Mạt Thế Chi Phế Vật
-
Chương 334: Thành lập căn cứ (4)
Edit: Yến Phi Ly
Lương thực trong quán ăn đủ cho chín người ăn rất lâu, ở đây cũng chứa rất nhiều nước. Toàn bộ ngã năm bình địa đã có nước máy trước tận thế, chỉ riêng quán cơm cũ này còn giữ giếng nước khoan trong sân, không nghĩ tới sau tận thế nước máy lại không thể uống. Thậm chí cũng không lâu sau, ngay cả thứ nước máy không thể uống này cũng cạn kiệt, chỉ giếng nước trong tiệm cơm vẫn có thể kéo nước lên, hơn nữa nước vẫn duy trì trạng thái trong veo, uống vào không vấn đề gì.
Cũng bởi vì có nước này, người sống sót trong ngã năm bình địa dù cho không có dị năng hệ thủy hay tinh lọc, họ vẫn trải qua cuộc sống tốt hơn nơi khác. Đồng dạng, chín người tập hợp tại quán cơm cũng không bởi vì thiếu nước mà bị bức ép đến tuyệt cảnh. Đây ước chừng cũng coi như là trong cái rủi có cái may đi.
Mà đối với Ninh Vũ thì còn có một việc có thể xem là may mắn, đó chính là những người còn sống không ai biết tại sao zombie có thể tiến vào thôn. Bằng không, những người kia e rằng sẽ chẳng tha cho nó.
Đối với việc này, Ninh Vũ bị nuôi dưỡng trở nên ngang ngược không có tâm cơ lại hiếm thấy thông minh bất chợt, nó cắn chặt răng, từ đầu đến cuối đều không tiết lộ nửa chữ. Dù cho nó xuất hiện ở đây vô cùng kỳ lạ nhưng một đứa bé nửa đêm đói bụng tỉnh dậy đi tìm đồ ăn là chuyện rất bình thường, cũng không đáng hoài nghi. Lại càng không ai cảm thấy nó có can đảm thậm chí đủ năng lực thả zombie vào, việc ấy quá hoang đường.
Qua hai ngày, Ninh Vũ mới có thể lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi, nó phát hiện giờ đây chỉ còn một mình nó trên đời, nó bắt đầu sợ sệt, tuân theo bản tính khóc nháo lên. Mà người sống sót bên trong đã không còn thân nhân của nó, ai cũng mới trải qua thảm họa kinh hoàng, lại có thêm zombie ở bên ngoài một giây cũng không ngừng nghỉ mà muốn xông tới xé nát bọn họ nuốt vào bụng. Mọi người thấp thỏm lo âu, sao có thể nuông chiều cậu nhóc, tự nhiên là một trận đánh chửi uy hiếp tàn nhẫn.
Từ đó về sau, một đứa trẻ kiêu căng luôn lấy bản thân làm trung tâm như Ninh Vũ bắt đầu có nhận thức mơ hồ đối với tình cảnh của mình. Sau đó theo thời gian trôi qua, loại nhận thức này càng trở nên ngày một rõ ràng, nó từ từ học được cách nhìn sắc mặt đoán ý người khác.
Cũng may tính cách mấy người còn lại không bởi vì tận thế mà trở nên biến chất, chỉ cần Ninh Vũ ngoan ngoãn nghe lời thì chẳng ai cố ý bắt nạt hay ngược đãi nó, thỉnh thoảng tâm tình không tốt mới đạp cậu nhóc một hai cái mà thôi. May mắn là chú lớn tuổi đêm đó tiện tay kéo nó vào quán cơm vốn có tâm tính thiện lương, nhìn Ninh Vũ nhỏ tuổi lại không cha mẹ nên quan tâm chăm sóc cậu bé hơn một chút. Có lẽ chính vì từng trải những chuyện như vậy mới làm cho Ninh Vũ vừa học được thói quen cẩn thận chặt chẽ, nghe lời đoán ý, vừa không trở nên âm u vặn vẹo trên tinh thần.
Nhưng mà cuộc sống như thế cũng không thể kéo dài bao lâu.
Quán cơm có thức ăn nước uống, còn có một khoảnh sân rộng đằng sau, họ sẽ không bị nhốt trong nơi rộng 100-200m2 này, nước có lẽ không thành vấn đề nhưng đồ ăn sớm muộn cũng có một ngày ăn hết, đến lúc đó thì phải làm sao? Đừng nói bọn họ không muốn nghĩ tới chuyện ăn thịt người để kéo dài thời gian sinh tồn, dù cho nghĩ tới thì có thể kéo dài được bao lâu? Khi tất cả mọi người đều bị ăn sạch, chờ đợi cuối cùng còn không phải là đường chết? Về phần chờ cứu viện gì đó, tại địa phương hoang vắng thế này bọn họ thật sự là không dám hi vọng.
Cũng bởi vì như vậy, đám người lớn thừa dịp còn có lương thực bắt đầu nghĩ biện pháp xử lý zombie bên ngoài.
Đi ra ngoài nhất định là không được, quán cơm gần như đều bị zombie bao vây, đừng nói là họ không dám mở cửa chính hay cửa sổ, chỉ cần hai nơi này hơi không vững chắc, toàn thể sẽ bị tiêu diệt, cho nên họ chỉ có thể tìm lối thoát ngoài sân. Bọn họ dùng đất đá lót ở dưới sát bức tường rào, đứng trên đó dùng dây thừng và móc câu chế tác thô sơ để giết zombie.
Nhưng mà dù đã cẩn thận ngàn vạn lần thì khi giết zombie, họ vẫn tổn thất ba người. Một người trong lúc chụp zombie, không chú ý bèn bị kéo ra ngoài, hai người khác là khi cửa chính bị đánh vỡ mà mất mạng. Sau đó bọn họ dứt khoát dùng xi măng bít kín cửa, chuyện như vậy mới không phát sinh nữa.
Ít đi ba người, đồ ăn có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian. Theo như đám người lớn tính toán, hẳn có thể chống đỡ được đến khi giải quyết sạch zombie trong thôn.
Nhưng ai cũng không ngờ tới đột nhiên trời lại đổ mưa lớn rồi sau đó là tuyết trắng phủ kín, mưa lớn không ngừng tuyết rơi không ngớt, chung quanh còn mọc ra đủ loại thực vật biến dị hung tàn. Trong sân quán cơm vốn có một cây cam, khi tận thế đến đã khô héo hoại tử, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sớm muộn gì cũng sẽ bị chặt làm củi đốt, nhưng tới lúc này, nó lại một lần nữa toả sáng sức sống chỉ trong một đêm, đồng thời mọc càng thêm cao to sum sê.
Lúc đó đám người lớn đều vô cùng vui vẻ, cho là thế giới đã khôi phục bình thường, nào hay cây cam sống dậy kia lại ăn thịt người, còn đáng sợ hơn cả zombie. Cây cam nở hoa, mỗi bông lớn như bát tô, vừa thơm vừa xinh đẹp, lá cây của nó cũng biến thành đỏ au, diễm lệ hơn cả màu lá phong. Nhưng mà mùi thơm của nó có tác dụng là gây mê, phàm là người ngửi thấy sẽ mơ màng đi tới gần nó, bị sợi tơ rũ xuống của nó quấn lấy, cuối cùng bị nó ăn sạch, trở thành dinh dưỡng nuôi cây trưởng thành.
Khi đó lại chết ba người, chỉ còn lại hai người lớn và Ninh Vũ.
Đồ ăn lại có thể kéo dài ra thêm rất nhiều, nhưng hai người lớn không vì thế mà cảm thấy vui sướng, vẻ mặt trái lại càng ngày càng tuyệt vọng. Có một buổi sáng nọ, Ninh Vũ phát hiện thiếu mất một người, trên cây cam nhiều thêm một cái kén hình người. Ninh Vũ không hiểu tại sao ngay cả nó cũng biết là không thể tới gần cái cây kia mà chú ấy vẫn mắc mưu. Qua lâu như vậy nó vẫn không thể nghĩ thấu vấn đề này, thật giống như không hiểu được tại sao mẹ lại giết người, sau đó thả zombie vào vậy.
Cuối cùng chỉ còn lại chú lớn tuổi lúc trước trông coi tiệm cơm, cũng đã kéo Ninh Vũ vào nhà, cũng là người quan tâm chăm sóc nó hơn hẳn mới làm cho nó có thể sống đến bây giờ giữa những con người lạnh lùng bạc bẽo. Những người khác có chết hay không, thực ra Ninh Vũ không quá quan tâm, nó chỉ cần chú tốt bụng này và mình đồng thời sống sót là tốt rồi.
“Chú ấy họ Vương.” Ninh Vũ nói.
Thời gian đó chỉ còn dư lại hai người, chú Vương càng quan tâm Ninh Vũ hơn trước đây, dạy nó giết zombie, dạy nó làm sao tìm được thức ăn, quần áo, làm sao nhóm lửa, dạy nó cách xử sự làm người, dạy nó biết sống lương thiện. Nói ra thì rất nhiều, nhưng thực chát cũng không bao nhiêu, tựa như là chú Vương nghĩ đến cái gì sẽ dạy cái đó, cũng không cưỡng cầu nó nhất định phải nhớ kỹ, chỉ là muốn dạy dỗ cậu nhóc mà thôi.
“Chú họ Vương, tên đầy đủ là Vương Bình An, chính là chữ…. Thôi, có nhớ hay không cũng không sao, dù gì nhà chú cũng chẳng còn người nào, nhớ cũng chẳng có tác dụng gì.” Có một ngày, chú Vương đột nhiên nói với Ninh Vũ như vậy.
Ninh Vũ vẫn nhớ kỹ, một là nhớ ơn chú Vương, bởi vì ngay cả cha mẹ cậu bé đều chưa từng có lòng dạy dỗ nó như thế, thứ hai nữa chính là cái tên này rất dễ ghi nhớ.
Chú Vương ở cùng với nó một thời gian, đồ trong quán ăn có thể hủy sẽ hủy đi, có thể đốt cũng đã đốt sạch sẽ, ngoại trừ cây cam ngày càng đẹp đẽ trong sân nhưng không có cách nào đốn lấy củi. Trời vẫn lạnh như vậy, không có đồ sưởi ấm, kết cục duy nhất của họ chính là bị cóng lạnh mà chết. Sau ngày chú Vương nói cho Ninh Vũ tên của mình, chú bèn dẫn nó đi tới thềm đá lót để đứng giết zombie.
Tường rào quanh nhà cao hơn hai mét, zombie duỗi thẳng tay cũng không sờ tới, bằng không với mức độ linh hoạt của chúng sau cơn mưa chỉ sợ đã leo tường tới đây. Tường rộng mười mấy cm, người có thể đứng ở phía trên, nhưng phải giữ thăng bằng tốt nếu không sẽ rất dễ ngã.
“Cháu ở đây chờ một lát, chờ zombie đều chạy sạch thì bò lên trên tường rồi nhảy xuống. Đừng sợ cũng đừng do dự, nếu như không nhảy, trong sân cũng chỉ còn lại một mình cháu thôi. Cháu sẽ chết cóng ở bên trong. Nhớ kỹ, đừng sợ, cũng đừng do dự, nhảy xuống rồi dù cho té gãy chân cũng phải nhanh chạy đi, chớ có ngơ ngơ ngác ngác mà đứng tại chỗ cũ.”
Chú Vương dặn dò Ninh Vũ một chuỗi dài, Ninh Vũ nghe mà như hiểu như không. Nó không hiểu tại sao zombie lại chạy sạch, càng không hiểu tại sao mình phải leo tường nhảy ra bên ngoài. Mãi đến tận khi chú Vương dặn dò một lần nữa bảo nó đừng sợ đừng do dự, sau đó chú vươn mình bước lên trên tường, thuận theo lớp tuyết đọng dày đi ra một khoảng rồi đột nhiên nhảy xuống, chạy đi thật xa thì nó mới đột nhiên phản ứng kịp.
Nhìn bầy zombie đều đuổi theo chú Vương, nhìn chú Vương bị cấu xé máu me khắp người nhưng vẫn liều mạng mà chen giữa đàn zombie chạy đi thật xa, trong nháy mắt đó, Ninh Vũ không rơi một giọt nước mắt khi thấy mẹ chết lập tức bị bịt kín một màng nước mông lung. Nó không nhìn rõ bất cứ thứ gì nhưng nó nhớ rõ lời chú Vương, chờ đám zombie đều chạy đi nó bèn cắn răng bò lên trên tường, sau đó nhảy xuống.
Khi đó trong lòng nó vốn không sợ hãi, cũng không nghĩ tới thứ gì khác, tất cả đều là đau thương nhưng lại không thể khóc, chỉ có thể kìm nén. May mắn là tuy tuyết đọng trên đất đều bị zombie giẫm lầy lội, không tạo ra được bước đệm nhưng nó nhảy xuống ngoại trừ hơi đau nhức thì cũng không té bị thương. Nếu thật sự gãy tay hay gãy chân như chú Vương nói, nó chẳng có tự tin mình có thể nhịn đau để tiếp tục chạy đâu.
Vì vậy, sau khi bò lên, nó vẫn có thể chạy, hơn nữa cuối cùng là chạy thoát Hướng chạy đương nhiên là ngược với chú Vương, dù cho bầy zombie rất nhanh đã phát hiện nó, cũng có một phần quay đầu đuổi theo thì Ninh Vũ vẫn chạy thoát.
Mãi đến tận khi chạy đến một nơi an toàn để lẩn trốn, nó mới há miệng không thốt nên lời mà khóc, không phải sợ sệt và bất lực như lúc trước mất đi cha mẹ chị em mới khóc, mà là thực sự đau lòng.
Chú Vương sống không được, bị zombie cắn xé, e rằng cuối cùng ngay cả một bộ hài cốt hoàn chỉnh đều không để lại.
Ninh Vũ suy đoán không sai, chờ qua rất lâu khi nó đã học được làm sao để đọ sức với zombie, nó từng men theo hướng chú Vương chạy trốn, cuối cùng chỉ tìm thấy một bộ xương trắng bị giẫm vỡ vụn. Nó nhờ vào mũ và giày rơi cách đó không xa để nhận ra. Nó tốn sức rất nhiều lần mới có thể đưa xương cốt chú Vương trở về, ghép lại rồi chôn ở trong sân.
Nhắc lại những việc này, Ninh Vũ nhìn qua có vẻ luôn kiên cường khiến người ta cảm thấy quái dị rốt cục không nhịn được, nước mắt ứa ra ngoài. Nó nhấc ống tay áo lau đi thì nước mắt lại chảy ra, thật giống như vĩnh viễn cũng không lau khô được.
Nhìn gương mặt nhỏ bị nước mắt và ống tay áo lau cho lấm lem, Lý Mộ Nhiên cũng không thể nhịn nổi, vươn tay ôm em trai vào ngực thật chặt.
Ninh Vũ mới đầu vẫn là yên lặng rơi lệ, được Lý Mộ Nhiên ôm lấy mới bắt đầu nghẹn ngào, cuối cùng biến thành gào lớn khóc lớn.
Tống Nghiễn đứng ở cửa phòng bếp, nhìn hai chị em ôm nhau khóc rống, chỉ khe khẽ mà thở dài. Hắn yên lặng đi tìm chậu lớn đến rửa sạch sẽ, đổ nước đã đun nóng vào, sau đó đi lấy tuyết tiếp tục đun. Theo hắn xem xét, một hai chậu nước nhất định là không rửa sạch đứa bé kia được, hơn nữa e là Lý Mộ Nhiên cũng cần phải tắm.
Bé trai mười tuổi đã biết xấu hổ, chết sống cũng không chịu để Lý Mộ Nhiên tắm cho mình, vả lại Tống Nghiễn không thể để Lý Mộ Nhiên đi làm chuyện này. Vì vậy cuối cùng Ninh Vũ tự cởi quần áo ngồi xổm vào trong chậu cọ rửa, Tống Nghiễn ở một bên nấu nước, vừa duy trì nhiệt độ trong phòng vừa có thể khiến nước ấm không ngừng. Lý Mộ Nhiên thì bị đuổi ra bên ngoài.
Chuyện về sau Ninh Vũ không nói tỉ mỉ, đại khái là nó không ở lại một nơi lâu, kiếm được thức ăn nước uống bèn đổi chỗ, lúc ngủ cũng không dám ngủ như chết, càng phải biến mùi trên người mình trở nên không khác gì zombie, dùng cách này để tránh thoát sự bao vây của đám quái vật. Nhưng mà nó có thể sống sót còn có một nguyên nhân đó chính là thực vật biến dị không tấn công nó, còn nguyên nhân vì sao thì chính Ninh Vũ cũng chẳng biết. Có lúc, nó thậm chí còn có thể điều động thực vật biến dị giúp mình chặn giết zombie.
Mỗi ngày Ninh Vũ đều nghĩ cách sống sót, còn không ngừng mà giết zombie, cho dù là một ngày, thậm chí mấy ngày mới có thể giết chết một con, nhưng nó chưa từng ngơi nghỉ.
Một người cô độc mà sinh hoạt lâu như vậy, zombie đã không chỉ là kẻ thù mà còn là bạn bè của nó. Ít nhất mỗi ngày nghe tiếng zombie ở trên đường đi tới đi lui cùng với tiếng gào thét gầm rú, nó mới có một loại cảm giác an tâm, sẽ không cảm thấy chỉ còn lại một mình trên đời.
Trước giờ Ninh Vũ không nghĩ tới có một ngày giết sạch hết zombie trong thôn rồi sẽ như thế nào, nó cảm thấy có thể còn chưa giết sạch thì nó đã chết rồi, hoặc là nếu nó sống đến cuối cùng, như vậy e rằng nó sẽ lưu lại một hoặc là hai con zombie bầu bạn với mình.
Dựa vào tường lắng nghe suy nghĩ kỳ quái của em trai, Lý Mộ Nhiên càng khó giải thích được cô lại có thể đồng cảm. E rằng nếu đổi thành cô, không chừng cũng sẽ ôm suy nghĩ này, hoặc là, cô không dám hứa chắc mình có thể chịu đựng được sự cô độc và tuyệt vọng, một mình sinh tồn trong sợ hãi và giày vò thời gian dài như vậy.
Em trai của cô cũng thật là ghê gớm.
Lương thực trong quán ăn đủ cho chín người ăn rất lâu, ở đây cũng chứa rất nhiều nước. Toàn bộ ngã năm bình địa đã có nước máy trước tận thế, chỉ riêng quán cơm cũ này còn giữ giếng nước khoan trong sân, không nghĩ tới sau tận thế nước máy lại không thể uống. Thậm chí cũng không lâu sau, ngay cả thứ nước máy không thể uống này cũng cạn kiệt, chỉ giếng nước trong tiệm cơm vẫn có thể kéo nước lên, hơn nữa nước vẫn duy trì trạng thái trong veo, uống vào không vấn đề gì.
Cũng bởi vì có nước này, người sống sót trong ngã năm bình địa dù cho không có dị năng hệ thủy hay tinh lọc, họ vẫn trải qua cuộc sống tốt hơn nơi khác. Đồng dạng, chín người tập hợp tại quán cơm cũng không bởi vì thiếu nước mà bị bức ép đến tuyệt cảnh. Đây ước chừng cũng coi như là trong cái rủi có cái may đi.
Mà đối với Ninh Vũ thì còn có một việc có thể xem là may mắn, đó chính là những người còn sống không ai biết tại sao zombie có thể tiến vào thôn. Bằng không, những người kia e rằng sẽ chẳng tha cho nó.
Đối với việc này, Ninh Vũ bị nuôi dưỡng trở nên ngang ngược không có tâm cơ lại hiếm thấy thông minh bất chợt, nó cắn chặt răng, từ đầu đến cuối đều không tiết lộ nửa chữ. Dù cho nó xuất hiện ở đây vô cùng kỳ lạ nhưng một đứa bé nửa đêm đói bụng tỉnh dậy đi tìm đồ ăn là chuyện rất bình thường, cũng không đáng hoài nghi. Lại càng không ai cảm thấy nó có can đảm thậm chí đủ năng lực thả zombie vào, việc ấy quá hoang đường.
Qua hai ngày, Ninh Vũ mới có thể lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi, nó phát hiện giờ đây chỉ còn một mình nó trên đời, nó bắt đầu sợ sệt, tuân theo bản tính khóc nháo lên. Mà người sống sót bên trong đã không còn thân nhân của nó, ai cũng mới trải qua thảm họa kinh hoàng, lại có thêm zombie ở bên ngoài một giây cũng không ngừng nghỉ mà muốn xông tới xé nát bọn họ nuốt vào bụng. Mọi người thấp thỏm lo âu, sao có thể nuông chiều cậu nhóc, tự nhiên là một trận đánh chửi uy hiếp tàn nhẫn.
Từ đó về sau, một đứa trẻ kiêu căng luôn lấy bản thân làm trung tâm như Ninh Vũ bắt đầu có nhận thức mơ hồ đối với tình cảnh của mình. Sau đó theo thời gian trôi qua, loại nhận thức này càng trở nên ngày một rõ ràng, nó từ từ học được cách nhìn sắc mặt đoán ý người khác.
Cũng may tính cách mấy người còn lại không bởi vì tận thế mà trở nên biến chất, chỉ cần Ninh Vũ ngoan ngoãn nghe lời thì chẳng ai cố ý bắt nạt hay ngược đãi nó, thỉnh thoảng tâm tình không tốt mới đạp cậu nhóc một hai cái mà thôi. May mắn là chú lớn tuổi đêm đó tiện tay kéo nó vào quán cơm vốn có tâm tính thiện lương, nhìn Ninh Vũ nhỏ tuổi lại không cha mẹ nên quan tâm chăm sóc cậu bé hơn một chút. Có lẽ chính vì từng trải những chuyện như vậy mới làm cho Ninh Vũ vừa học được thói quen cẩn thận chặt chẽ, nghe lời đoán ý, vừa không trở nên âm u vặn vẹo trên tinh thần.
Nhưng mà cuộc sống như thế cũng không thể kéo dài bao lâu.
Quán cơm có thức ăn nước uống, còn có một khoảnh sân rộng đằng sau, họ sẽ không bị nhốt trong nơi rộng 100-200m2 này, nước có lẽ không thành vấn đề nhưng đồ ăn sớm muộn cũng có một ngày ăn hết, đến lúc đó thì phải làm sao? Đừng nói bọn họ không muốn nghĩ tới chuyện ăn thịt người để kéo dài thời gian sinh tồn, dù cho nghĩ tới thì có thể kéo dài được bao lâu? Khi tất cả mọi người đều bị ăn sạch, chờ đợi cuối cùng còn không phải là đường chết? Về phần chờ cứu viện gì đó, tại địa phương hoang vắng thế này bọn họ thật sự là không dám hi vọng.
Cũng bởi vì như vậy, đám người lớn thừa dịp còn có lương thực bắt đầu nghĩ biện pháp xử lý zombie bên ngoài.
Đi ra ngoài nhất định là không được, quán cơm gần như đều bị zombie bao vây, đừng nói là họ không dám mở cửa chính hay cửa sổ, chỉ cần hai nơi này hơi không vững chắc, toàn thể sẽ bị tiêu diệt, cho nên họ chỉ có thể tìm lối thoát ngoài sân. Bọn họ dùng đất đá lót ở dưới sát bức tường rào, đứng trên đó dùng dây thừng và móc câu chế tác thô sơ để giết zombie.
Nhưng mà dù đã cẩn thận ngàn vạn lần thì khi giết zombie, họ vẫn tổn thất ba người. Một người trong lúc chụp zombie, không chú ý bèn bị kéo ra ngoài, hai người khác là khi cửa chính bị đánh vỡ mà mất mạng. Sau đó bọn họ dứt khoát dùng xi măng bít kín cửa, chuyện như vậy mới không phát sinh nữa.
Ít đi ba người, đồ ăn có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian. Theo như đám người lớn tính toán, hẳn có thể chống đỡ được đến khi giải quyết sạch zombie trong thôn.
Nhưng ai cũng không ngờ tới đột nhiên trời lại đổ mưa lớn rồi sau đó là tuyết trắng phủ kín, mưa lớn không ngừng tuyết rơi không ngớt, chung quanh còn mọc ra đủ loại thực vật biến dị hung tàn. Trong sân quán cơm vốn có một cây cam, khi tận thế đến đã khô héo hoại tử, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sớm muộn gì cũng sẽ bị chặt làm củi đốt, nhưng tới lúc này, nó lại một lần nữa toả sáng sức sống chỉ trong một đêm, đồng thời mọc càng thêm cao to sum sê.
Lúc đó đám người lớn đều vô cùng vui vẻ, cho là thế giới đã khôi phục bình thường, nào hay cây cam sống dậy kia lại ăn thịt người, còn đáng sợ hơn cả zombie. Cây cam nở hoa, mỗi bông lớn như bát tô, vừa thơm vừa xinh đẹp, lá cây của nó cũng biến thành đỏ au, diễm lệ hơn cả màu lá phong. Nhưng mà mùi thơm của nó có tác dụng là gây mê, phàm là người ngửi thấy sẽ mơ màng đi tới gần nó, bị sợi tơ rũ xuống của nó quấn lấy, cuối cùng bị nó ăn sạch, trở thành dinh dưỡng nuôi cây trưởng thành.
Khi đó lại chết ba người, chỉ còn lại hai người lớn và Ninh Vũ.
Đồ ăn lại có thể kéo dài ra thêm rất nhiều, nhưng hai người lớn không vì thế mà cảm thấy vui sướng, vẻ mặt trái lại càng ngày càng tuyệt vọng. Có một buổi sáng nọ, Ninh Vũ phát hiện thiếu mất một người, trên cây cam nhiều thêm một cái kén hình người. Ninh Vũ không hiểu tại sao ngay cả nó cũng biết là không thể tới gần cái cây kia mà chú ấy vẫn mắc mưu. Qua lâu như vậy nó vẫn không thể nghĩ thấu vấn đề này, thật giống như không hiểu được tại sao mẹ lại giết người, sau đó thả zombie vào vậy.
Cuối cùng chỉ còn lại chú lớn tuổi lúc trước trông coi tiệm cơm, cũng đã kéo Ninh Vũ vào nhà, cũng là người quan tâm chăm sóc nó hơn hẳn mới làm cho nó có thể sống đến bây giờ giữa những con người lạnh lùng bạc bẽo. Những người khác có chết hay không, thực ra Ninh Vũ không quá quan tâm, nó chỉ cần chú tốt bụng này và mình đồng thời sống sót là tốt rồi.
“Chú ấy họ Vương.” Ninh Vũ nói.
Thời gian đó chỉ còn dư lại hai người, chú Vương càng quan tâm Ninh Vũ hơn trước đây, dạy nó giết zombie, dạy nó làm sao tìm được thức ăn, quần áo, làm sao nhóm lửa, dạy nó cách xử sự làm người, dạy nó biết sống lương thiện. Nói ra thì rất nhiều, nhưng thực chát cũng không bao nhiêu, tựa như là chú Vương nghĩ đến cái gì sẽ dạy cái đó, cũng không cưỡng cầu nó nhất định phải nhớ kỹ, chỉ là muốn dạy dỗ cậu nhóc mà thôi.
“Chú họ Vương, tên đầy đủ là Vương Bình An, chính là chữ…. Thôi, có nhớ hay không cũng không sao, dù gì nhà chú cũng chẳng còn người nào, nhớ cũng chẳng có tác dụng gì.” Có một ngày, chú Vương đột nhiên nói với Ninh Vũ như vậy.
Ninh Vũ vẫn nhớ kỹ, một là nhớ ơn chú Vương, bởi vì ngay cả cha mẹ cậu bé đều chưa từng có lòng dạy dỗ nó như thế, thứ hai nữa chính là cái tên này rất dễ ghi nhớ.
Chú Vương ở cùng với nó một thời gian, đồ trong quán ăn có thể hủy sẽ hủy đi, có thể đốt cũng đã đốt sạch sẽ, ngoại trừ cây cam ngày càng đẹp đẽ trong sân nhưng không có cách nào đốn lấy củi. Trời vẫn lạnh như vậy, không có đồ sưởi ấm, kết cục duy nhất của họ chính là bị cóng lạnh mà chết. Sau ngày chú Vương nói cho Ninh Vũ tên của mình, chú bèn dẫn nó đi tới thềm đá lót để đứng giết zombie.
Tường rào quanh nhà cao hơn hai mét, zombie duỗi thẳng tay cũng không sờ tới, bằng không với mức độ linh hoạt của chúng sau cơn mưa chỉ sợ đã leo tường tới đây. Tường rộng mười mấy cm, người có thể đứng ở phía trên, nhưng phải giữ thăng bằng tốt nếu không sẽ rất dễ ngã.
“Cháu ở đây chờ một lát, chờ zombie đều chạy sạch thì bò lên trên tường rồi nhảy xuống. Đừng sợ cũng đừng do dự, nếu như không nhảy, trong sân cũng chỉ còn lại một mình cháu thôi. Cháu sẽ chết cóng ở bên trong. Nhớ kỹ, đừng sợ, cũng đừng do dự, nhảy xuống rồi dù cho té gãy chân cũng phải nhanh chạy đi, chớ có ngơ ngơ ngác ngác mà đứng tại chỗ cũ.”
Chú Vương dặn dò Ninh Vũ một chuỗi dài, Ninh Vũ nghe mà như hiểu như không. Nó không hiểu tại sao zombie lại chạy sạch, càng không hiểu tại sao mình phải leo tường nhảy ra bên ngoài. Mãi đến tận khi chú Vương dặn dò một lần nữa bảo nó đừng sợ đừng do dự, sau đó chú vươn mình bước lên trên tường, thuận theo lớp tuyết đọng dày đi ra một khoảng rồi đột nhiên nhảy xuống, chạy đi thật xa thì nó mới đột nhiên phản ứng kịp.
Nhìn bầy zombie đều đuổi theo chú Vương, nhìn chú Vương bị cấu xé máu me khắp người nhưng vẫn liều mạng mà chen giữa đàn zombie chạy đi thật xa, trong nháy mắt đó, Ninh Vũ không rơi một giọt nước mắt khi thấy mẹ chết lập tức bị bịt kín một màng nước mông lung. Nó không nhìn rõ bất cứ thứ gì nhưng nó nhớ rõ lời chú Vương, chờ đám zombie đều chạy đi nó bèn cắn răng bò lên trên tường, sau đó nhảy xuống.
Khi đó trong lòng nó vốn không sợ hãi, cũng không nghĩ tới thứ gì khác, tất cả đều là đau thương nhưng lại không thể khóc, chỉ có thể kìm nén. May mắn là tuy tuyết đọng trên đất đều bị zombie giẫm lầy lội, không tạo ra được bước đệm nhưng nó nhảy xuống ngoại trừ hơi đau nhức thì cũng không té bị thương. Nếu thật sự gãy tay hay gãy chân như chú Vương nói, nó chẳng có tự tin mình có thể nhịn đau để tiếp tục chạy đâu.
Vì vậy, sau khi bò lên, nó vẫn có thể chạy, hơn nữa cuối cùng là chạy thoát Hướng chạy đương nhiên là ngược với chú Vương, dù cho bầy zombie rất nhanh đã phát hiện nó, cũng có một phần quay đầu đuổi theo thì Ninh Vũ vẫn chạy thoát.
Mãi đến tận khi chạy đến một nơi an toàn để lẩn trốn, nó mới há miệng không thốt nên lời mà khóc, không phải sợ sệt và bất lực như lúc trước mất đi cha mẹ chị em mới khóc, mà là thực sự đau lòng.
Chú Vương sống không được, bị zombie cắn xé, e rằng cuối cùng ngay cả một bộ hài cốt hoàn chỉnh đều không để lại.
Ninh Vũ suy đoán không sai, chờ qua rất lâu khi nó đã học được làm sao để đọ sức với zombie, nó từng men theo hướng chú Vương chạy trốn, cuối cùng chỉ tìm thấy một bộ xương trắng bị giẫm vỡ vụn. Nó nhờ vào mũ và giày rơi cách đó không xa để nhận ra. Nó tốn sức rất nhiều lần mới có thể đưa xương cốt chú Vương trở về, ghép lại rồi chôn ở trong sân.
Nhắc lại những việc này, Ninh Vũ nhìn qua có vẻ luôn kiên cường khiến người ta cảm thấy quái dị rốt cục không nhịn được, nước mắt ứa ra ngoài. Nó nhấc ống tay áo lau đi thì nước mắt lại chảy ra, thật giống như vĩnh viễn cũng không lau khô được.
Nhìn gương mặt nhỏ bị nước mắt và ống tay áo lau cho lấm lem, Lý Mộ Nhiên cũng không thể nhịn nổi, vươn tay ôm em trai vào ngực thật chặt.
Ninh Vũ mới đầu vẫn là yên lặng rơi lệ, được Lý Mộ Nhiên ôm lấy mới bắt đầu nghẹn ngào, cuối cùng biến thành gào lớn khóc lớn.
Tống Nghiễn đứng ở cửa phòng bếp, nhìn hai chị em ôm nhau khóc rống, chỉ khe khẽ mà thở dài. Hắn yên lặng đi tìm chậu lớn đến rửa sạch sẽ, đổ nước đã đun nóng vào, sau đó đi lấy tuyết tiếp tục đun. Theo hắn xem xét, một hai chậu nước nhất định là không rửa sạch đứa bé kia được, hơn nữa e là Lý Mộ Nhiên cũng cần phải tắm.
Bé trai mười tuổi đã biết xấu hổ, chết sống cũng không chịu để Lý Mộ Nhiên tắm cho mình, vả lại Tống Nghiễn không thể để Lý Mộ Nhiên đi làm chuyện này. Vì vậy cuối cùng Ninh Vũ tự cởi quần áo ngồi xổm vào trong chậu cọ rửa, Tống Nghiễn ở một bên nấu nước, vừa duy trì nhiệt độ trong phòng vừa có thể khiến nước ấm không ngừng. Lý Mộ Nhiên thì bị đuổi ra bên ngoài.
Chuyện về sau Ninh Vũ không nói tỉ mỉ, đại khái là nó không ở lại một nơi lâu, kiếm được thức ăn nước uống bèn đổi chỗ, lúc ngủ cũng không dám ngủ như chết, càng phải biến mùi trên người mình trở nên không khác gì zombie, dùng cách này để tránh thoát sự bao vây của đám quái vật. Nhưng mà nó có thể sống sót còn có một nguyên nhân đó chính là thực vật biến dị không tấn công nó, còn nguyên nhân vì sao thì chính Ninh Vũ cũng chẳng biết. Có lúc, nó thậm chí còn có thể điều động thực vật biến dị giúp mình chặn giết zombie.
Mỗi ngày Ninh Vũ đều nghĩ cách sống sót, còn không ngừng mà giết zombie, cho dù là một ngày, thậm chí mấy ngày mới có thể giết chết một con, nhưng nó chưa từng ngơi nghỉ.
Một người cô độc mà sinh hoạt lâu như vậy, zombie đã không chỉ là kẻ thù mà còn là bạn bè của nó. Ít nhất mỗi ngày nghe tiếng zombie ở trên đường đi tới đi lui cùng với tiếng gào thét gầm rú, nó mới có một loại cảm giác an tâm, sẽ không cảm thấy chỉ còn lại một mình trên đời.
Trước giờ Ninh Vũ không nghĩ tới có một ngày giết sạch hết zombie trong thôn rồi sẽ như thế nào, nó cảm thấy có thể còn chưa giết sạch thì nó đã chết rồi, hoặc là nếu nó sống đến cuối cùng, như vậy e rằng nó sẽ lưu lại một hoặc là hai con zombie bầu bạn với mình.
Dựa vào tường lắng nghe suy nghĩ kỳ quái của em trai, Lý Mộ Nhiên càng khó giải thích được cô lại có thể đồng cảm. E rằng nếu đổi thành cô, không chừng cũng sẽ ôm suy nghĩ này, hoặc là, cô không dám hứa chắc mình có thể chịu đựng được sự cô độc và tuyệt vọng, một mình sinh tồn trong sợ hãi và giày vò thời gian dài như vậy.
Em trai của cô cũng thật là ghê gớm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook