Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em
Chương 57: Người quen

Edit: Shuri

Beta: Sâu

Có quyết định, mọi chuyện liền dễ làm, mỗi người một lời, đều thể hiện ý kiến cùng cái nhìn của bản thân.

Có người cao giọng hỏi: “Trưởng thôn, chuyện cơm nước thì thế nào?”

Diệp Thu tìm tìm, thật vất vả mới tìm được người đàn ông đặt câu hỏi trong đám người, không còn cách nào, vóc dáng người đó quả thật có chút nhỏ thó.

Người bên cạnh thấy hắn hỏi, đều cười to: “Lão Cửu, ông suốt ngày chỉ biết ăn thôi!”

Vương lão Cửu liền gân cổ, nói một cách hiển nhiên: “Ăn cơm chính là đại sự! Nhà các người có bà xã thì không cần lo lắng, tui thì phải làm sao? Cả ngày mệt mỏi còn phải trở về nấu cơm ăn?”

Người kia liền nghẹn lời, mặt một khi trắng khi hồng, không biết phải làm sao, Vương lão Cửu ở trong thôn nổi danh lão độc thân lưu manh, bị người khinh thường, bản thân bị hắn chặn họng, rất mất mặt!

Trưởng thôn nghĩ nghĩ, cũng hiểu được ý của Vương lão Cửu, mệt chết mệt sống cả ngày, lúc về cũng không thể phải tự nấu cơm được. Cũng không biết giờ giấc thế nào mà tính.

Hơn nữa, mọi người ăn chung với nhau cũng được. Ý của Vương lão Cửu không phải không hợp lý!

Vỗ vỗ tay để mọi người giữ trật tự, Trưởng thôn nói: “Lão Cửu nói cũng có lý, mọi người cảm thấy ăn chung cùng với nhau như thế nào? Mọi người cũng cùng nhau nấu cơm chung.”

Mọi người đều cảm thấy ý này cũng được, dù sao tự về nhà nấu cũng có chút phiền.

Ngô Ngọc Hương nhìn nhìn ông xã nhà mình, hỏi: “Trưởng thôn, cùng nhau ăn thì được, nhưng lương thực thì tính thế nào?”

Trưởng thôn trầm ngâm một lát, nói: “Ăn cơm tập thể,  mỗi nhà tính theo đầu người mà giao lương thực, lúc ăn cũng chia theo đầu người, nam nữ già trẻ như nhau! Không có chuyện ăn không!”

“Trưởng thôn, đến lúc đó ai đi nấu?” lại có người hỏi.

“Chuyện này tôi đã tính rồi!” Trưởng thôn cười ha ha, “Trong thôn chúng ta cũng có vài người nấu ăn ngon, để bọn họ nấu đi! Chúng ta cùng được ăn ngon!”

Bên dưới một trận cười vang, ở trong cùng một thôn, người nấu ăn có tiếng có vài người, bình thường nhà nào có chuyện gì cũng đều mời các cô các dì này đến hỗ trợ nấu nướng.

Vương lão Cửu đỏ mặt già nghe người khác trêu ghẹo, hắn tuy rằng là lão độc thân, nhưng tay nghề nhiều năm luyện thành, ở trong thôn cũng là số một số hai!

Thấy mọi người đều không phản đối, Trưởng thôn lại nói: “Nếu mọi người đều đồng ý, chúng ta cũng không nên trì hoãn, vừa lúc hôm nay còn lại không ít lợn rừng vừa qua xử lý, chúng ta liền chuẩn bị một bữa ăn tập thể luôn!”

Diệp Thu cong môi, cậu còn chưa từng trải qua chuyện như vậy đâu, ăn cơm tập thể ư? Nghe có vẻ rất thú vị.

Vương thúc Vương thẩm cũng cảm khái, bọn họ chừng này tuổi, trải qua mấy niên đại, cái khác không nói, nhưng những ngày làm chung ăn chung thế này thật rất trân quý. Sau nhiều năm, cuộc sống bọn họ rất tốt, nhưng lại không có phần đơn thuần vui vẻ kia.

Mọi người đều tự về nhà lấy lương thực, vài người được phân công nấu cơm liền theo về nhà Trưởng thôn, lấy nồi niêu dụng cụ ở nhà Trưởng thôn, về sau cũng nấu nướng ở đó.

Diệp Thu cùng Diệp Cẩn không trở về lấy lương thực, chuyện này có Diệp Đông Diệp Tây lo, bọn họ còn có việc quan trọng khác phải làm.

Chuyện quan trọng?

Diệp Thu mím môi nhìn một đứa nhỏ làm dáng đạo sĩ đang đứng trước mặc cậu, trong mắt hiện lên chút tò mò, tình huống gì đây?

Đứa nhỏ bộ dáng nghiêm trang nhìn Diệp Thu, nháy mắt cứng đơ, mở to hai mắt, kinh hỷ không thôi: “Chính là anh!”

Diệp Thu nâng mi, nhìn kỹ bộ đáng của cậu nhóc, kinh ngạc nhíu nhíu mày, này không phải đứa nhỏ gặp ở cái thôn trước kia ư? Nhưng sau nhóc lại ở chỗ này?

“Nhóc làm sao đến được đây?” Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn một cái, ý bảo không có việc gì, hỏi.

“Em…” Đứa nhỏ có chút thẹn thùng, siết chặt cổ tay áo rộng rãi, ngại ngùng đỏ mặt, “Sư phụ mang em đến.”

“Sư phụ?” Diệp Thu có chút nghi hoặc, “Vậy, bộ dáng này là sao?”

“Sư phụ cho em!” Đứa nhỏ ngẩng đầu, một đôi mắt to sáng long lanh, chờ mong hỏi: “Có phải rất tao nhã tuấn tú hay không?”

“Phụt!” thiếu chút nữa Diệp Thu cười ra tiếng, không muốn làm cho đứa nhỏ thất vọng, cậu mím mím môi nói sang chuyện khác: “Nhóc có hiểu cái gì là tao nhã tuấn tú không?”

Gật gật đầu khẳng định, gương mặt chân thật, đứa nhỏ trả lời: “Sư phụ nói, tao nhã tuấn tú chính là như bộ dạng của em vậy đó!”

Biểu tình kỳ quái, gật gật đầu, Diệp Thu nghẹn một chút, nhìn tiểu đạo sĩ đáng yêu trước mặt, “Quả thật…uhm…tao nhã tuấn tú!”

“Ca ca, anh tên gì?” Bé con cười ngọt ngào, bước lên, vươn tay nhỏ lôi kéo góc áo Diệp Thu.

Diệp Thu chớp mắt, ức chế ý muốn vươn tay niết mặt đứa nhỏ đang rục rịch trong lòng, “Anh tên Diệp Thu, còn em?”

“Em tên Tiểu An!” chớp đôi mắt to, như nghĩ đến gì đó, nhóc con vỗ đầu, với tay vào trong túi áo, lục lục một hồi, cuối cùng lấy ra một thứ đồ nhỏ.

Như thể tranh công, vươn bàn tay thịt thịt, Tiểu An tươi cười ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, “Diệp Thu ca ca, tặng cho anh nè!”

Diệp Thu quay qua nhìn Diệp Cẩn, không thấy hắn phản đối, vui vẻ vươn tay, nhận lấy chuồn chuồn nhỏ bằng trúc kia.

Chuồn chuồn nhỏ màu xanh biếc trông rất sống động, nằm trên bàn tay trắng nõn lại càng xinh đẹp.

“Cám ơn em!” Diệp Thu tươi cười, cảm thấy rất vui vẻ.

“Sư phụ em đâu?” Diệp Cẩn buồn cười nhìn Diệp Thu vẫn còn đang vui vẻ, thái độ đối với đứa nhỏ xa lạ đối diện cũng thoáng mềm mỏng chút.

“Ai da!” Tiểu An mở to hai mắt, “Chết rồi! Sư phụ còn đang chờ em!”

Diệp Thu cất chuồn chuồn, nghi hoặc hỏi: “Những người khác đâu rồi? Sao chỉ có một mình em ở đây?”

“Sư phụ đang ngủ, em đi tìm đồ ăn!” Tiểu An trả lời giòn dã.

“Em đi tìm đồ ăn?” Diệp Thu kinh ngạc hỏi, Tiểu An còn nhỏ như vậy, sư phụ nhóc sao có thể yên tâm để nhóc đi ra ngoài một mình?

“À! Còn có Tiểu Hắc!”

“Tiểu Hắc?” Diệp Thu nhìn trái ngó phải, không phát hiện ra cái gì.

Cười hắc hắc, Tiểu An lấy xuống lục lạc treo bên hông, trong tay hiện lên ánh sáng bạc, môt gợn sóng vô hình truyền ra xa xa.

Đồng tử Diệp Thu co lại, nếu không phải tinh thần lực cậu rất mạnh, chỉ sợ cũng không phát hiện được hiện tượng này. Cậu nghiêng đầu nhìn Diệp Cẩn, thấy hắn như có cảm giác cũng quay sang, ánh mắt vừa động, cười cười.

Diệp Cẩn vươn tay vuốt gọn lọn tóc lộn xộn trên trán cậu, ánh mắt dừng trên cười Diệp Thu, nhu hòa nhàn nhạt.

“Meo!” Một tiếng mèo kêu đánh gãy tình ý đưa đẩy giữa hai người, Diệp Thu lấy lại tinh thần, mặt có chút hồng, vội vàng chuyển tầm mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một con mèo nhỏ toàn thân đen nhánh, linh hoạt nhảy lên vai Tiểu An, cái đuôi thật dài lắc lắc, cọ cọ mặt nhóc.

Vui vẻ sờ sờ đầu Tiểu Hắc, Tiểu An ngẩng đầu nói với Diệp Thu: “Đây là Tiểu Hắc! Nó rất lợi hại đó!”

Cảm nhận được ánh mắt dừng trên người mình, Tiểu Hắc ngẩng đầu, cảnh giác nhìn Diệp Thu.

Kinh ngạc chớp mắt, Diệp Thu nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, có phải vừa rồi cậu bị hoa mắt không nhỉ? Con mèo kia khinh bỉ cậu?!

Tiểu Hắc thu hồi tầm mắt, nhàn nhã giơ móng vuốt lên liếm liếm, nhẹ nàng kêu lên hai tiếng bên tai Tiểu An.

Gật gật đầu, Tiểu An nói: “Diệp Thu ca ca, Tiểu Hắc nói, nó bắt được một con thỏ lớn, muốn em mang về cho sư phụ, anh có muốn đi cùng không?”

Nhìn nhìn Diệp Cẩn đầy chờ mong, Diệp Thu nắm lấy tay hắn lắc lắc, chớp mắt lấy lòng.

Con mèo kia nhìn qua quả thật rất thần kỳ, biết đâu lại là mèo biến dị không chừng? Cậu rất muốn đi xem.

Diệp Cẩn hơi nhíu mày, tầm mắt hướng về bàn tay Diệp Thu bất giác rời ra, trong lòng bất đắc dĩ, khe khẽ thở dài, hắn gật đầu.

Gật gật đầu vừa lòng, trong lòng Diệp Thu nhảy nhót, cậu biết là ca ca sẽ không phản đối cậu đâu mà!

Tiểu Hắc nhảy xuống khỏi vai Tiểu An, đi trước dẫn đường, Tiểu An nắm tay Diệp Thu, theo phía sau.

Sắc mặt Diệp Cẩn có chút đen, ánh mắt thường thường xẹt qua chỗ hai người tay nắm tay phía trước, môi nhếch lên, độ ấm càng ngày càng giảm.

Dọc theo đường đi, hai người một hỏi một đáp, lúc này từ miệng Tiểu An, Diệp Thu mới biết được những chuyện đã trải qua.

Hóa ra sau khi bọn họ rời đi không lâu, người thân duy nhất của Tiểu An, bà nội của nhóc cũng qua đời. Sau đó, thôn nhỏ gặp phải bọn cướp, không giống như tình huống mà Vương gia thôn gặp phải, không chỉ cướp lương thực, bọn chúng còn vừa giết vừa đốt, người dân trong thôn căn bản không chống cự nổi bọn cướp có trang bị nhiều vũ khí.

Nếu không phải nhóc trốn ở trong hang, hiện tại cũng sẽ không có Tiểu An bây giờ.

Đợi đến khi bọn cướp rời đi, hết thảy chấm dứt, Tiểu An mới dám bò từ trong hang ra, thật cẩn thận đi ra cửa thôn liền gặp được sư phụ.

Lúc đó, sư phụ hai mắt đỏ hồng nắm chặt kiếm, đứng bên tường vây cao lớn vừa bị hủy, dọa Tiểu An mới nhô đầu ra đến ngây người.

Sư phụ nói đây là duyên phận, toàn bộ thôn đều đã bị hủy, chỉ còn một mình Tiểu An còn sống, còn gặp được hắn đến chậm một bước, đây là trời cao an bài, vì thế hắn quyết định thu Tiểu An làm đồ đệ, kế thừa học nghệ.

Nói đến đây, Tiểu An làm như thật, ngẩng đầu nói: “Diệp Thu ca ca, sư phụ nói về sau em chính là Chưởng môn đời thứ mười ba của Phiêu Tử Phong?

Nhíu nhíu mày, Diệp Thu cúi đầu hỏi: “Phiêu Tử Phong? Chưởng môn?”

“Dạ!” Tiểu An gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước bỗng sáng lên: “Đến rồi!”

Diệp Thu ngẩng đầu, chỉ thấy Tiểu Hắc ngồi bên cạnh một con thỏ béo nửa chết nửa sống, đuôi thật dài ở phía sau nhẹ nhàng lắc lư như đang khoe chiến lợi phẩm.

Tiểu An hào hứng chạy đến, gãi gãi cằm nó tán tưởng, xách thỏ mập quay lại.

“…” Diệp Thu cùng Diệp Cẩn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút kinh ngạc, Tiểu An nhìn chỉ tầm bảy tám tuổi, con thỏ mập như vậy mà lại dễ dàng xách lên?

Bất quá nghĩ đến hành động vừa rồi của Tiểu An, Diệp Thu cũng không tiếp tục nghi hoặc, rõ ràng, nhóc cũng là một dị năng giả, chỉ không biết là dạng dị năng gì…

Tầm mắt hướng đến Tiểu Hắc đang nhàn nhã dạo một vòng, hay là, có liên quan đến động vật biến dị?

Chỉ chỉ thỏ béo đang hấp hối, Tiểu An nói: “Diệp Thu ca ca, chúng ta đi tìm sư phụ đi!”

“Ca ca?” Diệp Thu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Cẩn.

Nhếch môi liếc nhìn Tiểu Hắc một cái, Diệp Cẩn gật gật đầu: “Đi.”

Đi không lâu, Tiểu An đưa bọn họ đến một ngọn núi nhỏ bên cạnh thôn, nơi này không quá hẻo lành, nhưng cũng vì gần thôn, nên bình thường người trong thôn không thường tới nơi này.

Diệp Thu nhìn căn nhà gỗ rách nát tiêu điều trước mặt, cậu thật sự không nghĩ đến, hóa ra ở đây còn có một chỗ ở, vừa rồi còn đang suy nghĩ sư phụ trong lời Tiểu An rốt cuộc là ngủ ở chỗ nào.

Diệp Cẩn hơi hơi nghiêng đầu, giải thích nghi hoặc cho cậu: “Thật lâu trước kia, ngọn núi này có người bảo vệ, trên núi còn có không ít nhà gỗ nhỏ như vậy, đều dùng làm chỗ nghỉ chân.”

Gật gật đầu hiểu rõ, Diệp Thu cúi đầu nói với Tiểu An: “Đi thôi, mang bọn anh đi gặp sư phụ em đi!”

Tiểu An vui vẻ gật đầu, sờ sờ đuôi Tiểu Hắc, tiến lên đẩy cửa gỗ cũ nát ra, đi vào.

“An An?” Một thanh âm thanh lãnh vang lên: “Bên ngoài là ai?”

Liếc nhìn nhau, Diệp Thu tiến lên một bước nói, “Ngài là sư phụ của Tiểu An ư? Tôi là Diệp Thu.”

“Diệp Thu?” Thanh âm kia có hơi hơi nghi hoặc.

“Sư phụ, Diệp Thu ca ca trước kia từng giúp đỡ con!” Tiểu An vội vàng lên tiếng.

“Vậy ư? Nếu đã vậy thì mời vào, thứ lỗi vì tiếp đón không chu đáo.”

Tác giả có chuyện muốn nói: PS:

k ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-27 04:52:28

Marca Beira ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-27 00:32:50

Cám ơn hai tiểu manh vật, hảo vui vẻ ~(≧▽≦)/~ lạp lạp lạp

Ngo ngoe tác giả làm không rõ ràng lắm hôm nay rốt cuộc có tính không cảm ơn tiết, nhưng vô luận có phải hay không, đều phải đối nguyện ý duy trì chính bản tiểu thiên sứ nhóm nói tiếng cám ơn!!! Chúc đại gia vui vẻ ~(≧▽≦)/~

Gục thân (づ ̄3 ̄)づ

..........................

Đậu: Mình hết chương dự trữ ròi. Vì bước vào năm học rồi nên có lẽ sẽ rất lâu nữa mới có chương mới. Thông cảm cho mình nha nha ^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương