Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa
-
Chương 33-35
Chương 33
Năm đầu tiên sau khi diễn [Đào hoa nguyên ký], Thích Thiến đã có công ty đề nghị ký hợp đồng, hơn nữa gia cảnh nhà cô ấy cũng rất tốt. Một đường suôn sẻ, cách đây một khoảng thời gian, cô ấy đóng vai nữ số hai trong một bộ phim về tình yêu đô thị ngọt ngào, gây sốt một phen.
Thích Thiến nổi cáu:
“Yên Yên, chị nghe cô nói mắt của em bị thương. Rốt cuộc là có chuyện gì sao không nói cho chị biết, lại sợ chị lo lắng sao?”
Nguyễn Yên giải thích một phen, cười cười:
“Hơn nữa không phải chị đã nói với em chị phải vào đoàn làm phim vài tháng sao? Em sợ làm phiền đến chị nên mới không nói cho…”
“Chuyện nghiêm trọng như vậy đương nhiên phải nói cho chị biết, cũng tại dạo gần đây chị bận quá, chị vừa mới hoàn thành một bộ phim truyền hình."
Thích Thiến nhận lấy đ ĩa trái cây từ trợ lý, cắn một miếng dưa lưới:
“À đúng rồi, ngày mai vừa lúc chị rảnh, tổ kịch [Đào hoa nguyên ký] của chúng ta cũng được hai năm, hay chị đứng ra mời mọi người tụ họp?”
Quan hệ giữa mọi người trong tổ kịch [Đào hoa nguyên ký] rất tốt, thân thiết như người một nhà, mặc dù đã diễn xong nhưng họ vẫn giữ liên lạc. Đây cũng là lý do vì sao thời gian gần đây Thích Thiên rất ít tham gia kịch nói nhưng vẫn không quên liên lạc với từng đồng nghiệp cũ.
Nguyễn Yên nghe vậy hơi do dự:
“Em…”
“Chị hiểu trong lòng em nghĩ gì, nhưng mọi người đều trông ngóng em tới. Hơn nữa gần đây em cũng rất ít khi sôi nổi trên nhóm, em đến đi?”
Cô ấy nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Vài ngày nữa chị sẽ không ở Lâm Thành nữa.”
Đúng thật là Nguyễn Yên không biết phải liên hệ với bọn họ như thế nào.
Mọi người đều có con đường riêng, theo đuổi giấc mơ diễn xuất hoặc kịch nói. Cô cảm thấy tình hình của mình hiện tại gặp bọn họ hơi ngượng ngùng, hơn nữa mọi người cũng sẽ lo lắng cho cô.
Có điều dưới sự khuyên bảo của Thích Thiến, cuối cùng Nguyễn Yên cũng đồng ý.
Thời gian tổ chức buổi gặp gỡ sau hai năm được ấn định vào tối thứ sáu.
Hôm đó chạng vạng tối, tài xế đưa Nguyễn Yên đến khách sạn đã hẹn, sau khi tới, cô thấy Thích Thiên mặc một bộ sườn xám, trang điểm theo phong cách cổ trang đích thân đến trước cửa đón cô.
Nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Yên, đầu tiên là Thích Thiến cảm thấy sửng sốt, rồi sau đó nắm chặt tay cô:
“Yên Yên, chị nhớ em lắm, nhớ em muốn chết.”
Nguyễn Yên mỉm cười:
“Chị Thích Thiến.”
“Bây giờ mắt thế nào rồi?”
“Vẫn đang điều trị.”
Thích Thiến gật đầu:
“Bọn họ gần như đến cả rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Hai người đi vào thang máy, Nguyễn Yên hỏi cô ấy gần đây thế nào, Thích Thiến lắc đầu:
"Khó khăn lắm, làm suốt ngày, tháng sau còn một show không thể không diễn. Chị chỉ sợ ngày nào đó chị sẽ nổi điên mất.”
“Chị đừng áp lực như vậy, nên chú ý nghỉ ngơi nữa.”
“Vì đam mê thôi, cũng không có cách nào khác, hơn nửa năm chị không quay về nhà rồi…”
Tới lầu ba, hai người đi đến phòng bao, đẩy cửa đi vào chợt nghe đến thanh âm náo nhiệt:
“Ôi Nguyễn Yên tới rồi.”
Mấy người đang tán gẫu quay đầu lại nhìn về phía cửa đều kích động đứng lên:
“Nguyễn Yên, đã lâu không gặp!”
Mấy anh con trai đi đến cửa đón cô vào.
“Hey…”
“Đến đến đến, ngồi trước đã.”
Nguyễn Yên cảm thấy mọi người tiếp đón quá nhiệt tình nên hơi ngượng.
Thật ra mối quan hệ của Nguyễn Yên với mọi người trong tổ kịch cũng rất tốt, đương nhiên các chàng trai thích kiểu người vừa dịu dàng lại ngọt ngào như cô. Còn các cô gái sau khi tiếp xúc với cô, đều có điểm chung là thích tính cách của cô.
Sau khi ngồi xuống, mọi người lại bắt đầu quan tâm đ ến mắt của Nguyễn Yên. Đạo diễn Lưu Bách ngày trước giờ đã học năm bốn hỏi han:
“Nguyễn Yên, anh mình là bác sĩ khoa mắt, cậu có cần mình giới thiệu giúp không?”
Nguyễn Yên:
“Cảm ơn cậu, mình vẫn đang chữa trị đây.”
“Nguyễn Yên, vậy lúc nào cậu cần thì cứ nói với mình nhé.”
“Đúng vậy Nguyễn Yên, cậu có muốn mình làm vệ sĩ cho cậu một đạo trảm năm người không?”
“Làm cho Tư Lãng đi, mình mong ngày mai sẽ được gặp cậu ấy ở khoa chỉnh hình của bệnh viện…”
Nguyễn Yên bị mọi người chọc cười, cảm giác quen thuộc khi gặp lại bạn bè lâu ngày không gặp lại dâng lên, khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.
Ở đây ngoài Nguyễn Yên ra, tất cả mọi người đều đến từ học viện hý kịch, hầu hết mọi người bây giờ đều biểu diễn ở đoàn kịch Tư Ngữ, Thích Thiến hỏi bọn họ về những hoạt động gần đây.
Lưu Bách nói gần đây bọn họ đang tập dượt [Ngôi nhà búp bê] của Ibsen. Tháng sau sẽ có chuyến lưu diễn ở tỉnh, đây xem như buổi diễn với quy mô lớn cuối cùng trước khi tốt nghiệp năm bốn. Buổi biểu diễn này cũng do cô Nghê Trang hướng dẫn.
“Này, chúng mình có thu âm lại mấy đoạn ngắn cho cậu xem này.”
Thích Thiên ngồi giữa bọn họ, lấy điện thoại ra, mấy người đứng ở phía sau, mọi người bắt đầu xem những đoạn ngoài lề, thỉnh thoảng lại ôm bụng cười to.
“Trông dáng vẻ này của của Tư Lãng hèn hạ thật, cười đến mức mặt dày mày dạn, cậu cười tươi như vậy rất thích hợp với vai diễn này đó haha…”
“Mình gọi đây là nhập vai đó!”
“Tư Tư lúc nào cũng quên lời thoại này, ngày đó chúng mình đã lặp lại cảnh này tận vài lần.”
“…”
Nguyễn Yên ngồi ở bên cạnh, ngón nay khẽ nắm lấy túi, nghe mọi họ cười nói, cảm giác mình bị ngăn cách đứng ngoài với sự náo nhiệt của bọn họ.
Thật ra vở [Ngôi nhà búp bê] này vốn dĩ cô cũng có cơ hội tham gia biểu diễn.
Cô không thể nhìn thấy nên không biết mọi người cười chỗ nào, cô giống như người ngoài cuộc, hoàn toàn không thể xen vào.
Dù vui vẻ nhưng trong lòng cũng có đôi chút chua xót.
Trong bữa cơm này, mọi người hay nói chuyện về đoàn kịch hoặc là chuyện ở học viện, Nguyễn Yên đã thay đổi, dưới những tình huống chỉ im lặng lắng nghe.
Nghe thấy có người than diễn kịch rất vất vả, nói mệt đến mức say sẩm. Vậy mà cô vẫn có cảm giác hâm mộ họ, ít nhất bọn họ còn có thể làm chuyện mà mình thích còn mình thì chẳng làm được cái gì.
Khi buổi liên hoan gần kết thúc, Thích Thiên kéo Nguyễn Yên rời khỏi phòng bao đi đến phòng vệ sinh.
“Chị cảm thấy tính cách của em có vẻ trầm hơn rất nhiều so với lúc còn diễn kịch.”
Bỗng nhiên Thích Thiến nói.
Nguyễn Yên sửng sốt một chút.
Trước kia cô còn diễn kịch đúng là hoạt bát, nhưng từ khi bị tai nạn giao thông, hơn nữa còn bị mù cùng với biến cố trong nhà nên sau đó tính tình của cô nhạt nhòa đi không ít, dường như trong lòng hiu quạnh.
Thích Thiến:
“Tối nay em có tâm sự đúng không?”
Nguyễn Yên cụp mắt, một lúc lâu sau cười ảm đạm:
“Không có, chỉ là nhìn các chị…em cảm thấy rất hâm mộ.”
Thích Thiến chợt hiểu ra ý tứ của cô, nắm lấy tay cô:
“Chị hiểu tâm trạng của em.”
Đả kích lớn nhất đối với Nguyễn Yên là cô không thể nào tiếp tục diễn kịch được nữa.
Đi vào phòng vệ sinh, Nguyễn Yên nhìn thấy cánh cửa mờ ảo, Thích Thiến chưa kịp mở cửa ra, cô đã đưa tay đẩy ra.
Thích Thiến thấy động tác của cô bèn hỏi:
“Mắt em không phải không nhìn thấy hoàn toàn đâu đúng không?”
“Có thể nhìn thấy một chút.”
Nguyễn Yên hình dung với cô ấy xong, trong đầu Thích Thiến suy nghĩ:
“Khoan đã, nếu em muốn trở lại sân khấu sớm hơn chút cũng không phải là không thể.”
“Hả?”
“Chị cảm thấy em có thể nhìn thấy hình dáng cơ bản, lên sân khấu diễn vài vai diễn đơn giản vẫn được mà!”
Thích Thiến gợi ý với cô:
“Em có thể đi liên hệ với cô Nghê, hỏi cô ấy xem với tình hình hiện tại của em có thể diễn được vai nào không, chị cảm thấy em sẽ thích ngay cả khi đóng một vai nhỏ?"
Nguyễn Yên lập tức gật đầu.
Đừng nói là một vai diễn nhỏ, dù chỉ là vai phụ, chỉ cần cô có thể tiếp xúc với những thứ liên quan đến kịch nói là cô đã thấy vô cùng mừng rồi!
“Có điều em sẽ gặp khó khăn nhiều hơn khi diễn thế này. Lời thoại là quan trọng nhất, em sẽ phải dành nhiều thời gian cho phần lời thoại hơn, em cứ chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi.”
Thích Thiến nói:
“Em thử nghĩ xem, nếu em thực sự có suy nghĩ như vậy, chị sẽ chân thành ủng hộ em.”
Lời nói của Thích Thiến như một tảng đá quăng vào mặt hồ phẳng lặng, xuất hiện gợn sóng.
Trong nháy mắt sự mất mát ban đầu của cô đã biến thành sự phấn khởi, không ngừng suy nghĩ về những khả năng mà Thích Thiến nói.
Bây giờ cô như vậy có thể diễn kịch được không?
Nói không chừng cô thực sự có thể thử một chút mà?
Suy nghĩ trong lòng cô một khi đã bị thôi thúc sẽ hoàn toàn bùng lên, phát triển mạnh mẽ, không thể cưỡng lại được.
Buổi tối hai ngày sau, Nguyễn Yên do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định nói cho Chu Mạnh Ngôn biết suy nghĩ trong lòng, cô cũng muốn lắng nghe ý kiến của anh.
Trong phòng ngủ, cô ngồi ở bên giường, nghe tiếng Chu Mạnh Ngôn bước ra khỏi phòng tắm.
Cô mở miệng gọi theo anh:
“Mạnh Ngôn, anh có rảnh không? Em có chuyện muốn với với anh.”
Người đàn ông dùng khăn mặt lau những giọt nước trên tóc, rồi sau đó đi đến trước mặt cô:
“Có chuyện gì?”
Cô do dự một hồi lâu sau đó mới nói ra tâm sự của mình:
“Em định đi diễn kịch nói.”
Chu Mạnh Ngôn nghe vậy khẽ nhíu mày:
“Diễn kịch nói?”
Nguyễn Yên đoán chắc chắn anh sẽ rất ngạc nhiên:
“Đúng vậy, bây giờ mắt em dần hồi phục lại rồi không phải sao, em muốn tham gia diễn vài vai đơn giản, dù không có lời thoại cũng được.”
Chu Mạnh Ngôn ngồi trên sô pha đối diện cô, giọt nước lăn dài xuống mái tóc đen, đôi mắt đen láy nhìn cô:
"Hai tuần trước em cùng bạn thân đi xem kịch nói à?”
“Đúng vậy… sao thế?”
“Xem kịch xong một hồi em liền định đi diễn?”
Nguyễn Yên sững sờ, hiểu được ý anh đang cho rằng cô chỉ hứng thú nhất thời:
“Không phải, trước đây em vẫn rất thích, em cũng đã từng diễn…”
Thấy người đàn ông không nói gì, cô lại bổ sung thêm:
“Bây giờ mỗi ngày ở nhà em đều không có việc gì làm. Em không muốn ăn không ngồi rồi như bình hoa di động.”
Cuộc sống hiện tai của cô chẳng khác gì mắt mình, không có tiêu điểm, không có mục đích.
Cô không muốn sống như một chú chim hoàng yến, giả sử một ngày nào đó Chu Mạnh Ngôn không còn ở bên cạnh nữa thì cô còn có gì? Cô muốn làm chuyện mình thích, để cho cuộc sống phong phú vui vẻ hơn, đây cũng là mong ước nhỏ bé giản đơn của cô.
Trong phòng yên lặng một hồi lâu, cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng:
“Nguyễn Yên.”
"Em nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”
Chu Mạnh Ngôn ngước mắt lên nhìn cô:
“Cho dù thế nào nữa, em không nhìn thấy sao có thể lên sân khấu? Nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?”
Cô không nhìn thấy nên khi diễn kịch khó có thể đảm bảo an toàn, nếu va vào đâu hay vấp ngã thì phải làm sao?
Bỗng nhiên Nguyễn Yên im lặng.
Đúng là hiện tại cô gặp khó khăn trong rất nhiều việc, ngay cả việc tự chăm sóc bản thân mình còn có chút khó khăn, nhưng cô nghĩ những chuyện này đều có thể vượt qua…
Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh dùng lý trí để trình bày lý do của anh:
"Diễn kịch không chỉ phải nói chuyện, mà còn phải đọc lời thoại, vị trí đứng, biểu cảm vân vân, đó là những thứ cơ bản nhất, nhưng đối với em mà nói đều rất khó khăn.”
Nguyễn Yên nhỏ giọng phản bác:
“Em có thể luyện tập.”
Cô sẽ sử dụng hết mọi cách để cố gắng hoàn thành.
Giọng điệu anh thản nhiên:
“Nếu em cảm thấy cuộc sống nhàm chán, muốn tìm chuyện vui giải sầu thì có thể đi du lịch, mua sắm, ở nhà đọc sách đánh đàn là được, không nhất thiết phải chọn việc này.”
Giọng nói của cô rất khẽ:
“Em không tìm việc cho vui…”
Anh phủ nhận lời nói của cô, cô cảm thấy như có một cây kim đâm vào trong lòng.
Trong mắt anh, không phải là anh cho rằng, giá trị lớn nhất mà cô chỉ có thể phát huy chính là trở thành Chu phu nhân như bình hoa di động sao? Trong thâm tâm, anh cảm thấy cô không thể làm được những điều đó, chỉ có thể ở nhà sống cuộc sống an nhàn sung sướng, một cuộc sống có người chăm sóc.
“Chờ mắt em hoàn toàn bình phục, muốn làm gì tùy em.”
“…”
Nguyễn Yên quay đầu sang chỗ khác, trong lúc nhất thời tức giận không thèm để ý đến anh.
Chu Mạnh Ngôn thấy vẻ mặt có chút bướng bỉnh và tủi thân của cô, giọng điệu vẫn như cũ không hề dịu bớt:
“Anh không khuyến khích em làm chuyện như vậy vào lúc này, em tự mình suy nghĩ lại đi.”
Người đàn ông đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Có lẽ do cuộc nói chuyện đêm nay không đạt được thỏa thuận. Hai ngày sau, dường như Nguyễn Yên không hề nói chuyện với Chu Mạnh Ngôn, cũng không tiếp xúc thân thể, bỗng nhiên quan hệ của hai người trong lúc đó trở nên sa sút.
Giúp việc trong nhà đều nhìn ra được tâm trạng của Nguyễn Yên không tốt, cũng nhận thấy bầu không khí giữa cô và Chu Mạnh Ngôn kỳ lạ.
Sáng sớm, cô ngồi trên cửa sổ lồi, ngẩn người một hồi, cuối cùng quyết định gọi điện cho Cốc Viện:
“Bà ngoại… Cháu muốn nói với bà một chuyện.”
Cốc Viện cười:
“Yên Yên muốn nói gì thì cứ nói, bà nghe đây.”
Nguyễn Yên kể lại những chuyện rối rắm gần đây cho Cốc Viện, sau khi Cốc Viện nghe xong:
“Bà ngoại, bà có ủng hộ việc cháu diễn kịch không?”
Bỗng nhiên cô cũng không biết mình nên lựa chọn thế nào.
Lời nói của Chu Mạnh Ngôn tuy gây tổn thương nhưng đó là sự thật. Anh đã đứng ở góc độ khách quan nhất để đưa ra ưu nhược điểm.
“Chỉ cần là Yên Yên thích bà đều ủng hộ cháu vô điều kiện.”
Trong lòng Nguyễn Yên ấm áp, tự giễu cợt mình:
“…Có điều cháu cũng sợ chính mình không làm được. Đến lúc đó lên sân khấu mất mặt thì phải làm sao?”
Cốc Viện cười cười:
“Bà không tin, bảo bối của bà thông minh mà đúng không?”
“Bà ngoại, bà ngoại tốt quá…”
Nguyễn Yên rất thích cảm giác được người khác tin tưởng vô điều kiện.
Cuối cùng Cốc Viện đã nói với cô:
“Nếu cháu muốn làm sẽ không hỏi về tương lai. Cho dù thử nếu không thành công cũng sẽ không hối hận. Điểm mấu chốt nhất chính là cháu phải biết bản thân cháu muốn gì.”
Buổi tối sau khi nói chuyện điện thoại cùng Cốc Viện xong, Nguyễn Yên mở lại video [Giấc mộng đêm hè] mà cô từng đóng.
Lúc ấy sau khi màn biểu diễn kết thúc đã gây chấn động trong toàn trường, ba ngày liên tục đều có khách quý đến chật nhà. Có rất nhiều người ở học viện hí kịch cũng bởi vì vậy mà biết đến cái tên Nguyễn Yên này, không chỉ là học bá tài chính mà còn có thiên phú diễn kịch.
Khi đó, Nguyễn Yên được mọi người coi là thiên chi kiêu nữ* diễn kịch.
*thiên chi kiêu nữ: Thiên kiêu, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm tiān zhī jiāo zǐ, ban đầu có nghĩa là ca ngợi những người có tài năng, sự giàu có và tầm ảnh hưởng. Nó cũng được dùng để gọi sinh viên đại học vào những năm 1980
Bởi vì cô đã được sinh ra với sức hấp dẫn trong việc biểu diễn nên có thể nhập vai rất tự nhiên. Hơn nữa còn mang trong mình dấu ấn riêng, bất luận là kiểu tích cách nào, cô đều có thể kiểm soát được.
Chỉ có điều bây giờ cảnh tượng ấy không còn nữa.
Cô đeo tai nghe, nghe cuộc trò chuyện bên trong, rồi sau đó không kìm được lòng đứng lên, mặt hướng cửa sổ sát đất theo lời thoại của mình trong video, bất giác nhớ lại từng chút một.
Cô nhớ kỹ lời kịch, hơn nữa cử chỉ và nét mặt cũng trở nên tốt hơn, rồi sau đó tua lại từ đầu tự mình biểu diễn.
Cô gái say sưa đến mức không biết cửa phòng ngủ phía sau đã bị mở ra.
Chu Mạnh Ngôn giải quyết công việc xong trở lại phòng ngủ, đẩy cửa ra thì thấy Nguyễn Yên đang biểu diễn hết sức chú tâm:
“Ba, con xin lỗi. Con không thể trở thành thê tử của chàng. Con không thương chàng, con đã yêu Thượng Liễu Lai.”
“Địch Thước từng nói chàng yêu bạn con, Hải Luân Na…”
Đáy mắt Chu Mạnh Ngôn xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nguyễn Yên ở trước mắt anh tự do hoạt bát, tràn đầy năng lượng, biểu cảm trên mặt vừa chuyên chú vừa nghiêm túc, đáy mắt như ánh sáng rực rỡ, dường như so với khi yên lặng khép nép hoàn toàn không phải cùng một người.
Cô giống như một chú công nhỏ kiêu ngạo, tràn đầy tự tin.
Cô chưa bao giờ thể hiện dáng vẻ này trước mặt anh.
"Chúng ta hẹn gặp nhau trong rừng già, xin hãy cầu nguyện cho chúng tốt, hơn nữa đừng nói cho những người khác biết. Hẹn gặp lại, Hải Luân Na.”
Nguyễn Yên đọc xong dòng cuối cùng của màn một, cô vô cùng mừng rỡ khi phát hiện vì mình không bởi vì việc bị mù mà cảm thấy xa lạ với việc diễn xuất.
Cô đang vui mừng thì đột nhiên nghe thấy tiếng động sau lưng truyền đến.
Cô hoảng sợ, lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa:
“Anh, anh vào từng khi nào vậy?”
Sao anh không phát ra chút âm thanh nào vậy? Không phải vừa rồi anh đều chứng kiến toàn bộ…
Chu Mạnh Ngôn vào phòng đóng cửa lại, đối diện với ánh mắt của cô:
"Vừa rồi khi em đang biểu diễn."
"..."
Nguyễn Yên nhớ lại màn biểu diễn vừa rồi của mình, mặt lập tức đỏ bừng.
Cô đứng đó, đột nhiên nhớ lại những gì anh đã nói với cô vào hai đêm trước "Em nghĩ mọi thứ quá đơn giản”, cảm xúc trong lòng lại trào dâng.
Căn phòng rơi vào im lặng, Chu Mạnh Ngôn thấy cô không có ý định nói nữa, thu hồi lại ánh mắt, đi đến phòng thay đồ, đột nhiên nghe thấy giọng cô:
“Khoan đã, em muốn nói chuyện với anh một chút.”
Chu Mạnh Ngôn xoay người nhìn về phía cô.
Nguyễn Yên đến gần bóng dáng của người đàn ông, cuối cùng đứng trước mặt anh.
Cô cúi đầu, trong lòng tìm ngôn từ một lát.Cuối cùng ngẩng đầu lên, gò má trắng nõn có chút ửng đỏ, nhưng lại tràn ngập sự kiên định nghiêm túc nói:
“Em thích kịch nói, không phải nhất thời như anh nói, cũng không phải để giết thời gian. Mặc dù em không được lựa chọn trường đại học mà em yêu thích nhất là học viện hí kịch, nhưng đó luôn là giấc mơ mà em theo đuổi. Trước đây em đã thích kịch nói rồi, khi còn học cấp ba em đã từng biểu diễn và giành giải nhất…
Em chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó với anh là vì em biết anh cũng không hứng thú với cuộc sống của em, cũng sẽ không muốn tìm hiểu, nhưng em vẫn muốn nói với anh rằng…Em thực sự nghiêm túc.”
Nguyễn Yên mang theo chút tự tin về bản thân mình, cố gắng nêu lý do:
"Em đã xem xét những vấn đề anh nói trước đây. Mặc dù em không nhìn thấy, nhưng thông qua điện thoại, sau khi nghe xong có thể cố gắng nhớ.’’
Em cũng sẽ cố gắng tập quen với sân khấu, cố gắng thích nghi với sân khấu, nắm rõ vị trí, đi lại nhiều lần sẽ không hiểu vị trí và đi lại nhiều sẽ không khiến khán giả phát hiện ra em có vấn đề về thị lực. Còn có rất nhiều khó khăn nhưng em sẽ vượt qua, đảm bảo sẽ không gây phiền toái cho người khác”
Nguyễn Yên:
“Em biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng trước khi thử, xin đừng nghĩ rằng em không làm được, lỡ đâu…”
Lỡ đâu cô thành công thì sao!
Chu Mạnh Ngôn cụp mắt nhìn cô.
Nguyễn Yên nhanh chóng nắm chặt lòng bàn tay, giống như một con thỏ nhỏ bị dẫm nát đuôi, cố lấy hết can đảm đem những lời đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay nói ra:
"Nói tóm lại, Chu Mạnh Ngôn, anh không thể chưa gì đã nói em không làm được!”
Chương 34
Đây là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn thấy Nguyễn Yên cố gắng tranh luận với anh, khăng khăng giữ quan điểm của mình.
Nhưng dường như cô gái cũng không giỏi giận người, nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống tức giận nhưng cũng giống như ngượng ngùng. Trong lòng anh như gãi ngứa, không đau mà còn thấy ngứa ngáy.
Chu Mạnh Ngôn cụp mắt, dường như bao chùm cả cô gái trong tầm nhìn.
Nguyễn Yên trút hết những gì trong lòng, cực kỳ thoải mái dễ chịu. Thấy anh không nói gì, cô bắt đầu chột dạ nhưng vẫn không chịu yếu thế, cứ đứng như vậy nhìn thẳng vào mắt anh.
Hừ, cô còn lâu mới sợ.
Vài giây sau, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông hạ xuống:
“Nghĩ kỹ rồi chứ?”
Cô gật đầu, giọng điệu còn cực kỳ nghiêm túc:
“Vâng.”
Anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, chỉ để lại một câu nhàn nhạt:
“Hy vọng hai ngày sau em đừng khóc nói từ bỏ.”
Nguyễn Yên:???
Người này khinh thường cô quá rồi!
“Chắc chắn em sẽ không.”
Chu Mạnh Ngôn không nói gì nữa, xoay người đi đến phòng thay quần áo. Nguyễn Yên trở lại trước ghế sô pha, cầm điện thoại lên nghe video bên trong, đột nhiên nở nụ cười.
Cảm giác kiên quyết nói với Chu Mạnh Ngôn về quyết định của mình, cô đã từng bước nói ra do dự bấy lâu nay, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái hẳn ra.
Giống như bà ngoại nói, nếu muốn làm thì đừng nghĩ đến tương lai, dù đã lựa chọn cũng đừng hối hận.
Buổi tối Nguyễn Yên tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, người đàn ông đã dựa vào giường nằm đọc sách.
Cô ngồi cạnh giường lau khô tóc, nhất thời trong lúc đó không biết phải nói gì, vì vậy nên đưa lưng về phía anh nằm xuống.
Một phút sau, cô nghe thấy tiếng tắt đèn, trước mắt hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Cô nghe thấy tiếng anh đặt sách lên đầu giường, sau đó cũng nằm xuống.
Hai người đều im lặng.
Một lát sau, Nguyễn Yên xoay người định nằm thẳng lại cảm giác cánh tay của người đàn ông đặt lên người mình.
Cô sợ hãi run người, đang định xoay người nằm nghiêng trở lại, ai ngờ Chu Mạnh Ngôn vươn cánh tay dài chụp tới trực tiếp kéo cả cô lẫn chăn trở lại.
Sau đó xoay người đè lên cô.
Cánh tay anh chống bên người cô, giống như giam cô chặt chẽ trong lòng.
Nguyễn Yên cảm nhận được hơi thở nam tính mạnh mẽ đang ép chặt cô, tay đặt trước ngực anh theo bản năng, mặt đỏ lên, đầu dựng lên.
Chu Mạnh Ngôn thấy cô chặt chẽ trong người để cô nằm phía trên.
Chu Mạnh Ngôn thấy ánh mắt trầm lắng nóng bỏng của cô, thấy dáng vẻ này của cô, anh tưởng cô đang kháng cự, muộn phiền trong lòng dâng lên.
Ngay sau đó, anh khẽ cắn lấy môi cô như đang trừng phạt, tách hàm răng ra.
Nguyễn Yên sững sờ, nhận thấy cảm xúc đặc biệt của anh thì nhắm mắt lại, trong lúc ý loạn tình m3 tự nhiên ôm lấy cổ anh, giống như muốn hòa tan trong lồ ng ngực anh.
Đã vài ngày hai người không tiếp xúc thân thể với nhau.
Trước đó Nguyễn Yên giận dỗi nên căn bản cũng không chủ động bắt chuyện với anh.
Hôn một hồi, Chu Mạnh Ngôn ngừng lại, hơi thở nặng nề phát ra mấy chữ:
“Vẫn còn giận?”
Nguyễn Yên ngây ngô tiếp lời:
“Không có…”
Thấy anh không nói lời nào, cô có chút do dự, dịu dàng chủ động nói:
“Mới đầu đúng là có chút không thoải mái, nhưng… sau đó em cũng không như vậy nữa. Thật ra anh nói cũng đúng, đúng là việc diễn kịch đối với em sẽ rất khó.”
Anh chăm chú nhìn ánh mắt ngập nước của cô, đợi cảm xúc của người phía dưới ổn định lại, một lúc lâu sau mới nói:
“Tìm được vở kịch nào có thể diễn chưa?”
“Vẫn chưa… Ngày mai em đến hỏi cô giáo em.”
Anh nói:
“Đến lúc diễn kịch cứ để cho Diệp Thanh đi theo bên cạnh đi.”
“Vâng.”
Vậy là… xem như anh đang gián tiếp ủng hộ cô đúng không?
Qua vài giây, Nguyễn Yên thấy anh không có động thái gì tiếp theo, cô mím môi, nhẹ giọng hỏi:
“Bây giờ là mười một giờ rồi, ngày mai là thứ hai… anh có muốn đi ngủ sớm chút không?”
Anh thực sự không muốn ăn cô thật chứ.
Chu Mạnh Ngôn hiểu được lời nói của cô, khóe miệng nhếch lên.
Một phút sau, váy ngủ của Nguyễn Yên đã được anh đặt sang một bên giường, anh ôm eo cô, giọng khàn đặc:
“Còn một tiếng nữa, vẫn kịp.”
Nguyễn Yên sợ hãi khẽ run, cảm giác bỗng nhiên mềm nhũn, ngay sau đó có đầu lưỡi lướt qua, thành thạo nhấm nháp một hồi.
Hơi thở của Nguyễn Yên ngưng trệ, cảm giác như có một luồng điện từ vành tai lan ra khắp cơ thể, cô không nhịn được khẽ rên một tiếng. đột nhiên trong lúc đó anh như bị mạnh mẽ kéo tới, bị k1ch thích, càng tăng thêm lực gắn bó hơn.
Cả người cô hoàn toàn mềm nhũn.
Anh ôm cô từ phía sau, tay di chuyển xuống dọc tấm lưng gợi cảm của cô. Nguyễn Yên khẽ nức nở, nụ hôn của anh dần di chuyển từ vành tai xuống cổ, cuối cùng quay trở lại đôi môi đỏ mọng của cô một lần nữa.
Ánh trăng mềm mại rải rác trong phòng.
Bóng người trên tường lay động một hồi lâu.
Sáng sớm, Nguyễn Yên tắt báo thức ba lần, tới gần chín giờ mới rời giường.
Nguyễn Yên nhận ra lời nói của Chu Mạnh Ngôn ở trên giường không bao giờ có thể tin được.
Một lần cuối cùng, chỉ cần một giờ thôi sẽ kết thúc ngay…
Tối hôm qua trước mười hai giờ vẫn chưa xong, bị anh gây sức ép đến gần rạng sáng, nếu cuối cùng cô không chủ động bò lên người anh cầu xin đủ kiểu anh vẫn còn định tiếp tục.
Nguyễn Yên khóc thút thít, không hiểu vì sao mà người đàn ông này lúc nào cũng tràn đầy tinh lực như vậy, không hề mệt mỏi chút nào QAQ. Nếu có người nói với cô Chu Mạnh Ngôn đi vụng trộm ở bên ngoài, có đánh chết cô cũng không tin.
Hơn nữa chỉ cần cách vài ngày nữa Nguyễn Yên sẽ có cảm giác thắt lưng của mình sắp bị bẻ gãy.
Trải qua cuộc ân ái tối qua, cái gọi là sự bất bình ngăn cách giữa hai người đã tiêu tan đi rất nhiều.
Qua lần cãi cọ này, Nguyễn Yên coi như bọn họ trong lúc đó chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.
Tuy nhiên, thứ chiếm toàn bộ tâm trí cô đó là chuyện kịch nói.
Sau khi rời giường, việc đầu tiên là Nguyễn Yên gửi tin nhắn Wechat cho Nghê Trang, hỏi cô ấy lúc nào rảnh, có thể gọi điện thoại không.
Sau khi đầu kia nói có thời gian Nguyễn Yên mới gọi điện:
“Cô Nghê, thật ngại quá, em có chuyện làm phiền cô.”
“Không có gì đâu, em nói đi.”
“Trước đây cô từng nói là chuyện về kịch nói có thể tìm cô đúng không? Bây giờ thị lực của em đã hồi phục được một nửa rồi. Em muốn hỏi một chút, bên cô có mấy vai diễn nhỏ có thể để em đóng không.”
Nguyễn Yên nói cho Nghê Trang biết tình hình hiện tại cũng như mong muốn của cô, sau khi bên kia hiểu rõ đã nói không thành vấn đề, có thể giúp Nguyễn Yên xem xét qua một chút, nếu có tin tức gì sẽ lập tức báo cho cô.
Vào một ngày, Nguyễn Yên đang nghe kịch nói, cảm giác tràn ngập động lực, thời gian trôi qua cũng rất nhanh chóng, chạng vạng tối, Trọng Trạm Tĩnh lại gọi điện thoại tới cho cô, nói vừa mới làm việc xong, muốn tới nhà Nguyễn Yên đưa đồ.
Lúc Trọng Trạm Tĩnh đến, trong tay cầm theo hai chiếc hộp, lấy đồ giao cho người giúp việc rồi đi vào hành lang cười với Nguyễn Yên:
“Cái này là rượu nho ba mẹ chị mua từ nước ngoài về, kêu chị tặng cho em cùng Chu Mạnh Ngôn. Trước đây ở nước ngoài Chu Mạnh Ngôn đã giúp ba mẹ chị chút chuyện, nên phải có quà đáp lại.
Chị vừa gọi điện cho Chu Mạnh Ngôn, cậu ta nói không rảnh nên chị tính tự mình đưa đến nhà, vừa vặn có thể thăm em luôn.”
Nguyễn Yên mỉm cười:
“Cảm ơn chị Trạm Tĩnh, chị mau vào ngồi đi."
“Chị sẽ không quấy rầy em đâu, chị ở lại một lát thôi.”
“Không đâu, chị ở lại ăn tối cùng em đi, nhanh thôi.”
Trọng Trạm Tĩnh thay giày, đi vào phòng khách ngồi xuống sô pha. Cô ta nhìn quanh biệt thự, nhận ra nơi này đã thay đổi rất nhiều so với hai năm trước.
Giống như... có phong vị nữ chủ nhân hơn.
Cô ta nhìn về phía Nguyễn Yên, cười nhạt:
“Gần đây em thế nào rồi Nguyễn Yên?”
“Tốt lắm, so với trước kia cũng không có gì khác biệt lắm. Chị thì sao?”
“Chị vừa mới hoàn thành xong một dự án hợp tác, mãi đến hôm nay mới được tan tầm đúng giờ.”
Cô ta nhấc chén trà trên bàn lên, vừa thấy màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, cô ta nhìn qua:
“Nguyễn Yên, em đang xem kịch nói à?”
“Vâng…”
“Chị cũng rất thích kịch nói, có điều xem kịch nước ngoài nhiều hơn.”
“Thật ra là em xem để luyện tập.”
“Luyện tập?”
Nguyễn Yên đã về kế hoạch diễn kịch nói cho Trọng Trạm Tĩnh nghe, Trọng Trạm Tĩnh nghe xong rất ngạc nhiên:
“Ừm, nhưng lại không phải đào tạo chính quy.”
“Nhưng bây giờ em như vậy… thì diễn như thế nào?”
Nguyễn Yên nói hai mắt mình đang dần phục hồi thị lực.
Trọng Trạm Tĩnh:
“Nhưng như em thấy hơi khó khăn đúng không?”
“Vừa mới bắt đầu có thể hơi khó thích ứng, nhưng sau khi thích ứng được thì ổn rồi, bây giờ em cảm thấy rất vui. Giống như trước đây chị nói, nếu đã tìm được thứ mình yêu thích, mỗi ngày sẽ không nhàm chán như vậy."
"Mạnh Ngôn thì sao, cậu ta cũng ủng hộ em?”
“Anh ấy… Thực sự là không đồng tình cho lắm.”
“Xem ra đúng như chị đoán rồi, hẳn là cậu ta cũng không ủng hộ cho lắm.”
“Dạ?”
Trọng Trạm Tĩnh khẽ nói:
“Một mặt là lo lắng cho an toàn của em đó, chắc em cũng sẽ vất vả hơn. Còn về mặt khác… Hẳn là cậu ấy vẫn chưa nói với em.”
Nguyễn Yên nghi hoặc:
“Phương diện khác là gì vậy ạ?”
Trọng Trạm Tĩnh muốn nói lại thôi:
“Chị cảm thấy những lời này hình như không hợp lý cho lắm.”
“Không có gì, chị cứ nói đi.”
“Bây giờ em đang trong thân phận phu nhân của tổng giám đốc Phạn Mộ Ni. Từng giọng nói cử chỉ của em ở bên ngoài đều đại diện cho nhà họ Chu, sẽ có những ánh mắt nhìn vào em…”
Nguyễn Yên nhanh chóng hiểu được ý của Trọng Trạm Tĩnh.
Nếu tương lai cô càng nổi tiếng, nếu có vấn đề gì xảy ra thì cô sẽ làm tổn hại đến thể diện của Chu Mạnh Ngôn. Trước đây Chu Mạnh Ngôn cũng từng nói qua, danh tiếng của cô ở bên ngoài cũng liên quan đến danh tiếng của anh.
Nguyễn Yên cảm thấy lòng mình có chút chua xót.
Lý do mà anh không đồng ý, chắc hẳn một phần là sợ cô ra ngoài làm mất mặt anh.
Thấy biểu tình của Nguyễn Yên, đáy mắt Trọng Trạm Tĩnh xẹt qua một tia cảm xúc, vội vàng an ủi:
“Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của chị thôi, em đừng nghĩ nhiều quá.”
“…Vâng, không có gì đâu chị.”
“Nếu em muốn diễn kịch thì cứ diễn đi, chị ủng hộ em.”
“Vâng.”
Nguyễn Yên ở nhà thấp thỏm chờ mong tin tức từ Nghê Trang, cũng không biết liệu có cơ hội hay không, không ngờ ba ngày trôi qua, Nghê Trang lại gọi điện cho cô nói có có một vai diễn ít phân cảnh, khá phù hợp với cô.
Đây là chỗ của học sinh Nghê Trang đã tốt nghiệp, theo như cô ấy nói thì đoàn kịch tự viết kịch bản, đây là đoàn kịch nổi tiếng ở Lâm Thành, chủ yếu sản xuất kịch bản. Gần đây vừa lúc bọn họ định diễn một vở kịch, Nghê Trang đã hỏi giúp Nguyễn Yên, còn có vai diễn phụ nhỏ nào phù hợp với Nguyễn Yên không.
Nguyễn Yên đồng ý ngay lập tức, vì vậy nên được giới thiệu thêm vào nhóm Wechat của bọn họ.
Đầu tiên trong đoàn chào đón cô, rồi sau đó đạo diễn thông báo, sáng mai toàn bộ nhân viên của tổ kịch sẽ tập trung lại để họp, bàn chuyện về kịch bản và phân chia cụ thể.
Sau khi nhận được phản hồi từ mọi người, phó đạo diễn Thôi Tử Mặc đã gửi tin nhắn cho đạo diễn:
[Người vừa vào trong đoàn kia là cô gái bị mù mà cô Nghê đề cử?]
Bước Gia trả lời:
[Đúng vậy.]
Thôi Tử Mặc cau mày:
[Gọi một người mù đến diễn kịch, còn không phải là người chuyên nghiệp, đoàn kịch chúng ta là cửa hàng tạp hóa, nhét bừa người vào sao?]
Bùi Gia:
[Cô Nghê rất thích cô ấy, trước khi bị mù cô ấy đã từng diễn qua vài vở kịch ở trường chúng tôi, còn nổi danh lắm đó. Dù sao cũng chỉ là một vai diễn nhỏ thôi mà, không quan trọng.]
Thôi Tử Mặc còn nghĩ thầm người này chỉ cần không gây thêm phiền toái là tốt lắm rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, vì quá phấn khích nên Nguyễn Yên đã tỉnh từ sớm.
Rửa mặt, trang điểm xong, cô mặc một chiếc áo lông màu tím nhạt, phía dưới phối với một chiếc váy len ngắn, trông vô cùng năng động.
Sau khi dùng bữa sáng xong, cô và Chu Mạnh Ngôn ra hành lang thay giày gần như cùng một lúc.
Người đàn ông quay đầu nhìn mắt Nguyễn Yên, phía trên khăn quàng cổ là hai má sáng sủa, trắng trẻo, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.
“Đi đến tổ kịch?”
Cô vui vẻ gật đầu:
“Vâng.”
“Hôm nay qua đó họp.”
Người đàn ông không nói gì nữa, anh rời khỏi hành lang, vừa ra ngoài sân thì thấy Diệp Thanh đang đứng đợi:
“Chu tổng.”
Anh nhàn nhạt dặn dò:
"Báo cáo tình hình mỗi ngày."
“Vâng.”
Lúc Nguyễn Yên dắt Ca Cao ra khỏi cửa, Chu Mạnh Ngôn đã lên xe rời đi. Nguyễn Yên lên xe, khẽ thở phào một hơi rồi sau đó cười nói với Diệp Thanh:
“Chị Diệp Thanh, vất vả cho chị rồi.”
“Phu nhân khách khí quá, Chu tổng nói bây giờ tôi chính thức trở thành trợ lý tư nhân của ngài. Về chuyện đóng kịch này, tôi sẽ đi cùng ngài.”
“Được.”
Một tiếng sau, xe chạy đến tầng dưới của toàn cao ốc của đoàn kịch [Kiều Nguyệt].
Bởi vì cô Nghê đã dặn cho nên vừa bước vào cô đã gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy sẽ cho người xuống dưới đón cô. Nguyễn Yên đi vào đại sảnh, một cô gái búi tóc bước đến nói:
“Cô có phải là Nguyễn Yên không?”
“Đúng vậy, chào cô.”
“Xin chào, tôi là trợ lý của đạo diễn, cô hãy theo tôi đi lên đi.”
Nguyễn Yên đi theo cô ấy, trợ lý thấy cô đang dắt chú chó dẫn đường cùng người đi bên cạnh, chỉ đơn giản là quan tâm đ ến tình trạng mắt cô, về phần khác cũng không nói gì.
Thang máy di chuyển đến tầng hai, đây là nơi có phòng họp và phòng tập thường.
Cô đi vào, bên trong có mấy người đang đứng trước sân khấu nghỉ ngơi nói chuyện. Như Diệp Thanh miêu tả thì trước mặt cô là một rạp hát quy mô như mọi khi, nhưng chỉ có mấy dãy ghế đơn giản.
Nguyễn Yên cũng có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Cô chậm rãi đi dọc thính phòng, cô chú ý đến Ca Cao đang ngửi tới ngửi lui. Bỗng có một cô gái đi đến trước mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên bước chân tăng tốc nên đụng phải vai Nguyễn Yên, cà phê trong tay bị văng ra ngoài.
Nguyễn Yên cứ tưởng do cô không nhìn thấy đường nên vội vàng xin lỗi:
“Thực xin lỗi…”
Thôi Tử Mặc đi vào phòng tập luyện, vừa lúc đi ngang qua bọn họ, nghe thấy Nguyễn Yên đang xin lỗi, còn cà phê đổ trên mặt đất, anh ta liếc nhìn họ một vòng rồi cất lời:
“Mau chóng xử lý cà phê trên sàn nhà đi.”
Cô gái kia gật đầu:
“Vâng anh Thôi…”
Thôi Tử Mặc đi về phía trước, một chàng trai theo sau anh ta
Nói:
“Ồ, cô gái vừa nãy hình như là người cô Nghê giới thiệu tới đúng không?”
Thôi Tử Mặc nghe vậy thì cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đúng là đến đây chỉ thêm phiền toái.”
Chàng trai đi rồi, cô gái cầm cà phê mới nói với Nguyễn Yên:
“Tôi mới đúng là người phải xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn đường. Cô không sao chứ? Có bị cà phê đổ vào không?”
“Không có.”
Cô gái cúi đầu nhìn về phía Ca Cao:
“Cô tới tập luyện còn mang theo chó nữa sao?”
“Đây là con chó dẫn đường của tôi."
Cô gái sửng sốt:
“Ô, tôi nhớ rồi, cô là… Nguyễn Yên vừa được thêm vào nhóm chat đúng không?”
“Đúng vậy.”
Cô gái tự giới thiệu mình tên là Hàng Phù, cũng là một trong những diễn viên ở đây:
“Người vừa rồi là anh Thôi, phó đạo diễn của chúng ta.”
Cô ấy hạ giọng:
"Nói trước cho cô biết, anh ấy rất nghiêm khắc, siêu cấp hung dữ.”
Nguyễn Yên gật đầu, cô vừa nghe thấy ngữ khí đã nhận ra rồi.
Hai người hàn huyên một hồi thì có người tới thông báo mọi người chuẩn bị họp. Vì Nguyễn Yên chỉ là một vai diễn nhỏ nên lúc đi đến phòng họp, cô chỉ an vị ngồi trong một góc.
Bước Gia làm đạo diễn nên ngồi ở vị trí đứng đầu, hai bên là Thôi Tử Mặc và biên kịch. Ở đây còn có cả tổ đạo cụ, tổ hóa trang vân vân, gần như toàn bộ thành viên đều tụ tập lại.
Sau khi cuộc họp bắt đầu, đầu tiên mọi người thay phiên giới thiệu về bản thân một chút. Đến lượt Nguyễn Yên, cô đứng dậy mỉm cười cất lời:
“Chào mọi người, tôi tên là Nguyễn Yên, tôi là sinh viên năm bốn trường đại học F. Tôi đã từng ở trong câu lạc bộ kịch Tư Ngữ, tôi rất vinh hạnh khi được tham gia buổi biểu diễn lần này.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người cô, cảm thấy dáng vẻ của cô mong manh, mềm mại, có người tò mò hỏi:
“Nguyễn Yên, mắt của cô…”
Cô giải thích.
Mọi người đều rất kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu thấy người bị mù đến diễn kịch:
“Cô như vậy diễn xuất có vẻ không tiện nhỉ? Cô thấy lời kịch thế nào?”
Nguyễn Yên dịu dàng nói:
“Tôi sẽ học thuộc trước.”
Thôi Tử Mặc nhìn về phía cô:
“Lên sân khấu biểu diễn không phải cứ thuộc lòng là được. Vì cô là do cô Nghê đề cử tới nên không cần phải trải qua phỏng vấn. Nhưng nếu cô không có đủ năng lực, tôi cũng sẽ mời cô rời đi.”
Mặc dù Thôi Tử Mặc là phó đạo diễn, nhưng cũng nằm trong tổ biên kịch. Hắn vô cùng coi trọng vở kịch lần này nên không hy vọng chỉ vì một vài người mà ảnh hưởng đến chất lượng của vở kịch.
Mọi người không ngờ Thôi Tử Mặc lại nói chuyện thẳng thắn như vậy với một người phụ nữ.
Nguyễn Yên sửng sốt, gật đầu nói:
“Tôi sẽ cố gắng.”
Sau đó, biên kịch bắt đầu giới thiệu vở kịch phải diễn [Thời gian và em].
Đây là một câu chuyện về tình yêu thanh mai trúc mã giản dị và cảm động. Câu chuyện xảy ra vào những năm chín mươi, nam nữ chính là bạn chơi với nhau khi còn nhỏ, nữ chính là một cô gái sinh ra trong gia đình bình thường, còn nam chính lại có gia cảnh rất tốt. Vì chuyển nhà nên hai người mất liên lạc, mãi cho đến khi học cùng trường trung học, họ mới gặp lại nhau.
Sau khi gặp lại, nữ chính thầm mến nam chính, nhưng vì tính cách cố chấp, tự ti nên không dám nói ra. Bên cạnh cô xuất hiện nam phụ cực kì tốt, mà bên cạnh nam chính cũng có nữ phụ là thiên kim cao ngạo theo đuổi. Nữ chính vẫn luôn cho rằng nam chính không thích cô, nhưng thật ra nam chính cũng thầm mến cô, hai người đối với nhau ngây ngô mà ngọt ngào.
Sau khi thi tốt nghiệp đại học, cứ nghĩ hai người sắp ở bên nhau nhưng nam chính lại thông báo sẽ đi du học, nữ chính vô cùng buồn bã, nhưng chỉ có thể áp chế trái tim mình, để người đàn ông theo đuổi sự nghiệp. Cũng may nhiều năm sau nam chính về nước, trở lại bên cạnh nữ chính chủ động tỏ tình, cuối cùng hai người đã đến với nhau.
Nguyễn Yên được phân đóng vai em gái nữ chính, cô chỉ có hai cảnh diễn đơn giản, một cảnh là nói chuyện với nữ chính, cảnh khác là giúp nữ chính đưa chiếc đồng hồ đã đeo lâu năm cho nam chính trước khi đi.
Sau khi phân kịch bản từ đầu đến cuối xong, Bước Gia thông báo với mọi người đợt lát nữa sau khi hội nghị kết thúc là có thể tiến hành tập luyện bước đầu.
Cuối cùng Bước Gia nói:
“Thời gian biểu diễn dự kiến vào giữa tháng sau. Chúng ta có thời gian tập luyện chưa đến một tháng, hy vọng mọi người sẽ nắm bắt thời gian, nghiêm túc thực hiện.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Bước Gia đề nghị một mình Nguyễn Yên ở lại, đưa cho cô một bộ kịch bản điện tử, nhân tiện tìm hiểu về tình huống của cô.
Mặc dù hôm nay không có phân cảnh cô diễn nhưng cô không có ý định về sớm. Cô đã ở lại phòng tập, nghe bọn họ tập luyện, cô nghĩ mình ở bên cạnh cũng nên nghiền ngẫm một chút, dù sao thì cũng lâu lắm không tập luyện rồi.
Hàng Phù chính là nữ phụ thiên kim, lúc cô ấy không cần tập luyện sẽ ngồi bên cạnh Nguyễn Yên, nói chuyện với cô. Trừ lần đó ra cũng không tập trung soi mói cô.
Ban ngày sau khi kết thúc việc tập luyện, Nguyễn Yên cùng mọi người rời đi, lúc này có một chàng trai nhìn thấy cô:
“Ơ, Nguyễn Yên, sao hôm nay cô lại đến? Không phải hôm nay cô không cần diễn à?”
“Tôi đến xem mọi người tập luyện.”
“Vất vả, vất vả rồi.”
Sau khi Nguyễn Yên chào tạm biệt mọi người, có người bắt đầu thảo luận:
"Có một điều tôi đã nói, Nguyễn Yên rất khá nha, vừa trắng vừa xinh, nhan sắc này đỉnh quá.”
“Trước đây cô ấy ở câu lạc bộ kịch Tư Ngữ không phải sao? Các đàn em của tôi đều nói là biết cô ấy, nghe nói rất giỏi.”
“Tiếc thật, nếu mắt cô ấy bình thường, bây giờ cũng không phải diễn vai nhỏ rồi. Cô ấy vất vả mà vẫn muốn đến diễn xuất.”
“Tôi cảm giác anh Thôi rất không thích cô ấy.”
“Không phải là không thích mà là anh Thôi cảm thấy vai diễn này có rất nhiều người có thể đóng, vì sao lại chọn một người có chướng ngại vật về thị lực như vậy đóng, sợ sẽ làm chậm tiến độ.”
Buổi tối, Nguyễn Yên về nhà, sau khi ăn tối đi đến thư phòng.
Mấy ngày nay giúp việc đã dọn dẹp một phòng để làm phòng làm việc cho cô, sau này cô có thể tập luyện ở trong này. Việc đầu tiên Nguyễn Yên làm là lấy đoạn ghi âm Diệp Thanh ghi lại ở cuộc họp ngày hôm nay nghe lại một lần nữa, rồi sau đó lại nghe kịch bản mấy lần để hiểu rõ tính cách của nhân vật.
Tên của cô ở trong vở kịch là [Tiểu Đình], mặc dù lời thoại không nhiều lắm, nhưng vai diễn này cũng rất quan trọng. Đây là người mà nữ chính lần đầu tiết lộ tâm tư thầm mến. Lời thoại của cô phải dẫn dắt để nữ chính bày tỏ cảm xúc trong lòng. Sau đó lại tặng đồng hồ, điều đó cũng có nghĩa nhân vật này là cầu nối giữa nam và nữ chính.
Cô nghe lời kịch xong, bắt đầu cố gắng học thuộc lòng, rồi sau đó thể hiện cảm xúc và hành động.
Hai ngày sau, mặc dù Nguyễn Yên không có lịch, nhưng ban ngày cô vẫn đến câu lạc bộ kịch, buổi tối trở về luyện tập, đôi khi Diệp Thanh sẽ ở lại nhà đọc thoại với cô.
Quả thực cô sẽ tiêu tốn nhiều năng lượng hơn người khác, cũng mệt mỏi hơn, nhưng cô không muốn mình mắc bất cứ sai lầm gì, cho nên yêu cầu rất nghiêm khắc đối với bản thân.
Sáng sớm bảy giờ rời giường, buổi tối mười một giờ hơn mới trở về phòng tắm rửa. Buổi tối, lúc Chu Mạnh Ngôn làm việc xong Nguyễn Yên vẫn chưa ngừng.
Anh bước đến cửa phòng, không nghe thấy gì, đẩy cửa ra thì đã thấy Nguyễn Yên ngồi trên chiếc thảm lông dê, đầu tựa vào ghế sô pha, một bên đeo tai nghe, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lộ ra vẻ mệt mỏi, hơi thở khẽ, giống như một chú mèo nhỏ đang ngủ say.
Vất vả mấy ngày nay, Chu Mạnh Ngôn đều chứng kiến cả.
Anh nhìn cô trong chốc lát, rồi sau đó đi vào phòng, nhìn thấy màn hình máy tính trên bàn làm việc vẫn còn sáng, anh nhìn thấy ảnh tạm dừng trên màn hình, thì ra là Nguyễn Yên.
Chu Mạnh Ngôn ngồi xuống trước máy tính, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấn vào nút phát.
Hình ảnh chuyển động, trong vườn hoa, ánh trăng lờ mờ, Nguyễn Yên mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng. Đứng trước mặt một người đàn ông, mặt Nguyễn Yên lộ vẻ ngượng ngùng:
“Nói cho tôi biết, sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông:
“Tôi nương nhờ đôi cánh tình yêu bay qua tường, bởi một bức tường gạch không thể ngăn cách được tình yêu..."
Đây là vở kịch [Romeo và Juliet], đoạn Romeo và Juliet tâm sự với nhau trong vườn hoa, hẹn ước yêu đương. Vở kịch này, cũng là một trong những bộ kịch mà Nguyễn Yên diễn năm ngoái.
Nguyễn Yên cười e thẹn, ánh mắt sáng ngời, diễn giải vô cùng rõ ràng cảm xúc trước mặt người yêu.
Chu Mạnh Ngôn bất giác nhìn xuống.
Sau đó, khi Juliet biết rằng Romeo đã chết vì cô ấy, cô ấy đã cầm con dao găm của Romeo đâm vào bụng mình, bi thương đến tột cùng:
“Hãy để cho em chết bên chàng, để đêm nay trở thành vĩnh cửu đi!”
Lúc đó, nước mắt từ khóe mắt Nguyễn Yên tuôn ra, cảm xúc buồn bã tuôn trào, chạm đến trái tim của khán giả.
Chu Mạnh Ngôn mở file tài liệu ra, nhìn thấy bên trong còn có rất nhiều tên kịch bản khác, khi nhấn vào thì thấy tất cả đều là những bộ kịch Nguyễn Yên đừng đóng.
Lúc thì dễ thương, lúc tươi sáng, lúc kiêu ngạo, lúc lại yếu đuối.
Giống như cảm xúc trăm lần ứng biến.
Thì ra trước đây Nguyễn Yên nói với anh đã từng diễn kịch qua là như vậy.
Anh chưa bao giờ biết, trước đây cô lại từng diễn nhiều bộ kịch như vậy.
Ánh mắt người đàn ông di chuyển sang phía cô gái đang tựa trên sô pha, cô vẫn ngủ say như cũ.
Anh đứng dậy, khép máy tính rồi sau đó đi đến trước mặt Nguuyeenx Yên. Cô nhíu mày, lẩm bẩm nói mớ, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, chợt nghe thấy giọng cô rất khẽ:
“Đạo diễn…Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt…Cho…tôi một cơ hội nữa…”
Chu Mạnh Ngôn chăm chú nhìn cô hồi lâu, khẽ cất lời:
"Tại sao lại khiến bản thân mệt mỏi như vậy."
Đôi mắt Nguyễn Yên vẫn đang khép lại, tiếp tục lẩm bẩm.
Một lúc lâu sau, anh vòng tay qua ôm lấy đầu gối cô, nghiêng người ôm cô vào lòng.
Nguyễn Yên nghiêng đầu, dựa vào lòng anh, mấp máy môi, giọng nói trong mơ của cô nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng:
“Buồn ngủ…”
Anh cụp mắt nhìn thấy cô mệt mỏi đến mức này, đột nhiên trái tim như bị cây kim nhỏ đâm vào.
Anh chăm chú nhìn mặt cô, cuối cùng dịu dàng cất lời:
“Chúng ta đi ngủ thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook