Quay về Quân gia với sự tươi tắn trên gương mặt, Quân Khinh Vũ đã khiến cho con trai và con dâu phải tò mò, họ còn phải nhìn sang Lạc Diêu, nói:

- Lạc Diêu, hôm nay ông cụ có chuyện gì vui sao?

- Hôm nay ông ấy đã cắt được phỉ thúy Tử La Lan, nên chắc ông ấy đang rất hài lòng.

- Xem ra hôm nay ông cụ thu hoạch cũng không tồi nhỉ?

Người vừa mới lên tiếng chính là đứa con trai duy nhất của Quân Khinh Vũ - Quân Nhật Tuần, cũng là cha của Quân Kình Thương. Hiện tại ông ấy đang là Thiếu Tướng của quân đội Quân gia.

Còn người đang đứng ở bên cạnh của ông ấy là mẹ của anh - Lương Mộc Hoan, hiện tại đang là quân y của quân đội Quân gia.

Trên dưới Quân gia từ xưa đến nay chỉ có độc đinh một nam nhân để duy trì hương hỏa, thật ra cũng không biết có phải gen di truyền hay không... Nhưng từ lâu lắm rồi, trong gia phả của Quân gia chỉ còn duy nhất một nhánh... Và nó chính là Quân gia hiện tại.

Đến đời của Quân Nhật Tuần thì tiền lệ đó đã bị phá vỡ, vì ông ấy và Lương Mộc Hoan đã hạ sinh hai người con, tuy đều là nam nhưng cũng đủ chứng minh rằng... Nòi giống sau này của Quân gia chắc chắn sẽ ngày càng lớn mạnh!

- Kình Thương, hôm nay ông nội có vẻ rất vui, con cũng đừng có cãi nhau với Thiêm Lục nữa đó.


- Con biết rồi.

Còn chưa đợi Quân Kình Thương rời đi thì đột nhiên Lạc Diêu lại bước ra, nói:

- Ông chủ, bà chủ, đại thiếu gia... Lão gia cho gọi mọi người vào trong, nói là có chuyện muốn tuyên bố.

Quân Nhật Tuần và Lương Mộc Hoan chỉ nhìn nhau rồi lắc đầu, người cha này của họ cứ cách năm bữa nửa tháng là lại tuyên bố một lần. Thật sự là khiến họ không biết đường đâu mà lần nữa!

Lúc anh đi vào bên trong đã nhìn thấy đứa em trai Quân Thiêm Lục của mình ngồi ở đó, anh cũng đã hứa sẽ không cãi nhau với nó nữa nên đã tìm chỗ ngồi cách nó xa nhất có thể.

- Cha, cha lại muốn tuyên bố cái gì nữa vậy?

- Chuyện này không liên quan đến con và Hoan Hoan. Nhưng liên quan đến Thiêm Lục và Kình Thương đó.

Cả hai người liền nhìn sang ông nội của mình, đồng thanh nói:

- Cháu?

Ngay sau đó cả Quân Kình Thương và Quân Thiêm Lục liền xoay lại lườm nguýt nhau, đến đây lão tướng liền hắng giọng một cái, lại nói:

- Lạc Diêu, đem ảnh của con bé đó ra đây.

Chỉ cần nghe đến đây là Quân Kình Thương đã thấy không có hứng thú, chắc là ông nội lại định làm mai làm mối cô gái nào cho hai người họ nữa đây mà.

- Nếu ông định nhắc đến chuyện hôn sự thì quên đi, cháu vẫn chưa có ý định lập gia đình.

Nói xong Quân Kình Thương cũng đứng dậy rời đi. Nhưng mà cháu ông ấy dạy ông ấy biết, từ khi gặp Thẩm Nguyệt thì đứa cháu này của ông cũng đã để ý đến người ta rồi. Dù không biết mục đích của Quân Kình Thương khi nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyệt là gì, nhưng Quân Khinh Vũ cảm thấy đó là một tín hiệu rất tốt.


- Được, nếu cháu không nghe thì có thể ra ngoài.

Dừng một chút, ông cụ chỉ đưa mắt nhìn Quân Kình Thương mà không nói gì thêm. Anh có hơi nhíu mày, định sẽ rời đi nhưng rồi ông cụ lại nói:

- Tiểu Lục à, vừa rồi ở Gemstone của An Dương, ông nội đã gặp được một cô gái rất thú vị, cũng rất xinh xắn đáng yêu, cháu xem có thích không?

Nghe đến "cô gái ở Gemstone" thì Quân Kình Thương cũng khựng lại, sau đó anh cũng ngồi xuống chỗ của mình mà không nói gì thêm. Đến đây Quân Khinh Vũ đã mở cờ trong bụng, cháu trai à... Cháu còn non và xanh lắm!

- Tiểu Lục cháu xem, con bé này tên là Thẩm Nguyệt, là tiểu thư Thẩm gia, năm nay cũng vừa đủ hai mươi bốn tuổi. Bằng tuổi của cháu đó.

- Thật sự cậu ấy rất xinh đẹp luôn đó ông nội.

- Chẳng những xinh đẹp mà còn có một đôi mắt biết nhìn bảo vật nữa nha. Con bé vào Gemstone cắt đá, cắt năm viên thì hết bốn viên đã có đá quý, còn cắt được đá Phúc Lộc Thọ nữa mà.

Nghe đến đây Lương Mộc Hoan cũng có hơi tò mò về cô gái có tên Thẩm Nguyệt này, bà ấy có xem qua ảnh một chút, dù chỉ là một tấm ảnh chụp vội, nhưng quả thật thì nhan sắc của Thẩm Nguyệt không đùa được đâu... Nhưng mà... Tại sao trong giới thượng lưu có một mỹ nhân như vậy mà bà ấy không biết chứ?

- Cha à, Thẩm gia mà cha nói là Thẩm gia nào vậy ạ?

- Thẩm gia của Thẩm Sơn, không phải danh gia vọng tộc, nhưng cũng có cố gắng, chỉ là tầng lớp trung lưu thôi.

- Vậy thì không được đâu, Thiêm Lục nhà chúng ta là thiên chi kiêu tử, làm sao lại phải cưới một đứa con gái trung lưu chứ?


- Cái gì mà thiên chi kiêu tử hả? Ta chấm con bé làm cháu dâu đó, thì sao? Hai đứa muốn chống đối lão già này sao?

- Nhưng mà...

Thấy Lương Mộc Hoan và Quân Khinh Vũ đang rất căng thẳng, Quân Thiêm Lục liền nói:

- Làm bạn thôi... Chỉ làm bạn thôi cũng được mà... Đúng không mẹ?

- Tùy con!

#Yu~




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương