Mặt Nạ Hoàn Mỹ
-
Quyển 4 - Chương 138
Quân Mặc Li cảm thấy thân thể mình mới thả lỏng được một chút lại bắt đầu co rút, đau đớn không ngừng lan tràn. Linh lực trong cơ thể hắn cũng bị hút đi với tốc độ cực nhanh, đứa bé ở trong bụng hắn như đang muốn hút khô hắn.
Từ từ mở mắt, Quân Mặc Li vòng tay ôm lấy bụng, môi mím chặt, khuôn mặt tái nhợt.
“Đau quá.”
Quân Mặc Li vô thức rên rỉ một tiếng, lại làm cho Quân Dạ Hàn lo lắng đến muốn chết.
“Li nhi…”
Nhìn Quân Mặc Li thống khổ, Quân Dạ Hàn chẳng nghĩ được gì, nhanh chóng nhảy vào trong nước,bước đến bên cạnh Quân Mặc Li.
Mặt nước bình lặng phát ra hào quang nhàn nhạt, khi Quân Dạ Hàn bước vào nước đã trở nên sôi trào, giống như được rót sinh mệnh vào, chớp mắt đã sống dậy.
Khi Quân Dạ Hàn chỉ cách Quân Mặc Li một đoạn ngắn nữa, thì mấy cột nước đột nhiên xuất hiện, sau đó nước tách hẳn ra, biến thành những mũi tên sắc nhọn lao thẳng về phía Quân Dạ Hàn.
Nhìn những mũi tên sắc nhọn mang đầy địch ý bắn về phía mình, Quân Dạ Hàn không kìm nén nổi sự bạo ngược nổi lên trong lòng, liền hung hăng vung tay áo. Mấy mũi nhọn bằng nước kia nhanh chóng bị đánh cho tan tành. Mặt nước sôi trào như cảm nhận được uy hiếp, dần trở nên bình lặng, tuy vẫn có nhiều chỗ nhấp nhô, như đang chờ thời cơ để hành động.
Quân Dạ Hàn thu hết dao động của mặt nước vào trong mắt, lạnh lùng không phát ra một tiếng, chỉ nhanh chóng đi đến bên cạnh Quân Mặc Li. Y hơi cúi người, dùng đôi bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể đang run lên vì đau đớn của Quân Mặc Li.
“Li nhi, đừng sợ.”
Quân Dạ Hàn ôn nhu lên tiếng, một tay nhẹ nhàng ấn vào chiếc bụng vẫn đang căng tròn của Quân Mặc Li, hào quang màu trắng chậm rãi chui vào bên trong, rồi sau đấy thay thế cho lớp hào quang màu xanh, dần phủ kín cả bụng.
“Dạ…”
Quân Mặc Li mông lung nhìn về phía trước, hai tay vô ý thức nắm chặt lấy tay của Quân Dạ Hàn, thời gian trôi qua, bàn tay nắm lấy tay Quân Dạ Hàn càng trở nên trắng bệch, vô lực.
Quân Dạ Hàn điên cuồng rót linh lực của mình vào trong cơ thể của Quân Mặc Li, lại phát hiện như vậy vẫn không thể giúp cơ thể hắn bổ sung linh lực. Linh lực trong cơ thể Quân Mặc Li biến mất quá nhanh, lúc này gần như về không, hắn cơ hồ đã trở thành phàm nhân.
“Dạ, ta mệt mỏi quá…”
Quân Mặc Li đã không còn sức cầm tay Quân Dạ Hàn, ánh mắt mông lung mệt mỏi, giống như giây tiếp theo hắn sẽ mệt quá mà ngất đi.
“Li nhi, ta đang ở bên cạnh ngươi đây…”
Quân Dạ Hàn ôm Quân Mặc Li chặt hơn nữa, đôi mắt đen tràn ngập yêu thương, lại mang theo thương sót đau đớn, giống như y đang chịu đựng đau đớn khổ sở còn gấp nhiều lần so với Quân Mặc Li. Nâng tay khẽ vuốt ve tóc của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn nhỏ giọng nói.
“Li nhi, lúc có thể lấy được ngươi ta đã nghĩ, từ nay về sau ngươi sẽ thuộc về ta, không ai có thể cướp ngươi đi được nữa, ai cũng không thể. Nhưng mà ta lại vẫn quên mất điều quan trọng nhất. Ngươi yêu tự do. Yêu thậm chí còn hơn cả ta, thì làm sao ngươi có thể cam nguyện luôn đứng lại một chỗ, im lặng chờ đợi ta được…”
“Vì thế, lại chẳng biết từ bao giờ, trong đầu ta xuất hiện suy nghĩ, phải làm cách nào đó để ngươi không thể bỏ đi một cách quá thoải mái như vậy nữa. Cho nên ta nghĩ, nếu ngươi có con, chúng ta có con, không biết ngươi có dừng chân lại không? Không đi đâu nữa, chỉ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta…”
Dùng hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn ôn nhu thủ thỉ nói chuyện. Y rót linh lực vào cơ thể của hắn nhiều hơn, nhưng lúc này, hào quang màu xanh không những không nhạt đi mà còn có xu hướng sáng rực rỡ hơn, giống như lại muốn bao phủ lấy cơ thể Quân Mặc Li. Cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Quân Mặc Li lại giảm xuống, Quân Dạ Hàn mỉm cười.
“Li nhi, đừng ngủ, đợi ngươi sinh con xong, ngươi muốn đi đâu ta cũng sẽ cùng đi, được không?”
Quân Dạ Hàn cảm nhận được Quân Mặc Li khẽ cử động hai tay, nụ cười càng thêm ôn nhu dịu dàng. Nhưng khi quay đầu nhìn về phía đứa trẻ mặc yếm đỏ đang bay trên mặt nước cách đó không xa thì, nụ cười ôn nhu lại chớp mắt chứa đựng hàng nghìn mũi băng lạnh lẽo.
“Nhưng mà, nếu Li nhi mà ngủ, ta nhất định sẽ trừng phạt ngươi nha. Giết tên nhóc kia có được không?”
Quân Dạ Hàn vừa nói xong, đôi mắt hơi nhắm của Quân Mặc Li bỗng nhiên mở ra, ánh mắt mơ hồ cũng dần trở nên thanh minh.
“Không được.”
Dùng sức nắm lấy tay của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li cố sức nói. Tuy không tỉnh táo lắm, nhưng Quân Mặc Li lại biết, Quân Dạ Hàn không nói đùa. Y thực sự muốn giết đứa bé kia, đứa bé mà hắn mới sinh ra.
“Phụ thân, đừng giết bảo bảo…”
Một thanh âm mềm mềm ngọt ngào vang lên, đứa bé mặc yếm đỏ kia lảo đảo bước trên mặt nước, vừa đi vừa ngã tiến tới. Làn da của nó mềm mại trắng nõn, khuôn mặt non nớt ngây thơ, tóc đen ngắn ngủn trên đỉnh đầu, đôi mắt mở to đã lộ vẻ thành thục, nhưng lúc này lại tràn đầy nước mắt, sợ hãi, mím môi như đang nín khóc, rất đáng thương. Nhìn đứa trẻ đáng yêu như búp bê kia cách chính mình càng ngày càng gần, tuy Quân Mặc Li đau đớn đến muốn chết, trên khuôn mặt lại vẫn nở một nụ cười hạnh phúc.
Bảo bảo cảm nhận được ánh nhìn càng ngày càng lạnh lùng cùng nhiều sát khí của Quân Dạ Hàn, không dám lên tiếng, mím chặt môi, dùng đôi mắt đáng thương ngập nước mắt nhìn Quân Mặc Li.
Ở thần giới, trẻ con vào ngày đầu tiên hình thành trong bụng mẹ đã có linh trí, cho nên lúc này tuy mới được sinh ra, nhưng đứa trẻ này đã sớm hiểu được cái gì là nguy hiểm. Từ lúc nó được hình thành cho đến khi sinh ra, hai người ở trước mắt là hai người thân cận với nó nhất, mỗi một giây một phút nó đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của họ. Nhưng lúc này tuy là những người gần gũi nhất, những nó vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Mới lúc nãy, bảo bảo chỉ định hấp thu thêm một ít tinh lực, nhưng lại đột nhiên cảm nhận được một sát khí cực kì nguy hiểm, làm cho nó nhanh chóng đình chỉ, không dám hấp thu thêm nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy Quân Dạ Hàn, bảo bảo chỉ có một suy nghĩ, người này cực kì khủng bố, chính là nguồn gốc của sát khí nguy hiểm kia. Hơn nữa, y không thích nó, cho nên chỉ có thể tránh xa.
Còn lần đầu tiên nhìn thấy Quân Mặc Li, bảo bảo chỉ có cảm giác đó là một người cực kì xinh đẹp, hơn nữa còn dễ thân cận, cũng thích nó.
Cùng vì lần này Quân Dạ Hàn đối với bảo bảo xuất hiện sát ý, cho nên cuộc sống sau này của y mới phải chịu thêm nhiều khổ cực như vậy. Cũng làm cho Quân Dạ Hàn cảm thấy nuối tiếc vì sao lúc ấy không giết luôn hai tên nhóc con hỗn láo kia. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện sau này…
Lúc này Quân Mặc Li nhìn thấy khuôn mặt cực kì đáng yêu của bảo bảo, cảm giác yêu thương trong lòng càng thêm mãnh liệt. Đứa trẻ này, hắn đã mang thai hai năm, nó là đứa trẻ có quan hệ máu mủ với hắn, là đứa trẻ duy nhất thuộc lại hắn. Nghĩ như vậy, Quân Mặc Li chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm mềm mại. Lại nghĩ đến trong bụng hắn còn một đứa trẻ nữa chưa được sinh ta, Quân Mặc Li cố kìm nèn sự đau đớn, cầm chặt lấy hai tay của Quân Dạ Hàn, nhỏ giọng nói.
“Dạ, giúp ta.”
“Được.”
Quân Dạ Hàn tất nhiên là hiểu được điều Quân Mặc Li muốn, tuy trong lòng rất thương sót cho hắn, những y hiểu, muốn giúp Quân Mặc Li nhanh chóng thoát khỏi cảnh này, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh mẽ một chút.
“Cố chịu đựng, Li nhi…”
Cúi đầu khẽ hôn lên má Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn thả lại Quân Mặc Li vào trong nước. Sau đó y đứng Dậy lùi về phía sau, dùng hào quang màu trắng bao quanh thân thể của Quân Mặc Li.
Cùng lúc, cảm giác đau đớn quen thuộc lại xuất hiện trên người Quân Mặc Li. Giống như có một bàn tay vô hình đang xé rách cơ thể của hắn, xâm nhập vào trong bụng, mạnh mẽ lôi kéo đứa nhỏ ở bên trong ra ngoài. Cảm giác khi đứa nhỏ gắn liền với máu thịt của mình bị lôi kéo ra bên ngoài chính là đau đớn đến cùng cực, giống như cơ thể bị cắt vụn thành mảnh nhỏ, đau đến mức rung động cả linh hồn.
Quân Mặc Li không hề kêu đau dù chỉ là một tiếng, Quân Dạ Hàn lại biết được hắn không phải không muốn kêu, mà là chẳng còn sức để mà kêu nữa. Nghĩ đến thế, y chỉ thấy lòng mình như quặn lại.
Li nhi, ta thà không có con, còn hơn là khiến ngươi đau đớn khổ sở như vậy….
Cố gắng nén cảm xúc xao động như đang muốn bùng nổ trong cơ thể, Quân Dạ Hàn mở to mắt nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li. Chỉ một thời gian ngắn, vậy mà cảm thấy như lâu đến cả trăm năm, cuối cùng hào quang trắng cũng dần dần rút ra khỏi cơ thể của Quân Mặc Li, bên trong nó còn kéo theo một quả cầu ánh sáng màu xanh lam.
Lúc này, bảo bảo đứng cách đó không xa như cảm nhận được thứ gì, vội vàng chạy về phía Quân Mặc Li.
Nhìn hào quang màu xanh hoàn toàn bị lôi ra khỏi cơ thể của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn nhanh chóng tiến tới ôm lấy hắn, nhưng sau đó chính y cũng ngã ngồi xuống.
Quân Dạ Hàn ôm chặt người trong lòng, cười khổ một chút. Tay chân y như nhũn ra, đứng cũng không vững, hai cánh tay ôm Quân Mặc Li đang không ngừng run rẩy.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt vì quá mệt mỏi mà rơi vào ngủ say của Quân Mặc Li, thật lâu sau Quân Dạ Hàn mới có thể lấy lại bình tĩnh. Không thèm nhìn hai bảo bảo kia lấy một cái, Quân Dạ Hàn ôm chặt Quân Mặc Li, nhanh chóng biến mất.
Bảo bảo mặc yếm đỏ nhìn quả cầu màu xanh lam đang lơ lửng trên không, ánh mắt tràn ngập tò mò, bạch bạch đi về phía trước, nó vươn ngón tay mập mạp xinh xắn lên đâm nhẹ vào quả cầu kia. Lại không ngờ tới quả cầu kia nhanh chóng bị bảo bảo chọc thủng, vỡ tan thành mảnh nhỏ. Sau đó, một đứa bé khác mặc áo yếm màu xanh lam rơi xuống, thân mình tròn tròn mềm mại đè lên bảo bảo yếm đỏ ở bên dưới.
“Đứng dậy, ngươi đè vào người ta!”
“Ta đứng không được, ca ca.” bảo bảo mặc yếm xanh dùng ánh mắt ủy khuất nhìn bảo bảo mặc yếm đỏ.
“Ai cho phép ngươi gọi ta là ca ca! Ta không có đệ đệ vừa xấu vừa ngu ngốc như ngươi!”
“Nhưng mà ca ca, chúng ta giống y hệt nhau.”
“…”
Từ từ mở mắt, Quân Mặc Li vòng tay ôm lấy bụng, môi mím chặt, khuôn mặt tái nhợt.
“Đau quá.”
Quân Mặc Li vô thức rên rỉ một tiếng, lại làm cho Quân Dạ Hàn lo lắng đến muốn chết.
“Li nhi…”
Nhìn Quân Mặc Li thống khổ, Quân Dạ Hàn chẳng nghĩ được gì, nhanh chóng nhảy vào trong nước,bước đến bên cạnh Quân Mặc Li.
Mặt nước bình lặng phát ra hào quang nhàn nhạt, khi Quân Dạ Hàn bước vào nước đã trở nên sôi trào, giống như được rót sinh mệnh vào, chớp mắt đã sống dậy.
Khi Quân Dạ Hàn chỉ cách Quân Mặc Li một đoạn ngắn nữa, thì mấy cột nước đột nhiên xuất hiện, sau đó nước tách hẳn ra, biến thành những mũi tên sắc nhọn lao thẳng về phía Quân Dạ Hàn.
Nhìn những mũi tên sắc nhọn mang đầy địch ý bắn về phía mình, Quân Dạ Hàn không kìm nén nổi sự bạo ngược nổi lên trong lòng, liền hung hăng vung tay áo. Mấy mũi nhọn bằng nước kia nhanh chóng bị đánh cho tan tành. Mặt nước sôi trào như cảm nhận được uy hiếp, dần trở nên bình lặng, tuy vẫn có nhiều chỗ nhấp nhô, như đang chờ thời cơ để hành động.
Quân Dạ Hàn thu hết dao động của mặt nước vào trong mắt, lạnh lùng không phát ra một tiếng, chỉ nhanh chóng đi đến bên cạnh Quân Mặc Li. Y hơi cúi người, dùng đôi bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể đang run lên vì đau đớn của Quân Mặc Li.
“Li nhi, đừng sợ.”
Quân Dạ Hàn ôn nhu lên tiếng, một tay nhẹ nhàng ấn vào chiếc bụng vẫn đang căng tròn của Quân Mặc Li, hào quang màu trắng chậm rãi chui vào bên trong, rồi sau đấy thay thế cho lớp hào quang màu xanh, dần phủ kín cả bụng.
“Dạ…”
Quân Mặc Li mông lung nhìn về phía trước, hai tay vô ý thức nắm chặt lấy tay của Quân Dạ Hàn, thời gian trôi qua, bàn tay nắm lấy tay Quân Dạ Hàn càng trở nên trắng bệch, vô lực.
Quân Dạ Hàn điên cuồng rót linh lực của mình vào trong cơ thể của Quân Mặc Li, lại phát hiện như vậy vẫn không thể giúp cơ thể hắn bổ sung linh lực. Linh lực trong cơ thể Quân Mặc Li biến mất quá nhanh, lúc này gần như về không, hắn cơ hồ đã trở thành phàm nhân.
“Dạ, ta mệt mỏi quá…”
Quân Mặc Li đã không còn sức cầm tay Quân Dạ Hàn, ánh mắt mông lung mệt mỏi, giống như giây tiếp theo hắn sẽ mệt quá mà ngất đi.
“Li nhi, ta đang ở bên cạnh ngươi đây…”
Quân Dạ Hàn ôm Quân Mặc Li chặt hơn nữa, đôi mắt đen tràn ngập yêu thương, lại mang theo thương sót đau đớn, giống như y đang chịu đựng đau đớn khổ sở còn gấp nhiều lần so với Quân Mặc Li. Nâng tay khẽ vuốt ve tóc của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn nhỏ giọng nói.
“Li nhi, lúc có thể lấy được ngươi ta đã nghĩ, từ nay về sau ngươi sẽ thuộc về ta, không ai có thể cướp ngươi đi được nữa, ai cũng không thể. Nhưng mà ta lại vẫn quên mất điều quan trọng nhất. Ngươi yêu tự do. Yêu thậm chí còn hơn cả ta, thì làm sao ngươi có thể cam nguyện luôn đứng lại một chỗ, im lặng chờ đợi ta được…”
“Vì thế, lại chẳng biết từ bao giờ, trong đầu ta xuất hiện suy nghĩ, phải làm cách nào đó để ngươi không thể bỏ đi một cách quá thoải mái như vậy nữa. Cho nên ta nghĩ, nếu ngươi có con, chúng ta có con, không biết ngươi có dừng chân lại không? Không đi đâu nữa, chỉ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta…”
Dùng hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn ôn nhu thủ thỉ nói chuyện. Y rót linh lực vào cơ thể của hắn nhiều hơn, nhưng lúc này, hào quang màu xanh không những không nhạt đi mà còn có xu hướng sáng rực rỡ hơn, giống như lại muốn bao phủ lấy cơ thể Quân Mặc Li. Cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Quân Mặc Li lại giảm xuống, Quân Dạ Hàn mỉm cười.
“Li nhi, đừng ngủ, đợi ngươi sinh con xong, ngươi muốn đi đâu ta cũng sẽ cùng đi, được không?”
Quân Dạ Hàn cảm nhận được Quân Mặc Li khẽ cử động hai tay, nụ cười càng thêm ôn nhu dịu dàng. Nhưng khi quay đầu nhìn về phía đứa trẻ mặc yếm đỏ đang bay trên mặt nước cách đó không xa thì, nụ cười ôn nhu lại chớp mắt chứa đựng hàng nghìn mũi băng lạnh lẽo.
“Nhưng mà, nếu Li nhi mà ngủ, ta nhất định sẽ trừng phạt ngươi nha. Giết tên nhóc kia có được không?”
Quân Dạ Hàn vừa nói xong, đôi mắt hơi nhắm của Quân Mặc Li bỗng nhiên mở ra, ánh mắt mơ hồ cũng dần trở nên thanh minh.
“Không được.”
Dùng sức nắm lấy tay của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li cố sức nói. Tuy không tỉnh táo lắm, nhưng Quân Mặc Li lại biết, Quân Dạ Hàn không nói đùa. Y thực sự muốn giết đứa bé kia, đứa bé mà hắn mới sinh ra.
“Phụ thân, đừng giết bảo bảo…”
Một thanh âm mềm mềm ngọt ngào vang lên, đứa bé mặc yếm đỏ kia lảo đảo bước trên mặt nước, vừa đi vừa ngã tiến tới. Làn da của nó mềm mại trắng nõn, khuôn mặt non nớt ngây thơ, tóc đen ngắn ngủn trên đỉnh đầu, đôi mắt mở to đã lộ vẻ thành thục, nhưng lúc này lại tràn đầy nước mắt, sợ hãi, mím môi như đang nín khóc, rất đáng thương. Nhìn đứa trẻ đáng yêu như búp bê kia cách chính mình càng ngày càng gần, tuy Quân Mặc Li đau đớn đến muốn chết, trên khuôn mặt lại vẫn nở một nụ cười hạnh phúc.
Bảo bảo cảm nhận được ánh nhìn càng ngày càng lạnh lùng cùng nhiều sát khí của Quân Dạ Hàn, không dám lên tiếng, mím chặt môi, dùng đôi mắt đáng thương ngập nước mắt nhìn Quân Mặc Li.
Ở thần giới, trẻ con vào ngày đầu tiên hình thành trong bụng mẹ đã có linh trí, cho nên lúc này tuy mới được sinh ra, nhưng đứa trẻ này đã sớm hiểu được cái gì là nguy hiểm. Từ lúc nó được hình thành cho đến khi sinh ra, hai người ở trước mắt là hai người thân cận với nó nhất, mỗi một giây một phút nó đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của họ. Nhưng lúc này tuy là những người gần gũi nhất, những nó vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Mới lúc nãy, bảo bảo chỉ định hấp thu thêm một ít tinh lực, nhưng lại đột nhiên cảm nhận được một sát khí cực kì nguy hiểm, làm cho nó nhanh chóng đình chỉ, không dám hấp thu thêm nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy Quân Dạ Hàn, bảo bảo chỉ có một suy nghĩ, người này cực kì khủng bố, chính là nguồn gốc của sát khí nguy hiểm kia. Hơn nữa, y không thích nó, cho nên chỉ có thể tránh xa.
Còn lần đầu tiên nhìn thấy Quân Mặc Li, bảo bảo chỉ có cảm giác đó là một người cực kì xinh đẹp, hơn nữa còn dễ thân cận, cũng thích nó.
Cùng vì lần này Quân Dạ Hàn đối với bảo bảo xuất hiện sát ý, cho nên cuộc sống sau này của y mới phải chịu thêm nhiều khổ cực như vậy. Cũng làm cho Quân Dạ Hàn cảm thấy nuối tiếc vì sao lúc ấy không giết luôn hai tên nhóc con hỗn láo kia. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện sau này…
Lúc này Quân Mặc Li nhìn thấy khuôn mặt cực kì đáng yêu của bảo bảo, cảm giác yêu thương trong lòng càng thêm mãnh liệt. Đứa trẻ này, hắn đã mang thai hai năm, nó là đứa trẻ có quan hệ máu mủ với hắn, là đứa trẻ duy nhất thuộc lại hắn. Nghĩ như vậy, Quân Mặc Li chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm mềm mại. Lại nghĩ đến trong bụng hắn còn một đứa trẻ nữa chưa được sinh ta, Quân Mặc Li cố kìm nèn sự đau đớn, cầm chặt lấy hai tay của Quân Dạ Hàn, nhỏ giọng nói.
“Dạ, giúp ta.”
“Được.”
Quân Dạ Hàn tất nhiên là hiểu được điều Quân Mặc Li muốn, tuy trong lòng rất thương sót cho hắn, những y hiểu, muốn giúp Quân Mặc Li nhanh chóng thoát khỏi cảnh này, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh mẽ một chút.
“Cố chịu đựng, Li nhi…”
Cúi đầu khẽ hôn lên má Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn thả lại Quân Mặc Li vào trong nước. Sau đó y đứng Dậy lùi về phía sau, dùng hào quang màu trắng bao quanh thân thể của Quân Mặc Li.
Cùng lúc, cảm giác đau đớn quen thuộc lại xuất hiện trên người Quân Mặc Li. Giống như có một bàn tay vô hình đang xé rách cơ thể của hắn, xâm nhập vào trong bụng, mạnh mẽ lôi kéo đứa nhỏ ở bên trong ra ngoài. Cảm giác khi đứa nhỏ gắn liền với máu thịt của mình bị lôi kéo ra bên ngoài chính là đau đớn đến cùng cực, giống như cơ thể bị cắt vụn thành mảnh nhỏ, đau đến mức rung động cả linh hồn.
Quân Mặc Li không hề kêu đau dù chỉ là một tiếng, Quân Dạ Hàn lại biết được hắn không phải không muốn kêu, mà là chẳng còn sức để mà kêu nữa. Nghĩ đến thế, y chỉ thấy lòng mình như quặn lại.
Li nhi, ta thà không có con, còn hơn là khiến ngươi đau đớn khổ sở như vậy….
Cố gắng nén cảm xúc xao động như đang muốn bùng nổ trong cơ thể, Quân Dạ Hàn mở to mắt nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li. Chỉ một thời gian ngắn, vậy mà cảm thấy như lâu đến cả trăm năm, cuối cùng hào quang trắng cũng dần dần rút ra khỏi cơ thể của Quân Mặc Li, bên trong nó còn kéo theo một quả cầu ánh sáng màu xanh lam.
Lúc này, bảo bảo đứng cách đó không xa như cảm nhận được thứ gì, vội vàng chạy về phía Quân Mặc Li.
Nhìn hào quang màu xanh hoàn toàn bị lôi ra khỏi cơ thể của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn nhanh chóng tiến tới ôm lấy hắn, nhưng sau đó chính y cũng ngã ngồi xuống.
Quân Dạ Hàn ôm chặt người trong lòng, cười khổ một chút. Tay chân y như nhũn ra, đứng cũng không vững, hai cánh tay ôm Quân Mặc Li đang không ngừng run rẩy.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt vì quá mệt mỏi mà rơi vào ngủ say của Quân Mặc Li, thật lâu sau Quân Dạ Hàn mới có thể lấy lại bình tĩnh. Không thèm nhìn hai bảo bảo kia lấy một cái, Quân Dạ Hàn ôm chặt Quân Mặc Li, nhanh chóng biến mất.
Bảo bảo mặc yếm đỏ nhìn quả cầu màu xanh lam đang lơ lửng trên không, ánh mắt tràn ngập tò mò, bạch bạch đi về phía trước, nó vươn ngón tay mập mạp xinh xắn lên đâm nhẹ vào quả cầu kia. Lại không ngờ tới quả cầu kia nhanh chóng bị bảo bảo chọc thủng, vỡ tan thành mảnh nhỏ. Sau đó, một đứa bé khác mặc áo yếm màu xanh lam rơi xuống, thân mình tròn tròn mềm mại đè lên bảo bảo yếm đỏ ở bên dưới.
“Đứng dậy, ngươi đè vào người ta!”
“Ta đứng không được, ca ca.” bảo bảo mặc yếm xanh dùng ánh mắt ủy khuất nhìn bảo bảo mặc yếm đỏ.
“Ai cho phép ngươi gọi ta là ca ca! Ta không có đệ đệ vừa xấu vừa ngu ngốc như ngươi!”
“Nhưng mà ca ca, chúng ta giống y hệt nhau.”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook