Hiện tại Tần Hiểu Nguyệt đã biết cách dùng toàn bộ không gian, ở bên cạnh cái nhà gỗ này là kho hàng, trữ đồ vật ở đó có thể bảo đảm chất lượng.

Tần Hiểu Nguyệt đi tới kho hàng, cô thấy rất nhiều đồ vật tổ tiên lưu lại, phần lớn mấy thứ này là ở thời đại kia của tổ tiên.

Tần Hiểu Nguyệt nhìn thấy vài thứ kia nhịn không được có chút há hốc mồm, cô không biết đầu đuôi quyển sách là giả thiết thời đại nào, cô nhìn xem mấy thứ này, những bộ trang phục này thực rõ ràng là thời Đường.

Không thể không nói vị tổ tiên này vẫn là một người nam nhân rất hoa tâm, các loại kiểu dáng quần áo nữ nhân ông đều có, phỏng chừng là tùy thời lấy ra để lấy lòng nữ nhân đi?
Tần Hiểu Nguyệt tìm ra mấy bộ quần áo cùng ngoại hình của mình giống nhau, cô tính toán có thời gian mặc thử xem.


Trừ bỏ quần áo còn có đủ loại kiểu dáng thức ăn, Tần Hiểu Nguyệt còn thử cầm một khối điểm tâm ra ăn, ăn rất ngon, cảm giác điểm tâm này rất giống những điểm tâm quý báu thời ấy, xem ra vị này tổ tiên sinh hoạt cũng không tệ.

Tần Hiểu Nguyệt tính toán đem dâu tây cũng thu vào đây, cô cùng tổ tiên giống nhau, đều là người không có tu luyện, nhưng cũng may hiện tại sức lực đủ lớn, làm chút việc vẫn là có thể.

Tần Hiểu Nguyệt hành động thực nhanh, trái cây trong kho hàng này ngược lại là ít nhất, có lẽ tổ tiên là lúc nào ăn thì hái lúc ý đi.

Bất quá Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy loại dâu tây này ăn quá ngon, cô sợ dâu tây quá lớn không tốt, cho nên tốt nhất vẫn là thu hoạch mới tương đối yên tâm.

Chờ Tần Hiểu Nguyệt thu hoạch được một nửa dâu tây, liền nghe được thanh âm dì Ngô kêu cô rời giường, buổi sáng hôm nay cô còn có tiết học.

Tần Hiểu Nguyệt tự mình sửa sang lại, mới rời phòng, lúc này người Tần gia đều ở phòng khách chờ cô ăn cơm, người một nhà không còn bộ dáng sáng sớm uể oải không phấn chấn giống như trước kia.

“Nguyệt Nhi, em còn không xuống, mẹ đều phải đi lên gọi em.

” Tần Hiểu Đông cười tủm tỉm nói.


Tần Hiểu Nguyệt thè lưỡi, “Em đây không phải xuống rồi sao!”
Đồ ăn sáng là cháo cùng điểm tâm, dì Ngô tay nghề vẫn là thực tốt.

Ăn xong bữa sáng, hôm nay đưa Tần Hiểu Nguyệt đi học vẫn như cũ là Tần Hiểu Đông, không có cách nào ai bảo trong ba người anh là nhàn nhất.

Bất quá hiện tại người Tần gia cũng tương đối yên tâm về Tần Hiểu Nguyệt, rốt cuộc hiện tại sức lực của cô lớn như vậy, chỉ cần không phải tình huống đặc thù, như vậy cô hẳn là tự mình ứng phó được.

“Nguyệt Nhi, hôm nay nhất định phải chú ý an toàn, biết không?” An Lâm có chút lo lắng cho con gái, nhưng bà cũng biết nên buông tay thì phải buông tay.

Tần Hiểu Nguyệt gật gật đầu nói, “Mẹ yên tâm đi!”
“Bà xã, em không cần quá lo lắng, con gái chúng ta hiện tại rất lợi hại.

” Tần Nhiên cũng thực yên tâm, cho dù là con gái đã không còn ký ức trước kia, nhưng ông cảm thấy hiện tại con gái ngược lại thông minh nhiều so với trước kia, hoàn toàn không cần nhọc lòng.

“Đúng rồi, anh, buổi trưa anh không cần đón em, bảo tài xế đón em là được.

” Tần Hiểu Nguyệt muốn thoát khỏi giám thị của anh trai, nếu trưa anh trai tới đón mình, mình liền không thể tự do mà mua sắm.


“Tự em có thể được không?” Tần Hiểu Đông người muội khống này lại phát tác.

“Yên tâm đi, em là em gái của ai, anh sao lại có thể không yên tâm em vậy sao?” Tần Hiểu Nguyệt buồn bực mà nhếch lên miệng.

Tần Hiểu Đông nhanh chóng nói, “Được! Được! Được! Anh bảo chú Vương đón em, em nhớ rõ đến trưa gọi điện thoại cho anh báo bình an nha.


“Ân, yên tâm đi, anh!” Tần Hiểu Nguyệt bảo đảm.

Tần Nhiên cùng An Lâm có chút xấu hổ, con trai bọn họ giống như thay hai người bọn họ làm tròn trách nhiệm chiếu cố con gái của ba mẹ.

.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương