy vị trưởng lão của Võ Tông lặng yên tới đây rồi lặng yên rời đi. Chỉ có điều khi đi, lưng mỗi người giống như đã còng đi rất nhiều.
“Rút lui được bao nhiêu người?” Cho đến lúc này, Tống Đình mới miễn cưỡng thu xếp xong tâm trạng, lên tiếng dò hỏi.
Người có chức vị cao nhất còn may mắn sống sót ở đây chính là một vị trung đoàn trưởng, cấp dưới của Đằng Anh. Lúc đó bởi vì Đằng Anh không chịu nổi bị em trai quấn lấy nên vốn chỉ nghĩ qua loa một chút, thế nên bọn họ trở thành đội đầu tiên rời khỏi căn cứ, may mắn cả trung đoàn đều có thể được bảo toàn.
Khi biết Tống Đình đến, người nọ đang bận rộn cũng vội chạy tới, vẫn luôn đứng ở bên cạnh đợi để báo cáo tình hình.
“Báo cáo thủ trưởng, căn cứ của chúng ta có tổng cộng 56,153,000 người, thủ trưởng mang đi một ngàn hai trăm người, ra ngoài săn bắn làm nhiệm vụ hơn mười ngàn người, trong căn cứ có bốn mươi ngàn… Hơn bốn mươi ngàn người.” Nói tới đây, trung đoàn trưởng nghẹn ngào nức nở nhưng dừng lại rất nhanh, tiếp tục báo cáo: “Từ khi căn cứ truyền… Truyền mệnh lệnh…”
“Nói điểm chính!” Tống Đình quát, nghe đến con số kia y bèn cảm thấy trái tim như đang chảy máu. Làm sao y lại không biết kể từ khi y ra lệnh đến lúc thảm họa xảy ra nhiều nhất cũng chỉ có một tiếng. Đây là chưa loại trừ thời gian Thẩm Trì tiêu tốn ở trên đường cùng với ban bố mệnh lệnh.
“Vâng!” Trung đoàn trưởng gầm lên trả lời, âm thanh cũng thay đổi, “Báo cáo, là mười lăm nghìn, ba trăm… ba trăm ba mươi sáu người… Hu hu…” Sau khi nói ra con số này, trung đoàn trưởng rốt cục không nhịn được, ngồi chồm hỗm trên mặt đất oa oa khóc lớn lên, âm thanh khó nghe cực kì.
Nếu như là lúc thường, thấy một gã đàn ông khóc thành như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười, lúc này không chỉ không một ai cười mà có không ít người cùng khóc theo.
Mười lăm nghìn ba trăm ba mươi sáu người…. Tống Đình khom lưng vỗ vỗ lên lưng trung đoàn trưởng, rồi sau đó y mới thở dài, chuyển hướng đi tới nơi những người may mắn còn sống đã nghỉ ngơi ngoài trời một đêm.
Mười lăm nghìn ba trăm ba mươi sáu người, đã nhiều hơn mấy ngàn người so với Tống Đình dự liệu. Căn cứ có hai cổng ra vào chính, dù cho cấp dưới đã được y huấn luyện nghiêm chỉnh thì trong tình huống không hề chuẩn bị mà có thể rút đi mười hai ngàn người trong gần một tiếng đã là cực hạn, nhiều hơn ba ngàn người đều là may mắn có được.
Tống Đình lại không biết, nếu như không phải Trương Dịch trực tiếp liên hệ với Đằng Tấn, chỉ sợ ngay cả mười ngàn người cũng sẽ chẳng thể rút lui nổi. Còn nguyên nhân tại sao ban ngày lại có nhiều người ở lại trong căn cứ như vậy thì Tống Đình biết rất rõ ràng. Bởi vì căn cứ của họ đang nghiên cứu ra một loại vũ khí kiểu mới, mấy ngày nữa sẽ thay đổi toàn bộ, phần lớn người ở lại căn cứ có lẽ là vì để làm quen với vũ khí.
Vừa nghĩ tới điều này, lòng y bèn đau như cắt, cơ hồ đứng thẳng không được.
“Thẩm Trì đâu? Lý Mộ Nhiên đâu? Anh có thấy bọn họ không?” Tống Nghiễn đã sớm quét mắt tìm kiếm khắp hiện trường một lần cũng không nhịn được nữa, lo lắng hỏi.
Trung đoàn trưởng kia khóc quá đau lòng, hoàn toàn không nghe thấy. Ngược lại là bên cạnh có người trả lời.
“Lý Mộ Nhiên có phải là cô gái kia không? Cô ấy ở cạnh anh Thẩm, mà Thẩm Trì và Đằng Anh cùng với mấy vị lãnh đạo đều kiên trì muốn rút đi cuối cùng… Đến giờ… Đến bây giờ đều chưa thấy bọn họ…” Lời còn chưa nói xong, người kia cũng quỳ xuống đất khóc ầm lên. Đây là một anh lính liên lạc, bởi vì gấp rút ra khỏi căn cứ để truyền mệnh lệnh cho trung đoàn đã rút lui trước nên mới có thể thoát kịp. Sau đó anh tự ngẫm lại mới mơ hồ cảm thấy được đây là do những người lãnh đạo kia sắp xếp để anh có cơ hội sống.
Nghe đến đó, Tống Nghiễn chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung. Hắn rất muốn lôi tay anh lính kia chất vấn có phải anh ta đang nói dối hay không, nhưng hắn phát hiện toàn thân mình như nhũn ra, ngay cả nhấc lên cánh tay cũng rất vất vả.
“Dị năng của Mộ Nhiên có thể cứu mạng trong lúc nguy cấp, có lẽ em ấy không sao đâu, chỉ không biết sẽ dịch chuyển tới nơi nào thôi.” Ngay tại lúc này, giọng Trương Dịch đột ngột vang lên.
Ngày hôm qua anh và Nam Thiệu đã đến hỗ trợ, suốt một đêm anh không ngủ, người mọc cả ria mép, quầng mắt biến thành màu đen trông vô cùng tiều tụy. Nam Thiệu cũng chẳng tốt hơn anh là bao.
Ngày hôm qua ngoại trừ toàn bộ căn cứ Nhữ Châu bị san bằng thì người trong phạm vi 5 km chung quanh Nhữ Châu không chết cũng bị thương, bọn họ không thể không đi cướp người trước bàn tay của Thần Chết. Không thấy Đằng Tấn, không thấy Thẩm Trì, không thấy Lý Mộ Nhiên, lòng họ cũng nóng như lửa đốt.
Hầu kết Tống Nghiễn khẽ nhúc nhích một chút, nghĩ đến dị năng thần kỳ của Lý Mộ Nhiên, thân thể hắn rốt cục có chút cảm giác, giọng vô cùng nặng nề: “Đúng, họ nhất định sẽ không có việc gì.” Sau đó hắn bèn gia nhập cùng với các nhân viên đang bận rộn công tác cứu viện, không cho phép mình suy nghĩ nhiều.
Mãi đến tận khi Thẩm Trì, Đằng Tấn và mọi người mang theo Lý Mộ Nhiên xuất hiện, mặt nạ cứng đờ luôn cố chống đỡ của Tống Nghiễn mới vỡ vụn. Hắn ôm chặt Lý Mộ Nhiên đã hôn mê bất tỉnh vào trong ngực, rất lâu sau cũng không ngẩng đầu lên.
Qua lời kể của Thẩm Trì bọn họ biết được chuyện đã xảy ra.
Nhóm của Thẩm Trì tổng cộng có tám người, trong đó có năm người là lãnh đạo cấp cao của căn cứ, vốn từng người đều ở nguyên tại phòng làm việc của mình, cố chấp chuẩn bị ở lại chống đỡ tới giây phút cuối cùng. Đây là do khi Lý Mộ Nhiên cảm thấy bất an mới âm thầm bàn bạc với Thẩm Trì và Đằng Tấn tìm cớ tập hợp người lại một chỗ.
Thẩm Trì vốn không cho phép Lý Mộ Nhiên ở lại nhưng mà cô gái này cố chấp hệt như bọn họ, anh còn định đánh cô ngất xỉu rồi cho người mang đi khỏi căn cứ, ai biết Lý Mộ Nhiên lại cực kỳ đề phòng anh, làm cho anh cũng chẳng thể ra tay. Trong lúc cấp bách lại nghe thấy đề nghị của Lý mộ Nhiên, Thẩm Trì lập tức hiểu được suy nghĩ của cô. Dù cho anh không cân nhắc tới an nguy của mình thì cũng không thể cắt đứt đường sống của những người khác.
Về phần Đằng Tấn thì lại càng không cần phải nói. Anh ta ở lại vốn chỉ vì chị gái, nếu như có thể mang theo chị gái sống sót đi ra thì có chuyện gì mà không thể đáp ứng.
Bởi vậy vào thời điểm thảm họa ập đến, dựa vào dị năng của Lý Mộ Nhiên nên bọn họ có thể chạy trốn.
Chỉ có điều vào lúc ngón tay khổng lồ đè xuống, bọn họ ở ngay phía dưới sẽ chịu áp lực lớn nhất, đừng nói là sử dụng dị năng dù muốn động ngón tay cũng rất miễn cưỡng. Lý Mộ Nhiên nỗ lực đưa họ dịch chuyển tức thời ra ngoài, nhưng lại bỏ ra cái giá cực lớn.
Hai mươi km. Bọn họ bị dời đến một nhà dân cách căn cứ hai mươi km, vừa tới bên kia, tai, mũi, miệng của Lý Mộ Nhiên bèn hộc máu rồi lâm vào hôn mê bất tỉnh, những người khác cũng bị thương nặng. Lúc đó không ai có thể chuyển động, phải qua một ngày họ mới thoáng hồi phục lại.
Nếu như không phải vì lo lắng cho tình hình của Lý Mộ Nhiên, lúc này chỉ sợ bọn họ còn nằm tại chỗ như xác chết.
Nhìn thấy những cấp dưới đắc lực đều còn sống, Tống Đình đương nhiên cực kỳ vui sướng, mà khi ánh mắt của y rơi vào trên người Lý Mộ Nhiên đang hôn mê bất tỉnh thì không khỏi lộ ra sự lo lắng và hổ thẹn, nhanh chóng cho người lại đây chữa trị.
Lý Mộ Nhiên bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng giống như Lan Lan, Nam Thiệu không chữa được, người dị năng hệ trị liệu khác cũng không chữa được.
Đối với kết quả này, Tống Nghiễn tỏ ra rất bình tĩnh. Có lẽ là bởi vì hắn vốn cho rằng Lý Mộ Nhiên đã chết, mà bây giờ lại phát hiện mình không mất đi cô, thế nên chuyện khác cũng chẳng có gì mà không thể chấp nhận được.
“Tôi đi cầu xin Quỷ Bệnh.” Tống Nghiễn nói. Dứt lời hắn cũng không quan tâm những người khác thấy thế nào, lập tức hóa thành hình thú cõng lấy Lý Mộ Nhiên chạy vội đi.
Tống Nghiễn đi rồi. Tống Đình vốn đã chuẩn bị dẫn người rời đi chỉ có thể tạm thời ở lại, chờ hội nghị thủ lĩnh các căn cứ họp lại một lần nữa. Y rất muốn biết, đối mặt với kẻ địch như vậy, Võ Tông sẽ tiếp tục tranh đấu đoạt quyền hay là có biện pháp để đối phó nào tốt.
Về phần Trương Dịch và Nam Thiệu, bởi vì Dương Dương còn đang ở trong căn cứ thủ đô, dù anh có muốn đi thì cũng phải trở về đón cậu nhóc trước. Bởi vậy tạm thời anh cũng không đi được, trực tiếp ở lại giúp đỡ mọi người.
Còn có người của ông Lưu Thất cũng chung tay góp sức, lần này người cảm thấy kinh hãi nhất hẳn sẽ là bọn họ, bởi vì trước đó họ chẳng hề hay biết gì cả đối với căn nguyên gây ra tận thế hay sự tồn tại của Tần Tuyên. Mà Tống Đình hay là người Võ Tông đều đã từng nghe qua chút ít về những thứ ấy, chỉ là xen vào nửa tin nửa ngờ trong đó thôi.
Trải qua một hồi kinh hãi, rất nhiều căn cứ thủ lĩnh vừa nhớ nhà lại vừa nghĩ thông suốt, ai cũng mong hội nghị được tổ chức lại sẽ tìm ra biện pháp để ứng đối với kẻ địch đáng sợ không biết tên. Ngay cả người của Võ Tông cũng bị ảnh hưởng rất lớn, cần thời gian để bình phục tâm tình hỗn loạn. Tuy rằng hội nghị cũng bị kéo dài bởi lí do này, thủ lĩnh các căn cứ cũng vì thế mà cảm thấy lòng như lửa đốt, nhưng không có ai tỏ ra oán giận, bởi vì tất cả mọi người đều cần thời gian để bình tĩnh, đều cần cân nhắc, quy hoạch phát triển tương lai cho căn cứ của mình.
Vào ngày thứ năm sau khi xảy ra thảm họa, giáo chủ Tân Giáo hộ tống thủ lĩnh căn cứ Vân Châu đến thủ đô cũng tiến vào Võ Tông. Ngày kế, văn phòng của căn cứ thủ đô rốt cục truyền ra tin tức, chỉ có điều không liên quan đến chuyện tham dự hội nghị mà là yêu cầu toàn bộ thủ lĩnh của các căn cứ đi tới Võ Tông.
“Người thức tỉnh phải gánh chịu nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nếu làm cho địa vị của bọn họ tương đồng với người thường, đôi bên không thân không quen, cậu cảm thấy họ có thể đồng ý không? Huống hồ trước đây đâu phải chúng tôi chưa từng đối xử bình đẳng với người thường, vì cứu bọn họ mà đã hy sinh biết bao nhiêu đội ngũ tinh anh? Cung cấp cho họ nơi có thể ngủ yên cùng với thức ăn miễn phí nhưng bọn họ báo đáp lại cho chúng tôi là cái gì? Oán giận? Bất mãn? Đố kị? Còn muốn xem người thức tỉnh thành kẻ khác loài, ôm ý đồ bảo vệ địa vị đã từng thuộc về họ!” Lưu Thừa Hán tiếp tục đề tài trước đó chưa nói xong.
“Đó chỉ là lúc ban đầu, khi đó tâm tính của mọi người còn chưa có chuyển biến….” Tống Đình tuy hơi mất tập trung nhưng vẫn phản bác theo bản năng.
“Vẫn nên phân biệt chút địa vị cao thấp, không thì lúc phải chiến đấu với sinh vật biến dị, ai lại chịu xông pha chứ.” Lúc này có người mở miệng, thái độ rõ ràng là ủng hộ Lưu Thừa Hán.
Tống Đình nghe tiếng nhìn sang, cũng không bộc lộ vẻ mặt bất ngờ hay tức giận bất bình. Từ tin tình báo mà y thu nhận được, người này vốn có quan hệ mật thiết với thủ đô, lên tiếng nói giúp cũng rất bình thường.
Hắn vừa mở miệng bèn có mấy thủ lĩnh muốn tạo dựng mối quan hệ với thủ đô lên tiếng phụ họa. Còn có một bộ phận người trung lập giữ yên lặng, hiển nhiên trước khi xác định rõ mục đích của thủ đô là gì thì họ sẽ không dễ dàng tỏ rõ thái độ.
“Căn cứ của tôi đối xử với người thức tỉnh và người thường giống nhau, không phân cao thấp, không chê sang hèn, tận dụng hết khả năng của tất cả mọi người, tính tích cực được nâng lên rất cao.” Là anh em của nhau, Tống Nghiễn nhất định phải ủng hộ anh trai nhà mình vô điều kiện, huống hồ hắn cũng không tán thành việc phân chia đẳng cấp con người.
“Chỗ của tôi cũng thế.” Ông Lưu Thất gõ gõ tẩu thuốc, chậm rãi nói, “Chung quy đều là người cả, nếu phân biệt anh quý tôi bần thì cũng quá khiến lòng người rét lạnh, không tốt cho sự đoàn kết.”
“Người của hai vị chắc cũng chỉ khoảng một hai ngàn thôi nhỉ, phương thức quản lý làm sao có thể so với căn cứ lớn mấy trăm ngàn người được…” Kẻ lúc trước lên tiếng cười nói, giọng điệu và sắc mặt cũng không thấy ý chê cười, nhưng hiện tại ở đây đều là người sành sõi có thể thành lập được căn cứ lên tới hàng ngàn, hàng vạn dân cư nên có thể dễ dàng nghe được ý của hắn. Hắn đang ám chỉ Tống Nghiễn và ông Lưu Thất có quá ít người, không đủ tư cách nói chuyện.
Tống Nghiễn và ông Lưu Thất cũng không phải người dễ dàng có thể bị người xa lạ khiêu khích, sau khi nghe xong cũng không phản ứng gì quá lớn, có điều Sử Hạo lại nhàn nhạt mở miệng: “Người ở Bách Hiệp đều bình đẳng, không thấy bất cứ ai oán giận.”
Người kia bị nghẹn họng. Bách Hiệp không phải là một căn cứ nhỏ bé tầm thường, mà là nơi có thể sánh vai với thủ đô hay Nhữ Châu. Các thủ lĩnh đứng cùng trận tuyến với hắn cũng vội vàng lên tiếng phụ hoạ, dồn dập dùng căn cứ của mình để làm ví dụ chứng minh nhất định phải phân biệt rạch ròi địa vị của người thức tỉnh và người thường.
Vì vậy mọi người còn chưa biết rõ mục đích của căn cứ thủ đô là gì thì đã bị kéo đi chệch đề tài. Lưu Thừa Hán cũng không ngăn cản, hiển nhiên hắn muốn thông qua phương thức như thế để xác định sơ bộ tâm tư, chí hướng của người ở đây. Tống Đình thì càng không vội vàng, y vốn chỉ muốn tới làm rối loạn hội nghị, không cho căn cứ thủ đô thực hiện được ý đồ, huống hồ lúc này lòng y còn đang nôn nóng, cũng lười nói thêm nữa.
Trong lúc họ đang tranh chấp không ngừng, một cảm giác ngột ngạt khó mà diễn tả bằng lời đột nhiên hiện lên ở buồng tim mọi người, giống như tầng mây dày đặc trên bầu trời đè ép xuống làm cho bọn họ không tự chủ được phải dừng miệng. Đột nhiên bầu không khí yên tĩnh xuất hiện khiến tất cả mọi người ngơ ngác, khi có người muốn mở miệng thì toàn thân lại chợt bủn rủn, choáng váng đầu óc, buồn nôn khó chịu, giống như toàn bộ thế giới đều đang chấn động.
“Không xong rồi, động đất!” Có người kinh ngạc thốt lên.
Mọi người đều phản ứng rất nhanh, không một ai nhiều lời mà rất nhiều người đều bật dậy chạy ra khỏi khách sạn. Nhưng người chạy ra đầu tiên rất nhanh đã trở nên sững sờ, ngây ngốc nhìn bầu trời xa xăm, cho nên người đằng sau chưa thoát ra được bị ngăn chặn, không nhịn được chửi má nó, chờ khi cố gắng hết sức chen ra bên ngoài lại cũng ngơ ngác đứng đực ra như gặp ma.
Trương Dịch đang đưa Lan Lan chạy về thủ đô, mới lái xe chưa tới 100 km thì anh đã cảm giác được rung động, theo bản năng anh đoán ngay được đây hẳn là thảm họa mà Lan Lan nói tới. Anh không dám dừng lại xem rốt cuộc là chuyện gì, chỉ có thể liều mạng nhấn ga, hy vọng có thể chạy càng xa căn cứ Nhữ Châu càng tốt. Nhưng mà cũng không lâu lắm, một cảm giác tràn đầy áp lực giáng xuống làm cho đầu óc anh trở nên trống rỗng, khi anh kịp bình tĩnh lại thì xe đã đâm vào thực vật biến dị ven đường.
Thế nhưng chẳng rõ đám thực vật biến dị kia xảy ra chuyện gì, chúng không tấn công giống như lúc thường nữa, cũng may là như vậy, nếu không thì có lẽ trong lúc thất thần Trương Dịch sẽ bị thương nặng. Trương Dịch cố gắng áp chế cảm giác hồi hộp trong lòng, lái xe quay lại trên đường nhưng anh không chạy tiếp nữa mà là xuống xe, nhìn về phía căn cứ Nhữ Châu.
Không chỉ riêng Trương Dịch mà cả Nam Thiệu đang bay trở lại tìm anh, Trương Duệ Dương và Triệu Tân ngoan ngoãn ở nhà, người đang nghỉ ngơi hay công tác trong căn cứ, người đang săn giết zombie và sinh vật biến dị ngoài căn cứ, thậm chí là cả người của những căn cứ lân cận thủ đô vào đúng lúc này đều đứng ở trong phòng hoặc là nơi trống trải ngẩng đầu nhìn về vùng trời kia.
Chỉ thấy mây đen luôn yên tĩnh như đã chết lặng kể từ khi tận thế xảy ra chợt bắt đầu chuyển động, tựa như bị một cái muỗng lớn khuấy lên, từ chậm đến nhanh, cuối cùng tạo thành một vòng xoáy khổng lồ khiến người ta nhìn mà choáng váng. Nhưng không một ai có thể thu hồi tầm mắt, nỗi sợ hãi không có cách nào diễn tả bằng lời bắt đầu sinh sôi trong lòng, mọi người đều mơ hồ cảm thấy được trong vòng xoáy kia ẩn giấu một con quái vật có thể nuốt chửng toàn bộ thế giới, nếu như nó hiện hình thì sẽ không một ai có thể chống lại.
Mọi người run sợ trong lòng, chân lại như bị đóng định tại chỗ chẳng thể mảy may di chuyển, chỉ có thể đứng ở nơi đó chờ đợi tận thế ập xuống.
Vòng xoáy càng chuyển càng nhanh, đột nhiên một tiếng nổ dữ dội vang lên trong lòng mọi người, giống như là quả bóng bay bị thứ gì đó đâm thủng, mà tiếng vang này lại uy nghi cứ như âm vang của đất trời, rồi lại như chẳng nghe thấy được gì.
Một cột đá óng ánh sáng ngời xuất hiện giữa tâm vòng xoáy, sau đó chậm rãi hạ xuống, dường như nó sợ hạ xuống nhanh hơn sẽ khiến toàn bộ thế giới phá tan thành mảnh vụn, hoặc như là có sức mạnh nào đó đang dốc hết toàn lực đối kháng với nó, muốn ngăn cản nó giáng xuống, nhưng lại bại lui từng bước một.
Từ khi cột đá xuất hiện, một nỗi sợ khủng khiếp trong nháy mắt đã nghiền ép toàn bộ chúng sinh trên mặt đất, bất kể là con người, sinh vật biến dị hay là zombie đều không khỏi câm như hến, khi nó tới càng gần thì cảm giác khắc càng sâu. Nếu như sinh vật xa xa vẫn còn có thể đứng lên rồi hốt hoảng tìm kiếm nơi trú chân an toàn thì bên phía thủ đô, mọi người đã không chống đỡ được sự sợ hãi ấy, không thể không ngồi hoặc quỳ trên mặt đất, thậm chí có kẻ còn phải co quắp ngã xuống đất, chẳng thể tự điều khiển được sinh lý của bản thân. Ngay cả thực vật biến dị cũng run rẩy, cố hết mọi khả năng mà co rút lại chính mình.
Cùng lúc đó, Quỷ Bệnh vẫn còn đang ở lại căn cứ Hi Vọng đi ra khỏi nhà, đứng ở trong sân, ánh mắt gã rơi vào phương hướng xảy ra hiện tượng lạ, nhanh chóng bấm đốt ngón tay. Bởi vì khoảng cách xa xôi, từ nơi này cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng làm cho người ta kinh hãi, mọi người bị ảnh hưởng bởi uy thế nhỏ đi rất nhiều, ai cũng chỉ tưởng là nơi nào đó đã xảy ra động đất, ngoại trừ cảm thán tận thế nhiều thiên tai thì ai nên làm gì vẫn tiếp tục làm việc đó.
Một lúc lâu sau, Quỷ Bệnh dừng việc suy tính, thở dài một hơi, ánh mắt gã lộ ra vẻ nặng nề, nhiều hơn là cảm giác bất lực không thể làm gì.
Mà ở trong căn cứ thủ đô, thậm chí trong phạm vi 300 km từ nơi phát sinh hiện tượng lạ thì tất cả mọi người đều chỉ có thể trơ mắt nhìn cột đá hình trụ khổng lồ kia chậm rãi hạ xuống, hướng thẳng đến mặt đất, chỉ có điều phương hướng khác nhau sẽ chứng kiến ngoại hình của trụ đá khác nhau. Một bên sẽ thấy nó thon nhọn phủ kín từng vòng rãnh sâu hình cung, một mặt khác thì lại cảm giác nó bóng loáng như gương, còn mang theo màu phấn hồng lộng lẫy, tựa như viên thủy tinh óng ánh xinh đẹp, còn hai mặt khác thì lại càng khác biệt.
“Đó… là một ngón tay…” Trước đó Nam Thiệu đã hạ cánh xuống mặt đất, lúc này một mình hắn đứng giữa cánh đồng cỏ bao la, tự lẩm bẩm, giọng mơ hồ hơi run run. Tình cảnh này vô cùng quen mắt với hắn, trước kia khi còn ở Bách Hiệp, trong ảo cảnh do Lâm An tạo ra đã từng xuất hiện thứ này. Chỉ có điều khi đó Trương Dịch và tất cả mọi người đều bị ép thành bột phấn, nhưng bây giờ thì lại phát sinh ở căn cứ Nhữ Châu. Cuối cùng hắn đã hiểu được tại sao Lan Lan lại nói mọi người đều chết sạch rồi.
Không chỉ Nam Thiệu mà còn rất nhiều người với tâm chí kiên nghị có thể miễn cưỡng chống lại cảm giác nặng nề gần như muốn uy hiếp vào tận xương, nỗ lực muốn nhìn rõ tàng đá từ trên trời giáng xuống kia, sau khi phán đoán hình ảnh thu nhỏ của nó, đều cho ra kết luận giống như Nam Thiệu. Từng vòng rãnh kia rõ ràng chính là vân tay của con người!
“Hướng đó hình như là Nhữ Châu…” Có người rốt cục chú ý tới điểm này.
Rắc! Tống Đình bóp gãy tay vịn ghế. Y và Tống Nghiễn cùng với ông Lưu Thất, Sử Hạo vẫn luôn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Thông qua cửa sổ, bọn họ có thể nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời xa xa. Y vốn là thủ lĩnh của căn cứ Nhữ Châu, dĩ nhiên sẽ càng nhạy cảm hơn đối với phương hướng đó, hơn nữa tin tức mà Thẩm Trì truyền đến trước đó… Nhưng dù cho lúc này vành mắt Tống Đình sắp nứt ra thì y vẫn chẳng thể đứng dậy, càng khỏi bàn tới chuyện làm cái gì khác, y chỉ có thể không chớp mắt mà trừng ngón tay như hòn núi hạ xuống kia, nỗ lực muốn tính toán xem nó hạ xuống vị trí cách căn cứ bao xa, Thẩm Trì đã đi bao lâu, có kịp truyền đạt mệnh lệnh ra hay không, có bao nhiêu người có thể chạy trốn. Khóe mắt Tống Đình căng chặt đến mức rỉ máu mà y cũng không hề hay biết.
Tống Nghiễn lại càng hoảng hốt, nếu như không phải hiện tại không nhúc nhích được, chỉ sợ hắn đã nhảy lên vọt thẳng về hướng Nhữ Châu. Bởi vì Lý Mộ Nhiên mới đưa Thẩm Trì qua đó không lâu, không biết cô đã trở về hay chưa.
Bất kể là sợ hãi hay hiếu kỳ, lo lắng hay khẩn cầu, ngọn núi khổng lồ kia vẫn chẳng bị ảnh hưởng chút nào mà dùng một loại tốc độ cực kỳ ổn định, nhìn như chầm chậm nhưng mắt thường có thể thấy rơi xuống đất.
Ầm! Sau năm phút khiến người ta nghẹt thở như mới trải qua một thế kỷ dài dằng dặc, mặt đất rung động không quá rõ ràng, giống như có cái gì đó đang lau bụi trên bề mặt của nó, nhẹ nhàng phủi qua một cái, nhưng lại có đợt sóng xung kích tựa như uy thế lại tựa như mạch nước ngầm theo trận rung động này lan tỏa ra bốn phía. Không làm hư hại các kiến trúc, nhà cửa nhưng lại làm cho sinh vật tiếp xúc tới nó đều bị thương hoặc nhẹ hoặc nặng. Tuy căn cứ thủ đô cách xa nhưng mọi người vẫn cảm thấy nội tạng bị chèn ép khó chịu, cơ hồ không thể thở nổi.
Dù cho đã rơi xuống đất, ngón tay kia vẫn ẩn giấu ở trong tầng mây, mịt mù không thể nhìn thấy điểm cuối.
Mà khi tất cả mọi người cho là tất cả sắp sửa kết thúc, toàn bộ Hoa Quốc sẽ bị một ngón tay khổng lồ thần kỳ giáng xuống ngăn thành hai nửa, ngón tay kia lại khẽ động, rồi sau đó chậm rãi rút lên. Trong ánh mắt khó thể tin của mọi người mà rút về tầng mây u ám, biến mất không còn tăm hơi.
Lại trôi qua hai phút, tiếng trẻ con khóc nỉ non phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng đầy chết chóc, tựa như một loại tín hiệu nào đó, toàn bộ căn cứ trong nháy mắt sống lại. Tiếng thét sợ hãi chói tai, tiếng mắng chửi, tiếng gào khóc, tiếng tranh luận không đầu không đuôi như cùng bị đồng hồ chuyển lùi lại, chậm một bước mới chịu đến.
Sắc mặt Tống Đình trắng bệch, mây đen trong lòng cũng không tan ra khi ngón tay kia rời đi, trái lại càng thêm trầm trọng, y rút ra điếu thuốc, tay run run đốt hai lần mà vẫn chẳng thể nhen lửa. Khi Tống Nghiễn chuẩn bị giúp thì y lại nắm điếu thuốc trong lòng bàn tay vò thành một cục, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía vệ sĩ, ra lệnh: “Lão Thất, đi chuẩn bị xe về Nhữ Châu.”
Cũng trong lúc đó, Lưu Thừa Hán tuyên bố tạm hoãn hội nghị, thời gian cụ thể sẽ thông báo sau.
Người tới tham dự hội nghị chỉ chờ có vậy, ai cũng dồn dập trở về chuẩn bị tự mình đi kiểm tra tình hình. Căn cứ thủ đô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, còn điều động toàn bộ trưởng lão lên đường.
***
Khi áp lực tiêu tan, bầu trời khôi phục vẻ tĩnh lặng như thường ngày, Trương Dịch vẫn ngồi xổm trên mặt tuyết lầy lội phủ đầy vết bánh xe, sắc mặt anh hoàn toàn trắng bệch, thật lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần. Nơi anh đứng cách Nhữ Châu khá gần, có thể không bị lan đến đã xem như may mắn rất lớn, muốn đứng vững thì là điều không thể.
Lúc Nam Thiệu tìm đến, nhìn thấy anh như vậy thiếu chút đã bị hù chết, mãi đến tận khi xác định Trương Dịch chỉ là chưa tỉnh táo lại chứ không phải bị thương thì hắn mới yên tâm.
“Đi… Tới Nhữ Châu xem… sao…” Cảm giác có hơi ấm truyền tới, Trương Dịch rốt cục thoáng lấy lại tinh thần, phát hiện là Nam Thiệu đang ôm chặt anh, vùi mặt anh vào lồng ngực. Anh rất muốn cười nhưng lại phát hiện khóe miệng chẳng thể cong lên nổi. khi anh cố gắng mở miệng nói chuyện, giọng vẫn còn run rẩy. Khi đó anh thực sự hoài nghi, có phải khắp toàn thân từ trên xuống dưới của mình đều đang co giật hay không.
Anh đang sợ. Đúng, anh rất sợ, không phải sợ ngón tay kia mà là sợ sự bất lực và tuyệt vọng của chính bản thân mình.
Tất cả những lời Quỷ Bệnh nói trước kia, kể từ hôm nay trở đi anh sẽ không có chút hoài nghi.
Trên thực tế, không chỉ là anh mà kể cả Lãnh Phong Trần đã từng tận tai nghe Quỷ Bệnh kể về Tần Tuyên, từng coi gã là tên thần kinh, trước đó lại nghe Thẩm Trì nói có người tiên đoán Nhữ Châu sẽ gặp thảm họa rồi tự mình chạy tới xin Tống Đình hạ lệnh để cả căn cứ Nhữ Châu điều động toàn bộ dân cư đi, cũng chỉ cảm thấy hoang đường mà định xem trò vui. Lúc này anh ta cũng phải trốn trong phòng khách sạn phát run, ngay cả khi thủ đô muốn đi Nhữ Châu kiểm tra tình hình anh ta cũng không để ý.
Là thật! Là thật! Khoảnh khắc ấy Lãnh Phong Trần phát hiện thế giới quan luôn cực kỳ vững chắc của mình đã sụp đổ. Mà đáng sợ hơn là anh ta phát hiện ở trước mặt thế giới mới này, thực lực mà xưa giờ anh ta vẫn lấy làm kiêu ngạo lại nhỏ bé yếu ớt không bằng được cả sợi tơ nhện.
Tình cảnh tương tự như thế diễn ra tại vô số người ở thủ đô và ở các vùng lân cận Nhữ Châu. Kiêu ngạo của biết bao nhiêu người bị phá tan, lại càng không biết bao nhiêu người vì vậy mà tuyệt vọng vứt bỏ dũng khí.
Mà ở trong căn hộ của Trương Dịch, lúc này hai đứa trẻ đang đứng song song trước cửa sổ, nhìn ngón tay như ngọn núi xuất hiện trên bầu trời.
Triệu Tân vẫn luôn gào thét, Trương Duệ Dương nỗ lực ngăn cản nhưng vốn dĩ nhóc không ngăn được, sau đó chỉ có thể lấp kín lỗ tai cũng gào thét theo.
Cổ họng Triệu Tân thét đến khàn đặc mới dừng lại, nhưng thằng bé lại vẫn duy trì tư thế như cũ.
Trương Duệ Dương rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện bụng rất đói. Vì vậy đi nấu mì cho cả hai, sau đó nhóc còn cầm một viên tinh hạch đút cho Ú Ú đang cụp đầu núp ở dưới bụng, run rẩy không ngừng. Nhóc còn thân thiết ở bên an ủi phút chốc.
“Anh sợ lắm sao? Em cũng sợ lắm ấy. Nhưng mà hét cũng có tác dụng gì đâu, chỉ dễ bị viêm họng thôi.” Trong lúc ăn mì, Trương Duệ Dương hỏi han Triệu Tân. Vốn cậu nhóc cũng rất sợ, nhưng kết quả lại bị Triệu Tân gào thét như vậy, hiện tại trong tai còn vang lên tiếng ù ù, nào còn nhớ đến sợ sệt gì nữa.
“Thật khủng khiếp, cây gậy lớn như vậy chắc là gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không ha. Đúng, nhất định là gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không.” Triệu Tân không để ý tới nhóc, Trương Duệ Dương cũng không giận, nhóc đã quen với việc tự ngồi nơi đó lầm bầm lầu bầu một mình rồi.
“Không phải đâu, là ngón tay.” Ngay lúc này, Triệu Tân lần đầu tiên lên tiếng kể từ khi gặp mặt tới nay, giọng nó khàn đặc nhưng mà có thể nghe rõ đang nói cái gì.
“Thật thế sao? Ngón tay của ai mà lớn như vậy được nha? Thế thì thân thể của ông ấy chắc là cũng lớn lắm, một chân là có thể giẫm bẹp trái đất nhỉ?” Trương Duệ Dương cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhóc chỉ cảm thấy hết sức kinh ngạc đối với nội dung mà Triệu Tân nói ra thôi.
“Đồ ngốc.” Triệu Tân ăn một miếng mì, ánh mắt vẫn cứ ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu chắc nịch.
“Em không ngốc mà.” Trương Duệ Dương không phục.
“…Đồ ngốc!” Triệu Tân vốn định giải thích tại sao mình lại bảo Trương Duệ Dương ngốc nhưng mà suy tư một lát nó lại phát hiện sẽ phải nói rất nhiều lời, vì vậy đành bỏ qua, cuối cùng vẫn chỉ dùng hai chữ để biểu đạt ý của mình.
“…” Trương Duệ Dương hơi tức giận, ôm lấy bát, đá ghế gỗ đến ngồi bên cạnh Ú Ú, không muốn để ý tới anh trai nhỏ cả ngày chẳng nói lời nào mà gào thét ù hết cả tai, bây giờ còn mắng nhóc kia nữa.
Nhóc không nói lời nào, Triệu Tân càng không lên tiếng, vì vậy trong phòng bèn khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Mà cũng không lâu lắm, Trương Duệ Dương đã quên khuấy mất điều này, hai mắt nhìn về phía cửa, thở dài: “Sao ba và chị Lan Lan vẫn chưa trở về nhỉ, cũng không biết mọi người có bị hù dọa không nữa.”
Nghe thấy tiếng gọi ba, Triệu Tân không khỏi ôm chặt con chó bông mà lúc ăn cơm nó cũng không thả xuống, chẳn hề hé răng đáp lời.
***
Sau một ngày, đoàn xe của Tống Đình về tới căn cứ Nhữ Châu. Đi theo sau y còn có thủ lĩnh của mỗi căn cứ.
Hiện trường nhiều người, xe cũng rất nhiều, nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh. Ai cũng im lặng cứu trị người bệnh, im lặng thu dọn thi thể, im lặng tìm kiếm người thân hay bạn bè may mắn còn sống sót của mình trong đám người… Bầu không khí ngập tràn đau thương cùng tuyệt vọng, dường như phủ cho bầu trời vốn đã chẳng xán lạn thêm một tầng sương khói.
Xe chưa dừng lại nhưng những gì cần thấy Tống Đình đều đã thấy, miệng y không khỏi phun ra máu tươi, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt yếu ớt.
Pháo đài kim loại hùng vĩ của căn cứ Nhữ Châu lúc này đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là một mảnh đất rộng lớn trống trải bóng loáng như mặt kính. Trên mảnh đất bằng ấy không có gạch đá, không có kim loại còn sót lại, càng không quần áo máu thịt xương cốt của xác người, tựa như những thứ ấy vốn chưa từng tồn tại, tựa như nơi này vốn chưa hề có bất cứ thứ gì.
“Bốn ngày trước khi anh dẫn người đi, nơi này từng chật ních người tiễn…” Tống Đình lẩm bẩm.
Y còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng gầm rú thê thảm, một bóng người vọt ra từ phía sau, nhào tới quỳ gối trước mảnh phế tích, vùi đầu trên đất. Tiếng khóc đớn đau giống như của một chú sói cô độc bị bộ tộc vứt bỏ.
Khung cảnh vắng lặng như tờ bị phá tan, vô số người dừng lại chung quanh đều nhìn sang.
Tống Đình đẩy Tống Nghiễn và vệ sĩ lo lắng cho y mà vây lại đây, đẩy hai lần mới mở ra được cửa xe, lúc xuống xe dưới chân y lảo đảo, nếu như không phải Tống Nghiễn tay mắt lanh lẹ, có lẽ y đã ngã sấp xuống. Tống Đình cố chấp đẩy tay Tống Nghiễn ra, bước chân lảo đảo đi về phía trước, cuối cùng quỳ xuống bên cạnh người lính đang kêu khóc kia, thân thể lọm khọm cô độc co lại, tựa hồ như y cũng lập tức già đi hai chục tuổi.
Cái quỳ này của Tống Đình khiến cho rất nhiều người lần lượt quỳ xuống theo, có binh lính đi theo y, có người của căn cứ Nhữ Châu vì ra ngoài săn bắn mà tránh thoát một kiếp, có nhân viên hôm qua khẩn cấp rút lui nên mới may mắn còn sống. Còn có người tuy rằng đứng nghiêm, trên mặt lại che kín nước mắt. Đến lúc này, người của căn cứ thủ đô dù cho vẫn luôn nằm ở trạng thái nửa cạnh tranh nửa đối địch với căn cứ Nhữ Châu đều không có cách nào nổi lên tâm tình vui sướng bởi vì đối thủ cũ bị diệt, đọng lại trong họ chỉ còn là run rẩy và nỗi sợ hãi khắc sâu.
Bởi vì thứ tạo thành tất cả những điều này đã vượt xa khỏi nhận thức của họ, là sức mạnh quỷ thần mà con người vĩnh viễn cũng không có cách nào chạm đến. Ngày hôm nay nó có thể xóa đi sự tồn tại của căn cứ Nhữ Châu như lau bụi, vậy thì ngày mai rất có thể cũng sẽ xóa căn cứ thủ đô đi y hệt như vậy. Đứng trước sự tồn tại không có cách nào đối đầu lại chẳng thể giao lưu, căn cứ thủ đô và căn cứ Nhữ Châu chính là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, phúc hay họa đều như nhau. Chỉ có kẻ ngu mới có thể cảm thấy vui sướng khi đồng loại biến mất.
“Tại sao? Có phải là tôi đã làm sai điều gì?” Tống Đình ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về hướng trời cao, giọng nặng nề thê lương, tràn đầy mê man bất lực, lên án cùng hoài nghi.
“Lão Tống, căn cứ thủ đô vẫn sẽ là nhà của mọi người, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các cậu trở về.” Lúc này, Lưu Thừa Hán đi tới vỗ vỗ vai Tống Đình, trong trọng nói là vẻ thương xót khi một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Chí lớn hùng mạnh, anh tranh tôi đoạt gì đó đều chỉ là câu chuyện nực cười trước một ngón tay dữ tợn của kẻ địch có thể nghiền nát họ thành bột phấn. Không, nói đối phương là kẻ địch thì cũng đã quá đề cao thân phận của họ rồi.
Trong nháy mắt khi vai bị chạm đến, thần kinh Tống Đình chợt căng thẳng, y bỗng dưng quay đầu, gương mặt dữ tợn ngập tràn thù hận, phẫn nộ và đau thương khiến Lưu Thừa Hán phải lui về sau một bước. Tống Đình lại chẳng để ý tới Lưu Thừa Hán, mà là quay đầu nói với cấp dưới của mình: “Thu nạp người còn sống, ngày mai lên đường, theo tôi tới Vân Châu gia nhập vào căn cứ Hi Vọng.”
Lưu Thừa Hán thở dài nhưng cũng không tức giận, hắn khẽ vỗ vỗ lên vai Tống Đình, dặn dò y cẩn thận bèn dẫn người rời đi. Nếu nói hắn không thèm khát người của Tống Đình thì là giả, nhưng sau khi trải qua mọi chuyện, hắn cũng không muốn ôm lòng ép buộc nữa.
Hắn vừa đi, ngoại trừ vài thủ lĩnh muốn ở lại hỗ trợ thì những người khác cũng đều rời đi. Mà ở phía xa, nơi những người khác không thể nhận ra được, mấy vị trưởng lão của Võ Tông lặng yên tới đây rồi lặng yên rời đi. Chỉ có điều khi đi, lưng mỗi người giống như đã còng đi rất nhiều.
“Rút lui được bao nhiêu người?” Cho đến lúc này, Tống Đình mới miễn cưỡng thu xếp xong tâm trạng, lên tiếng dò hỏi.
Người có chức vị cao nhất còn may mắn sống sót ở đây chính là một vị trung đoàn trưởng, cấp dưới của Đằng Anh. Lúc đó bởi vì Đằng Anh không chịu nổi bị em trai quấn lấy nên vốn chỉ nghĩ qua loa một chút, thế nên bọn họ trở thành đội đầu tiên rời khỏi căn cứ, may mắn cả trung đoàn đều có thể được bảo toàn.
Khi biết Tống Đình đến, người nọ đang bận rộn cũng vội chạy tới, vẫn luôn đứng ở bên cạnh đợi để báo cáo tình hình.
“Báo cáo thủ trưởng, căn cứ của chúng ta có tổng cộng 56,153,000 người, thủ trưởng mang đi một ngàn hai trăm người, ra ngoài săn bắn làm nhiệm vụ hơn mười ngàn người, trong căn cứ có bốn mươi ngàn… Hơn bốn mươi ngàn người.” Nói tới đây, trung đoàn trưởng nghẹn ngào nức nở nhưng dừng lại rất nhanh, tiếp tục báo cáo: “Từ khi căn cứ truyền… Truyền mệnh lệnh…”
“Nói điểm chính!” Tống Đình quát, nghe đến con số kia y bèn cảm thấy trái tim như đang chảy máu. Làm sao y lại không biết kể từ khi y ra lệnh đến lúc thảm họa xảy ra nhiều nhất cũng chỉ có một tiếng. Đây là chưa loại trừ thời gian Thẩm Trì tiêu tốn ở trên đường cùng với ban bố mệnh lệnh.
“Vâng!” Trung đoàn trưởng gầm lên trả lời, âm thanh cũng thay đổi, “Báo cáo, là mười lăm nghìn, ba trăm… ba trăm ba mươi sáu người… Hu hu…” Sau khi nói ra con số này, trung đoàn trưởng rốt cục không nhịn được, ngồi chồm hỗm trên mặt đất oa oa khóc lớn lên, âm thanh khó nghe cực kì.
Nếu như là lúc thường, thấy một gã đàn ông khóc thành như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười, lúc này không chỉ không một ai cười mà có không ít người cùng khóc theo.
Mười lăm nghìn ba trăm ba mươi sáu người…. Tống Đình khom lưng vỗ vỗ lên lưng trung đoàn trưởng, rồi sau đó y mới thở dài, chuyển hướng đi tới nơi những người may mắn còn sống đã nghỉ ngơi ngoài trời một đêm.
Mười lăm nghìn ba trăm ba mươi sáu người, đã nhiều hơn mấy ngàn người so với Tống Đình dự liệu. Căn cứ có hai cổng ra vào chính, dù cho cấp dưới đã được y huấn luyện nghiêm chỉnh thì trong tình huống không hề chuẩn bị mà có thể rút đi mười hai ngàn người trong gần một tiếng đã là cực hạn, nhiều hơn ba ngàn người đều là may mắn có được.
Tống Đình lại không biết, nếu như không phải Trương Dịch trực tiếp liên hệ với Đằng Tấn, chỉ sợ ngay cả mười ngàn người cũng sẽ chẳng thể rút lui nổi. Còn nguyên nhân tại sao ban ngày lại có nhiều người ở lại trong căn cứ như vậy thì Tống Đình biết rất rõ ràng. Bởi vì căn cứ của họ đang nghiên cứu ra một loại vũ khí kiểu mới, mấy ngày nữa sẽ thay đổi toàn bộ, phần lớn người ở lại căn cứ có lẽ là vì để làm quen với vũ khí.
Vừa nghĩ tới điều này, lòng y bèn đau như cắt, cơ hồ đứng thẳng không được.
“Thẩm Trì đâu? Lý Mộ Nhiên đâu? Anh có thấy bọn họ không?” Tống Nghiễn đã sớm quét mắt tìm kiếm khắp hiện trường một lần cũng không nhịn được nữa, lo lắng hỏi.
Trung đoàn trưởng kia khóc quá đau lòng, hoàn toàn không nghe thấy. Ngược lại là bên cạnh có người trả lời.
“Lý Mộ Nhiên có phải là cô gái kia không? Cô ấy ở cạnh anh Thẩm, mà Thẩm Trì và Đằng Anh cùng với mấy vị lãnh đạo đều kiên trì muốn rút đi cuối cùng… Đến giờ… Đến bây giờ đều chưa thấy bọn họ…” Lời còn chưa nói xong, người kia cũng quỳ xuống đất khóc ầm lên. Đây là một anh lính liên lạc, bởi vì gấp rút ra khỏi căn cứ để truyền mệnh lệnh cho trung đoàn đã rút lui trước nên mới có thể thoát kịp. Sau đó anh tự ngẫm lại mới mơ hồ cảm thấy được đây là do những người lãnh đạo kia sắp xếp để anh có cơ hội sống.
Nghe đến đó, Tống Nghiễn chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung. Hắn rất muốn lôi tay anh lính kia chất vấn có phải anh ta đang nói dối hay không, nhưng hắn phát hiện toàn thân mình như nhũn ra, ngay cả nhấc lên cánh tay cũng rất vất vả.
“Dị năng của Mộ Nhiên có thể cứu mạng trong lúc nguy cấp, có lẽ em ấy không sao đâu, chỉ không biết sẽ dịch chuyển tới nơi nào thôi.” Ngay tại lúc này, giọng Trương Dịch đột ngột vang lên.
Ngày hôm qua anh và Nam Thiệu đã đến hỗ trợ, suốt một đêm anh không ngủ, người mọc cả ria mép, quầng mắt biến thành màu đen trông vô cùng tiều tụy. Nam Thiệu cũng chẳng tốt hơn anh là bao.
Ngày hôm qua ngoại trừ toàn bộ căn cứ Nhữ Châu bị san bằng thì người trong phạm vi 5 km chung quanh Nhữ Châu không chết cũng bị thương, bọn họ không thể không đi cướp người trước bàn tay của Thần Chết. Không thấy Đằng Tấn, không thấy Thẩm Trì, không thấy Lý Mộ Nhiên, lòng họ cũng nóng như lửa đốt.
Hầu kết Tống Nghiễn khẽ nhúc nhích một chút, nghĩ đến dị năng thần kỳ của Lý Mộ Nhiên, thân thể hắn rốt cục có chút cảm giác, giọng vô cùng nặng nề: “Đúng, họ nhất định sẽ không có việc gì.” Sau đó hắn bèn gia nhập cùng với các nhân viên đang bận rộn công tác cứu viện, không cho phép mình suy nghĩ nhiều.
Mãi đến tận khi Thẩm Trì, Đằng Tấn và mọi người mang theo Lý Mộ Nhiên xuất hiện, mặt nạ cứng đờ luôn cố chống đỡ của Tống Nghiễn mới vỡ vụn. Hắn ôm chặt Lý Mộ Nhiên đã hôn mê bất tỉnh vào trong ngực, rất lâu sau cũng không ngẩng đầu lên.
Qua lời kể của Thẩm Trì bọn họ biết được chuyện đã xảy ra.
Nhóm của Thẩm Trì tổng cộng có tám người, trong đó có năm người là lãnh đạo cấp cao của căn cứ, vốn từng người đều ở nguyên tại phòng làm việc của mình, cố chấp chuẩn bị ở lại chống đỡ tới giây phút cuối cùng. Đây là do khi Lý Mộ Nhiên cảm thấy bất an mới âm thầm bàn bạc với Thẩm Trì và Đằng Tấn tìm cớ tập hợp người lại một chỗ.
Thẩm Trì vốn không cho phép Lý Mộ Nhiên ở lại nhưng mà cô gái này cố chấp hệt như bọn họ, anh còn định đánh cô ngất xỉu rồi cho người mang đi khỏi căn cứ, ai biết Lý Mộ Nhiên lại cực kỳ đề phòng anh, làm cho anh cũng chẳng thể ra tay. Trong lúc cấp bách lại nghe thấy đề nghị của Lý mộ Nhiên, Thẩm Trì lập tức hiểu được suy nghĩ của cô. Dù cho anh không cân nhắc tới an nguy của mình thì cũng không thể cắt đứt đường sống của những người khác.
Về phần Đằng Tấn thì lại càng không cần phải nói. Anh ta ở lại vốn chỉ vì chị gái, nếu như có thể mang theo chị gái sống sót đi ra thì có chuyện gì mà không thể đáp ứng.
Bởi vậy vào thời điểm thảm họa ập đến, dựa vào dị năng của Lý Mộ Nhiên nên bọn họ có thể chạy trốn.
Chỉ có điều vào lúc ngón tay khổng lồ đè xuống, bọn họ ở ngay phía dưới sẽ chịu áp lực lớn nhất, đừng nói là sử dụng dị năng dù muốn động ngón tay cũng rất miễn cưỡng. Lý Mộ Nhiên nỗ lực đưa họ dịch chuyển tức thời ra ngoài, nhưng lại bỏ ra cái giá cực lớn.
Hai mươi km. Bọn họ bị dời đến một nhà dân cách căn cứ hai mươi km, vừa tới bên kia, tai, mũi, miệng của Lý Mộ Nhiên bèn hộc máu rồi lâm vào hôn mê bất tỉnh, những người khác cũng bị thương nặng. Lúc đó không ai có thể chuyển động, phải qua một ngày họ mới thoáng hồi phục lại.
Nếu như không phải vì lo lắng cho tình hình của Lý Mộ Nhiên, lúc này chỉ sợ bọn họ còn nằm tại chỗ như xác chết.
Nhìn thấy những cấp dưới đắc lực đều còn sống, Tống Đình đương nhiên cực kỳ vui sướng, mà khi ánh mắt của y rơi vào trên người Lý Mộ Nhiên đang hôn mê bất tỉnh thì không khỏi lộ ra sự lo lắng và hổ thẹn, nhanh chóng cho người lại đây chữa trị.
Lý Mộ Nhiên bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng giống như Lan Lan, Nam Thiệu không chữa được, người dị năng hệ trị liệu khác cũng không chữa được.
Đối với kết quả này, Tống Nghiễn tỏ ra rất bình tĩnh. Có lẽ là bởi vì hắn vốn cho rằng Lý Mộ Nhiên đã chết, mà bây giờ lại phát hiện mình không mất đi cô, thế nên chuyện khác cũng chẳng có gì mà không thể chấp nhận được.
“Tôi đi cầu xin Quỷ Bệnh.” Tống Nghiễn nói. Dứt lời hắn cũng không quan tâm những người khác thấy thế nào, lập tức hóa thành hình thú cõng lấy Lý Mộ Nhiên chạy vội đi.
Tống Nghiễn đi rồi. Tống Đình vốn đã chuẩn bị dẫn người rời đi chỉ có thể tạm thời ở lại, chờ hội nghị thủ lĩnh các căn cứ họp lại một lần nữa. Y rất muốn biết, đối mặt với kẻ địch như vậy, Võ Tông sẽ tiếp tục tranh đấu đoạt quyền hay là có biện pháp để đối phó nào tốt.
Về phần Trương Dịch và Nam Thiệu, bởi vì Dương Dương còn đang ở trong căn cứ thủ đô, dù anh có muốn đi thì cũng phải trở về đón cậu nhóc trước. Bởi vậy tạm thời anh cũng không đi được, trực tiếp ở lại giúp đỡ mọi người.
Còn có người của ông Lưu Thất cũng chung tay góp sức, lần này người cảm thấy kinh hãi nhất hẳn sẽ là bọn họ, bởi vì trước đó họ chẳng hề hay biết gì cả đối với căn nguyên gây ra tận thế hay sự tồn tại của Tần Tuyên. Mà Tống Đình hay là người Võ Tông đều đã từng nghe qua chút ít về những thứ ấy, chỉ là xen vào nửa tin nửa ngờ trong đó thôi.
Trải qua một hồi kinh hãi, rất nhiều căn cứ thủ lĩnh vừa nhớ nhà lại vừa nghĩ thông suốt, ai cũng mong hội nghị được tổ chức lại sẽ tìm ra biện pháp để ứng đối với kẻ địch đáng sợ không biết tên. Ngay cả người của Võ Tông cũng bị ảnh hưởng rất lớn, cần thời gian để bình phục tâm tình hỗn loạn. Tuy rằng hội nghị cũng bị kéo dài bởi lí do này, thủ lĩnh các căn cứ cũng vì thế mà cảm thấy lòng như lửa đốt, nhưng không có ai tỏ ra oán giận, bởi vì tất cả mọi người đều cần thời gian để bình tĩnh, đều cần cân nhắc, quy hoạch phát triển tương lai cho căn cứ của mình.
Vào ngày thứ năm sau khi xảy ra thảm họa, giáo chủ Tân Giáo hộ tống thủ lĩnh căn cứ Vân Châu đến thủ đô cũng tiến vào Võ Tông. Ngày kế, văn phòng của căn cứ thủ đô rốt cục truyền ra tin tức, chỉ có điều không liên quan đến chuyện tham dự hội nghị mà là yêu cầu toàn bộ thủ lĩnh của các căn cứ đi tới Võ Tông.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook