Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng
-
Chương 64: Gặp ba vợ
Edit: Thanh Thạch
Lăng Thanh Vân đương nhiên không não tàn đến độ ngâm mình trong nước cả đêm, hắn biết hiện tại có người lại đây nên Trang Thành trốn đi, nhưng cậu chắc chắn sẽ quay lại, vì thế hắn bơi đến bờ bên kia, nằm bất động, chuyển ý thức về bản thể.
Khó có khi rảnh rỗi, Lăng Thanh Vân bèn lật công pháp trong đầu ra luyện, luyện mấy tiếng, rốt cuộc vẫn lo lắng cho Trang Thành, liền chuyển ý thức về phân thân.
Vốn nghĩ mình còn đang nằm bên bờ sông, không ngờ lại nằm trên nóc một cái bể nước, lúc này, nước trong bể đã bị tang thi là hắn làm ô nhiễm…
Lăng Thanh Vân bèn đập vỡ bể để nước chảy đi, tránh cho sau này người nào vô ý dùng phải, tiếp đó ngồi xuống cạnh Trang Thành.
Lăng Thanh Vân định viết chữ lên tay Trang Thành nhưng cậu lại đưa cho hắn một quyển vở, rồi lấy ra một quyển khác, nghiêng đầu, dùng khuôn mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
“Thành Thành, em sao vậy?” Lăng Thanh Vân vừa viết vừa đau lòng, Thành Thành nhà hắn ngại hắn bẩn sao? May mà đây là phân thân, không phải bản thể!
“Khu an toàn kia không phải do quốc gia lập nên, chỉ có thể nói là do một số người ở trấn C làm ra. Sinh hoạt bên trong vô cùng vô nhân đạo, bọn họ bắt giữ người nhà của một số người, buộc những người đó ra ngoài kiếm ăn, không chỉ không cung cấp cái gì, lương thực tìm được về còn phải nộp lên một nửa!” Vừa rồi Trang Thành dạo qua một vòng bên trong, thấy được “Thông báo” dán trên tường. Cái gọi là khu an toàn này chỉ có thể cung cấp cho người sống sót một nơi nghỉ ngơi, giai cấp thống trị thì dựa vào mấy khẩu súng mà bóc lột người khác – được rồi, cậu chính là bởi vì ba mẹ mình có khả năng ở trong đó mà cảm thấy bất bình.
Hiện tại mới qua ba tháng, hẳn là trong tiểu khu kia có lương thực dự trữ, siêu thị xung quanh cũng bị cướp sạch cho nên những người này mới có thể sống sót, nhưng một thời gian nữa thì sao?
Đương nhiên, những người kia sống được hay không không liên quan đến cậu, nhưng ba mẹ cậu có khả năng ở bên trong. Cái xe không đến mười vạn mà bố cậu mới mua không lâu đang đậu ở bãi đất trống trước tòa nhà chính phủ.
Cậu muốn đi tìm ba mẹ, cậu ngửi được mùi con người nhưng lại không có cách nào nhận ra mùi của ba mẹ mình…. Nơi đó nhiều người như vậy, cậu không thể đá văng cửa từng nhà để tìm người đúng không?
“Điều kiện thật hà khắc.” Lăng Thanh Vân lập tức viết, ở thành phố S, hiện tại mọi người ra ngoài tìm được thức ăn trở về cũng không cần giao ra. Đương nhiên, khác với nơi này, thành phố S ngay từ đầu đã có quân đội đi vơ vét rất nhiều lương thực, sau lại có người ra ngoài tìm để đối lấy súng ống đạn dược… Về phần lãnh đạo… Ngoại trừ mình, đám lãnh đạo đó có ra ngoài tìm lương thực sao? Nhưng Trang Thành vì ba mẹ mà bất bình, chẳng lẽ mình muốn trái ý cậu?
“Ngày mai anh mang bọn em vào, ba mẹ em có khả năng ở bên trong.” Trang Thành viết tiếp, tâm tình kích động không thôi, ba mẹ cậu… nếu còn sống thì quá tốt!
Lúc đầu khi không gọi được điện thoại, cậu đã nghĩ ba mẹ xảy ra chuyện, nhưng lúc nãy không thấy ba mẹ trong nhà lại khiến cậu dấy lên hy vọng.
“Được.” Lăng Thanh Vân gật đầu.
Hai người xuống khỏi bể nước, bởi vì nay đều là tang thi, tang thi chung quanh không để ý đến bọn họ. Hai người vừa đi vừa giết một ít tang thi cấp hai, vừa để tích cóp là điểm tâm sáng mai cho Trang Thành, vừa để tránh xuất hiện tang thi tiến hóa đến cấp bậc cao.
Cứ đi như vậy, nếu không nhìn tang thi chung quanh, ngược lại sẽ dần cảm thấy trấn nhỏ này quen thuộc hơn.
Trường tiểu học của hai người năm đó giờ đã biến thành cung thiếu nhi, mà trường thì đã chuyển đến ngoại ô. Nơi hai người học cấp hai thì xây thêm mấy dãy phòng học, sân thể dục cũng được sửa sang lại.
Trang Thành đi theo Lăng Thanh Vân, cảm khái vô cùng.
Cậu nhớ rõ có một đoạn thời gian, mình chỉ cần có ăn liền nhớ đến Lăng Thanh Vân, ngay cả ba mẹ cậu cũng thấy bất đắc dĩ…. Ba mẹ… Lăng Thanh Vân không biết cảm tình của mình nhưng có lẽ ba mẹ đã hơi nhận ra nhỉ?
Thời điểm tốt nghiệp cấp hai, cậu phát hiện mình thích con trai, thích Lăng Thanh Vân, lúc đầu mê mang một đoạn thời gian, sau thì bắt đầu đi tới mục tiêu, vừa cố gắng tới gần Lăng Thanh Vân, đồng thời cũng cố gắng nghĩ cách khiến ba mẹ có thể thừa nhận tính hướng của mình.
Cậu luôn là người có kế hoạch, giống như lúc trước dò hỏi Lăng Thanh Vân, cậu cũng lấy một ít phim có yếu tố đồng tính cho ba mẹ xem, ngoài ra còn mua mấy cuốn sách liên quan về nhà.
Cậu không phải một người nhiệt tình, bạn học dẫn về cũng chỉ có mỗi Lăng Thanh Vân, không những thế, lại còn ba ngày hai lượt dẫn về nhà… Mặt khác, chuyện cậu trốn học đến trại giam bảo lãnh cho Lăng Thanh Vân, ba mẹ sao có thể không biết chứ?
Ba mẹ cậu khẳng định là biết tình cảm của cậu, nhưng bọn họ hẳn là còn muốn mình có thể hồi tâm chuyển ý nên cái gì cũng không nói. Một khi đã như vậy, cậu cũng coi như không biết… Về phần hiện tại, mình đã biến thành tang thi, Lăng Thanh Vân có yêu mình đến đâu cũng không có khả năng để tất cả mọi người biết mình, cho nên cậu tất nhiên là phải tránh ở chỗ tối, ba mẹ cậu, về sau phải nhờ Lăng Thanh Vân chăm sóc rồi…
Nghĩ như vậy, Trang Thành càng không hi vọng Lăng Thanh Vân đi tìm bố hắn. Cái người có năm phần giống Lăng Thanh Vân kia trước giờ chỉ để ý con trai con gái lớn lên bên mình, lớn như vậy cũng chưa từng cho Lăng Thanh Vân tiền tiêu vặt, chỉ có hồi cấp hai cho Lăng Thanh Vân một bao lì xì hai mươi đồng, sau đó Lăng Thanh Vân mời mình đi ăn mỳ thịt dê, tiêu hết sạch luôn…
Lăng Thanh Vân vừa đi vừa giết đám tang thi coi bọn họ là đồng loại mà không chút phòng vệ, bất giác liền đi tới mặt khác của trấn.
Trong trí nhớ của Lăng Thanh Vân, một ngôi nhà đúng nghĩa chính là nơi hắn và bà ở mười mấy năm, trước nhà có sân phơi thóc, tiếp đó là nơi bà trồng rau, bên ngoài là con đường nhỏ, bên kia con đường là một dòng sông.
Hồi bé hắn hay xuống sông tắm, còn đi mò trai bắt ốc. Đến Tết, khi người thầu sông chặn nước bắt cá thì hắn sẽ bắt cá lóc trốn trong bùn, bắt tới chiều, người kia sẽ cho hắn một con cá mè rất to mà giá rẻ và một ít cá diếc dại lớn bằng hai ngón tay…
Hàng xóm nhà hắn bán gà quay, có thể dùng nước luộc thịt nấu lòng gà với đậu phụ và váng đậu. Khi đó nhà hắn nghèo, bà hắn luôn tiếc tiền không mua thịt gà, thấy hắn thèm quá thì sẽ dùng một đồng mua mấy miếng đậu phụ khô cho hắn ăn, có đôi khi hắn sang nhà hàng xóm chơi, bọn họ sẽ cho hắn một miếng đậu phụ cho đỡ thèm.
Ngày như vậy, rõ ràng rất xót xa, nhưng hiện tại nhớ lại, lại cảm thấy thật ấm áp.
Nhưng căn nhà cũ kia, giờ đã mất rồi!
Lăng Thanh Vân khiếp sợ nhìn cái nhà ba tầng to lớn đứng sừng sững trên miếng đất nguyên bản là nhà hắn, nơi đó rõ ràng phải là hai cái nhà hai tầng, lại còn tồi tàn cũ kỹ nhất trong khu!
Lúc trước sau khi bà mất, Lăng Thanh Vân vẫn luôn cố ý lảng tránh không trở về nơi này, hiện tại ngẫm lại, chắc là bố hắn trở về xây nhà.
Người kia từng nói sau này sẽ về nông thôn dưỡng lão… Lăng Thanh Vân nhíu mày, nay hắn là tang thi, tất nhiên có thể ngửi được trong căn nhà kia có mùi người sống. Nếu bố hắn còn sống… Lăng Thanh Văn nắm chặt tay, tuy bà đối với hắn rất tốt nhưng cũng rất để ý đứa con này, hơn nữa bố hắn cũng không phải người không học vấn không nghề nghiệp, ông ta có thể lên thành phố làm việc cưới vợ, nuôi sống toàn gia đình, nên bà hắn cũng vui vẻ khoe khoang với hàng xóm láng giềng….
Trước khi mất, bà gọi điện bảo bố hắn nhất định phải chiếu cố hắn, cho hắn tiếp tục đi học, nhưng cũng dặn hắn phải sống tốt với bố mình…
Hiện tại, người đàn ông kia đang ở bên trong? Lăng Thanh Vân đến gần căn nhà nhưng chỉ cảm nhận được hơi thở của hai người.
Nhà bố hắn có bốn người nhưng bên trong chỉ có hai người, là vì hai người còn lại đã chết, hay bởi vì bên trong kỳ thật không phải bố hắn?
Nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn hai tay đen đúa của mình, Lăng Thanh Vân kéo Trang Thành đi về phía nhà họ Cố. Ngày mai hắn sẽ quay lại đây một chuyến, nếu người bên trong là bố hắn thì hắn sẽ mang ông ta đi, bởi vì ông ta là con của bà nội, nhưng nếu người kia chưa từng để thằng con này vào mắt thì hắn cũng không tất yếu phải cướp việc tẫn hiếu của con trai con gái ông ta nhỉ? So ra, vẫn là ba mẹ Trang Thành mới cần trịnh trọng đối đãi!
Ba vợ mẹ vợ đó! Lăng Thanh Vân đã chuẩn bị tốt tinh thần ngày hôm sau đánh một trận ác liệt!
Nhà họ Cố có một chiếc ô tô, giống như Thạch Tiểu Khai vì hình thể mà chọn xe việt dã, xe của ba Cố cũng rất to, khác hẳn cái xe nhỏ mà ba mẹ Trang Thành chọn mua lúc trước.
Sáng sớm hôm sau, khi Lăng Thanh Vân ra khỏi túi ngủ liền nhìn thấy người nhà họ Cố đang thu dọn đồ đạc, còn Kim Tường thế mà đang làm bữa sáng!
Quả nhiên, ở nhà “ba mẹ chồng” y liền hiền lành hẳn!
Cái này còn chưa tính, Lăng Thanh Vân thế mà còn nghe được y thân thiết gọi ba mẹ, mà ba Cố mẹ Cố cũng chẳng phản đối… Trang Thành là của hắn, như vậy ba mẹ Trang Thành cũng là ba mẹ hắn… Trong đầu Lăng Thanh Vân hiện lên hình ảnh ba mẹ Trang Thành, đột nhiên cảm thấy gọi ba mẹ kỳ thật cũng không có gì khó, so với bố mẹ đẻ rất ít nhìn thấy, hắn còn quen thuộc với ba mẹ Trang Thành hơn!
“Chúng ta lập tức xuất phát đi, còn phải đi khu an toàn trấn C hôm qua chúng ta nhìn thấy nữa.” Lăng Thanh Vân nhè một cái vỏ thóc ra, nói.
Mùa thu năm ngoái nhà họ Cố thu hoạch được không ít thóc, nhưng kia dù sao cũng là thóc, nông dân thường đợi đến khi sắp hết gạo mới bắt đầu xát gạo, lúc này bọn họ ăn chính là cháo nấu từ gạo xát thủ công. Đó là một việc tỉ mẩn, nhưng dù như thế thì trong cháo vẫn không tránh khỏi còn ít vỏ thóc.
Hai chiếc xe, một chiếc Cố Gia Bảo lái, một chiếc Kim Tường lái, tuy rằng ba Cố lái xe không tồi nhưng nhìn đến tang thi thì tay ông liền run, làm sao lái xe được nữa?
Trang Thành cũng xuất hiện trước mặt người nhà họ Cố, cậu bọc kín cả người, người nhà họ Cố chào hỏi cậu, hoàn toàn không biết đã gặp mặt tang thi mà mình vạn phần e sợ.
Lối vào khu an toàn kia chính là cổng tiểu khu, đương nhiên, cái cổng này đã được gia cố lại.
“Các người là ai?” Mấy người cầm cuốc đứng ở trong tiểu khu nhìn ra bên ngoài, lớn tiếng hỏi.
“Chúng tôi từ thành phố S tới tìm người.” Biết nơi này là khu an toàn tư nhân tự dựng, Lăng Thanh Vân tất nhiên biết bày ra sự cường đại của mình sẽ hữu dụng hơn là nói chuyện ôn hòa.
Hắn mặc quần áo người tiến hóa cấp hai của đảo HN, trên người cài hai khẩu súng, còn treo không ít đạn, vừa xuống xe, nhìn thấy tang thi đi theo xe mình đến và mấy tang thi lang thang trước cổng, liền hai bước tiêu sái giẫm lên xe việt dã, lấy súng ra bắn một trận.
Không một phát nào trượt, từng tên tang thi đều bị chuẩn xác nổ đầu!
Mấy người cầm cuốc, cầm gậy với dao đứng ở cổng đều sợ hãi than, mà người nhà họ Cố ngồi trên xe cũng kinh hô, chiêu ấy của Lăng Thanh Vân thật quá đỉnh!
Lăng Thanh Vân rất vừa lòng với hiệu quả mình tạo ra, tháo mũ bảo hiểm, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, ném mũ vào xe xong, trong khi người khác còn chưa nhìn thấy rõ ràng đã phi lên tường vây vừa mới xây rất cao của khu an toàn: “Người quản lý nơi này là ai?”
Người bên trong vừa rồi thấy được biểu hiện của Lăng Thanh Vân đều sùng bái nhìn hắn, người nơi này không giống như người ở khu an toàn thành phố S, có lẽ ban đầu còn có mạng, có điện thoại, bọn họ biết được có người tiến hóa nhưng khẳng định là chưa bao giờ nhìn thấy người tiến hóa.
“Tôi chính là quản lý! Tôi chính là quản lý!” Một người từ bên trong chạy ra, nghe thấy tiếng súng, gã dựa vào mấy khẩu súng mới kéo được một đám người trong khu an toàn liền vọt ra.
Lăng Thanh Vân thấy màu sắc linh hồn của người này cũng giống như Uông Tuấn Siêu, là màu xám, đột nhiên lại nghĩ tới luồng sáng trắng chói mắt quanh thân mình, còn những người xung quanh mình đều thiên trắng. Khụ khụ, bọn họ quả nhiên rất nhân từ, nhưng đã quyết định làm người tốt thì có đôi khi hắn đúng là không thể khước từ một số việc… Nếu về sau có người giúp mình giao tiếp thì tốt!
Trong lòng nghĩ vậy, ở mặt ngoài, Lăng Thanh Vân lại hữu hảo cười: “Xin chào, tôi từ thành phố S tới, tôi muốn tìm người, bọn họ hẳn là ở đây.”
Ba mẹ Trang Thành… Lúc nào thì hắn có thể gọi là ba mẹ như Kim Tường nhỉ? Nghe nói miệng ngọt một chút càng tốt…
“Ngài muốn tìm ai? Tôi lập tức bảo người đó ra!” Người này nhìn trang bị trên người Lăng Thanh Vân mà chảy nước dãi, còn dùng tới “ngài.”
“Bọn họ tên là…” Lăng Thanh Vân còn chưa nói xong, liếc mắt một cái đã thấy ba Trang Thành!
“Lăng Thanh Vân?”
“Ba!”
…..
Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, người gọi tên Lăng Thanh Vân là ba Trang Thành, người kêu “ba” là Lăng Thanh Vân,
Vừa kêu xong, hai người đều im lặng.
Lăng Thanh Vân xấu hổ không chịu được, tuy rằng hắn vẫn nhớ mong chuyện có thể gọi ba Trang Thành là ba, sáng nay nhìn thấy Kim Tường gọi ba mẹ đến trôi chảy thì càng học hỏi, nhưng cái chuyện vừa thấy mặt đã kêu….
Hắn chỉ là quá hồi hộp thôi, thật sự!
Quá hồi hộp ngồi ở bờ tường, không cẩn thận bóp nát gạch trên tường, Lăng Thanh Vân vô cùng xấu hổ, sau đó muốn vò đầu, kết quả bột gạch tung bay rải lên tóc hắn…
Nhiều năm sau, một người chứng kiến ở đây viết lại: “Đấng cứu thế ngồi ở bờ tường, tựa như thiên thần hạ phàm, dương quang sáng sớm chiếu vào Người như đang khoác lên mình thánh y sáng soi vạn trượng. Người cứ như vậy trang nghiêm nhìn tôi, từ trong mắt Người tôi thấy được nhân từ và thánh khiết. Trời cao cũng như đang ủng hộ Người, bụi phấn màu đỏ tung bay càng tô điểm dáng người hoàn mỹ của Người…” Rất nhiều người đều hỏi bụi phấn màu đỏ từ trên trời giáng xuống rốt cuộc là cái gì, người viết lại chỉ cười mà không nói.
Lăng Thanh Vân đương nhiên không có khả năng biết chuyện sau này, hắn đang xấu hổ đến cứng hết cả mặt, cực kỳ hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại… quay đến đoạn tỏ tình với Trang Thành thì tốt! Chuyện áo mưa đã khiến hắn thật hối hận, không nghĩ tới lần này lại…
So với Lăng Thanh Vân, ba Trang Thành hơi co rút khóe miệng xong lại vô cùng bình tĩnh: “Trang Thành bảo con tới tìm chú à?”
“Đúng vậy chú…” Lăng Thanh Vân đột nhiên cảm thấy mình ngồi cao như vậy nói chuyện với ba vợ thật không lễ phép, lập tức nhảy xuống.
Người ở khu an toàn đi ra xem náo nhiệt nhìn thấy mảng tường bị vỡ không ít gạch kia – Đây là bã đậu à là bã đậu à?
Ba Trang Thành nhìn Lăng Thanh Vân ngốc nghếch – con mình cố gắng nhiều năm như vậy rốt cuộc gả được ra ngoài rồi sao gả được ra ngoài rồi sao?
Lăng Thanh Vân vẻ mặt đau khổ nhìn ba vợ của mình – chú sẽ đánh chết mình sao sẽ đánh chết mình sao?
Kế tiếp hết thảy đều dị thường thuận lợi.
Ba mẹ Trang Thành đều còn sống, đáng tiếc một nhà cậu của cậu đều đã… Kỳ thật, ba mẹ cậu còn sống đã không dễ dàng, lúc ấy, chị họ đang ở nhà cậu, biến thành tang thi xong bắt đầu đập cửa, ba mẹ cậu đã định ra ngoài xem, nhưng phòng bên cạnh đúng lúc truyền đến tiếng thét chói tai….
Trong tiểu khu có nhiều bị cắn kêu gào thảm thiết nhưng cuối cùng bọn họ cũng trốn thoát được – trèo từ cửa số xuống chui vào xe, mà di dộng với điện thoại bàn đều ở bên ngoài phòng ngủ.
Lăng Thanh Vân nhìn ba mẹ Trang Thành lên xe việt dã, nghĩ đến trò cười vừa rồi, đương nhiên ngại ngùng lên cùng, quay lại nhìn khu an toàn loại nhỏ, ngược lại nghĩ tới mình nên lấy việc giúp người làm niềm vui: “Chúng tôi muốn đi bên kia trấn, các người có muốn đi theo không? Tôi có thể giúp thanh lý tang thi.”
“Có!” Có tiện nghị mà không chiếm chính là ngu ngốc!
Nhà Lăng Thanh Vân ở đầu khác của trấn, lúc này hắn còn đang vô cùng xấu hổ không biết phải đối mặt với ba mẹ Trang Thành như thế nào, không nghĩ tới rất nhanh sẽ phải gặp mặt bố mình trong cảnh ngột ngạt. Lăng Thanh Vân mang theo đoàn xe đi khắp trấn, tiếng súng vang lên không ngừng, kiếm được không ít công đức, đồng thời cũng giúp người đi theo lấy được không ít lương thực, khiến những người này cảm động đến rơi nước mắt.
Trong trấn nhiều tang thi như vậy, bọn họ căn bản không dám đi, trước kia đều lấy lương thực ở nông thôn!
Lúc trước Lăng Thanh Vân dùng gậy nanh sói nện người là để thích ứng với vũ khí mới, giờ đương nhiên vẫn chọn dùng súng càng thêm tiện lợi. Thực lực hắn mạnh, giết tang thi tuyệt không thất bại, khiến người ở khu an toàn đi theo kinh hô liên tục, cũng khiến tâm tư ba Trang Thành càng thêm phức tạp.
Giờ ngẫm lại, làm côn đồ cũng không tồi đúng không? Ít nhất giá trị vũ lực hơn mạnh thằng con gầy yếu của mình! Ông nhìn con trai đang dùng chữ nói chuyện với vợ mình, nhíu mày, đứa nhỏ này đúng là nhát gan, ngồi trong xe còn bọc kín như vậy!
Nếu Trang Thành biết suy nghĩ của ba mình, khẳng định sẽ kêu oan, thứ nhất là thực lực của cậu hoàn toàn không kém Lăng Thanh Vân, thứ hai là cậu căn bản không sợ tang thi, bởi vì cậu chính là tang thi!
Nhưng hiện tại, cậu chỉ có thể vừa viết chữ an ủi ba mẹ, vừa né tránh cái tay muốn giở trò của mẹ, còn phải nỗ lực khắc chế xúc động muốn cắn người của mình….
Lăng Thanh Vân đương nhiên không não tàn đến độ ngâm mình trong nước cả đêm, hắn biết hiện tại có người lại đây nên Trang Thành trốn đi, nhưng cậu chắc chắn sẽ quay lại, vì thế hắn bơi đến bờ bên kia, nằm bất động, chuyển ý thức về bản thể.
Khó có khi rảnh rỗi, Lăng Thanh Vân bèn lật công pháp trong đầu ra luyện, luyện mấy tiếng, rốt cuộc vẫn lo lắng cho Trang Thành, liền chuyển ý thức về phân thân.
Vốn nghĩ mình còn đang nằm bên bờ sông, không ngờ lại nằm trên nóc một cái bể nước, lúc này, nước trong bể đã bị tang thi là hắn làm ô nhiễm…
Lăng Thanh Vân bèn đập vỡ bể để nước chảy đi, tránh cho sau này người nào vô ý dùng phải, tiếp đó ngồi xuống cạnh Trang Thành.
Lăng Thanh Vân định viết chữ lên tay Trang Thành nhưng cậu lại đưa cho hắn một quyển vở, rồi lấy ra một quyển khác, nghiêng đầu, dùng khuôn mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
“Thành Thành, em sao vậy?” Lăng Thanh Vân vừa viết vừa đau lòng, Thành Thành nhà hắn ngại hắn bẩn sao? May mà đây là phân thân, không phải bản thể!
“Khu an toàn kia không phải do quốc gia lập nên, chỉ có thể nói là do một số người ở trấn C làm ra. Sinh hoạt bên trong vô cùng vô nhân đạo, bọn họ bắt giữ người nhà của một số người, buộc những người đó ra ngoài kiếm ăn, không chỉ không cung cấp cái gì, lương thực tìm được về còn phải nộp lên một nửa!” Vừa rồi Trang Thành dạo qua một vòng bên trong, thấy được “Thông báo” dán trên tường. Cái gọi là khu an toàn này chỉ có thể cung cấp cho người sống sót một nơi nghỉ ngơi, giai cấp thống trị thì dựa vào mấy khẩu súng mà bóc lột người khác – được rồi, cậu chính là bởi vì ba mẹ mình có khả năng ở trong đó mà cảm thấy bất bình.
Hiện tại mới qua ba tháng, hẳn là trong tiểu khu kia có lương thực dự trữ, siêu thị xung quanh cũng bị cướp sạch cho nên những người này mới có thể sống sót, nhưng một thời gian nữa thì sao?
Đương nhiên, những người kia sống được hay không không liên quan đến cậu, nhưng ba mẹ cậu có khả năng ở bên trong. Cái xe không đến mười vạn mà bố cậu mới mua không lâu đang đậu ở bãi đất trống trước tòa nhà chính phủ.
Cậu muốn đi tìm ba mẹ, cậu ngửi được mùi con người nhưng lại không có cách nào nhận ra mùi của ba mẹ mình…. Nơi đó nhiều người như vậy, cậu không thể đá văng cửa từng nhà để tìm người đúng không?
“Điều kiện thật hà khắc.” Lăng Thanh Vân lập tức viết, ở thành phố S, hiện tại mọi người ra ngoài tìm được thức ăn trở về cũng không cần giao ra. Đương nhiên, khác với nơi này, thành phố S ngay từ đầu đã có quân đội đi vơ vét rất nhiều lương thực, sau lại có người ra ngoài tìm để đối lấy súng ống đạn dược… Về phần lãnh đạo… Ngoại trừ mình, đám lãnh đạo đó có ra ngoài tìm lương thực sao? Nhưng Trang Thành vì ba mẹ mà bất bình, chẳng lẽ mình muốn trái ý cậu?
“Ngày mai anh mang bọn em vào, ba mẹ em có khả năng ở bên trong.” Trang Thành viết tiếp, tâm tình kích động không thôi, ba mẹ cậu… nếu còn sống thì quá tốt!
Lúc đầu khi không gọi được điện thoại, cậu đã nghĩ ba mẹ xảy ra chuyện, nhưng lúc nãy không thấy ba mẹ trong nhà lại khiến cậu dấy lên hy vọng.
“Được.” Lăng Thanh Vân gật đầu.
Hai người xuống khỏi bể nước, bởi vì nay đều là tang thi, tang thi chung quanh không để ý đến bọn họ. Hai người vừa đi vừa giết một ít tang thi cấp hai, vừa để tích cóp là điểm tâm sáng mai cho Trang Thành, vừa để tránh xuất hiện tang thi tiến hóa đến cấp bậc cao.
Cứ đi như vậy, nếu không nhìn tang thi chung quanh, ngược lại sẽ dần cảm thấy trấn nhỏ này quen thuộc hơn.
Trường tiểu học của hai người năm đó giờ đã biến thành cung thiếu nhi, mà trường thì đã chuyển đến ngoại ô. Nơi hai người học cấp hai thì xây thêm mấy dãy phòng học, sân thể dục cũng được sửa sang lại.
Trang Thành đi theo Lăng Thanh Vân, cảm khái vô cùng.
Cậu nhớ rõ có một đoạn thời gian, mình chỉ cần có ăn liền nhớ đến Lăng Thanh Vân, ngay cả ba mẹ cậu cũng thấy bất đắc dĩ…. Ba mẹ… Lăng Thanh Vân không biết cảm tình của mình nhưng có lẽ ba mẹ đã hơi nhận ra nhỉ?
Thời điểm tốt nghiệp cấp hai, cậu phát hiện mình thích con trai, thích Lăng Thanh Vân, lúc đầu mê mang một đoạn thời gian, sau thì bắt đầu đi tới mục tiêu, vừa cố gắng tới gần Lăng Thanh Vân, đồng thời cũng cố gắng nghĩ cách khiến ba mẹ có thể thừa nhận tính hướng của mình.
Cậu luôn là người có kế hoạch, giống như lúc trước dò hỏi Lăng Thanh Vân, cậu cũng lấy một ít phim có yếu tố đồng tính cho ba mẹ xem, ngoài ra còn mua mấy cuốn sách liên quan về nhà.
Cậu không phải một người nhiệt tình, bạn học dẫn về cũng chỉ có mỗi Lăng Thanh Vân, không những thế, lại còn ba ngày hai lượt dẫn về nhà… Mặt khác, chuyện cậu trốn học đến trại giam bảo lãnh cho Lăng Thanh Vân, ba mẹ sao có thể không biết chứ?
Ba mẹ cậu khẳng định là biết tình cảm của cậu, nhưng bọn họ hẳn là còn muốn mình có thể hồi tâm chuyển ý nên cái gì cũng không nói. Một khi đã như vậy, cậu cũng coi như không biết… Về phần hiện tại, mình đã biến thành tang thi, Lăng Thanh Vân có yêu mình đến đâu cũng không có khả năng để tất cả mọi người biết mình, cho nên cậu tất nhiên là phải tránh ở chỗ tối, ba mẹ cậu, về sau phải nhờ Lăng Thanh Vân chăm sóc rồi…
Nghĩ như vậy, Trang Thành càng không hi vọng Lăng Thanh Vân đi tìm bố hắn. Cái người có năm phần giống Lăng Thanh Vân kia trước giờ chỉ để ý con trai con gái lớn lên bên mình, lớn như vậy cũng chưa từng cho Lăng Thanh Vân tiền tiêu vặt, chỉ có hồi cấp hai cho Lăng Thanh Vân một bao lì xì hai mươi đồng, sau đó Lăng Thanh Vân mời mình đi ăn mỳ thịt dê, tiêu hết sạch luôn…
Lăng Thanh Vân vừa đi vừa giết đám tang thi coi bọn họ là đồng loại mà không chút phòng vệ, bất giác liền đi tới mặt khác của trấn.
Trong trí nhớ của Lăng Thanh Vân, một ngôi nhà đúng nghĩa chính là nơi hắn và bà ở mười mấy năm, trước nhà có sân phơi thóc, tiếp đó là nơi bà trồng rau, bên ngoài là con đường nhỏ, bên kia con đường là một dòng sông.
Hồi bé hắn hay xuống sông tắm, còn đi mò trai bắt ốc. Đến Tết, khi người thầu sông chặn nước bắt cá thì hắn sẽ bắt cá lóc trốn trong bùn, bắt tới chiều, người kia sẽ cho hắn một con cá mè rất to mà giá rẻ và một ít cá diếc dại lớn bằng hai ngón tay…
Hàng xóm nhà hắn bán gà quay, có thể dùng nước luộc thịt nấu lòng gà với đậu phụ và váng đậu. Khi đó nhà hắn nghèo, bà hắn luôn tiếc tiền không mua thịt gà, thấy hắn thèm quá thì sẽ dùng một đồng mua mấy miếng đậu phụ khô cho hắn ăn, có đôi khi hắn sang nhà hàng xóm chơi, bọn họ sẽ cho hắn một miếng đậu phụ cho đỡ thèm.
Ngày như vậy, rõ ràng rất xót xa, nhưng hiện tại nhớ lại, lại cảm thấy thật ấm áp.
Nhưng căn nhà cũ kia, giờ đã mất rồi!
Lăng Thanh Vân khiếp sợ nhìn cái nhà ba tầng to lớn đứng sừng sững trên miếng đất nguyên bản là nhà hắn, nơi đó rõ ràng phải là hai cái nhà hai tầng, lại còn tồi tàn cũ kỹ nhất trong khu!
Lúc trước sau khi bà mất, Lăng Thanh Vân vẫn luôn cố ý lảng tránh không trở về nơi này, hiện tại ngẫm lại, chắc là bố hắn trở về xây nhà.
Người kia từng nói sau này sẽ về nông thôn dưỡng lão… Lăng Thanh Vân nhíu mày, nay hắn là tang thi, tất nhiên có thể ngửi được trong căn nhà kia có mùi người sống. Nếu bố hắn còn sống… Lăng Thanh Văn nắm chặt tay, tuy bà đối với hắn rất tốt nhưng cũng rất để ý đứa con này, hơn nữa bố hắn cũng không phải người không học vấn không nghề nghiệp, ông ta có thể lên thành phố làm việc cưới vợ, nuôi sống toàn gia đình, nên bà hắn cũng vui vẻ khoe khoang với hàng xóm láng giềng….
Trước khi mất, bà gọi điện bảo bố hắn nhất định phải chiếu cố hắn, cho hắn tiếp tục đi học, nhưng cũng dặn hắn phải sống tốt với bố mình…
Hiện tại, người đàn ông kia đang ở bên trong? Lăng Thanh Vân đến gần căn nhà nhưng chỉ cảm nhận được hơi thở của hai người.
Nhà bố hắn có bốn người nhưng bên trong chỉ có hai người, là vì hai người còn lại đã chết, hay bởi vì bên trong kỳ thật không phải bố hắn?
Nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn hai tay đen đúa của mình, Lăng Thanh Vân kéo Trang Thành đi về phía nhà họ Cố. Ngày mai hắn sẽ quay lại đây một chuyến, nếu người bên trong là bố hắn thì hắn sẽ mang ông ta đi, bởi vì ông ta là con của bà nội, nhưng nếu người kia chưa từng để thằng con này vào mắt thì hắn cũng không tất yếu phải cướp việc tẫn hiếu của con trai con gái ông ta nhỉ? So ra, vẫn là ba mẹ Trang Thành mới cần trịnh trọng đối đãi!
Ba vợ mẹ vợ đó! Lăng Thanh Vân đã chuẩn bị tốt tinh thần ngày hôm sau đánh một trận ác liệt!
Nhà họ Cố có một chiếc ô tô, giống như Thạch Tiểu Khai vì hình thể mà chọn xe việt dã, xe của ba Cố cũng rất to, khác hẳn cái xe nhỏ mà ba mẹ Trang Thành chọn mua lúc trước.
Sáng sớm hôm sau, khi Lăng Thanh Vân ra khỏi túi ngủ liền nhìn thấy người nhà họ Cố đang thu dọn đồ đạc, còn Kim Tường thế mà đang làm bữa sáng!
Quả nhiên, ở nhà “ba mẹ chồng” y liền hiền lành hẳn!
Cái này còn chưa tính, Lăng Thanh Vân thế mà còn nghe được y thân thiết gọi ba mẹ, mà ba Cố mẹ Cố cũng chẳng phản đối… Trang Thành là của hắn, như vậy ba mẹ Trang Thành cũng là ba mẹ hắn… Trong đầu Lăng Thanh Vân hiện lên hình ảnh ba mẹ Trang Thành, đột nhiên cảm thấy gọi ba mẹ kỳ thật cũng không có gì khó, so với bố mẹ đẻ rất ít nhìn thấy, hắn còn quen thuộc với ba mẹ Trang Thành hơn!
“Chúng ta lập tức xuất phát đi, còn phải đi khu an toàn trấn C hôm qua chúng ta nhìn thấy nữa.” Lăng Thanh Vân nhè một cái vỏ thóc ra, nói.
Mùa thu năm ngoái nhà họ Cố thu hoạch được không ít thóc, nhưng kia dù sao cũng là thóc, nông dân thường đợi đến khi sắp hết gạo mới bắt đầu xát gạo, lúc này bọn họ ăn chính là cháo nấu từ gạo xát thủ công. Đó là một việc tỉ mẩn, nhưng dù như thế thì trong cháo vẫn không tránh khỏi còn ít vỏ thóc.
Hai chiếc xe, một chiếc Cố Gia Bảo lái, một chiếc Kim Tường lái, tuy rằng ba Cố lái xe không tồi nhưng nhìn đến tang thi thì tay ông liền run, làm sao lái xe được nữa?
Trang Thành cũng xuất hiện trước mặt người nhà họ Cố, cậu bọc kín cả người, người nhà họ Cố chào hỏi cậu, hoàn toàn không biết đã gặp mặt tang thi mà mình vạn phần e sợ.
Lối vào khu an toàn kia chính là cổng tiểu khu, đương nhiên, cái cổng này đã được gia cố lại.
“Các người là ai?” Mấy người cầm cuốc đứng ở trong tiểu khu nhìn ra bên ngoài, lớn tiếng hỏi.
“Chúng tôi từ thành phố S tới tìm người.” Biết nơi này là khu an toàn tư nhân tự dựng, Lăng Thanh Vân tất nhiên biết bày ra sự cường đại của mình sẽ hữu dụng hơn là nói chuyện ôn hòa.
Hắn mặc quần áo người tiến hóa cấp hai của đảo HN, trên người cài hai khẩu súng, còn treo không ít đạn, vừa xuống xe, nhìn thấy tang thi đi theo xe mình đến và mấy tang thi lang thang trước cổng, liền hai bước tiêu sái giẫm lên xe việt dã, lấy súng ra bắn một trận.
Không một phát nào trượt, từng tên tang thi đều bị chuẩn xác nổ đầu!
Mấy người cầm cuốc, cầm gậy với dao đứng ở cổng đều sợ hãi than, mà người nhà họ Cố ngồi trên xe cũng kinh hô, chiêu ấy của Lăng Thanh Vân thật quá đỉnh!
Lăng Thanh Vân rất vừa lòng với hiệu quả mình tạo ra, tháo mũ bảo hiểm, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, ném mũ vào xe xong, trong khi người khác còn chưa nhìn thấy rõ ràng đã phi lên tường vây vừa mới xây rất cao của khu an toàn: “Người quản lý nơi này là ai?”
Người bên trong vừa rồi thấy được biểu hiện của Lăng Thanh Vân đều sùng bái nhìn hắn, người nơi này không giống như người ở khu an toàn thành phố S, có lẽ ban đầu còn có mạng, có điện thoại, bọn họ biết được có người tiến hóa nhưng khẳng định là chưa bao giờ nhìn thấy người tiến hóa.
“Tôi chính là quản lý! Tôi chính là quản lý!” Một người từ bên trong chạy ra, nghe thấy tiếng súng, gã dựa vào mấy khẩu súng mới kéo được một đám người trong khu an toàn liền vọt ra.
Lăng Thanh Vân thấy màu sắc linh hồn của người này cũng giống như Uông Tuấn Siêu, là màu xám, đột nhiên lại nghĩ tới luồng sáng trắng chói mắt quanh thân mình, còn những người xung quanh mình đều thiên trắng. Khụ khụ, bọn họ quả nhiên rất nhân từ, nhưng đã quyết định làm người tốt thì có đôi khi hắn đúng là không thể khước từ một số việc… Nếu về sau có người giúp mình giao tiếp thì tốt!
Trong lòng nghĩ vậy, ở mặt ngoài, Lăng Thanh Vân lại hữu hảo cười: “Xin chào, tôi từ thành phố S tới, tôi muốn tìm người, bọn họ hẳn là ở đây.”
Ba mẹ Trang Thành… Lúc nào thì hắn có thể gọi là ba mẹ như Kim Tường nhỉ? Nghe nói miệng ngọt một chút càng tốt…
“Ngài muốn tìm ai? Tôi lập tức bảo người đó ra!” Người này nhìn trang bị trên người Lăng Thanh Vân mà chảy nước dãi, còn dùng tới “ngài.”
“Bọn họ tên là…” Lăng Thanh Vân còn chưa nói xong, liếc mắt một cái đã thấy ba Trang Thành!
“Lăng Thanh Vân?”
“Ba!”
…..
Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, người gọi tên Lăng Thanh Vân là ba Trang Thành, người kêu “ba” là Lăng Thanh Vân,
Vừa kêu xong, hai người đều im lặng.
Lăng Thanh Vân xấu hổ không chịu được, tuy rằng hắn vẫn nhớ mong chuyện có thể gọi ba Trang Thành là ba, sáng nay nhìn thấy Kim Tường gọi ba mẹ đến trôi chảy thì càng học hỏi, nhưng cái chuyện vừa thấy mặt đã kêu….
Hắn chỉ là quá hồi hộp thôi, thật sự!
Quá hồi hộp ngồi ở bờ tường, không cẩn thận bóp nát gạch trên tường, Lăng Thanh Vân vô cùng xấu hổ, sau đó muốn vò đầu, kết quả bột gạch tung bay rải lên tóc hắn…
Nhiều năm sau, một người chứng kiến ở đây viết lại: “Đấng cứu thế ngồi ở bờ tường, tựa như thiên thần hạ phàm, dương quang sáng sớm chiếu vào Người như đang khoác lên mình thánh y sáng soi vạn trượng. Người cứ như vậy trang nghiêm nhìn tôi, từ trong mắt Người tôi thấy được nhân từ và thánh khiết. Trời cao cũng như đang ủng hộ Người, bụi phấn màu đỏ tung bay càng tô điểm dáng người hoàn mỹ của Người…” Rất nhiều người đều hỏi bụi phấn màu đỏ từ trên trời giáng xuống rốt cuộc là cái gì, người viết lại chỉ cười mà không nói.
Lăng Thanh Vân đương nhiên không có khả năng biết chuyện sau này, hắn đang xấu hổ đến cứng hết cả mặt, cực kỳ hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại… quay đến đoạn tỏ tình với Trang Thành thì tốt! Chuyện áo mưa đã khiến hắn thật hối hận, không nghĩ tới lần này lại…
So với Lăng Thanh Vân, ba Trang Thành hơi co rút khóe miệng xong lại vô cùng bình tĩnh: “Trang Thành bảo con tới tìm chú à?”
“Đúng vậy chú…” Lăng Thanh Vân đột nhiên cảm thấy mình ngồi cao như vậy nói chuyện với ba vợ thật không lễ phép, lập tức nhảy xuống.
Người ở khu an toàn đi ra xem náo nhiệt nhìn thấy mảng tường bị vỡ không ít gạch kia – Đây là bã đậu à là bã đậu à?
Ba Trang Thành nhìn Lăng Thanh Vân ngốc nghếch – con mình cố gắng nhiều năm như vậy rốt cuộc gả được ra ngoài rồi sao gả được ra ngoài rồi sao?
Lăng Thanh Vân vẻ mặt đau khổ nhìn ba vợ của mình – chú sẽ đánh chết mình sao sẽ đánh chết mình sao?
Kế tiếp hết thảy đều dị thường thuận lợi.
Ba mẹ Trang Thành đều còn sống, đáng tiếc một nhà cậu của cậu đều đã… Kỳ thật, ba mẹ cậu còn sống đã không dễ dàng, lúc ấy, chị họ đang ở nhà cậu, biến thành tang thi xong bắt đầu đập cửa, ba mẹ cậu đã định ra ngoài xem, nhưng phòng bên cạnh đúng lúc truyền đến tiếng thét chói tai….
Trong tiểu khu có nhiều bị cắn kêu gào thảm thiết nhưng cuối cùng bọn họ cũng trốn thoát được – trèo từ cửa số xuống chui vào xe, mà di dộng với điện thoại bàn đều ở bên ngoài phòng ngủ.
Lăng Thanh Vân nhìn ba mẹ Trang Thành lên xe việt dã, nghĩ đến trò cười vừa rồi, đương nhiên ngại ngùng lên cùng, quay lại nhìn khu an toàn loại nhỏ, ngược lại nghĩ tới mình nên lấy việc giúp người làm niềm vui: “Chúng tôi muốn đi bên kia trấn, các người có muốn đi theo không? Tôi có thể giúp thanh lý tang thi.”
“Có!” Có tiện nghị mà không chiếm chính là ngu ngốc!
Nhà Lăng Thanh Vân ở đầu khác của trấn, lúc này hắn còn đang vô cùng xấu hổ không biết phải đối mặt với ba mẹ Trang Thành như thế nào, không nghĩ tới rất nhanh sẽ phải gặp mặt bố mình trong cảnh ngột ngạt. Lăng Thanh Vân mang theo đoàn xe đi khắp trấn, tiếng súng vang lên không ngừng, kiếm được không ít công đức, đồng thời cũng giúp người đi theo lấy được không ít lương thực, khiến những người này cảm động đến rơi nước mắt.
Trong trấn nhiều tang thi như vậy, bọn họ căn bản không dám đi, trước kia đều lấy lương thực ở nông thôn!
Lúc trước Lăng Thanh Vân dùng gậy nanh sói nện người là để thích ứng với vũ khí mới, giờ đương nhiên vẫn chọn dùng súng càng thêm tiện lợi. Thực lực hắn mạnh, giết tang thi tuyệt không thất bại, khiến người ở khu an toàn đi theo kinh hô liên tục, cũng khiến tâm tư ba Trang Thành càng thêm phức tạp.
Giờ ngẫm lại, làm côn đồ cũng không tồi đúng không? Ít nhất giá trị vũ lực hơn mạnh thằng con gầy yếu của mình! Ông nhìn con trai đang dùng chữ nói chuyện với vợ mình, nhíu mày, đứa nhỏ này đúng là nhát gan, ngồi trong xe còn bọc kín như vậy!
Nếu Trang Thành biết suy nghĩ của ba mình, khẳng định sẽ kêu oan, thứ nhất là thực lực của cậu hoàn toàn không kém Lăng Thanh Vân, thứ hai là cậu căn bản không sợ tang thi, bởi vì cậu chính là tang thi!
Nhưng hiện tại, cậu chỉ có thể vừa viết chữ an ủi ba mẹ, vừa né tránh cái tay muốn giở trò của mẹ, còn phải nỗ lực khắc chế xúc động muốn cắn người của mình….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook