Mặt Nạ Hoàn Mỹ
-
Quyển 2 - Chương 52: Thay đổi chi sơ
Cảm nhận được chiếc vòng ấm áp trên tay càng ngày càng lạnh lẽo, đã mắt lạnh như băng của Quân Mặc Li càng thêm băng hàn hơn nữa. Hắn lao nhanh ra khỏi thư viện, nhìn nhưng khu lầu các không một bóng người xung quanh, bước chân cũng từ từ ngừng lại.
Hắn lao ra ngoài thì có ích lợi gì chứ? Hắn không biết Quân Dạ Hàn ở đâu, không biết y đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, nếu Quân Dạ Hàn thực sự gặp nguy hiểm, thì hắn cho dù có xuất hiện, cũng không giúp đỡ được gì cho y, chỉ làm y thêm vướng chân vướng tay mà thôi.
Quân Mặc Li mím chặt đôi môi đỏ mọng lại, tay trái nắm chặt lấy chiếc vòng trên cổ tay phải, mặt trời dần dần lặn xuống, kéo theo thứ ánh sáng ấm áp, làm cho nhiệt độ xung quanh càng ngày càng giảm, cũng giống như trái tim càng ngày càng lạnh giá của hắn.
Quá yếu! Thực sự là quá yếu! Hắn cứ nghĩ thực lực của hắn bây giờ tuy rằng không phải là mạnh nhất, nhưng cũng đủ để tự bảo vệ mình. Nhưng đến lúc này khi thực sự gặp được chuyện nguy hiểm, hắn mới phát hiện ra hắn quả thật là vô dụng.
Quân Dạ Hàn là người được tôn xưng lên làm đế vương mạnh mẽ nhất của đại lục này. Ở chung với y một thời gian ngắn như vậy thôi, hắn đã ỷ lại ở y nhiều như vậy. Hắn vẫn luôn tin rằng, Quân Dạ Hàn là người mạnh mẽ nhất, tin tưởng rằng không có việc gì có thể làm hại đến y…. Không ngờ, hắn lại ngây thơ, buồn cười như vậy.
Quả thật trên thế gian này, không có thứ gì có thể ngăn cản y, y có thể coi cả đại lục này như một bàn cờ, coi tất cả mọi sinh mệnh sống ở nơi đây là những quân cờ, tuỳ ý mà đùa giỡn, xắp đặt. Nhưng hắn lại quên mất một điều rằng, cho dù là một người mạnh mẽ cường đại đến đâu, nếu như có việc phải quan tâm, có người phải vướng bận, thì đó sẽ trở thành nhược điểm chí mạng của người kia.
Mà hắn hiện tại, chính là nhược điểm duy nhất của Quân Dạ Hàn, cũng là nhược điểm chí mạng nhất.
Tuy không biết Quân Dạ Hàn gặp được phải nguy hiểm như thế nào, nhưng hắn khẳng định là có liên quan đến hắn. Đây không phải là đoán lung tung, mà chính trực giác của hắn nói với hắn như thế, một loại khẳng định mà chính bản thân hắn cũng không thể lý giải.
Quân Mặc Li đặt tay lên ngực mình, cảm giác như sắp có thứ gì đó muốn phá nát cơ thể hắn, tràn ra bên ngoài, tình cảm ồ ạt lại hỗn loạn làm cho hắn thấy đau.
Quả nhiên hắn đã bị Quân Dạ Hàn bảo hộ quá kỹ, bị sủng quá mức, cho nên mới quên hết tất cả những nguy hiểm ẩn núp bên người, quên việc phải cẩn thận trong từng hành động, quên đi chiếc mặt nạ không thể tháo xuống mà thế giới này đã đội lên cho hắn, để người khác có thể nhìn thấy con người thật của hắn.
Quân Mặc Li nhớ lại những chuyện mình đã từng làm, vì tò mò về Dung phủ mà nửa đêm tự ý xâm nhập, vì tức giận mà lại đi khiêu khích làm cho Tu Thuỵ Nhĩ Tác Phỉ Đặc biết tất cả, hơn nữa còn không thèm suy xét trước sau liền đã đi đến học viện Ma Nhĩ này… tất cả mọi chuyện, hắn đều tuỳ ý làm, hồ nháo làm, sau đó sẽ để Quân Dạ Hàn đến xử lý mọi chuyện.
Dạ, đây có phải là điều mà ngươi vẫn nói, để ta trở về với con người thật của ta, làm bất cứ thứ gì mà ta thích…?
Quay trở lại thành một con người tuỳ hứng, không hề biết cố kỵ thứ gì… như vậy, Quân Mặc Li thực sự không làm được, nếu như chưa trừ bỏ hết tất cả khó khăn nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Dạ, Mặc Li không thể tiếp tục ích kỷ như vậy nữa…
Dạ, tất cả những chuyện sau này, chúng ta hãy cùng nhau gánh vác…
Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn ra xa xa, cảnh vật xinh đẹp hiện lên trên đôi tròng mắt xanh lam trong suốt long lanh, nhưng cũng là đôi mắt lạnh lùng hờ hững cực kỳ.
An Lưu Quân đi ra khỏi thư viện, gặp Quân Mặc Li đứng ngẩn người trên con đường nhỏ trước mặt, vạt áo dài xanh lam của hắn nhẹ nhàng lay động, ánh sáng Mặt trời vàng nhạt của hoàng hôn chiếu lên người hắn, giống như đang đổ thêm một tầng sáng vàng lên thân hình mảnh mai kia… Quân Mặc Li giống như đang tiến vào một thế giới xa cách nào đó, hoàn toàn ngăn cách với không gian xung quanh, làm người ta không thể chạm đến được.
Cô độc.
“Mạc…” An Lưu Quân nhìn Quân Mặc Li, gọi khẽ một tiếng.
Quân Mặc Li quay đầu lại nhìn y, trong mắt vẫn hàm chứa ý cười như trước, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh, giống như người vừa mới vô cùng hốt hoảng kia không phải là hắn, tất cả mọi chuyện chính là ảo giác của y.
“Lưu Quân, cùng nhau trở về đi.” Đôi mắt hắn vẫn ấm áp như thế, rõ ràng là giống y hệt lúc trước, nhưng lại ẩn ẩn có cảm giác thay đổi…
“Được.” An Lưu Quân cũng mỉm cười gật đầu một cái, không hề hỏi nhiều láy một câu, dung nhan vẫn mị hoặc tà tứ, thế nhưng không hiểu sao, lại có thêm cả chút hoà nhã mà chính bản thân y cũng không nhận ra.
Hai người vai sóng vai cùng đi về nơi ở, những chiếc bóng thật dài chiếu trên mặt đất, trùng điệp lại với nhau.
“Mạc Li đã đến nơi rồi, cám ơn Lưu Quân đã cùng về.” Quân Mặc Li đứng trước một toà lâu ba tàng nhỏ, cười nhẹ với An Lưu Quân.
“Mạc, ngươi không mời ta vào ngồi một chút sao? Ngươi đúng là lạnh lùng lãnh đạm đến mức làm cho người ta thương tâm.” Thấy hắn sau khi nói xong liền định quay người đi luôn, làm An Lưu Quân vội vàng lên tiếng, dùng đôi mắt đáng thương nhìn hắn.
“Nếu Lưu Quân muốn xem, Mạc Li tất nhiên là đồng ý.” Quân Mặc Li vẫn cười, thấy khuôn mặt của An Lưu Quân hiện lên rõ vẻ đáng thương, ý cười trong mắt hắn càng sâu.
“Ai nha, nụ cười này của Mạc mới thực sự tốt, về sau ngươi đừng cười nhàn nhạt như lúc nãy nữa, cảm giác rất lạnh.” Quân Mặc Li đã không còn cười mờ ảo, không chân thật như lúc nãy nữa, An Lưu Quân cảm thấy mình đang nhè nhẹ thở phảo một hơi, đưa tay vổ nhẹ bả vai của Quân Mặc Li một chút.
“Xem bộ dáng của Mạc, hình như ngươi đang có việc gì đó. Nếu vậy, hôm nay Lưu Quân cũng sẽ không mặt dày mà làm phiền ngươi rồi. Chẳng qua lần sau, Mạc nhất định phải mời ta vào nhà nhé. Ta thực sự rất muốn cùng Mạc ở chung trong một căn phòng.” An Lưu Quân nói đến cuối cùng, ngữ khí trở nên có chút ái muội, đôi mắt màu tím càng thêm mị hoặc.
“Được.” Quân Mặc Li gật đầu, vẫn cười như vậy quay người, đi vào trong phòng. An Lưu Quân thấy hắn đi vào trong nhà rồi mới rời đi.
Đây là một trò chơi, An Lưu Quân, đây chỉ là một trò chơi mà thôi…
—
Quân Mặc Li mở cửa, liền nhìn thấy trên mặt đất, những vệt nước màu đỏ sậm loang lổ, kéo dài tử trên cầu thang xuống dưới, hắn đoán chắc những vệt nước này phải kéo dài đến chính phòng của hắn. Tuy không biết đây là thứ gì, nhưng hắn biết đây chắc chắc là kiệt tác hoàn mỹ của những người ở cùng căn nhà này với hắn.
Nếu không có chuyện vừa mới xảy ra ở thư viện, hắn chắc cũng sẽ chơi đùa với mấy người này một chút, thế nhưng bây giờ, hắn chẳng còn chút tâm tư nào.
Quân Mặc Li hơi nâng tay, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đốm sáng nhỏ màu xanh lam. Tay áo phất lên một cái, hắn liếc nhìn cả căn phòng tràn đầy nước, khoé miệng cong lên một chút, hào quang màu xanh lam nhàn nhạt xuất hiện trùm lên trên mặt đất. Nháy mắt, căn phòng đầy nước đỏ ướt át đã bị bao phủ trong băng lạnh lẽo xanh lam mờ ảo, xinh đẹp lạ thường.
Vì băng bao phủ kín trên mặt nước bẩn, thế nên nhiệt độ trong cả toà nhà nhanh chóng giảm xuống, Quân Mặc Li nhẹ nhàng bước đi trên mặt băng, không để phát ra chút thanh âm nào.
Mở cửa phòng của mình ra, hắn chầm chậm đi đến ngồi xuống cạnh bàn, kéo tay áo lên, cảm nhận được nhiệt độ hơi âm ấm mà chiếc vòng trên cổ tay truyền đến, hắn cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi, vì màu sắc của chiếc vòng vẫn rất ẩm đạm, ánh sáng đen kia không phát ra mạnh mẽ như bình thường.
Quân Mặc Li nhớ lại chuyện tối hôm qua hắn dùng vòng tay để liên lạc với Quân Dạ Hàn, hắn đoán có lẽ tất cả là nhờ chiếc vòng tay này. Hắn nắm chặt chiếc vòng trong tay, không ngừng truyền cảm giác nhớ mong của mình với Quân Dạ Hàn vào trong nó, nhưng vẫn như cũ không hề có chút phản ứng nào.
Nhìn chiếc vòng tay im liền không có gì khác lạ kia, đôi môi đỏ mọng của Quân Mặc Li mím lại, hào quang màu xanh lam truyền từ lòng bàn tay của hắn vào vòng tay.
Nửa canh giờ sau, vòng tay vẫn không hề có chút phản ứng nào. Quân Mặc Li rõ ràng cảm nhận được nó đã hút linh lực của mình, thế nhưng lại không hề có gì biến đổi. Nghĩ nghĩ, hắn quyết định truyền vào đấy nhiều linh lực hơn nữa.
Hắn cảm thấy, bản thân mình đang dính vào một loại chấp niệm, nếu không thấy được kết quả, nhất định sẽ không chịu bỏ cuộc.
Linh lực trong cơ thể hắn càng ngày càng ít đi, nhưng hắn lại không thể nào dừng lại được, vẫn không ngừng điên cuồng truyền linh lực của mình sang vòng tay.
Linh lực trong cơ thể gần khô kiệt, nhưng thứ chấp niệm ngoan cố kia lại không giảm chút nào, ngược lại lại càng tăng lên.
Thân thể hắn bắt đầu có dấu hiệu mềm nhũn ra, Quân Mặc Li cười chua sót một chút. Tình yêu của hắn với Quân Dạ Hàn, không ngờ lại làm cho hắn đã điên cuồng đến mức này.
Quân Dạ Hàn…
Quả nhiên, yêu sẽ làm cho người ta mất hết lý trí, từ bỏ tất cả để có được yêu. Quân Dạ Hàn, Mặc Li là người bị động, mà cũng đã mắc sâu vào tình yêu như vậy, vậy thì ngươi, là người chủ động, lại đã đến cảnh giới nào rồi…?
Ánh sáng lam càng ngày càng mỏng manh, cũng biểu hiện ra tình trạng linh lực trong cơ thể của Quân Mặc Li bây giờ. Sắp đến cực hạn rồi.
Quân Mặc Li chống mặt bàn, cố gắng nâng thân thể mềm nhũn sắp mất đi tri giác của mình dậy, di chuyển về hướng giường, thế nhưng thân thể lại chẳng thể nhúch nghích được bao nhiêu.
“Đủ rồi…..” một tiếng gầm vang lên ở trước mặt Quân Mặc Li.
“Dạ, cuối cùng thì ngươi cũng đã đến.” Quân Mặc Li cố ngẩng đầu, Quân Dạ Hàn lại xuất hiện giống như tối hôm qua, giống như ở bên kia mặt gương nhìn hắn, đôi mắt xanh lam hơi mỏi mệt lại tràn đầy vui mừng.
“Quân Mặc Li, ngươi nên cảm thấy may mắn vì lúc này ta không ở bên cạnh ngươi.” Sự tực giận của Quân Dạ Hàn cực lỳ mãnh liệt, thậm chí cách lớp màng ngăn không gian kia, Quân Mặc Li vẫn có thể cảm nhận được.
Đôi mắt vô thần luôn dịu dàng ấm áp của Quân Dạ Hàn lúc này đã bị lửa giận ngập đầy, hơn nữa quần áo vốn luôn sạch sẽ của y lúc này cũng cực kì nhăn nhúm lộn xộn, tóc còn ướt sũng nhỏ nước, bộ dáng cực kì chật vật. Quân Mặc Li nhìn chăm chú, sau đấy không nhịn được mà phụt cười ra tiếng.
“Dạ, bộ dạng của ngươi thực sự quá buồn cười, nếu…” chưa nói xong, Quân Mặc Li đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, khoảnh khắc hắn đã rơi vào bóng đêm vô tận.
Mà lớp kính kia cũng nhanh chóng vỡ tan, biến mất không còn chút dấu vết…
Hắn lao ra ngoài thì có ích lợi gì chứ? Hắn không biết Quân Dạ Hàn ở đâu, không biết y đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, nếu Quân Dạ Hàn thực sự gặp nguy hiểm, thì hắn cho dù có xuất hiện, cũng không giúp đỡ được gì cho y, chỉ làm y thêm vướng chân vướng tay mà thôi.
Quân Mặc Li mím chặt đôi môi đỏ mọng lại, tay trái nắm chặt lấy chiếc vòng trên cổ tay phải, mặt trời dần dần lặn xuống, kéo theo thứ ánh sáng ấm áp, làm cho nhiệt độ xung quanh càng ngày càng giảm, cũng giống như trái tim càng ngày càng lạnh giá của hắn.
Quá yếu! Thực sự là quá yếu! Hắn cứ nghĩ thực lực của hắn bây giờ tuy rằng không phải là mạnh nhất, nhưng cũng đủ để tự bảo vệ mình. Nhưng đến lúc này khi thực sự gặp được chuyện nguy hiểm, hắn mới phát hiện ra hắn quả thật là vô dụng.
Quân Dạ Hàn là người được tôn xưng lên làm đế vương mạnh mẽ nhất của đại lục này. Ở chung với y một thời gian ngắn như vậy thôi, hắn đã ỷ lại ở y nhiều như vậy. Hắn vẫn luôn tin rằng, Quân Dạ Hàn là người mạnh mẽ nhất, tin tưởng rằng không có việc gì có thể làm hại đến y…. Không ngờ, hắn lại ngây thơ, buồn cười như vậy.
Quả thật trên thế gian này, không có thứ gì có thể ngăn cản y, y có thể coi cả đại lục này như một bàn cờ, coi tất cả mọi sinh mệnh sống ở nơi đây là những quân cờ, tuỳ ý mà đùa giỡn, xắp đặt. Nhưng hắn lại quên mất một điều rằng, cho dù là một người mạnh mẽ cường đại đến đâu, nếu như có việc phải quan tâm, có người phải vướng bận, thì đó sẽ trở thành nhược điểm chí mạng của người kia.
Mà hắn hiện tại, chính là nhược điểm duy nhất của Quân Dạ Hàn, cũng là nhược điểm chí mạng nhất.
Tuy không biết Quân Dạ Hàn gặp được phải nguy hiểm như thế nào, nhưng hắn khẳng định là có liên quan đến hắn. Đây không phải là đoán lung tung, mà chính trực giác của hắn nói với hắn như thế, một loại khẳng định mà chính bản thân hắn cũng không thể lý giải.
Quân Mặc Li đặt tay lên ngực mình, cảm giác như sắp có thứ gì đó muốn phá nát cơ thể hắn, tràn ra bên ngoài, tình cảm ồ ạt lại hỗn loạn làm cho hắn thấy đau.
Quả nhiên hắn đã bị Quân Dạ Hàn bảo hộ quá kỹ, bị sủng quá mức, cho nên mới quên hết tất cả những nguy hiểm ẩn núp bên người, quên việc phải cẩn thận trong từng hành động, quên đi chiếc mặt nạ không thể tháo xuống mà thế giới này đã đội lên cho hắn, để người khác có thể nhìn thấy con người thật của hắn.
Quân Mặc Li nhớ lại những chuyện mình đã từng làm, vì tò mò về Dung phủ mà nửa đêm tự ý xâm nhập, vì tức giận mà lại đi khiêu khích làm cho Tu Thuỵ Nhĩ Tác Phỉ Đặc biết tất cả, hơn nữa còn không thèm suy xét trước sau liền đã đi đến học viện Ma Nhĩ này… tất cả mọi chuyện, hắn đều tuỳ ý làm, hồ nháo làm, sau đó sẽ để Quân Dạ Hàn đến xử lý mọi chuyện.
Dạ, đây có phải là điều mà ngươi vẫn nói, để ta trở về với con người thật của ta, làm bất cứ thứ gì mà ta thích…?
Quay trở lại thành một con người tuỳ hứng, không hề biết cố kỵ thứ gì… như vậy, Quân Mặc Li thực sự không làm được, nếu như chưa trừ bỏ hết tất cả khó khăn nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Dạ, Mặc Li không thể tiếp tục ích kỷ như vậy nữa…
Dạ, tất cả những chuyện sau này, chúng ta hãy cùng nhau gánh vác…
Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn ra xa xa, cảnh vật xinh đẹp hiện lên trên đôi tròng mắt xanh lam trong suốt long lanh, nhưng cũng là đôi mắt lạnh lùng hờ hững cực kỳ.
An Lưu Quân đi ra khỏi thư viện, gặp Quân Mặc Li đứng ngẩn người trên con đường nhỏ trước mặt, vạt áo dài xanh lam của hắn nhẹ nhàng lay động, ánh sáng Mặt trời vàng nhạt của hoàng hôn chiếu lên người hắn, giống như đang đổ thêm một tầng sáng vàng lên thân hình mảnh mai kia… Quân Mặc Li giống như đang tiến vào một thế giới xa cách nào đó, hoàn toàn ngăn cách với không gian xung quanh, làm người ta không thể chạm đến được.
Cô độc.
“Mạc…” An Lưu Quân nhìn Quân Mặc Li, gọi khẽ một tiếng.
Quân Mặc Li quay đầu lại nhìn y, trong mắt vẫn hàm chứa ý cười như trước, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh, giống như người vừa mới vô cùng hốt hoảng kia không phải là hắn, tất cả mọi chuyện chính là ảo giác của y.
“Lưu Quân, cùng nhau trở về đi.” Đôi mắt hắn vẫn ấm áp như thế, rõ ràng là giống y hệt lúc trước, nhưng lại ẩn ẩn có cảm giác thay đổi…
“Được.” An Lưu Quân cũng mỉm cười gật đầu một cái, không hề hỏi nhiều láy một câu, dung nhan vẫn mị hoặc tà tứ, thế nhưng không hiểu sao, lại có thêm cả chút hoà nhã mà chính bản thân y cũng không nhận ra.
Hai người vai sóng vai cùng đi về nơi ở, những chiếc bóng thật dài chiếu trên mặt đất, trùng điệp lại với nhau.
“Mạc Li đã đến nơi rồi, cám ơn Lưu Quân đã cùng về.” Quân Mặc Li đứng trước một toà lâu ba tàng nhỏ, cười nhẹ với An Lưu Quân.
“Mạc, ngươi không mời ta vào ngồi một chút sao? Ngươi đúng là lạnh lùng lãnh đạm đến mức làm cho người ta thương tâm.” Thấy hắn sau khi nói xong liền định quay người đi luôn, làm An Lưu Quân vội vàng lên tiếng, dùng đôi mắt đáng thương nhìn hắn.
“Nếu Lưu Quân muốn xem, Mạc Li tất nhiên là đồng ý.” Quân Mặc Li vẫn cười, thấy khuôn mặt của An Lưu Quân hiện lên rõ vẻ đáng thương, ý cười trong mắt hắn càng sâu.
“Ai nha, nụ cười này của Mạc mới thực sự tốt, về sau ngươi đừng cười nhàn nhạt như lúc nãy nữa, cảm giác rất lạnh.” Quân Mặc Li đã không còn cười mờ ảo, không chân thật như lúc nãy nữa, An Lưu Quân cảm thấy mình đang nhè nhẹ thở phảo một hơi, đưa tay vổ nhẹ bả vai của Quân Mặc Li một chút.
“Xem bộ dáng của Mạc, hình như ngươi đang có việc gì đó. Nếu vậy, hôm nay Lưu Quân cũng sẽ không mặt dày mà làm phiền ngươi rồi. Chẳng qua lần sau, Mạc nhất định phải mời ta vào nhà nhé. Ta thực sự rất muốn cùng Mạc ở chung trong một căn phòng.” An Lưu Quân nói đến cuối cùng, ngữ khí trở nên có chút ái muội, đôi mắt màu tím càng thêm mị hoặc.
“Được.” Quân Mặc Li gật đầu, vẫn cười như vậy quay người, đi vào trong phòng. An Lưu Quân thấy hắn đi vào trong nhà rồi mới rời đi.
Đây là một trò chơi, An Lưu Quân, đây chỉ là một trò chơi mà thôi…
—
Quân Mặc Li mở cửa, liền nhìn thấy trên mặt đất, những vệt nước màu đỏ sậm loang lổ, kéo dài tử trên cầu thang xuống dưới, hắn đoán chắc những vệt nước này phải kéo dài đến chính phòng của hắn. Tuy không biết đây là thứ gì, nhưng hắn biết đây chắc chắc là kiệt tác hoàn mỹ của những người ở cùng căn nhà này với hắn.
Nếu không có chuyện vừa mới xảy ra ở thư viện, hắn chắc cũng sẽ chơi đùa với mấy người này một chút, thế nhưng bây giờ, hắn chẳng còn chút tâm tư nào.
Quân Mặc Li hơi nâng tay, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đốm sáng nhỏ màu xanh lam. Tay áo phất lên một cái, hắn liếc nhìn cả căn phòng tràn đầy nước, khoé miệng cong lên một chút, hào quang màu xanh lam nhàn nhạt xuất hiện trùm lên trên mặt đất. Nháy mắt, căn phòng đầy nước đỏ ướt át đã bị bao phủ trong băng lạnh lẽo xanh lam mờ ảo, xinh đẹp lạ thường.
Vì băng bao phủ kín trên mặt nước bẩn, thế nên nhiệt độ trong cả toà nhà nhanh chóng giảm xuống, Quân Mặc Li nhẹ nhàng bước đi trên mặt băng, không để phát ra chút thanh âm nào.
Mở cửa phòng của mình ra, hắn chầm chậm đi đến ngồi xuống cạnh bàn, kéo tay áo lên, cảm nhận được nhiệt độ hơi âm ấm mà chiếc vòng trên cổ tay truyền đến, hắn cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi, vì màu sắc của chiếc vòng vẫn rất ẩm đạm, ánh sáng đen kia không phát ra mạnh mẽ như bình thường.
Quân Mặc Li nhớ lại chuyện tối hôm qua hắn dùng vòng tay để liên lạc với Quân Dạ Hàn, hắn đoán có lẽ tất cả là nhờ chiếc vòng tay này. Hắn nắm chặt chiếc vòng trong tay, không ngừng truyền cảm giác nhớ mong của mình với Quân Dạ Hàn vào trong nó, nhưng vẫn như cũ không hề có chút phản ứng nào.
Nhìn chiếc vòng tay im liền không có gì khác lạ kia, đôi môi đỏ mọng của Quân Mặc Li mím lại, hào quang màu xanh lam truyền từ lòng bàn tay của hắn vào vòng tay.
Nửa canh giờ sau, vòng tay vẫn không hề có chút phản ứng nào. Quân Mặc Li rõ ràng cảm nhận được nó đã hút linh lực của mình, thế nhưng lại không hề có gì biến đổi. Nghĩ nghĩ, hắn quyết định truyền vào đấy nhiều linh lực hơn nữa.
Hắn cảm thấy, bản thân mình đang dính vào một loại chấp niệm, nếu không thấy được kết quả, nhất định sẽ không chịu bỏ cuộc.
Linh lực trong cơ thể hắn càng ngày càng ít đi, nhưng hắn lại không thể nào dừng lại được, vẫn không ngừng điên cuồng truyền linh lực của mình sang vòng tay.
Linh lực trong cơ thể gần khô kiệt, nhưng thứ chấp niệm ngoan cố kia lại không giảm chút nào, ngược lại lại càng tăng lên.
Thân thể hắn bắt đầu có dấu hiệu mềm nhũn ra, Quân Mặc Li cười chua sót một chút. Tình yêu của hắn với Quân Dạ Hàn, không ngờ lại làm cho hắn đã điên cuồng đến mức này.
Quân Dạ Hàn…
Quả nhiên, yêu sẽ làm cho người ta mất hết lý trí, từ bỏ tất cả để có được yêu. Quân Dạ Hàn, Mặc Li là người bị động, mà cũng đã mắc sâu vào tình yêu như vậy, vậy thì ngươi, là người chủ động, lại đã đến cảnh giới nào rồi…?
Ánh sáng lam càng ngày càng mỏng manh, cũng biểu hiện ra tình trạng linh lực trong cơ thể của Quân Mặc Li bây giờ. Sắp đến cực hạn rồi.
Quân Mặc Li chống mặt bàn, cố gắng nâng thân thể mềm nhũn sắp mất đi tri giác của mình dậy, di chuyển về hướng giường, thế nhưng thân thể lại chẳng thể nhúch nghích được bao nhiêu.
“Đủ rồi…..” một tiếng gầm vang lên ở trước mặt Quân Mặc Li.
“Dạ, cuối cùng thì ngươi cũng đã đến.” Quân Mặc Li cố ngẩng đầu, Quân Dạ Hàn lại xuất hiện giống như tối hôm qua, giống như ở bên kia mặt gương nhìn hắn, đôi mắt xanh lam hơi mỏi mệt lại tràn đầy vui mừng.
“Quân Mặc Li, ngươi nên cảm thấy may mắn vì lúc này ta không ở bên cạnh ngươi.” Sự tực giận của Quân Dạ Hàn cực lỳ mãnh liệt, thậm chí cách lớp màng ngăn không gian kia, Quân Mặc Li vẫn có thể cảm nhận được.
Đôi mắt vô thần luôn dịu dàng ấm áp của Quân Dạ Hàn lúc này đã bị lửa giận ngập đầy, hơn nữa quần áo vốn luôn sạch sẽ của y lúc này cũng cực kì nhăn nhúm lộn xộn, tóc còn ướt sũng nhỏ nước, bộ dáng cực kì chật vật. Quân Mặc Li nhìn chăm chú, sau đấy không nhịn được mà phụt cười ra tiếng.
“Dạ, bộ dạng của ngươi thực sự quá buồn cười, nếu…” chưa nói xong, Quân Mặc Li đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, khoảnh khắc hắn đã rơi vào bóng đêm vô tận.
Mà lớp kính kia cũng nhanh chóng vỡ tan, biến mất không còn chút dấu vết…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook