Mật Ngọt Hương Đào
-
Chương 13: Đơn độc
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Sau khi chuyện của Trúc Sinh và Vải tinh xảy ra, Sơn Trưởng mới bắt đầu truyền bá kiến thức về mặt này tới các đệ tử Nhất Ngôn Đường. Yêu khác với con người, họ không hề cấm kị khi nói tới những chuyện thế này, hơn nữa đa số đều thoải mái mà làm, chỉ sợ sẽ xảy ra phiền phức, vì vậy tất cả đều lắng nghe chăm chú.
Sau khi nghe xong, các học trò xếp hàng đi nhận đồ sinh đẻ kế hoạch[1] phát miễn phí.
[1] chính là BCS đó
Sơn Trưởng thấy, sau khi ba tiên quân đến đây, chúng đệ tử biết điều hơn rất nhiều, tác phong làm việc cũng không còn hỗn loạn như ngày thường, xếp hàng cũng ngay ngắn trật tự, tự dưng ông lại có cảm giác lệ nóng lưng tròng.
Nếu các tiểu yêu Di Sơn có thể học được một số đạo lý đối nhân xử thế của tiên quân, điều này còn hiệu quả hơn nhiều so với việc tự minh tu luyện một ngàn tám trăm năm.
Thược Dược xấu hổ kéo A Đào đi tới đó xếp hàng.
Khác với lúc bình thường khi A Đào bỏ tiết, nàng chỉ trốn nửa ngày rồi lại quay về trường, như thế này cũng tiến bộ lắm rồi.
Nàng được A Đào bảo vệ, nên tính cách rất nhẹ nhàng dễ bị người ta gạt, đối với những chuyện như thế này cũng không hay biết gì, do đó lần này tới đây Thược Dược lại thấy không thoải mái.
Sau khi mắc cỡ đỏ mặt nhận một hộp, nàng vội vàng nhét vào túi nhỏ ở bên hông, sau đó mới nói với Cam Lam là người đang phát đồ dùng sinh đẻ kết hoạch: "Sư tỷ ơi, còn A Đào nữa".
Cam Lam chỉ là học sinh dự thính ở Nhất Ngôn Đường, phần lớn thời gian nàng đều ở nhà ăn, ít khi lên lớp. Bởi vì nàng là họ hàng của Sơn Trưởng, cho nên mọi người mới gọi là sư tỷ.
Cam Lam ngước mắt nhìn A Đào một cái, thấy khuôn mặt nàng ta tựa phù dung, xinh đẹp vô ngần, giữa đôi mày còn tăng thêm mấy phần quyến rũ khác ngày thường, cái tướng không đàng hoàng như thế, cho nên càng ngày nàng càng không thích A Đào này... hình như lại còn mơ ước đến cả thượng tiên kia.
Nàng đảo mắt cầm lấy một hộp, vừa nói chuyện với Thược Dược, vừa lặng lẽ lấy một cái kim may, đâm kim vào mấy cái.
Sau đó mới cười khanh khách đưa cho Thược Dược: "Của A Đào đây".
Thược Dược nói cảm ơn một tiếng rồi xoay người cầm cái hộp nhỏ trong tay nhét vào tay A Đào, nghiêm mặt nói: "Vừa rồi Sơn Trưởng nói hay lắm ấy nhé. Lo trước tránh họa... không cho nàng ném đâu".
Tính tình A Đào không tốt lắm, bình thường nàng ấy chỉ tôn trọng Sơn Trưởng và nghe lời của Thược Dược mà thôi. Nàng nhẹ nhàng vuốt nhẹ vật trong tay, trầm mặc một hồi nhưng lại không ném mất.
Lúc này Thược Dược mới yên tâm.
Cam Lam mang số còn lại đi tới chỗ Sơn Trưởng, nhìn thấy mấy vị tiên quân đều ở đây, nàng ta lần lượt hành lễ từng người một.
Sau đó Cam Lam ngoan ngoãn nói với Sơn Trưởng: "Đã phát xong rồi ạ, đây là chỗ còn lại".
Cảnh mọi người xếp hàng nhận đồ Sơn Trưởng đều thấy hết, ông hài lòng vuốt ve chỏm râu hoa râm ngay bên mép, nói lại: "Còn dư thì cứ để đó đi". Chỉ sang tủ gỗ ở trên cùng, phía trên đặt mấy hàng thư tịch, ở giữa còn có hai ngăn kéo.
Cam Lam đi qua mở ngăn ra, thả đồ vào trong. Trước khi đi nàng ta còn tình ý liếc nhìn ba vị tiên quân thêm một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Đình Hòa thượng tiên, thoáng ngượng ngùng.
Đan Đề tiên quân cũng nháy mắt với Vô Vi tiên quân, mập mờ cười cợt.
Buổi chiều là giờ lên lớp của Đan Đề tiên quân và Vô Vi tiên quân, Sơn Trưởng cũng đi kiểm tra mấy học xá mới xây.
Một mình Đình Hòa ngồi đây chuẩn bị giáo án. Bình thường lòng hắn như nước lặng, nhưng lúc này đây lại có chút không yên.
Ngồi một chốc lại do dự đứng lên, từ từ đi tới chỗ tủ gỗ, hắn mở ngăn kéo ra nhìn một lúc, sau đó mới giơ tay cầm lấy hai hộp nhét vào tay áo rộng. Sau đó quay trở lại chỗ ngồi như chưa có chuyện gì, an tâm soạn bài.
Ánh mặt trời chiếu rọi.
Gương mặt tuấn tú của thượng tiên như bạch ngọc khắc thành, áo dài buông xuống, ánh hào quang rực rỡ vòng quanh, nhưng nếu đưa mắt nhìn thật kĩ, có thể thấy bên tai hắn ửng lên sắc nhạt hồng.
*
Chuẩn bị hết tiết, Sơn Trưởng cũng vừa lúc quay về, sau lưng còn dẫn theo một người, ôn tồn nói với người kia: "Sơn Trưởng cũng muốn tốt cho cháu, cháu xem Thược Dược đi, vừa nói sẽ ở cùng mọi người trong học xá, bây giờ nghe cháu không muốn ở, con bé cũng không ở nữa rồi. Ta biết cháu không thích ở chung với người khác, thế thì ta sắp xếp cho hai đứa ở cùng, cháu thấy thế nào?
Từ xa đã nghe thấy tiếng.
Đình Hòa ngẩng đầu lên, phía sau Sơn Trưởng là một bóng người màu xanh non như mầm nhú trên cành, mềm mại nõn nà như chớm nở, nàng còn chưa đến gần, hương đào nhè nhẹ đã tràn ngập.
Vẻ mặt Đình Hòa bỗng trở nên mất tự nhiên chỉ trong chớp mắt, rất nhanh sau đó lại lẳng lặng tiếp tục làm hết việc của mình.
A Đào đáp lại: "Cháu quen ở một mình rồi".
Sơn Trưởng thở dài một hơi, tiếp tục làm công tác tư tưởng cho A Đào: "Sao cháu không chịu nghe ta khuyên bảo chút nào vậy, mặc dù tu vi của cháu đã là đệ nhất, đệ nhị ở Di Sơn này rồi, nhưng dù sao cũng là một cô nương, nhỡ gặp nguy hiểm thì phiền lắm. Cháu rất có thiên phú, nếu có thể cố gắng tu luyện, chưa chắc cả đời đã phải ở lại Di Sơn...." Nói xong, ông liếc nhìn dáng vẻ chăm chú cầm bút của thượng tiên ngồi cách đó không xa, "Cháu xem, thượng tiên cũng rất tán thưởng cháu, có thể đào tạo thành tài được".
Lúc này, A Đào mới khẽ nhìn lướt qua Đình Hòa, ánh mắt đầy bình tĩnh.
Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đáp lại: "... Được".
Đôi mắt của Sơn Trưởng đột nhiên trợn thật to, ông không ngờ A Đào lại đồng ý nhanh như thế, ông còn tưởng nàng ấy rất ngang bướng nữa kìa, có lẽ phải nói thêm mấy lần nữa mới xuôi. Thế là Sơn Trưởng tươi cười, cứ gật đầu liên tục: "Cháu hiểu là tốt rồi".
Đan Đề và Vô Vi tiên quân còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Sơn Trưởng, còn tưởng là đang có chuyện vui, nhưng sau đó họ lại thấy một bóng người lả lướt ở bên trong, bộ trang phục màu xanh đơn giản và chất phác, nhưng lúc khoác lên người lại trước lồi sau vểnh khiến cho người khác phải mơ màng lâng lâng. Hiếm khi nhìn thấy cặp mông nào như thế, Đan Đề tiên quân vô thức nhìn mấy bận, đúng là một quả đào tinh phong tao quá.
Hắn ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nghiêm mặt bước vào trong, ra vẻ như quân tử phong độ lắm.
Sơn Trưởng cười nói với A Đào: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, cháu về sớm đi nhé, ngày mai không cho xin nghỉ nữa".
Ông cũng hiểu rõ tính A Đào, thỉnh thoảng cũng phải mắt nhắm mắt mở với những lần vô cơ trốn học của nàng ấy.
A Đào đi ra ngoài thì chuẩn bị về nhà cùng Thược Dược. Nhưng mà Thược Dược lại xấu hổ chạy tới nói với nàng: "A Đào, nàng về trước đi nha. Hôm nay ta phải đi qua bên kia phụ với Lan Hoa sư huynh rồi".
Lan Hoa là sư huynh thường xuyên xem bệnh trị thương cho các đệ tử Nhất Ngôn Đường. Là cây lan yêu một ngàn năm trăm năm tu vi. Từ sau khi tận mắt nhìn thấy A Đào bị thương, Thược Dược tự thấy tu vi mình không cao, cho nên nàng muốn luyện tập để có y thuật giỏi, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào cũng có thể trị bệnh cứu người. Hơn nữa Lan Hoa sư huynh rất tốt tính, không chê nàng ngốc mà đồng ý dạy nàng.
A Đào gật đầu ừ một tiếng, thấy Thược Dược chạy đi tìm Lan Hoa sư huynh, nàng cũng chuẩn bị đi về trước.
Đi được mấy bước thì có người từ phía sau gọi lại, A Đào quay người nhìn xem thử, là một nam tử mặc áo bào xanh lam, phong lưu phóng khoáng, một tay cầm quạt giấy trông phong độ ngời ngời.
Chính là Đan Đề tiên quân.
Thường này lúc gặp A Đào, Đan Đề tiên quân vẫn tỏ ra cực kì nghiêm túc, nhưng bây giờ đã là ngoài giờ học, trông hắn mỉm cười phơi phới rất dễ gần, hắn nói: "Gần đây ở Di Sơn thường xuyên xảy ra các trường hợp nữ đệ tử bị bám theo, chỗ ở của trò lại khá xa, hôm nay vừa lúc ta rảnh rỗi, tiện đường đưa trò về nhà nhé".
A Đào đang định đáp lời thì nhìn thấy một bóng người đi tới, nàng nhìn sang người nọ.
Mà Đan Đề tiên quân cũng đưa mắt theo mắt của A Đào, nhìn thấy bóng người sau lưng mình cách một đoạn không xa, thế mà hắn lại không cảm thấy.
Đan Đề sửng sốt một lúc rồi vội nở nụ cười, hành lễ với thượng tiên xong thì hiền hòa nói tiếp: "Không phải thượng tiên chuẩn bị đi giám sát tiến độ xây học xá đấy à? Sao còn chưa đi? Hay là có chuyện gì gấp chưa xử lý?"
Đình Hòa gật đầu, nói: "Đúng là có một chuyện..." Hắn nhìn về phía A Đào rồi nói với Đan Đề tiên quân: "Sáng nay trò ấy xin nghỉ, vừa nãy Sơn Trưởng bảo ta phụ đạo cho một mình nàng sau giờ học..."
Hắn lại nhìn sang chỗ A Đào: "Buổi sáng trò đã không đi rồi, bây giờ phụ đạo cũng trốn học nữa sao?"
Sau khi chuyện của Trúc Sinh và Vải tinh xảy ra, Sơn Trưởng mới bắt đầu truyền bá kiến thức về mặt này tới các đệ tử Nhất Ngôn Đường. Yêu khác với con người, họ không hề cấm kị khi nói tới những chuyện thế này, hơn nữa đa số đều thoải mái mà làm, chỉ sợ sẽ xảy ra phiền phức, vì vậy tất cả đều lắng nghe chăm chú.
Sau khi nghe xong, các học trò xếp hàng đi nhận đồ sinh đẻ kế hoạch[1] phát miễn phí.
[1] chính là BCS đó
Sơn Trưởng thấy, sau khi ba tiên quân đến đây, chúng đệ tử biết điều hơn rất nhiều, tác phong làm việc cũng không còn hỗn loạn như ngày thường, xếp hàng cũng ngay ngắn trật tự, tự dưng ông lại có cảm giác lệ nóng lưng tròng.
Nếu các tiểu yêu Di Sơn có thể học được một số đạo lý đối nhân xử thế của tiên quân, điều này còn hiệu quả hơn nhiều so với việc tự minh tu luyện một ngàn tám trăm năm.
Thược Dược xấu hổ kéo A Đào đi tới đó xếp hàng.
Khác với lúc bình thường khi A Đào bỏ tiết, nàng chỉ trốn nửa ngày rồi lại quay về trường, như thế này cũng tiến bộ lắm rồi.
Nàng được A Đào bảo vệ, nên tính cách rất nhẹ nhàng dễ bị người ta gạt, đối với những chuyện như thế này cũng không hay biết gì, do đó lần này tới đây Thược Dược lại thấy không thoải mái.
Sau khi mắc cỡ đỏ mặt nhận một hộp, nàng vội vàng nhét vào túi nhỏ ở bên hông, sau đó mới nói với Cam Lam là người đang phát đồ dùng sinh đẻ kết hoạch: "Sư tỷ ơi, còn A Đào nữa".
Cam Lam chỉ là học sinh dự thính ở Nhất Ngôn Đường, phần lớn thời gian nàng đều ở nhà ăn, ít khi lên lớp. Bởi vì nàng là họ hàng của Sơn Trưởng, cho nên mọi người mới gọi là sư tỷ.
Cam Lam ngước mắt nhìn A Đào một cái, thấy khuôn mặt nàng ta tựa phù dung, xinh đẹp vô ngần, giữa đôi mày còn tăng thêm mấy phần quyến rũ khác ngày thường, cái tướng không đàng hoàng như thế, cho nên càng ngày nàng càng không thích A Đào này... hình như lại còn mơ ước đến cả thượng tiên kia.
Nàng đảo mắt cầm lấy một hộp, vừa nói chuyện với Thược Dược, vừa lặng lẽ lấy một cái kim may, đâm kim vào mấy cái.
Sau đó mới cười khanh khách đưa cho Thược Dược: "Của A Đào đây".
Thược Dược nói cảm ơn một tiếng rồi xoay người cầm cái hộp nhỏ trong tay nhét vào tay A Đào, nghiêm mặt nói: "Vừa rồi Sơn Trưởng nói hay lắm ấy nhé. Lo trước tránh họa... không cho nàng ném đâu".
Tính tình A Đào không tốt lắm, bình thường nàng ấy chỉ tôn trọng Sơn Trưởng và nghe lời của Thược Dược mà thôi. Nàng nhẹ nhàng vuốt nhẹ vật trong tay, trầm mặc một hồi nhưng lại không ném mất.
Lúc này Thược Dược mới yên tâm.
Cam Lam mang số còn lại đi tới chỗ Sơn Trưởng, nhìn thấy mấy vị tiên quân đều ở đây, nàng ta lần lượt hành lễ từng người một.
Sau đó Cam Lam ngoan ngoãn nói với Sơn Trưởng: "Đã phát xong rồi ạ, đây là chỗ còn lại".
Cảnh mọi người xếp hàng nhận đồ Sơn Trưởng đều thấy hết, ông hài lòng vuốt ve chỏm râu hoa râm ngay bên mép, nói lại: "Còn dư thì cứ để đó đi". Chỉ sang tủ gỗ ở trên cùng, phía trên đặt mấy hàng thư tịch, ở giữa còn có hai ngăn kéo.
Cam Lam đi qua mở ngăn ra, thả đồ vào trong. Trước khi đi nàng ta còn tình ý liếc nhìn ba vị tiên quân thêm một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Đình Hòa thượng tiên, thoáng ngượng ngùng.
Đan Đề tiên quân cũng nháy mắt với Vô Vi tiên quân, mập mờ cười cợt.
Buổi chiều là giờ lên lớp của Đan Đề tiên quân và Vô Vi tiên quân, Sơn Trưởng cũng đi kiểm tra mấy học xá mới xây.
Một mình Đình Hòa ngồi đây chuẩn bị giáo án. Bình thường lòng hắn như nước lặng, nhưng lúc này đây lại có chút không yên.
Ngồi một chốc lại do dự đứng lên, từ từ đi tới chỗ tủ gỗ, hắn mở ngăn kéo ra nhìn một lúc, sau đó mới giơ tay cầm lấy hai hộp nhét vào tay áo rộng. Sau đó quay trở lại chỗ ngồi như chưa có chuyện gì, an tâm soạn bài.
Ánh mặt trời chiếu rọi.
Gương mặt tuấn tú của thượng tiên như bạch ngọc khắc thành, áo dài buông xuống, ánh hào quang rực rỡ vòng quanh, nhưng nếu đưa mắt nhìn thật kĩ, có thể thấy bên tai hắn ửng lên sắc nhạt hồng.
*
Chuẩn bị hết tiết, Sơn Trưởng cũng vừa lúc quay về, sau lưng còn dẫn theo một người, ôn tồn nói với người kia: "Sơn Trưởng cũng muốn tốt cho cháu, cháu xem Thược Dược đi, vừa nói sẽ ở cùng mọi người trong học xá, bây giờ nghe cháu không muốn ở, con bé cũng không ở nữa rồi. Ta biết cháu không thích ở chung với người khác, thế thì ta sắp xếp cho hai đứa ở cùng, cháu thấy thế nào?
Từ xa đã nghe thấy tiếng.
Đình Hòa ngẩng đầu lên, phía sau Sơn Trưởng là một bóng người màu xanh non như mầm nhú trên cành, mềm mại nõn nà như chớm nở, nàng còn chưa đến gần, hương đào nhè nhẹ đã tràn ngập.
Vẻ mặt Đình Hòa bỗng trở nên mất tự nhiên chỉ trong chớp mắt, rất nhanh sau đó lại lẳng lặng tiếp tục làm hết việc của mình.
A Đào đáp lại: "Cháu quen ở một mình rồi".
Sơn Trưởng thở dài một hơi, tiếp tục làm công tác tư tưởng cho A Đào: "Sao cháu không chịu nghe ta khuyên bảo chút nào vậy, mặc dù tu vi của cháu đã là đệ nhất, đệ nhị ở Di Sơn này rồi, nhưng dù sao cũng là một cô nương, nhỡ gặp nguy hiểm thì phiền lắm. Cháu rất có thiên phú, nếu có thể cố gắng tu luyện, chưa chắc cả đời đã phải ở lại Di Sơn...." Nói xong, ông liếc nhìn dáng vẻ chăm chú cầm bút của thượng tiên ngồi cách đó không xa, "Cháu xem, thượng tiên cũng rất tán thưởng cháu, có thể đào tạo thành tài được".
Lúc này, A Đào mới khẽ nhìn lướt qua Đình Hòa, ánh mắt đầy bình tĩnh.
Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đáp lại: "... Được".
Đôi mắt của Sơn Trưởng đột nhiên trợn thật to, ông không ngờ A Đào lại đồng ý nhanh như thế, ông còn tưởng nàng ấy rất ngang bướng nữa kìa, có lẽ phải nói thêm mấy lần nữa mới xuôi. Thế là Sơn Trưởng tươi cười, cứ gật đầu liên tục: "Cháu hiểu là tốt rồi".
Đan Đề và Vô Vi tiên quân còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Sơn Trưởng, còn tưởng là đang có chuyện vui, nhưng sau đó họ lại thấy một bóng người lả lướt ở bên trong, bộ trang phục màu xanh đơn giản và chất phác, nhưng lúc khoác lên người lại trước lồi sau vểnh khiến cho người khác phải mơ màng lâng lâng. Hiếm khi nhìn thấy cặp mông nào như thế, Đan Đề tiên quân vô thức nhìn mấy bận, đúng là một quả đào tinh phong tao quá.
Hắn ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nghiêm mặt bước vào trong, ra vẻ như quân tử phong độ lắm.
Sơn Trưởng cười nói với A Đào: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, cháu về sớm đi nhé, ngày mai không cho xin nghỉ nữa".
Ông cũng hiểu rõ tính A Đào, thỉnh thoảng cũng phải mắt nhắm mắt mở với những lần vô cơ trốn học của nàng ấy.
A Đào đi ra ngoài thì chuẩn bị về nhà cùng Thược Dược. Nhưng mà Thược Dược lại xấu hổ chạy tới nói với nàng: "A Đào, nàng về trước đi nha. Hôm nay ta phải đi qua bên kia phụ với Lan Hoa sư huynh rồi".
Lan Hoa là sư huynh thường xuyên xem bệnh trị thương cho các đệ tử Nhất Ngôn Đường. Là cây lan yêu một ngàn năm trăm năm tu vi. Từ sau khi tận mắt nhìn thấy A Đào bị thương, Thược Dược tự thấy tu vi mình không cao, cho nên nàng muốn luyện tập để có y thuật giỏi, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào cũng có thể trị bệnh cứu người. Hơn nữa Lan Hoa sư huynh rất tốt tính, không chê nàng ngốc mà đồng ý dạy nàng.
A Đào gật đầu ừ một tiếng, thấy Thược Dược chạy đi tìm Lan Hoa sư huynh, nàng cũng chuẩn bị đi về trước.
Đi được mấy bước thì có người từ phía sau gọi lại, A Đào quay người nhìn xem thử, là một nam tử mặc áo bào xanh lam, phong lưu phóng khoáng, một tay cầm quạt giấy trông phong độ ngời ngời.
Chính là Đan Đề tiên quân.
Thường này lúc gặp A Đào, Đan Đề tiên quân vẫn tỏ ra cực kì nghiêm túc, nhưng bây giờ đã là ngoài giờ học, trông hắn mỉm cười phơi phới rất dễ gần, hắn nói: "Gần đây ở Di Sơn thường xuyên xảy ra các trường hợp nữ đệ tử bị bám theo, chỗ ở của trò lại khá xa, hôm nay vừa lúc ta rảnh rỗi, tiện đường đưa trò về nhà nhé".
A Đào đang định đáp lời thì nhìn thấy một bóng người đi tới, nàng nhìn sang người nọ.
Mà Đan Đề tiên quân cũng đưa mắt theo mắt của A Đào, nhìn thấy bóng người sau lưng mình cách một đoạn không xa, thế mà hắn lại không cảm thấy.
Đan Đề sửng sốt một lúc rồi vội nở nụ cười, hành lễ với thượng tiên xong thì hiền hòa nói tiếp: "Không phải thượng tiên chuẩn bị đi giám sát tiến độ xây học xá đấy à? Sao còn chưa đi? Hay là có chuyện gì gấp chưa xử lý?"
Đình Hòa gật đầu, nói: "Đúng là có một chuyện..." Hắn nhìn về phía A Đào rồi nói với Đan Đề tiên quân: "Sáng nay trò ấy xin nghỉ, vừa nãy Sơn Trưởng bảo ta phụ đạo cho một mình nàng sau giờ học..."
Hắn lại nhìn sang chỗ A Đào: "Buổi sáng trò đã không đi rồi, bây giờ phụ đạo cũng trốn học nữa sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook