Marriage: To Claim His Twins
-
Chương 6
‘Tôi tuyên bố kể từ giờ hai người đã là vợ chồng.’
Mọi thứ đã xong. Không còn đường quay lại nữa. Trong thâm tâm Ruby đang bối rối, nhưng cô từ chối để Sander thấy cô bất ổn như thế nào.
Bối rối ư? Một cơn rùng mình khiến cô run bắn lên bên dưới chiếc váy lụa màu kem Vera Wang mà cô đã không muốn mặc nhưng cô nhân viên bán hàng đã thêm vào những món đồ của cô và vì một vài lý do cô cảm thấy biết ơn khi được mặc nó. Xét cho cùng thì đây cũng là ngày cưới của cô. Một cơn rùng mình nữa bẻ gãy sự tự chủ của cô. Cô bị làm sao thế này? Cô đã hy vọng gì chứ? Trái tim và hoa ư? Một lời thề chung thủy suốt đời ư? Đây là Sander người cô kết hôn với, Sander người đã không nhìn cô lấy một lần trong suốt buổi lễ ngắn ngủi ở một văn phòng đăng ký giấu tên, người không thể khiến nó rõ ràng hơn rằng anh ta ít hoan nghênh cô làm vợ như thế nào. Ồ, cũng chẳng nhiều hơn cô muốn lấy anh ta làm chồng.
Sander nhìn xuống tay trái của Ruby. Chiếc nhẫn anh đã trượt vào ngón đeo nhẫn của cô hơi rộng một chút, dù đáng ra trên thực tế là nó nên vừa vặn. Cô quá gầy và dường như đang gầy hơn. Nhưng tại sao vẻ yếu ớt của cô lại khiến anh bận tâm?
Nó không. Phụ nữ lúc nào cũng thành thạo cái trò tạo ra những hình ảnh hư cấu để lừa gạt kẻ khác. Với các con cô Ruby chắc chắn là một bà mẹ hết mực thương con, một sự hiện thân của che chở và bình yên trong cuộc đời chúng. Ở tuổi của chúng đó đã từng là những cảm giác của riêng anh về mẹ anh. Sự cay đắng xoắn lấy anh, bành chướng những ảnh hưởng độc ác của nó.
Trong những năm kể từ cái chết của bố mẹ anh, anh thường tự hỏi liệu có phải bố anh thực sự nhượng bộ một cách dễ dàng tính hám của của mẹ anh bởi ông đã thầm yêu bà, kể cả khi ông biết rằng bà chỉ xem thường ông hay không? Và có phải bà ta đã biết điều đó và lợi dụng tình yêu của ông để phản bội ông hay không? Đó là một nghiệp chướng mà ông đã vướng vào – đánh mất chính bản thân mình.
Và giờ, tại đây, anh đã kết hôn, với một người đàn bà anh thừa biết rằng không thể tin tưởng – người đã dâng hiến bản thân cho anh khoái lạc và sự thân mật mà thậm chí đến giờ, sau nhiều năm anh vẫn không thể rũ khỏi trí nhớ của mình những hình ảnh mà cô đã lưu lại ở đó. Anh đã từng là một thằng ngốc khi để cô gần gũi với anh đủ để làm điều đó. Anh không định để nó xảy ra một lần nữa.
Không ai trong số họ nói chuyện với nhau trên chiếc taxi đưa họ trở lại khách sạn. Ruby đã biết rằng Sander có một vài sự kiện kinh doanh cần tham dự, điều mà, may mắn thay, cũng có nghĩa là cô sẽ có thời gian riêng để suy nghĩ về lời thề hôn nhân mà cô vừa đưa ra.
Sau khi Sander hộ tống cả hai người họ về dãy phòng và rời đi mà không nói lời nào với cô, sau khi hôn bọn trẻ, Ruby tự nhắc nhở mình rằng cô không chỉ bước vào cuộc hôn nhân này một cách tự nguyện, mà cô còn là người gợi ý ra nó trước.
Hai cậu bé đang mệt – thiếp đi, Ruby nghi ngờ, bởi sự phấn khích khi được ở London. Một giấc ngủ ngắn sẽ rất có lợi cho chúng, và có thể cũng giúp làm dịu đi cái dạ dày đang co thắt và buồn nôn của cô, cũng như cái đầu đang đau nhức của cô nữa.
Sau khi thay bộ váy cưới và mặc lại chiếc áo buổi tối, cô đặt bọn trẻ lại giường. Và khi cô chắc rằng chúng đã ngủ, cô đi về phía phòng tắm riêng, lần mò trong chiếc túi xách những viên thuốc đau đầu và tình cờ lại lôi ra những viên thuốc tránh thai thay vào đó. Chúng nhắc nhở cô rằng mặc dù Sander có thể buộc cô uống chúng, nhưng cô cũng sẽ không để anh ta buộc cô phải ham muốn anh ta. Đôi tay cô run rẩy khi cô trả lại chúng để lôi vỉ thuốc giảm đau ra. Chỉ hành động đơn giản đó cũng khiến đầu cô đau trở lại, nhưng may là lần này ít nhất cô không bị ốm.
Cô quá mệt mỏi đến nỗi sau khi tắm rửa để thư giãn, cô chỉ kịp lau khô mình, không thèm bận tâm đến việc mặc vào chiếc váy ngủ. Thay vào đó, cô chỉ trượt vào chiếc chăn lông vịt trên giường cô, và rơi vào giấc ngủ gần như ngay lập tức.
Ruby tỉnh giấc một cách miễn cưỡng, bị kéo ra khỏi cơn buồn ngủ bởi một linh cảm của tai họa. Chỉ mất vài giây để cô nhận ra điều gì đã gây ra linh cảm đó. Sự yên lặng. Cô không thể nghe thấy bọn trẻ. Cô đã ngủ bao lâu rồi? Tim cô nảy lên hốt hoảng trong lồng ngực khi cô xem đồng hồ và nhận ra rằng đã hơn ba giờ đồng hồ kể từ khi cô đưa bọn trẻ đi ngủ. Tại sao chúng lại yên lặng thế nhỉ?
Rùng mình với nhận thức đó, cô gạt bỏ bộ quần áo ngủ, chỉ kịp tóm lấy chiếc khăn tắm mà cô đã tháo bỏ khi nãy và quấn nó quanh mình khi cô chạy trên đôi chân trần từ phòng mình đến phòng bọn trẻ.
Nó trống không. Tim cô tròng trành dữ dội, và rồi bắt đầu đập loạn lên vì sợ hãi.
Ruby chạy khắp dãy phòng trên đôi chân run rẩy, mở những cánh cửa, gọi tên chúng, thậm chí kiểm tra cả khóa an toàn trên cánh chính dẫn tới dãy phòng trong trường hợp chúng bằng cách nào đó đã mở nó. Sự thật ghê tởm rằng điều gì đó có thể xảy đến luôn rình rập tâm trí cô mọi lúc.
Trong cái không khí yên lặng đến chết người ở dãy phòng – chỉ một người mẹ mới có thể hiểu sự yên lặng đó đáng lẽ phải được lấp đầy bởi giọng nói của lũ trẻ như thế nào – cô ngồi thụp xuống chiếc sofa.
Lý do bọn trẻ không ở đây hẳn là vì Sander đã đưa chúng đi. Chẳng còn lời giải thích nào nữa. Anh ta hẳn đã quay lại khi cô còn đang ngủ và chộp lấy cơ hội của mình. Anh ta đã không hề muốn lấy cô một chút nào hơn cô đã từng muốn lấy anh. Điều anh ta muốn là bọn trẻ. Con của anh ta. Và giờ anh ta đã có được chúng.
Bọn họ liệu có đang trên máy bay về đảo không? Hòn đảo của anh ta, nơi mà anh ta đặt ra luật lệ và nơi mà cô không bao giờ có thể động tới họ. Sau cùng thì anh ta đã giữ tất cả hộ chiếu. Một sự đảm bảo về mặt luật pháp, anh ta đã nói thế, và cô đã đồng ý một cách ngu ngốc.
Bàng hoàng, đau khổ, sợ hãi và giận dữ - cô có thể cảm thấy tất cả những cảm xúc đó, nhưng vượt trên tất cả là sự lo lắng về các con cô và điên tiết vì Sander hẳn đã làm gì đó tổn hại đến bọn trẻ.
Cô có thể nghe thấy một tiếng động: tiếng cánh cửa chính của dãy phòng đang mở ra, và theo sau bởi tiếng bi bô phấn khích của hai giọng nói thân thuộc.
Bọn trẻ!
Cô đứng bật dậy, gần như không dám tin rằng cô không phải chỉ là tưởng tượng ra những âm thanh đó trong tâm trí mình, và rồi bọn trẻ ở đó, trong phòng với cô, chạy lại với cô và háo hức khoe, ‘Bố đưa bọn con đến một quán café để uống trà, vì lúc đó mẹ đang ngủ,’ và mang theo vào cả hơi lạnh.
Quỳ sụp xuống trên đầu gối của mình, Ruby ôm lấy chúng và không thốt lên lời nào, mà chỉ ôm chặt lấy những hình hài bé nhỏ đang ngọ ngoạy trong lòng cô. Bọn trẻ là cuộc sống của cô, là trái tim cô, là tất cả đối với cô. Cô gần như không thể chịu đựng được việc xa chúng.
Sander đang đứng nhìn cô, khiến cô nhận thức sâu sắc khi cô phải đấu tranh để đứng dậy bởi tất cả những gì đang che phủ cơ thể trần trụi của cô là chiếc khăn tắm cô đã quấn quanh mình.
Quay về phòng ngủ của mình, cô lột bỏ chiếc khăn tắm và tóm lấy chiếc quần chẽn gối sạch sẽ trước khi mặc vào chiếc áo choàng mặc nhà bằng nhung đã cũ. Cô quá tức giận và lo lắng đến nỗi cô quay lại với bọn trẻ nhanh nhất có thể mà không bận tâm đến việc trông cô như thế nào hay Sander nghĩ gì. Cái thực tế là anh ta đã đưa chúng đi như cô đã lo sợ ban đầu không quan trọng bằng nhận thức rằng anh ta có thể làm điều đó. Giờ thì cô đã nếm trải cảm giác khi cô mất chúng, cô biết rõ hơn bao giờ hết rằng không có gì mà cô không thể làm hay hy sinh để giữ chúng lại với cô.
Đôi tay cô siết chặt giận dữ khi cô buộc chiếc thắt lưng trên chiếc áo choàng. Từ phòng khách cô có thể nghe thấy tiếng phim hoạt hình phát ra từ chiếc ti vi, và khi cô quay lại bọn trẻ đang ngồi cùng nhau, chăm chú theo dõi một chương trình cho thiếu nhi trên ti vi, trong khi Sander ngồi tại cái bàn làm việc nhỏ với chiếc máy tính xách tay đang mở ra trước mặt anh.
Không ai trong hai người họ lên tiếng, nhưng sự căng thẳng và thù địch đang kêu răng rắc giữa họ là thứ ngôn ngữ mà cả hai có thể nghe thấy và hiểu.
Cơn đau đầu của cô hình như đã rời đi, nhưng nó đã bị thay thế bởi cảm giác ghê tởm của tội lỗi, Ruby nhận ra, khi cô ngồi xuống một giờ sau đó để đọc truyện cho hai cậu bé, giờ đã được tắm rửa và lên giường. Cô ngắm chúng khi chúng thiếp đi sau giờ kể chuyện. Ngày hôm nay một thứ gì đó đã xảy đến – thứ mà cô chưa từng trải qua trước đó. Cô đã ngủ quá say đến mức cô chẳng nghe thấy gì khi Sander quay lại và đem các con cô đi. Làm sao điều đó có thể xảy ra chứ? Làm thế nào mà cô lại quá bất cẩn về sự an toàn của chúng chứ?
Cô không muốn xa chúng. Cô muốn ở lại đây với chúng cả đêm.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra. Ruby nhảy dựng lên, thì thào, ‘Anh muốn gì?’
‘Tôi đến để chúc các con tôi ngủ ngon.’
‘Chúng ngủ rồi.’ Cô đứng dậy và đi đến cửa, định đi ra rồi khép nó lại, lờ anh đi, nhưng Sander đang giữ nó và cô là người buộc phải rời đi rồi sau đó quan sát khi anh hôn lên những khuôn mặt đang say ngủ.
Ruby quay gót, đi thẳng về phòng ngủ của cô. Thế nhưng trước khi cô đặt chân vào trong, sự tự chủ của cô tan vỡ và cô quay lại, nhấn mạnh với Sander, ‘Anh không có quyền đưa bọn trẻ đi mà không hỏi tôi trước.’
‘Bọn trẻ là con của tôi. Tôi có mọi quyền. Và về việc nói với cô-’
Nói với cô, không phải hỏi cô. Ruby để ý sự chỉnh sửa đó, giờ cô cảm thấy kiệt sức bởi cơn giận được nối tiếp bằng cảm giác tổn thương do sợ hãi và kích động tột độ, thứ như một sự xoa dịu khi nhận ra rằng điều không mong đợi cuối cùng cũng không xảy ra.
‘Cô đang ngủ.’
‘Anh có thể đánh thức tôi. Anh đáng lẽ phải đánh thức tôi. Quyền của tôi – mẹ của chúng là được biết chúng đang ở đâu.’
‘Quyền của cô? Thế còn quyền của bọn trẻ thì sao? Ý cô là quyền được có một người mẹ không để tâm đến những nhu cầu của chính cô ta? Tôi cho rằng một người đàn bà ra ngoài cả đêm để mồi chài đàn ông sẽ cần ngủ cả ngày. Và vì tôi hiểu cô, nên tôi cho rằng đó là những gì cô muốn.’
Buồn nôn về những gì anh ta đang ám chỉ, Ruby bật lại nóng nảy, ‘Hiểu tôi? Anh chẳng hiểu cái quái gì về tôi cả. Và cái kịch bản đáng ghê tởm mà anh vừa dựng lên sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Tôi chưa bao giờ ra ngoài cả đêm và bỏ lại bọn trẻ, càng không đoái hoài đến cái ý tưởng ra ngoài để mồi chài đàn ông. Lý do tôi ngủ là vì tôi đã không khỏe – không phải điều mà tôi hy vọng rằng anh sẽ tin. Anh thà dựng lên thứ gì đó để anh có thể xúc phạm tôi còn hơn là nghe sự thật.’
‘Tôi đã có kinh nghiệm trực quan về sự thật cô thuộc loại gì.’
Mặt Ruby bốc cháy. ‘Anh đang dựa vào những thành kiến của anh đối với tôi chỉ qua một lần gặp ngắn ngủi, khi tôi-’
‘Quá say xỉn để nhận thức được cô đang làm gì à?’
Lời nhạo báng cay nghiệt đó vượt quá sự điềm tĩnh của Ruby. Cô đã tự dày vò và tra tấn bản thân hàng năm trời về những gì cô đã làm. Cô không cần Sander chì chiết để bồi thêm vào nỗi đau và sự tự trừng phạt đó nữa. Cô ngẩng lắc đầu phủ nhận một cách giận dữ.
‘Ngu ngốc và ngây thơ đủ để mơ mộng về việc viết nên một câu truyện cổ tích không dính dáng đến ai và thứ gì trong thực tế để rồi trở thành một câu truyện không kết thúc có hậu,’ cô nói một cách chua chát.
Bị cuốn đi bởi cơn giận đã phá vỡ tự chủ của cô, cô tiếp tục, ‘Anh không cần lãng phí những lời xúc phạm ấy cho tôi, bởi vì nó chẳng ăn nhập gì với sự khinh bỉ tôi cảm thấy về chính mình, vì đã tự lừa dối mình rằng anh là một ai đó đặc biệt.’
Ruby cảm thấy phát ốm và chóng mặt. Những ký ức về những gì họ đã từng chia sẻ ùa về, thổi bay những hàng rào bảo vệ tâm trí cô và hiện lên sống động trong đầu cô. Cô đúng là một con ngốc, quá sẵn sàng và háo hức đến gần anh ta, tìm trong vòng tay anh ta sự che chở và an toàn mà cô đã mất và tưởng tượng trong sự ngây thơ của mình rằng cô có thể tìm thấy chúng bằng cách ràng buộc bản thân cô với anh trong cách thân mật nhất.
‘Thật kịch tính làm sao,’ Sander chế giễu, ‘và tất cả tấn kịch đó chỉ vô dụng thôi, vì tôi biết nó dùng để che giấu điều gì.’
‘Anh mới chính là kẻ tự lừa mình bằng cách tin vào những gì anh làm,’ Ruby vặc lại trong kích động.
‘Cô dám buộc tội tôi tự lừa mình ư?’ Sander gầm lên, tiến đến phía cô khi anh ta nói, buộc cô phải lùi về phòng ngủ của mình. Cô bước về quá vội đến nỗi cô kết thúc bằng việc giẫm lên chiếc thắt lưng của cái áo choàng cô đang mặc. Chất vải mềm mại và đã sờn ngay lập tuột xuống, để lộ đường cong lờ mờ của khuôn ngực cô và núm vú thẫm lại của cô.
Sander nhìn thấy những gì diễn ra trước khi Ruby nhận thức về bản thân mình, và giọng của anh hạ xuống thành lời giễu cợt ngọt ngào khi anh nói, ‘Vậy ra đó là thứ cô muốn phải không? Vẫn là Ruby trước đây. Ồ, tại sao không chứ? Cô chắc chắn nợ tôi thứ gì đó.’
Lời cự tuyệt ‘Không!’ của Ruby đã bị nuốt mất, bị đè nén bên dưới áp lực mãnh liệt của miệng anh khi nó dán chặt trên miệng cô, và tiếng cánh cửa đóng sầm lại khi anh đẩy vào là một hồi chuông báo tử cho những cơ hội trốn thoát của cô.
Chiếc áo choàng của cô nhanh chóng nhượng bộ sự thành thạo mau lẹ của đôi bàn tay đòi hỏi của Sander, trượt khỏi cơ thể Ruby khi anh trừng phạt cô bằng nụ hôn của anh. Sander có thể thấy trong tấm gương đường cong hẹp nơi tấm lưng trần của cô. Da cô, tỏa sáng một cách hư ảo, nhắc anh về màu sắc phía dưới lớp vỏ của những con sò phơi mình trên bãi biển gần nhà anh. Đáp lại ý chí của anh, những ký ức cũ được khuấy động, về cảm giác bên dưới động chạm của anh và cô đã phản ứng bằng cách run rẩy và rồi giật nảy lên, hét lên tên anh trong sự thỏa mãn không che giấu như thế nào, và quá dễ dàng để bị khuấy động chỉ bởi những cái ve vuốt nhẹ nhàng nhất.
Một người đàn bà phóng đãng – kẻ chẳng thèm bỏ ra chút sức lực để kiềm chế nỗi ham muốn đang điều khiển mình, hay sự thỏa mãn của riêng cô trong sự hài lòng của anh về điều đó, van vỉ anh đáp ứng cô.
Sander trượt lưỡi anh vào giữa đôi môi cô một cách hung bạo để đánh bật những ký ức của cô. Sự đáp ứng ngọt ngào của đôi môi cô bao bọc anh, mời mọc lưỡi anh khám phá những ngóc ngách thầm kín ngọt ngào nhất. Chiếc quần chẽn trắng đơn giản cô đang mặc làm đánh thức bản năng tình dục nguyên thủy nơi kích động của anh. Anh muốn cô trần trụi và đói khát, vứt bỏ những lời dối trá và lừa gạt mà cô quá ưa chuộng để che giấu sự thật về mình. Anh sẽ khiến cô ta phải thừa nhận cô là gì, sẽ cho cô thấy rằng anh thừa hiểu bản chất của cô. Đôi tay anh ghì chặt lấy cô, lướt khắp cơ thể cô nhằm tước bỏ lớp bảo vệ của cô.
Cơ thể cô hoàn hảo như thể thân hình một người phụ nữ phải như vậy – hay nó sẽ hoàn hảo nếu như cô đầy đặn hơn một chút, Sander tự hỏi. Từ đôi vai của cô, thân hình cô thu hẹp dần về vòng eo thon gọn trước khi uốn cong đầy nữ tính nơi hông cô và đôi mông đầy đặn của cô. Chân cô thon dài, được tạo ra để bao bọc một cách khêu gợi và phóng túng quanh người đàn ông cô chọn để trao cho cô sự thỏa mãn mà cô nài xin. Hai bầu ngực cô đầy đặn và mềm mại, và anh vẫn nhớ những núm vú của cô đã nhạy cảm ra sao, khi miệng anh mút lấy chúng và khiến cô rên rỉ ngây ngất.
Tại sao anh lại tự dằn vặt mình với những ký ức trong khi cô đang ở đây và đã đầu hàng sự quyến rũ của anh, cơ thể cô đang run lên trong vòng tay anh chờ đón khoái lạc?
Cô trần trụi và đầu hàng sức mạnh của Sander. Ruby biết cô nên chống lại anh và cự tuyệt anh. Cô muốn làm thế, nhưng cơ thể cô muốn thứ gì đó khác. Cơ thể cô muốn Sander.
Như một thế lực đen tối bị gọi lên bởi một phù thủy lão luyện, ham muốn quét qua cô, lấn át lý trí và niềm kiêu hãnh, khơi mào nỗi khao khát quá cháy bỏng đến nỗi cô cảm thấy như thể một thứ bản năng xa lạ đang chiếm hữu cô, điều khiển mọi hoạt động và phản ứng của cô, mà cô không thể chế ngự được nó.
Như thể là trong vòng tay Sander cô biến thành một người khác – một người đàn bà phóng đãng và nồng nhiệt một cách hoang dại trong niềm khao khát mãnh liệt đến nỗi mọi thứ kết tinh trong cô đều sắp sửa bị anh chiếm đoạt để rồi chiếm đoạt anh sau đó.
Dường như đó là mong muốn được chống lại những gì đang giam giữ cô, nhưng nó cũng là định mệnh mà cô phải chấp nhận khi miệng Sander di chuyển từ chiếm hữu mãnh liệt lên miệng cô đến cuộc khám phá gợi tình không kém lên cổ họng cô, nhấm nháp những mạch đập ở đó, đánh thức cô một cách quá táo bạo.
Chỉ nhìn thấy và chạm vào cơ thể trần trụi của cô là chưa đủ. Anh cần cảm giác của cô trên làn da anh. Cô là một sự nhức nhối, một nhu cầu, một ước muốn không thể cưỡng lại được – thứ sẽ không cho phép anh nghỉ ngơi cho đến khi anh chế ngự được cô và cô chịu phục tùng những kỹ năng của anh bằng khoái lạc của cô. Anh cần, khao khát được nghe cô hét lên đam mê đó với anh trước khi anh để bản thân mình buông xuôi theo đam mê của anh dành cho cô. Anh cần cô dâng tặng anh khoái lạc của cô trước khi anh đánh mất mình bên trong cô và giành lấy sự thỏa mãn của riêng mình.
Anh đã mắc vào cái bẫy cổ xưa của Eva – bị mắc kẹt trong chiếc lưới tơ của khao khát chỉ có cô mới có thể giăng ra. Đây phải là cơn thịnh nộ nguyên thủy của anh – thứ duy nhất sánh được với khao khát đến đau đớn được bùng nổ trong khoái lạc cháy bỏng đang chiếm hữu cả hai người họ.
Nâng cô lên trong đôi tay anh, Sander mang Ruby đến chiếc giường, quan sát cô ngắm anh khi anh đặt cô ở đó và giật bỏ quần áo của chính mình, nhìn cái cách đôi mắt cô để lộ phản ứng của cô trước hình ảnh của anh, trần trụi, và sẵn sàng cho cô.
Đôi mắt cô sẫm lại và mở to vì thích thú, Ruby với tay ra để chạm vào chiều dài của vật đang dựng lên một cách kiêu hãnh của Sander, kinh ngạc trước cấu tạo của vật đàn ông của anh bên dưới những ngón tay của cô. Bị mê hoặc, cô vuốt ve dọc theo chiều dài của anh, lướt những ngón tay một cách chậm rãi ở phần đầu để cảm nhận da thịt nhạy cảm bên dưới nó, cô không còn là chính mình nữa, mà thay vào đó là một Ruby đã bị ám ảnh bởi một thứ quyền năng huyền bí của niềm đam mê được chia sẻ giữa họ - một Ruby với hơi thở gấp gáp và bụng xoắn lại vì khát khao được thỏa mãn.
Cô nhìn lên Sander và trông thấy trong đôi mắt anh đam mê mà cô biết cũng có trong mắt của mình. Cô với tay về phía cơ thể anh, và như thể đó là tín hiệu với anh, anh đẩy lưng cô lên chiếc giường, và ngả xuống cùng cô, nhào nặn và đóng khung ngực cô bởi tay anh, đáp ứng khao khát hoan lạc mà cô biết anh có thể đem đến cho cô với sức nóng của môi và lưỡi anh trên những núm vú của cô, cho đến khi cô ưỡn lên cho anh, thút thít bên dưới những cảm xúc mãnh liệt đến khó tin của sự thỏa mãn của chính cô.
Cảm giác đôi bàn tay anh đang tách nơi nữ tính của cô không chỉ là thứ gì đó cô chờ đợi. Nó là thứ cô khao khát.
Cơ thể cô ẩm ướt và sẵn sàng cho anh, giống hết như nó đã từng như thế. Chỉ trong một tích tắc tính đa nghi bản năng đã vượt lên nỗi ham muốn của Sander. Không được có bất kỳ lần mang thai ngoài ý muốn nào nữa.
‘Thuốc tránh thai-’ anh bắt đầu,
Ruby gật đầu.
Những giọt mồ hôi lấp lánh trên làn da rám nắng của anh, và mùi hương kích động của anh đang khuếch đại khao khát của chính cô. Nó thật đáng sợ, nỗi khát khao mãnh liệt, sự giày vò đến đau đớn mà chỉ Sander mới có thể lấp đầy chúng. Nó đã đe dọa cô sáu năm trước và giờ đây nó vẫn gieo rắc nỗi kinh hoàng cho cô. Khao khát anh đã khuấy động trong cô đòi hỏi cô phải trao tặng anh mọi thứ - tất cả của cô, cho đến từng mảnh cuối cùng. Những đòi hỏi bằng lời mà anh đưa ra lúc này chẳng thể so sánh với nó.
‘Có. Tôi vẫn đang uống.’
‘Cô thề chứ?’
‘Tôi thề…’
Sander nghe thấy sự ngắt quãng vì ham muốn trong giọng nói của cô. Cô đã mất kiên nhẫn vì anh, nhưng không nhiều hơn anh đã sẵn sàng cho cô. Anh đã phải đấu tranh để kiềm chế cơn sóng ham muốn cô ngay từ giây phút anh gặp lại cô. Nó đã nhạo báng những nỗ lực của anh để phủ nhận điều đó, và giờ nó lấn át anh, ngọn lửa bùng lên trong anh đang thiêu đốt anh. Ngay lúc này, trong khoảnh khắc đầy xúc cảm này, chẳng có điều gì đáng để bận tâm. Anh bị nắm bắt bởi một thứ quyền lực ghê gớm đến nỗi anh phải dâng mình cho nó.
Họ chuyển động cùng nhau, không cần đến từ ngữ nào, chuyển động nối tiếp chuyển động, một cuộc tranh chấp giữa sự giận dữ và nỗi khao khát. Cơ thể cô chào đón vật đàn ông của anh, giữ chặt nó, bao bọc nó, chuyển động cùng với nó và áp chặt vào nó, buộc anh đi vào nhanh hơn và sâu hơn, đưa cả hai người họ vút lên thiên đường để rồi rơi trở lại mặt đất.
Nó ở ngay đây – sự rung động mãnh liệt lên tới đỉnh điểm bắt lấy cô, bắt lấy Sander, thôi thúc những mầm sống mới tuôn trào bên trong cô. Chỉ có lần này sẽ không có sinh linh nào được hình thành bởi cô đang dùng thuốc tránh thai.
Họ nằm với nhau trong bóng tối, nhịp thở hổn hển vang lên trong yên lặng.
Lúc này đây – khi mà mọi thứ đã qua, và sự khát khao nhục dục đã bị rửa trôi bởi thực tế tàn nhẫn rằng anh đã đầu hàng nỗi khao khát cô nhanh như thế nào – Sander buộc phải thừa nhận sự thật. Anh không thể làm chủ ham muốn thể xác mà cô đã đánh thức nơi anh. Nó đã lấn át anh, và sẽ còn chiến thắng anh. Nhận thức ấy như một đòn sỉ nhục cho lòng kiêu hãnh của anh.
Không nhìn vào cô, anh nói một cách dửng dưng, ‘Kể từ bây giờ tôi là người đàn ông duy nhất cô ngủ cùng. Cô hiểu điều đó chứ? Tôi sẽ không để vợ mình bôi nhọ bằng cách dâng bản thân cô ta cho những tên đàn ông khác. Và để chắc chắn rằng cô không làm điều đó tôi sẽ coi nhiệm vụ của mình là đảm bảo nhu cầu khoái lạc của cô sẽ luôn được đáp ứng.’
Sander biết rằng những lời lẽ của anh chỉ là chiếc mặt nạ che đậy thực tế rằng anh không thể chịu đựng được khi nghĩ đến cô cùng với một gã đàn ông khác cũng như không thể kiểm soát được ham muốn của anh đối với cô, dù cho anh có khinh bỉ chính mình đến đâu vì điểm yếu đó.
Ruby có thể cảm thấy mặt cô nóng bừng lên vì nhục nhã. Cô muốn nói với anh rằng cô không hiểu những gì đã diễn ra với cô khi cô ở trong vòng tay anh. Cô muốn bày tỏ với anh rằng những người đàn ông khác không gây nên tác động như vậy lên cô. Cô tuyên bố cho anh biết rằng anh là người đàn ông duy nhất cô từng ân ái. Nhưng cô biết anh sẽ chẳng bao giờ lắng nghe.
Sau đó, khi ở một mình trong phòng, Sander cố giải thích với chính mình tại sao giây phút anh chạm vào Ruby, anh bị thôi thúc bởi nhu cầu chiếm hữu cô. Ham muốn của anh dành cho cô lớn hơn quyết tâm kháng cự nó, và anh không thể. Những gì cô khiến anh cảm thấy và khao khát chỉ dành riêng cho cô, anh thừa nhận điều đó một cách miễn cưỡng.
Mọi thứ đã xong. Không còn đường quay lại nữa. Trong thâm tâm Ruby đang bối rối, nhưng cô từ chối để Sander thấy cô bất ổn như thế nào.
Bối rối ư? Một cơn rùng mình khiến cô run bắn lên bên dưới chiếc váy lụa màu kem Vera Wang mà cô đã không muốn mặc nhưng cô nhân viên bán hàng đã thêm vào những món đồ của cô và vì một vài lý do cô cảm thấy biết ơn khi được mặc nó. Xét cho cùng thì đây cũng là ngày cưới của cô. Một cơn rùng mình nữa bẻ gãy sự tự chủ của cô. Cô bị làm sao thế này? Cô đã hy vọng gì chứ? Trái tim và hoa ư? Một lời thề chung thủy suốt đời ư? Đây là Sander người cô kết hôn với, Sander người đã không nhìn cô lấy một lần trong suốt buổi lễ ngắn ngủi ở một văn phòng đăng ký giấu tên, người không thể khiến nó rõ ràng hơn rằng anh ta ít hoan nghênh cô làm vợ như thế nào. Ồ, cũng chẳng nhiều hơn cô muốn lấy anh ta làm chồng.
Sander nhìn xuống tay trái của Ruby. Chiếc nhẫn anh đã trượt vào ngón đeo nhẫn của cô hơi rộng một chút, dù đáng ra trên thực tế là nó nên vừa vặn. Cô quá gầy và dường như đang gầy hơn. Nhưng tại sao vẻ yếu ớt của cô lại khiến anh bận tâm?
Nó không. Phụ nữ lúc nào cũng thành thạo cái trò tạo ra những hình ảnh hư cấu để lừa gạt kẻ khác. Với các con cô Ruby chắc chắn là một bà mẹ hết mực thương con, một sự hiện thân của che chở và bình yên trong cuộc đời chúng. Ở tuổi của chúng đó đã từng là những cảm giác của riêng anh về mẹ anh. Sự cay đắng xoắn lấy anh, bành chướng những ảnh hưởng độc ác của nó.
Trong những năm kể từ cái chết của bố mẹ anh, anh thường tự hỏi liệu có phải bố anh thực sự nhượng bộ một cách dễ dàng tính hám của của mẹ anh bởi ông đã thầm yêu bà, kể cả khi ông biết rằng bà chỉ xem thường ông hay không? Và có phải bà ta đã biết điều đó và lợi dụng tình yêu của ông để phản bội ông hay không? Đó là một nghiệp chướng mà ông đã vướng vào – đánh mất chính bản thân mình.
Và giờ, tại đây, anh đã kết hôn, với một người đàn bà anh thừa biết rằng không thể tin tưởng – người đã dâng hiến bản thân cho anh khoái lạc và sự thân mật mà thậm chí đến giờ, sau nhiều năm anh vẫn không thể rũ khỏi trí nhớ của mình những hình ảnh mà cô đã lưu lại ở đó. Anh đã từng là một thằng ngốc khi để cô gần gũi với anh đủ để làm điều đó. Anh không định để nó xảy ra một lần nữa.
Không ai trong số họ nói chuyện với nhau trên chiếc taxi đưa họ trở lại khách sạn. Ruby đã biết rằng Sander có một vài sự kiện kinh doanh cần tham dự, điều mà, may mắn thay, cũng có nghĩa là cô sẽ có thời gian riêng để suy nghĩ về lời thề hôn nhân mà cô vừa đưa ra.
Sau khi Sander hộ tống cả hai người họ về dãy phòng và rời đi mà không nói lời nào với cô, sau khi hôn bọn trẻ, Ruby tự nhắc nhở mình rằng cô không chỉ bước vào cuộc hôn nhân này một cách tự nguyện, mà cô còn là người gợi ý ra nó trước.
Hai cậu bé đang mệt – thiếp đi, Ruby nghi ngờ, bởi sự phấn khích khi được ở London. Một giấc ngủ ngắn sẽ rất có lợi cho chúng, và có thể cũng giúp làm dịu đi cái dạ dày đang co thắt và buồn nôn của cô, cũng như cái đầu đang đau nhức của cô nữa.
Sau khi thay bộ váy cưới và mặc lại chiếc áo buổi tối, cô đặt bọn trẻ lại giường. Và khi cô chắc rằng chúng đã ngủ, cô đi về phía phòng tắm riêng, lần mò trong chiếc túi xách những viên thuốc đau đầu và tình cờ lại lôi ra những viên thuốc tránh thai thay vào đó. Chúng nhắc nhở cô rằng mặc dù Sander có thể buộc cô uống chúng, nhưng cô cũng sẽ không để anh ta buộc cô phải ham muốn anh ta. Đôi tay cô run rẩy khi cô trả lại chúng để lôi vỉ thuốc giảm đau ra. Chỉ hành động đơn giản đó cũng khiến đầu cô đau trở lại, nhưng may là lần này ít nhất cô không bị ốm.
Cô quá mệt mỏi đến nỗi sau khi tắm rửa để thư giãn, cô chỉ kịp lau khô mình, không thèm bận tâm đến việc mặc vào chiếc váy ngủ. Thay vào đó, cô chỉ trượt vào chiếc chăn lông vịt trên giường cô, và rơi vào giấc ngủ gần như ngay lập tức.
Ruby tỉnh giấc một cách miễn cưỡng, bị kéo ra khỏi cơn buồn ngủ bởi một linh cảm của tai họa. Chỉ mất vài giây để cô nhận ra điều gì đã gây ra linh cảm đó. Sự yên lặng. Cô không thể nghe thấy bọn trẻ. Cô đã ngủ bao lâu rồi? Tim cô nảy lên hốt hoảng trong lồng ngực khi cô xem đồng hồ và nhận ra rằng đã hơn ba giờ đồng hồ kể từ khi cô đưa bọn trẻ đi ngủ. Tại sao chúng lại yên lặng thế nhỉ?
Rùng mình với nhận thức đó, cô gạt bỏ bộ quần áo ngủ, chỉ kịp tóm lấy chiếc khăn tắm mà cô đã tháo bỏ khi nãy và quấn nó quanh mình khi cô chạy trên đôi chân trần từ phòng mình đến phòng bọn trẻ.
Nó trống không. Tim cô tròng trành dữ dội, và rồi bắt đầu đập loạn lên vì sợ hãi.
Ruby chạy khắp dãy phòng trên đôi chân run rẩy, mở những cánh cửa, gọi tên chúng, thậm chí kiểm tra cả khóa an toàn trên cánh chính dẫn tới dãy phòng trong trường hợp chúng bằng cách nào đó đã mở nó. Sự thật ghê tởm rằng điều gì đó có thể xảy đến luôn rình rập tâm trí cô mọi lúc.
Trong cái không khí yên lặng đến chết người ở dãy phòng – chỉ một người mẹ mới có thể hiểu sự yên lặng đó đáng lẽ phải được lấp đầy bởi giọng nói của lũ trẻ như thế nào – cô ngồi thụp xuống chiếc sofa.
Lý do bọn trẻ không ở đây hẳn là vì Sander đã đưa chúng đi. Chẳng còn lời giải thích nào nữa. Anh ta hẳn đã quay lại khi cô còn đang ngủ và chộp lấy cơ hội của mình. Anh ta đã không hề muốn lấy cô một chút nào hơn cô đã từng muốn lấy anh. Điều anh ta muốn là bọn trẻ. Con của anh ta. Và giờ anh ta đã có được chúng.
Bọn họ liệu có đang trên máy bay về đảo không? Hòn đảo của anh ta, nơi mà anh ta đặt ra luật lệ và nơi mà cô không bao giờ có thể động tới họ. Sau cùng thì anh ta đã giữ tất cả hộ chiếu. Một sự đảm bảo về mặt luật pháp, anh ta đã nói thế, và cô đã đồng ý một cách ngu ngốc.
Bàng hoàng, đau khổ, sợ hãi và giận dữ - cô có thể cảm thấy tất cả những cảm xúc đó, nhưng vượt trên tất cả là sự lo lắng về các con cô và điên tiết vì Sander hẳn đã làm gì đó tổn hại đến bọn trẻ.
Cô có thể nghe thấy một tiếng động: tiếng cánh cửa chính của dãy phòng đang mở ra, và theo sau bởi tiếng bi bô phấn khích của hai giọng nói thân thuộc.
Bọn trẻ!
Cô đứng bật dậy, gần như không dám tin rằng cô không phải chỉ là tưởng tượng ra những âm thanh đó trong tâm trí mình, và rồi bọn trẻ ở đó, trong phòng với cô, chạy lại với cô và háo hức khoe, ‘Bố đưa bọn con đến một quán café để uống trà, vì lúc đó mẹ đang ngủ,’ và mang theo vào cả hơi lạnh.
Quỳ sụp xuống trên đầu gối của mình, Ruby ôm lấy chúng và không thốt lên lời nào, mà chỉ ôm chặt lấy những hình hài bé nhỏ đang ngọ ngoạy trong lòng cô. Bọn trẻ là cuộc sống của cô, là trái tim cô, là tất cả đối với cô. Cô gần như không thể chịu đựng được việc xa chúng.
Sander đang đứng nhìn cô, khiến cô nhận thức sâu sắc khi cô phải đấu tranh để đứng dậy bởi tất cả những gì đang che phủ cơ thể trần trụi của cô là chiếc khăn tắm cô đã quấn quanh mình.
Quay về phòng ngủ của mình, cô lột bỏ chiếc khăn tắm và tóm lấy chiếc quần chẽn gối sạch sẽ trước khi mặc vào chiếc áo choàng mặc nhà bằng nhung đã cũ. Cô quá tức giận và lo lắng đến nỗi cô quay lại với bọn trẻ nhanh nhất có thể mà không bận tâm đến việc trông cô như thế nào hay Sander nghĩ gì. Cái thực tế là anh ta đã đưa chúng đi như cô đã lo sợ ban đầu không quan trọng bằng nhận thức rằng anh ta có thể làm điều đó. Giờ thì cô đã nếm trải cảm giác khi cô mất chúng, cô biết rõ hơn bao giờ hết rằng không có gì mà cô không thể làm hay hy sinh để giữ chúng lại với cô.
Đôi tay cô siết chặt giận dữ khi cô buộc chiếc thắt lưng trên chiếc áo choàng. Từ phòng khách cô có thể nghe thấy tiếng phim hoạt hình phát ra từ chiếc ti vi, và khi cô quay lại bọn trẻ đang ngồi cùng nhau, chăm chú theo dõi một chương trình cho thiếu nhi trên ti vi, trong khi Sander ngồi tại cái bàn làm việc nhỏ với chiếc máy tính xách tay đang mở ra trước mặt anh.
Không ai trong hai người họ lên tiếng, nhưng sự căng thẳng và thù địch đang kêu răng rắc giữa họ là thứ ngôn ngữ mà cả hai có thể nghe thấy và hiểu.
Cơn đau đầu của cô hình như đã rời đi, nhưng nó đã bị thay thế bởi cảm giác ghê tởm của tội lỗi, Ruby nhận ra, khi cô ngồi xuống một giờ sau đó để đọc truyện cho hai cậu bé, giờ đã được tắm rửa và lên giường. Cô ngắm chúng khi chúng thiếp đi sau giờ kể chuyện. Ngày hôm nay một thứ gì đó đã xảy đến – thứ mà cô chưa từng trải qua trước đó. Cô đã ngủ quá say đến mức cô chẳng nghe thấy gì khi Sander quay lại và đem các con cô đi. Làm sao điều đó có thể xảy ra chứ? Làm thế nào mà cô lại quá bất cẩn về sự an toàn của chúng chứ?
Cô không muốn xa chúng. Cô muốn ở lại đây với chúng cả đêm.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra. Ruby nhảy dựng lên, thì thào, ‘Anh muốn gì?’
‘Tôi đến để chúc các con tôi ngủ ngon.’
‘Chúng ngủ rồi.’ Cô đứng dậy và đi đến cửa, định đi ra rồi khép nó lại, lờ anh đi, nhưng Sander đang giữ nó và cô là người buộc phải rời đi rồi sau đó quan sát khi anh hôn lên những khuôn mặt đang say ngủ.
Ruby quay gót, đi thẳng về phòng ngủ của cô. Thế nhưng trước khi cô đặt chân vào trong, sự tự chủ của cô tan vỡ và cô quay lại, nhấn mạnh với Sander, ‘Anh không có quyền đưa bọn trẻ đi mà không hỏi tôi trước.’
‘Bọn trẻ là con của tôi. Tôi có mọi quyền. Và về việc nói với cô-’
Nói với cô, không phải hỏi cô. Ruby để ý sự chỉnh sửa đó, giờ cô cảm thấy kiệt sức bởi cơn giận được nối tiếp bằng cảm giác tổn thương do sợ hãi và kích động tột độ, thứ như một sự xoa dịu khi nhận ra rằng điều không mong đợi cuối cùng cũng không xảy ra.
‘Cô đang ngủ.’
‘Anh có thể đánh thức tôi. Anh đáng lẽ phải đánh thức tôi. Quyền của tôi – mẹ của chúng là được biết chúng đang ở đâu.’
‘Quyền của cô? Thế còn quyền của bọn trẻ thì sao? Ý cô là quyền được có một người mẹ không để tâm đến những nhu cầu của chính cô ta? Tôi cho rằng một người đàn bà ra ngoài cả đêm để mồi chài đàn ông sẽ cần ngủ cả ngày. Và vì tôi hiểu cô, nên tôi cho rằng đó là những gì cô muốn.’
Buồn nôn về những gì anh ta đang ám chỉ, Ruby bật lại nóng nảy, ‘Hiểu tôi? Anh chẳng hiểu cái quái gì về tôi cả. Và cái kịch bản đáng ghê tởm mà anh vừa dựng lên sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Tôi chưa bao giờ ra ngoài cả đêm và bỏ lại bọn trẻ, càng không đoái hoài đến cái ý tưởng ra ngoài để mồi chài đàn ông. Lý do tôi ngủ là vì tôi đã không khỏe – không phải điều mà tôi hy vọng rằng anh sẽ tin. Anh thà dựng lên thứ gì đó để anh có thể xúc phạm tôi còn hơn là nghe sự thật.’
‘Tôi đã có kinh nghiệm trực quan về sự thật cô thuộc loại gì.’
Mặt Ruby bốc cháy. ‘Anh đang dựa vào những thành kiến của anh đối với tôi chỉ qua một lần gặp ngắn ngủi, khi tôi-’
‘Quá say xỉn để nhận thức được cô đang làm gì à?’
Lời nhạo báng cay nghiệt đó vượt quá sự điềm tĩnh của Ruby. Cô đã tự dày vò và tra tấn bản thân hàng năm trời về những gì cô đã làm. Cô không cần Sander chì chiết để bồi thêm vào nỗi đau và sự tự trừng phạt đó nữa. Cô ngẩng lắc đầu phủ nhận một cách giận dữ.
‘Ngu ngốc và ngây thơ đủ để mơ mộng về việc viết nên một câu truyện cổ tích không dính dáng đến ai và thứ gì trong thực tế để rồi trở thành một câu truyện không kết thúc có hậu,’ cô nói một cách chua chát.
Bị cuốn đi bởi cơn giận đã phá vỡ tự chủ của cô, cô tiếp tục, ‘Anh không cần lãng phí những lời xúc phạm ấy cho tôi, bởi vì nó chẳng ăn nhập gì với sự khinh bỉ tôi cảm thấy về chính mình, vì đã tự lừa dối mình rằng anh là một ai đó đặc biệt.’
Ruby cảm thấy phát ốm và chóng mặt. Những ký ức về những gì họ đã từng chia sẻ ùa về, thổi bay những hàng rào bảo vệ tâm trí cô và hiện lên sống động trong đầu cô. Cô đúng là một con ngốc, quá sẵn sàng và háo hức đến gần anh ta, tìm trong vòng tay anh ta sự che chở và an toàn mà cô đã mất và tưởng tượng trong sự ngây thơ của mình rằng cô có thể tìm thấy chúng bằng cách ràng buộc bản thân cô với anh trong cách thân mật nhất.
‘Thật kịch tính làm sao,’ Sander chế giễu, ‘và tất cả tấn kịch đó chỉ vô dụng thôi, vì tôi biết nó dùng để che giấu điều gì.’
‘Anh mới chính là kẻ tự lừa mình bằng cách tin vào những gì anh làm,’ Ruby vặc lại trong kích động.
‘Cô dám buộc tội tôi tự lừa mình ư?’ Sander gầm lên, tiến đến phía cô khi anh ta nói, buộc cô phải lùi về phòng ngủ của mình. Cô bước về quá vội đến nỗi cô kết thúc bằng việc giẫm lên chiếc thắt lưng của cái áo choàng cô đang mặc. Chất vải mềm mại và đã sờn ngay lập tuột xuống, để lộ đường cong lờ mờ của khuôn ngực cô và núm vú thẫm lại của cô.
Sander nhìn thấy những gì diễn ra trước khi Ruby nhận thức về bản thân mình, và giọng của anh hạ xuống thành lời giễu cợt ngọt ngào khi anh nói, ‘Vậy ra đó là thứ cô muốn phải không? Vẫn là Ruby trước đây. Ồ, tại sao không chứ? Cô chắc chắn nợ tôi thứ gì đó.’
Lời cự tuyệt ‘Không!’ của Ruby đã bị nuốt mất, bị đè nén bên dưới áp lực mãnh liệt của miệng anh khi nó dán chặt trên miệng cô, và tiếng cánh cửa đóng sầm lại khi anh đẩy vào là một hồi chuông báo tử cho những cơ hội trốn thoát của cô.
Chiếc áo choàng của cô nhanh chóng nhượng bộ sự thành thạo mau lẹ của đôi bàn tay đòi hỏi của Sander, trượt khỏi cơ thể Ruby khi anh trừng phạt cô bằng nụ hôn của anh. Sander có thể thấy trong tấm gương đường cong hẹp nơi tấm lưng trần của cô. Da cô, tỏa sáng một cách hư ảo, nhắc anh về màu sắc phía dưới lớp vỏ của những con sò phơi mình trên bãi biển gần nhà anh. Đáp lại ý chí của anh, những ký ức cũ được khuấy động, về cảm giác bên dưới động chạm của anh và cô đã phản ứng bằng cách run rẩy và rồi giật nảy lên, hét lên tên anh trong sự thỏa mãn không che giấu như thế nào, và quá dễ dàng để bị khuấy động chỉ bởi những cái ve vuốt nhẹ nhàng nhất.
Một người đàn bà phóng đãng – kẻ chẳng thèm bỏ ra chút sức lực để kiềm chế nỗi ham muốn đang điều khiển mình, hay sự thỏa mãn của riêng cô trong sự hài lòng của anh về điều đó, van vỉ anh đáp ứng cô.
Sander trượt lưỡi anh vào giữa đôi môi cô một cách hung bạo để đánh bật những ký ức của cô. Sự đáp ứng ngọt ngào của đôi môi cô bao bọc anh, mời mọc lưỡi anh khám phá những ngóc ngách thầm kín ngọt ngào nhất. Chiếc quần chẽn trắng đơn giản cô đang mặc làm đánh thức bản năng tình dục nguyên thủy nơi kích động của anh. Anh muốn cô trần trụi và đói khát, vứt bỏ những lời dối trá và lừa gạt mà cô quá ưa chuộng để che giấu sự thật về mình. Anh sẽ khiến cô ta phải thừa nhận cô là gì, sẽ cho cô thấy rằng anh thừa hiểu bản chất của cô. Đôi tay anh ghì chặt lấy cô, lướt khắp cơ thể cô nhằm tước bỏ lớp bảo vệ của cô.
Cơ thể cô hoàn hảo như thể thân hình một người phụ nữ phải như vậy – hay nó sẽ hoàn hảo nếu như cô đầy đặn hơn một chút, Sander tự hỏi. Từ đôi vai của cô, thân hình cô thu hẹp dần về vòng eo thon gọn trước khi uốn cong đầy nữ tính nơi hông cô và đôi mông đầy đặn của cô. Chân cô thon dài, được tạo ra để bao bọc một cách khêu gợi và phóng túng quanh người đàn ông cô chọn để trao cho cô sự thỏa mãn mà cô nài xin. Hai bầu ngực cô đầy đặn và mềm mại, và anh vẫn nhớ những núm vú của cô đã nhạy cảm ra sao, khi miệng anh mút lấy chúng và khiến cô rên rỉ ngây ngất.
Tại sao anh lại tự dằn vặt mình với những ký ức trong khi cô đang ở đây và đã đầu hàng sự quyến rũ của anh, cơ thể cô đang run lên trong vòng tay anh chờ đón khoái lạc?
Cô trần trụi và đầu hàng sức mạnh của Sander. Ruby biết cô nên chống lại anh và cự tuyệt anh. Cô muốn làm thế, nhưng cơ thể cô muốn thứ gì đó khác. Cơ thể cô muốn Sander.
Như một thế lực đen tối bị gọi lên bởi một phù thủy lão luyện, ham muốn quét qua cô, lấn át lý trí và niềm kiêu hãnh, khơi mào nỗi khao khát quá cháy bỏng đến nỗi cô cảm thấy như thể một thứ bản năng xa lạ đang chiếm hữu cô, điều khiển mọi hoạt động và phản ứng của cô, mà cô không thể chế ngự được nó.
Như thể là trong vòng tay Sander cô biến thành một người khác – một người đàn bà phóng đãng và nồng nhiệt một cách hoang dại trong niềm khao khát mãnh liệt đến nỗi mọi thứ kết tinh trong cô đều sắp sửa bị anh chiếm đoạt để rồi chiếm đoạt anh sau đó.
Dường như đó là mong muốn được chống lại những gì đang giam giữ cô, nhưng nó cũng là định mệnh mà cô phải chấp nhận khi miệng Sander di chuyển từ chiếm hữu mãnh liệt lên miệng cô đến cuộc khám phá gợi tình không kém lên cổ họng cô, nhấm nháp những mạch đập ở đó, đánh thức cô một cách quá táo bạo.
Chỉ nhìn thấy và chạm vào cơ thể trần trụi của cô là chưa đủ. Anh cần cảm giác của cô trên làn da anh. Cô là một sự nhức nhối, một nhu cầu, một ước muốn không thể cưỡng lại được – thứ sẽ không cho phép anh nghỉ ngơi cho đến khi anh chế ngự được cô và cô chịu phục tùng những kỹ năng của anh bằng khoái lạc của cô. Anh cần, khao khát được nghe cô hét lên đam mê đó với anh trước khi anh để bản thân mình buông xuôi theo đam mê của anh dành cho cô. Anh cần cô dâng tặng anh khoái lạc của cô trước khi anh đánh mất mình bên trong cô và giành lấy sự thỏa mãn của riêng mình.
Anh đã mắc vào cái bẫy cổ xưa của Eva – bị mắc kẹt trong chiếc lưới tơ của khao khát chỉ có cô mới có thể giăng ra. Đây phải là cơn thịnh nộ nguyên thủy của anh – thứ duy nhất sánh được với khao khát đến đau đớn được bùng nổ trong khoái lạc cháy bỏng đang chiếm hữu cả hai người họ.
Nâng cô lên trong đôi tay anh, Sander mang Ruby đến chiếc giường, quan sát cô ngắm anh khi anh đặt cô ở đó và giật bỏ quần áo của chính mình, nhìn cái cách đôi mắt cô để lộ phản ứng của cô trước hình ảnh của anh, trần trụi, và sẵn sàng cho cô.
Đôi mắt cô sẫm lại và mở to vì thích thú, Ruby với tay ra để chạm vào chiều dài của vật đang dựng lên một cách kiêu hãnh của Sander, kinh ngạc trước cấu tạo của vật đàn ông của anh bên dưới những ngón tay của cô. Bị mê hoặc, cô vuốt ve dọc theo chiều dài của anh, lướt những ngón tay một cách chậm rãi ở phần đầu để cảm nhận da thịt nhạy cảm bên dưới nó, cô không còn là chính mình nữa, mà thay vào đó là một Ruby đã bị ám ảnh bởi một thứ quyền năng huyền bí của niềm đam mê được chia sẻ giữa họ - một Ruby với hơi thở gấp gáp và bụng xoắn lại vì khát khao được thỏa mãn.
Cô nhìn lên Sander và trông thấy trong đôi mắt anh đam mê mà cô biết cũng có trong mắt của mình. Cô với tay về phía cơ thể anh, và như thể đó là tín hiệu với anh, anh đẩy lưng cô lên chiếc giường, và ngả xuống cùng cô, nhào nặn và đóng khung ngực cô bởi tay anh, đáp ứng khao khát hoan lạc mà cô biết anh có thể đem đến cho cô với sức nóng của môi và lưỡi anh trên những núm vú của cô, cho đến khi cô ưỡn lên cho anh, thút thít bên dưới những cảm xúc mãnh liệt đến khó tin của sự thỏa mãn của chính cô.
Cảm giác đôi bàn tay anh đang tách nơi nữ tính của cô không chỉ là thứ gì đó cô chờ đợi. Nó là thứ cô khao khát.
Cơ thể cô ẩm ướt và sẵn sàng cho anh, giống hết như nó đã từng như thế. Chỉ trong một tích tắc tính đa nghi bản năng đã vượt lên nỗi ham muốn của Sander. Không được có bất kỳ lần mang thai ngoài ý muốn nào nữa.
‘Thuốc tránh thai-’ anh bắt đầu,
Ruby gật đầu.
Những giọt mồ hôi lấp lánh trên làn da rám nắng của anh, và mùi hương kích động của anh đang khuếch đại khao khát của chính cô. Nó thật đáng sợ, nỗi khát khao mãnh liệt, sự giày vò đến đau đớn mà chỉ Sander mới có thể lấp đầy chúng. Nó đã đe dọa cô sáu năm trước và giờ đây nó vẫn gieo rắc nỗi kinh hoàng cho cô. Khao khát anh đã khuấy động trong cô đòi hỏi cô phải trao tặng anh mọi thứ - tất cả của cô, cho đến từng mảnh cuối cùng. Những đòi hỏi bằng lời mà anh đưa ra lúc này chẳng thể so sánh với nó.
‘Có. Tôi vẫn đang uống.’
‘Cô thề chứ?’
‘Tôi thề…’
Sander nghe thấy sự ngắt quãng vì ham muốn trong giọng nói của cô. Cô đã mất kiên nhẫn vì anh, nhưng không nhiều hơn anh đã sẵn sàng cho cô. Anh đã phải đấu tranh để kiềm chế cơn sóng ham muốn cô ngay từ giây phút anh gặp lại cô. Nó đã nhạo báng những nỗ lực của anh để phủ nhận điều đó, và giờ nó lấn át anh, ngọn lửa bùng lên trong anh đang thiêu đốt anh. Ngay lúc này, trong khoảnh khắc đầy xúc cảm này, chẳng có điều gì đáng để bận tâm. Anh bị nắm bắt bởi một thứ quyền lực ghê gớm đến nỗi anh phải dâng mình cho nó.
Họ chuyển động cùng nhau, không cần đến từ ngữ nào, chuyển động nối tiếp chuyển động, một cuộc tranh chấp giữa sự giận dữ và nỗi khao khát. Cơ thể cô chào đón vật đàn ông của anh, giữ chặt nó, bao bọc nó, chuyển động cùng với nó và áp chặt vào nó, buộc anh đi vào nhanh hơn và sâu hơn, đưa cả hai người họ vút lên thiên đường để rồi rơi trở lại mặt đất.
Nó ở ngay đây – sự rung động mãnh liệt lên tới đỉnh điểm bắt lấy cô, bắt lấy Sander, thôi thúc những mầm sống mới tuôn trào bên trong cô. Chỉ có lần này sẽ không có sinh linh nào được hình thành bởi cô đang dùng thuốc tránh thai.
Họ nằm với nhau trong bóng tối, nhịp thở hổn hển vang lên trong yên lặng.
Lúc này đây – khi mà mọi thứ đã qua, và sự khát khao nhục dục đã bị rửa trôi bởi thực tế tàn nhẫn rằng anh đã đầu hàng nỗi khao khát cô nhanh như thế nào – Sander buộc phải thừa nhận sự thật. Anh không thể làm chủ ham muốn thể xác mà cô đã đánh thức nơi anh. Nó đã lấn át anh, và sẽ còn chiến thắng anh. Nhận thức ấy như một đòn sỉ nhục cho lòng kiêu hãnh của anh.
Không nhìn vào cô, anh nói một cách dửng dưng, ‘Kể từ bây giờ tôi là người đàn ông duy nhất cô ngủ cùng. Cô hiểu điều đó chứ? Tôi sẽ không để vợ mình bôi nhọ bằng cách dâng bản thân cô ta cho những tên đàn ông khác. Và để chắc chắn rằng cô không làm điều đó tôi sẽ coi nhiệm vụ của mình là đảm bảo nhu cầu khoái lạc của cô sẽ luôn được đáp ứng.’
Sander biết rằng những lời lẽ của anh chỉ là chiếc mặt nạ che đậy thực tế rằng anh không thể chịu đựng được khi nghĩ đến cô cùng với một gã đàn ông khác cũng như không thể kiểm soát được ham muốn của anh đối với cô, dù cho anh có khinh bỉ chính mình đến đâu vì điểm yếu đó.
Ruby có thể cảm thấy mặt cô nóng bừng lên vì nhục nhã. Cô muốn nói với anh rằng cô không hiểu những gì đã diễn ra với cô khi cô ở trong vòng tay anh. Cô muốn bày tỏ với anh rằng những người đàn ông khác không gây nên tác động như vậy lên cô. Cô tuyên bố cho anh biết rằng anh là người đàn ông duy nhất cô từng ân ái. Nhưng cô biết anh sẽ chẳng bao giờ lắng nghe.
Sau đó, khi ở một mình trong phòng, Sander cố giải thích với chính mình tại sao giây phút anh chạm vào Ruby, anh bị thôi thúc bởi nhu cầu chiếm hữu cô. Ham muốn của anh dành cho cô lớn hơn quyết tâm kháng cự nó, và anh không thể. Những gì cô khiến anh cảm thấy và khao khát chỉ dành riêng cho cô, anh thừa nhận điều đó một cách miễn cưỡng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook