Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 35: Trá thi

Lúc quay về ký túc xá, để chứng minh mình không làm chuyện gì xấu với mỹ nữ cảnh sát, Diệp Thiếu Dương đành đem mọi chuyện kể hết cho Tiểu Mã nghe. Tiểu Mã nghe hắn nói gặp phải tà linh, ngạc nhiên thốt lên: "Không phải cậu bảo bên trong không có quỷ sao, vì sao bây giờ lại có cả tà linh?".

"Tôi đã quên mất điểm này, năm đó lão hòa thượng kia phong ấn ký túc xá, âm sào chỉ vừa mới hình thành, không có tà linh, cho nên đại khái ông ta phong ấn trận pháp chỉ nhằm vào quỷ yêu, với tà linh hoàn toàn vô hiệu. Bất quá tà linh vốn là âm sinh, chỉ có thể ở gần âm sào, không thể rời khỏi, vì vậy cơ bản sẽ không ra ngoài hại người. Hôm nay tôi gặp phải chúng, đoán chừng trong âm sào vẫn còn khá nhiều…".

Nghĩ như vậy, Diệp Thiếu Dương đâm ra phiền muộn, tuy rằng tà linh không thể rời khỏi âm sào, thế nhưng nếu có người ngoài xâm phạm, bọn chúng chắc chắn sẽ hùa nhau chui lên, việc này tương đối phiền phức.

Còn nữa, nữ cảnh sát kia bảo thấy có nữ quỷ bay ngang qua cửa, giả như nàng ta không nhìn lầm thì... chuyện này sẽ căng lắm! Có thể khiến cho mình không phát hiện được quỷ khí tồn tại, tu vi của nữ quỷ phải mạnh đến mức nào?

"Cậu lập tức gọi điện thoại dặn Lý Đa bảo mấy nữ sinh kia cẩn thận một chút, nhất định phải dán huyết tinh phù lên cửa sổ, vạn nhất nữ quỷ kia xuất hiện kéo theo những người chơi cầu cơ thì phiền phức!".

Tiểu Mã nói chuyện điện thoại xong, đáp: "Tôi đã nói với hắn, phải rồi tiểu Diệp tử, tiếp theo cậu định làm gì?"

"Ngày mai còn phải đi thêm một chuyến, phòng khách lầu một có một cái giá đỡ tượng gặp vấn đề, hôm nay bị tà linh kia phá rối, tôi không nhìn rõ!".

Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động ra, dự định chơi Rắn Săn Mồi xong thì đi ngủ, đột nhiên nhớ tới món quà Chu Tĩnh Như vừa tặng mình, lấy nó ra, mở lên, bên trong danh bạ đã lưu một dãy số, còn đặt tên là "Như", không khỏi cười cười, em gái này tâm tư thật tinh tế.

Tiểu Mã liếc mắt một cái, kêu lên: "Iphone 6s! Cậu khá lắm, cũng biết hưởng thụ đấy. Vừa kiếm được một vạn đồng xong là đã đi sắm sửa, rất có tiền đồ a!"

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Ai bảo tôi tự mua? Chu Tĩnh Như đưa đấy!".

"Mẹ nó, tín vật đính ước a!"

Diệp Thiếu Dương mặc kệ cậu ta, suy nghĩ nửa ngày, nhiều chức năng hắn còn chưa nắm rõ, cho nên để sang một bên, lấy điện thoại cùi bắp ra chơi Rắn Săn Mồi.

Rạng sáng ngày thứ hai, hơn năm giờ, Diệp Thiếu Dương đã bị tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Mã đánh thức.

"Tiểu Diệp tử mau dậy đi, xảy ra chuyện rồi! Liêu Thanh Thanh đến ký túc xá SỐ 4!"

Diệp Thiếu Dương trở mình đứng lên: "Cái gì?"

"Lý Đa vừa gọi điện thoại tới báo, Liêu Thanh Thanh mất tích tối hôm qua, người nhà tìm khắp nơi, báo cảnh sát, sau đó nghe giám sát Học Viện Ngoại Ngữ nói cô ta đã đến trường học vào 3 giờ đêm, thế nhưng không có ở ký túc xá mới, 8/10 là đã vào ký túc xá SỐ 4."

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, không ngờ tình huống đã phát triển đến như vậy, vội vàng hỏi: "Bọn họ có vào ký túc xá không?"

"Không có, cảnh sát cũng vừa mới đến, không ai dám vào, cho nên tôi mới xin cậu giúp, tiểu Diệp tử, cậu mau mau tới đó đi!"

Diệp Thiếu Dương không nói hai lời, vội vàng mặc quần áo, chạy như bay ra cửa, vừa đến cửa thì quay trở lại, mở hộc tủ, lấy ra một vật bỏ vào túi đeo lưng.

"Đó là gì?". Tiểu Mã hỏi.

"Vũ khí bí mật của tôi”. Diệp Thiếu Dương nói, lỡ như Liêu Thanh Thanh ở trong ký túc xá bị lệ quỷ vây khốn thì có thứ này cũng an tâm hơn.

Tiểu Mã biết một con đường tắt đến Học Viện Ngoại Ngữ, cả hai dùng hết sức chạy tới ký túc xá, kết quả mọi thứ đã trễ:

Một thi thể thiếu nữ đang nằm trên thảm cỏ dưới lầu, nhiều cảnh sát thăm dò hiện trường xung quanh, giăng dây cảnh giới, những người thân đứng bên cạnh thi thể khóc lóc.

Đám người Lý Đa và Hà Lệ Lệ bị ngăn cản bên ngoài cảnh giới, thần tình hết sức bi thương và kinh ngạc. Tiểu Mã xông lên, nắm lấy Lý Đa, hỏi: "Là Liêu Thanh Thanh sao?"

Lý Đa khổ sở gật đầu.

Diệp Thiếu Dương hỏi: "Sao có thể như vậy?"

"Nửa đêm hôm qua, mẹ của Liêu Thanh Thanh ở bệnh viện chăm sóc con gái, sau đó ngủ quên mất, lúc tỉnh lại thì đã không thấy cô ấy đâu. Giám sát bệnh viện bảo cô ấy đã đi ra ngoài..."

Diệp Thiếu Dương cắt lời hắn: "Khoan đã, tôi không muốn nghe quá trình. Cô ấy xảy ra chuyện lúc nào?"

"Vừa mới đây, trước khi các người tới.".

"Cảnh sát làm thế nào tới nhanh như vậy?".Tiểu Mã chen vào một câu.

"Cảnh sát đi theo chúng tôi, nghe quản chế bảo Thanh Thanh đã vào ký túc xá, vốn định đi tìm cô ấy, kết quả vừa tới liền nhìn thấy cô ấy từ trên lầu nhảy xuống..."

Lý Đa thở dài, thần tình phức tạp nhìn Diệp Thiếu Dương, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thiếu Dương ca, Thanh Thanh chết rất quái lạ, cậu... đi xem đi!".

Diệp Thiếu Dương luồn qua dây cảnh giới, lập tức bị một cảnh sát ngăn cản: "Hiện trường án mạng, cấm lại gần, cậu là ai?".

Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi là bạn của cô ấy, chỉ đến nhìn cô ấy một chút, được không?".

Cảnh sát do dự, nói: "Tình huống người chết có điểm đặc biệt, tốt nhất cậu không nên nhìn.".

Đặc biệt? Diệp Thiếu Dương nhíu mày, đẩy cảnh sát ra, đi tới trước thi thể vài mét, đột nhiên đứng lại, hít một hơi thật sâu.

Dưới đất là một cái thây khô!

Nói chính xác là một người hoàn toàn mất đi máu thịt và xương cốt, chỉ còn lại một lớp da che chắn, ngũ quan đảo lộn không rõ, chẳng còn một chút dung mạo đặc trưng.

"Đây không phải là... thây khô sao, sao có thể là Liêu Thanh Thanh?". Tiểu Mã nhìn thoáng qua, kinh ngạc kêu lên.

Lý Đa đi tới nói: "Chính là cô ấy, người nhà cũng đã xác nhận y phục và đồ trang sức đều là của Liêu Thanh Thanh, tuyệt đối không lầm, còn có camera làm chứng.".

Tiểu Mã quay đầu lại nhìn hắn: "Cậu bảo là cô ấy nhảy từ trên lầu xuống, vậy cậu nói cho tôi biết, người đã chết, biến thành thây khô thì còn nhảy lầu thế nào được. Đừng nói là vừa nhảy xong trong nháy mắt biến thành thây khô nhé?"

Lý Đa chắp hai tay lại, kêu lên: "Đừng hỏi tôi, tôi còn sợ đây. Quản chế xem camera bảo lúc cô ấy vào ký túc xá thì vẫn còn bình thường, chẳng hiểu sao mấy tiếng sau thì đột ngột biến thành thây khô, có trời mới biết cô ấy trong đó gặp cái gì..."

Cha mẹ của Liêu Thanh Thanh gục trên thi thể con gái khóc sướt mướt, từng giọt nước mắt rơi xuống làn da khô nứt của cô, đột nhiên, Diệp Thiếu Dương thấy ngón tay của xác chết động đậy.

"Tất cả ra khỏi đây!". Diệp Thiếu Dương lớn tiếng quát: "Tử thi biến đổi!". Sau đó hắn tiến lên mạnh mẽ kéo cha mẹ của Liêu Thanh Thanh ra, quay đầu lại bảo Tiểu Mã và Lý Đa đến giúp.

"Súc sinh, mày nói cái gì?". Cha của Liêu Thanh Thanh nhào tới định đánh Diệp Thiếu Dương, bị Tiểu Mã và Lý Đa giữ lại.

Đúng lúc này, mẹ của Liêu Thanh Thanh chợt thét lên chói tai, mọi người quay đầu nhìn thì thấy một cảnh tượng hết sức kinh khủng:

Liêu Thanh Thanh từ dưới đất bò dậy, hai chân bật thẳng như cương thi trong phim, nhảy đến trước mặt mẹ cô đang sợ hãi ngồi bệt xuống đất, hai tay bấu vào cổ của bà, từ dưới đất nhấc lên.

"Grào...". Liêu Thanh Thanh gầm rú, trừng mắt nhìn, mồm há to, biểu tình dữ tợn, dáng dấp cô lúc này rất đáng sợ, càng lộ ra vẻ tà ác và khủng khiếp.

Trá thi!

Thứ này vốn chỉ có trong truyền thuyết, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện sờ sờ trước mặt. Sau phút giây ngắn ngủi đó, những tiếng thét chói tai đồng loạt vang lên, Hà Lệ Lệ cùng mấy nữ sinh sợ đến mức liên tục lui về phía sau, những tên cảnh sát cũng hoảng hốt, đứng sững tại chỗ chẳng biết nên làm gì. Một cảnh sát liền rút súng lục ra, nhắm vào thây khô, run rẩy hét: "Mau thả người xuống, nếu không ta sẽ nổ súng!"…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương