Mật Ba Dao
-
Chương 4
Một ly rượu Absinthe đã thấy đáy.
Phú Tiểu Cảnh quay đầu nhìn về phía sân khấu, dùng một giọng không nghe thấy hỏi, “Nếu một người vào quán bar chỉ có thể sử dụng tiền mặt mà người đó thấy mình không có đủ tiền thanh toán, anh cảm thấy cách tốt nhất là làm gì?”
Loại lời nói này thích hợp nói trong bóng tối, nói xong thì có thể chối, nhưng ánh đèn màu cam trên bàn chiếu vào cô, ánh sáng rọi vào mặt cô, cô cảm thấy như đó không phải là ánh sáng mà là quả cầu lửa nhỏ nướng đến mặt cô đỏ bừng.
Cô rất hối hận vì lời đã nói, đối với người sắp bị hành quyết, chỉ cần chậm một phút cũng tốt rồi.
“‘Fu’ của cô là ‘fu’ nào?”
Hôm cảnh sát hỏi tên cô, anh cũng có mặt tại đó.
“‘Fu’ trong ‘Phú’, giàu có. Từ lúc mang họ Phú, tôi giàu 100 đời.” Phú Tiểu Cảnh nghĩ chắc hẳn anh không nghe lời cô mới nói, trong lòng nhẹ nhõm. Cô đùa không thông minh nhưng cô tự thấy buồn cười.
Cũng may nhịp trống che đi tiếng cười ngượng ngùng của cô.
“Tiểu thư nhà giàu này, có thể cho tôi 10 đô không?”
Phú Tiểu Cảnh sửng sốt một giây, chưa kịp suy nghĩ đã hành động, lấy ví rút tờ tiền có mệnh giá lớn nhất trong ví cô là 10 đô đưa ra.
Anh nhận tiền kẹp vào ví, “Tôi mời cô uống rượu, cô mời tôi uống nước chanh không quá đáng chứ.”
Anh gọi một ly nước chanh, cầm ly tiếp tục thảo luận tên của cô, “Tiểu Cảnh là cảnh nhỏ trong tranh Trung Quốc à?”
“Ừ.” Phú Tiểu Cảnh lấy giấy bút trong túi xách ra, cô luôn mang chúng bên mình. Cô cẩn thận viết từng nét một, từng nét theo tiêu chuẩn, bình thường cô không viết như thế, chữ cô ngoáy như chữ bác sĩ.
Viết xong, hai tay cầm tấm card trịnh trọng đưa anh, tiếng trống trên sân khấu như nhắc cô hành động quá lỗi thời, Phú Tiểu Cảnh vội vàng rụt tay lại, “Anh tên gì? Tên tiếng Trung đó.”
Anh hơi sửng sốt, nhưng vẫn nhận giấy bút. Ánh nhìn dừng ở nắp bút một giây.
Phú Tiểu Cảnh nhạy bén nắm bắt một giây ấy. Bút này của cô là phiên bản giới hạn do Montblanc và Mason liên danh. Phú Văn Ngọc tặng cô trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Sau đó nắp gốm của Mason bị vỡ, cô đến thợ bạc để sửa. Cuối cùng phần vết nứt được mạ vàng. Khi đó cô còn không biết nhà máy của gia đình đã đóng cửa.
Suýt tí cô đã quên, vật giá trị nhất không phải là điện thoại di động, cây bút này mới là thứ quý giá nhất trên người cô.
“Cố Viên.” Phú Tiểu Cảnh đọc thầm tờ giấy trong tay, nhìn chữ đoán người, nét chữ phóng khoáng. Cô nhét tấm card vào lớp trong cùng của ví.
Mãi tới khi họ rời đi, ly nước chanh trước mặt Cố Viên vẫn còn nguyên.
Quán bar ở tầng hầm, các bậc thang từ quán bar lên mặt đất phủ một lớp vải lông màu sắc như rượu absinthe bị oxy hóa, trên mặt lốm đốm vệt trắng, đây là vết dấu chân ướt tuyết dẫm lên.
Phú Tiểu Cảnh đội tuyết từ trạm tàu điện ngầm đến quán bar, khi cô ra khỏi quán thì tuyết đã ngừng rơi, trên đất hiện lên một lớp trắng xóa. Sau trận tuyết đầu mùa, bầu trời đêm xanh lam, nhạt hơn màu xanh da trời một ít, Van Gogh mất năm 1890 nhưng bầu trời trong nét bút ông mô tả vẫn còn hiện diện ở năm 2013.
Cô mặc chiếc áo khoác lông màu vàng, cùng màu với taxi ở NewYork, rất bắt mắt. Áo mặc đã lâu nên lớp lông bên trong trổ thành màu trắng, tựa như bông tuyết chưa tan.
Hai người đi đến chỗ đậu xe, Cố Viên bước đi chậm rãi như đang cố tình chờ cô.
“Không cần chờ tôi, tôi có thể đi rất nhanh.” Nói rồi, Phú Tiểu Cảnh bước nhanh chân hơn về phía anh.
“Cẩn thận, đừng để trượt chân.”
Phú Tiểu Cảnh xoay người lại, giơ chân lên, “Tôi dán miếng lót chống trượt rồi, miếng dán hiệu này rất tốt. Năm ngoái tôi đi Chicago, đường đầy băng nhưng tôi không bị ngã lần nào.”
“A!” Tiếng hét sắc bén ngắn ngủi, Phú Tiểu Cảnh bịt miệng mình lại kịp. Cô thấy một con chuột cống to màu xám đang nằm trên mái hiên, đôi mắt đỏ nổi bật. Đôi mắt đỏ ấy đập vào mắt cô làm cô không chú ý dưới chân, đảo một cái suýt nữa ngã ra đất, một cánh tay mạnh mẽ đỡ cô lại, khi cô đứng vững lại thì bàn tay đó thu về.
Giọng cô làm con chuột sợ nên chui ngược lại vào cống.
Lần cuối cùng nhìn thấy con chuột to như vậy là trên đường ray xe lửa ở NewYork, cô mới phân biệt được “mouse” và “rat”. (Rat là chuột trên 20cm như chuột cống; mouse là chuột nhỏ, chuột máy tính)
“Cô gặp con chuột nhát gan rồi.” Hầu hết chuột ở NewYork đều không sợ người, con này là ngoại lệ.
Phú Tiểu Cảnh thấy lời anh một lời hai nghĩa, cũng có thể nói con chuột đó nhát, cũng có thể là nói cô nhát như chuột.
Cố Viên dừng lại gọi 311, báo chính quyền tới xử lý nắp cống bị mất.
Phú Tiểu Cảnh đứng bên cạnh vẫn còn ngượng ngùng vì tiếng hét ban nãy, không biết nên nói gì, đưa mắt nhìn trời. Những ngôi sao lơ lửng trên không trung, ánh đèn đường màu đỏ cam làm người ta cảm thấy ấm áp.
Cảm giác ngây ngây trong đầu cô bị gió lạnh thổi đi.
Có những người thanh niên mời con gái uống rượu, tốt nhất là uống rượu mạnh, uống xong thì đi hóng gió, gió thổi qua thì cảm giác say từ ba phần biến thành bảy phần, rồi sau đó muốn làm gì thì làm.
Năm đầu ở NewYork, Phú Tiểu Cảnh đã gặp rất nhiều người như thế. Cô không xấu, gia cảnh hiện giờ không được tốt nên trở thành mục tiêu của những thiếu gia nhà giàu. Ở NewYork, nơi bạn sống cũng thể hiện đẳng cấp của bạn, dù bạn có nỗ lực đến đâu thì cũng không thể che giấu được.
Lúc đó Phú Tiểu Cảnh đang làm nghiên cứu về du học sinh Trung Quốc ở NewYork, đề tài liên quan tới tầng lớp xã hội nên việc giao tiếp với những người này là điều không thể tránh khỏi. Đối với những lời mời đi bar, cơ bản là cô không từ chối nhưng không bao giờ uống rượu manh, quá lắm thì là uống bia. Đám con trai thích lắc chìa khóa siêu xe trước mặt cô, hỏi cô muốn lái xe hóng gió không, cô nửa thật nửa đùa hỏi lỡ có người báo say rượu lái xe thì làm sao.
Hành động của cô như thế nên không ai hỏi cô đến lần thứ ba. Cô vốn xuất thân thấp hèn, kiến thức hạn hẹp, dễ dụ. Mà không dụ được cũng chả sao, không phải loại nghiêng nước nghiêng thành gì mà phải tốn công sức.
Gió tạt vào tai, đầu óc hơi váng vất. Đây là lần đầu tiên Phú Tiểu Cảnh uống rượu mạnh trước một người đàn ông mới quen. Trực giác cô cho biết anh không bẫy mình. Van Gogh uống rượu Absinthe xong thì cắt tai, cô sờ tai mình, xấu hổ đến nóng cả tai, vội kéo mũ lên chắn gió.
Chỗ đậu xe ngay khúc quanh, không có bãi đỗ xe, chỉ có một tấm bảng nhỏ.
Đường cong xe anh rất cứng cáp, gợi cho Phú Tiểu Cảnh nhớ tới Santana của thập niên 90. Khi đó, khắp đường phố ở quê cô đều là những chiếc xe vàng, màu sắc tương tự như xe taxi ở NewYork, màu đỏ được coi là xa xỉ, tới độ Santana đã được coi như Roll-Royce trong giới cho thuê xe. Sau khi tới NewYork, cô không còn thấy xe phổ thông đó nữa, hỏi mấy người bạn Mỹ cùng lứa thì họ chưa nghe nói tới.
Chiếc xe này trông giống như nhặt được từ bãi phế liệu xe, nhưng NewYork không có nơi gọi là phế liệu xe nên nguồn gốc của nó trở thành điều bí ẩn.
Phú Tiểu Cảnh không phải người hợm hĩnh nhưng cô nghĩ chiếc xe cũ này thực sự không phù hợp với Mahattan. Bảo hiểm xe cho dù loại rẻ nhất cũng có giá trị hơn bản thân chiếc xe, chưa kể phí đỗ xe cao ngất ngưởng ở Mahattan.
Cố Viên lấy dụng cụ dọn tuyết trong cốp xe ra, lấy xẻng xúc tuyết trên nóc xe, bông tuyết bay lả tả trên đất.
“Anh có cần giúp không?”
“Không cần.”
Anh mở cửa sau xe để Phú Tiểu Cảnh ngồi vào.
“Không, tôi muốn ngắm sao.” Cô không phải sếp anh, chẳng có lý do gì để cô ngồi phía sau nhìn người ta làm việc.
Tay Cố Viên vẫn khăng khăng kéo cửa xe, “Ngồi bên trong cũng nhìn được.”
Phú Tiểu Cảnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi lên xe, nhiệt độ bên trong và bên ngoài xe không khác biệt. Cô chống tay lên thành ghế, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Anh ném cho cô một tấm chăn từ cửa sổ, “Điều hòa xe không nóng, cô tạm chấp nhận vậy.”
Phú Tiểu Cảnh vừa chạm vào tấm chăn, anh đã nhảy lên ghế lái.
Trong nháy mắt, nóc xe trên đỉnh đầu Phú Tiểu Cảnh đã biến thành bầu trời đầy sao.
“Góc độ này không đẹp lắm, cô ngắm đỡ.” Anh mở nóc xe, Phú Tiểu Cảnh mới hiểu tại sao trước đó anh phải xúc tuyết trên nóc xe xuống.
Gió lạnh tràn vào, Phú Tiểu Cảnh cuộn tròn mình trong chăn, ngước lên nhìn sao. Cái gọi là lãng mạn, dịch ra chính là chịu tội một cách tinh tế thôi.
Trong xe yên tĩnh, cô bắt đầu tìm chuyện nói, “Dưới cống thoát nước của NewYork có cá sấu thật không?”
“Cá sấu thì tôi không biết, tôi chỉ thấy dơi trong cống nhà mình thôi.”
“Nhà anh ở xây từ khi nào?”
“Cũng không lâu lắm, nó được xây hồi trước khủng hoảng kinh tế của thế kỷ trước.”
“Ừ, đúng là không cũ lắm.”
Sao quá dày đặc, nếu bốc xuống phải xếp đầy mấy xe ô tô.
“Cô muốn nghe gì?”
“Cái gì cũng được.”
“Không phải chứ, cô dễ dãi vậy à?”
Lời này có ý trêu chọc, Phú Tiểu Cảnh không để bụng. Cô lấy hộp thiếc trong túi áo khoác ra, trong hộp còn hai viên kẹo dẻo Hy Lạp, một viên vị cam, một viên vị hoa hồng. Phú Tiểu Cảnh ném viên kẹo cam vào miêng, “Nicky’s home.”
Tay Phú Tiểu Cảnh vốn đang định lấy đĩa CD, nhưng nghe cô nói “Going home”, tay anh quay trở về vô lăng.
“Tôi biết anh không có cái đó mà. Chủ nhà cũ của tôi từng hỏi tôi có thích nhạc jazz không, tôi nói thích, nhất là bài Going Home của Kenny. Người Trung Quốc thích Kenny”, Phú Tiểu Cảnh cười nói, “Anh ta nhìn tôi với ánh mắt như nhìn người thiểu năng, còn tặng riêng cho tôi 2 đĩa nhạc của John Kechuan để tôi biết nhạc jazz là gì.” (Going home: https://www.youtube.com/watch?v=z4codSS50eQ)
“Sao cô nghĩ tôi không có?”
Anh không có đĩa CD của Kenny nhưng anh có máy nghe nhạc di động.
“Thật sự là cái gì tôi cũng nghe được.” Cô chỉ nói đùa, không nhất thiết phải nghe nhạc Kenny.
Một giai điệu quen thuộc vang lên trong xe.
Phú Tiểu Cảnh thu người trong tấm chăn hoa văn hình học, nhìn lên vô số vì sao. Không khí sau khi tuyết rơi đặc biệt trong lành, cô hít một hơi thật sâu. Tuy đã quét gần sạch tuyết trên nóc xe xuống nhưng vẫn còn vài bông hoa tuyết trượt xuống cổ áo cô, lăn đến xuống gần hông, xoa eo mình trước mặt người đàn ông xa lạ thật sự không đứng đắn, bông tuyết bị nhiệt độ cơ thể làm tan ra, vải áo bị nước của bông tuyết kia làm ướt dính vào da.
Thập niên 90, rất nhiều đài truyền hình tỉnh và thành phố phát các ca khúc, bạn có thể đặt hàng một ca khúc miễn là bỏ chi phí. Khi bài hát được phát, tên người đặt bài hát và lời chúc sẽ được chạy trên màn hình. Lúc đó Phú Tiểu Cảnh mới 8 tuổi, cô gọi tới đài nói cô muốn đặt một bài hát tặng mẹ nhân Ngày của mẹ. Người phụ trách đề nghị cô chọn bài “Ánh nến trong mẹ” hoặc “Lỗ băng hoa”, chỉ cần 200 tệ là có thể có tên cô và mẹ. Phú Tiểu Cảnh nói tên cô phải nổi bật, xuất hiện một mình, cô nhận điện thoại nói như thế thì mất 500 tệ. Phú Tiểu Cảnh cầm con heo đất mạnh dạn nói mình có 500 tệ. (Ánh nến trong mẹ https://www.youtube.com/watch?v=EV98qkmBOYg; Lỗ ban hoa: https://www.youtube.com/watch?v=bhwW3dAnZ4c)
Cô đặt hàng bài “Going home” của Kenny, lời chúc viết hy vọng mẹ sẽ không phải vất vả như vậy, có thể về nhà sớm ăn cơm cùng cô. Cô bé Phú Tiểu Cảnh 8 tuổi, rất có tiềm năng giao tiếp, cô cầm quyển truyện cổ tích yêu thích của mình, bắt taxi đến đài truyền hình. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô nghiêm trang nói, tên cô phải xuất hiện trên phông chữ này, không phải mấy dòng chữ màu xanh thô tục kia.
Tuy nhiên, Phú Văn Ngọc không thấy được bài hát mà cô chuẩn bị kỹ lưỡng trên đài truyền hình kia, bà ở bên ngoài ăn cơm xã giao. Phú Tiểu Cảnh đặt máy DV ghi lại chương trình, sau đó ngồi trên sofa chờ mẹ về. Đêm đó mặt trăng rất to, không giống hôm nay không có trăng, dù chỉ một mảnh lưỡi liềm bé xíu, chỉ là mười mấy năm, cảm giác gió quất lên mặt cô dường như vẫn vậy.
Lúc đó, cô rất ghét tiền tài độc ác, khiến mẹ cô không thể về nhà cùng cô.
“Cô đến NewYork khi nào?”
“Năm ngoái… không, năm kia.” Theo lịch dương thì đã qua năm 2012, “Còn anh?”
“Một năm trước khi Trung tâm thương mại thế giới bị khủng bố.” (Sự kiện 11/9/2001)
“Vậy cũng lâu rồi…”
Tiếng của Phú Tiểu Cảnh bị tiếng súng cắt ngang, cô vô thức bịt tai lại.
“Không sao đâu, đó chỉ là đạn súng ngắn, cách đây khoảng hai dãy nhà. Chúng ta không đi ngang đấy.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, tựa như đạn súng ngắn kia chỉ là đồ chơi trẻ con.
Không thấy sao nữa, khoảng trời trên đầu đã biến thành nóc xe.
Không gian trong xe chợt chật chội lại.
Phú Tiểu Cảnh cảm thấy xấu hổ vì sự sợ hãi của mình, mặc dù lý trí cho cô biết đó là bản năng con người.
Anh phá vỡ sự yên lặng trong xe, “Khi tôi mới đến NewYork, mỗi đêm tôi đều nghe thấy tiếng súng, nghe là sợ muốn chết, sau nghe mãi thì thành quen. Không nghe tiếng súng còn không ngủ được.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Sao?”
“Bây giờ anh còn muốn nghe tiếng súng để đi ngủ à?”
+
Cuối cùng xe dừng lại ở phố 110th.
Căn hộ nơi Phú Tiểu Cảnh sống không có bãi đỗ xe, đậu xe bên đường phải có giấy phép. Đậu xe không phép mà bị cảnh sát phát hiện thì hóa đơn phạt cao ngất chờ sẵn.
Xe Cố Viên dừng bên đường, Phú Tiểu Cảnh bước khỏi xe, nghiêng người qua cửa sổ nói với Cố Viên: “Xin lỗi, tôi ở chung nhà với người khác, không tiện mời anh lên nhà. Anh ở đây chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”
Phú Tiểu Cảnh quay người bước nhanh về trước, không ngờ “Cục cưng” đang đứng cách cô không xa, đối mặt với cô. Đứng cạnh cô ta là cô bạn thân Mạnh Tiêu Tiêu. Rõ ràng là hai người đang đợi cô.
“Tiểu Cảnh, tôi liếc mắt qua thì nhận ra cậu. Bạn trai cậu à?”
“Bạn bình thường.”
“Đừng ngại, nếu là bạn trai cũng không sao. Xe người ta còn đậu ở đó, sao không mời anh ấy lên ngồi chơi.” Người nói là Mạnh Tiêu Tiêu, người đang học marketing ở trường. Nói xong, cô ta phất phất tóc mái để lộ chiếc nhẫn và hoa tai của VCA*, mỉm cười với “Cục cưng”. (Một trong những thương hiệu trang sức xa xỉ nhất thế giới.)
Trong nháy mắt Phú Tiểu Cảnh biết cô ta cười cái gì, đơn giản là cười nhạo Phú Tiểu Cảnh có bạn trai lái chiếc xe tàn tạ nên xấu hổ không chịu nhận. Cô thật không biết mình đắc tội với cô ta lúc nào mà cứ thấy mặt cô là phải xách mé vài câu mới chịu yên.
Mạnh Tiêu Tiêu lấy nhẫn từ tay trái đeo qua tay phải.
“Hoa tai của cô đẹp đấy.” Phú Tiểu Cảnh cố tình làm lơ chiếc nhẫn của cô ta mà nhìn bông tai.
“Thật chứ? Đây chỉ là trang sức loại thường của tôi thôi.”
“Gần đây mấy vụ cướp bóc tăng nhiều, cô nhớ chú ý an toàn cá nhân. New Jersey có cô gái bị tên cướp kéo đứt tai để giật hoa tai đấy.”
Mạnh Tiêu Tiêu khó chịu liếc Phú Tiểu Cảnh, nghĩ là cô đang ghen tị.
Từ thang máy bước ra, Phú Tiểu Cảnh đi trước đến mở cửa, cô kéo cửa ra chờ Hứa Vi đi vào trước, khi Mạnh Tiêu Tiêu định vào theo thì cô ngăn tay lại.
“Vi Vi, cậu có thể đổi giúp tôi 200 tiền mặt không? Tôi chuyển trả cho cậu bằng paypal.”
“Gần đây có máy ATM.” Mạnh Tiêu Tiêu liếc nhìn Phú Tiểu Cảnh từ trên xuống dưới, “Đêm nay cô cần dùng tiền? Bạn trai cô không phải đợi cô đưa tiền cho đấy chứ. Tiểu Cảnh?”
“Cũng may, thường mình cũng không có tiền mặt.” Hứa Vi lấy tiền trong ví ra đưa cô, Phú Tiểu Cảnh cầm tiền, cảm ơn rồi quay về phòng ngủ.
Cô gấp tiền, nhét vào chỗ sâu nhất trong túi áo khoác Cố Viên, vì mời cô uống rượu, chính mắt cô thấy anh đã móc sạch túi mình. Cô lấy trong tủ đầu giường ra một hộp thiếc, nhét vào túi áo bên kia cho anh, đó là hộp kẹo dẻo Hy Lạp chưa khui. Một giáo sư người Hy Lạp đã tặng quà đáp lễ cho cô khi cô tặng ông một hộp trà nhỏ.
Cô gõ gõ thái dương, đi tới bàn, mở ngăn kéo, lấy một tấm thiệp chúc mừng có vẽ một chùm hồng, chúc người nhận những điều tốt đẹp.
Khi nhét hết mọi thứ vào túi, cô kéo khóa áo khoác lại. Cô đã mua một tấm bọc áo giá 5 đô, cô chưa bao giờ mua tấm bọc đắt như vậy. Trước đó cô còn mất cả tiếng đồng hồ chỉ để ủi chiếc áo khoác này.
Phú Tiểu Cảnh chạy tới trước mặt Cố Viên, đặt chiếc áo khoác vào tay anh, nghiêm túc: “Anh nhớ xem trong túi.”
“Số điện thoại của cô là gì?”
Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng đọc một dãy số, nói tạm biệt, rồi quay người đi.
Mãi đến cửa chung cư, cô cũng không quay đầu lại.
Sự lựa chọn của La Dương đã cho cô một bài học. Đúng thời điểm thì ai cũng đúng, sai thời điểm thì người nào cũng sai.
Mà hiện giờ thì không thể nghi ngờ gì là sai thời điểm. Cô thậm chí còn không có tư cách mời người lên nhà, trong căn nhà rộng 100 mét vuông, chỉ có 7 mét vuông thuộc về cô.
Bây giờ mà cô hẹn hò, vừa mất tiền vừa không có tình.
Trước khi bước vào nhà, cô ngước mắt nhìn lên trời, hôm nay nhiều sao quá.
Phú Tiểu Cảnh quay đầu nhìn về phía sân khấu, dùng một giọng không nghe thấy hỏi, “Nếu một người vào quán bar chỉ có thể sử dụng tiền mặt mà người đó thấy mình không có đủ tiền thanh toán, anh cảm thấy cách tốt nhất là làm gì?”
Loại lời nói này thích hợp nói trong bóng tối, nói xong thì có thể chối, nhưng ánh đèn màu cam trên bàn chiếu vào cô, ánh sáng rọi vào mặt cô, cô cảm thấy như đó không phải là ánh sáng mà là quả cầu lửa nhỏ nướng đến mặt cô đỏ bừng.
Cô rất hối hận vì lời đã nói, đối với người sắp bị hành quyết, chỉ cần chậm một phút cũng tốt rồi.
“‘Fu’ của cô là ‘fu’ nào?”
Hôm cảnh sát hỏi tên cô, anh cũng có mặt tại đó.
“‘Fu’ trong ‘Phú’, giàu có. Từ lúc mang họ Phú, tôi giàu 100 đời.” Phú Tiểu Cảnh nghĩ chắc hẳn anh không nghe lời cô mới nói, trong lòng nhẹ nhõm. Cô đùa không thông minh nhưng cô tự thấy buồn cười.
Cũng may nhịp trống che đi tiếng cười ngượng ngùng của cô.
“Tiểu thư nhà giàu này, có thể cho tôi 10 đô không?”
Phú Tiểu Cảnh sửng sốt một giây, chưa kịp suy nghĩ đã hành động, lấy ví rút tờ tiền có mệnh giá lớn nhất trong ví cô là 10 đô đưa ra.
Anh nhận tiền kẹp vào ví, “Tôi mời cô uống rượu, cô mời tôi uống nước chanh không quá đáng chứ.”
Anh gọi một ly nước chanh, cầm ly tiếp tục thảo luận tên của cô, “Tiểu Cảnh là cảnh nhỏ trong tranh Trung Quốc à?”
“Ừ.” Phú Tiểu Cảnh lấy giấy bút trong túi xách ra, cô luôn mang chúng bên mình. Cô cẩn thận viết từng nét một, từng nét theo tiêu chuẩn, bình thường cô không viết như thế, chữ cô ngoáy như chữ bác sĩ.
Viết xong, hai tay cầm tấm card trịnh trọng đưa anh, tiếng trống trên sân khấu như nhắc cô hành động quá lỗi thời, Phú Tiểu Cảnh vội vàng rụt tay lại, “Anh tên gì? Tên tiếng Trung đó.”
Anh hơi sửng sốt, nhưng vẫn nhận giấy bút. Ánh nhìn dừng ở nắp bút một giây.
Phú Tiểu Cảnh nhạy bén nắm bắt một giây ấy. Bút này của cô là phiên bản giới hạn do Montblanc và Mason liên danh. Phú Văn Ngọc tặng cô trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Sau đó nắp gốm của Mason bị vỡ, cô đến thợ bạc để sửa. Cuối cùng phần vết nứt được mạ vàng. Khi đó cô còn không biết nhà máy của gia đình đã đóng cửa.
Suýt tí cô đã quên, vật giá trị nhất không phải là điện thoại di động, cây bút này mới là thứ quý giá nhất trên người cô.
“Cố Viên.” Phú Tiểu Cảnh đọc thầm tờ giấy trong tay, nhìn chữ đoán người, nét chữ phóng khoáng. Cô nhét tấm card vào lớp trong cùng của ví.
Mãi tới khi họ rời đi, ly nước chanh trước mặt Cố Viên vẫn còn nguyên.
Quán bar ở tầng hầm, các bậc thang từ quán bar lên mặt đất phủ một lớp vải lông màu sắc như rượu absinthe bị oxy hóa, trên mặt lốm đốm vệt trắng, đây là vết dấu chân ướt tuyết dẫm lên.
Phú Tiểu Cảnh đội tuyết từ trạm tàu điện ngầm đến quán bar, khi cô ra khỏi quán thì tuyết đã ngừng rơi, trên đất hiện lên một lớp trắng xóa. Sau trận tuyết đầu mùa, bầu trời đêm xanh lam, nhạt hơn màu xanh da trời một ít, Van Gogh mất năm 1890 nhưng bầu trời trong nét bút ông mô tả vẫn còn hiện diện ở năm 2013.
Cô mặc chiếc áo khoác lông màu vàng, cùng màu với taxi ở NewYork, rất bắt mắt. Áo mặc đã lâu nên lớp lông bên trong trổ thành màu trắng, tựa như bông tuyết chưa tan.
Hai người đi đến chỗ đậu xe, Cố Viên bước đi chậm rãi như đang cố tình chờ cô.
“Không cần chờ tôi, tôi có thể đi rất nhanh.” Nói rồi, Phú Tiểu Cảnh bước nhanh chân hơn về phía anh.
“Cẩn thận, đừng để trượt chân.”
Phú Tiểu Cảnh xoay người lại, giơ chân lên, “Tôi dán miếng lót chống trượt rồi, miếng dán hiệu này rất tốt. Năm ngoái tôi đi Chicago, đường đầy băng nhưng tôi không bị ngã lần nào.”
“A!” Tiếng hét sắc bén ngắn ngủi, Phú Tiểu Cảnh bịt miệng mình lại kịp. Cô thấy một con chuột cống to màu xám đang nằm trên mái hiên, đôi mắt đỏ nổi bật. Đôi mắt đỏ ấy đập vào mắt cô làm cô không chú ý dưới chân, đảo một cái suýt nữa ngã ra đất, một cánh tay mạnh mẽ đỡ cô lại, khi cô đứng vững lại thì bàn tay đó thu về.
Giọng cô làm con chuột sợ nên chui ngược lại vào cống.
Lần cuối cùng nhìn thấy con chuột to như vậy là trên đường ray xe lửa ở NewYork, cô mới phân biệt được “mouse” và “rat”. (Rat là chuột trên 20cm như chuột cống; mouse là chuột nhỏ, chuột máy tính)
“Cô gặp con chuột nhát gan rồi.” Hầu hết chuột ở NewYork đều không sợ người, con này là ngoại lệ.
Phú Tiểu Cảnh thấy lời anh một lời hai nghĩa, cũng có thể nói con chuột đó nhát, cũng có thể là nói cô nhát như chuột.
Cố Viên dừng lại gọi 311, báo chính quyền tới xử lý nắp cống bị mất.
Phú Tiểu Cảnh đứng bên cạnh vẫn còn ngượng ngùng vì tiếng hét ban nãy, không biết nên nói gì, đưa mắt nhìn trời. Những ngôi sao lơ lửng trên không trung, ánh đèn đường màu đỏ cam làm người ta cảm thấy ấm áp.
Cảm giác ngây ngây trong đầu cô bị gió lạnh thổi đi.
Có những người thanh niên mời con gái uống rượu, tốt nhất là uống rượu mạnh, uống xong thì đi hóng gió, gió thổi qua thì cảm giác say từ ba phần biến thành bảy phần, rồi sau đó muốn làm gì thì làm.
Năm đầu ở NewYork, Phú Tiểu Cảnh đã gặp rất nhiều người như thế. Cô không xấu, gia cảnh hiện giờ không được tốt nên trở thành mục tiêu của những thiếu gia nhà giàu. Ở NewYork, nơi bạn sống cũng thể hiện đẳng cấp của bạn, dù bạn có nỗ lực đến đâu thì cũng không thể che giấu được.
Lúc đó Phú Tiểu Cảnh đang làm nghiên cứu về du học sinh Trung Quốc ở NewYork, đề tài liên quan tới tầng lớp xã hội nên việc giao tiếp với những người này là điều không thể tránh khỏi. Đối với những lời mời đi bar, cơ bản là cô không từ chối nhưng không bao giờ uống rượu manh, quá lắm thì là uống bia. Đám con trai thích lắc chìa khóa siêu xe trước mặt cô, hỏi cô muốn lái xe hóng gió không, cô nửa thật nửa đùa hỏi lỡ có người báo say rượu lái xe thì làm sao.
Hành động của cô như thế nên không ai hỏi cô đến lần thứ ba. Cô vốn xuất thân thấp hèn, kiến thức hạn hẹp, dễ dụ. Mà không dụ được cũng chả sao, không phải loại nghiêng nước nghiêng thành gì mà phải tốn công sức.
Gió tạt vào tai, đầu óc hơi váng vất. Đây là lần đầu tiên Phú Tiểu Cảnh uống rượu mạnh trước một người đàn ông mới quen. Trực giác cô cho biết anh không bẫy mình. Van Gogh uống rượu Absinthe xong thì cắt tai, cô sờ tai mình, xấu hổ đến nóng cả tai, vội kéo mũ lên chắn gió.
Chỗ đậu xe ngay khúc quanh, không có bãi đỗ xe, chỉ có một tấm bảng nhỏ.
Đường cong xe anh rất cứng cáp, gợi cho Phú Tiểu Cảnh nhớ tới Santana của thập niên 90. Khi đó, khắp đường phố ở quê cô đều là những chiếc xe vàng, màu sắc tương tự như xe taxi ở NewYork, màu đỏ được coi là xa xỉ, tới độ Santana đã được coi như Roll-Royce trong giới cho thuê xe. Sau khi tới NewYork, cô không còn thấy xe phổ thông đó nữa, hỏi mấy người bạn Mỹ cùng lứa thì họ chưa nghe nói tới.
Chiếc xe này trông giống như nhặt được từ bãi phế liệu xe, nhưng NewYork không có nơi gọi là phế liệu xe nên nguồn gốc của nó trở thành điều bí ẩn.
Phú Tiểu Cảnh không phải người hợm hĩnh nhưng cô nghĩ chiếc xe cũ này thực sự không phù hợp với Mahattan. Bảo hiểm xe cho dù loại rẻ nhất cũng có giá trị hơn bản thân chiếc xe, chưa kể phí đỗ xe cao ngất ngưởng ở Mahattan.
Cố Viên lấy dụng cụ dọn tuyết trong cốp xe ra, lấy xẻng xúc tuyết trên nóc xe, bông tuyết bay lả tả trên đất.
“Anh có cần giúp không?”
“Không cần.”
Anh mở cửa sau xe để Phú Tiểu Cảnh ngồi vào.
“Không, tôi muốn ngắm sao.” Cô không phải sếp anh, chẳng có lý do gì để cô ngồi phía sau nhìn người ta làm việc.
Tay Cố Viên vẫn khăng khăng kéo cửa xe, “Ngồi bên trong cũng nhìn được.”
Phú Tiểu Cảnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi lên xe, nhiệt độ bên trong và bên ngoài xe không khác biệt. Cô chống tay lên thành ghế, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Anh ném cho cô một tấm chăn từ cửa sổ, “Điều hòa xe không nóng, cô tạm chấp nhận vậy.”
Phú Tiểu Cảnh vừa chạm vào tấm chăn, anh đã nhảy lên ghế lái.
Trong nháy mắt, nóc xe trên đỉnh đầu Phú Tiểu Cảnh đã biến thành bầu trời đầy sao.
“Góc độ này không đẹp lắm, cô ngắm đỡ.” Anh mở nóc xe, Phú Tiểu Cảnh mới hiểu tại sao trước đó anh phải xúc tuyết trên nóc xe xuống.
Gió lạnh tràn vào, Phú Tiểu Cảnh cuộn tròn mình trong chăn, ngước lên nhìn sao. Cái gọi là lãng mạn, dịch ra chính là chịu tội một cách tinh tế thôi.
Trong xe yên tĩnh, cô bắt đầu tìm chuyện nói, “Dưới cống thoát nước của NewYork có cá sấu thật không?”
“Cá sấu thì tôi không biết, tôi chỉ thấy dơi trong cống nhà mình thôi.”
“Nhà anh ở xây từ khi nào?”
“Cũng không lâu lắm, nó được xây hồi trước khủng hoảng kinh tế của thế kỷ trước.”
“Ừ, đúng là không cũ lắm.”
Sao quá dày đặc, nếu bốc xuống phải xếp đầy mấy xe ô tô.
“Cô muốn nghe gì?”
“Cái gì cũng được.”
“Không phải chứ, cô dễ dãi vậy à?”
Lời này có ý trêu chọc, Phú Tiểu Cảnh không để bụng. Cô lấy hộp thiếc trong túi áo khoác ra, trong hộp còn hai viên kẹo dẻo Hy Lạp, một viên vị cam, một viên vị hoa hồng. Phú Tiểu Cảnh ném viên kẹo cam vào miêng, “Nicky’s home.”
Tay Phú Tiểu Cảnh vốn đang định lấy đĩa CD, nhưng nghe cô nói “Going home”, tay anh quay trở về vô lăng.
“Tôi biết anh không có cái đó mà. Chủ nhà cũ của tôi từng hỏi tôi có thích nhạc jazz không, tôi nói thích, nhất là bài Going Home của Kenny. Người Trung Quốc thích Kenny”, Phú Tiểu Cảnh cười nói, “Anh ta nhìn tôi với ánh mắt như nhìn người thiểu năng, còn tặng riêng cho tôi 2 đĩa nhạc của John Kechuan để tôi biết nhạc jazz là gì.” (Going home: https://www.youtube.com/watch?v=z4codSS50eQ)
“Sao cô nghĩ tôi không có?”
Anh không có đĩa CD của Kenny nhưng anh có máy nghe nhạc di động.
“Thật sự là cái gì tôi cũng nghe được.” Cô chỉ nói đùa, không nhất thiết phải nghe nhạc Kenny.
Một giai điệu quen thuộc vang lên trong xe.
Phú Tiểu Cảnh thu người trong tấm chăn hoa văn hình học, nhìn lên vô số vì sao. Không khí sau khi tuyết rơi đặc biệt trong lành, cô hít một hơi thật sâu. Tuy đã quét gần sạch tuyết trên nóc xe xuống nhưng vẫn còn vài bông hoa tuyết trượt xuống cổ áo cô, lăn đến xuống gần hông, xoa eo mình trước mặt người đàn ông xa lạ thật sự không đứng đắn, bông tuyết bị nhiệt độ cơ thể làm tan ra, vải áo bị nước của bông tuyết kia làm ướt dính vào da.
Thập niên 90, rất nhiều đài truyền hình tỉnh và thành phố phát các ca khúc, bạn có thể đặt hàng một ca khúc miễn là bỏ chi phí. Khi bài hát được phát, tên người đặt bài hát và lời chúc sẽ được chạy trên màn hình. Lúc đó Phú Tiểu Cảnh mới 8 tuổi, cô gọi tới đài nói cô muốn đặt một bài hát tặng mẹ nhân Ngày của mẹ. Người phụ trách đề nghị cô chọn bài “Ánh nến trong mẹ” hoặc “Lỗ băng hoa”, chỉ cần 200 tệ là có thể có tên cô và mẹ. Phú Tiểu Cảnh nói tên cô phải nổi bật, xuất hiện một mình, cô nhận điện thoại nói như thế thì mất 500 tệ. Phú Tiểu Cảnh cầm con heo đất mạnh dạn nói mình có 500 tệ. (Ánh nến trong mẹ https://www.youtube.com/watch?v=EV98qkmBOYg; Lỗ ban hoa: https://www.youtube.com/watch?v=bhwW3dAnZ4c)
Cô đặt hàng bài “Going home” của Kenny, lời chúc viết hy vọng mẹ sẽ không phải vất vả như vậy, có thể về nhà sớm ăn cơm cùng cô. Cô bé Phú Tiểu Cảnh 8 tuổi, rất có tiềm năng giao tiếp, cô cầm quyển truyện cổ tích yêu thích của mình, bắt taxi đến đài truyền hình. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô nghiêm trang nói, tên cô phải xuất hiện trên phông chữ này, không phải mấy dòng chữ màu xanh thô tục kia.
Tuy nhiên, Phú Văn Ngọc không thấy được bài hát mà cô chuẩn bị kỹ lưỡng trên đài truyền hình kia, bà ở bên ngoài ăn cơm xã giao. Phú Tiểu Cảnh đặt máy DV ghi lại chương trình, sau đó ngồi trên sofa chờ mẹ về. Đêm đó mặt trăng rất to, không giống hôm nay không có trăng, dù chỉ một mảnh lưỡi liềm bé xíu, chỉ là mười mấy năm, cảm giác gió quất lên mặt cô dường như vẫn vậy.
Lúc đó, cô rất ghét tiền tài độc ác, khiến mẹ cô không thể về nhà cùng cô.
“Cô đến NewYork khi nào?”
“Năm ngoái… không, năm kia.” Theo lịch dương thì đã qua năm 2012, “Còn anh?”
“Một năm trước khi Trung tâm thương mại thế giới bị khủng bố.” (Sự kiện 11/9/2001)
“Vậy cũng lâu rồi…”
Tiếng của Phú Tiểu Cảnh bị tiếng súng cắt ngang, cô vô thức bịt tai lại.
“Không sao đâu, đó chỉ là đạn súng ngắn, cách đây khoảng hai dãy nhà. Chúng ta không đi ngang đấy.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, tựa như đạn súng ngắn kia chỉ là đồ chơi trẻ con.
Không thấy sao nữa, khoảng trời trên đầu đã biến thành nóc xe.
Không gian trong xe chợt chật chội lại.
Phú Tiểu Cảnh cảm thấy xấu hổ vì sự sợ hãi của mình, mặc dù lý trí cho cô biết đó là bản năng con người.
Anh phá vỡ sự yên lặng trong xe, “Khi tôi mới đến NewYork, mỗi đêm tôi đều nghe thấy tiếng súng, nghe là sợ muốn chết, sau nghe mãi thì thành quen. Không nghe tiếng súng còn không ngủ được.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Sao?”
“Bây giờ anh còn muốn nghe tiếng súng để đi ngủ à?”
+
Cuối cùng xe dừng lại ở phố 110th.
Căn hộ nơi Phú Tiểu Cảnh sống không có bãi đỗ xe, đậu xe bên đường phải có giấy phép. Đậu xe không phép mà bị cảnh sát phát hiện thì hóa đơn phạt cao ngất chờ sẵn.
Xe Cố Viên dừng bên đường, Phú Tiểu Cảnh bước khỏi xe, nghiêng người qua cửa sổ nói với Cố Viên: “Xin lỗi, tôi ở chung nhà với người khác, không tiện mời anh lên nhà. Anh ở đây chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”
Phú Tiểu Cảnh quay người bước nhanh về trước, không ngờ “Cục cưng” đang đứng cách cô không xa, đối mặt với cô. Đứng cạnh cô ta là cô bạn thân Mạnh Tiêu Tiêu. Rõ ràng là hai người đang đợi cô.
“Tiểu Cảnh, tôi liếc mắt qua thì nhận ra cậu. Bạn trai cậu à?”
“Bạn bình thường.”
“Đừng ngại, nếu là bạn trai cũng không sao. Xe người ta còn đậu ở đó, sao không mời anh ấy lên ngồi chơi.” Người nói là Mạnh Tiêu Tiêu, người đang học marketing ở trường. Nói xong, cô ta phất phất tóc mái để lộ chiếc nhẫn và hoa tai của VCA*, mỉm cười với “Cục cưng”. (Một trong những thương hiệu trang sức xa xỉ nhất thế giới.)
Trong nháy mắt Phú Tiểu Cảnh biết cô ta cười cái gì, đơn giản là cười nhạo Phú Tiểu Cảnh có bạn trai lái chiếc xe tàn tạ nên xấu hổ không chịu nhận. Cô thật không biết mình đắc tội với cô ta lúc nào mà cứ thấy mặt cô là phải xách mé vài câu mới chịu yên.
Mạnh Tiêu Tiêu lấy nhẫn từ tay trái đeo qua tay phải.
“Hoa tai của cô đẹp đấy.” Phú Tiểu Cảnh cố tình làm lơ chiếc nhẫn của cô ta mà nhìn bông tai.
“Thật chứ? Đây chỉ là trang sức loại thường của tôi thôi.”
“Gần đây mấy vụ cướp bóc tăng nhiều, cô nhớ chú ý an toàn cá nhân. New Jersey có cô gái bị tên cướp kéo đứt tai để giật hoa tai đấy.”
Mạnh Tiêu Tiêu khó chịu liếc Phú Tiểu Cảnh, nghĩ là cô đang ghen tị.
Từ thang máy bước ra, Phú Tiểu Cảnh đi trước đến mở cửa, cô kéo cửa ra chờ Hứa Vi đi vào trước, khi Mạnh Tiêu Tiêu định vào theo thì cô ngăn tay lại.
“Vi Vi, cậu có thể đổi giúp tôi 200 tiền mặt không? Tôi chuyển trả cho cậu bằng paypal.”
“Gần đây có máy ATM.” Mạnh Tiêu Tiêu liếc nhìn Phú Tiểu Cảnh từ trên xuống dưới, “Đêm nay cô cần dùng tiền? Bạn trai cô không phải đợi cô đưa tiền cho đấy chứ. Tiểu Cảnh?”
“Cũng may, thường mình cũng không có tiền mặt.” Hứa Vi lấy tiền trong ví ra đưa cô, Phú Tiểu Cảnh cầm tiền, cảm ơn rồi quay về phòng ngủ.
Cô gấp tiền, nhét vào chỗ sâu nhất trong túi áo khoác Cố Viên, vì mời cô uống rượu, chính mắt cô thấy anh đã móc sạch túi mình. Cô lấy trong tủ đầu giường ra một hộp thiếc, nhét vào túi áo bên kia cho anh, đó là hộp kẹo dẻo Hy Lạp chưa khui. Một giáo sư người Hy Lạp đã tặng quà đáp lễ cho cô khi cô tặng ông một hộp trà nhỏ.
Cô gõ gõ thái dương, đi tới bàn, mở ngăn kéo, lấy một tấm thiệp chúc mừng có vẽ một chùm hồng, chúc người nhận những điều tốt đẹp.
Khi nhét hết mọi thứ vào túi, cô kéo khóa áo khoác lại. Cô đã mua một tấm bọc áo giá 5 đô, cô chưa bao giờ mua tấm bọc đắt như vậy. Trước đó cô còn mất cả tiếng đồng hồ chỉ để ủi chiếc áo khoác này.
Phú Tiểu Cảnh chạy tới trước mặt Cố Viên, đặt chiếc áo khoác vào tay anh, nghiêm túc: “Anh nhớ xem trong túi.”
“Số điện thoại của cô là gì?”
Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng đọc một dãy số, nói tạm biệt, rồi quay người đi.
Mãi đến cửa chung cư, cô cũng không quay đầu lại.
Sự lựa chọn của La Dương đã cho cô một bài học. Đúng thời điểm thì ai cũng đúng, sai thời điểm thì người nào cũng sai.
Mà hiện giờ thì không thể nghi ngờ gì là sai thời điểm. Cô thậm chí còn không có tư cách mời người lên nhà, trong căn nhà rộng 100 mét vuông, chỉ có 7 mét vuông thuộc về cô.
Bây giờ mà cô hẹn hò, vừa mất tiền vừa không có tình.
Trước khi bước vào nhà, cô ngước mắt nhìn lên trời, hôm nay nhiều sao quá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook