Mập Mới Đẹp
-
Chương 26
Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Đối với chuyện Lý Viện Viện đột nhiên chuyển về ký túc xá, Chu Tình và Trương Tĩnh Ninh tỏ ra hơi có lỗi.
“Xin lỗi nhé, không giúp cậu giấu được.”
Lý Viện Viện lắc đầu không để bụng cho lắm, vừa đem quần áo sạch cất vào trong tủ vừa nói:
“Mình cứ luôn ở bên ngoài thì sớm muộn gì cô giám thị cũng biết, không trách các cậu được, với lại mình về đây ở cũng rất tốt…” Có thể càng hiểu và dung nhập vào thế giới này tốt hơn. Lý Viện Viện không nói ra nửa câu sau, chỉ mỉm cười với Trương Tĩnh Ninh và Chu Tình: “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Ăn cơm cùng bạn chung phòng hẳn cũng là một trong những tiến trình bắt buộc ở đại học.
Ba cô nữ sinh dùng bữa ở chợ đêm cực kì vui vẻ, buổi tối Yến Tư Thành gọi điện đến, sau khi bắt máy, bên kia lại im lặng rất lâu, có vẻ như chưa nghĩ ra nên nói chuyện gì. Biết Yến Tư Thành rất vụng ngôn từ, Lý Viện Viện cũng không trêu chọc hắn, ôn hòa mở đầu câu chuyện:
“Hôm nay về ký túc xá Tư Thành đã quen chưa?”
“Rất tốt. Viện Viện có ổn không?”
Hắn diễn tả về tình hình của bản thân vẫn không nhiều bằng thăm hỏi Lý Viện Viện, trong lòng Lý Viện Viện cảm thấy buồn cười, cười khẽ trả lời:
“Người trong phòng em anh đều biết hết rồi, mấy bạn ấy rất tốt, em cũng khá quen với hoàn cảnh trong ký túc xá, tối hôm nay còn cùng đi chợ đêm ăn hàng, tuy là biết không có lợi cho kế hoạch giảm cân của em, nhưng mà khó có được một lần tụ tập với bọn họ, bữa cơm đầu tiên này đúng là vẫn nên ăn cho tử tế.”
Lý Viện Viện nhoài người trên lan can ban công, nói liên miên lải nhải, đề tài chẳng hề có trọng điểm giống như đang tán gẫu bên cạnh Yến Tư Thành.
Bên kia Yến Tư Thành cũng chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ.”, nhưng có thể nghe ra, giọng nói của hắn có phần dịu dàng hơn.
“Tư Thành thì sao? Nhắc tới chuyện này, bạn của anh em chỉ mới gặp qua Lục Thành Vũ, không quen biết thêm ai khác cả, anh và mấy người bạn cùng phòng có hòa hợp không? Sinh hoạt đã quen chưa?” Cô ngừng một chút, tiếng nói nhỏ đi rất nhiều, “Bạn cùng phòng có phát hiện anh có chỗ nào bất thường không?”
“Không có vấn đề gì.” Yến Tư Thành trả lời vấn đề này một cách cực kì nghiêm túc, “Bạn cùng phòng đối xử với anh hơi lạnh nhạt, xem ra “anh” trước kia và mấy người chung phòng xung quanh không có quan hệ tốt cho lắm, bây giờ trở về bọn họ cũng không chào hỏi với anh. Như vậy cũng tốt, anh không hiểu gì nhiều về bọn họ, im lặng dù sao vẫn tốt hơn nói nhiều sai nhiều.”
Nghe có vẻ…hình như Yến Tư Thành bị cô lập rồi thì phải.
Tuy nhiên, bản thân hắn hết sức hài lòng với tình trạng như thế. Thật ra Lý Viện Viện không lo lắng Yến Tư Thành bị người ta bắt nạt, cũng không lo lắng hắn sẽ cảm thấy cô đơn, đối với mức độ mạnh mẽ của cơ thể và tâm lý của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện vẫn rất tự tin. Cô chỉ nhẹ giọng nói:
“Nói cho cùng đều là người cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, đến khi thời gian ở chung lâu hơn một chút, Tư Thành vẫn nên giữ quan hệ hòa hảo với bọn họ thì tốt hơn. Dù sao chúng ta không giống những người khác, ở chỗ này còn có rất nhiều chuyện mình không biết rõ, sau này nếu cần người khác giúp đỡ sẽ dễ mở miệng hơn một chút.”
Yến Tư Thành đồng ý. Lý Viện Viện nghĩ nghĩ rồi cười:
“Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại thì chẳng sao cả. Người nơi đây đều sống độc lập(1), Yến Tư Thành của trước kia có lẽ cũng chỉ có một mình, nếu anh ta có thể sống tự do đến thế, Yến Tư Thành của hiện tại đương nhiên sẽ không bị anh ta hạ bệ rồi. Đến cùng ra sao, còn phải xem Tư Thành tự mình nắm bắt đấy.”
Yến Tư Thành cười khẽ, lại nghe Lý Viện Viện chuyển hướng sang liệt kê những món đã ăn tối hôm nay, từ lúc giảm cân tới giờ cô vẫn chưa ăn nhiều như thế, phá bỏ giới hạn đúng là vừa hối hận vừa vui vẻ. Giọng nói dịu nhẹ của Lý Viện Viện từ trong điện thoại truyền đến khiến sống lưng xưa nay luôn thẳng tắp của Yến Tư Thành cũng thả lỏng mà cong xuống. Hắn nhoài người trên lan can ban công, mặc dù rất ít mở miệng, nhưng lắng nghe cực kì chăm chú, ngẫu nhiên sẽ dùng vài thán từ(2) đáp lại Lý Viện Viện, chứng tỏ rằng hắn nghe được.
Đêm nay không thể gặp nhau, trái lại công chúa có nhiều lời để nói hơn ngày thường thật…
Mãi đến khi nghe thấy từ phía điện thoại bên kia truyền đến: “Lý Viện Viện, mau đi tắm rửa đi, đừng kề cà nữa sắp tắt đèn rồi.”
“Ờ, được, đến ngay đây.” Lý Viện Viện quay qua đáp lại, sau đó nói với hắn, “Em đi tắm trước nhé. Tư Thành ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Âm thanh cúp điện thoại “đô đô” phát ra, Yến Tư Thành vẫn cầm chiếc di động trong lòng bàn tay, cho tới khi màn hình tự động tắt đi, hắn mới bỏ nó vào túi quần, nhìn thấy dưới lầu của ký túc xá nữ phía đối diện có trai có gái đứng thành một đôi, lưu luyến không rời triền miên cáo biệt. Trong lòng hắn bỗng nhiên xao động một cách kì quái, cứ thế thất thần nằm nhoài trên ban công, dõi theo đôi tình nhân kia.
Bên này Lý Viện Viện cúp máy xong, vừa định tiến vào phòng ngủ, lại nghe lầu dưới của phòng bên cạnh có một nữ sinh giống như cô, nhoài người trên lan can ban công, cầm di động nói chuyện, cô ấy nói: “Ngủ ngon,” sau đó phát một tiếng “muah” cực kì khoa trương vào điện thoại.
Lý Viện Viện ngẩn người. Đi vào phòng, cô đứng trước mặt Chu Tình đang lau tóc, làm một tiếng “U-mu-ah” rõ to.
Chu Tình cũng không keo kiệt mà “muah” một cái với cô, chẳng qua trình độ cường điệu nhỏ hơn cô rất nhiều, chỉ chu môi thốt ra, đơn giản và lão luyện, xong xuôi liền vỗ vỗ cánh tay cô:
“Tắm rửa đi nha, ngoan.”
Lý Viện Viện gật đầu. Có lẽ, âm thanh này đại khái là ý tứ biểu thị thiện cảm đối với người khác. Lý Viện Viện nhớ kỹ, cô còn nhớ tới rất nhiều từ ngữ khó hiểu mà cô từng nghe qua. Lúc trước sống cùng Yến Tư Thành, không hiểu những từ ngữ ấy cũng chẳng sao, bây giờ trở về sinh hoạt tập thể, để dung nhập sớm một chút, cô nghĩ rằng mình cần phải cố gắng học tập “tiếng địa phương” của người nơi đây, tính luôn cả tiếng Anh! Cố gắng học tập!
Tính luôn cả…tiếng Anh…
“Viết một bài văn không dưới một ngàn từ, thứ năm tuần sau nộp, lấy điểm cho thành tích giữa kỳ của các em. Cố gắng viết cho tốt đấy.”
Lớp tiếng Anh, nghe xong một câu này, Lý Viện Viện cảm thấy đầu hơi choáng.
Trên đường về ký túc xá, Lý Viện Viện nói bóng nói gió hỏi Chu Tình mấy câu về chuyện viết văn tiếng Anh, Chu Tình tỏ vẻ không để tâm lắm:
“Lên Baidu tìm bài văn có nội dung tương quan, vừa ý bài nào, nếu là tiếng Anh thì sửa trực tiếp luôn, nếu là tiếng Trung, cho Baidu phiên dịch rồi tự mình chỉnh sửa ngữ pháp là xong chứ sao.”
Cô nói quá mức hời hợt, nhưng chuyện này đối với Lý Viện Viện mà nói lại là nhiệm vụ không hề nhỏ.
Đầu tiên, cô phải học cách nghịch máy vi tính đã…
Lý Viện Viện lục ra cái máy tính của mình từ dưới đáy đủ quần áo, so với chiếc laptop ngầu đến lóa mắt kia của Yến Tư Thành, chiếc máy này của cô trông bé xinh hơn rất nhiều, vỏ màu hồng phấn, màn hình và bàn phím nho nhỏ. Cô chùi chùi lớp bụi bên trên, chính thức thỉnh máy tính lên bàn. (Tiểu Lam: nguyên văn là ‘chính thức thỉnh’ cái máy lên bàn đó, làm như đang bưng lên bàn cúng ấy =]]] Ta để nguyên văn vì nghe nó mới đúng chất hài của truyện a~)
Hiện tại cô mới lõm bõm học qua phần sơ lược của Bính âm(3), nhưng may mà phương pháp nhập dữ liệu là bộ gõ mây(4), có một số từ chỉ cần gõ phụ âm đầu cũng có thể được ghép lại hoàn chỉnh. Điều này chắc chắn giúp Lý Viện Viện đỡ mất sức hơn rất nhiều.
Đến khi cô tìm được bài văn mà chính cô cũng thấy khá tốt, học cách dùng Baidu phiên dịch hết một lượt rồi sao chép xong, thời gian đã rất muộn, cô từ chối đề nghị ăn cơm chung của Yến Tư Thành, thay vào đó gọi điện thoại cho Trương Nam, nhờ hắn giúp cô một chút.
Lý Viện Viện cân nhắc trong giây lát, bây giờ sự hiểu biết của bản thân về tiếng Anh hoàn toàn có thể coi như tương đương với trình độ học sinh tiểu học, câu cú đơn giản thì hiểu sơ sơ, phàm là có liên quan đến câu văn và ngữ pháp phức tạp, thứ mà cô dịch ra đại khái còn không bằng nổi Baidu phiên dịch. Để cô kiểm tra ngữ pháp rồi chỉnh sửa, đây dứt khoát là chuyện nghìn lẻ một đêm(5) mà.
Những người thân quen bên cạnh cô đều biết cô là trùm học tập, giống như Chu Tình này, Trương Tĩnh Ninh này. Cô khẳng định không thể tìm hai bạn ấy xin giúp đỡ. Lần trước Trương Tĩnh Ninh xích mích với Lâm Hiểu Mộng và Lưu Thư Dương, theo tình huống lúc đó, chắc trong lòng hai người này ít nhiều gì cũng sẽ chán ghét cô một chút, cho nên không thể nhờ bọn họ hỗ trợ. Mà Yến Tư Thành lại càng khỏi phải nói, nhờ hắn thì bằng chi cô tự suy nghĩ cho tử tế xem có thể tóm được ít kiến thức nào trong cái đầu trùm học của mình hay không đấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy trong vòng quan hệ giao tiếp mà cô xây dựng từ trước đến nay, vẫn chỉ có Trương Nam là thích hợp với vai trò này nhất.
Cô nhận thức hắn, nhưng không quá thân quen, chủ yếu nhất chính là không học chung lớp với nhau.
Lý Viện Viện hẹn gặp riêng Trương Nam ở sảnh phòng tập luyện một tiếng đồng hồ trước buổi diễn tập. Tối nay không ai học trong phòng tập, vừa vặn thuận tiện để Lý Viện Viện hỏi chuyện.
Thời điểm Lý Viện Viện đến sảnh phòng tập, Trương Nam đã ngồi sẵn nơi đó chơi điện thoại di động. Trương Nam luôn luôn rất đúng giờ, chí ít trong ấn tượng của Lý Viện Viện, hơn một tháng nay, mỗi lần gặp hắn bất kể trường hợp, hắn đều đến sớm hoặc đến đúng giờ, cực hiếm khi đến muộn. Lý Viện Viện càng ngày càng hiểu rõ cá tính của sinh viên ở đây, cũng càng nhận ra loại “kiên trì” ấy của Trương Nam là rất không dễ dàng.
Nghe tiếng bước chân của Lý Viện Viện, Trương Nam quay đầu lại nhìn cô:
“Chuyện gì?”
Lý Viện Viện lôi bài văn tiếng Anh cô viết kín mít trên một mặt giấy từ trong chồng kịch bản dày cộm ra:
“Xin anh giúp tôi chỉnh sửa ngữ pháp được không?” Lý Viện Viện nghĩ nghĩ rồi cộng thêm một câu, “Lát nữa mời anh uống nước.”
Trương Nam cầm bài văn của Lý Viện Viện, nhìn lướt qua, sau đó nhíu mày:
“Lý Viện Viện, tôi nhớ từng nghe người ta nói, thành tích của cô tốt lắm mà.”
Lý Viện Viện mặt không biến sắc tim không đập loạn mỉm cười:
“Đại khái là tin đồn thôi.”
Trương Nam nghi ngờ liếc cô một cái, sau đó chìa tay:
“Đưa bút đây.”
Lý Viện Viện ngoan ngoãn lấy bút, Trương Nam cầm cây bút nhẹ nhàng vạch vạch trên bài văn của Lý Viện Viện, làm bộ chẳng hề để ý nói:
“Yến Tư Thành đối xử với cô rất tốt. Cô…” Hắn thở dài một hơi, “Cô một lòng chút đi.”
Lời vừa vào tai, Lý Viện Viện liền hiểu ý hắn.
“Lý Viện Viện” ngày trước từng yên thích Trương Nam, có lẽ còn từng tỏ rõ với hắn nữa, tuy rằng đã bị từ chối, nhưng “Lý Viện Viện” vẫn cứ yêu thích Trương Nam, trong lòng Trương Nam không hẳn không biết. Hôm nay cô cầm bài văn chằng chịt lỗi sai đến cho hắn sửa, thấy thế nào cũng không phải là bài văn mà người được nhận vào trường đại học này có thể viết ra, nhất định hắn đã nghĩ thành cô đang mượn cơ hội để tới quyến rũ hắn rồi. Bởi vậy mới quanh co lòng vòng nói Yến Tư Thành đối xử với cô rất tốt.
Nếu xét theo tư duy của hắn, vừa nghĩ như thế, Lý Viện Viện cũng có cảm giác như bản thân là loại phụ nữ lẳng lơ(6) thật ấy chứ…
Không phải cô vốn thích Trương Nam sao, thế mà lại ở chung với Yến Tư Thành, lúc ở chung với Yến Tư Thành còn có ý định cưa đổ Tiểu Bàn, cưa đổ Tiểu Bàn không được, lại tiếp tục gây tai họa cho Yến Tư Thành, bây giờ cô chuyển mục tiêu thành muốn kiên trì nỗ lực ra tay với Trương Nam. Quan trọng nhất chính là, trong mắt hắn ngoại hình của cô cũng chẳng đẹp đẽ gì!
Đã vậy mà vẫn đi gây họa hại người, quả nhiên là yêu nghiệt phải diệt mà…
Lý Viện Viện không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi vào một bên:
“Chỉ một lần hôm nay thôi, anh ráng giúp tôi sửa chút đi.”
Vì để không bao giờ trở thành người phụ nữ nổi danh xấu xa nữa, Lý Viện Viện cảm thấy, cô nhất định phải sớm ngày tinh thông cái môn ngoại ngữ này mới được.
(1) Nguyên văn: ‘độc lai độc vãng’
(2) Nguyên văn: ‘ngữ khí từ’ – ở đây Thành ca dùng mấy cái ‘ừ’ ‘ừm’ này nọ ấy.
– Cũng như tiếng Việt có các ngữ khí từ bày tỏ: Nghi vấn, đồng ý, cảm thán…Tiếng Hán cũng vậy. Quan trọng là các ngữ khí từ trong tiếng Việt có bày tỏ sự tôn trọng hay không tôn trọng người khác còn tiếng Trung thì không phân biệt!
VD: 是(Shì) – Vâng, Được
哦(Ó) – ồ, ôi…
嗯(en) – À, ah, ân…
嗨(Hāi) – Haiz, bày tỏ chán nản.
吗(Mā) – Dùng ở cuối câu để hỏi – Giống từ “không” trong tiếng việt (有钱吗?Yǒu qián ma? – Có tiền không?)
嘛(Ma) – …mà…(dùng để xác thực, …)
算了(Suànle) – thôi, thôi đi…
吧(Ba) – nhé, nhá, đi,… thường dùng trong các câu “rủ” rủ ai đó làm gì, khuyên ai đó làm gì đó,
呢(Ne) – Nhỉ, còn,… (你呢?-Còn bạn?)
哪(Nǎ) – Đâu, nào,…
(3) Bính âm: phiên âm pinyin, tức là phiên âm từ tiếng Trung bằng chữ cái Latin.
(4) Bộ gõ mây: cloud input, một phần mềm đánh chữ bằng phiên âm pinyin của Trung Quốc, hiện nay phổ biến nhất là bộ gõ SoGou Input. (Mọi thắc mắc xin liên hệ người tình trăm năm Gu-gồ)
(5) Nguyên văn: ‘thiên phương dạ đàm’ – ‘thiên phương’ chỉ các nước Ả-rập thời xưa. Ý của ‘thiên phương dạ đàm’ giống như ‘nằm mơ giữa ban ngày’ ấy.
(6) Nguyên văn: ‘thủy tính dương hoa’ – hình tượng ‘hoa dương liễu trôi theo nước’ chỉ sự lẳng lơ của phụ nữ, ‘thủy tính’ là ‘có tính lẳng lơ’.
Đối với chuyện Lý Viện Viện đột nhiên chuyển về ký túc xá, Chu Tình và Trương Tĩnh Ninh tỏ ra hơi có lỗi.
“Xin lỗi nhé, không giúp cậu giấu được.”
Lý Viện Viện lắc đầu không để bụng cho lắm, vừa đem quần áo sạch cất vào trong tủ vừa nói:
“Mình cứ luôn ở bên ngoài thì sớm muộn gì cô giám thị cũng biết, không trách các cậu được, với lại mình về đây ở cũng rất tốt…” Có thể càng hiểu và dung nhập vào thế giới này tốt hơn. Lý Viện Viện không nói ra nửa câu sau, chỉ mỉm cười với Trương Tĩnh Ninh và Chu Tình: “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Ăn cơm cùng bạn chung phòng hẳn cũng là một trong những tiến trình bắt buộc ở đại học.
Ba cô nữ sinh dùng bữa ở chợ đêm cực kì vui vẻ, buổi tối Yến Tư Thành gọi điện đến, sau khi bắt máy, bên kia lại im lặng rất lâu, có vẻ như chưa nghĩ ra nên nói chuyện gì. Biết Yến Tư Thành rất vụng ngôn từ, Lý Viện Viện cũng không trêu chọc hắn, ôn hòa mở đầu câu chuyện:
“Hôm nay về ký túc xá Tư Thành đã quen chưa?”
“Rất tốt. Viện Viện có ổn không?”
Hắn diễn tả về tình hình của bản thân vẫn không nhiều bằng thăm hỏi Lý Viện Viện, trong lòng Lý Viện Viện cảm thấy buồn cười, cười khẽ trả lời:
“Người trong phòng em anh đều biết hết rồi, mấy bạn ấy rất tốt, em cũng khá quen với hoàn cảnh trong ký túc xá, tối hôm nay còn cùng đi chợ đêm ăn hàng, tuy là biết không có lợi cho kế hoạch giảm cân của em, nhưng mà khó có được một lần tụ tập với bọn họ, bữa cơm đầu tiên này đúng là vẫn nên ăn cho tử tế.”
Lý Viện Viện nhoài người trên lan can ban công, nói liên miên lải nhải, đề tài chẳng hề có trọng điểm giống như đang tán gẫu bên cạnh Yến Tư Thành.
Bên kia Yến Tư Thành cũng chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ.”, nhưng có thể nghe ra, giọng nói của hắn có phần dịu dàng hơn.
“Tư Thành thì sao? Nhắc tới chuyện này, bạn của anh em chỉ mới gặp qua Lục Thành Vũ, không quen biết thêm ai khác cả, anh và mấy người bạn cùng phòng có hòa hợp không? Sinh hoạt đã quen chưa?” Cô ngừng một chút, tiếng nói nhỏ đi rất nhiều, “Bạn cùng phòng có phát hiện anh có chỗ nào bất thường không?”
“Không có vấn đề gì.” Yến Tư Thành trả lời vấn đề này một cách cực kì nghiêm túc, “Bạn cùng phòng đối xử với anh hơi lạnh nhạt, xem ra “anh” trước kia và mấy người chung phòng xung quanh không có quan hệ tốt cho lắm, bây giờ trở về bọn họ cũng không chào hỏi với anh. Như vậy cũng tốt, anh không hiểu gì nhiều về bọn họ, im lặng dù sao vẫn tốt hơn nói nhiều sai nhiều.”
Nghe có vẻ…hình như Yến Tư Thành bị cô lập rồi thì phải.
Tuy nhiên, bản thân hắn hết sức hài lòng với tình trạng như thế. Thật ra Lý Viện Viện không lo lắng Yến Tư Thành bị người ta bắt nạt, cũng không lo lắng hắn sẽ cảm thấy cô đơn, đối với mức độ mạnh mẽ của cơ thể và tâm lý của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện vẫn rất tự tin. Cô chỉ nhẹ giọng nói:
“Nói cho cùng đều là người cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, đến khi thời gian ở chung lâu hơn một chút, Tư Thành vẫn nên giữ quan hệ hòa hảo với bọn họ thì tốt hơn. Dù sao chúng ta không giống những người khác, ở chỗ này còn có rất nhiều chuyện mình không biết rõ, sau này nếu cần người khác giúp đỡ sẽ dễ mở miệng hơn một chút.”
Yến Tư Thành đồng ý. Lý Viện Viện nghĩ nghĩ rồi cười:
“Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại thì chẳng sao cả. Người nơi đây đều sống độc lập(1), Yến Tư Thành của trước kia có lẽ cũng chỉ có một mình, nếu anh ta có thể sống tự do đến thế, Yến Tư Thành của hiện tại đương nhiên sẽ không bị anh ta hạ bệ rồi. Đến cùng ra sao, còn phải xem Tư Thành tự mình nắm bắt đấy.”
Yến Tư Thành cười khẽ, lại nghe Lý Viện Viện chuyển hướng sang liệt kê những món đã ăn tối hôm nay, từ lúc giảm cân tới giờ cô vẫn chưa ăn nhiều như thế, phá bỏ giới hạn đúng là vừa hối hận vừa vui vẻ. Giọng nói dịu nhẹ của Lý Viện Viện từ trong điện thoại truyền đến khiến sống lưng xưa nay luôn thẳng tắp của Yến Tư Thành cũng thả lỏng mà cong xuống. Hắn nhoài người trên lan can ban công, mặc dù rất ít mở miệng, nhưng lắng nghe cực kì chăm chú, ngẫu nhiên sẽ dùng vài thán từ(2) đáp lại Lý Viện Viện, chứng tỏ rằng hắn nghe được.
Đêm nay không thể gặp nhau, trái lại công chúa có nhiều lời để nói hơn ngày thường thật…
Mãi đến khi nghe thấy từ phía điện thoại bên kia truyền đến: “Lý Viện Viện, mau đi tắm rửa đi, đừng kề cà nữa sắp tắt đèn rồi.”
“Ờ, được, đến ngay đây.” Lý Viện Viện quay qua đáp lại, sau đó nói với hắn, “Em đi tắm trước nhé. Tư Thành ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Âm thanh cúp điện thoại “đô đô” phát ra, Yến Tư Thành vẫn cầm chiếc di động trong lòng bàn tay, cho tới khi màn hình tự động tắt đi, hắn mới bỏ nó vào túi quần, nhìn thấy dưới lầu của ký túc xá nữ phía đối diện có trai có gái đứng thành một đôi, lưu luyến không rời triền miên cáo biệt. Trong lòng hắn bỗng nhiên xao động một cách kì quái, cứ thế thất thần nằm nhoài trên ban công, dõi theo đôi tình nhân kia.
Bên này Lý Viện Viện cúp máy xong, vừa định tiến vào phòng ngủ, lại nghe lầu dưới của phòng bên cạnh có một nữ sinh giống như cô, nhoài người trên lan can ban công, cầm di động nói chuyện, cô ấy nói: “Ngủ ngon,” sau đó phát một tiếng “muah” cực kì khoa trương vào điện thoại.
Lý Viện Viện ngẩn người. Đi vào phòng, cô đứng trước mặt Chu Tình đang lau tóc, làm một tiếng “U-mu-ah” rõ to.
Chu Tình cũng không keo kiệt mà “muah” một cái với cô, chẳng qua trình độ cường điệu nhỏ hơn cô rất nhiều, chỉ chu môi thốt ra, đơn giản và lão luyện, xong xuôi liền vỗ vỗ cánh tay cô:
“Tắm rửa đi nha, ngoan.”
Lý Viện Viện gật đầu. Có lẽ, âm thanh này đại khái là ý tứ biểu thị thiện cảm đối với người khác. Lý Viện Viện nhớ kỹ, cô còn nhớ tới rất nhiều từ ngữ khó hiểu mà cô từng nghe qua. Lúc trước sống cùng Yến Tư Thành, không hiểu những từ ngữ ấy cũng chẳng sao, bây giờ trở về sinh hoạt tập thể, để dung nhập sớm một chút, cô nghĩ rằng mình cần phải cố gắng học tập “tiếng địa phương” của người nơi đây, tính luôn cả tiếng Anh! Cố gắng học tập!
Tính luôn cả…tiếng Anh…
“Viết một bài văn không dưới một ngàn từ, thứ năm tuần sau nộp, lấy điểm cho thành tích giữa kỳ của các em. Cố gắng viết cho tốt đấy.”
Lớp tiếng Anh, nghe xong một câu này, Lý Viện Viện cảm thấy đầu hơi choáng.
Trên đường về ký túc xá, Lý Viện Viện nói bóng nói gió hỏi Chu Tình mấy câu về chuyện viết văn tiếng Anh, Chu Tình tỏ vẻ không để tâm lắm:
“Lên Baidu tìm bài văn có nội dung tương quan, vừa ý bài nào, nếu là tiếng Anh thì sửa trực tiếp luôn, nếu là tiếng Trung, cho Baidu phiên dịch rồi tự mình chỉnh sửa ngữ pháp là xong chứ sao.”
Cô nói quá mức hời hợt, nhưng chuyện này đối với Lý Viện Viện mà nói lại là nhiệm vụ không hề nhỏ.
Đầu tiên, cô phải học cách nghịch máy vi tính đã…
Lý Viện Viện lục ra cái máy tính của mình từ dưới đáy đủ quần áo, so với chiếc laptop ngầu đến lóa mắt kia của Yến Tư Thành, chiếc máy này của cô trông bé xinh hơn rất nhiều, vỏ màu hồng phấn, màn hình và bàn phím nho nhỏ. Cô chùi chùi lớp bụi bên trên, chính thức thỉnh máy tính lên bàn. (Tiểu Lam: nguyên văn là ‘chính thức thỉnh’ cái máy lên bàn đó, làm như đang bưng lên bàn cúng ấy =]]] Ta để nguyên văn vì nghe nó mới đúng chất hài của truyện a~)
Hiện tại cô mới lõm bõm học qua phần sơ lược của Bính âm(3), nhưng may mà phương pháp nhập dữ liệu là bộ gõ mây(4), có một số từ chỉ cần gõ phụ âm đầu cũng có thể được ghép lại hoàn chỉnh. Điều này chắc chắn giúp Lý Viện Viện đỡ mất sức hơn rất nhiều.
Đến khi cô tìm được bài văn mà chính cô cũng thấy khá tốt, học cách dùng Baidu phiên dịch hết một lượt rồi sao chép xong, thời gian đã rất muộn, cô từ chối đề nghị ăn cơm chung của Yến Tư Thành, thay vào đó gọi điện thoại cho Trương Nam, nhờ hắn giúp cô một chút.
Lý Viện Viện cân nhắc trong giây lát, bây giờ sự hiểu biết của bản thân về tiếng Anh hoàn toàn có thể coi như tương đương với trình độ học sinh tiểu học, câu cú đơn giản thì hiểu sơ sơ, phàm là có liên quan đến câu văn và ngữ pháp phức tạp, thứ mà cô dịch ra đại khái còn không bằng nổi Baidu phiên dịch. Để cô kiểm tra ngữ pháp rồi chỉnh sửa, đây dứt khoát là chuyện nghìn lẻ một đêm(5) mà.
Những người thân quen bên cạnh cô đều biết cô là trùm học tập, giống như Chu Tình này, Trương Tĩnh Ninh này. Cô khẳng định không thể tìm hai bạn ấy xin giúp đỡ. Lần trước Trương Tĩnh Ninh xích mích với Lâm Hiểu Mộng và Lưu Thư Dương, theo tình huống lúc đó, chắc trong lòng hai người này ít nhiều gì cũng sẽ chán ghét cô một chút, cho nên không thể nhờ bọn họ hỗ trợ. Mà Yến Tư Thành lại càng khỏi phải nói, nhờ hắn thì bằng chi cô tự suy nghĩ cho tử tế xem có thể tóm được ít kiến thức nào trong cái đầu trùm học của mình hay không đấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy trong vòng quan hệ giao tiếp mà cô xây dựng từ trước đến nay, vẫn chỉ có Trương Nam là thích hợp với vai trò này nhất.
Cô nhận thức hắn, nhưng không quá thân quen, chủ yếu nhất chính là không học chung lớp với nhau.
Lý Viện Viện hẹn gặp riêng Trương Nam ở sảnh phòng tập luyện một tiếng đồng hồ trước buổi diễn tập. Tối nay không ai học trong phòng tập, vừa vặn thuận tiện để Lý Viện Viện hỏi chuyện.
Thời điểm Lý Viện Viện đến sảnh phòng tập, Trương Nam đã ngồi sẵn nơi đó chơi điện thoại di động. Trương Nam luôn luôn rất đúng giờ, chí ít trong ấn tượng của Lý Viện Viện, hơn một tháng nay, mỗi lần gặp hắn bất kể trường hợp, hắn đều đến sớm hoặc đến đúng giờ, cực hiếm khi đến muộn. Lý Viện Viện càng ngày càng hiểu rõ cá tính của sinh viên ở đây, cũng càng nhận ra loại “kiên trì” ấy của Trương Nam là rất không dễ dàng.
Nghe tiếng bước chân của Lý Viện Viện, Trương Nam quay đầu lại nhìn cô:
“Chuyện gì?”
Lý Viện Viện lôi bài văn tiếng Anh cô viết kín mít trên một mặt giấy từ trong chồng kịch bản dày cộm ra:
“Xin anh giúp tôi chỉnh sửa ngữ pháp được không?” Lý Viện Viện nghĩ nghĩ rồi cộng thêm một câu, “Lát nữa mời anh uống nước.”
Trương Nam cầm bài văn của Lý Viện Viện, nhìn lướt qua, sau đó nhíu mày:
“Lý Viện Viện, tôi nhớ từng nghe người ta nói, thành tích của cô tốt lắm mà.”
Lý Viện Viện mặt không biến sắc tim không đập loạn mỉm cười:
“Đại khái là tin đồn thôi.”
Trương Nam nghi ngờ liếc cô một cái, sau đó chìa tay:
“Đưa bút đây.”
Lý Viện Viện ngoan ngoãn lấy bút, Trương Nam cầm cây bút nhẹ nhàng vạch vạch trên bài văn của Lý Viện Viện, làm bộ chẳng hề để ý nói:
“Yến Tư Thành đối xử với cô rất tốt. Cô…” Hắn thở dài một hơi, “Cô một lòng chút đi.”
Lời vừa vào tai, Lý Viện Viện liền hiểu ý hắn.
“Lý Viện Viện” ngày trước từng yên thích Trương Nam, có lẽ còn từng tỏ rõ với hắn nữa, tuy rằng đã bị từ chối, nhưng “Lý Viện Viện” vẫn cứ yêu thích Trương Nam, trong lòng Trương Nam không hẳn không biết. Hôm nay cô cầm bài văn chằng chịt lỗi sai đến cho hắn sửa, thấy thế nào cũng không phải là bài văn mà người được nhận vào trường đại học này có thể viết ra, nhất định hắn đã nghĩ thành cô đang mượn cơ hội để tới quyến rũ hắn rồi. Bởi vậy mới quanh co lòng vòng nói Yến Tư Thành đối xử với cô rất tốt.
Nếu xét theo tư duy của hắn, vừa nghĩ như thế, Lý Viện Viện cũng có cảm giác như bản thân là loại phụ nữ lẳng lơ(6) thật ấy chứ…
Không phải cô vốn thích Trương Nam sao, thế mà lại ở chung với Yến Tư Thành, lúc ở chung với Yến Tư Thành còn có ý định cưa đổ Tiểu Bàn, cưa đổ Tiểu Bàn không được, lại tiếp tục gây tai họa cho Yến Tư Thành, bây giờ cô chuyển mục tiêu thành muốn kiên trì nỗ lực ra tay với Trương Nam. Quan trọng nhất chính là, trong mắt hắn ngoại hình của cô cũng chẳng đẹp đẽ gì!
Đã vậy mà vẫn đi gây họa hại người, quả nhiên là yêu nghiệt phải diệt mà…
Lý Viện Viện không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi vào một bên:
“Chỉ một lần hôm nay thôi, anh ráng giúp tôi sửa chút đi.”
Vì để không bao giờ trở thành người phụ nữ nổi danh xấu xa nữa, Lý Viện Viện cảm thấy, cô nhất định phải sớm ngày tinh thông cái môn ngoại ngữ này mới được.
(1) Nguyên văn: ‘độc lai độc vãng’
(2) Nguyên văn: ‘ngữ khí từ’ – ở đây Thành ca dùng mấy cái ‘ừ’ ‘ừm’ này nọ ấy.
– Cũng như tiếng Việt có các ngữ khí từ bày tỏ: Nghi vấn, đồng ý, cảm thán…Tiếng Hán cũng vậy. Quan trọng là các ngữ khí từ trong tiếng Việt có bày tỏ sự tôn trọng hay không tôn trọng người khác còn tiếng Trung thì không phân biệt!
VD: 是(Shì) – Vâng, Được
哦(Ó) – ồ, ôi…
嗯(en) – À, ah, ân…
嗨(Hāi) – Haiz, bày tỏ chán nản.
吗(Mā) – Dùng ở cuối câu để hỏi – Giống từ “không” trong tiếng việt (有钱吗?Yǒu qián ma? – Có tiền không?)
嘛(Ma) – …mà…(dùng để xác thực, …)
算了(Suànle) – thôi, thôi đi…
吧(Ba) – nhé, nhá, đi,… thường dùng trong các câu “rủ” rủ ai đó làm gì, khuyên ai đó làm gì đó,
呢(Ne) – Nhỉ, còn,… (你呢?-Còn bạn?)
哪(Nǎ) – Đâu, nào,…
(3) Bính âm: phiên âm pinyin, tức là phiên âm từ tiếng Trung bằng chữ cái Latin.
(4) Bộ gõ mây: cloud input, một phần mềm đánh chữ bằng phiên âm pinyin của Trung Quốc, hiện nay phổ biến nhất là bộ gõ SoGou Input. (Mọi thắc mắc xin liên hệ người tình trăm năm Gu-gồ)
(5) Nguyên văn: ‘thiên phương dạ đàm’ – ‘thiên phương’ chỉ các nước Ả-rập thời xưa. Ý của ‘thiên phương dạ đàm’ giống như ‘nằm mơ giữa ban ngày’ ấy.
(6) Nguyên văn: ‘thủy tính dương hoa’ – hình tượng ‘hoa dương liễu trôi theo nước’ chỉ sự lẳng lơ của phụ nữ, ‘thủy tính’ là ‘có tính lẳng lơ’.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook