Mắt Bão
-
Chương 56: Ngoại truyện 3 - Ngủ ngon
Sau khi Nguỵ Lâm mãn hạn được phóng thích không lâu, có một buổi tối, Tần Tuệ rời giường đi uống nước, mở cửa phòng đã thấy ngay Nguỵ Lâm đang từ từ đi đến trước cửa sổ sát đất phòng khách, máy móc đưa tay khoá lại cửa sổ đã khoá một lần nữa. Tần Tuệ thảng thốt, vừa định cất lời gọi mẹ thì đã bị ai đó vỗ vỗ bả vai...Cô bé quay đầu lại, nhìn Tần Sâm đã đến phía sau cô tự lúc nào.
Anh cũng mặc bộ đồ ngủ như Nguỵ Lâm, không nói gì cả, chỉ giơ ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu Tần Tuệ đừng lên tiếng.
Tần Tuệ ngỡ ngàng nhìn ba rồi quay lại nhìn về phía Nguỵ Lâm, thấy mẹ chậm chạp đi về phía sảnh kéo ra chốt bảo vệ đã cài, rồi cài lại.
Tần Tuệ bỗng hiểu ra: Mẹ đang mộng du.
Cô bé cầm cốc nước đứng yên đó, thấy Nguỵ Lâm rời khỏi sảnh, không ngó ngàng đến ai, đi ngang qua hai cha con, lần lượt khoá lại tất cả cửa sổ trong nhà rồi mới quay người đi về phía phòng ngủ. May mà bước chân Tần Sâm đã im ắng đi đến trước cửa phòng ngủ, đẩy cánh cửa phòng đang hé mở, để bước tiến của Nguỵ Lâm không bị trở ngại.
Đến tận khi thấy mẹ đi vào phòng, đôi chân Tần Tuệ vẫn bất động.
Tần Sâm quay đầu nhìn con gái, lát sau mới nói với cô bé bằng khẩu hình: Về phòng ngủ đi.
Trong cái nhìn chăm chăm của ba vài giây, rốt cuộc Tần Tuệ cũn quay người đi về phòng mình.
Sáng hôm sau, hiếm khi Tần Sâm chủ động nói muốn đưa con gái đến trường học.
Trên đường yên lặng hồi lâu, anh mới nói cho cô bé biết: “Con phải cho mẹ một chút thời gian”.
Tần Tuệ ngồi bên ghế lái phụ, cúi đầu hí hoáy xoay khối rubic trong tay, không hề đáp lại anh bất cứ câu nào.
Cô bé biết, trong một đêm bão tố của rất nhiều năm về trước, nanh vuốt của cơn ác mộng kia chính là từ cửa sổ không khoá đã vươn vào cuộc đời của ba và mẹ.
Từ đó về sau, mỗi buổi tối Tần Tuệ đều nghe thấy tiếng bước chân mẹ đi đến phòng khách, và cả lâu thật lâu sau tiếng ba mở cửa phòng ngủ rất khẽ cho mẹ. Mỗi khi ấy, Tần Tuệ đều nằm trên giường mở to mắt, mãi cho đến khi nghe thấy mẹ trở về phòng, ba khép cửa lại. Như vậy cô bé mới có thể ngủ an ổn.
Sau này, không biết kể từ ngày nào, số lần Nguỵ Lâm mộng du đã bắt đầu giảm bớt. Vi thế ban đêm Tần Tuệ không còn nghe thấy tiếng bước chân của mẹ nữa.
Thỉnh thoảng cô bé nằm trên giường, nửa đêm vẫn tỉnh lại theo thói quen, lắng tai nghe động tĩnh ngoài phòng khách.
Quả thật mẹ không còn mộng du nữa. Là vì thời gian thật sự có thể xoa dịu tất cả đau đớn sao? Tần Tuệ không dám chắc lắm.
Về sau, về sau nữa, một lần Tần Tuệ lấy được một đề tài nghiên cứu mới. Đề tài về mộng du.
Buổi tối Nguỵ Lâm mang đến một cốc sữa cho Tần Tuệ, trùng hợp thấy được đề bài của cô, liền mỉm cười, thuận miệng nói: “Trước đây mẹ cũng mộng du”.
Lòn Tần Tuệ căng thẳng, nhanh chóng che giấu tâm trạng của mình, nhận lấy cốc sữa, giả vờ điềm nhiên như không, chuyển ánh mắt tò mò nhìn mẹ: “Vậy sao? Mộng du thế nào ạ?”
“Khoá cửa. Đi lòng vòng trong nhà, khoá đi khoá lại tất cả cửa sổ.”Nguỵ Lâm đi đến trước rèm cửa sổ bay phất phơ, dọn dẹp đống sách bày bừa trên bệ cửa, “Có điều giờ không còn mộng du nữa rồi”.
Tần Tuệ cẩn thận quan sát lóng lưng mẹ qua hơi sữa nóng, cô suy đoán chốc lát: “Ồ...vậy mẹ biết tại sao bây giờ mình không còn mộng du nữa không?”
“Có thể vì mẹ biết ba con vẫn luôn đi theo mẹ. Có chút ấn tượng mơ hồ, ba con vẫn canh giữ mở cửa cho mẹ.” Nhặt lên hai quyển sách chồng lại chỉnh tề, Nguỵ Lâm quay người cười với cô, “Hơn nữa, mẹ cũng biết là con ngủ rất lơ mơ. Nên nếu mẹ đi ra ngoài, chắc chắn con sẽ nghe được.”
Không ngờ mẹ biết được khi đó mình cũng tỉnh, Tần Tuệ ngẩn người, nhất thời quên đáp lại.
Còn Nguỵ Lâm vẫn dịu dàng cười với cô, giống như bất cứ một người mẹ yêu thương con gái nào, ánh mắt từ ái, đáy mắt không hề có bất cứ bóng ma đau khổ nào.
“Mẹ yêu ba và con, hai cha con luôn ở bên mẹ.” Nguỵ Lâm nói, “Đã như vậy, làm sao mẹ lại khiến hai người lo lắng cho mẹ chứ”.
Hoàn hồn lại thoát cơn sững sờ, Tần Tuệ khẽ chớp mắt, cười lại với mẹ.
Hương sữa nồng nàn tràn ngập xoang mũi, lá phổi và trái tim ấm áp đang đập của cô. Cô bé biết, đêm nay mình sẽ ngủ ngon.
Anh cũng mặc bộ đồ ngủ như Nguỵ Lâm, không nói gì cả, chỉ giơ ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu Tần Tuệ đừng lên tiếng.
Tần Tuệ ngỡ ngàng nhìn ba rồi quay lại nhìn về phía Nguỵ Lâm, thấy mẹ chậm chạp đi về phía sảnh kéo ra chốt bảo vệ đã cài, rồi cài lại.
Tần Tuệ bỗng hiểu ra: Mẹ đang mộng du.
Cô bé cầm cốc nước đứng yên đó, thấy Nguỵ Lâm rời khỏi sảnh, không ngó ngàng đến ai, đi ngang qua hai cha con, lần lượt khoá lại tất cả cửa sổ trong nhà rồi mới quay người đi về phía phòng ngủ. May mà bước chân Tần Sâm đã im ắng đi đến trước cửa phòng ngủ, đẩy cánh cửa phòng đang hé mở, để bước tiến của Nguỵ Lâm không bị trở ngại.
Đến tận khi thấy mẹ đi vào phòng, đôi chân Tần Tuệ vẫn bất động.
Tần Sâm quay đầu nhìn con gái, lát sau mới nói với cô bé bằng khẩu hình: Về phòng ngủ đi.
Trong cái nhìn chăm chăm của ba vài giây, rốt cuộc Tần Tuệ cũn quay người đi về phòng mình.
Sáng hôm sau, hiếm khi Tần Sâm chủ động nói muốn đưa con gái đến trường học.
Trên đường yên lặng hồi lâu, anh mới nói cho cô bé biết: “Con phải cho mẹ một chút thời gian”.
Tần Tuệ ngồi bên ghế lái phụ, cúi đầu hí hoáy xoay khối rubic trong tay, không hề đáp lại anh bất cứ câu nào.
Cô bé biết, trong một đêm bão tố của rất nhiều năm về trước, nanh vuốt của cơn ác mộng kia chính là từ cửa sổ không khoá đã vươn vào cuộc đời của ba và mẹ.
Từ đó về sau, mỗi buổi tối Tần Tuệ đều nghe thấy tiếng bước chân mẹ đi đến phòng khách, và cả lâu thật lâu sau tiếng ba mở cửa phòng ngủ rất khẽ cho mẹ. Mỗi khi ấy, Tần Tuệ đều nằm trên giường mở to mắt, mãi cho đến khi nghe thấy mẹ trở về phòng, ba khép cửa lại. Như vậy cô bé mới có thể ngủ an ổn.
Sau này, không biết kể từ ngày nào, số lần Nguỵ Lâm mộng du đã bắt đầu giảm bớt. Vi thế ban đêm Tần Tuệ không còn nghe thấy tiếng bước chân của mẹ nữa.
Thỉnh thoảng cô bé nằm trên giường, nửa đêm vẫn tỉnh lại theo thói quen, lắng tai nghe động tĩnh ngoài phòng khách.
Quả thật mẹ không còn mộng du nữa. Là vì thời gian thật sự có thể xoa dịu tất cả đau đớn sao? Tần Tuệ không dám chắc lắm.
Về sau, về sau nữa, một lần Tần Tuệ lấy được một đề tài nghiên cứu mới. Đề tài về mộng du.
Buổi tối Nguỵ Lâm mang đến một cốc sữa cho Tần Tuệ, trùng hợp thấy được đề bài của cô, liền mỉm cười, thuận miệng nói: “Trước đây mẹ cũng mộng du”.
Lòn Tần Tuệ căng thẳng, nhanh chóng che giấu tâm trạng của mình, nhận lấy cốc sữa, giả vờ điềm nhiên như không, chuyển ánh mắt tò mò nhìn mẹ: “Vậy sao? Mộng du thế nào ạ?”
“Khoá cửa. Đi lòng vòng trong nhà, khoá đi khoá lại tất cả cửa sổ.”Nguỵ Lâm đi đến trước rèm cửa sổ bay phất phơ, dọn dẹp đống sách bày bừa trên bệ cửa, “Có điều giờ không còn mộng du nữa rồi”.
Tần Tuệ cẩn thận quan sát lóng lưng mẹ qua hơi sữa nóng, cô suy đoán chốc lát: “Ồ...vậy mẹ biết tại sao bây giờ mình không còn mộng du nữa không?”
“Có thể vì mẹ biết ba con vẫn luôn đi theo mẹ. Có chút ấn tượng mơ hồ, ba con vẫn canh giữ mở cửa cho mẹ.” Nhặt lên hai quyển sách chồng lại chỉnh tề, Nguỵ Lâm quay người cười với cô, “Hơn nữa, mẹ cũng biết là con ngủ rất lơ mơ. Nên nếu mẹ đi ra ngoài, chắc chắn con sẽ nghe được.”
Không ngờ mẹ biết được khi đó mình cũng tỉnh, Tần Tuệ ngẩn người, nhất thời quên đáp lại.
Còn Nguỵ Lâm vẫn dịu dàng cười với cô, giống như bất cứ một người mẹ yêu thương con gái nào, ánh mắt từ ái, đáy mắt không hề có bất cứ bóng ma đau khổ nào.
“Mẹ yêu ba và con, hai cha con luôn ở bên mẹ.” Nguỵ Lâm nói, “Đã như vậy, làm sao mẹ lại khiến hai người lo lắng cho mẹ chứ”.
Hoàn hồn lại thoát cơn sững sờ, Tần Tuệ khẽ chớp mắt, cười lại với mẹ.
Hương sữa nồng nàn tràn ngập xoang mũi, lá phổi và trái tim ấm áp đang đập của cô. Cô bé biết, đêm nay mình sẽ ngủ ngon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook