Mật Ngọt Hương Đào
-
Chương 11: Bảo thủ
Chuyển ngữ: Tặc Gia
Nắng sớm nhạt mờ.
Ở Di Sơn xưa nay vẫn mây mù bay lượn, đột nhiên hôm đó có tiết trời rất tốt, sương mù tan đi, hiện ra khung cảnh với ý xuân dạt dào.
Chim sẻ đầu cành líu ra líu rít, hai vị Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân vừa mới bước ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, chào hỏi cùng nhau đi đến Nhất Ngôn Đường.
Mới đầu họ còn định đi cùng Đình Hòa thượng tiên, nhưng mà Đình Hòa thượng tiên cổ hủ quá, mặc dù tuổi hắn còn rất trẻ, nhưng lúc nào cũng làm hết trách nhiệm, mỗi ngày đều thức dậy thật sớm, tới khi chạng vạng còn chưa trở lại nhà, phải giải thích hết tất cả các vấn đề của chúng đệ tử Nhất Ngôn Đường, sau đó hắn còn đi kiểm tra khu học xá mới xây ở bên kia. Đi qua đi lại nhiều như vậy, còn thời gian dư thừa đâu kia chứ?
Lúc trước, họ còn đắn đo đến thân phận của Đình Hòa thượng tiên, dù sao hắn có xuất thân cao quý thế, tận tâm tận lực cũng nên làm. Còn về phía họ, nếu có thức dậy muộn Đình Hòa thượng tiên một chút, buổi tối về sớm một chút, cũng chẳng ai có thể nói được gì. Dù sao Đình Hòa thượng tiên cũng đã sống đến mấy ngàn năm, cho nên hắn cũng hiểu biết một số đạo lý về đối nhân xử thế. Lần nào cũng để cho họ về nhà sớm hơn mình, sáng sớm cũng không cần phải đến trường cùng hắn. Đã như thế, Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân còn muốn oán hận gì nữa đây?
Vô Vi tiên quân mặc một bộ áo bào màu xanh lục rất chỉnh tề, nhìn Đan Đề tiên quân liên tục ngáp dài ngáp ngắn, hắn không nhịn được thúc giục người kia: "Tiên quân nhanh lên nào, bây giờ cũng không còn sớm nữa, không nên tới trễ đâu".
Mặc dù việc dạy học ở học xá nghèo nàn lạc hậu này cũng không dễ dàng gì, nhưng tính ra cũng khá là có lợi, chẳng hạn như ở đây không có những yêu cầu nghiêm khắc ở khắp nơi, có lúc lười biếng, mắc sai lầm cũng không ai hay biết. Lúc đầu Đan Đề tiên quân còn hay oán thán việc đi dạy học ở Di Sơn, nhưng đã đến đây rồi thì vẫn phải ở lại, vẫn phải thích ứng với hoàn cảnh. Bây giờ có lẽ là tìm ra thú vui trong cực khổ, chí ít cũng nhàn nhã hơn nhiều, cuộc sống cứ bình thản mà trôi.
Có lẽ Vô Vi tiên quân có trách nhiệm hơn Đan Đề tiên quân một chút. Hắn không thể so sánh với xuất thân thế gia của Đan Đề tiên quân, được như ngày hôm nay đều là do một mình mình đi tới, nếu lần này việc dạy học thuận lợi, hắn có thể đi dạy ở Cửu Tiêu các, đây chính là một cái chén vàng rơi vào người.
Trước mắt, hai người bọn họ không thể làm được như Đình Hòa thượng tiên, nhưng nếu dạy học mà không thể tự lấy mình làm gương, còn hay đến trễ như thế này thì nói ai cho được.
Đan Đề tiên quân cũng biết tính người kia, hắn vội đáp: "Biết rồi".
Dọc theo bờ sông đi thẳng lên cầu gỗ, Vô Vi tiên quân kinh ngạc nói: "Đó không phải là..."
Cái gì? Đan Đề tiên quân cũng ngước mắt nhìn lên, một bóng người mờ ảo trong ánh nắng rực rỡ buổi sớm mai, từ từ đi về phía bên này như trăng thanh gió mát.
Tiên huy (*) độc nhất vô nhị đó, không phải Đình Hòa thượng tiên thì có thể là ai?
(*) Tiên huy: ánh sáng bao quanh thần tiên
Lúc đi tới đó, Đan Đề tiên quân mới bỗng phản ứng lại, hắn sững sờ hỏi thăm: "Chào thượng, thượng tiên".
Đình Hòa trong mũ áo chỉnh tề, khuôn mặt như núi xa, nhún nhường chào hỏi lại: "Chào hai vị tiên quân".
Sau đó hắn lại nhẹ nhàng nói: "Cùng đi đi".
Đan Đề tiên quân gật đầu, cùng nhau đi tới Nhất Ngôn Đường. Hắn đi được hai bước thì hơi chậm lại đi sau lưng thượng tiên, sau đó mới nghiêng đầu nhìn sang Vô Vi tiên quân ngay bên cạnh.
Hai người trao đổi mắt với nhau.
Mặc dù Đình Hòa thượng tiên cực kì nghiêm khắc với bản thân, nhưng dù có là thượng tiên đi chăng nữa, không phải mọi chuyện đều giống với ý mình. Thần tiên thỉnh thoảng dậy muộn cũng chẳng có gì ghê gớm.
Đan Đề tiên quân cũng gật gù, cảm thấy rất có lý.
Hắn ngẩng đầu nhìn thượng tiên đang đi ngay phía trước, đột nhiên lại có cảm giác thượng tiên gần đất hơn chút rồi.
Tiết đầu tiên là giờ của thượng tiên, vừa bước vào lớp học, các đệ tử bên trong đã ngồi yên ngay ngắn. Thượng tiên chuẩn bị trình bày nội dung bài giảng ngày hôm nay, phía dưới bỗng vang lên giọng nói: "Thượng tiên ơi, hôm nay còn chưa điểm danh ạ".
Người vừa nói chính là Hi Quỳ.
Cô nàng tủm tỉm cười trông cực kì vui vẻ.
Mà Thược Dược đang ngồi ở dãy bàn thứ hai từ dưới lên cũng hiểu vì sao nàng ta lại vui sướng đến vầy. Hôm nay A Đào lại trốn học, sáng sớm lúc nàng đến tìm thì không thấy A Đào ở trong nhà.
Một nữ yêu đi ra ngoài một mình vào buổi tối là chuyện cực kì nguy hiểm, nhưng A Đào đã quen như thế rồi, hơn nữa với tu vi của nàng, những yêu tinh khác ở Di Sơn không dám bắt nạt đâu... Có lẽ lại chạy đến cây đào nào đó phơi nắng rồi.
Thấy thượng tiên không có ý điểm danh, Thược Dược còn thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc ấy Hi Quỳ lại cố ý đề nghị việc điểm danh, nàng biết nhất định là nàng ta cố ý, muốn thượng tiên nghĩ rằng A Đào là một nữ đệ tử kém cỏi như thế nào.
Trốn cũng không trốn được. Nhân lúc trước khi thượng tiên kịp điểm danh, Thượng Dược đã siết chặt nắm tay, lo lắng đứng lên, thành thật nói: "Hôm nay A Đào không khỏe nên xin được nghỉ ạ..."
"Sao mà ngày nào nàng ta cũng thấy không khỏe thế, ngày nào cũng nghỉ, không phải mọi ngày nàng ta tài giỏi lắm kia mà? Ở Nhất Ngôn Đường này có yêu tinh nào giỏi hơn nàng ta sao?" Hi Quỳ biết nhất định là Thược Dược nói dối, nàng ta khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói tiếp: "... Nói không chừng tối hôm qua đào yêu kia lăn lộn với một nam yêu nào đó rồi cũng nên".
Thược Dược vốn nhát gan, nhưng chỉ cần liên quan đến A Đào, nàng sẽ không chịu nhượng bộ một chút nào. Đang định mở miệng tranh luận với cô nàng Hi Quỳ phách lối, đột nhiên nàng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp rõ ràng của thượng tiên trên bục: "Lớp học có phải là chỗ cho mấy trò cãi nhau ồn ào thế không hả? Tất cả ngồi xuống đi".
Cho dù thượng tiên dễ tính thật thì dù gì ngài ấy cũng là thượng tiên, lúc nói chuyện cũng có mấy phần uy nghiêm, nghiêm khắc.
Hai người đành phải ngồi xuống.
Thượng tiên lướt nhìn chúng đệ tử dưới bục một lượt: "Ngoài A Đào xin nghỉ ra, còn lại đều đông đủ phải không?"
Các trò cùng gật đầu đáp lại. Thượng tiên khẽ ừ một tiếng, không nói gì thêm nữa, bắt đầu chính thức giảng bài mới.
Dưới bàn học, Hi Quỳ siết chặt nắm tay mình, căm giận không thôi. Bất mãn ròng rã suốt tiết học, đến khi nghỉ tiết, nàng ta lặng lẽ chạy tới chỗ thượng tiên, trình bày cho rõ: "Thượng tiên mới tới Di Sơn nên có lẽ còn chưa hiểu A Đào, ngày thường nàng ta vẫn làm trò gàn dở, cũng không hòa đồng với mọi người..."
Lặng lẽ quan sát sắc mặt của thượng tiên một chút, thấy hắn hơi nhíu mày, Hi Quỳ còn cho là vì lời nói của mình có tác dụng. Nàng ta nói tiếp: "Nghe nói quan hệ giữa nàng ta với mấy nam yêu không trong sạch gì mấy, gần đây còn thấy thân thiết với một cây bưởi tinh, Thượng tiên đến từ thiên giới, những chuyện bẩn thỉu như thế này không nên lọt tai ngài mới phải, nhưng đệ tử không muốn thượng tiên không hề hay biết gì, hôm nay A Đào không đến lớp, rõ ràng là không tôn trọng thượng tiên rồi..."
Đình Hòa còn đang cầm bút viết giáo án.
Từ nhỏ hắn đã học theo mẫu thân mình là Thanh Loan phu nhân, làm một vị thần tiên đường đường chính chính, cho nên chữ viết của hắn cũng rất ngay ngắn và phóng khoáng. Đình Hòa đặt bút xuống, bình tĩnh trả lời người kia: "Không nên bàn luận sau lưng người khác".
Hi Quỳ cực kì không phục, nàng đang định nói tiếp thì Sơn Trưởng đã vào phòng, định cùng thượng tiên tới nhà ăn dùng cơm. Sơn Trưởng dung túng cho A Đào như thế nào, từ trước tới giờ Hi Quỳ đều biết cả, cho nên nàng ta cũng không dám nói xấu A Đào ở trước mặt Sơn Trưởng, đành phải biết điều đi về trước.
Sơn Trưởng đi cùng thượng tiên tới nhà ăn dùng cơm. Trên bàn là bốn món ăn và một món canh, đa số là các rau dưa xanh non ở Di Sơn, đúng là rất hợp ý thượng tiên. Vì thế mấy ngày nay hắn rất thích dùng bữa. Sau khi cơm nước xong, một bóng người mặc áo màu xanh lam thướt tha đi tới, thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, Sơn Trưởng lên tiếng giới thiệu với thượng tiên: "Đây là cháu họ của ta, Cam Lam[1], thức ăn hôm nay đều là do con bé làm cả".
[1] Cam Lam: bông cải xanh
Cam Lam cũng được xem là một cô nương xinh đẹp hiền huệ ở Di Sơn, ngày thường nàng ta không chịu nổi mấy nam yêu thô bỉ ở nơi này, tiêu chuẩn rất cao, cho nên đến giờ vẫn còn đang độc thân. Không ngờ lại có ba vị tiên quân đến đây, một trong số đó lại còn là thượng tiên, đương nhiên nàng ta cũng muốn biểu hiện tốt một chút.
Hơn nữa, hiếm khi gặp được một thượng tiên thích ăn rau củ như người này. Sau khi được Sơn Trưởng giới thiệu, đôi gò má phớt hồng đứng ngay bên cạnh hắn, trông rất trong sáng và đáng yêu, không hề giống kiểu người một tay cầm nồi, một tay cầm xào trộn hùng hùng hổ hổ thường thấy trong phòng bếp.
Thượng tiên khách sáo tán dương một vài câu.
Cam Lam nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, xấu hổ đáp: "Nếu thượng tiên thích ăn thì ăn nhiều một chút".
Đình Hòa gắp một miếng, sau khi thưởng thức thì đúng là ngon thật. Hắn cúi mắt suy nghĩ một chút mới nói với Sơn Trưởng: "Buổi sáng ta ăn hơi muộn nên giờ vẫn chưa thấy đói lắm, ta có thể gói mấy món này mang về nhà ăn không?"
Sơn Trưởng còn đang ngạc nhiên chưa biết phải nói gì, Cam Lam bên cạnh đã kích động không thôi, gật đầu liên tục: "Được ạ, được ạ". Sau đó, nàng ta nhanh nhẹn đóng gói cơm nước cho thượng tiên mang về.
Nghe thượng tiên nhẹ nhàng nói thêm một câu nữa: "Phiền cô cho ta thêm một phần cơm". Thế là có người lại đỏ mặt múc một hộp cơm đầy, thấy thượng tiên nhìn yếu đuối như vậy, nhưng không ngờ lại ăn khỏe ghê cơ, trái ngược như vậy lại càng đáng yêu hơn.
Đình Hòa nhận lấy phần cơm nước đã được gói kĩ càng, cảm ơn Cam Lam rồi tạm biệt Sơn Trưởng, sau đó mới sải bước đi về căn nhà nhỏ của mình.
Chậm rãi đi vào đình viện, hắn nhìn mấy cây hoa trong viện nở rộ sau một đêm, bây giờ đang đung đưa khoe sắc, đẹp đẽ lạ thường. Tiếp tục đi vào trong, Đình Hòa đưa tay đẩy cửa lớn, sau khi vào còn lặng lẽ khép cửa, từng động tác đều từ tốn nhẹ nhàng. Cầm hộp cơm vào phòng rồi bắt đầu dọn ra trên chiếc bàn gỗ bên cửa sổ.
Sau đó hắn mới đi tới bên chiếc giường màn rũ, nhẹ nhàng vén màn lên.
Mái tóc đen như mực xõa tung trên chiếc gối duy nhất ở trên giường, phần gáy ngọc ngà và tinh tế, làn da như sương như tuyết, dáng người nghiêng nghiêng yểu điệu... là một nữ nhân như được khắc ra từ bạch ngọc, ngay cả ở thiên giới cũng khó mà tìm thấy.
Ánh mắt của hắn hơi ngẩn ra, nhanh chóng đưa tay kéo chăn che lại phần trước ngực đang lồ lộ bên ngoài, lòng bàn tay vô tình chạm vào làn da nõn nà nhẵn mịn, hắn hơi ngừng lại rồi chợt thu tay. Sau đó nhẹ nhàng ho một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Đứng dậy ăn cơm đã rồi lại nghỉ".
Nắng sớm nhạt mờ.
Ở Di Sơn xưa nay vẫn mây mù bay lượn, đột nhiên hôm đó có tiết trời rất tốt, sương mù tan đi, hiện ra khung cảnh với ý xuân dạt dào.
Chim sẻ đầu cành líu ra líu rít, hai vị Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân vừa mới bước ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, chào hỏi cùng nhau đi đến Nhất Ngôn Đường.
Mới đầu họ còn định đi cùng Đình Hòa thượng tiên, nhưng mà Đình Hòa thượng tiên cổ hủ quá, mặc dù tuổi hắn còn rất trẻ, nhưng lúc nào cũng làm hết trách nhiệm, mỗi ngày đều thức dậy thật sớm, tới khi chạng vạng còn chưa trở lại nhà, phải giải thích hết tất cả các vấn đề của chúng đệ tử Nhất Ngôn Đường, sau đó hắn còn đi kiểm tra khu học xá mới xây ở bên kia. Đi qua đi lại nhiều như vậy, còn thời gian dư thừa đâu kia chứ?
Lúc trước, họ còn đắn đo đến thân phận của Đình Hòa thượng tiên, dù sao hắn có xuất thân cao quý thế, tận tâm tận lực cũng nên làm. Còn về phía họ, nếu có thức dậy muộn Đình Hòa thượng tiên một chút, buổi tối về sớm một chút, cũng chẳng ai có thể nói được gì. Dù sao Đình Hòa thượng tiên cũng đã sống đến mấy ngàn năm, cho nên hắn cũng hiểu biết một số đạo lý về đối nhân xử thế. Lần nào cũng để cho họ về nhà sớm hơn mình, sáng sớm cũng không cần phải đến trường cùng hắn. Đã như thế, Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân còn muốn oán hận gì nữa đây?
Vô Vi tiên quân mặc một bộ áo bào màu xanh lục rất chỉnh tề, nhìn Đan Đề tiên quân liên tục ngáp dài ngáp ngắn, hắn không nhịn được thúc giục người kia: "Tiên quân nhanh lên nào, bây giờ cũng không còn sớm nữa, không nên tới trễ đâu".
Mặc dù việc dạy học ở học xá nghèo nàn lạc hậu này cũng không dễ dàng gì, nhưng tính ra cũng khá là có lợi, chẳng hạn như ở đây không có những yêu cầu nghiêm khắc ở khắp nơi, có lúc lười biếng, mắc sai lầm cũng không ai hay biết. Lúc đầu Đan Đề tiên quân còn hay oán thán việc đi dạy học ở Di Sơn, nhưng đã đến đây rồi thì vẫn phải ở lại, vẫn phải thích ứng với hoàn cảnh. Bây giờ có lẽ là tìm ra thú vui trong cực khổ, chí ít cũng nhàn nhã hơn nhiều, cuộc sống cứ bình thản mà trôi.
Có lẽ Vô Vi tiên quân có trách nhiệm hơn Đan Đề tiên quân một chút. Hắn không thể so sánh với xuất thân thế gia của Đan Đề tiên quân, được như ngày hôm nay đều là do một mình mình đi tới, nếu lần này việc dạy học thuận lợi, hắn có thể đi dạy ở Cửu Tiêu các, đây chính là một cái chén vàng rơi vào người.
Trước mắt, hai người bọn họ không thể làm được như Đình Hòa thượng tiên, nhưng nếu dạy học mà không thể tự lấy mình làm gương, còn hay đến trễ như thế này thì nói ai cho được.
Đan Đề tiên quân cũng biết tính người kia, hắn vội đáp: "Biết rồi".
Dọc theo bờ sông đi thẳng lên cầu gỗ, Vô Vi tiên quân kinh ngạc nói: "Đó không phải là..."
Cái gì? Đan Đề tiên quân cũng ngước mắt nhìn lên, một bóng người mờ ảo trong ánh nắng rực rỡ buổi sớm mai, từ từ đi về phía bên này như trăng thanh gió mát.
Tiên huy (*) độc nhất vô nhị đó, không phải Đình Hòa thượng tiên thì có thể là ai?
(*) Tiên huy: ánh sáng bao quanh thần tiên
Lúc đi tới đó, Đan Đề tiên quân mới bỗng phản ứng lại, hắn sững sờ hỏi thăm: "Chào thượng, thượng tiên".
Đình Hòa trong mũ áo chỉnh tề, khuôn mặt như núi xa, nhún nhường chào hỏi lại: "Chào hai vị tiên quân".
Sau đó hắn lại nhẹ nhàng nói: "Cùng đi đi".
Đan Đề tiên quân gật đầu, cùng nhau đi tới Nhất Ngôn Đường. Hắn đi được hai bước thì hơi chậm lại đi sau lưng thượng tiên, sau đó mới nghiêng đầu nhìn sang Vô Vi tiên quân ngay bên cạnh.
Hai người trao đổi mắt với nhau.
Mặc dù Đình Hòa thượng tiên cực kì nghiêm khắc với bản thân, nhưng dù có là thượng tiên đi chăng nữa, không phải mọi chuyện đều giống với ý mình. Thần tiên thỉnh thoảng dậy muộn cũng chẳng có gì ghê gớm.
Đan Đề tiên quân cũng gật gù, cảm thấy rất có lý.
Hắn ngẩng đầu nhìn thượng tiên đang đi ngay phía trước, đột nhiên lại có cảm giác thượng tiên gần đất hơn chút rồi.
Tiết đầu tiên là giờ của thượng tiên, vừa bước vào lớp học, các đệ tử bên trong đã ngồi yên ngay ngắn. Thượng tiên chuẩn bị trình bày nội dung bài giảng ngày hôm nay, phía dưới bỗng vang lên giọng nói: "Thượng tiên ơi, hôm nay còn chưa điểm danh ạ".
Người vừa nói chính là Hi Quỳ.
Cô nàng tủm tỉm cười trông cực kì vui vẻ.
Mà Thược Dược đang ngồi ở dãy bàn thứ hai từ dưới lên cũng hiểu vì sao nàng ta lại vui sướng đến vầy. Hôm nay A Đào lại trốn học, sáng sớm lúc nàng đến tìm thì không thấy A Đào ở trong nhà.
Một nữ yêu đi ra ngoài một mình vào buổi tối là chuyện cực kì nguy hiểm, nhưng A Đào đã quen như thế rồi, hơn nữa với tu vi của nàng, những yêu tinh khác ở Di Sơn không dám bắt nạt đâu... Có lẽ lại chạy đến cây đào nào đó phơi nắng rồi.
Thấy thượng tiên không có ý điểm danh, Thược Dược còn thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc ấy Hi Quỳ lại cố ý đề nghị việc điểm danh, nàng biết nhất định là nàng ta cố ý, muốn thượng tiên nghĩ rằng A Đào là một nữ đệ tử kém cỏi như thế nào.
Trốn cũng không trốn được. Nhân lúc trước khi thượng tiên kịp điểm danh, Thượng Dược đã siết chặt nắm tay, lo lắng đứng lên, thành thật nói: "Hôm nay A Đào không khỏe nên xin được nghỉ ạ..."
"Sao mà ngày nào nàng ta cũng thấy không khỏe thế, ngày nào cũng nghỉ, không phải mọi ngày nàng ta tài giỏi lắm kia mà? Ở Nhất Ngôn Đường này có yêu tinh nào giỏi hơn nàng ta sao?" Hi Quỳ biết nhất định là Thược Dược nói dối, nàng ta khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói tiếp: "... Nói không chừng tối hôm qua đào yêu kia lăn lộn với một nam yêu nào đó rồi cũng nên".
Thược Dược vốn nhát gan, nhưng chỉ cần liên quan đến A Đào, nàng sẽ không chịu nhượng bộ một chút nào. Đang định mở miệng tranh luận với cô nàng Hi Quỳ phách lối, đột nhiên nàng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp rõ ràng của thượng tiên trên bục: "Lớp học có phải là chỗ cho mấy trò cãi nhau ồn ào thế không hả? Tất cả ngồi xuống đi".
Cho dù thượng tiên dễ tính thật thì dù gì ngài ấy cũng là thượng tiên, lúc nói chuyện cũng có mấy phần uy nghiêm, nghiêm khắc.
Hai người đành phải ngồi xuống.
Thượng tiên lướt nhìn chúng đệ tử dưới bục một lượt: "Ngoài A Đào xin nghỉ ra, còn lại đều đông đủ phải không?"
Các trò cùng gật đầu đáp lại. Thượng tiên khẽ ừ một tiếng, không nói gì thêm nữa, bắt đầu chính thức giảng bài mới.
Dưới bàn học, Hi Quỳ siết chặt nắm tay mình, căm giận không thôi. Bất mãn ròng rã suốt tiết học, đến khi nghỉ tiết, nàng ta lặng lẽ chạy tới chỗ thượng tiên, trình bày cho rõ: "Thượng tiên mới tới Di Sơn nên có lẽ còn chưa hiểu A Đào, ngày thường nàng ta vẫn làm trò gàn dở, cũng không hòa đồng với mọi người..."
Lặng lẽ quan sát sắc mặt của thượng tiên một chút, thấy hắn hơi nhíu mày, Hi Quỳ còn cho là vì lời nói của mình có tác dụng. Nàng ta nói tiếp: "Nghe nói quan hệ giữa nàng ta với mấy nam yêu không trong sạch gì mấy, gần đây còn thấy thân thiết với một cây bưởi tinh, Thượng tiên đến từ thiên giới, những chuyện bẩn thỉu như thế này không nên lọt tai ngài mới phải, nhưng đệ tử không muốn thượng tiên không hề hay biết gì, hôm nay A Đào không đến lớp, rõ ràng là không tôn trọng thượng tiên rồi..."
Đình Hòa còn đang cầm bút viết giáo án.
Từ nhỏ hắn đã học theo mẫu thân mình là Thanh Loan phu nhân, làm một vị thần tiên đường đường chính chính, cho nên chữ viết của hắn cũng rất ngay ngắn và phóng khoáng. Đình Hòa đặt bút xuống, bình tĩnh trả lời người kia: "Không nên bàn luận sau lưng người khác".
Hi Quỳ cực kì không phục, nàng đang định nói tiếp thì Sơn Trưởng đã vào phòng, định cùng thượng tiên tới nhà ăn dùng cơm. Sơn Trưởng dung túng cho A Đào như thế nào, từ trước tới giờ Hi Quỳ đều biết cả, cho nên nàng ta cũng không dám nói xấu A Đào ở trước mặt Sơn Trưởng, đành phải biết điều đi về trước.
Sơn Trưởng đi cùng thượng tiên tới nhà ăn dùng cơm. Trên bàn là bốn món ăn và một món canh, đa số là các rau dưa xanh non ở Di Sơn, đúng là rất hợp ý thượng tiên. Vì thế mấy ngày nay hắn rất thích dùng bữa. Sau khi cơm nước xong, một bóng người mặc áo màu xanh lam thướt tha đi tới, thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, Sơn Trưởng lên tiếng giới thiệu với thượng tiên: "Đây là cháu họ của ta, Cam Lam[1], thức ăn hôm nay đều là do con bé làm cả".
[1] Cam Lam: bông cải xanh
Cam Lam cũng được xem là một cô nương xinh đẹp hiền huệ ở Di Sơn, ngày thường nàng ta không chịu nổi mấy nam yêu thô bỉ ở nơi này, tiêu chuẩn rất cao, cho nên đến giờ vẫn còn đang độc thân. Không ngờ lại có ba vị tiên quân đến đây, một trong số đó lại còn là thượng tiên, đương nhiên nàng ta cũng muốn biểu hiện tốt một chút.
Hơn nữa, hiếm khi gặp được một thượng tiên thích ăn rau củ như người này. Sau khi được Sơn Trưởng giới thiệu, đôi gò má phớt hồng đứng ngay bên cạnh hắn, trông rất trong sáng và đáng yêu, không hề giống kiểu người một tay cầm nồi, một tay cầm xào trộn hùng hùng hổ hổ thường thấy trong phòng bếp.
Thượng tiên khách sáo tán dương một vài câu.
Cam Lam nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, xấu hổ đáp: "Nếu thượng tiên thích ăn thì ăn nhiều một chút".
Đình Hòa gắp một miếng, sau khi thưởng thức thì đúng là ngon thật. Hắn cúi mắt suy nghĩ một chút mới nói với Sơn Trưởng: "Buổi sáng ta ăn hơi muộn nên giờ vẫn chưa thấy đói lắm, ta có thể gói mấy món này mang về nhà ăn không?"
Sơn Trưởng còn đang ngạc nhiên chưa biết phải nói gì, Cam Lam bên cạnh đã kích động không thôi, gật đầu liên tục: "Được ạ, được ạ". Sau đó, nàng ta nhanh nhẹn đóng gói cơm nước cho thượng tiên mang về.
Nghe thượng tiên nhẹ nhàng nói thêm một câu nữa: "Phiền cô cho ta thêm một phần cơm". Thế là có người lại đỏ mặt múc một hộp cơm đầy, thấy thượng tiên nhìn yếu đuối như vậy, nhưng không ngờ lại ăn khỏe ghê cơ, trái ngược như vậy lại càng đáng yêu hơn.
Đình Hòa nhận lấy phần cơm nước đã được gói kĩ càng, cảm ơn Cam Lam rồi tạm biệt Sơn Trưởng, sau đó mới sải bước đi về căn nhà nhỏ của mình.
Chậm rãi đi vào đình viện, hắn nhìn mấy cây hoa trong viện nở rộ sau một đêm, bây giờ đang đung đưa khoe sắc, đẹp đẽ lạ thường. Tiếp tục đi vào trong, Đình Hòa đưa tay đẩy cửa lớn, sau khi vào còn lặng lẽ khép cửa, từng động tác đều từ tốn nhẹ nhàng. Cầm hộp cơm vào phòng rồi bắt đầu dọn ra trên chiếc bàn gỗ bên cửa sổ.
Sau đó hắn mới đi tới bên chiếc giường màn rũ, nhẹ nhàng vén màn lên.
Mái tóc đen như mực xõa tung trên chiếc gối duy nhất ở trên giường, phần gáy ngọc ngà và tinh tế, làn da như sương như tuyết, dáng người nghiêng nghiêng yểu điệu... là một nữ nhân như được khắc ra từ bạch ngọc, ngay cả ở thiên giới cũng khó mà tìm thấy.
Ánh mắt của hắn hơi ngẩn ra, nhanh chóng đưa tay kéo chăn che lại phần trước ngực đang lồ lộ bên ngoài, lòng bàn tay vô tình chạm vào làn da nõn nà nhẵn mịn, hắn hơi ngừng lại rồi chợt thu tay. Sau đó nhẹ nhàng ho một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Đứng dậy ăn cơm đã rồi lại nghỉ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook