Edit: Thanh Thạch

Ngày hôm sau, đi theo con đường mình đã thanh lý qua, đoàn người tất nhiên là vô cùng thuận lợi.

Lăng Thanh Vân nhìn những người xung quanh đều là vẻ mặt hứng khởi, đột nhiên nghĩ tới, nuôi nhiều người như vậy quyết không thể chỉ trông vào mình… Có lẽ, hắn nên tìm mấy tâm phúc tạo thành một tiểu đội, sau đó để những người này lập đội đi tìm vật tư?

Như vậy có thể khiến bọn họ tự trải nghiệm, miễn cho không có mình, bọn họ không thể sống được…

Hàng gạo tích trữ rất nhiều, nhồi đầy cả một xe tải, nếu không phải hiện tại không còn ai phạt xe quá tải thì chiếc xe này khẳng định sẽ bị ghi phiếu phạt, mà nhìn đến nhiều lương thực như vậy, những người đi theo ai nấy đều vui mừng ra mặt.

Trong khi đó, Lăng Thanh Vân lại thấy sốt ruột, hắn cảm giác được phân thân mình đang di chuyển! Mà còn là di chuyển về phía hắn!

“Tôi muốn rời đi một lúc.” Lăng Thanh Vân nói với Trương Nghị xong lập tức đi về phía phân thân của mình. Hiện tại trên người Trang Thành không hề có ngụy trang, hắn tuyệt đối không thể để Trang Thành xuất hiện trước mặt người khác!

Về sau quả nhiên tất yếu phải tách ra hành động.

Sau khi nói với Trang Thành đang khó chịu “Ngao ngao” là tạm thời không thể tới tìm mình, Lăng Thanh Vân một lúc lâu sau mới trở về đội ngũ. Hắn nghĩ có lẽ nên tạo ra một tổ chức cho mình, tìm mấy người tuyệt đối trung thành với mình tạo thành một đội ngũ, như vậy, hiệu suất tìm kiếm vật tư sẽ càng cao, mà đỡ phải mang theo một đám người không có kinh nghiệm…

Chạng vạng, đoàn người Lăng Thanh Vân trở lại khu an toàn, mang về không ít vật tư, cũng cứu thêm mấy người sống sót.

Nhưng mặc kệ là Lăng Thanh Vân hay là lãnh đạo khu an toàn thì đều biết một sự thật, đó là chỉ trông vào đi nội thành kiếm thức ăn cũng không phải là kế lâu dài, nói đến cùng phải tự mình gieo trồng. Nhưng khu vực xung quanh khu an toàn đã bị bom phá nát, căn bản không thể trồng trọt, ngược lại khu trong lúc trước trồng khoai tây sắp có thể thu hoạch rồi. Đây là những củ khoai tây được trồng trong nhà kính có vô số người chuyên tâm chăm sóc thì mới có thể chống chọi lại tiết trời giá rét mà sống, cũng chính là hy vọng cho tương lai của những người ở khu an toàn…

“Uông Tuấn Siêu có chủ ý gì chẳng lẽ tôi còn không biết? Không để những người khác gieo trồng lương thực thì khu an toàn sẽ không bao giờ đổi chủ…” Điền Hằng đang ở trong phòng lải nhải, đối diện hắn chính là Trương Nghị và Lăng Thanh Vân.

“Chỗ kia tôi thấy rồi, tuy không nhỏ nhưng để nuôi sống khu an toàn đông người như vậy là không có khả năng.” Trương Nghị nói, trước khi nhập ngũ anh chính là nông dân, đối với việc đồng áng cũng coi như có hiểu biết.

“Hiện tại mỗi ngày khu an toàn đều có người chết! Người già, trẻ nhỏ… Anh nghĩ chỉ dựa vào người trẻ tuổi làm việc thì có thể nuôi sống cả người già lẫn trẻ em sao?” Điền Hằng nói tiếp, để phòng ngừa ôn dịch phát sinh, cũng để tránh những chuyện như ăn thịt người, những thi thể này đều bị ném vào lò gạch… Hiện tại mỗi lần hắn nhìn thấy gạch liền sợ hãi, không biết trong đó có máu người không….

Lăng Thanh Vân trầm mặc, muốn nuôi sống toàn bộ người ở khu an toàn quả thực rất khó khăn, có người bí quá hóa liều đành phải ra ngoài kiếm vật tư, cuối cùng chết ở bên ngoài, thậm chí biến thành thức ăn cho tang thi, còn người nhà của bọn họ ở khu an toàn thì sao?

Vốn chính là trong nhà không còn thức ăn mới phải ra ngoài kiếm, nếu không trở về được thì người già trẻ nhỏ trong nhà ngoại trừ chờ chết còn có thể làm gì?

“Hơn nữa, anh cho rằng khu an toàn chỉ thiếu lương thực thôi sao? Mẹ nó ở đây cái gì cũng thiếu, người già trẻ em tốt nhất là đừng sinh bệnh…. Hừ!” Điền Hằng cười lạnh, vì sao hắn muốn đi đảo HN? Bởi vì nhân tài đứng đầu xã hội đều đi tới đó hết rồi, đi theo người còn có các loại máy móc thiết bị, lương thực, dược liệu….

“Với tình hình hiện tại… khu an toàn còn có thể chống đỡ được bao lâu?” Lăng Thanh Vân hỏi, nếu thực sự có nhiều vấn đề như vậy, con người còn có thể sống sót trong bao lâu? Chẳng lẽ tương lai nhất định phải dựa vào những người đi đảo HN?

“Cứ như hiện tại thì khẳng định còn chống đỡ được khá lâu.” Điền Hằng cầm lấy điếu thuốc trên bàn đốt: “Khả năng thích ứng của con người rất cao, anh xem trước kia học sinh trung học biết làm cái gì đâu? Nhưng hiện giờ ngay cả trẻ tiểu học cũng biết làm việc. Cả đám đàn bà con gái nũng nịu, hiện tại vì sống sót, không phải ngay cả công việc bẩn thỉu mệt nhọc cũng phải làm sao? Đợi đến khi đào thải hết những kẻ yếu không thể thích ứng điều kiện sinh hoạt hiện tại, nói không chừng con người còn có thể tiến hóa tập thể.”

Oán giận nhiều nhưng Điền Hằng vẫn thấy được biến hóa của mọi người trong hai tháng ngắn ngủi, tiềm lực của nhân loại quả nhiên là vô hạn.

“Thôi, tôi phải đi rồi, mấy lời tôi nói các anh đừng nói cho ai khác nhé.” Điền Hằng nhét gói thuốc trên bàn vào túi, biểu tình trên mặt từ khổ đại cừu thâm biến thành cà lơ phất phơ, đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc đụng tới Liễu Khả Phàm làm xong cơm chiều lại đây gọi người.

“Chào mỹ nữ.” Điền Hằng cao thấp đánh giá Liễu Khả Phàm trong chốc lát, ái muội nhìn về phía Lăng Thanh Vân. Lúc nãy hắn tới, đám người Lăng Thanh Vân còn đang ở ngoài tìm vật tư chưa về, hắn liền trò chuyện với các cụ già ở đây một lúc, nghe nói địa vị cô Liễu này khá cao…

Liễu Khả Phàm nhíu mày, đối với vị thượng tầng khu an toàn này, cô chẳng có chút hảo cảm nào: “Anh Lăng, ăn cơm thôi!”

“Cô gái của anh tới gọi rồi kìa, tôi không quấy rầy nữa.” Điền Hằng phất phất tay với Lăng Thanh Vân, giây tiếp theo lại bị Liễu Khả Phàm túm lấy quần áo xách lên.

“Anh Lăng, để tôi tiễn anh ta đi.” Liễu Khả Phàm cười với Lăng Thanh Vân, xách Điền Hằng ra ngoài, đến cửa mới buông Điền Hằng xuống, sau đó cười với hắn: “Hoan nghênh lần sau lại tới.”

Lúc nãy có người nói với cô lãnh đạo khu an toàn đến tìm hiểu tin tức về bọn họ, sau đó người đấy đi nói chuyện với Lăng Thanh Vân, Trương Nghị. Dưới đề nghị của mấy cụ già, cô quyết định cho đối phương một đòn phủ đầu.

Chuyện ra oai như vậy, nếu Lăng Thanh Vân làm thì có thể sẽ trở mặt với khu an toàn, khiến lãnh đạo khu an toàn cảm thấy bọn họ không biết điều, nhưng nếu là cô, đàn bà con gái đi làm thì người khác chẳng nói được gì.

Sắc mặt Điền Hằng thay đổi liên tục, mấy ông bà kia bị làm sao vậy? Ai nói cô gái này dịu dàng hiền thục? Ai nói cô gái này xứng đôi với Lăng Thanh Vân? Mẹ nó chứ! Bạo lực bỏ mẹ!

Cách đó không xa, một đám cụ già ngồi tán chuyện, đã ghép đôi xong hết đàn ông với phụ nữ ở đây rồi, còn thằng cu lãnh đạo khu an toàn phái tới kia hả? Đó là ai thế?

Ngày thứ ba tới khu an toàn chính là ngày lễ truyền thống của nước Z – Tết Âm lịch.

Ngày 4/2/2015 là Tết âm lịch, trước đó là giao thừa. Đêm giao thừa, Liễu Khả Phàm mang theo một đám con gái ngồi nặn sủi cảo.

Kỳ thật người phương Nam không ăn sủi cảo bữa tất niên, nhưng khi mọi người quây quần cùng nhau, ăn sủi cảo mới đủ náo nhiệt.

Bột mỳ có sẵn, nhân là dùng không ít lương thực đổi lấy một con lợn sống, lúc trước người của khu an toàn từng phái người đi “cướp sạch” mấy trang trại xung quanh, con lợn này chính là một trong những thành quả mang về.

Con nào chưa bị giết thịt ướp muối thì đều được giữ lại nuôi, còn thịt muối rồi đều bán ra ngoài.

Đại đa số đều lấy lương thực đi đổi một miếng thịt nhỏ ăn cho đỡ thèm, chỉ có mỗi Lăng Thanh Vân mạnh tay đổi lấy một con, còn chủ động giết thịt phân cho mọi người ăn.

“Tôi còn nhớ hồi nhỏ, mua thịt bằng tem phiếu không được chọn, chỉ có thể hi vọng được cắt cho miếng ngon ngon một chút, tốt nhất là có tý mỡ, nhưng lúc ấy lợn đâu có mấy mỡ… Đến sau này, mọi người mua thịt lại thích thịt nạc, giờ thì chắc lại thích thịt mỡ rồi.” Vừa xử lý lòng lợn, ông Triệu vừa cảm thán, thanh niên thời nay chẳng ai biết làm mấy cái này, chỉ có người ở thế hệ bọn họ mới biết.

Lúc trước, vì sợ gan nhiễm mỡ mà rất nhiều người không ăn nội tạng lợn, giờ thì toàn bộ đều là món ngon, chẳng ai nỡ lãng phí, ngay cả tiết lợn cũng được giữ lại!

Bữa tất niên rất ngon, Lăng Thanh Vân ăn không ít, ăn xong rồi lại bất giác nhìn về một phương hướng.

Mấy ngày nay tối nào hắn cũng đưa ý thức tới người phân thân, tất nhiên biết Trang Thành đứng ở đâu. Tối nay, hắn lại muốn tự mình ở bên Trang Thành.

Vô cùng náo nhiệt ăn xong bữa tối, đồ ăn chuẩn bị khá nhiều, còn thừa lại một chút, Liễu Khả Phàm hỏi ý kiến Lăng Thanh Vân rồi đưa cho mấy đứa trẻ lảng vảng gần đó, chắc là bọn nó ngửi mùi mà đến!

Hiện tại những người này tụ cùng một chỗ, già yếu bệnh tật mang thai tất cả đều có, lộn xộn ở chung với nhau, chờ qua Tết, nhất định phải đưa ra phương pháp quản lý mới được…

Một mình đến cửa khu an toàn đăng ký ra ngoài, không để ý ánh mắt kỳ quái của người canh cửa, Lăng Thanh Vân đi về phía Trang Thành.

Ban đầu hắn định trèo tường, nhưng buổi tối có người gác đêm, nếu như bị nhìn thấy có khi sẽ bị bắn!

Lăng Thanh Vân còn chưa tới chỗ Trang Thành đã nhìn thấy Trang Thành kéo phân thân mình chạy tới, tuy rằng biểu tình ngơ ngác, hắn lại cảm thấy cậu chắc hẳn đang rất vui mừng.

“Thành Thành, mấy ngày nay công đức của anh vẫn luôn tăng đều, anh sẽ cố gắng nghĩ cách giúp em sớm hồi phục!” Trước kia cứ đến Tết, bởi vì hắn chẳng còn người nhà, nên Trang Thành thường qua đón Tết với hắn. Rõ ràng năm nào cũng xem chương trình đón Tết đến phát chán, nhưng có người ở cạnh, trong lòng vẫn rất cao hứng.

Hồi ở quê, bọn họ còn có thể xem các nhà xung quanh bắn pháo hoa. Đúng mười hai giờ, mọi người đồng loạt bắn pháo, từng chùm pháo hoa bắn lên cao chiếu sáng cả một mảng trời, tỏa ra một màn sương khói mông lung giữa bầu trời đêm…

Giờ đây, chỉ cần có thể ở bên em đã thấy mãn nguyện!

Tết năm nay, đối với đại đa số người thì chẳng có gì tốt đẹp.

Vợ con ly tán, cửa nát nhà tan, được mấy người có thể vui vẻ? Cho dù là Uông Tuấn Siêu cũng mất hứng.

“Anh, anh đang nghĩ gì vậy?” Một người trẻ tuổi bưng tới một bát sủi cảo cho Uông Tuấn Siêu.

“Nhớ chị dâu cậu.” Uông Tuấn Siêu thẳng thắn trả lời, ngoại hình gã không tồi, năng lực cũng không kém, cho nên mới có thể lấy tiểu thư con quan làm vợ. Trước kia gã chẳng vừa mắt mấy hành vi của vợ mình, nhưng giờ vợ chết rồi, hắn lại bắt đầu nhớ.

Đêm đó gã cãi nhau với vợ sau đó phân phòng ngủ, chỉ vài tiếng sau, vợ gã biến thành quái vật ăn thịt người… Gã dùng bàn ăn đè chặt đối phương, sau đó tự tay đập nát đầu cô ấy…

“Chị ấy cũng đi rồi…” Người trẻ tuổi kia đặt bát xuống.

“Đúng vậy, người đã đi rồi…” Uông Tuấn Siêu lẩm bẩm, tiếp nhận bát sủi cảo bắt đầu ăn, hiện tại gã nên suy nghĩ làm thế nào để thống trị thật tốt người ở khu an toàn!

Trên đảo HN xa xôi, cái Tết này trôi qua trong không khí khẩn trương bận rộn, dù sao để dàn xếp xong nhiều người như vậy cũng không dễ dàng. Hơn nữa, tuy nói bọn họ rút lui khỏi đất liền nhưng cũng không thể thật bỏ qua sau đầu những người lưu lại!

“Khai thác dầu mỏ trên biển thế nào?”

“Còn chưa khai thác được, nhưng hẳn là không có vấn đề.”

“Tốt… Vậy xưởng công binh hoạt động thế nào?”

“Xưởng công binh hoạt động bình thường, nhưng hiện tại đang thiếu thép…”

“Đã biết, rồi sẽ có biện pháp giải quyết…”

“Đúng vậy, rồi con người cũng sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương