Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa
-
Chương 75-76
Chương 75
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy, cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ và khổ sở của Chu Mạnh Ngôn, đau lòng ôm chặt lấy anh, truyền qua toàn bộ hơi ấm trên cơ thể mình.
“Em hiểu, em đều hiểu tất cả cảm nhận của anh.”
Những điều không muốn để cho người khác biết, nỗi khổ riêng chôn dấu ở trong lòng, những tổn thương mà tuổi thơ đã mang lại cho anh không thể xóa nhòa, anh để ý nhưng cũng khó để mà có thể buông bỏ, cô đều hiểu.
Nguyễn Yên nhẹ nhàng vuốt v e đầu của anh, giọng nói dịu dàng:
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng vì những người đó mà lại tức giận nữa, dù sao thì anh ta cũng đã bị anh đuổi đi rồi, đúng hay không nào?”
Chu Mạnh Ngôn ôm chặt cô, vùi đầu vào nơi cần cổ của cô.
Nguyễn Yên nhẹ giọng thì thầm, giống như là đang dỗ dành anh như một đứa trẻ vậy.
Có lẽ những tổn thương thời thơ ấu này, Chu Mạnh Ngôn cũng không nhắc đến với ba mẹ của mình, anh đều chỉ tự giữ nó ở trong lòng mình cho nên cô biết giờ phút này anh cần nhất là có người quan tâm và bầu bạn.
Mãi một lúc lâu sau anh mới nguôi ngoai cảm xúc, hôn xuống giữa hai hàng mày của cô: “Yên nhi...”
Cô gái nắm lấy tay của anh rồi mỉm cười: “Sau khi nói ra rồi, anh có cảm thấy khá hơn nhiều hay không?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại: “Ừm.”
“Mạnh Ngôn, điều em muốn nhất, chính là anh được vui vẻ.” Nguyễn Yên đối mặt với anh: “Có lẽ khi người khác suy xét một vấn đề nào đó thì sẽ đặt chuyện khác ở vị trí hàng đầu, nhưng ở trong lòng em, điều quan trọng nhất chính là anh được vui vẻ. Anh phải biết rằng, trên thế giới này, anh sẽ vĩnh viễn là người mà em quan tâm nhất.”
Cái ót của Nguyễn Yên bị giữ lấy, vài giâu sau nụ hôn của người đàn ông đã chặn lấy môi của cô.
Cánh môi mịn màng của anh nghiến lấy môi của cô, dịu dàng và lâu dài, giống như là đối xử với thứ quý giá dễ vỡ vậy.
Nguyễn Yên nhắm mắt lại, lặng lẽ trao đi toàn bộ tình yêu của mình.
Một lúc lâu sau Chu Mạnh Ngôn mới chậm rãi buông môi ra, khẽ tựa lên trán cô.
Mở miệng giọng nói khàn khàn và lưu luyến:
“Anh yêu em.”
Nguyễn Yên cong lên đôi mắt hạnh giống như chứa đầy sao trời: “Em cũng yêu anh.”
Chu Mạnh Ngôn hỏi cô có phải còn muốn ngủ trưa nữa hay không, Nguyễn Yên gật đầu, anh lập tức dẫn cô đi đến bên mép giường: “Nằm xuống nào.”
Nguyễn Yên nằm xuống: “Vậy thì anh đi làm việc phải không ạ?”
Ngay sau đó người đàn ông lên giường rồi ôm cô vào trong vòng tay: “Muốn nằm cạnh em trong chốc lát.”
Nguyễn Yên cười: “Anh không bận việc hay sao?”
“Những điều đó đều không quan trọng bằng em.”
“Anh nói như vậy thì em thật sự cảm thấy em đến đây là ảnh hưởng đến công việc của anh.”
Anh vuốt xuống chóp mũi của cô: “Tạm thời không bận, có được không?”
Nguyễn Yên mỉm cười: “Được ạ.”
Nguyễn Yên dựa vào ngực anh, sau khi ngủ thì anh mới đi ra ngoài.
Nguyễn Yên tỉnh lại vào buổi chiều tối thì nghe thấy Chu Mạnh Ngôn dường như đang nói chuyện với người trong công ty ở bên ngoài, cô ngồi ở đầu giường, cuối cùng gọi điện thoại cho Diệp Thanh.
“Chị Diệp Thanh, em muốn chị giúp em tra một chuyện.”
“Phu nhân nói đi ạ?”
“Mạnh Ngôn có một người cậu họ, họ Hứa, em muốn chị giúp em tra xem tình hình gần đây của người nhà ấy, nghe nói nhà bọn họ có một đứa bé bị bệnh, em muốn biết cụ thể là chuyện gì. Bên chị có thể giúp em tra được không?”
“Được ạ, tôi sẽ giúp ngài hết sức có thể.”
Nguyễn Yên ngắt điện thoại sau đó đi đến cửa phòng nghỉ rồi khẽ đẩy cửa ra.
Giọng nói của Chu Mạnh Ngôn đang trò chuyện với giám đốc bộ phận tài chính của công ty vang lên từ trong góc, hai người quay đầu lại thì nhìn thấy một cái đầu đang thò ra khỏi phòng nghỉ.
Nguyễn Yên bắt gặp chính xác ánh mắt của hai người bên kia.
“……”
Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.
Lời nói của giám đốc bộ phận tài chính đột nhiên dừng lại, vài giây sau mới nói: “À... Xin chào Chu phu nhân!”
“Anh, xin chào anh, mọi người tiếp tục đi...”
Nguyễn Yên nhanh chóng lùi đầu về, gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
Một lúc sau tiếng nói bên ngoài ngừng lại, Nguyễn Yên nhìn thấy giám đốc tài chính đẩy cửa văn phòng rời đi.
Nguyễn Yên bước ra khỏi phòng nghỉ, phát hiện người đàn ông đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy cô vẫn không nhúc nhích, khóe mắt hiện lên ý cười:
“Ở nơi này của anh còn có người thứ hai hay sao?”
Nguyễn Yên im lặng rồi chạy chậm qua, tiến vào trong lòng ngực anh, xấu hổ nói: “Em chưa từng gặp người kia, sao anh ta lại biết em là Chu phu nhân thế ạ?”
“Em cảm thấy người phụ nữ có thể đi ra từ trong phòng nghỉ của anh, không phải là phu nhân của tổng giám đốc thì còn là ai nữa?”
“Chẳng hạn như... Chị gái nhỏ xinh đẹp đến từ chỗ nào đó?”
Chu Mạnh Ngôn: ?
Nguyễn Yên ngây ngô hỏi: “Mạnh Ngôn, khi anh vẫn còn chưa thích em thì anh chưa từng muốn tìm những người phụ nữ khác hay sao?”
Chu Mạnh Ngôn nhíu đôi mắt lại, giữ lấy cằm của cô: “Ừm?”
“Em đang nói bậy cái gì thế?”
Nguyễn Yên nhận thấy được hơi thở nguy hiểm, rụt cằm lại, nhỏ giọng thì thầm: “Em nghe nói đàn ông có tiền, ví dụ giống như anh nhà giàu như vậy, ở nhà có vợ, bên ngoài có tình nhân là chuyện thật bình thường...”
Anh bị cô chọc giận đến bật cười, khẽ cắn lên vành tai của cô rồi trầm giọng hỏi:
“Anh có tình nhân hay không, buổi tối khi ở trên giường không phải em là người biết rõ ràng nhất hay sao?”
Nguyễn Yên: “……”
Người đàn ông này đúng thật là tinh lực dồi dào đến mức giống như là không tìm thấy nơi để mà phát ti3t vậy.
“Tại sao?” Cô đột nhiên hỏi.
“Tại sao cái gì?”
“Chính là tại sao…… Không tìm cô gái khác bên ngoài.”
Chu Mạnh Ngôn nhướng mày: “Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vợ thế mà lại hỏi chồng tại sao không bao nuôi người ở bên ngoài đấy?”
“Á……”
Anh búng vào trán cô: “Anh có thói quen ở sạch, không thích quan hệ hỗn loạn nam nữ như thế.”
“Hơn nữa công bằng mà nói……” Anh hôn xuống cằm của cô: “Có em rồi thì những người phụ nữ khác thật sự làm anh chướng mắt.”
Nguyễn Yên cười khúc khích: “Được rồi, em sẽ xem như là anh đang khen em vừa xinh đẹp lại vừa có vóc dáng chuẩn.”
“Tự luyến sao?”
“Sao lại không?”
Anh mỉm cười: “Tối nay trở về anh sẽ kiểm tra thử xem.”
“……” Người này đúng là một tên lưu manh!
***
Vài ngày sau vụ việc ở công ty, Diệp Thanh gửi cho cô một tin nhắn nói rằng rốt cuộc gia đình của Hứa Hồng Văn cũng đã bị điều tra.
Diệp Thanh còn nói một ít tình hình cụ thể sau đó gửi cách liên lạc qua.
Nguyễn Yên bấm số gọi đi.
“Alo, xin hỏi ai vậy?”
“Xin chào anh, tôi là Nguyễn Yên, là phu nhân của Chu Mạnh Ngôn, chúng ta có thể dành thời gian để gặp mặt được không?”
Sau khi hiểu ra, phía bên kia đồng ý vì thế nói địa điểm cho Nguyễn Yên.
Sau giờ trưa, ánh mặt trời rơi trên hàng cây long não bên đường, xuyên qua kẽ lá, tạo thành những mảng sáng tối loang lổ.
Xe riêng dừng ở cửa vào số ba của bệnh viện nhân dân thành phố, Nguyễn Yên xuống xe thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo màu xanh biển cổ lật tay ngắn đang đứng ở trước cửa.
Cô xách theo giỏ trái cây đi tới, Hứa Hồng Văn nhìn thấy cô thì sững sờ: “Xin chào, em chính là em dâu có đúng không?”
“Vâng.”
Hứa Hồng Văn cọ cọ bàn tay vào gấu quần, chà xát mồ hôi trong lòng bàn tay: “Tôi đưa em lên.”
Hai người bước vào phía trong, khi họ đợi thang máy, Hứa Hồng Văn hỏi: “Có phải... Mạnh Ngôn đã gọi em tới đây không?”
“Anh ấy không biết chuyện này, chỉ là tôi muốn tự mình đến nhìn xem.”
“Ừ……”
Sau khi ra khỏi thang máy, bọn họ đi đến phòng bệnh, cuối cùng đẩy ra một cánh cửa, Nguyễn Yên nhìn thấy một cậu bé đang nằm trên giường bệnh ở bên trong, trên người cắm ống truyền, cơ thể gầy yếu, sắc mặt nhìn qua có vẻ tái nhợt.
Hai người phụ nữ bên cạnh giường bệnh đứng dậy chào hỏi với Nguyễn Yên, một người là vợ của Hứa Hồng Văn và người còn lại là con gái lớn của Hứa Hồng Văn.
“Gia Gia vừa mới ngủ.”
Nguyễn Yên đi lên trước nhìn cậu bé rồi nhẹ giọng hỏi: “Thằng bé bị bệnh gì thế?”
“ALL, cũng chính là tế bào bệnh bạch cầu lympho cấp tính phổ biến ở trẻ em.”
Bệnh bạch cầu……
“Vậy còn có thể trị liệu không?”
“Mấy ngày hôm trước vừa mới tìm được tủy phù hợp để ghép, chỉ là...” Hứa Hồng Văn mấp máy môi, nén lại chua xót trong lòng: “Không sao đâu, có thể trị liệu.”
Nguyễn Yên ngồi ở trước giường bệnh nhìn cậu bé trong chốc lát sau đó đứng dậy: “Nếu không chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi? Không làm ồn để Gia Gia nghỉ ngơi.”
“Ừ.”
Hứa Hồng Văn đi cùng Nguyễn Yên ra ngoài phòng bệnh, ngồi trên ghế ở hành lang, Hứa Hồng Văn hỏi Nguyễn Yên: “Em dâu, em kết hôn với Mạnh Ngôn khi nào thế?”
“Tháng tám năm ngoái.”
“Như vậy à…… Đúng rồi, tại sao em biết chuyện bên này của tôi thế?”
“Ngày hôm đó anh đến văn phòng của Mạnh Ngôn tìm anh ấy, thật ra tôi đang ở trong phòng nghỉ bên cạnh, cũng nghe thấy rồi.”
Hứa Hồng Văn nhíu chặt mi.
Nguyễn Yên hỏi: “Hiện tại Gia Gia thiếu tiền phẫu thuật sao?”
Hứa Hồng Văn gục đầu xuống, sau một lúc lâu mới thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Không phải nhà các anh cũng mở công ty hay sao?”
“Sự phát triển của công ty trong mấy năm nay càng ngày càng kém đi.” Hứa Hồng Văn đề cập đến những năm này, bọn họ làm ngành sản xuất hành lý truyền thống, sản phẩm chỉ có một nên cũng không theo kịp trào lưu, vì thế việc kinh doanh ngày càng sa sút, bởi vì Hứa Bằng Vận ngày càng lớn tuổi nên để cho Hứa Hồng Văn tiếp quản công ty.
Vào lúc cuối năm ngoái, bởi vì công ty xảy ra chút chuyện nên gia đình bọn họ đã lấy hết tất cả tiền tiết kiệm ra, không thể không giải quyết khủng hoảng của công ty, ai ngờ nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm, kiểm tra kết quả Gia Gia đang bị bệnh bạch cầu.
Hiện tại trong nhà đang thiếu nợ, còn phải đưa con đi chữa bệnh.
Hốc mắt Hứa Hồng Văn ửng đỏ: “Tôi biết cái gì gọi là quả báo, nhưng tôi tình nguyện người bị nhận lấy quả báo chính là tôi, không liên quan gì đến con trai của tôi cả, tại sao lại phải như vậy...”
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì mím môi: “Lúc trước Mạnh Ngôn cũng là một đứa trẻ, anh ấy cũng rất vô tội.”
Hứa Hồng Văn ngẩn ra thì nghe Nguyễn Yên nói với giọng nhàn nhạt:
“Chắc hẳn tuổi thơ của anh đã trôi qua vô cùng hạnh phúc, cũng chưa từng nếm trải cảm giác bị làm nhục là như thế nào, đoạn thời gian bị phá sản và bị người khác đòi nợ kia, những ngày tháng không có chỗ ở cố định, anh đã từng trải nghiệm chưa? Ngày nào cũng ăn không đủ no, lấy tất cả tiền tiết kiệm mua đồ chơi xếp hình cho anh họ, trong nháy mắt đã bị ném vào thùng rác, anh đã từng trải nghiệm chưa?”
“Vô cùng xin lỗi……”
“Bởi vì gia đình phá sản, anh ấy phải bị tất cả các bạn đồng lứa cô lập, xa lánh và chế giễu, anh ấy đã làm sai cái gì kia chứ?” Nguyễn Yên nhếch khoé miệng lên: “Có ai sẽ suy nghĩ đến anh ấy có từng trải qua một tuổi thơ vui vẻ hay không?”
Hứa Hồng Văn gục đầu xuống, phủ lòng bàn tay lên trên mặt mình.
“Lúc trước tôi vẫn còn nhỏ tuổi, cũng là do ba mẹ không cho tôi chơi với cậu ấy cho nên tôi cũng không nghĩ đến sẽ làm tổn thương cậu ấy như thế...”
“Nếu như nhà của các anh lúc trước không quá đáng như thế, giữ lại một chút tình cảm thì Mạnh Ngôn cũng không đến mức phải đối xử tuyệt tình với gia đình của các anh như vậy, lúc trước ở trong tiệc rượu của ba anh, các anh không giữ lại dù chỉ là một chút tình cảm nào cho anh ấy cả.”
Chu Mạnh Ngôn hồn nhiên và hoạt bát, vẫn luôn dành thiện ý đối với tất cả mọi người, toàn bộ đều bị phá huỷ ở năm anh ấy mười tuổi.
Hứa Hồng Văn chỉ biết nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Chỉ là hắn cũng biết, hiện tại lời xin lỗi có bao nhiêu yếu ớt và vô lực.
Một lúc lâu sau Hứa Hồng Văn đứng dậy: “Tôi đi rửa mặt đã...”
Sau khi hắn rời đi, một bé gái đi ra từ trong phòng bệnh, đưa đến một tách trà hoa cúc, nhìn Nguyễn Yên: “Mợ ơi... Mợ có muốn uống trà hoa cúc không ạ?”
Bé gái nhìn Nguyễn Yên, trong ánh mắt mang theo nhút nhát cùng với sợ bị cô từ chối, Nguyễn Yên nhận lấy, cong môi lên với cô bé: “Cảm ơn, cháu tên là gì?”
Cô bé ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Yên: “Mợ gọi cháu là Duyệt Duyệt là được rồi ạ.”
“Cháu năm nay mấy tuổi rồi?”
“Cháu mười bốn tuổi ạ.”
“Cháu thường xuyên ở chỗ này với Gia Gia sao?”
“Vâng ạ, ba của cháu đôi khi muốn đi làm, nhưng phải theo cháu và ma ma ở cạnh em trai.” Cô bé cúi đầu: “Sau khi Gia Gia bị bệnh thì gầy đi rất nhiều, mỗi ngày đều vô cùng khó chịu, cháu phải thường xuyên tới chơi với em ấy, chọc cho em ấy vui vẻ, làm cho em ấy không phải khó chịu như vậy nữa.”
Nguyễn Yên vuốt đầu của cô bé: “Duyệt Duyệt ngoan lắm.”
Hai người trò chuyện một lúc, Hứa Hồng Văn cũng đã trở về, đến cuối cùng khi Nguyễn Yên chuẩn bị rời đi thì Gia Gia vừa lúc tỉnh dậy, Nguyễn Yên đi vào thăm cậu bé.
Hứa Hồng Văn sờ sờ đầu của Gia Gia: “Hôm nay mợ đếm thăm con, gọi mợ đi con.”
Gia Gia mấp máy môi rồi mỉm cười với cô, giọng nói rất nhẹ: “Cháu chào mợ ạ.”
Nguyễn Yên nhìn nụ cười nhợt nhạt của cậu bé mà trong lòng trào dâng một nỗi xót xa.
Hứa Hồng Văn cũng cùng đi với vợ ra khỏi phòng bệnh: “Em dâu, vừa rồi ba mẹ của tôi gọi điện cho tôi, nói muốn đến đây gặp mặt em để nói lời xin lỗi, hay là em ở lại một chút nữa được không?”
“Không cần phải xin lỗi với tôi đâu, nếu thật sự muốn xin lỗi... Hẳn là nên xin lỗi với Mạnh Ngôn và ba mẹ của anh ấy.”
Nguyễn Yên nhìn hai vợ chồng rồi bình thản hỏi thêm một câu:
“Có điều đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại bọn họ mới hiểu được hay sao?”
Bây giờ cần sự giúp đỡ thì mới biết được phải xin lỗi hay sao?
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Nguyễn Yên lên xe, Diệp Thanh đang đợi ở trên xe.
“Thưa phu nhân, thế nào rồi ạ?”
Nguyễn Yên nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, thấp giọng lẩm bẩm: “Đứa nhỏ bị bệnh... thật sự vô tội.”
***
Nguyễn Yên không nói chuyện đã đến bệnh viện với Chu Mạnh Ngôn, cũng không muốn để cho anh phải vì chuyện này mà phân tâm.
Buổi chiều tối người đàn ông về đến nhà, hỏi người giúp việc: “Phu nhân đã ăn cơm chưa?”
“Hiện tại phu nhân đang ở phòng bếp ạ.”
Anh đi đến phòng bếp thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang đứng đưa lưng về phía anh ở trước bàn nấu ăn, trong tay đang cầm cục bột.
Anh nhẹ nhàng đóng kín lại cửa phòng bếp rồi đi vào bên trong.
Nguyễn Yên xoa bột, trong lúc ấy đột nhiên có một lồ ng ngực rắn chắc dán vào lưng cô, vòng eo bị ôm chặt lấy, hơi thở nam tính thổi quét về phía cô.
Nguyễn Yên quay đầu nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn thì mỉm cười: “Sao anh đi vào mà im lặng thế?”
“Tại vì em quá nghiêm túc.”
Chu Mạnh Ngôn khẽ nâng cằm của cô lên rồi hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô.
Nguyễn Yên xoay người lại thì càng bị anh ôm chặt hơn nữa, cô vừa không chú ý thì đã bị người đàn ông cạy hàm răng ra rồi thâm nhập vào bên trong.
Bàn tay của Nguyễn Yên đang dính bột mì nên cũng không dám đẩy anh ra, tùy ý để anh đòi lấy nụ hôn, từ mạnh mẽ cho đến dịu dàng, cô sợ sẽ có người đẩy cửa tiến vào nên nhịp tim đập vô cùng nhanh.
Sau khi kết thúc một nụ hôn, tiếng cười khẽ của anh vang lên: “Sao gương mặt lại hồng như thế này?”
“Anh đừng chọc em mà, em phải làm bánh quy đã.”
Nguyễn Yên xoay người, vẫn bị ôm như cũ, bỗng nhiên giọng nói thản nhiên của anh vang lên ở sau lưng: “Chúng ta vẫn còn chưa thử qua ở đây đâu.”
Nguyễn Yên phản ứng lại được thì tức giận đến quay đầu xấu hổ trừng mắt nhìn anh, anh ngậm lấy vành tai của cô, hơi thở ấm áp:
“Sau này làm một lần ở đây, có được không?”
Nguyễn Yên tưởng tượng đến hình ảnh làm cho người ta phải mặt đỏ tai hồng kia: “...Anh tưởng bở nhé.”
Người đàn ông này cứ hở ra là muốn đưa cô đi giải khóa những cảnh tượng mới, vậy thì sau này làm sao cô có thể chuyên tâm làm bánh quy trong bếp được nữa!
Chu Mạnh Ngôn hỏi cô đang làm cái gì: “Không phải vừa rồi em đã nói rồi hay sao, là bánh quy.”
“Là bánh mà lúc trước em đã dạy cho anh đúng không?”
“Đúng vậy, làm cho anh ăn thử cái gì gọi chính tông.”
Anh cười: “Được, vậy thì anh đây phải học lại cho thật tốt với Yên nhi ở đây mới được.”
Lò nướng vang lên một tiếng đinh, Nguyễn Yên nói: “Khay nướng đầu tiên xong rồi, anh nếm thử trước đi.”
Cô cầm lấy bao tay muốn đi qua thì đã bị anh lấy đi: “Để anh.”
Chu Mạnh Ngôn lấy khay nướng ra.
“Thế nào ạ, thành quả không tồi đúng không?”
“Ừm, rất ngon.”
Miếng bánh cuối cùng cũng cho anh ăn, anh vẫn nói ăn rất ngon.
Nguyễn Yên bị khen đến mức vui mừng hết sức, siêu thỏa mãn, hai người ăn bánh quy, Nguyễn Yên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, buổi chiều ngày mai em muốn đến trường học một chuyến, bạn cùng phòng của em chụp ảnh tốt nghiệp, các cô ấy muốn em đến.”
“Được.”
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Yên tỉnh dậy thì Chu Mạnh Ngôn đã rời khỏi nhà.
Cầm lấy điện thoại trên bàn, Nguyễn yên nhìn thấy tin nhắn được gửi đến từ Chúc Tinh Chi: [Bao lì xì Wechat] ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ!]
Nguyễn Yên nhìn thời gian, lúc này mới phát hiện ra hôm nay đã bước vào tháng sáu.
Cô nhận bao lì xì, một tệ sáu, không nhịn được bật cười: [Vui thật đấy ha ha ha.]
Chúc Tinh Chi gọi điện thoại đến: “Thế nào hả, bạn nhỏ Yên Yên, mình yêu cậu lắm đấy, đến cả ngày quốc tế thiếu nhi cũng cho cậu bao lì xì.”
“Mặc dù đã lớn già đầu rồi nhưng vẫn sống vô cùng yên tâm và thoải mái.”
“Thật ra vốn dĩ mình cũng đã quên, nhưng mà đã có một người khác gửi cho mình.”
“Ai lại ấu trĩ như thế?”
“Nam.”
“Nam?”
Chúc Tinh Chi do dự rồi nói: “Yên Yên, có chuyện mình vẫn luôn không nói với cậu, chính là…… ‘Trần tiên sinh’ kia, khoảng thời gian trước mình lại gặp được anh ấy.”
Nguyễn Yên kinh ngạc: “Chính là người trước khi tốt nghiệp cấp ba?!”
“Ừ.”
“Vậy vậy vậy các cậu……”
Chúc Tinh Chi cong môi lên: “Anh ấy càng đẹp trai thì mình càng muốn quyến rũ anh ấy lên giường.”
“...” Nguyễn Yên không còn lời nào để nói: “Chúc Tinh Chi, cậu có thể nói chuyện rụt rè một chút được hay không?”
“Chọc cậu đấy, sẽ không đến mức tình ái làm con tim trở nên mù quáng như vậy đâu, lúc trước người ta bỏ rơi mình, hiện tại mình còn chướng mắt người ta đấy.”
“Quỷ mới tin cậu.”
Nguyễn Yên quá hiểu biết bạn thân của mình, tiêu chuẩn là mê cái đẹp, nhưng cũng lại là một người yêu yết hầu đến kỳ lạ. Bạn nam không chỉ phải đẹp trai mà yết hầu cũng phải vô cùng gợi cảm.
Gương mặt của Chúc Tinh Chi bị cô trêu chọc đến đỏ bừng: “Được rồi không nói nữa! Mình cúp máy đây! Không nói luyên thuyên nữa!”
Nguyễn Yên nở nụ cười bất đắc dĩ.
Khi đang ăn sáng, Nguyễn Yên chụp hình Chúc Tinh Chi đã gửi bao lì xì cho cô chia sẻ với Chu Mạnh Ngôn: [Anh nhìn Chi Chi này, vẫn còn nhớ rõ hôm nay là ngày mấy.]
Người đàn ông ở bên kia nhìn thấy tin nhắn thì sửng sốt, nơi khóe miệng ẩn giấu ý cười: [Em là bạn nhỏ đấy à?]
Nguyễn Yên ngạo kiều*: [Không được sao ạ? Có tính trẻ con mới là bạn nhỏ.]
*Ngoài lạnh trong nóng.
Người này chẳng hiểu sinh hoạt tình thú một chút nào cả.
Chu Mạnh Ngôn: [Ừm, rất ngây thơ.]
“……” Nguyễn Yên tức giận: [Anh mới ngây thơ.]
[Bỏ đi, đàn ông lớn tuổi hơn ba mươi sẽ không hiểu được đâu.]
Chu Mạnh Ngôn: “……”
Đã bị xúc phạm rồi.
***
Ba giờ chiều, Nguyễn Yên nhận được tin nhắn từ bạn cùng phòng, lên đường đến trường đại học F.
Hôm nay là lớp học ban đầu của Nguyễn Yên và còn có các thành viên của lớp bên cạnh đã ngầm hẹn sẽ cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp, khi xe riêng đến bên đường, Nguyễn Yên nhìn thấy rất nhiều người đang đứng chờ ở phía trước nhà ăn.
Nguyễn Yên xuống xe rồi đi về phía bọn họ, ba người bạn cùng phòng nhìn thấy cô thì chạy lên: “Nhị ca, cậu đến rồi!”
Rất nhiều bạn học ở trong lớp nhìn thấy đôi mắt của Nguyễn Yên: “Ôi Nguyễn Yên, đôi mắt của cậu lành lại rồi sao?!”
“Oa, Nguyễn Yên, đôi mắt của cậu phục hồi thị lực rồi sao?”
Nguyễn Yên gật đầu: “Khoảng thời gian trước đã lành lại.”
“Mặc dù đôi mắt đã lành lại nhưng vẫn không thể tốt nghiệp cùng với bọn mình.” Dương Mộc tiếc nuối: “Năm sau mình nên gọi cậu một tiếng đàn em.”
Một vài bạn học nam đi lên phía trước, người đi đầu chính là nam sinh cột tóc, là bạn học nam đã ngồi ở bên cạnh cô khi Nguyễn Yên đến căn tin của trường lần trước, nam sinh cột tóc mỉm cười dịu dàng với cô: “Nguyễn Yên, hôm nay cậu đến chụp ảnh với bạn cùng phòng sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì lát nữa ký túc xá của bọn mình cũng chụp mấy tấm với ký túc xá của các cậu có được không?”
Dương Mộc ở bên cạnh gật đầu: “Ok luôn.”
Cách đó không xa dưới bóng cây, một vài cô gái đang cầm ô che nắng nhìn Nguyễn Yên rồi khe khẽ nói nhỏ: “Đôi mắt của Nguyễn Yên thế mà đã lành lại rồi, mình còn tưởng rằng sẽ không nhanh như vậy đâu.”
“Cậu nhìn cô ta quả nhiên vẫn là được nam sinh yêu thích như thế, nhìn mấy nam sinh kia cứ dán lên giống như li3m cẩu* vậy.”
*Li3m cẩu ‘舔狗’: Đây là một từ lóng thường được dùng trên mạng xã hội ở TQ, nôm na là chỉ trong một mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn vứt hết liêm sĩ để theo đuổi.
Tông Tuệ cười cười: “Bốn năm đại học không phải đều là như thế này hay sao?”
Nam sinh cột tóc hỏi Nguyễn Yên: “Tôi đi mua một chai nước, cậu có muốn uống gì hay không?”
Nguyễn Yên xua tay: “Không cần đâu……”
“Khách sáo cái gì hả, nếu không thì uống trà sữa nhé?”
“Nguyễn Yên là người đã kết hôn rồi, các cậu còn ân cần như vậy, không phải nên tránh nghi ngờ hay sao?” Một vài nữ sinh bước tới, Nguyễn Yên quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Tông Tuệ đang đi đầu.
Nam sinh cột tóc ngây người: “Kết hôn?!”
“Chẳng lẽ các cậu không biết sao? Không nhìn thấy nhẫn trên tay của Nguyễn Yên hay sao?”
Vài người xung quanh vẫn còn chưa nghe qua tin tức này thì tất cả đều ngây ngẩn cả người, giọng nói của Tông Tuệ rất lớn, rất nhiều người đều chú ý về phía bên này.
Võ Phương Nhã mở miệng: “Chuyện Nguyễn Yên đã kết hôn cũng chẳng cần cậu phải tuyên truyền ở đây đâu đúng chứ?”
Tông Tuệ nhếch khóe miệng lên: “Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng không phải chuyện gì khiến cho người khác phải hâm mộ, chỉ là tôi cảm thấy kết hôn trước khi tốt nghiệp…… Thật sự sốt ruột gả chồng như vậy hay sao?”
Dương Mộc muốn đáp trả lại thì đã bị Nguyễn Yên giữ chặt, Nguyễn Yên nở nụ cười nhàn nhạt về phía Tông Tuệ: “Có liên quan gì với cậu sao?”
Đối phương vô tội: “Nguyễn Yên, sao cậu lại nóng tính như vậy, tôi chỉ là nhắc nhở một vài người không nên tiếp tục ôm ảo tưởng mà thôi.”
Ánh mắt lạnh lùng của nam sinh cột tóc nhìn về phía cô ta: “Cậu câm miệng thì cũng chẳng ai nghĩ cậu là kẻ câm đâu.”
Tông Tuệ bị nghẹn lời một lúc.
Nam sinh cột tóc đi đến một bên cùng với vài nam sinh khác, Tông Tuệ cười nhạt một tiếng rồi rời đi cùng với mấy chị em, cô ta chế giễu: “Tôi nói sai rồi hay sao, Nguyễn Yên đã gả cho đàn ông lớn tuổi, đám nam sinh kia còn dùng ánh mắt trông mong mà xem cậu ta như là nữ thần vậy.”
“Nguyễn Yên thậm chí còn không dám nhắc đến chồng của cậu ta vậy mà còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo kia nữa, chẳng biết nói gì hơn.” Người bạn hùa theo.
Nguyễn Yên đứng ở tại chỗ ở bên kia, Dương Mộc an ủi cô: “Không sao đâu, cậu đừng nóng giận, Tông Tuệ kia chỉ là một đứa ngu mà thôi, cái miệng đấy mình chỉ ước gì không thể cho cậu ta hai cái tát mỗi ngày.”
Nguyễn Yên bị chọc đến bật cười: “Không tức giận đâu.”
Cô còn lười phải tức giận.
Sau khi cả hai lớp đều đến đông đủ thì mọi người hẹn nhau đi đến cổng phía nam của trường học, đi đến trước cổng trường để chụp hai bức ảnh tập thể của lớp mình.
Chụp ảnh tập thể xong thì mọi người lại hẹn nhau đi đến một số địa điểm tương đối đẹp trong khuôn viên trường.
Nguyễn Yên đi với bạn cùng phòng, trên đường đi thì Chu Mạnh Ngôn gọi điện thoại cho cô, Nguyễn Yên lập tức nói mình vẫn còn đang chụp ảnh, đầu dây bên kia cũng chưa nói cái gì.
Vào buổi chiều tối, sắc màu của hoàng hôn buông xuống, một nửa bầu trời được nhuộm thành màu xanh hồng nhạt.
Bước vào công viên lá phong, Nguyễn Yên và những người khác chụp ảnh từ trên cây cầu chiếu xuống dưới, vừa lúc những học sinh của lớp khác cũng đến nơi này, lớp trưởng nói phong cảnh ở đây rất đẹp, đề nghị mọi người cũng chụp một tấm ảnh chung ở đây.
Mọi người đứng ở trên con đường trống trải, phía sau là một khu rừng cây rộng lớn, rực rỡ ánh vàng trong ánh hoàng hôn, Nguyễn Yên vốn dĩ đang đứng ở một bên thì Dương Mộc vẫy tay về phía cô: “Cậu cũng đến đây đi!”
“Không được đâu……”
Lớp trưởng nhìn thấy cô: “Không sao đâu, cậu cũng đến đây đi.”
Nguyễn Yên bước tới thì bị bạn cùng phòng vui vẻ giữ chặt lấy đứng ở hàng thứ nhất, Tông Tuệ đứng ở hàng thứ hai mắt nhìn khinh khỉnh.
“Nào nào nào, mọi người hãy nhìn về phía máy ảnh nhé!”
Mọi người đều nhìn về phía trước, trong tầm nhìn của Nguyễn Yên, một chiếc Rolls Royce màu đen xuất hiện từ một ngã rẽ.
“Một hai ba, mọi người hô cà tím nào!”
Chiếc Rolls Royce lái gần về phía bọn họ, càng lúc càng gần.
“Một hai ba, cà tím ——”
Chiếc Rolls-Royce bất ngờ dừng lại ở một bãi đậu xe lộ thiên không xa sau lớp học.
Nguyễn Yên nhìn chăm chú thì thấy bảng số xe quen thuộc, bỗng nhiên ngẩn ra.
Ngay sau đó cửa xe của hàng ghế sau được mở ra, một đôi giày da màu đen cao cấp bước xuống.
Người đàn ông xuống xe rồi đứng thẳng người, đôi chân được bao bọc bên trong quần tây thẳng thớm, dài và thẳng tắp, hướng lên trên là dáng người cao lớn, lướt qua nơi cổ tay của người đàn ông là chiếc đồng hồ màu xanh biển tinh xảo. Anh dựa vào bên cạnh xe, quay sang những học sinh đang chụp ảnh, đường nét khuôn mặt tỉ mỉ bị hoàng hôn nhuốm màu ánh sáng vàng, đôi mắt đen láy chìm trong ánh sáng rực rỡ.
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức bị thu hút bởi người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, tất cả đều nhất trí nhìn sang, mãi cho đến khi một giọng nói vang lên từ trong lớp ——
“Chu Mạnh Ngôn?!”
Tiếng nói kia giống như tảng đá lớn bị ném xuống.
Mọi người ồ lên: “Người này là Chu Mạnh Ngôn sao?! Mẹ kiếp……”
Tông Tuệ và những nữ sinh khác cũng ngây ngẩn cả người: “Không sai đâu, đúng là Chu Mạnh Ngôn, tại sao anh ấy lại đến trường học của chúng ta...”
Cơ thể của Nguyễn Yên bị bạn cùng phòng xô đẩy: “Nguyễn Yên, cậu nhìn kìa!”
Cô gái nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn với vẻ mặt sững sờ, ánh mắt của người đàn ông rơi chính xác vào người cô, nơi khóe mắt ẩn giấu nụ cười như có như không.
Tại sao anh ấy lại ở đây!
Toàn bộ gương mặt của Nguyễn Yên đỏ bừng ngay lập tức.
Ban cán sự lớp làm cho mọi người nhanh chóng chụp xong vài tấm ảnh: “Được rồi, ổn rồi, mọi người về đi.”
Mọi người đi qua một bên, các bạn học trong lớp bỗng nhiên nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đột ngột đi về phía bọn họ, nhàn nhã đi đến trong sân vắng.
“???”
Nguyễn Yên bị bạn cùng phòng giữ lấy, bắt gặp ánh mắt của anh, nhịp tim tăng nhanh, trong lúc nhất thời không biết có nên đến gần anh hay không, cứ như vậy mà đứng sững sờ ngơ ngác tại chỗ.
Người đàn ông cuối cùng đi đến rồi dừng lại trước mặt Nguyễn Yên, các bạn học xung quanh trong lúc nhất thời cũng tự giác kìm lại cuộc thảo luận.
Chu Mạnh Ngôn rũ mắt đánh giá Nguyễn Yên, trong lúc nhất thời không nói chuyện, Dương Mộc nhìn anh, phá vỡ sự im lặng: “Chu, Chu tiên sinh?”
“Mọi người đã xong việc chưa?” Anh lên tiếng bằng giọng nói nhàn nhạt.
“Đã xong rồi ạ!”
“Ừm.”
“Chu tiên sinh, anh đến đây tìm Nguyễn Yên sao?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía sắc mặt đỏ bừng của Nguyễn Yên cùng với dáng vẻ thật sự có ý định muốn vờ như không quen biết với anh, ngay sau đó anh nắm lấy tay của cô rồi cong môi nở nụ cười với những người khác:
“Ừm, tôi đưa bạn nhỏ nhà tôi đi chơi lễ.”
Tác giả có lời muốn nói: Đến Tết thiếu nhi rồi.
Lão nam nhân Chu Mạnh Ngôn đột nhiên muốn sinh hoạt tình thú!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook