Mạt Thế Chi Phế Vật
-
Chương 322: Căn cứ Bách Hiệp (12)
Edit: Yến Phi Ly
Sau khi Nam Thiệu tiến vào sân, Tống nghiễn cũng chạy qua cửa cổng mở rộng.
Giống như Nam Thiệu, thứ đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Lâm An, chỉ có điều Lâm An không phải đang ở trong hồ nước, càng không phải là một con quái vật gớm ghiếc toàn thân đầy xúc tu mà là dáng vẻ hắn quen biết năm xưa.
Lâm An đứng trong hành lang, mặc áo sơ mi màu trắng quần tây dài đen, vẫn là dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn trước sau như một. Trong mắt y là ý cười đong đầy, cứ như bạn cũ gặp lại Tống Nghiễn, sắc mặt vừa không miễn cưỡng lại vừa không dương dương tự đắc.
“Đại Tống, đã lâu không gặp.” Y chủ động chào hỏi.
Tống Nghiễn đi lên phía trước hai bước, sau đó đứng lại, cách một khoảng lạnh lùng nhìn Lâm An.
“Sao thế, không nhận ra ai hả?” Lâm An vẫn tốt tính như trước, ngữ khí nhẹ nhàng như trước giờ hai người họ chưa từng xảy ra mâu thuẫn, chỉ là vẫn đứng tại chỗ chứ không tiến lên chào đón.
“Lâm An.” Tống Nghiễn gần như là rít từ kẽ răng ra hai chữ này. Thành thật mà nói, hắn không quá hận Ngụy Kinh Trì, nhưng với Lâm An thì lại hận không thể róc thịt lột da, nghiền thành bột cám.
“Đúng rồi, là tôi đây. Có phải bất ngờ lắm không?” Nụ cười trên mặt Lâm An rõ ràng hẳn lên, nhìn qua rất có mấy phần cảm giác tươi trẻ xán lạn. “Tôi cũng bất ngờ lắm, thế mà lại gặp cậu ở chỗ này. Tôi cứ tưởng dù cậu không chết thì cũng điên rồi, nếu không thì sẽ thành kẻ ngu si, thực sự là đáng tiếc mà.”
Đối với mấy lời mỉa mai như vậy, Tống Nghiễn hoàn toàn không có hứng thú đáp lại, vừa không cần thiết phải tức đến nổ phổi để rơi xuống thế yếu, lại càng lười thể hiện phong độ một cách quái gở như đối phương, thậm chí tâm tư hắn lúc này cũng đã bình tĩnh lại, chỉ hỏi: “Nghe nói căn cứ Đông Châu không còn, sao lại như thế?” Ngữ khí Tống Nghiễn tùy ý, giống như thực sự là đang nói chuyện phiếm với người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
“Cậu cũng biết? Chậc, hai cái tên lắm miệng kia…” Dù Lâm An nói như thế, trên mặt lại cũng không kinh ngạc, tựa hồ chẳng hề có ý trách cứ. “Cậu không hỏi tôi cũng sẽ nói cho cậu biết, tên rác rưởi Ngụy Kinh Trì kia bảo gã trông chút đồ mà không trông giữ được, làm hại tâm huyết của tôi uổng phí, cậu nói xem gã ta làm sao còn có mặt mũi sống tiếp?”
Vẻ mặt Tống Nghiễn thoáng đờ ra, trầm mặc chốc lát mới nói tiếp: “Cho nên mày giết ông ta?”
“Quả nhiên tán gẫu với bạn cũ chẳng tốn sức, hiểu rõ tôi nhất không ai bằng Đại Tống. Cậu biết không, lúc đó tôi giận lắm, bụng lại hơi đói, gã đó tuy ngu xuẩn nhưng thực lực cũng không tệ, não ăn rất ngon, bây giờ nghĩ tới còn thèm nhỏ dãi đây. Có điều thực lực của Đại Tống nhìn qua tăng lên rất nhanh nhỉ, mùi vị hẳn sẽ càng ngon hơn.” Lâm An híp mắt một cái, lộ ra biểu tình hưởng thụ, nói xong lời cuối cùng, đầu lưỡi không khỏi liếm môi một cái, trong mắt chợt lóe ra vẻ tham lam.
Tuy rằng y đứng tại chỗ như trước lại cười đến ý xuân dạt dào, Tống Nghiễn vẫn khó giải thích được cảm thấy khí tức nặng nề tối tăm nhào tới trước mặt, bắp thịt cả người không tự chủ đều căng thẳng.
“Mày ăn ông ta?”
“Không, không, tôi chỉ ăn óc của gã thôi. Thịt của một ông chú có gì đâu mà ngon, vừa dai vừa khô.” Lâm An lắc đầu liên tục, phản ứng dường như rất sợ bị người khác cho là mình ăn trúng thứ gì đó bẩn thỉu.
“Cấp dưới của Ngụy Kinh Trì có thể tha cho mày sao?” Tống Nghiễn nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, hỏi. Hắn đang tìm kiếm cơ hội phát động tấn công, nhưng trước lúc này vẫn muốn hỏi thăm thêm chút chuyện. Trước mắt không chỉ hắn không dự định buông tha cho Lâm An, chỉ e Lâm An cũng đã xem hắn là người nhất định phải chết, cho nên mới có thể nói nhiều như vậy, dưới tình huống như thế, khả năng Lâm An nói thật là rất lớn. Dù sao bất kể là ai, ngụy trang lâu quá rồi sẽ rất cần một con đường để giải tỏa.
“Những người kia…” Lâm An cười nhẹ một tiếng, không thể nói được là châm chọc hay hờ hững, “Cậu quên rồi sao, ít nhiều gì tôi cũng có thể khống chế mấy người, chỉ cần khống chế vài tên tâm phúc nhất của Ngụy Kinh Trì, những thứ khác có thể chậm rãi xử lý. Cậu không nên hỏi bọn chúng có tha cho tôi không, mà là tôi có buông tha cho nhiều đồ ăn chất lượng như thế hay không.” Với thân phận của y đối với Ngụy Kinh Trì, vốn chẳng ai hoài nghi y, hơn nữa năng lực của Lâm An còn rất đặc biệt: Tinh thần lực và dị năng hệ thổ… Nếu y muốn âm thầm thủ tiêu một tiểu đội thì quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay. Huống hồ theo năng lực dần dần nâng lên, khẩu vị của y càng lúc càng lớn.
Lúc trước sau khi y trốn về Đông Châu, trước tiên y ngủ đông một quãng thời gian, chỉ lén lén lút lút thừa dịp các đội người sống sót ra ngoài săn bắn mới nhân cơ hội ăn một hai người chứ không dám ra tay trong căn cứ, để tránh khiến người khác cảnh giác. Đợi đến khi thực lực nâng lên tới trình độ nhất định, mỗi lần ăn một hai người rốt cuộc không thỏa mãn được khẩu vị của bản thân, y mới ra tay với Ngụy Kinh Trì.
Đáng thương cho Ngụy Kinh Trì thực lực không yếu, cũng không phải hoàn toàn không đề phòng Lâm An, nhưng dẫu đề phòng thế nào cũng không ngờ tới đối phương dám ra tay với mình ngay trong căn cứ, mục tiêu chỉ là muốn ăn não của và tinh hạch của ông ta, ngoài ra không làm bất cứ điều gì khả nghi khác nữa, khiến cho ông ta không kịp trở tay. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng Ngụy Kinh Trì đã bị Lâm An tấn công tinh thần, sau đó không còn đường phản kháng. Đừng nói phản kháng, ngay cả kêu lên một tiếng cũng chẳng thể.
Lâm An hiểu rất rõ về Ngụy Kinh Trì thậm chí là toàn bộ tình hình của căn cứ Đông Châu, thủ tiêu Ngụy Kinh Trì xong y bèn mượn thân phận, thần không biết quỷ không hay mà dùng tinh thần lực khống chế mấy nhân vật then chốt, rồi lựa chọn xử lý vài nhân vật không có năng lực gì lớn mà có thể gây ra phiền phức. Cứ như vậy Lâm An đã có thể khiến căn cứ lâm vào nguy cơ bị móc dần các nhân vật quan trọng, chỉ còn có thể duy trì hoạt động bề ngoài cơ bản của căn cứ. Sau đó chờ khi có người phát hiện thì muộn rồi, thực lực của Lâm An đã tăng lên tới mức không người nào có thể áp chế nổi, đương nhiên điều này cũng liên quan tới chuyện thực lực và gốc rễ của căn bị suy yếu mức độ lớn.
Kết quả phát hiện thì phát hiện, nhưng vẫn bị tận diệt, chẳng thể thay đổi cục diện chút xíu nào. Chờ tới lúc tiêu hóa hết toàn bộ năng lượng hút được, thực lực tăng lên tới một mức độ nhất định, Lâm An bèn cảm ứng được hướng Tây Bắc có thứ làm cho y khao khát, vì vậy y bỏ qua cho nhóm người sống sót còn lại, xem như nuôi nhốt ở đây, chờ thực lực nâng lên sẽ quay về hút, rồi một mạch rời khỏi căn cứ Đông Châu. Chạy đi y còn không quên châm một mồi lửa, thu hút zombie và thú biến dị vốn đang bồi hồi tại bốn phía qua.
Theo lời y nói, mình đã không muốn vậy thì phải hủy diệt.
Nghe Lâm An kể lại những chuyện kia cực kỳ êm tai, tỉ mỉ, sắp xếp như thế nào, ra tay làm sao, phản ứng của mọi người, thậm chí ngay cả tâm tình y lúc đó hay mùi vị khác biệt giữa não của người dị năng cùng với năng lượng y hút được, tất cả đều được y phổ cập một lần. Nét mặt Tống Nghiễn vốn dĩ còn hơi thẫn thờ dần dần thay đổi, dạ dày bốc lên cuồn cuộn, cảm giác trong lòng càng khó có thể dùng lời diễn tả được.
“Mày thật sự đáng chết!” Tống Nghiễn đã không tìm được lời thích hợp hơn để ném cho đối phương, dù cho chửi bới là súc sinh thì đó cũng là sự sỉ nhục đối với súc sinh. Hắn cảm thấy đời này của mình chưa từng có ý muốn giết chết một ai đó như vậy, hơn nữa còn là dùng thủ đoạn đặc biệt tàn nhẫn để giết. Ác giả ác báo, có người mà bạn nhất định sẽ đặc biệt muốn nhìn thấy kẻ đó gặp báo ứng, phẫn hận trong lòng mới có thể trút đi được. Mà Lâm An chính là loại này.
Lâm An ha ha nở nụ cười, hoàn toàn không có ý tức giận, “Biết ngay cậu sẽ nổi điên mà, cậu ấy à, luôn là dáng vẻ quang minh lẫm liệt, trên thực tế thì… ha ha… Với bối cảnh gia đình cậu, nếu thật sự sạch sẽ như nước trong thì còn có thể đứng vững được chắc? Cậu có biết tôi phiền nhất chính là điểm này của cậu, rất dối trá. Rõ ràng yêu vợ tôi, lại còn muốn cố tình giả vờ hào phóng, cậu cho rằng tôi sẽ nhường nhịn với cậu? Không, tôi không dối trá như cậu, muốn thì lấy thôi.”
Tống Nghiễn lau mặt, nỗ lực áp chế lại tính khí, hỏi Lâm An một vấn đề cuối cùng: “Tô Huy và con trai mày đâu? Không tới đây với mày sao?” Đối với người phụ nữ kia, chớ nói tới việc cả hai chẳng có tình cũ gì, cho dù có thì cũng sớm nên hao mòn hết. Hắn chỉ muốn biết đối với vợ con của mình thì Lâm An bây giờ đến tột cùng là sắp xếp như thế nào.
Lâm An dừng một chút, vẻ mặt vẫn luôn cười tủm tỉm đột nhiên âm trầm lại, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Tống Nghiễn: “Làm sao, còn mong nhớ vợ tôi à? Có điều cậu cũng không có cơ hội nữa.”
“Hả?” Tống Nghiễn nghe ra ngữ khí của y khác thường, không chút kiêng dè nhìn lại y chằm chằm.
Lâm An nhếch môi, lộ ra một cái răng trắng, nhìn không giống cười mà giống như hung thú chuẩn bị bắt đầu cắn nuốt thịt người, chỉ là của giọng điệu của y vẫn chậm rãi như trước, nhu hòa như gió: “Bọn họ là người tôi yêu nhất, bọn họ thuộc về tôi, đương nhiên phải vĩnh viễn ở cùng với tôi, ai cũng không thể rời đi, ai cũng đừng hòng cướp đi.”
Nghe đến đó, Tống Nghiễn không khỏi rùng mình, tưởng là bản thân nghe lầm: “Mày nói gì?”
“Tôi nói, Tô Tô và Nghiêu Nghiêu đã hòa làm một thể với tôi, tuy ba mà một. Sao nào? Có phải rất đố kị không?” Lâm An nhìn chằm chằm hai mắt Tống Nghiễn, tựa hồ muốn nhìn rõ mỗi một chút biến hóa tâm tình bên trong. Khi thấy đồng tử Tống Nghiễn co rút lại, mặt đầy vẻ khiếp sợ không có cách nào che lấp, y rốt cục thỏa mãn mà gật gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa.
Lúc trước Lâm An trở lại căn cứ, người một nhà đoàn tụ vẫn rất vui vẻ. Nào ngờ không qua mấy ngày, thân thể y xuất hiện tình huống khác thường rồi bị Tô Huy phát hiện, Tô Huy sợ sệt nên muốn mang con trai lén lút rời đi, vì vậy chọc giận y. Khi đó y mới tiến vào dị hóa, tính khí thay đổi vốn dĩ không khống chế được chính mình, trực tiếp ăn sạch cả vợ lẫn con. Từ đó, giống như là hộp Pandora bị mở ra, khẩu vị của y đã xảy ra thay đổi.
“Biết tại sao tôi lại đích thân tới gặp cậu hàn huyên mấy chuyện này mà không đối xử giống những người khác, trực tiếp làm cho bọn họ rơi vào cảnh tượng sợ hãi nhất trong đời, sau đó mơ mơ hồ hồ mà chết đi không?”
“Mày đang kéo dài thời gian.” Tống Nghiễn không chút do dự mà trả lời. Vừa dứt lời, đột nhiên hắn nhào lên.
“Bởi vì tao muốn nói cho mày biết rằng tất cả mọi chuyện tao làm đều chính xác, tao muốn mày biết, tao không có bối cảnh sâu rộng nhưng lại thông minh hơn mày một ngàn, một vạn lần, mạnh hơn mày một ngàn, một vạn lần. Tương lai sau này thành tựu của tao cũng sẽ vượt xa mày một ngàn, một vạn lần.” Thân thể Lâm An lui lại rất nhanh nhưng cũng không gây trở ngại y nói xong những gì muốn nói.
Tống Nghiễn im lìm không lên tiếng, chỉ để ý tới chuyện tấn công, muốn biết đều biết, không nên biết đối phương cũng sẽ không nói, như vậy cần gì phải tiếp tục phí lời. Còn mắng vài câu hay quở trách đối phương, đó chẳng phải là hành vi ăn no rửng mỡ sao?
Nhưng mà hắn muốn đánh, Lâm An lại không cho hắn cơ hội, ngay khi móng vuốt sắc bén của hắn sắp sửa đụng tới đối phương, Lý Mộ Nhiên đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Lâm An.
Tim Tống Nghiễn nhẹ bẫng, nhưng lúc ra chiêu hắn ôm quyết tâm một đòn tất trúng, vì vậy đã dốc hết toàn lực, lúc này muốn thay đổi hoặc thu tay lại đã không kịp. Dù cho đã cố gắng hết sức rút lui về sau, thậm chí không tiếc tổn thương chính cả bản thân mình thì hắn vẫn phải trơ mắt nhìn móng vuốt chém đứt Lý Mộ Nhiên.
“Không!!!” Tống Nghiễn hoảng sợ trợn to mắt, sắc máu đỏ thê lương bắn tung tóe khắp nơi.
***
Lý Mộ Nhiên ngồi xổm trong rừng cây ăn quả, cây trên đầu không quá cao, cành sum sê trĩu nặng những trái táo lớn, cách thật xa mà vẫn có thể ngửi thấy hương thơm. Cô nhịn không được, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, cấp tốc đưa tay ra hái một quả. Cắn một miếng, vị ngọt như mật trong nháy mắt phủ đầy đầu lưỡi làm cho cô theo bản năng híp mắt lại, đột nhiên nhớ tới khi còn ở huyện Tử Vân, Hàn Linh đã từng đưa cho Trương Duệ Dương một quả táo tây.
Cô không biết tại sao mình lại liên hệ hai chuyện này với nhau, thế nhưng khó giải thích được cảm thấy không gian kỳ dị này e là có liên quan đến Hàn Linh.
Đương nhiên có phải hay không thực ra Lý Mộ Nhiên cũng chẳng bận tâm lắm, cô chỉ suy nghĩ liệu nếu lát rời đi nhét ít hoa quả vào túi áo có phải không tốt lắm hay không, nhưng cô thật sự rất muốn những người khác cũng được nếm thử. Không phải cô sợ tốn tinh hạch, mà bởi vì dù có sống trong căn cứ Bách Hiệp thì hoa quả cũng là đồ tiêu thụ rất giới hạn, hơn nữa không phải mỗi lần đều có thể giành được.
Nghĩ thì nghĩ vậy, cuối cùng Lý Mộ Nhiên vẫn không dám hái. Gặm táo tây xong, cô tỉ mỉ mà chôn hạt xuống dưới tàng cây rồi nhìn chằm chằm khu nhà xa xa, giữa chân mày hiện lên vẻ sầu lo.
Thời gian đã qua hơn nửa giờ, bên kia hoàn không có động tĩnh gì, ngay cả Trương Dịch và Thẩm Hi vào sau cũng không truyền ra chút tin tức. Lý Mộ Nhiên muốn điều tra nhìn một chút nhưng lại sợ hãi, tinh thần lực nhiều lần lân la đến ngoài khu nhà khoảng 50m là không dám tiến lên trước một bước nữa. Chẳng qua vẫn luôn chờ đợi thế này cũng không được, ngộ nhỡ bởi vì sự do dự của cô mà tạo thành hậu quả không thể cứu vãn…
Ngay lúc cô cắn răng chuẩn bị được ăn cả ngã về không mà vượt qua phòng tuyến an toàn kia, một bóng dáng không tưởng tượng nổi đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Không, nói một cách chính xác hẳn là hai bóng dáng.
Đó là Quỷ Bệnh và cả Ú Ú. Quỷ Bệnh khoanh chân ngồi trên lưng Ú Ú, nhanh như một tia chớp bay vào khoảng trống bên ngoài khu nhà. Tuy rằng cách xa nhưng Lý Mộ Nhiên vẫn liếc mắt nhận ra họ ngay, hết cách rồi, ai bảo một người một trùng này có ngoại hình đều rất đặc biệt. Đầu tiên là cô sửng sốt mấy giây, sau đó vui mừng khôn xiết muốn xông ra.
Quỷ Bệnh xuống khỏi lưng Ú Ú, gã đứng thẳng thân, dường như là biết đến sự tồn tại của Lý Mộ Nhiên nên đầu hơi hướng về rừng trái cây một chút. Sau đó gã giơ tay lên khẽ xua xua, trực tiếp ra hiệu cô ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ rồi không tiếp tục để ý nữa, trực tiếp đi về phía cổng chính của khu nhà.
Ú Ú thì lại giương cánh bay tới chỗ Lý Mộ Nhiên bên này.
Nếu Quỷ Bệnh đích thân tới, Lý Mộ Nhiên cũng không lo lắng nữa, ngược lại là nhìn thấy Ú Ú đã lâu không gặp nên nhớ nhung thân thiết cực kì, cho nó một cái ôm thật lâu.
“Sao mày lại đi với anh Bệnh vậy?”
“Phía trên căn cứ phủ đầy võng lưới, mày vào bằng cách nào?”
“Dương Dương có ổn không?”
“Tình hình của anh Bệnh thế nào? Thân thể anh ấy khỏe chưa? Thực lực có tăng mạnh được không?”
Vấn đề chất chứa đầy một bụng cô lần lượt tuôn ra, duy nhất được đáp lại chính là con côn trùng lớn lung lay hai cọng râu bự. Có điều Lý Mộ Nhiên đã quen từ lâu, cũng không quá để ý, dù sao có một người bạn bên cạnh, trong lòng cô vẫn an tâm hơn rất nhiều.
Sau khi Nam Thiệu tiến vào sân, Tống nghiễn cũng chạy qua cửa cổng mở rộng.
Giống như Nam Thiệu, thứ đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Lâm An, chỉ có điều Lâm An không phải đang ở trong hồ nước, càng không phải là một con quái vật gớm ghiếc toàn thân đầy xúc tu mà là dáng vẻ hắn quen biết năm xưa.
Lâm An đứng trong hành lang, mặc áo sơ mi màu trắng quần tây dài đen, vẫn là dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn trước sau như một. Trong mắt y là ý cười đong đầy, cứ như bạn cũ gặp lại Tống Nghiễn, sắc mặt vừa không miễn cưỡng lại vừa không dương dương tự đắc.
“Đại Tống, đã lâu không gặp.” Y chủ động chào hỏi.
Tống Nghiễn đi lên phía trước hai bước, sau đó đứng lại, cách một khoảng lạnh lùng nhìn Lâm An.
“Sao thế, không nhận ra ai hả?” Lâm An vẫn tốt tính như trước, ngữ khí nhẹ nhàng như trước giờ hai người họ chưa từng xảy ra mâu thuẫn, chỉ là vẫn đứng tại chỗ chứ không tiến lên chào đón.
“Lâm An.” Tống Nghiễn gần như là rít từ kẽ răng ra hai chữ này. Thành thật mà nói, hắn không quá hận Ngụy Kinh Trì, nhưng với Lâm An thì lại hận không thể róc thịt lột da, nghiền thành bột cám.
“Đúng rồi, là tôi đây. Có phải bất ngờ lắm không?” Nụ cười trên mặt Lâm An rõ ràng hẳn lên, nhìn qua rất có mấy phần cảm giác tươi trẻ xán lạn. “Tôi cũng bất ngờ lắm, thế mà lại gặp cậu ở chỗ này. Tôi cứ tưởng dù cậu không chết thì cũng điên rồi, nếu không thì sẽ thành kẻ ngu si, thực sự là đáng tiếc mà.”
Đối với mấy lời mỉa mai như vậy, Tống Nghiễn hoàn toàn không có hứng thú đáp lại, vừa không cần thiết phải tức đến nổ phổi để rơi xuống thế yếu, lại càng lười thể hiện phong độ một cách quái gở như đối phương, thậm chí tâm tư hắn lúc này cũng đã bình tĩnh lại, chỉ hỏi: “Nghe nói căn cứ Đông Châu không còn, sao lại như thế?” Ngữ khí Tống Nghiễn tùy ý, giống như thực sự là đang nói chuyện phiếm với người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
“Cậu cũng biết? Chậc, hai cái tên lắm miệng kia…” Dù Lâm An nói như thế, trên mặt lại cũng không kinh ngạc, tựa hồ chẳng hề có ý trách cứ. “Cậu không hỏi tôi cũng sẽ nói cho cậu biết, tên rác rưởi Ngụy Kinh Trì kia bảo gã trông chút đồ mà không trông giữ được, làm hại tâm huyết của tôi uổng phí, cậu nói xem gã ta làm sao còn có mặt mũi sống tiếp?”
Vẻ mặt Tống Nghiễn thoáng đờ ra, trầm mặc chốc lát mới nói tiếp: “Cho nên mày giết ông ta?”
“Quả nhiên tán gẫu với bạn cũ chẳng tốn sức, hiểu rõ tôi nhất không ai bằng Đại Tống. Cậu biết không, lúc đó tôi giận lắm, bụng lại hơi đói, gã đó tuy ngu xuẩn nhưng thực lực cũng không tệ, não ăn rất ngon, bây giờ nghĩ tới còn thèm nhỏ dãi đây. Có điều thực lực của Đại Tống nhìn qua tăng lên rất nhanh nhỉ, mùi vị hẳn sẽ càng ngon hơn.” Lâm An híp mắt một cái, lộ ra biểu tình hưởng thụ, nói xong lời cuối cùng, đầu lưỡi không khỏi liếm môi một cái, trong mắt chợt lóe ra vẻ tham lam.
Tuy rằng y đứng tại chỗ như trước lại cười đến ý xuân dạt dào, Tống Nghiễn vẫn khó giải thích được cảm thấy khí tức nặng nề tối tăm nhào tới trước mặt, bắp thịt cả người không tự chủ đều căng thẳng.
“Mày ăn ông ta?”
“Không, không, tôi chỉ ăn óc của gã thôi. Thịt của một ông chú có gì đâu mà ngon, vừa dai vừa khô.” Lâm An lắc đầu liên tục, phản ứng dường như rất sợ bị người khác cho là mình ăn trúng thứ gì đó bẩn thỉu.
“Cấp dưới của Ngụy Kinh Trì có thể tha cho mày sao?” Tống Nghiễn nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, hỏi. Hắn đang tìm kiếm cơ hội phát động tấn công, nhưng trước lúc này vẫn muốn hỏi thăm thêm chút chuyện. Trước mắt không chỉ hắn không dự định buông tha cho Lâm An, chỉ e Lâm An cũng đã xem hắn là người nhất định phải chết, cho nên mới có thể nói nhiều như vậy, dưới tình huống như thế, khả năng Lâm An nói thật là rất lớn. Dù sao bất kể là ai, ngụy trang lâu quá rồi sẽ rất cần một con đường để giải tỏa.
“Những người kia…” Lâm An cười nhẹ một tiếng, không thể nói được là châm chọc hay hờ hững, “Cậu quên rồi sao, ít nhiều gì tôi cũng có thể khống chế mấy người, chỉ cần khống chế vài tên tâm phúc nhất của Ngụy Kinh Trì, những thứ khác có thể chậm rãi xử lý. Cậu không nên hỏi bọn chúng có tha cho tôi không, mà là tôi có buông tha cho nhiều đồ ăn chất lượng như thế hay không.” Với thân phận của y đối với Ngụy Kinh Trì, vốn chẳng ai hoài nghi y, hơn nữa năng lực của Lâm An còn rất đặc biệt: Tinh thần lực và dị năng hệ thổ… Nếu y muốn âm thầm thủ tiêu một tiểu đội thì quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay. Huống hồ theo năng lực dần dần nâng lên, khẩu vị của y càng lúc càng lớn.
Lúc trước sau khi y trốn về Đông Châu, trước tiên y ngủ đông một quãng thời gian, chỉ lén lén lút lút thừa dịp các đội người sống sót ra ngoài săn bắn mới nhân cơ hội ăn một hai người chứ không dám ra tay trong căn cứ, để tránh khiến người khác cảnh giác. Đợi đến khi thực lực nâng lên tới trình độ nhất định, mỗi lần ăn một hai người rốt cuộc không thỏa mãn được khẩu vị của bản thân, y mới ra tay với Ngụy Kinh Trì.
Đáng thương cho Ngụy Kinh Trì thực lực không yếu, cũng không phải hoàn toàn không đề phòng Lâm An, nhưng dẫu đề phòng thế nào cũng không ngờ tới đối phương dám ra tay với mình ngay trong căn cứ, mục tiêu chỉ là muốn ăn não của và tinh hạch của ông ta, ngoài ra không làm bất cứ điều gì khả nghi khác nữa, khiến cho ông ta không kịp trở tay. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng Ngụy Kinh Trì đã bị Lâm An tấn công tinh thần, sau đó không còn đường phản kháng. Đừng nói phản kháng, ngay cả kêu lên một tiếng cũng chẳng thể.
Lâm An hiểu rất rõ về Ngụy Kinh Trì thậm chí là toàn bộ tình hình của căn cứ Đông Châu, thủ tiêu Ngụy Kinh Trì xong y bèn mượn thân phận, thần không biết quỷ không hay mà dùng tinh thần lực khống chế mấy nhân vật then chốt, rồi lựa chọn xử lý vài nhân vật không có năng lực gì lớn mà có thể gây ra phiền phức. Cứ như vậy Lâm An đã có thể khiến căn cứ lâm vào nguy cơ bị móc dần các nhân vật quan trọng, chỉ còn có thể duy trì hoạt động bề ngoài cơ bản của căn cứ. Sau đó chờ khi có người phát hiện thì muộn rồi, thực lực của Lâm An đã tăng lên tới mức không người nào có thể áp chế nổi, đương nhiên điều này cũng liên quan tới chuyện thực lực và gốc rễ của căn bị suy yếu mức độ lớn.
Kết quả phát hiện thì phát hiện, nhưng vẫn bị tận diệt, chẳng thể thay đổi cục diện chút xíu nào. Chờ tới lúc tiêu hóa hết toàn bộ năng lượng hút được, thực lực tăng lên tới một mức độ nhất định, Lâm An bèn cảm ứng được hướng Tây Bắc có thứ làm cho y khao khát, vì vậy y bỏ qua cho nhóm người sống sót còn lại, xem như nuôi nhốt ở đây, chờ thực lực nâng lên sẽ quay về hút, rồi một mạch rời khỏi căn cứ Đông Châu. Chạy đi y còn không quên châm một mồi lửa, thu hút zombie và thú biến dị vốn đang bồi hồi tại bốn phía qua.
Theo lời y nói, mình đã không muốn vậy thì phải hủy diệt.
Nghe Lâm An kể lại những chuyện kia cực kỳ êm tai, tỉ mỉ, sắp xếp như thế nào, ra tay làm sao, phản ứng của mọi người, thậm chí ngay cả tâm tình y lúc đó hay mùi vị khác biệt giữa não của người dị năng cùng với năng lượng y hút được, tất cả đều được y phổ cập một lần. Nét mặt Tống Nghiễn vốn dĩ còn hơi thẫn thờ dần dần thay đổi, dạ dày bốc lên cuồn cuộn, cảm giác trong lòng càng khó có thể dùng lời diễn tả được.
“Mày thật sự đáng chết!” Tống Nghiễn đã không tìm được lời thích hợp hơn để ném cho đối phương, dù cho chửi bới là súc sinh thì đó cũng là sự sỉ nhục đối với súc sinh. Hắn cảm thấy đời này của mình chưa từng có ý muốn giết chết một ai đó như vậy, hơn nữa còn là dùng thủ đoạn đặc biệt tàn nhẫn để giết. Ác giả ác báo, có người mà bạn nhất định sẽ đặc biệt muốn nhìn thấy kẻ đó gặp báo ứng, phẫn hận trong lòng mới có thể trút đi được. Mà Lâm An chính là loại này.
Lâm An ha ha nở nụ cười, hoàn toàn không có ý tức giận, “Biết ngay cậu sẽ nổi điên mà, cậu ấy à, luôn là dáng vẻ quang minh lẫm liệt, trên thực tế thì… ha ha… Với bối cảnh gia đình cậu, nếu thật sự sạch sẽ như nước trong thì còn có thể đứng vững được chắc? Cậu có biết tôi phiền nhất chính là điểm này của cậu, rất dối trá. Rõ ràng yêu vợ tôi, lại còn muốn cố tình giả vờ hào phóng, cậu cho rằng tôi sẽ nhường nhịn với cậu? Không, tôi không dối trá như cậu, muốn thì lấy thôi.”
Tống Nghiễn lau mặt, nỗ lực áp chế lại tính khí, hỏi Lâm An một vấn đề cuối cùng: “Tô Huy và con trai mày đâu? Không tới đây với mày sao?” Đối với người phụ nữ kia, chớ nói tới việc cả hai chẳng có tình cũ gì, cho dù có thì cũng sớm nên hao mòn hết. Hắn chỉ muốn biết đối với vợ con của mình thì Lâm An bây giờ đến tột cùng là sắp xếp như thế nào.
Lâm An dừng một chút, vẻ mặt vẫn luôn cười tủm tỉm đột nhiên âm trầm lại, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Tống Nghiễn: “Làm sao, còn mong nhớ vợ tôi à? Có điều cậu cũng không có cơ hội nữa.”
“Hả?” Tống Nghiễn nghe ra ngữ khí của y khác thường, không chút kiêng dè nhìn lại y chằm chằm.
Lâm An nhếch môi, lộ ra một cái răng trắng, nhìn không giống cười mà giống như hung thú chuẩn bị bắt đầu cắn nuốt thịt người, chỉ là của giọng điệu của y vẫn chậm rãi như trước, nhu hòa như gió: “Bọn họ là người tôi yêu nhất, bọn họ thuộc về tôi, đương nhiên phải vĩnh viễn ở cùng với tôi, ai cũng không thể rời đi, ai cũng đừng hòng cướp đi.”
Nghe đến đó, Tống Nghiễn không khỏi rùng mình, tưởng là bản thân nghe lầm: “Mày nói gì?”
“Tôi nói, Tô Tô và Nghiêu Nghiêu đã hòa làm một thể với tôi, tuy ba mà một. Sao nào? Có phải rất đố kị không?” Lâm An nhìn chằm chằm hai mắt Tống Nghiễn, tựa hồ muốn nhìn rõ mỗi một chút biến hóa tâm tình bên trong. Khi thấy đồng tử Tống Nghiễn co rút lại, mặt đầy vẻ khiếp sợ không có cách nào che lấp, y rốt cục thỏa mãn mà gật gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa.
Lúc trước Lâm An trở lại căn cứ, người một nhà đoàn tụ vẫn rất vui vẻ. Nào ngờ không qua mấy ngày, thân thể y xuất hiện tình huống khác thường rồi bị Tô Huy phát hiện, Tô Huy sợ sệt nên muốn mang con trai lén lút rời đi, vì vậy chọc giận y. Khi đó y mới tiến vào dị hóa, tính khí thay đổi vốn dĩ không khống chế được chính mình, trực tiếp ăn sạch cả vợ lẫn con. Từ đó, giống như là hộp Pandora bị mở ra, khẩu vị của y đã xảy ra thay đổi.
“Biết tại sao tôi lại đích thân tới gặp cậu hàn huyên mấy chuyện này mà không đối xử giống những người khác, trực tiếp làm cho bọn họ rơi vào cảnh tượng sợ hãi nhất trong đời, sau đó mơ mơ hồ hồ mà chết đi không?”
“Mày đang kéo dài thời gian.” Tống Nghiễn không chút do dự mà trả lời. Vừa dứt lời, đột nhiên hắn nhào lên.
“Bởi vì tao muốn nói cho mày biết rằng tất cả mọi chuyện tao làm đều chính xác, tao muốn mày biết, tao không có bối cảnh sâu rộng nhưng lại thông minh hơn mày một ngàn, một vạn lần, mạnh hơn mày một ngàn, một vạn lần. Tương lai sau này thành tựu của tao cũng sẽ vượt xa mày một ngàn, một vạn lần.” Thân thể Lâm An lui lại rất nhanh nhưng cũng không gây trở ngại y nói xong những gì muốn nói.
Tống Nghiễn im lìm không lên tiếng, chỉ để ý tới chuyện tấn công, muốn biết đều biết, không nên biết đối phương cũng sẽ không nói, như vậy cần gì phải tiếp tục phí lời. Còn mắng vài câu hay quở trách đối phương, đó chẳng phải là hành vi ăn no rửng mỡ sao?
Nhưng mà hắn muốn đánh, Lâm An lại không cho hắn cơ hội, ngay khi móng vuốt sắc bén của hắn sắp sửa đụng tới đối phương, Lý Mộ Nhiên đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Lâm An.
Tim Tống Nghiễn nhẹ bẫng, nhưng lúc ra chiêu hắn ôm quyết tâm một đòn tất trúng, vì vậy đã dốc hết toàn lực, lúc này muốn thay đổi hoặc thu tay lại đã không kịp. Dù cho đã cố gắng hết sức rút lui về sau, thậm chí không tiếc tổn thương chính cả bản thân mình thì hắn vẫn phải trơ mắt nhìn móng vuốt chém đứt Lý Mộ Nhiên.
“Không!!!” Tống Nghiễn hoảng sợ trợn to mắt, sắc máu đỏ thê lương bắn tung tóe khắp nơi.
***
Lý Mộ Nhiên ngồi xổm trong rừng cây ăn quả, cây trên đầu không quá cao, cành sum sê trĩu nặng những trái táo lớn, cách thật xa mà vẫn có thể ngửi thấy hương thơm. Cô nhịn không được, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, cấp tốc đưa tay ra hái một quả. Cắn một miếng, vị ngọt như mật trong nháy mắt phủ đầy đầu lưỡi làm cho cô theo bản năng híp mắt lại, đột nhiên nhớ tới khi còn ở huyện Tử Vân, Hàn Linh đã từng đưa cho Trương Duệ Dương một quả táo tây.
Cô không biết tại sao mình lại liên hệ hai chuyện này với nhau, thế nhưng khó giải thích được cảm thấy không gian kỳ dị này e là có liên quan đến Hàn Linh.
Đương nhiên có phải hay không thực ra Lý Mộ Nhiên cũng chẳng bận tâm lắm, cô chỉ suy nghĩ liệu nếu lát rời đi nhét ít hoa quả vào túi áo có phải không tốt lắm hay không, nhưng cô thật sự rất muốn những người khác cũng được nếm thử. Không phải cô sợ tốn tinh hạch, mà bởi vì dù có sống trong căn cứ Bách Hiệp thì hoa quả cũng là đồ tiêu thụ rất giới hạn, hơn nữa không phải mỗi lần đều có thể giành được.
Nghĩ thì nghĩ vậy, cuối cùng Lý Mộ Nhiên vẫn không dám hái. Gặm táo tây xong, cô tỉ mỉ mà chôn hạt xuống dưới tàng cây rồi nhìn chằm chằm khu nhà xa xa, giữa chân mày hiện lên vẻ sầu lo.
Thời gian đã qua hơn nửa giờ, bên kia hoàn không có động tĩnh gì, ngay cả Trương Dịch và Thẩm Hi vào sau cũng không truyền ra chút tin tức. Lý Mộ Nhiên muốn điều tra nhìn một chút nhưng lại sợ hãi, tinh thần lực nhiều lần lân la đến ngoài khu nhà khoảng 50m là không dám tiến lên trước một bước nữa. Chẳng qua vẫn luôn chờ đợi thế này cũng không được, ngộ nhỡ bởi vì sự do dự của cô mà tạo thành hậu quả không thể cứu vãn…
Ngay lúc cô cắn răng chuẩn bị được ăn cả ngã về không mà vượt qua phòng tuyến an toàn kia, một bóng dáng không tưởng tượng nổi đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Không, nói một cách chính xác hẳn là hai bóng dáng.
Đó là Quỷ Bệnh và cả Ú Ú. Quỷ Bệnh khoanh chân ngồi trên lưng Ú Ú, nhanh như một tia chớp bay vào khoảng trống bên ngoài khu nhà. Tuy rằng cách xa nhưng Lý Mộ Nhiên vẫn liếc mắt nhận ra họ ngay, hết cách rồi, ai bảo một người một trùng này có ngoại hình đều rất đặc biệt. Đầu tiên là cô sửng sốt mấy giây, sau đó vui mừng khôn xiết muốn xông ra.
Quỷ Bệnh xuống khỏi lưng Ú Ú, gã đứng thẳng thân, dường như là biết đến sự tồn tại của Lý Mộ Nhiên nên đầu hơi hướng về rừng trái cây một chút. Sau đó gã giơ tay lên khẽ xua xua, trực tiếp ra hiệu cô ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ rồi không tiếp tục để ý nữa, trực tiếp đi về phía cổng chính của khu nhà.
Ú Ú thì lại giương cánh bay tới chỗ Lý Mộ Nhiên bên này.
Nếu Quỷ Bệnh đích thân tới, Lý Mộ Nhiên cũng không lo lắng nữa, ngược lại là nhìn thấy Ú Ú đã lâu không gặp nên nhớ nhung thân thiết cực kì, cho nó một cái ôm thật lâu.
“Sao mày lại đi với anh Bệnh vậy?”
“Phía trên căn cứ phủ đầy võng lưới, mày vào bằng cách nào?”
“Dương Dương có ổn không?”
“Tình hình của anh Bệnh thế nào? Thân thể anh ấy khỏe chưa? Thực lực có tăng mạnh được không?”
Vấn đề chất chứa đầy một bụng cô lần lượt tuôn ra, duy nhất được đáp lại chính là con côn trùng lớn lung lay hai cọng râu bự. Có điều Lý Mộ Nhiên đã quen từ lâu, cũng không quá để ý, dù sao có một người bạn bên cạnh, trong lòng cô vẫn an tâm hơn rất nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook