Mật Thám Thiếu Niên
Chương 7: Mối hoài nghi khó giải

“Núi Trường Bạch?” Tiêu Nặc mở to đôi mắt đen lúng liếng, mơ hồ nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn Tiêu Tiệm, lẩm bẩm nói, “Kia không phải là chỗ nhị ca năm nay nghỉ hè sao?”

Đồng thời, mọi người ở đây cũng nhất tề đem ánh mắt chuyển hướng Tiêu Tiệm, đều là khiếp sợ không tin. Mà biểu tình Tiêu Tiệm lại lạnh lùng kiêu ngạo, không hề có ý vì bản thân biện giải. Hắn ngay cả hướng người khác biện giải cũng khinh thường, nhưng vị đại ca một lòng bảo hộ đệ đệ của hắn kia lại trầm giọng xuống, là người phát ra tiếng nói đầu tiên: “Điều đó không có khả năng! Việc này tuyệt không có khả năng là nhị đệ ta gây nên!”

Ta cười cười nhìn khuôn mặt ức chế kích động hắn, thản nhiên nói: “Nếu Tiêu đại công tử quả thực tin tưởng như vậy, cần gì phải đứng che hương đài?”

Tiêu Mạch ngạc nhiên nói: “Ta...”

Ta không đợi hắn nói xong liền cố ý xoay người sang chỗ khác, nhìn quét mọi người nói: “Các vị chắc hẳn đều hiểu, kiếm khách ngạo khí ngút trời cùng đệ nhất bài danh đao khách, xưa nay cũng chỉ có hai loại hình thức ở chung: giả bộ hòa hảo, hoặc cũng là thủy hỏa bất dung. Mà Tiêu đại công tử...”

Ta dừng một chút, xoay người lại nhìn về phía Tiêu Mạch, cười nói: “Các hạ chắc là đã sớm nhìn ra khói hương có vấn đề, cho nên mới ở đây ngăn trở hương đài, vì chính là không muốn để ta tra được bàn tay của Tiêu nhị công tử, đúng không?”

Tiêu Mạch trầm mặc lại, sau một lúc lâu, bỗng nhiên ngước mắt, nói: “Phong cô nương, hương đài là ta ngăn trở, trong số mọi người nơi này, ta hiềm nghi lớn nhất, cô nương có nghi ngờ gì thì cứ nhắm vào ta...”

Ta đang định mở miệng, Tiêu Nặc đã cướp lời nói: “Đại ca chớ nói khí. Nếu lôi khuẩn thật là huynh hạ, huynh sẽ không đi ngăn trở hương đài, cố tình như thế, chẳng lẽ không phải tỏ rõ thiên hạ huynh chính là hung thủ? Tỷ tỷ thông minh như vậy, không lý nào không rõ đạo lý này.”

Ta nhìn Tiêu Nặc cười nói: “Ngươi nói rất đúng, đại ca ngươi không phải là hung thủ, huynh ấy chỉ là muốn che chở nhị ca ngươi mà thôi... Hay nên nói là, bao che.”

Sắc mặt Tiêu Mạch biến đổi, nói: “Không! Cô nói bậy...” Vừa mới nói hai chữ này, liền bị Tiêu Tả đánh gãy: “Mạch nhi!”

Thanh âm của ông mặc dù không lớn, lại bất nộ tự uy, Tiêu Mạch lập tức cúi đầu câm lặng.

Ánh mắt Tiêu Tả sáng quắc quan sát hắn nói: “Con sớm phát hiện khói hương khác thường, chẳng những không nhắc nhở mọi người, ngược lại còn che đi nữa. Cha niệm tình con vì huynh đệ thủ túc tình thâm, nhất thời bấn loạn, tha cho con lần này. Nhưng con phải nhớ kỹ, mạng người quan trọng, Lục Song là đệ tử Thành Trăm Dặm của chúng ta, mặc kệ là ai giết hắn, kẻ đó đều phải nhận trừng phạt.” Ông ngừng lại một chút, nói, “Cho dù, hung thủ có thật sự là đệ đệ con.”

Tiêu Mạch áy náy nói: “Là, con biết sai rồi. Có điều... Con vẫn là cho rằng nhị đệ tuyệt đối không thể nào là hung thủ! Nhị đệ, vì sao đệ không nói lời nào? Vì bản thân biện giải vài câu đi!”

Tiêu Tiệm quay đầu, vẻ mặt khẩn cầu trên mặt Tiêu Mạch làm mềm đi tính quật cường của hắn, hắn rốt cục mấp máy môi, thấp giọng nói: “Không phải đệ.”

Ta nhìn thẳng hắn nói: “Làm thế nào chứng minh?”

Tiêu Tiệm lạnh lùng nhìn ta, không nói hai lời, chính là giơ lên thanh kiếm trong tay.

“Không sai!” Tiêu Mạch mặt mày hớn hở nói, “Nhị đệ ta kiếm pháp cao siêu, không khác gì phụ thân năm đó, nó muốn giết người, hà tất dụng độc.”

Nói xong, nghiêng đầu nheo mắt nhìn ta, giữa mi mày một đường chắc chắn.

Tiêu Nặc khe khẽ than nhẹ một tiếng, bước sang bên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi xuống.

Ta mỉm cười, nói: “Tiêu nhị công tử kiếm pháp như thần, Thần Hi sớm được nghe thấy. Cho nên, nếu huynh ấy thực sự dùng kiếm của chính mình đi giết người, chẳng phải rõ ràng đã quên mất ở trên thi thể lưu lại danh tính của bản thân còn gì. Hiển nhiên, Tiêu nhị công tử tuyệt đối không phải thuộc loại người tri độn này.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiêu Tiệm liền thay đổi, mà Tiêu Mạch càng là nửa lời không thể cất lên.

Tiêu Nặc luôn luôn lẳng lặng ngồi một bên, đến tận lúc này mới tiếp lời nói: “Tỷ tỷ nói nhị ca của đệ nếu sử dụng kiếm giết người liền tương đương lưu danh, nhưng còn lôi khuẩn, lúc đó dùng lôi khuẩn chẳng phải cũng cùng đạo lí?” Hắn quay đầu nhìn về phía ta, “Mọi người đều biết, nhị ca mới từ núi Trường Bạch trở về, phải vậy không?”

“Không sai.” Ta giãn mặt ra nói, “Nhưng mà, lôi khuẩn tuy rằng chỉ sinh sản ở núi Trường Bạch, nhưng trên núi Trường Bạch cũng không phải chỉ có nhị ca ngươi a.”

Tiêu Nặc cũng cười, nói: “Tỷ tỷ, đệ cũng vốn biết tỷ đã sớm nghĩ điểm này.”

Hai chúng ta tại đây ngươi một lời ta một câu, đám người Tiêu Mạch lại nghe không hiểu thế nào, ta không khỏi lắc đầu, nói đến việc xem xét sự vật linh mẫn, phản ứng nhanh nhạy, thì hai vị ca ca thanh danh hiển hách của Tiêu Nặc, vẫn còn chưa bằng hắn đâu.

Ta chuyển sang Tiêu Tả nói: “Tiêu thành chủ, cứ coi như nhị công tử quả thật từ núi Trường Bạch mang về lôi khuẩn, nhưng nếu huynh ấy có thể tìm lôi khuẩn, nói vậy người khác cũng có thể tìm được. Thế nên, chúng ta hẳn là trước tiên hãy tra xét lại xem trong số người đến Thành Trăm Dặm tham gia đại hội, còn có ai khả năng từ núi Trường Bạch tới, hoặc là mua vé nhưng không có tham dự, nhất định có thể có thu hoạch.”

“Đúng!” Tiêu Nặc lập tức đồng ý, “Nơi này giờ Thìn mới mở cửa, đại hội tỷ kiếm giờ Tỵ bắt đầu, hiện tại là giờ Tỵ hai khắc, tỷ tỷ nói Lục đại ca đã chết ít nhất nửa canh giờ, nói cách khác, hung thủ chỉ có quãng thời gian ở giờ Thìn này mới có cơ hội hạ độc. Mà giờ Thìn mọi người hẳn là đều ở bên ngoài xem biểu diễn, ai không tham dự đại hội, kẻ đó sẽ có khả năng là hung thủ nhất.”

Ánh mắt Tiêu Tả nhìn mọi người chung quanh một lát, trầm giọng nói: “Gọi Kim Nhất Đấu.”

Bất quá lát sau, đã thấy Kim lão bản mập mạp đầu tóc mồ hôi dầm dề chạy tới, theo phía sau là gã sai vặt cõng cái rương. Tới trước mặt Tiêu Tả, đang muốn hành lễ, Tiêu Tả xua tay nói: “Lễ tiết này nọ bỏ qua đi. Từ giờ Thìn đến giờ Tỵ, trong khoảng thời gian này, ai không có tham dự đại hội? Ai đến muộn? Ai ở trên lối ra?”

Kim Nhất Đấu hướng gã sai vặt ra hiệu, gã sai vặt lập tức mở ra rương, từ bên trong lôi ra mấy quyển sổ thật dày. Kim Nhất Đấu một mặt lật xem mặt khác nói: “Hồi bẩm thành chủ. Đại hội năm nay khách chia làm sáu mươi chín bang phái, tổng cộng hai ngàn tám trăm chín mươi chín người, trong đó, người mua ngọc bài là hai ngàn người, còn lại tám trăm chín mươi chín nhân tối hôm qua đã rời Trấn Trăm Dặm ra về. Canh ba giờ Mão hôm nay, đại hội bắt đầu kiểm vé, tới giờ Thìn, tổng cộng một ngàn chín trăm ba mươi chín người vào sân, có ba mươi bảy người sau đó một nén hương cũng lục tục đuổi tới, chỉ duy hai mươi tư người hiện tại vẫn chưa tới. Mà trên đường ra khỏi sân cùng có ba mươi hai người, trong đó có mười người sau khi rời đi không trở lại.”

Ta càng nghe càng kinh hãi, không nghĩ tới Trấn Trăm Dặm ở mặt ngoài xem ra lơi lỏng đề phòng, xuất nhập tự do, nhưng đối từng khách nhân nhất cử nhất động đều rõ như lòng bàn tay vậy! E là giờ phút này Tiêu Tả muốn ông ta hội báo hành tung động thái của ta trong hai ngày qua, cũng có thể nói ra một năm một mười.

Kim Nhất Đấu thay đổi quyển sổ tiếp tục nói: “Thành chủ, trong ba mươi bảy người đến muộn, bang chủ Du Long bang cùng với đệ tử thân tín của hắn là do say rượu quá mức, làm cho trễ nãi; Lạc thành công tử Nhiếp Hướng Đông lúc ra cửa đụng phải người qua đường làm dơ quần áo cho nên trở về thay quần áo bị trì hoãn; Liễu Viên thất kiếm bọn họ tự bảo lạc đường; có sáu người trên đường xe ngựa bị hỏng, đành phải đi bộ đến...”

“Lạc đường?” Cung Phỉ Thúy nhíu mày.

Ta chen vào nói: “bảy vị thiếu gia Liễu Viên kia toàn bộ bị mù đường, không một ngoại lệ; còn Nhiếp Hướng Đông là có tiếng ưa sạch sẽ; bang chủ Du Long bang Thẩm Phong Thành bình sinh yêu nhất ba việc chính là uống rượu, đánh nhau, và thu nạp đồ đệ.”

Tiêu Tả nhìn ta liếc mắt một cái, gật đầu nói: “Tựa hồ đều không có gì hiềm nghi. Tiếp tục đi.”

Ta hơi hơi gục đầu xuống, trong phòng không khí đã khẩn trương đến thế, nhưng một cái liếc mắt kia của ông ta, lại làm ta từ đáy lòng dâng lên thoải mái.

“Chưa tới hai mươi tư người phân thành Hoài Dương tứ xu (tứ đại mỹ nhân), Hồ Điệp bang cùng Sa Giao bang.” Kim Nhất Đấu nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Cung Phỉ Thúy liếc mắt một cái, “Trong đó Hoài Dương tứ xu với Hồ Điệp bang đi đâu không rõ, còn đám Sa Giao bang kia, là phu nhân hạ lệnh trục xuất.”

“Ta?” Cung Phỉ Thúy run sợ chốc lát, sau đó nhớ ra liền nói, “Đúng a, quả là có có chuyện như vậy, bởi vì bọn họ ở Phúc Lai khách điếm ra tay quá nặng.”

Ta nhíu mày nói: “Hồ Điệp bang ở trên giang hồ nhân phẩm cực kém, có tiếng là dâm tặc bang, Hoài Dương tứ xu cùng bọn họ đồng thời biến mất, sợ là lành ít dữ nhiều.”

Tiêu Tả lập tức nói: “Truyền lệnh đi xuống, tra rõ tứ xu cùng Hồ Điệp bang đi đâu, thề nhất định phải tìm được bọn họ.”

Tài Bá lĩnh mệnh rời đi.

Kim Nhất Đấu tiếp tục hội báo nói: “Về phần ba mươi hai người trên đường ra, hai mươi hai người phải đi nhà xí, mà mười người không trở lại kia, đều cùng một bang phái——Quan Đông Phát Tài cốc.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.

Quan Đông Phát Tài cốc, trên giang hồ có tiếng xấu bang phái thổ phỉ, đối với người đi đường bắt chẹt thu lộ phí, đối với thương nhân bắt chẹt phí bảo hộ sinh nhai, phàm có chuyện xấu đều không từ chối, tối trọng yếu nhất là——bọn chúng ở ngay tại chân núi Trường Bạch!

Loại bỏ nhiều người như vậy, cuối cùng tìm ra một bang phái cùng núi Trường Bạch có liên quan! Dụng độc hại người, có vẻ như là tác phong của bọn chúng.

Chỉ là, Phát Tài cốc tuy rằng gây ác không ngớt, nhưng thành viên trong cốc võ công đa phần bình thường, nếu muốn nói trong số bọn chúng có thể có người vụng trộm lẻn vào nơi đây mà không bị phát hiện, căn bản bất khả tư nghị.

“Cha, giờ con sẽ đi truy bắt bọn chúng!” Tiêu Mạch nói xong xoay người tính đi, Tiêu Tả gọi với hắn nói: “Đợi chút.”

“Nhưng cha à...”

Tiêu Tả vung tay lên, bất động thanh sắc nói: “Tiếp tục nói tiếp.”

Kim Nhất Đấu nói: “Mặt khác, đại hội lần này còn có bốn người vào mà không mua ngọc bài, gồm Lục Tử Ngang Lục công tử, huynh đệ Tiểu tửu tiên, cùng Phong cô nương.”

Tiêu Nặc vội vàng nói: “Tỷ tỷ không phải hung thủ, tỷ ấy luôn luôn theo cùng một chỗ với ta!”

Cung Phỉ Thúy mỉm cười nói: “Không có ai bảo Phong tỷ tỷ của con là hung thủ cả, con gấp cái gì?” Nói xong, ý vị thâm trường nhìn ta liếc mắt một cái. Một cái liếc mắt này, trực tiếp khiến ta tâm thần run lên, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Kia rõ ràng là ánh mắt bà bà xem nàng dâu, Cung Phỉ Thúy đến tột cùng suy nghĩ cái gì vậy không biết?

Kim Nhất Đấu hành lễ một cái, nói: “Tình huống hiện tại là như vậy. Thuộc hạ đã báo cáo xong.”

Cũng vừa lúc đó, Tài Bá vội vàng trở về nói: “Bẩm thành chủ, đã biết được Hoài Dương tứ xu cùng Hồ Điệp bang ở đâu. Tứ xu bị trói tay sau lưng ở thành tây ngõ đông trong một gian phòng. Theo các nàng nói là xuất phát muộn, trên đường đi thấy cảnh tượng người của Hồ Điệp bang vội vội vàng vàng, vừa mới đối mặt đã bị bọn họ phun khói thuốc mê, sau khi tỉnh lại đã phát hiện bản thân bị trói tại đó. Mà lúc các nàng thấy người của Hồ Điệp bang, vừa vặn là giờ Thìn một khắc.”

Tiêu Tả trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói: “Vậy rõ rồi, hiện tại có hai phái đáng hiềm nghi nhất, một là Phát Tài cốc từ núi Trường Bạch mà đến, hai là Hồ Điệp bang có bộ dạng khả nghi.”

Tiêu Mạch cất cao giọng nói: “Cha, thỉnh cho phép con dẫn người đuổi theo bắt bọn chúng trở về hỏi rõ ràng!”

Tiêu Tả lại nhìn về phía Tiêu Tiệm, Tiêu Tiệm trầm mặc một lát, khom người nói: “Con đi.”

Tiêu Tả vui mừng mà cười, nói: “Tốt lắm, muốn tẩy sạch hiềm nghi bản thân, phương pháp duy nhất chính là tìm ra hung thủ. Hi vọng con không khiến cha thất vọng.” Sau đó mới liếc mắt Tiêu Mạch nói: “Mạch nhi con cũng đi đi. Trên đường cẩn thận.”

Tiêu Mạch mừng rỡ nói: “Dạ, thưa cha!”

Tiêu Tả khoanh tay trước ngực xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Đem nơi này xử lý sạch sẽ, việc này tạm thời chưa cần loan báo ra ngoài, hết thảy chờ Mạch nhi cùng Tiệm nhi đem bọn người Phát Tài cốc cùng Hồ Điệp bang trở về rồi hẵng tính.”

Tài Bá vội vàng phụng mệnh làm theo.

Tiêu Nặc bắt chước người ta tiến lên vài bước giữ chặt tay Tiêu Mạch nói: “Đại ca, đám người Hồ Điệp bang cùng Phát Tài cốc võ công tuy rằng không cao, nhưng bàng môn tả đạo đích thật tinh thông, chi bằng các huynh cũng mang đệ cùng đi đi, có lẽ giúp được gì đó.”

Tiêu Mạch cười nói: “Yên tâm, có huynh cùng nhị ca đệ ở đây, còn sợ truy không được hai cái tam lưu bang phái à? Đệ ngoan ngoãn ngồi ở nhà, chờ tin tức tốt của bọn huynh.”

Tiêu Nặc nghĩ nghĩ, từ trong lòng lấy ra một cái bao giấy lớn, bao giấy lớn mở ra bên trong còn có bao giấy nhỏ, hết bao này tới bao nọ không biết có bao nhiêu bao.”Đại ca, nhị ca, số bao này đều là đệ những năm gần đây chung quanh sưu tập thuốc bột thần kỳ, bao này ngửi thấy sẽ hắt xì, bao này nghe thấy sẽ chảy nước mắt, bao này nghe thấy sẽ không ngừng ho khan, còn bao này...”

Trong lúc hắn mải vùi đầu phân biệt các bao thuốc, ta kéo kéo ống tay áo của hắn bảo: “Không cần coi nữa, bọn họ đều đi cả rồi.”

Tiêu Nặc ngẩng đầu, quả nhiên không còn thấy bóng dáng hai vị ca ca, lúc này suy sụp cúi mặt nói: “Nhưng mà đệ còn chưa nói xong a, nơi này còn có loại ngửi thấy sẽ tỉnh táo lại, đối phó khói mê khói độc đều rất hữu hiệu dược đấy...”

Ta không khỏi mỉm cười, vỗ bờ vai của hắn nói: “Ngươi nên tin tưởng vào võ công của bọn họ. Kiếm pháp nhị ca ngươi cao siêu như vậy, đuổi bắt vài tên Phát Tài cốc giống hề nhảy nhót căn bản chính là dễ như trở bàn tay.”

Nhưng mà, ta lần nữa lại nói sai.

Một lúc lâu sau, Tiêu Mạch tuy rằng thuận lợi đuổi bắt đám người Hồ Điệp bang trở lại không bị mất một cọng lông tóc, nhưng còn Tiêu Tiệm đồng thời quay về, tình huống lại thật sự không ổn, chẳng những bị thương, còn để cho đám người Phát Tài cốc toàn bộ đào thoát.

Tệ hơn là, hắn ngay cả đứng cũng không đứng được, là ngẫu nhiên được hai người dân Thành Trăm Dặm đi ngang qua nâng trở về.

“Lúc chúng tôi đi ngang qua, nhị thiếu gia ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy, bộ dáng cực kỳ dọa người.” Hai người kia nói, biểu tình trên mặt muốn nói lại thôi, ngươi thôi thôi ta ta thôi thôi ngươi, cuối cùng rốt cục một người hơi cao tuổi dè dặt cẩn trọng nói câu: “Theo tiểu nhân thấy, dường như bộ dáng kia là phảng phất thuốc nghiện độc phát tác.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương